Khoảnh khắc nghe thấy những lời này, Trì Tuyết Diễm nghĩ, hình như là trong trí nhớ của cậu, đây là một đêm Giáng sinh bình thường nhất, cũng đặc biệt kỳ lạ nhất.
Cậu xuống xe trước cửa nhà, bên ngoài không có bông tuyết phù hợp với hoàn cảnh, cũng không có cây thông Noel được trang hoàng trước, chỉ có gió lạnh thấu xương.
Nhưng cậu đã nhận được một món quà Giáng sinh ngoài sức tưởng tượng.
Một câu đố chưa được giải đáp đang đứng bên cạnh cậu vào lúc này, gần trong gang tấc, đưa cho cậu một chiếc chìa khóa có thể được sử dụng để chứng thực tất cả các câu trả lời.
Đây là một món quà mà Trì Tuyết Diễm vĩnh viễn không thể nào từ chối —— chỉ cần cậu vẫn là cậu.
Cậu thích chuyện dùng tấm ảnh sinh nhật, để đổi lấy một chi tiết bí mật ngang hàng này.
Cuốn tiểu thuyết bao gồm các nhân vật chính, nhân vật phản diện, người qua đường trắng đen rõ ràng, có quan điểm của Đức Chúa Trời toàn năng, có kết cục hạnh phúc hoặc bi thảm được ghi chú dán nhãn trước.
Nhưng cuộc sống thực tế chẳng bao giờ đơn giản như vậy, không thể hiểu hết những suy nghĩ giấu trong lòng người khác, cũng không thể dự đoán tương lai dẫn đến đâu.
Con người chỉ có thể dùng góc nhìn của riêng mình, cho cuộc sống hiện tại.
Trong những cảnh tượng có thể nhìn thấy, điều duy nhất có thể chắc chắn, chính là sự không chắc chắn về bản thân nó.
Ví dụ như Hạ Kiều bây giờ.
Một câu đố không chắc chắn, nhưng có một sự chắc chắn nhìn thấu chỉ dành riêng cho cậu.
Là cảm giác mâu thuẫn mà Trì Tuyết Diễm mê mẩn.
Sau này, cậu không còn phải tốn thêm nhiều năng lượng để suy nghĩ, liệu người xuyên sách bí ẩn Hạ Kiều có che giấu điều gì đó với mình hay không.
Cán cân không đồng đều lúc ban đầu, nhờ đó không còn nghiêng và lắc lư nữa, tất cả mọi thứ trở lại điểm khởi đầu công bằng nhất.
Điểm khởi đầu mới.
Chìa khóa rơi vào khe cắm, nhẹ nhàng xoay.
Trong đêm mùa đông dài đằng đẵng, cậu chăm chú nhìn góc nghiêng gương mặt của Hạ Kiều đang cúi đầu mở cửa.
Tư thế cả người thể hiện một sự giáo dục tốt, nhưng không lộ vẻ kiêu ngạo, tạo ấn tượng đẹp trai và ôn hoà, ngây ngô và thân thiện.
Cảm giác ban đầu trong lần đầu tiên gặp gỡ, dường như vẫn áp dụng vào thời điểm này.
Nhưng đã không đủ hoàn chỉnh, để có thể tóm tắt mọi thứ về người bên cạnh này.
Cánh cửa mở ra, ngôi nhà vẫn đẹp như trước, nhưng không có chút mùi vị chúc mừng nào.
Trì Tuyết Diễm không hề hứng thú với sinh nhật theo khuôn mẫu, cho nên cũng không chuẩn bị trước những khâu dường như nên có nhất: bánh ngọt, nến, điều ước, quà tặng.
Nhưng hầu hết mọi người, sẽ luôn để ý đến những nghi thức bình thường này.
Đặc biệt là sinh nhật đầu tiên trong một thế giới xa lạ.

Cho nên câu đầu tiên sau khi Trì Tuyết Diễm đi vào nhà, là hỏi Hạ Kiều: "Anh có cần ăn bánh sinh nhật không? Vừa rồi đi qua mấy tiệm bánh ngọt, quên dừng xe mua."
Mua bánh ngọt vốn là lời nói cậu định dùng để khéo léo từ chối Hạ Kiều.
Nhưng không hoàn toàn là một cái cớ, cậu đúng là có suy nghĩ qua điểm này, thời điểm đó đối đãi với Hạ Kiều như một người bạn.

"Không cần." Hạ Kiều lắc đầu, "Tôi không thích ăn kem lắm, bánh ngọt quá lớn, mua về sẽ lãng phí."
Không giống như Trì Tuyết Diễm hay mang theo kẹo, anh đối với đồ ngọt không thích lắm, đặc biệt là không thích ăn kem.
Hơn nữa, đối với Hạ Kiều mà nói, đây đã là một sinh nhật tốt nhất mà anh có thể tưởng tượng ra.
Một giây sau, anh lại nhìn thấy ý cười lóe lên trong mắt đối phương.
"Không cần sao?"
Trì Tuyết Diễm cởi áo khoác ra, tiện tay ném trên sô pha, trong giọng nói mang theo chút trêu chọc kín đáo: "Tôi vốn định làm cho anh một cái bánh ngọt."
Trì Tuyết Diễm nói muốn làm cho anh một cái bánh ngọt.
......!Hạ Kiều bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Đây là kết thúc sinh nhật mà anh không dám tưởng tượng.
Một kết thúc sinh nhật bất ngờ nhất.
Nhưng câu "Không cần" trước đó vẫn còn bên tai.
Thấy biểu tình ngập ngừng muốn đổi ý của anh, ý cười trên mặt Trì Tuyết Diễm càng lúc càng rõ ràng, cậu không hỏi thọ tinh đáp án đã quá rõ ràng này nữa, mà đi thẳng vào phòng bếp.
"Không có kem, thể tích rất nhỏ, nửa giờ là có thể làm xong." Cậu thành thật nói, "Là bánh ngọt lười biếng, đừng ôm quá nhiều kỳ vọng."
Đối với người đang bận rộn trong phòng bếp mà nói, đó là nửa giờ rất dài.

Đối với người đang ở cùng trong phòng bếp mà nói, đó là nửa giờ quá ngắn.

Trì Tuyết Diễm hiếm khi không nhìn hình nhân bơm hơi ngoài cửa sổ để giải sầu, mà cúi đầu, nghiêm túc tách lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng.
Trứng, bơ, bột mì, bột nổi, bột matcha...!đều là những thứ đã được chuẩn bị sẵn từ trước trong phòng bếp, trước khi chuyển vào nhà tân hôn.
Hạ Kiều biết nấu ăn, nhưng chưa từng tiếp xúc với việc nướng bánh, vì thế còn có lúc cảm thấy kỳ quái, vì sao mẹ lại chuẩn bị nhiều nguyên liệu thường dùng để làm bánh như vậy.
Có lần gọi điện thoại, anh thuận miệng nhắc tới, Thịnh Tiểu Nguyệt liền nói cho anh biết, đây là Hàn Chân Chân kêu người mua, nói là tiểu Trì có thể sẽ dùng đến.
Điều này ngược lại làm Hạ Kiều càng thêm bất ngờ.

Từ lúc Trì Tuyết Diễm tự mình nấu bữa sáng, bánh sandwich vạn năm không thay đổi, cùng với chuyện cậu nhiều lần nhấn mạnh không muốn học nấu cơm, hai điểm này đều có thể nhìn ra rõ ràng cậu phản đối việc xuống bếp.
Làm cho người ta không thể tưởng tượng được chuyện cậu chủ động vào bếp nướng bánh.
Nhưng Hạ Kiều cũng đã từng nhìn thấy, trong điện thoại di động của cậu có một nhóm chat về chế biến đồ ngọt.
Đó là vào ngày cưới.
Anh nhìn thấy màn hình điện thoại di động sáng lên của Trì Tuyết Diễm, đồng thời phát hiện nickname trên đó dành cho anh và Nhậm Tuyên.
Đối với chuyện thứ hai, hiện tại vẫn chưa đến thời cơ có thể hỏi.
Nhưng hôm nay, ít nhất anh cũng dỡ bỏ được nghi hoặc trước đó.
"......! Sống với nhau hơn hai mươi năm, khó tránh khỏi sẽ có lúc cãi vã và không vui." Lúc Trì Tuyết Diễm khuấy lòng đỏ trứng gà, tán gẫu với Hạ Kiều để giết thời gian, "Hai người bọn họ tức giận tôi, thì tôi sẽ chui vào phòng bếp."
Huống chi cậu hành động luôn thoải mái theo ý mình, chọc ba mẹ tức giận là chuyện thường xuyên, cho dù bọn họ so với cha mẹ bình thường vẫn bao dung hơn rất nhiều.
"Ba tôi thích ăn đồ ngọt, cho nên tôi đã học một vài món tráng miệng và bánh ngọt đơn giản nhất." Nói xong, cậu cười rộ lên, "Tôi tham gia vào một nhóm chuyên chia sẻ công thức nấu ăn dành cho người lười —— Anh có biết chủ của nhóm đó lười cỡ nào không?"
"Ngay cả thêm hai chữ lười biếng vào tên nhóm chat, cô ấy cũng lười thêm, nhưng có đôi khi vẫn sẵn lòng vượt qua sự lười biếng, tự tay nướng cho mình một cái bánh ngọt nhỏ."
"Con người thực sự là một loại động vật kỳ lạ và mâu thuẫn, giống như tôi ghét nấu ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động vào bếp để làm một món tráng miệng."
Phía trước ô cửa sổ kính trong suốt vào đêm đông, Trì Tuyết Diễm cúi đầu cười, Hạ Kiều ở một bên chờ đợi chăm chú nhìn bóng lưng cậu, trên khuôn mặt cũng mang theo nụ cười ngay cả chính mình cũng không nhận ra.
"Mẹ cậu không thích đồ ngọt sao?"
"Ừ, bà ấy không thích, cho nên tôi sẽ lấy cho bà một ly sữa nóng." Trì Tuyết Diễm tiếp tục nói tiếp, "Ba tôi ăn được thứ mình thích, sẽ tạm quên chuyện giận tôi, còn mẹ tôi cầm ly sữa nóng, nhìn tôi ở trong phòng bếp không tình nguyện rửa một đống dụng cụ đã dùng xong, hình như cũng tha thứ cho tôi.

"
"Nhưng, dùng cùng một chiêu quá nhiều lần, sẽ luôn sinh ra kháng thể.

Nhưng ngay sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu làm nha sĩ trẻ em."
"Tôi quên mất hôm đó là vì chuyện gì, dù sao, khi tôi bắt đầu làm bánh ngọt, bọn họ cũng đi theo vào phòng bếp, muốn tiếp tục tranh luận, kết quả, tôi đột nhiên bắt đầu kể chuyện cổ tích."
Trong những hồi ức thoải mái vui vẻ, Trì Tuyết Diễm đổ bột đã trộn vào cốc giấy, đặt nó vào lò nướng.
Bước phiền toái nhất rốt cục hoàn thành, cậu thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía Hạ Kiều.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà bếp, Hạ Kiều ở phía sau vẫn kiên nhẫn hồi hộp chờ đợi được tiết lộ, về chuyện xảy ra sau khi đột nhiên kể chuyện cổ tích.

Lò nướng hoạt động phát ra tiếng ồn, Trì Tuyết Diễm dựa vào mặt bàn phòng bếp, cười nói cho anh biết đáp án: "Lúc ba mẹ tôi nghe lần đầu tiên, trước hết là ngẩn người, sau đó dùng giọng điệu rất khó tin hỏi tôi, có phải đang dỗ dành bọn họ như trẻ con hay không."
"Tôi nói, đúng nha, tôi thường kể câu chuyện này cho trẻ em nằm trên ghế nha khoa, bọn chúng thường đều rất yêu thích, bởi vì đây là một phiên bản mới chưa bao giờ được nghe kể trước đây."
"Tôi thẳng thắn thừa nhận rằng tôi đang dỗ dành họ, như dỗ dành những đứa trẻ.

Vì vậy, họ đột nhiên lại không có cách gì với tôi nữa, hoặc lắng nghe những câu chuyện trong nhà bếp, hoặc đi đến phòng khách đợi món tráng miệng và sữa nóng."
"Cho đến giờ, chiêu này vẫn chưa thất bại, bởi vì tôi luôn có câu chuyện mới."
Trì Tuyết Diễm kể đến cuối cùng, hồi ức liền tiếp nối với hiện thực: "Hơn nữa, gần đây cũng không cần dùng, không thường xuyên ở chung, nên không có cãi nhau."
Cậu đã có một ngôi nhà mới, mặc dù hiện giờ vẫn không phải là một ngôi nhà mang ý nghĩa thực sự.
Hạ Kiều có lẽ cũng nghĩ đến cùng một chỗ.
Ở phòng bếp của ngôi nhà mới, trong hương thơm ngọt ngào tương tự, anh chủ động hỏi về câu chuyện mà Trì Tuyết Diễm đã kể từ lâu.
"Câu chuyện cổ tích đầu tiên của cậu là gì?"
"Câu chuyện về nàng tiên cá." Trì Tuyết Diễm nói, "Nhưng tình tiết hoàn toàn khác, ví dụ như, người biến thành bọt biển không phải là cô ấy."
Trong câu chuyện gốc, hoàng tử có nàng công chúa mình yêu, sẽ kết hôn với nàng, còn nàng tiên cá nhỏ run rẩy đánh rơi con dao, vào lúc bình minh, trở thành bọt bong bóng tung bay trên mặt biển.
Cậu cảm thấy các bạn nhỏ không nên nghe câu chuyện cổ tích như vậy, không nên vì tình yêu mờ mịt mà từ bỏ đuôi cá, rồi giao ra giọng nói, cuối cùng mất đi sinh mệnh, không còn là nàng tiên cá nhỏ lúc đầu sống rất vui vẻ.
Hạ Kiều hỏi: "Vậy ai đã biến thành bọt biển? Hoàng tử ư?"
"Không ai cả, là thời gian sẽ hoá thành bọt biển."
"Nàng tiên cá nhỏ hối hận, cho nên trong câu chuyện mới, nàng quyết định bơi xuống biển sâu, so với chàng hoàng tử trên bờ xa xôi, nơi đó có san hô và ngọc trai mà nàng yêu thích hơn."
Trì Tuyết Diễm từng vô số lần kể cho những người khác nhau về câu chuyện cổ tích mới này, duy chỉ có đêm nay, bỗng nhiên tự mình cảm nhận được bầu không khí ngụ ngôn.
Cậu ở trong sách có kể câu chuyện cổ tích này không?
Chắc là không, bởi vì cậu rất nhanh đã từ bỏ nghề nghiệp mình từng thích, đến công ty gia đình làm bù nhìn.
Cho nên lúc đầu, Hạ Kiều cũng không biết cậu là nha sĩ.
Trì Tuyết Diễm rũ mắt, gương mặt bị ánh sáng mờ nhạt yên tĩnh trong phòng bao phủ, Hạ Kiều nghe xong câu chuyện cổ tích cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng trước sau như một nhìn chăm chú vào cậu.
Hàng lông mi nhẹ nhàng rung động, có lẽ chờ rất lâu, có lẽ chỉ mới một lát, lò nướng đã ting một tiếng giòn giã.
Bánh nướng xong rồi.
Cậu quay lại, bắt đầu bận rộn một lần nữa.
Đi đến tủ đồ ăn vặt lấy một gói kẹo xốp, rồi mở hai hộp sữa.
Nồi sữa dần sôi, kẹo xốp được cắt ra trên thớt.
Sau đó, cậu đeo găng tay, lấy hai chiếc bánh cupcake nho nhỏ ra khỏi lò nướng.
Hạ Kiều đã tự giác ngồi trước bàn ăn, chờ cậu mang theo bánh ngọt xuất hiện.
Đây là chiếc bánh sinh nhật đơn giản nhất, cũng đặc biệt nhất mà anh từng thấy.

Hai chiếc bánh muffin matcha, lúc mới nướng xong đặc biệt nở bung, chóp bánh tròn phồng lên và nứt tràn ra ngoài, giống như một tán cây xanh thẫm nhiều tầng, phía trên mỗi cái bánh điểm xuyết vài miếng kẹo xốp.
Kẹo bông xốp trắng tinh được cắt thành lát mỏng, mỗi miếng đều cố ý cắt ra các góc cạnh như bông tuyết, tuy rằng các góc cạnh tuyệt đối không ngay ngắn đối xứng, mà lộ ra vẻ tùy ý.
Chúng trông giống như hai cây Giáng sinh phủ đầy tuyết.
Ngoài ra còn có hai ly sữa nóng.
Trì Tuyết Diễm ngồi xuống đối diện anh, nhẹ giọng nói: "Trong nhà không có nến sinh nhật, nhưng bánh ngọt này rất giống cây thông Noel, để kẹo xốp lên càng giống, cho nên tôi cảm thấy có thể thay thế chức năng của nến."
Nến giống như cây Giáng sinh, đều được sử dụng để ước nguyện.
Bánh ngọt thêm ly sữa nóng, là cách trước kia cậu dỗ ba mẹ, cho nên cậu bổ sung thêm một câu.
"Tôi không tức giận, anh chắc hẳn cũng không.

Vì vậy, không phải vì cãi nhau mà dỗ dành anh."
Trì Tuyết Diễm nói: "Chỉ là vì anh phải chào đón một tuổi mới trong thế giới này, có lẽ cần một chiếc bánh mang cảm giác nghi thức, và tôi đột nhiên muốn uống sữa nóng."
Sau đó, cậu nói một lần nữa: "Chúc mừng sinh nhật."
Đó là một lời chúc mừng mang ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.
Tạm biệt và bắt đầu.
Gió lạnh bên ngoài cửa sổ tràn qua những chiếc lá héo úa.
Ánh sáng bên trong cửa sổ phản chiếu hai cây thông Noel đã được gửi gắm lời ước nguyện.
Hạ Kiều nghĩ, vào giờ phút này, nói cảm ơn rõ ràng không biểu đạt hết ý, phương thức cảm ơn thân mật hơn cũng còn quá sớm.
Vì vậy, anh nói, "Bánh muffin matcha thực sự rất giống cây thông Giáng sinh."
Làm bánh sinh nhật thành một cái cây, sau đó cắt kẹo xốp thành bông tuyết, chỉ có người trước mắt mới có thể nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ này.
"Đúng không?" Trì Tuyết Diễm rất hài lòng với sự tán đồng của anh, "Nhất là sau khi thêm kẹo xốp lên, đáng tiếc cắt quá phiền toái, không giống bông tuyết lắm."
"Lần sau tôi sẽ cắt."
"......!Anh vẫn muốn ăn bánh này vào năm tới sao?"
Giọng điệu Hạ Kiều nghiêm túc liệt kê ba lý do: "Không có kem, kích thước vừa vặn, tôi cũng có thể học cách làm như thế nào."
Nghe vậy, Trì Tuyết Diễm cười như không cười nhìn anh một cái, không nói gì nữa, nâng ly thủy tinh trong tay lên.
Ly thủy tinh màu xanh lá đậm, là cái ly thích hợp nhất mà Trì Tuyết Diễm chọn ra cho bàn ăn này, bốn tháng trước từng chứa nước chanh chua nhất.
Bây giờ, cậu dùng nó uống sữa nóng dưới ánh đèn.
Còn Hạ Kiều bắt đầu nếm thử bánh sinh nhật thuộc về mình.
Cành thông một lần nữa lại phủ đầy tuyết, nhưng hương vị ấm áp và mềm mại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương