Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
-
Chương 11: Tôi Muốn Cảm Thụ Một Chút Uy Nghiêm Của Thánh Tử
Chu Tự ăn táo tàu, một đường đi tới bãi cỏ.
Con chuột vừa rồi đại khái là ở đây.
Có thể trốn cũng không thoát được mấy bước.
Tìm một chút, quả thật có một con chuột lớn đang giãy dụa, chỉ là vừa mới thức dậy nó đã bị Chu Tự bắt lên.
"Chậc chậc, còn rất nặng.Ngươi có biết nói không?"
Một tay nắm lấy con chuột, mở miệng hỏi.
Con chó lần trước gặp được biết nói, nếu con chuột này cũng vậy thì cũng không phải là chuyện gì lạ.
Đáng tiếc là, con chuột này lại không có mở miệng.
Vậy thì cần phải xem dã thú giống như trước kia có đồng bọn hay không.
Lúc này con chuột bị bắt giật giật móng vuốt về phía Chu Tự, phảng phất như đang kêu gào cái gì đó.
Nhìn thấy một màn này, Chu Tự cũng không nói gì, mà là đi ra ngoài tiểu khu, thuận tiện ăn hết táo tàu trong tay.
Chờ đi ra ngoài, phát hiện con chuột này còn đang giương nanh múa vuốt với hắn.
Soạt!
Chu Tự nhẹ nhàng dùng sức lực, trực tiếp bóp nát hai móng vuốt của nó.
Tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ truyền ra ngoài.
Con chuột cảm thấy nguy hiểm không còn giương nanh múa vuốt với Chu Tự nữa, nhưng lại muốn chạy trốn.
Nó quay đầu sang một bên, muốn thoát khỏi sự khống chế, chạy trốn trở lại nơi an toàn.
"Lại là phương hướng ở ngoại ô sao?"
Chu Tự nhìn theo hướng chuột muốn chạy trốn.
Những dã thú này thường có đồng bọn, đánh một trận là chúng lại muốn trốn về, có thể bắt được cả ổ.
Hắn đã có kinh nghiệm rồi, thậm chí còn từng tha cho những dã thú này...
Khi còn bé quả thật có chút không đành lòng.
Khi đó còn ở tuổi có thể cứu tất cả vì yêu,chọc theo những gì phim hoạt hình dạy.
Sau đó hắn nhìn thấy một con dã thú tương đối đáng thương, tựa hồ đang nhận sai cầu xin tha thứ, cảnh tượng như thế, khi còn bé hắn nào có thể chịu đựng được?
Vì thế trái tim liền mềm ra, sau đó thả nó đi.
Nhưng không quá hai ngày sau, hắn đã bị bao quanh bởi một đám thú dữ.
Dẫn đầu chính là dã thú được thả đi, khi đó nó sớm đã không còn bộ dáng đáng thương, chỉ có bộ dáng hung ác ương ngạnh, tùy ý đả thương người.
Cũng là bởi vì chuyện này hắn hiểu được một đạo lý, dã thú nướng lên ăn không ngon, vẫn là chôn xuống làm phân bón phù hợp hơn.
Đường phố không có người, dưới ánh đèn đường, Chu Tự nắm lấy con chuột mắt phát ra ánh sáng đỏ, một đường đi về phía ngoại ô, đi theo hướng chuột chỉ dẫn.
Quá mức thuận lợi, nhất định có khả năng có mai phục, cũng không thể coi dã thú quá ngu xuẩn, như thế dễ bị tổn thương.
Chủ quan cay đắng, khi còn bé đã nếm qua một lần rồi.
"Dựa theo chuột bình thường, lần này ổ chuột hẳn là có không ít chuột, đáng tiếc cái đầu quá nhỏ, thu thập có chút phiền toái."
Mèo có lớn đến đâu vẫn là động vật nhỏ, cứ như con bò là tốt.
"Lúc trở về trời đã phải sáng luôn rồi, buổi chiều còn phải đi phỏng vấn nữa."
Ngoại ô.
Hai người đang giao chiến, không hề kém nhau.
Ầm ầm!
Cả hai nhảy lên, công kích theo sức mạnh rơi vào trong căn phòng cũ nát.
Lúc đó hai người mới tạm dừng đánh nhau.
"Thần nữ đại nhân, đuổi theo một ngày rồi, không mệt sao?"
Âm thanh mềm mại truyền ra.
Là một cô gái diện mạo tương đối tốt, mặc đồ đen quần đen.
Lúc này cô gái này cầm đoạn kiếm trong tay, trên đó phủ đầy vết nứt, bộ dáng như sắp vỡ vụn.
Mà đối diện cô gái này không xa, là một cô gái đeo mạng che mặt màu đen, đồng dạng giấu trong bóng tối, mặc trang phục màu đen.
"Thử Đường của Thập Nhị Tịnh Đường sao lại đến thành phố này?" Giọng nói của Thu Thiển truyền ra.
Bình tĩnh,thờ ơ.
Lúc này trên cổ tay cô có một dải lĩnh màu đỏ (1) bay bay, là pháp bảo của cô.
Đoạn kiếm của đối phương, chính là bị hồng lĩnh (2) của cô đánh nát.
(1), (2) Lĩnh: một loại vải mỏng như lụa, dải lĩnh màu đỏ được gọi là hồng lĩnh, nên từ giờ sẽ dùng hồng lĩnh nha.
"Thập Nhị Tịnh Đường cũng là ma tu, sao lại không thể tới nơi này? Thần nữ đại nhân thấy tôi đến liền trực tiếp động thủ với tôi, có phải không phù hợp với quy củ hay không? Hay là nói Thử Đường chúng ta đắc tội thần nữ đại nhân? Hoặc là..."
Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển mang theo ý cười: "Hoặc là thần nữ đại nhân, là lo lắng bọn tôi ở chỗ này phát hiện cái gì sao? Nghe nói vị được xưng là thánh tử ma đạo kia, cũng ở thành phố này.”
Con chuột vừa rồi đại khái là ở đây.
Có thể trốn cũng không thoát được mấy bước.
Tìm một chút, quả thật có một con chuột lớn đang giãy dụa, chỉ là vừa mới thức dậy nó đã bị Chu Tự bắt lên.
"Chậc chậc, còn rất nặng.Ngươi có biết nói không?"
Một tay nắm lấy con chuột, mở miệng hỏi.
Con chó lần trước gặp được biết nói, nếu con chuột này cũng vậy thì cũng không phải là chuyện gì lạ.
Đáng tiếc là, con chuột này lại không có mở miệng.
Vậy thì cần phải xem dã thú giống như trước kia có đồng bọn hay không.
Lúc này con chuột bị bắt giật giật móng vuốt về phía Chu Tự, phảng phất như đang kêu gào cái gì đó.
Nhìn thấy một màn này, Chu Tự cũng không nói gì, mà là đi ra ngoài tiểu khu, thuận tiện ăn hết táo tàu trong tay.
Chờ đi ra ngoài, phát hiện con chuột này còn đang giương nanh múa vuốt với hắn.
Soạt!
Chu Tự nhẹ nhàng dùng sức lực, trực tiếp bóp nát hai móng vuốt của nó.
Tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ truyền ra ngoài.
Con chuột cảm thấy nguy hiểm không còn giương nanh múa vuốt với Chu Tự nữa, nhưng lại muốn chạy trốn.
Nó quay đầu sang một bên, muốn thoát khỏi sự khống chế, chạy trốn trở lại nơi an toàn.
"Lại là phương hướng ở ngoại ô sao?"
Chu Tự nhìn theo hướng chuột muốn chạy trốn.
Những dã thú này thường có đồng bọn, đánh một trận là chúng lại muốn trốn về, có thể bắt được cả ổ.
Hắn đã có kinh nghiệm rồi, thậm chí còn từng tha cho những dã thú này...
Khi còn bé quả thật có chút không đành lòng.
Khi đó còn ở tuổi có thể cứu tất cả vì yêu,chọc theo những gì phim hoạt hình dạy.
Sau đó hắn nhìn thấy một con dã thú tương đối đáng thương, tựa hồ đang nhận sai cầu xin tha thứ, cảnh tượng như thế, khi còn bé hắn nào có thể chịu đựng được?
Vì thế trái tim liền mềm ra, sau đó thả nó đi.
Nhưng không quá hai ngày sau, hắn đã bị bao quanh bởi một đám thú dữ.
Dẫn đầu chính là dã thú được thả đi, khi đó nó sớm đã không còn bộ dáng đáng thương, chỉ có bộ dáng hung ác ương ngạnh, tùy ý đả thương người.
Cũng là bởi vì chuyện này hắn hiểu được một đạo lý, dã thú nướng lên ăn không ngon, vẫn là chôn xuống làm phân bón phù hợp hơn.
Đường phố không có người, dưới ánh đèn đường, Chu Tự nắm lấy con chuột mắt phát ra ánh sáng đỏ, một đường đi về phía ngoại ô, đi theo hướng chuột chỉ dẫn.
Quá mức thuận lợi, nhất định có khả năng có mai phục, cũng không thể coi dã thú quá ngu xuẩn, như thế dễ bị tổn thương.
Chủ quan cay đắng, khi còn bé đã nếm qua một lần rồi.
"Dựa theo chuột bình thường, lần này ổ chuột hẳn là có không ít chuột, đáng tiếc cái đầu quá nhỏ, thu thập có chút phiền toái."
Mèo có lớn đến đâu vẫn là động vật nhỏ, cứ như con bò là tốt.
"Lúc trở về trời đã phải sáng luôn rồi, buổi chiều còn phải đi phỏng vấn nữa."
Ngoại ô.
Hai người đang giao chiến, không hề kém nhau.
Ầm ầm!
Cả hai nhảy lên, công kích theo sức mạnh rơi vào trong căn phòng cũ nát.
Lúc đó hai người mới tạm dừng đánh nhau.
"Thần nữ đại nhân, đuổi theo một ngày rồi, không mệt sao?"
Âm thanh mềm mại truyền ra.
Là một cô gái diện mạo tương đối tốt, mặc đồ đen quần đen.
Lúc này cô gái này cầm đoạn kiếm trong tay, trên đó phủ đầy vết nứt, bộ dáng như sắp vỡ vụn.
Mà đối diện cô gái này không xa, là một cô gái đeo mạng che mặt màu đen, đồng dạng giấu trong bóng tối, mặc trang phục màu đen.
"Thử Đường của Thập Nhị Tịnh Đường sao lại đến thành phố này?" Giọng nói của Thu Thiển truyền ra.
Bình tĩnh,thờ ơ.
Lúc này trên cổ tay cô có một dải lĩnh màu đỏ (1) bay bay, là pháp bảo của cô.
Đoạn kiếm của đối phương, chính là bị hồng lĩnh (2) của cô đánh nát.
(1), (2) Lĩnh: một loại vải mỏng như lụa, dải lĩnh màu đỏ được gọi là hồng lĩnh, nên từ giờ sẽ dùng hồng lĩnh nha.
"Thập Nhị Tịnh Đường cũng là ma tu, sao lại không thể tới nơi này? Thần nữ đại nhân thấy tôi đến liền trực tiếp động thủ với tôi, có phải không phù hợp với quy củ hay không? Hay là nói Thử Đường chúng ta đắc tội thần nữ đại nhân? Hoặc là..."
Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển mang theo ý cười: "Hoặc là thần nữ đại nhân, là lo lắng bọn tôi ở chỗ này phát hiện cái gì sao? Nghe nói vị được xưng là thánh tử ma đạo kia, cũng ở thành phố này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook