Đối tượng xem mắt có vẻ ngoài rất dữ
-
Chương 7:
Giang Đào lấy số từ nhân viên bán hàng và được thông báo là phải đợi khoảng nửa tiếng.
Đang trong giờ ăn uống cao điểm nên đợi khoảng nửa tiếng cũng coi như là nhanh lắm rồi.
Bên ngoài cửa hàng có hai hàng băng ghế nhỏ làm bằng nhựa, Giang Đào vô cùng nghi ngờ liệu những chiếc ghế nhỏ như vậy có thể chịu được sức nặng của Tào An hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đứng bên lan can tầng bốn, Tào An nhìn quanh tầng ba một lượt, phát hiện trước tủ kính của một cửa hàng đại lý bán lẻ có bày những con búp bê nhỏ đáng yêu, có vẻ rất thu hút giới trẻ.
“Qua bên đó đi dạo thử xem.”
“Vâng.”
Hai người đi lên thang cuốn bên cạnh rồi nhanh chóng bước vào cửa hàng bán lẻ.
Giang Đào đi phía trước, Tào An đi theo sau cô, dáng người cao lớn và thẳng tắp của anh hoàn toàn che khuất cả người Giang Đào.
Giang Đào cố gắng tìm chủ đề nói chuyện: “Anh có muốn mua gì không?”
Tào An: “Những thứ ở đây hình như không phải phong cách của tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào nhìn vào kệ hàng ở bên cạnh, trên đó có mấy hàng kẹp tóc dễ thương màu hồng phấn, dưới ánh đèn trong cửa hàng ánh lên ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Sau khi đi thêm vài bước, Giang Đào tìm thấy một kệ hàng bày linh vật với đủ loại các mèo chiêu tài.
Giang Đào nhìn kỹ từng con một và phát hiện một chiếc móc treo ô tô mèo chiêu tài có viết chữ “thượng lộ bình an”.
Cô không muốn Tào An chỉ đi theo hộ tống mình nên thử gợi ý: “Anh thấy cái này thế nào?”
Tào An đã nhìn con mèo chiêu tài đó ngay từ lúc cô đặt nó vào lòng bàn tay rồi. Đó là một con mèo chiêu tài có đầu trắng thân đỏ, nền lông màu đỏ chót càng tôn lên màu da trắng như sữa bò của cô. Bàn tay của cô rất nhỏ, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, trắng mịn và sáng bóng.
“Em muốn tặng cho tôi à?” Giọng nói của Tào An vang lên trên đỉnh đầu cô.
Giọng điệu trầm thấp nhưng bình tĩnh của anh lại khiến Giang Đào nghe ra được chút mờ ám.
Trái tim của Giang Đào lỡ một nhịp.
Đây cũng là điều mà cô không ngờ tới. Những lần xem mắt trước đều là bên nam vồn vã muốn tặng quà cho cô, Tào An là người đầu tiên đòi quà cô.
Nhưng một món đồ nhỏ như vậy mà cô cũng từ chối thì chẳng phải là quá keo kiệt hay sao?
Vành tai cô đỏ bừng, trên mặt vẫn nở nụ cười nhìn con mèo chiêu tài: “Được.”
Tào An nhấc chiếc giỏ mua hàng nhỏ đến trước mặt cô.
Giang Đào đặt con mèo chiêu tài vào trong giỏ với cảm xúc lẫn lộn.
Rút ra bài học lần này rồi, cô cũng không gợi ý Tào An mua gì nữa. Cô chọn một cuốn sổ vô cùng đáng yêu mặc dù cô có thể sẽ không dùng đến nó. Đi ngang qua kệ hàng bày dụng cụ dùng khi ăn, Giang Đào chọn thêm hai chiếc bát đáng yêu.
Lúc cô đưa tay cầm lấy chiếc bát thứ hai, giọng điệu ngạc nhiên của Tào An lại vang lên trên đỉnh đầu cô: “Cái này tặng cho tôi à?”
Giang Đào đã bị anh đòi quà một lần rồi, lần này đừng nghĩ cô sẽ tiếp tục mắc bẫy. Cô khẽ giải thích: “Tôi và bà ngoại tôi mỗi người một cái.”
Tào An ừ một tiếng, lúc Giang Đào đặt hai cái bát vào giỏ xong định quay người lại thì anh cũng lấy thêm một cái nữa.
Khuôn mặt Giang Đào chợt đỏ bừng.
Cô và Tào An đã kết bạn trên WeChat được gần một tuần rồi. Trong khoảng thời gian này, ngoài trừ lần gặp mặt ngắn ngủi lúc trước ra thì Tào An chưa từng chủ động tìm đề tài để trò chuyện với cô.
Với tư cách là một người vừa mới tiếp xúc với đối tượng xem mắt, thái độ của Tào An có thể được coi là thờ ơ, dường như anh không hứng thú với Giang Đào lắm.
Bởi vì Giang Đào sợ anh nên trong lòng cô đã quyết định phải từ chối anh càng sớm càng tốt. Vì vậy, Tào An càng lạnh lùng thì cô càng thấy yên tâm.
Nhưng nếu nói Tào An đòi cô tặng món quà nhỏ là con mèo chiêu tài này chỉ để thăm dò cô thì hành vi chọn cùng một kiểu bát với cô vừa rồi của anh lại vô cùng rõ ràng.
“Tôi muốn tặng nó cho em họ của tôi, con bé là con gái của điều dưỡng trưởng khoa của em. Năm nay con bé đang học lớp mười.”
Tào An đặt bát xuống, thản nhiên giải thích: “Chắc con bé cũng thích phong cách này.”
Giang Đào: ...
Hóa ra đó chỉ là một sự hiểu lầm.
Tào An còn tiếp tục tán dóc: “Dì của tôi có bao giờ nhắc tới con gái của dì ấy với bọn em không?”
Giang Đào lắc đầu: “Cô Vương rất bận, về cơ bản thì lúc gặp mặt chúng tôi chỉ nói chuyện công việc.”
Tào An: “Ừm, nếu có cơ hội em có thể rủ con bé ra ngoài chơi, đảm bảo là em sẽ không thấy chán.”
Giang Đào lẩm bẩm trong lòng, cô cũng không cần cơ hội kiểu vậy đâu.
Khi đi về phía quầy thu ngân, Tào An xách giỏ mua hàng đứng trước mặt Giang Đào, màn hình điện thoại di động đã mở sẵn giao diện thanh toán.
Giang Đào kéo lấy mép giỏ hàng: “Để tôi thanh toán.”
Tào An: “Đợi lát nữa đến lúc gọi món, tôi sẽ không khách sáo với em đâu.”
Giang Đào: ...
Tào An bảo nhân viên chia ra hai túi đồ, một túi đựng mèo chiêu tài và bát của anh, túi còn lại đựng mấy món đồ của Giang Đào.
Hai người trở lại tầng bốn, phía trước chỉ cần phải đợi 2 bàn nữa thôi.
Tào An ngồi xuống băng ghế nhựa nhỏ.
Giang Đào đành phải ngồi xuống bên cạnh anh, cả hai đều đang hướng mặt ra bên ngoài, đầu gối của Tào An vượt qua cô một đoạn.
Không biết nên nói gì, Giang Đào cúi đầu loay hoay nghịch mấy món đồ vừa mới mua.
Nhiệt độ trong trung tâm mua sắm rất cao, cô vẫn mặc chiếc áo khoác lông vũ, gò má đỏ hây hây lại càng giống trái đào hồng phớt.
Giang Đào phải tự tìm chuyện gì đó để làm mới có thể tạm thời phớt lờ đi khí thế của người bên cạnh. Một tay cô nâng bát lên chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Bài vừa đăng lên đã có rất nhiều người like và bình luận.
Bình luận đầu tiên là Phương Nhụy: Quà Tào đại ca tặng hả?
Giang Đào: ...
Sao nhanh như vậy đã đặt biệt danh cho Tào An rồi?
Mấu chốt là lúc này Tào An đang ngồi bên cạnh cô!
Giang Đào lập tức thoát khỏi giao diện vòng bạn bè, khóe mắt len lén liếc nhìn Tào An.
May là Tào An cũng đang nhìn điện thoại di động. Chỉ là người anh cao nên vị trí đặt tay cũng cao, Giang Đào không thể nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại của anh.
Cuối cùng cũng đến số của hai người họ.
Lúc gọi món Tào An đúng là không hề khách sáo, anh gọi tận sáu món thịt, Giang Đào chỉ gọi thêm rau nữa là xong.
Sau khi người phục vụ rời đi, Tào An hỏi cô điều dưỡng nhỏ ngồi đối diện: “Em có để bụng chuyện tôi ăn quá nhiều hay không?”
Giang Đào lịch sự mỉm cười: “Không đâu, sức ăn của đàn ông vốn đã lớn huống chi anh lại cao như vậy.”
Xung quanh Giang Đào không có chiến thần tập gym nào cả, cô chỉ có thể so sánh với những nhân vật mà cô đã từng xem trong phim. Vóc người Tào An cường tráng như Captain America vậy, lúc mặc quần áo trông dáng người rất đẹp. Mặc dù lúc anh xắn tay áo lên lộ ra cánh tay rắn chắc nhưng không hề nổi gân xanh. Nếu như có thì Giang Đào thực sự sẽ không thể chịu đựng được, cô chỉ cần liếc nhìn một cái là đã nổi hết cả da gà lên rồi.
Tào An: “Chắc là do di truyền, ông nội và bố của tôi đều cao hơn một mét tám, mẹ tôi chỉ cao một mét sáu, bà nội tôi còn thấp hơn cả mẹ tôi.”
Giang Đào nghĩ đến bức ảnh Tào An từng cho mình xem.
Mặc dù họ chưa gặp nhau nhưng Giang Đào đã bắt đầu kính trọng và khâm phục tinh thần can đảm của mẹ và bà nội của Tào An.
Tào An lướt điện thoại và đưa cho Giang Đào xem.
Là một bức ảnh khác, một bức ảnh đen trắng cổ xưa. Trong ảnh có một người đàn ông có ngũ quan rất giống Tào An, tựa sát bên cạnh ông ấy là một người phụ nữ xinh đẹp nhỏ nhắn.
Người đàn ông có khuôn mặt nghiêm túc, trong khi người phụ nữ thì mỉm cười rất ngọt ngào.
Giang Đào vừa nhìn đã rung động trước nụ cười của người phụ nữ trong ảnh, giống như có thể cảm nhận được niềm vui sướng của đối phương vậy.
Cô nói một cách chân thành: “Bà nội của anh thật xinh đẹp.”
Tào An: “Ừ, ông nội tôi còn giữ rất nhiều ảnh chụp sinh hoạt hàng ngày của bà. Sau khi bà nội qua đời, ngày nào ông ấy lật xem hết một lượt.”
Giang Đào: “... Xin lỗi anh, tôi không biết.”
Tào An: “Không sao đâu, đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi.”
Trong tâm trí của Giang Đào vẫn nghĩ đến bức ảnh đen trắng chụp chung đó. Cô mơ hồ có cảm giác rằng giữa ông bà nội của Tào An nhất định phải có một câu chuyện tình đặc biệt và lãng mạn.
Đáng tiếc là cô không thân với Tào An nên cũng không tiện hỏi thăm.
Sau khi cả hai thân hơn được một chút thì bữa lẩu này cũng đã ăn được một tiếng rồi.
Ánh nắng bên ngoài trung tâm thương mại đẹp khôn tả, Tào An hỏi Giang Đào có muốn đến hồ Phỉ Thúy đi dạo hay không.
Hồ Phỉ Thúy nằm ở nội thành thành phố Đồng, cũng là một địa điểm tham quan mà người ở nơi khác đến không thể bỏ qua của khi đặt chân tới thành phố này. Tuy hồ Phỉ Thúy không nổi tiếng trong nước nhưng ngày thường hay ngày nghỉ người dân thành phố đều thích đến đây.
Nhắc mới nhớ, lần nào Giang Đào đi xem mắt với đàng trai thì sau khi ăn cơm xong đối phương đều muốn tới hồ Phỉ Thúy dạo một vòng.
Đi ăn, đi dạo, xem phim, đây dường như là lịch trình mà mọi buổi xem mắt đều phải trải qua.
Ngay cả khi Giang Đào không thích người đàn ông đó thì cô cũng phải lịch sự tham gia hết lịch trình này, sau đó hết một ngày thì bày tỏ thái độ một cách khách khí.
Cô cũng nhận lời mời của Tào An.
Sau khi lái xe đến Hồ Phỉ Thúy, bên cạnh bờ quả nhiên đều có người. Có những cặp đôi đang hẹn hò, những gia đình tay lớn nắm tay nhỏ, còn có người chuyên nghiệp hoặc nghiệp dư đang vẽ vật thực và chụp ảnh.
Cả quãng đường Giang Đào đều coi mình đến đây để rèn luyện thân thể. Cô đi theo Tào An băng qua công viên, rồi đi dọc theo con đường trải nhựa bằng phẳng trong khu thắng cảnh.
Ăn thứ gì đấy đã trở thành cách hóa giải xấu hổ chủ yếu của Giang Đào, Tào An lần lượt mua cho cô một xâu kẹo hồ lô dâu tây và một cốc trà hoa quả ở quầy ăn vặt.
“Chỗ này dính đường rồi.”
Tào An đột nhiên dừng lại, chỉ vào bên trái khóe miệng cô.
Giang Đào: ...
Cô muốn lau nó đi, nhưng tay này của cô đang cầm xâu kẹo hồ lô tay kia thì đang cầm cốc trà sữa.
Cô đang định đưa cốc trà sữa cho Tào An nhờ cầm hộ thì bỗng có thứ gì đó lướt qua khóe môi cô, nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
“Hết rồi.” Tào An buông tay, nói như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Đào cảm ơn một cách cứng ngắc, vành tai đã đỏ bừng. Đợi đến khi Tào An đi chậm lại nửa bước theo sau lưng cô, Giang Đào nhìn xâu kẹo hồ lô trên tay, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu như không phải không thích món ăn vặt nào khác, hơn nữa cũng đang rất muốn ăn thứ gì đó để chuyển hướng sự chú ý thì cô còn lâu mới chọn xâu kẹo hồ lô này đâu.
Sau khi chen chúc một tiếng trên đường, Tào An lái xe đưa Giang Đào về nhà.
Nắng chiều vừa hay chiếu vào nửa khuôn mặt Giang Đào. Cô thắt dây an toàn, nhìn ánh nắng mà mắt híp lại: “Thoải mái quá, buồn ngủ ghê.”
Tào An liếc nhìn cô, nói khẽ: “Ngủ đi, đến nơi tôi gọi em.”
Nói xong, anh nghiêng người giúp Giang Đào hạ thấp ghế xuống.
Giang Đào có thể cảm nhận được chuyển động của anh, cô nín thở tập trung suy nghĩ cho đến khi bóng đen trước mặt rời đi mới lặng lẽ hít thở vài hơi.
Thật ra cô không hề buồn ngủ, chủ yếu là cứ im lặng như này quá xấu hổ.
Tào An thiết lập hướng dẫn chỉ đường xong thì chọn mấy bài nhạc nhẹ.
Chiếc xe Jeep màu đen vững vàng tiến về phía trước, Giang Đào nghe nhạc êm dịu rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Nửa giờ sau, chiếc xe Jeep màu đen dừng lại bên ngoài khu chung cư Hòa Bình.
Tào An tắt nhạc.
Giang Đào tỉnh dậy, vẻ mặt nhập nhèm ngái ngủ của cô khi bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Tào An bỗng cứng đờ, cả người đã hoàn toàn tỉnh táo.
Sau đó Tào An giúp cô điều chỉnh lại ghế ngồi.
Giang Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, ngượng ngùng nói: “Không ngờ tôi lại ngủ lâu như vậy.”
Tào An: “Hôm nay thời tiết đẹp thật, tuần sau hình như còn ấm hơn.”
Giang Đào nhìn chiếc áo khoác lông vũ đặt trên ghế sau: “Đúng vậy, hệ thống sưởi sắp phải tắt rồi.”
Tào An lấy áo khoác lông vũ giúp cô. Đợi Giang mặc xong, anh nói: “Sáng mai tôi phải đến bệnh viện một chuyến, sáng mai tôi tiện đường qua đón em nhé?”
Giang Đào dùng sự quan tâm để che đậy sự do dự của mình: “Anh đến bệnh viện làm gì?”
Tào An: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe của ông cụ nhà tôi đã có rồi, có một số mục tôi cần hỏi bác sĩ.”
Giang Đào gật đầu: “Anh lấy số lúc mấy giờ?”
Tào An: “Tám giờ, bình thường mấy giờ em đi làm?”
Giang Đào: “Khoảng bảy giờ, dù sao cũng còn rất sớm mà, cũng không cần làm phiền anh đâu.”
Tào An: “Không sao đâu, tôi cũng không có việc gì, đương nhiên nếu em để ý thì thôi.”
Giang Đào: “... Tôi chỉ sợ làm phiền anh.”
Tào An: “Vậy hẹn gặp lại vào ngay mai nhé?”
Giang Đào quấn áo khoác lông vũ xuống xe rồi đóng cửa xe lại. Cô mỉm cười với anh xuyên qua cửa kính xe đã hạ xuống, cánh tay cứng ngắc vẫy vẫy: “Hẹn gặp anh ngày mai.”
Tào An gật đầu lái xe đi.
Trong kính chiếu hậu, cô điều dưỡng nhỏ đang ôm túi đồ mua sắm nhìn về phía bên này, vẻ mặt như sắp khóc.
Tào An chỉ cười cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook