Thứ tư.

Giang Đào đã không nói cho bà ngoại của mình biết về buổi xem mắt lần này. Cô tìm một cái cớ là phải chiêu đãi một người bạn nên đã ra ngoài vào lúc mười một giờ.

Nhà hàng do Tào An lựa chọn. Đó là một nhà hàng chuyên phục vụ đồ nướng, nằm trong trung tâm thương mại mới khai trương ở thành phố Đồng vào năm ngoái. Nơi này cực kỳ nổi tiếng, cô phải đi xe taxi mất nửa tiếng mới tới nơi hẹn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngồi ở hàng ghế sau xe, Giang Đào mở các bản nhật ký trò chuyện giữa bản thân và Tào An.

Giọng điệu của Tào An mang tới cho người ta một loại cảm giác khách khí và lễ độ. Anh không chỉ khen Giang Đào chụp ảnh đẹp mà còn chủ động mời cô đi ăn. Nhưng Tào An lại không hề tỏ ra quá ân cần hay nhiệt tình.

Là vì bản thân anh có ý thức quá mạnh về việc vạch rõ ranh giới hay là anh không quá hăng hái với buổi xem mắt này? Giống như Giang Đào, Tào An cũng chẳng nỡ thẳng thừng từ chối lòng tốt của điều dưỡng trưởng khoa, đúng không?

Dù sao đi nữa, Giang Đào cũng không hề cảm thấy áp lực. Cho dù Tào An không thích mình thì cô cũng chẳng hề nuối tiếc chút nào. Còn nếu Tào An thích mình thì Giang Đào cũng có thể tùy ý lựa chọn giữa tiếp nhận và từ chối, lắng nghe trái tim mách bảo thôi.

Quãng đường thông suốt. Đúng mười một giờ rưỡi, Giang Đào bước xuống xe.

Hai người đã hẹn gặp nhau lúc mười hai giờ nên trước mắt, Giang Đào bèn tới tầng trệt để dạo quanh khu vực bán quần áo cho nữ.

Khi thành phố Đồng bước vào tiết trời đầu tháng ba, mọi người vẫn còn nhu cầu mặc áo khoác lông vũ. Nhưng bên trong trung tâm thương mại đã sớm treo đủ kiểu trang phục dành cho mùa xuân, trông chúng vừa lộng lẫy vừa xinh đẹp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc mười một giờ năm mươi phút, Tào An gửi một tin nhắn cho Giang Đào: Tôi đã đến nơi rồi. Bàn số chín. Nhân viên phục vụ sẽ dẫn đường cho em.

Giang Đào: Được! Hẹn lát nữa gặp nhau.

Cô đi thang cuốn để lên tầng lầu có nhà hàng chuyên phục vụ đồ nướng.

Bây giờ là giờ ăn cao điểm nên có một hàng thực khách dài tít tắp đang ngồi bên ngoài nhà hàng thịt nướng.

Giang Đào đoán rằng: Có lẽ Tào An đã đến đây để xếp hàng từ sớm rồi, nếu không thì anh sẽ không thể lấy được số thứ tự ưu tiên như vậy.

“Xin chào! Bạn của tôi đang ngồi ở bàn số chín.”

“Được rồi. Mời cô đi theo tôi, là lối này.”

Bên trong nhà hàng vô cùng náo nhiệt và vui vẻ. Làn khói bốc lên nghi ngút từ thịt nướng trên mỗi bàn ăn rồi nhanh chóng bị máy hút khói cuốn đi.

Vì tới đây để gặp mặt một người đàn ông hoàn toàn xa lạ nên Giang Đào vẫn hơi hồi hộp, chẳng ít thì nhiều.

“Cô rẽ vào góc cua phía trước là tới nơi rồi.”

Theo lời nhắc nhở của nhân viên phục vụ, trái tim của Giang Đào lập tức đập nhanh hơn một chút nhưng cô lại phải giả vờ thoải mái và mỉm cười.

Là một điều dưỡng cho nên sở trường đặc biệt của cô chính là: Mỉm cười như thể bản thân đang đắm mình trong làn gió xuân phơi phới với tâm trạng tốt đẹp.


Chỉ có điều, khi cô vừa xoay người lại rồi nhìn về phía trước, Giang Đào lập tức bắt gặp một người đàn ông mặc đồ đen, thoạt nhìn không dễ trêu chọc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

U ám, mạnh mẽ...

Trước khi Giang Đào kịp nhìn rõ nét mặt của người đối diện, cô đã sợ hãi đến mức quên cả mỉm cười hay có những hành động khác. Giang Đào chỉ dời tầm mắt sang chỗ khác với vẻ hoang mang và bối rối. Người đàn ông đang ngồi ở hàng bên trái, thế là cô lập tức nhìn sang bên phải, đi vài bước rồi lấy điện thoại di động ra để giả vờ như thể bản thân đang khá bận rộn.

Lúc này, thậm chí Giang Đào đã quên mất đối tượng xem mắt của mình, bởi trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Người đàn ông có khí chất y chang đại ca xã hội đen kia tuyệt đối đừng để ý đến cô!

“Chính là chỗ này!”

Nhân viên phục vụ dừng bước rồi xoay người lại để nhìn về phía Giang Đào.

Cô nhìn vào số bàn được đặt trên chiếc bàn ăn bên cạnh rồi đánh mắt sang vòm ngực của người đàn ông ngồi đối diện, sau đó lại ngoái coi nhân viên phục vụ.

Ánh mắt của nhân viên phục vụ kia khẽ lóe lên, rõ ràng người này cũng rất sợ thực khách nam đang ngồi ở bàn số chín. Vì thế, sau khi hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường, nhân viên phục vụ bèn vội vàng rời đi.

Giang Đào vẫn đang trong tình trạng ngây ngốc xen lẫn mông lung!

Sao đối tượng xem mắt của cô có thể là người đàn ông này được chứ!

“Giang Đào?”

Người đàn ông đứng dậy, giọng nói của anh chẳng những trầm thấp, đầy nội lực mà còn đỗi lạnh lùng.

Nghe thấy tên của mình phát ra từ chính miệng anh, Giang Đào lập tức hiểu ra rằng không có nhầm nhọt nào ở đây cả. Vị này thực sự là đối tượng xem mắt mà điều dưỡng trưởng khoa đã giới thiệu cho cô.

Tuy rằng trong lòng chất chứa vô vàn nghi vấn và sợ hãi đến mức hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của đối phương, Giang Đào vẫn phải giữ phép lịch sự cơ bản. Thế là cô cố gắng mỉm cười với người đối diện một cách tự nhiên nhất có thể: “Xin chào, có phải anh đã đợi tôi rất lâu rồi không?”

Tào An: “Không đâu. Tôi cũng vừa tới nơi thôi, mời em ngồi.”

Giang Đào gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện.

Cô nhìn vào mặt bàn, sau đó lại nhìn chiếc áo sơ mi màu đen có kiểu dáng thoải mái ở đầu bàn đối diện. Đầu óc của Giang Đào vẫn còn cứng ngắc, không dám thở mạnh và cũng chẳng dám nhúc nhích.

Thấy dáng vẻ này của Giang Đào, Tào An cũng lập tức hiểu được.

Khi dì họ vừa thông báo với anh rằng người điều dưỡng trẻ tuổi kia đã đồng ý thử gặp nhau, Tào An còn cho rằng Giang Đào là một điều dưỡng nhỏ xinh, tuy sở hữu khuôn mặt dịu dàng nhưng lại táo bạo và mạnh dạn. Nhưng mà bây giờ xem ra, rõ ràng dì họ đã đào một cái hố cho vị điều dưỡng nhỏ bé này nhảy vào rồi.

“Đây là tấm ảnh mà tôi đã gửi cho dì họ của mình. Có phải dì ấy đã cho em xem tấm này không?”

Bàn tay to với những ngón tay thon dài, dày rộng đưa điện thoại di động về phía Giang Đào, trên màn hình hiển thị một bức ảnh.

Đó cũng là một bức ảnh đời thường. Người đàn ông cũng ngồi trên ghế sô pha nhưng lại để lộ toàn bộ khuôn mặt với dáng vẻ vô cảm, giống như anh đã chụp ảnh theo yêu cầu của những bậc bề trên trong nhà.


Giang Đào cũng có thể nhìn thấy các đường nét trên khuôn mặt của Tào An một cách rõ ràng trong tấm ảnh này. Làn da có màu lúa mạch, lông mày sắc nét, đôi mắt vừa hẹp vừa dài, khuôn mặt thon gầy cùng với đường nét lạnh lùng và rắn rỏi.

Trông Tào An tựa như một ngọn núi cô độc có địa thế hiểm trở, đồng thời cũng giống như một con sói độc hành và không cho phép bất kỳ vị khách không mời nào tiến vào lãnh thổ của mình. Khí chất của anh vừa trầm lặng vừa nguy hiểm.

Dường như hào quang lẫn khí phách của người đàn ông đang toát ra khỏi bức ảnh.

Tầm mắt của Giang Đào di chuyển xuống thấp, đôi tay đang đặt trên đùi âm thầm siết chặt vào nhau một cách bất an, lo lắng.

Cô đã từng thấy rất nhiều ông trùm xã hội đen trên tivi rồi. Có người mặt mũi dữ tợn, động một tí là chém chém giết giết tứ tung. Còn có người thì tính tình nho nhã như thể vô cùng hiền lành, chỉ đứng đằng sau ra lệnh cho đàn em làm chuyện xấu mà thôi.

Tào An không thuộc dạng nào trong số đó. Nhưng anh càng giống một ông trùm của giới xã hội đen hơn cả những diễn viên trên tivi kia.

Bằng chứng là những thực khách ở bàn bên cạnh cũng không dám nhìn thẳng vào Tào An. Họ chẳng dám cười nói thoải mái hay say sưa chuyện trò. Một nhà hàng chuyên phục vụ đồ nướng có quy mô lớn như vậy nhưng tất cả mọi người lại lấy chỗ ngồi của Tào An làm vị trí trung tâm – nơi đang hình thành một vùng đất có áp suất thấp.

Nếu dáng người của Tào An thấp hơn một chút thì có lẽ khí chất mạnh mẽ như loài sói của anh sẽ nhạt hơn phần nào. Nhưng mà anh lại cao tới 1m9! Đặc điểm này khiến cho chiếc áo sơ mi giản dị kia cũng chẳng thể che giấu được thân hình vạm vỡ, cường tráng của anh!

“Không phải. Không phải tấm ảnh này.”

Trong lòng Giang Đào xoay chuyển trăm nghìn lần. Cô cụp mi xuống rồi lắc đầu với Tào An.

Tào An: “Thế dì ấy đã cho em xem tấm ảnh nào?”

Giang Đào mô tả ngắn gọn về nó.

Tào An: “Chắc hẳn đó là tấm ảnh được chụp vào mười năm trước, khi tôi còn là sinh viên đại học. Trước kia, dì họ của tôi cũng từng dùng tấm ảnh đó để lừa nhà gái tới gặp tôi. Thành thật xin lỗi.”

Giang Đào: ...

Mười năm trước, Tào An chỉ mới hai mươi tuổi. Nhưng cô có thể xác định chắc chắn một điều rằng: Người đàn ông trong tấm ảnh đó có khí chất cực kỳ chín chắn lẫn trưởng thành, hoàn toàn khác biệt với nam sinh đại học bình thường trong ấn tượng của cô.

Điện thoại đột ngột rung lên. Giang Đào vội vàng bắt lấy nó như thể vừa bắt được một cọng rơm cứu mạng.

Đó là cuộc gọi đến từ điều dưỡng trưởng khoa.

Giang Đào phải hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nói với Tào An: “Là cuộc gọi từ bệnh viện. Tôi ra ngoài nghe máy một lát nhé.”

Tào An gật đầu.

Lúc rời khỏi nhà hàng thịt nướng, Giang Đào lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sợ chết khếp đi được! Tại sao Tào An lại có vóc dáng như vậy chứ!

Giọng nói của Vương Hải Yến truyền tới từ trong điện thoại di động, nghe có vẻ hơi chột dạ và thiếu tự tin hẳn: “Tiểu Đào à, em đã gặp Tào An chưa?”


Giang Đào cảm thấy ấm ức lắm: “Em đã gặp anh ấy rồi. Cô Vương, cô đã lừa em.”

Nếu cô nhìn thấy một bức ảnh chính diện của Tào An vào năm ba mươi tuổi, Giang Đào tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý thử đi xem mắt với anh.

Vương Hải Yến: “Này, không phải là em đang khóc đấy chứ? Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi. Nhưng mà Tiểu Đào à, em hãy nghe tôi giải thích đã. Tào An là một người cực kỳ tốt. Thằng bé trông như thế cũng là vì bẩm sinh mà thôi. Ba và ông nội của Tào An đều có kiểu mặt mũi và ngoại hình như thế. Nếu ba người đàn ông này ngồi cùng một chỗ thì trông họ sẽ giống như ba thế hệ trong thế giới ngầm vậy. Khi chị họ của tôi vừa mới kết hôn, tôi cũng đã hết sức lo sợ, phải mất vài năm chung đụng với nhau thì mới có thể cảm thấy quen thuộc đấy.”

Giang Đào lắng nghe với tinh thần không tập trung. Nếu ngẩng đầu nhìn lên, cô sẽ lập tức trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính bên cạnh. Đôi môi của Giang Đào đang vô thức mím lại thật chặt.

Vương Hải Yến: “Tiểu Đào! Em có còn nhớ tôi đã từng nói rằng, Tào An chưa từng có bạn bè vì cái thói ăn nói vụng về không? Thực ra chẳng phải là do miệng lưỡi của thằng bé cục mịch đâu. Thằng bé này vô cùng lễ phép nhưng những người khác đều rất sợ nó. Ngay từ thuở tấm bé, không có người bạn cùng lớp nào sẵn sàng chơi với Tào An. Khi thằng bé tốt nghiệp, các cô gái đều tránh né nó mà lảng sang hướng khác. Chúng tôi đã giới thiệu cho Tào An vài đối tượng xem mắt, còn đưa ảnh thật của nó cho phía nhà gái xem. Nhưng không một ai trong số họ bằng lòng gặp gỡ Tào An cả. Vì vậy, chúng tôi bèn dùng tấm ảnh chụp khuôn mặt nghiêng nghiêng của nó để tạm thời đánh lừa đối phương. Sau khi cùng ăn một bữa cơm, phía nhà gái cũng chẳng muốn tiếp tục qua lại với Tào An nữa.”

Giang Đào vẫn bĩu môi như trước. Cô có thể thấu hiểu tâm trạng của những người phụ nữ đã từ chối Tào An một cách rõ ràng, bởi vì chính cô cũng đang muốn bỏ của chạy lấy người ngay lập tức đây này.

Vương Hải Yến thở dài thườn thượt: “Tiểu Đào à! Cứ xem như em đang nể mặt tôi đi! Dù sao đi nữa em cũng hãy ăn xong bữa cơm này với Tào An nhé. Thằng bé đã bị người ta ruồng bỏ và trốn tránh quá nhiều lần rồi. Vậy nên suốt mấy năm qua, Tào An vẫn luôn từ chối chuyện xem mắt. Nếu như em bộc lộ thái độ xa lánh quá rõ ràng, tôi sợ rằng Tào An sẽ bị tổn thương lòng tự trọng, sau này cũng không dám thử đi xem mắt thêm lần nào nữa.”

Giang Đào: “Cô đừng lo quá! Nếu đã tới đây rồi thì em sẽ ăn xong bữa cơm này, cho dù tình hình có thế nào đi chăng nữa!”

Nếu Giang Đào thực sự bỏ chạy thì cũng quá là bất lịch sự và thiếu văn hóa rồi.

Vương Hải Yến: “Tốt lắm! Vậy hai đứa cứ ăn cơm trước đi đã. Nếu có chuyện gì thì đợi đến khi trở về, chúng ta lại nói chuyện tường tận với nhau.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Giang Đào cất điện thoại di động rồi hướng tầm mắt về phía nhà hàng thịt nướng nằm cách đó không xa.

Cô không sợ đối tượng xem mắt xấu xí, cũng chẳng ngại đối phương là một người phiền phức. Nhưng khuôn mặt như một ông trùm của Tào An thật sự khiến cô sợ hãi đến thấu xương.

Giang Đào còn muốn bình tĩnh thêm một chút nữa thì bỗng nhiên nhận được một tin nhắn mới trên WeChat.

Tào An: Tôi xin lỗi về chuyện tấm ảnh và cũng hiểu được cảm giác của em. Nếu em rời đi ngay bây giờ thì cũng không sao đâu. Tôi sẽ giải thích với điều dưỡng trưởng khoa. Em không cần lo lắng rằng công việc của mình sẽ bị ảnh hưởng vì lần xem mắt này.

Giang Đào đọc tin nhắn này với cảm xúc phức tạp.

Trước khi gặp Tào An, cô vốn nghĩ rằng người đàn ông này vô cùng lịch thiệp và lễ độ. Nhưng bây giờ, cô lại không thể tưởng tượng được: Anh đang gõ những từ này với vẻ mặt như thế nào.

Vì Tào An lịch sự nên Giang Đào cũng không thể vô lễ. Vì vậy, cô nhanh chóng trả lời: Tôi không sao cả, tôi chỉ bị hù dọa bởi khí chất của anh mà thôi.

Tào An: Ừm. Có rất ít người không sợ tôi.

Giang Đào: Tôi vừa nghe điện thoại xong, tôi sẽ quay lại ngay.

Tào An: Được.

Vài phút sau, Giang Đào quay lại chỗ ngồi đối diện với Tào An. Chỉ vừa đối mặt với anh rồi mỉm cười một cái thôi, thế mà toàn bộ can đảm mà cô toàn tâm toàn ý gom góp bên ngoài đều đã bị quét sạch. Vì vậy, Giang Đào không dám nhìn thẳng vào mặt anh thêm một lần nào nữa.

Tào An đưa thực đơn cho cô: “Tôi đã chọn mấy món ăn đặc trưng và nổi tiếng nhất ở đây rồi. Em ​​xem thử có món nào mình thích không. Tôi vẫn chưa gọi đồ uống.”

Giang Đào cầm lấy thực đơn và phát hiện Tào An đã gọi sáu loại thịt nướng rồi.

Cô chọn một ly nước cam rồi trả lại thực đơn cho Tào An: “Quá nhiều rồi! Không cần gọi thêm nữa đâu.”

Tào An chọn thêm hai bát cháo bí đỏ cùng một đĩa trái cây.

Nhân viên phục vụ lấy thực đơn rồi rời đi.


Giang Đào không thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái bàn. Vì vậy, cô khẽ nghiêng đầu để giả vờ tỏ vẻ yêu thích phong cách trang trí của nhà hàng này.

Giang Đào đang mặc một chiếc áo khoác màu be, bên trong là một chiếc áo len dệt kim màu trắng. Mái tóc xoăn nhẹ, dài óng ả xõa xuống bả vai. Những khi Giang Đào im lặng, trông cô thật ngoan ngoãn và điềm đạm.

Ánh mắt Tào An lướt nhanh qua vầng trán mịn màng, sống mũi thanh mảnh, nhỏ nhắn cùng đôi môi hồng hào và non mềm như cánh hoa. Anh tiếp tục lướt qua đôi gò má nõn nà lẫn chiếc cổ trắng ngần. Cuối cùng, tầm mắt của anh dừng ở đôi mắt của cô – đôi mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Tào An đã không hẹn hò hay xem mắt trong một thời gian rất dài.

Chẳng có cô gái nào dám đến gần anh. Song, Tào An cũng chưa bao giờ lo âu về điều đó. Nếu có nhu cầu về tình dục, anh có thể dùng tay mình để tự giải quyết. Những lúc nhàn rỗi, anh cũng có những chuyện khác để giết thời gian. Vì vậy, tình yêu lứa đôi không phải là một điều trọng yếu và cấp thiết đối với Tào An.

Vài năm trước, anh từng đồng ý đi xem mắt cũng chỉ vì muốn ứng phó qua loa với những bậc bề trên trong nhà - những người luôn quan tâm tới chuyện hôn nhân trọng đại của anh. Khi bị nhà gái ghét bỏ, Tào An vẫn bình tâm như nước. Anh chưa bao giờ cố gắng níu giữ bất kỳ ai trong số họ.

Cho đến cuối tuần trước.

Dì họ đến gặp Tào An với tâm trạng hết sức phấn khởi, sau đó bảo anh gặp gỡ một điều dưỡng nhỏ xinh mới tới khoa của họ.

Ngoài thẻ công tác, dì họ còn cho Tào An xem một video ghi lại cảnh tượng Giang Đào vừa nói vừa cười với các điều dưỡng khác trong điện thoại di động của bà ấy.

Trong mắt Tào An, điều dưỡng Giang nhỏ nhắn thực sự giống như một quả đào be bé chứa đầy mật, vừa ngọt ngào vừa mọng nước. Trông cô mềm mại và non nớt một cách đầy hấp dẫn, mê hoặc.

Tuy Giang Đào đang nhìn cách bài trí xung quanh nhưng khóe mắt lại phát hiện: Hình như Tào An đang ngắm mình. Vì vậy, cô càng căng thẳng hơn nên đành cầm vội ly nước chanh.

Khi cô đặt ly xuống, Tào An cất tiếng hỏi: “Nghe nói em đã từng làm việc ở thủ đô trong vòng hai năm. Sao em lại trở về đây?”

Giang Đào vừa nhìn vào cái ly thủy tinh vừa giải thích: “Tôi được bà ngoại một tay dạy dỗ và nuôi lớn, bây giờ bà ngoại của tôi đã lớn tuổi rồi nên tôi muốn quay về quê nhà để chăm sóc cho bà.”

Tào An: “Năm nay bà ngoại của em đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Giang Đào: “Bảy mươi tuổi rồi.”

Tào An: “Độ tuổi này thật sự rất cần người khác ở bên cạnh để săn sóc. Sức khỏe của bà em thế nào?”

Giang Đào mỉm cười: “Sức khỏe của bà tôi rất tốt và dẻo dai. Bà ngoại tôi thường đến quảng trường để khiêu vũ.”

Tào An tiếp lời: “Ông cụ nhà tôi đã tám mươi tuổi rồi. Sức khỏe cũng còn tốt lắm! Ông thích đi câu cá bên bờ hồ.”

Anh lại đưa điện thoại di động sang chỗ Giang Đào, trong đó có một đoạn video quay lại cảnh ông cụ Tào chuẩn bị dụng cụ câu cá.

Đầu tóc của ông cụ bạc phơ, đường nét trên khuôn mặt giống Tào An như tạc, như thể bọn họ được khắc họa từ một khuôn mẫu mà thành. Song, bởi vì đã lớn tuổi nên khí chất như ông trùm xã hội đen ở ông ấy đã suy yếu rất nhiều. Nhưng Giang Đào vẫn có thể nhìn ra: Đây là một ông cụ cực kỳ uy nghiêm.

Giang Đào cố gắng khuấy động bầu không khí sao cho sôi nổi hơn: “Trông hai người rất giống nhau.”

Tào An bèn mở tấm ảnh của cả ba thế hệ - ông bà, ba mẹ và anh – cho cô xem.

Kết quả chính là: Giang Đào cảm thấy ba ông trùm xã hội đen đang nhìn chằm chằm vào mình một cách vô cảm và lạnh lẽo.

Giang Đào: ...

Tôi chỉ thuận miệng nên mới nói thế thôi mà! Thực sự anh zai không cần cho tôi xem mấy tấm ảnh này đâu!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương