Đối tượng xem mắt có vẻ ngoài rất dữ
-
Chương 25:
Cái giá phải trả cho việc không cho phép Tào An đến đón đó là sau khi bà ngoại ra ngoài, Giang Đào phải ngồi trong phòng khách gọi video với anh.
Trong khoảng thời gian Tào An nằm viện, trạng thái ngượng ngùng bên ngoài giữa hai người đã biến mất gần như không còn. Đây là kết quả của việc cả hai cùng ăn ý mà không nhắc lại chuyện cũ, lại thêm Giang Đào luôn dùng hai chữ “chuyên nghiệp” làm vỏ bọc.
Còn khi gọi video, chỉ cần Giang Đào để ý né tránh ánh mắt của Tào An thì cô cũng sẽ không căng thẳng giống như lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh đang ở nhà à?”
Thấy anh ngồi dựa vào đầu giường, Giang Đào hỏi.
Tào An: “Đang ở chỗ ông nội, một ngày ba bữa đều có dì đến nấu cơm giúp cho, đợi đến khi nào tôi có thể tự do hoạt động trở lại thì mới được quay về.”
Giang Đào biết anh có nhà riêng, ở tuổi của anh phàm là những người có điều kiện thì đều không còn thích hợp ở cùng với ba mẹ nữa: “Chẳng lẽ bình thường anh toàn tự nấu sao?”
Tào An: “Tôi tự làm bữa sáng, bữa trưa thì ăn ở công trường hoặc công ty, bữa tối thì phần lớn thời gian đều đến ăn với ông nội.”
Giang Đào đoán: “Thời gian anh ở cùng ông nội còn nhiều hơn thời gian ở cùng ba mẹ nhỉ?”
Tào An: “Hai người họ cũng đủ ồn ào rồi, không cần thêm tôi nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là lời thật lòng.
Giang Đào nhớ đến ba anh, còn có cả cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai ba con anh mà cô tình cờ nghe được khi đến đổi túi truyền dịch, chỉ nhiêu đó cũng đủ để cô hiểu được cách hai ba con anh ở chung.
“Ba anh rất thích cười.”
“Thà không cười còn hơn.”
Tào An tự nhận tính cách anh rất giống với ông nội, ông cháu hai người đều hiểu rất rõ bản thân, trừ phi phải tham gia vào những buổi xã giao bắt buộc thì hầu như hai người đều không cười. Thế nhưng người thuộc thế hệ ở giữa kia lại không có được nhận thức ấy, ông ấy lúc nào cũng cho rằng bản thân mình rất hiền lành.
Tào An đưa ra đánh giá khách quan về ba mình một cách vô cảm, Giang Đào lại cảm thấy sự tương phản giữa hai ba con anh rất buồn cười.
Trên màn hình cô đang nghiêng đầu, khi cười rộ lên để lộ ra mấy chiếc răng trắng nho nhỏ, cả người toát ra vẻ hoạt bát lanh lợi hơn so với khi không cười.
Người đàn ông có vẻ ngoài hung dữ, lạnh lùng kia chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Giang Đào để ý đến ánh mắt anh, nụ cười dần dần biến mất, cô lại bắt đầu trở nên căng thẳng. Gò má trắng trẻo, hàng mi dài khẽ chớp, nhìn cô rất ngoan cũng rất dễ bắt nạt. Cô mong manh đến mức chỉ cần anh muốn thì có thể dùng một tay cũng đủ để khiến cô có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Anh có đủ khả năng làm vậy, lần đầu tiên gặp anh, điều khiến cô sợ hãi ngoại trừ gương mặt ra thì còn có cả sức mạnh mang đến cảm giác uy hiếp cho hầu hết phái nữ của anh. Nỗi sợ hãi ấy giống như bản năng chạy trốn trước nguy hiểm của các loài động vật.
“Hình như em không sợ ba tôi.” Trong bầu không khí ngày càng trầm lặng khiến cô cảm thấy bất an, Tào An tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Giang Đào thắc mắc hỏi: “Sao anh lại nói vậy?”
Tào An: “Trước mặt ba tôi em rất bình tĩnh, đây cũng chính là nguyên nhân ba biết tôi xem mắt với một điều dưỡng viên nhưng lại không hề nghi ngờ đó là em.”
Lúc đó Giang Đào cũng chẳng còn cách nào khác, cô không muốn mọi chuyện trở nên khó xử thêm nên chỉ có thể vờ như mình không có bất kỳ quan hệ nào khác với Tào An ngoài quan hệ điều dưỡng với bệnh nhân. Vì thế lúc đối diện với Tào Chính Quân, cô vừa lịch sự lại vừa giữ gìn khoảng cách giống như khi đối diện với người nhà của những bệnh nhân khác.
So với sự chăm sóc của Tào An dành cho bà ngoại, Giang Đào lại có hơi lo lắng: “Đợi đến khi biết mọi chuyện, liệu ông ấy có trách tôi không lễ phép không?”
Giọng điệu của Tào An vẫn không có chút thay đổi, từ đầu đến cuối đều trầm thấp, bình tĩnh: “Sao ông ấy lại biết được?”
Giang Đào hé miệng, cảm ơn tốc độ phản ứng nhanh chóng của bộ não đã giúp cô kịp thời dừng lại, anh lại bẫy cô.
Mặt nóng bừng lên, Giang Đào nhanh chóng chuyển hướng camera ra chỗ khác, cô để Tào An thưởng thức bàn trà bằng gỗ nhà mình rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt hung dữ của “đồ cáo già xảo quyệt” kia: “Đúng vậy, ông ấy sẽ không có cơ hội biết đâu, cũng tốt thôi.”
Con sói bên kia biết thỏ con chạy rồi, anh cũng không giả vờ nữa, đôi mắt sói hẹp dài lấp lánh chút ý cười: “Giận rồi à?”
Giang Đào: “Anh vốn không hề thành thật như những gì bản thân anh thể hiện.”
Từ đầu đến cuối Tào An vẫn luôn hướng về phía cô giống như vẫn có thể nhìn thấy gương mặt cô, anh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không thành thật chỗ nào cơ?”
Giang Đào: ...
Trong đầu bùng lên một ngọn lửa, Giang Đào nhanh chóng lại quyết đoán ấn xuống nút tắt, kết thúc cuộc gọi tối nay.
Để điện thoại trên bàn trà, Giang Đào ôm theo tâm trạng ngập tràn phiền não và hối hận quay về phòng ngủ, cô vùi đầu vào trong chăn.
Ai mà ngờ tới chủ đề mà cả hai người đều ăn ý tránh đi vậy mà lại do cô tạo ra một khe nứt trước, sau đó khe nứt ấy lại bị anh nhân cơ hội lợi dụng rồi chen vào, cuối cùng hình như còn phải trách cô vì đã gợi ra chuyện ấy trước.
Điều dưỡng Tiểu Đào vỗ chăn rồi lại vỗ giường, cô lăn qua lộn lại vài vòng mà nhiệt độ trên người vẫn không hề hạ bớt.
Không biết qua bao lâu Giang Đào với mái tóc rối tung, dáng vẻ cam chịu quay lại phòng khách lấy điện thoại về.
Màn hình trò chuyện vẫn còn hiện dòng thông báo “cuộc gọi video đã kết thúc” của hệ thống, Tào An cũng không hề gửi thêm bất kỳ tin nhắn giải thích nào để cứu vãn lại hình tượng.
Giang Đào vô cùng cảm ơn anh!
Cảm ơn xong, Giang Đào lập tức tìm chị em tốt của mình để than thở về những chiêu trò của anh, không đề cập đến chuyện “không thành thật” trước đó, cô chỉ nói về chuyện anh lợi dụng ba mình.
Phương Nhụy: “Từ lâu tớ đã nhìn ra Tào đại ca vô cùng lắm mưu nhiều kế rồi, anh ấy còn làm trong ngành kỹ thuật xây dựng dân dụng nữa, đào hầm vừa nhanh chóng lại vừa bí mật, cậu không phải đối thủ của anh ấy đâu. Có điều Tào đại ca cũng ác thật đấy, đến cả ba ruột cũng có thể lấy ra làm công cụ để thăm dò ý tứ của cậu, thậm chí tớ còn nghi ngờ liệu có phải bệnh đau ruột thừa của anh ấy cũng là giả không.”
Giang Đào: “Không đâu, trong bệnh viện cũng có thể nhìn thấy bệnh sử, năm ngoái đúng là anh ấy đã từng bị viêm ruột thừa cấp tính một lần, lần này nếu như không làm phẫu thuật cắt bỏ tận gốc, sau này rất dễ tái phát.”
Phương Nhụy: “Vậy thì là do ông trời cũng muốn giúp anh ấy theo đuổi cậu đó, dùng lý do hợp lý chính đáng nhất để cậu thấy cơ bụng, cơ ngực khỏe đẹp cùng với thứ quan trọng nhất để duy trì quan hệ vợ chồng sau này…”
Giang Đào dùng tiếng tút tút dài để chặn lại những lời nói lung tung của cô bạn mình.
Tắt cuộc gọi video với chị em tốt, Giang Đào nhận được tin nhắn Tào An gửi đến: Ngủ sớm một chút, tối mai tôi đến bệnh viện đón em.
Bây giờ Giang Đào chẳng muốn thấy anh chút nào: Không cần, anh cứ dưỡng thương cho tốt đi.
Tào An: Tối mai gặp lại.
Giang Đào mím môi trừng mắt, sau khi bị cô nhìn thấu bản chất, người này cũng không thèm giả vờ làm “quý ông” nữa rồi!
*
Hơn tám giờ tối, sau khi hoàn tất bàn giao công việc cho người trực ca kế tiếp xong, Giang Đào đến phòng thay quần áo.
Sau cuộc trò chuyện diễn ra vào tối qua, cô không thể nào cố ý chú trọng đến cách ăn mặc trang điểm nữa. Cô mặc một chiếc áo hoodie màu trắng basic phối cùng với quần bò, mái tóc dài buộc gọn cả ngày giờ cũng được buông xõa xuống. Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng và đơn giản.
“Tào An vừa mới xuất viện đã đến đón cậu tan làm rồi sao?”
Một người đồng nghiệp bước vào, thấy cô đứng trước gương, vừa liếc mắt qua đã nhìn thấu chân tướng. Dù sao thì cũng làm việc mệt mỏi cả ngày trời, nếu như buổi tối không có tình huống đặc biệt thì ai lại muốn trang điểm kia chứ.
Giang Đào bị trêu chọc đến đỏ cả mặt, cô vội vội vàng vàng cất thỏi son rồi xách túi xách rời đi.
Bước vào thang máy, thang máy hạ xuống từng tầng từng tầng, lúc gần đến tầng một, Giang Đào lấy một chiếc khẩu trang từ túi xách ra che lại gương mặt mà cô vừa mới trang điểm.
Quả nhiên Tào An đã ngồi dưới sảnh lớn chờ cô, dáng người cao lớn của anh vốn đã đủ hung dữ rồi, anh lại còn thích mặc áo khoác đen.
Da đầu Giang Đào căng lên, cô bước đến chỗ anh.
Tào An nhìn khẩu trang của cô.
Giang Đào cụp mắt giải thích: “Tôi bị cảm nhẹ, không thể để lây sang cho anh được, anh vừa mới làm phẫu thuật xong phải cẩn thận.”
Tào An có vẻ như cũng chấp nhận cách nói ấy, anh nhìn chiếc xe jeep đen bên ngoài rồi nói: “Vì sợ va chạm phải miệng vết thương nên tôi nhờ chú Vương đưa đến đây.”
Giang Đào cũng hơi oán trách vì anh chạy lung tung, lúc theo anh ra ngoài, cô nhỏ giọng nói thầm: “Anh không nên làm phiền đến chú Vương như vậy.”
Tào An nhìn cô: “Vậy tối mai tôi tự lái xe đến nhé?”
Giang Đào: ...
Chú Vương lái xe, hai người ngồi xuống hàng ghế phía sau.
Cách tốt nhất để thoát khỏi trạng thái xấu hổ là tránh đi sự tĩnh lặng, đương nhiên cũng không thể để Tào An có cơ hội nhắc lại chuyện ngại ngùng tối qua nữa. Thế là vừa lên xe, Giang Đào đã bám tay lên lưng ghế lái phụ tán gẫu với chú Vương: “Cháu đã nói không cần anh ấy đón, anh ấy lại còn phiền đến chú, làm lỡ mất thời gian nghỉ ngơi của chú rồi.”
Tào An ngả lưng dựa vào ghế sau, anh nhìn cô đột nhiên biến thành chuyên gia xã giao trước mặt chú Vương.
Chú Vương vừa chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, vừa cười: “Không sao, bình thường chú cũng nhàn lắm, nhận lương cao như vậy chú chỉ trông mong Tiểu Tào có thể gọi chú đi thêm vài lượt, có như vậy chú mới thấy an lòng.”
Một tuần ông cụ Tào chỉ ra ngoài có mấy lượt, so sánh với các tài xế toàn thời gian khác, công việc của chú Vương đã vô cùng nhẹ nhàng rồi, có không ít người còn đang ngưỡng mộ chú đây.
Giang Đào trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Vết thương của anh ấy còn chưa khỏi đã ra ngoài như này, sao mọi người không nhắc nhở anh ấy một chút?”
Chú Vương: “Không cần nhắc nhở, người lớn đến thế này rồi sẽ tự biết cân nhắc nặng nhẹ. Hơn nữa cũng khó khăn lắm Tiểu Tào mới gặp được cô bé tốt như cháu, không chỉ ông cụ mà đến cả chú cũng ủng hộ nó nữa.”
Giang Đào: …
Bàn tay đặt trên chân trái của cô đột nhiên bị người ta nắm lấy.
Cả người Giang Đào cứng đờ.
Chủ nhân của bàn tay kia thấp giọng nói: “Để chú Vương tập trung lái xe đi, em đừng làm chú ấy phân tâm nữa.”
Trái tim Giang Đào đột nhiên đập nhanh đến loạn nhịp, cô không cách nào phản bác lại nên đành dựa vào ghế sau một cách cứng nhắc, đồng thời cô cũng thử giãy giụa để rút tay ra khỏi tay anh.
Tay phải Tào An nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô, lúc cô dồn sức để giãy ra, anh nhấc tay trái đè lên vị trí của vết thương do phẫu thuật.
Thấy vậy, Giang Đào lập tức không còn dám động đậy nữa.
Bàn tay to rộng với những ngón tay thon dài của người đàn ông hoàn toàn bao trọn lấy tay cô. Anh cũng không làm động tác dư thừa nào khác, chỉ còn lại nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh, qua sự tiếp xúc da thịt mà thấm vào từng chút từng chút một.
Giang Đào nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên kính cửa sổ phản chiếu lại gương mặt đang đỏ ửng lên của cô.
Không nên, không nên, đến cả bộ phận riêng tư của bệnh nhân nam cô cũng đã nhìn thấy vô số lần rồi, mới chỉ chạm tay anh chút thôi, có gì đáng để rung động chứ?
Ban đêm, đường xá quang đãng, chiếc xe jeep màu đen rất nhanh đã dừng dưới lầu của tòa nhà năm tầng.
Ánh đèn xe quen thuộc quét qua cửa sổ ban công, bà ngoại ngạc nhiên rời khỏi sô pha rồi nước nhanh ra cửa. Đúng lúc ấy Tào An cũng đẩy cửa xe ra.
Bà ngoại cảm thấy thật khó tin: “Không phải cháu vừa mới xuất viện hả, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho cẩn thận?”
Giang Đào giới thiệu bà ngoại với chú Vương rồi để già trẻ hai người ở ngoài hàn huyên, còn mình thì đi một mạch quay về phòng ngủ.
Tào An được bà ngoại niềm nở mời vào phòng khách.
Bà ngoại đang muốn gọi cháu gái ra tiếp đón đối tượng xem mắt thì Tào An cản lại: “Tiểu Đào vừa mới tan ca, để cô ấy nghỉ ngơi đi ạ, bà cũng không cần khách sáo quá đâu, cháu nói chuyện với bà thêm một lát rồi về.”
Bà ngoại nhướn mày: “Từ lúc nào mà cháu sửa xưng hô gọi nó là “Tiểu Đào” rồi?”
Tào An cười: “Vừa mới sửa tối nay đấy ạ.”
Người thông minh nói chuyện với nhau không cần giải thích nhiều, bà ngoại hiểu ý anh rồi, bà cũng hiểu cháu ngoại bà vừa mới được Tào An theo đuổi thành công nên mới xấu hổ rồi trốn tránh.
“Yêu đương có nhiều thời gian lắm, nhưng vẫn nên chú ý đến sức khỏe. Đợi đến khi nào vết thương của cháu lành hẳn rồi mới nói tiếp.”
“Vâng ạ, cháu chỉ sợ cô ấy nuốt lời nên mới gấp gáp xác định quan hệ.”
Giang Đào đang trong phòng ngủ nghe trộm, thấy anh nói vậy, cô nghiến răng, người này trước mặt bà ngoại thực sự cái gì cũng dám nói ra!
Năm phút sau, chiếc xe jeep đen rời đi.
Bà ngoại mở cửa phòng ngủ của cháu gái rồi dựa vào cửa, nhìn Giang Đào ngồi trên ghế đang giả vờ đọc sách, bà cười: “Xem mắt nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng xem như là thành công được một lần.”
Giang Đào: “Bà đừng nói vậy, hẹn hò mới chỉ là bước đầu tiên thôi, sau này lúc nào cũng có thể chia tay đấy ạ.”
Bà ngoại: “Được rồi, bà ngoại sẽ giúp cháu để ý đến những người khác nữa, đợi đến khi cháu với Tiểu Tào chia tay, bà lập tức sắp xếp người tiếp theo thay thế nó.”
Giang Đào: …
Sau khi bà ngoại tươi cười rời đi, Tào An cũng gửi tin nhắn đến: Xin lỗi nhé, tôi chưa được sự đồng ý của em đã nói với bà ngoại quan hệ hiện tại của chúng ta là yêu đương nam nữ rồi.
Giang Đào không muốn để anh quá đắc ý: Không sao cả, tôi đã giải thích rõ ràng với bà ngoại rồi, tôi vẫn còn chưa đồng ý đâu.
Tào An: Tôi còn tưởng rằng loại câu hỏi như này thì không cần phải hỏi thẳng ra chứ.
Ký ức bị anh nắm tay trong suốt quãng đường lập tức ùa về một cách rõ ràng, trong lòng Giang Đào lại rối bời.
Tào An: Tôi thích dùng hành động để xác nhận hơn.
Tào An: Có cần phải đổi xưng hô không?
Giang Đào giả ngốc: Đổi xưng hô gì?
Tào An: Ngủ ngon nhé bạn gái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook