Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
-
40: Chương 34
Trì Tuyết Diễm ngẩn người, mới nhớ tới mẩu đối thoại trong phòng tắm của phòng ngủ chính giữa hai người lần trước.
Cậu không quên những gì mình đã nói, chỉ là có chút kinh ngạc, Hạ Kiều thế mà nhớ rõ, hơn nữa còn thật sự có lúc muốn dùng đến.
Quả nhiên là một người tỉ mỉ.
"Có thể, anh muốn thực hiện cái gì?" Cậu cũng không quên nhắc nhở lần nữa, mình thật sự lười học một thứ, "Ngoại trừ nấu cơm."
"Không phải nấu cơm." Hạ Kiều nói, "Là sinh nhật."
Trong khoảng cách gần trong gang tấc, anh nghiêm túc nhìn về phía Trì Tuyết Diễm: "Tôi sẽ nói với gia đình, cậu lên kế hoạch trải qua đêm Giáng sinh như thế nào."
Vào ngày đầu tiên của tháng mười hai, đây không biết là lần thứ bao nhiêu, Trì Tuyết Diễm được nhắc nhở rõ ràng phải đến cuối tháng mới tới lễ hội này.
Cậu hơi ngạc nhiên, nhưng không tính là quá bất ngờ.
Trong mắt người ngoài, với phương thức ở chung của hai người, Hạ Kiều - người mê đắm hơn - quả thật có thể mỗi ngày đều chuẩn bị sẵn nước tắm cho người yêu, và Trì Tuyết Diễm - người thích làm theo ý mình - quả thật cũng sẽ tùy hứng quyết định sinh nhật của người yêu sẽ như thế nào.
Khi không có người ngoài, những lời nói dối này thực sự không cần phải được thực hiện, tưởng tượng ra là đủ rồi.
Nhưng Hạ Kiều lại thật sự làm, tốn nhiều công sức hơn ngoài những gì đã thoả thuận, cho nên Trì Tuyết Diễm mới chủ động hứa hẹn thêm một chi tiết để có qua có lại.
Bây giờ đến lượt cậu thực hiện lời hứa đó.
Là một sự trao đổi công bằng và hợp lý.
"Được." Trì Tuyết Diễm không đưa ra bất kỳ ý kiến gì khác với anh, lại nói một lần nữa, "Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Hạ Kiều nhận được câu trả lời, rời khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ chính lại.
Truyện Linh Dị
Trì Tuyết Diễm thả lỏng chìm vào làn nước nóng có nhiệt độ vừa phải.
Mái tóc đỏ ướt sũng dưới mặt nước trong suốt, lặng lẽ tản ra.
Cậu đột nhiên nhớ lại, mình đã nhuộm đỏ mái tóc đen của mình vì một cậu bé.
Lại một lần nữa có cảm giác sứ mệnh trở thành ông già Noel.
Lần này là trong ngày Giáng sinh thực sự.
Nhuộm tóc là lần đầu tiên, sắp xếp sinh nhật cho người khác, cũng là lần đầu tiên.
Rất mới mẻ, cũng rất lúng túng.
Mặc dù đối với đại đa số mọi người mà nói, sinh nhật có lẽ là ngày đặc biệt nhất trong năm, nhưng đối với Trì Tuyết Diễm mà nói, mỗi một ngày đều có thể trải qua rất đặc biệt.
Cậu không có hứng thú với những sắp xếp bình thường kia —— Tự tay làm bánh ngọt, nấu cơm cho thọ tinh (người có sinh nhật), đi ra ngoài dạo phố xem phim, đêm đến cùng nhau thắp nến rồi thổi tắt, mở các món quà đã chuẩn bị trước.
Trì Tuyết Diễm chưa bao giờ trải qua loại sinh nhật theo quy trình khuôn mẫu này, trừ phi năm đó đúng lúc cậu muốn cảm thụ sự "bình thường".
Ngay cả sinh nhật của mình, đều thường là đến ngày đó, mới quyết định xem muốn làm cái gì.
Bởi vì cảm hứng thường đến từ những khoảnh khắc không thể đoán trước.
Hơn nữa, đây có thể cũng là một loại di truyền mưa dầm thấm đất.
Thái độ của ba người gia đình họ đối với chuyện này rất giống nhau, không có kế hoạch trước, chỉ có ngẫu hứng nghĩ ra.
Có một lần sinh nhật Hàn Chân Chân, cả nhà chạy đến Bệnh viện Phụ sản ở nửa ngày, nơi đó không ngừng có em bé cất tiếng khóc chào đời, khắp hành lang đều là những người hoặc cười hoặc khóc, các sinh mệnh mới được sinh ra trong hy vọng.
Bà hiếm khi đỏ hốc mắt, một giây sau lại tươi cười cảm khái: May mắn là khi mang thai Trì Tuyết Diễm, đứa bé vừa sinh ra đã rất xinh đẹp này rất ngoan, không để cho bà chịu quá nhiều khổ sở.
Có một lần sinh nhật Trì Trung Nguyên, bọn họ cùng ông đi hiến máu, nhưng không thành công, tạm thời đổi thành đi siêu thị càn quét đồ ăn vặt và kẹo, Hàn Chân Chân và Trì Tuyết Diễm mỗi người đẩy một xe hàng, toàn bộ quá trình đều cười đến không dừng lại được.
Bởi vì Trì Trung Nguyên cao to vạm vỡ thế mà bị chứng sợ máu, hơn nữa chỉ ngất xỉu với máu của mình.
Trì Tuyết Diễm nghĩ, có thể chính điều này từ trong tiềm thức, đã thúc đẩy ba mình luyện được thân thủ giỏi chưa từng thất bại, bằng không chỉ sợ là sẽ mất mặt gấp bội.
Hạ Kiều sẽ thích kiểu sinh nhật thế nào?
Cậu không biết.
Bởi vì cậu không hiểu Hạ Kiều "thật" một chút xíu nào.
Hạ Kiều ở trong lòng cậu, giống như file báo cáo tổng kết hàng năm trong máy tính, một mảnh trống rỗng.
......!Lại nhớ tới chuyện này khi rảnh rỗi rồi.
Tại sao mọi người phải viết đủ thứ loại báo cáo hoài không hết vậy?
Trì Tuyết Diễm đành phải ép buộc mình thu hồi suy nghĩ, hôm khác lại nghĩ đến vấn đề sinh nhật Hạ Kiều.
Vì vậy, hôm nay thời gian tắm của cậu đặc biệt ngắn.
Sau khi trở lại phòng ngủ nằm xuống, Trì Tuyết Diễm ngay cả trong giấc mơ cũng là tiếng gõ bàn phím.
Một file là báo cáo tổng kết hàng năm, một file là kế hoạch sinh nhật.
Chuyện làm cậu phiền não đột nhiên biến thành hai chuyện.
Tháng mười hai dài như một năm.
Trì Tuyết Diễm vốn tưởng rằng quãng thời gian đầu đông sắp trải qua này, sẽ là lần không vui nhất từ khi cậu có trí nhớ cho tới bây giờ.
Nhưng vào cuối tuần đó, hai vấn đề khó khăn đã được giải quyết cùng một lúc.
Như thường lệ, cậu và Hạ Kiều đều ở nhà.
Trì Tuyết Diễm ăn cơm trưa xong thì định ra ngoài, một mình đi chơi ngôi nhà ma ám mới mở trong thành phố.
Khi cậu đứng dậy trước bàn ăn, Hạ Kiều bỗng nhiên hỏi cậu: "Gần đây tâm trạng của cậu không tốt phải không?"
Trì Tuyết Diễm dừng bước, quay đầu nhìn anh: "Rất rõ ràng sao?"
Thật ra cuộc sống của cậu nhìn bề ngoài không có gì thay đổi, cậu vẫn đi sang chờ Hạ Kiều tan tầm như cũ, cái loại chuyện lười lái xe này, một lần quen rồi là sau đó sẽ có vô số lần nữa, với lại ghế sofa trong phòng làm việc đó rất thoải mái.
Hai người ở chung và nói chuyện mọi thứ đều như bình thường, bởi vì Trì Tuyết Diễm phiền nhất vẫn là viết báo cáo, chứ không phải là sinh nhật, cậu sẽ không trút những cảm xúc tiêu cực của mình với những người không liên quan.
Hạ Kiều gật gật đầu: "Khoảng thời gian này cậu rất ít khi đến cửa sổ ngắm phong cảnh."
Là góc độ tỉ mỉ mà cậu không thể nghĩ ra.
Trì Tuyết Diễm không nghĩ nhiều, sảng khoái thừa nhận: "Đang đau đầu chuyện viết báo cáo tổng kết cuối năm, mỗi lần thất thần là sẽ dễ dàng nghĩ đến."
Cậu vừa đi ra ngoài, vừa thuận tiện giải thích lý do tại sao cậu đi ra ngoài: "Vì vậy, chuẩn bị đi đến ngôi nhà ma ám để tìm cảm hứng."
Dứt lời, phía sau vang lên giọng nói ôn hòa của Hạ Kiều: "Muốn tôi viết cho cậu không?"
Trì Tuyết Diễm đột ngột dừng bước chân.
Lại là một đề nghị mà cậu không thể cự tuyệt.
Hạ Kiều thích xem tin tức, thường đọc các loại báo cáo liên quan đến công việc, đương nhiên càng quen thuộc hơn với chuyện viết mấy thứ này.
Trì Tuyết Diễm trong nháy mắt từ bỏ ý tưởng đi ra ngoài.
Hơn nữa, đột nhiên, cậu có một chút cảm hứng về sinh nhật.
Cậu quay lại và hỏi Hạ Kiều: "Chiều nay có rảnh không?"
Hạ Kiều đối đáp trôi chảy: "Trước bữa tối sẽ viết xong."
Ánh nắng buổi chiều tràn ngập ngôi nhà rực rỡ sắc màu này.
Hạ Kiều ngồi ở bàn ăn, dùng máy tính viết bản tóm tắt công việc hàng năm của một nha sĩ trẻ em.
Trì Tuyết Diễm ngồi bên cạnh anh, giải thích với anh một vài từ chuyên môn.
Với tiến độ hiện tại, nửa giờ nữa là có thể giải quyết xong.
Hạ Kiều quả nhiên rành viết thể loại này hơn cậu.
Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ chữ đều đặn, thời gian lặng lẽ trôi qua, Trì Tuyết Diễm dần dần sinh ra một loại hoài niệm thanh xuân, hiếm có.
Bởi vì đây là một cảnh tượng mà cậu cực kỳ quen thuộc.
Chỉ là công cụ từ bút máy thời trung học, đổi thành máy tính ngày nay.
Người bên cạnh cũng từ người bạn cùng bàn từ lâu đã không còn nhớ rõ diện mạo, biến thành người yêu thỏa thuận hiện tại.
Thời sinh viên thường có nhiều hoạt động khác nhau phải tham gia, sau đó tất cả mọi người đều phải viết một bài cảm tưởng
Trì Tuyết Diễm đương nhiên biết nên viết nội dung gì trong loại bài viết này.
Nhưng cậu không muốn viết như vậy.
Ý tưởng thực sự của cậu luôn luôn không có giới hạn, đôi khi còn ly kinh phản đạo (đi ngược lại đạo lý thông thường).
Cho nên Trì Tuyết Diễm đã đạt được một thoả thuận với bạn cùng bàn lúc đó, cậu giải mọi đề bài khó giải không hiểu cho bạn cùng bàn, bạn cùng bàn giúp cậu viết tất cả mấy bài cảm tưởng cần nộp cho các hoạt động này.
Viết những bài cảm tưởng rập khuôn rất nhàm chán, nhưng nhìn người khác viết bài cảm tưởng rập khuôn, lại rất thú vị.
Nhìn Hạ Kiều dùng giọng điệu của một nha sĩ trẻ em để viết báo cáo công việc, so với nhìn bạn cùng bàn viết bài cảm tưởng khi xem triển lãm mà không có quan điểm, còn thú vị hơn nhiều.
Hạ Kiều vẻ mặt càng chăm chú, không hiểu sao Trì Tuyết Diễm lại càng muốn tán gẫu cùng anh.
Dù sao cũng sắp viết xong rồi.
"Anh còn nhớ lần trước tôi nói làm một bài kiểm tra không?"
"Nhớ." Hạ Kiều vừa trả lời hắn, vừa tiếp tục gõ chữ, "Vé của buổi họp mặt fan."
Sau hôm Trì Tuyết Diễm đề cập tới, Hạ Kiều đã đưa tấm vé của buổi họp mặt fan đó cho cậu, là một trong những vị trí tốt nhất tại nơi tổ chức.
"Tôi cảm thấy anh hẳn là đoán được tôi muốn tặng cho ai." Trì Tuyết Diễm nói, "Thật ra kết quả cũng rất dễ đoán, hắn không nhận."
Âm thanh gõ chữ bỗng nhiên chậm lại một chút.
Hạ Kiều dường như mất vài giây mới lấy lại tinh thần từ trong thế giới nha sĩ, hỏi: "Cậu dùng cách nào để tặng cho hắn?"
"Thông qua Vương Thiệu Kinh." Trì Tuyết Diễm nói, "Tôi không có phương thức liên lạc của Lục Tư Dực, nhưng ngày đi lấy lại đồ vật bị mất, hắn đã thêm bạn với lão Vương."
Nói đến chuyện này, cậu làm như nhớ tới chuyện gì đó vui vẻ, khóe mắt đều là ý cười, chủ động đưa điện thoại di động cho Hạ Kiều.
"Tôi kêu lão Vương dùng danh nghĩa trúng thưởng tặng vé vào cửa cho hắn, phần còn lại, anh tự xem đi."
Trong màn hình là giao diện chat giữa Trì Tuyết Diễm và Vương Thiệu Kinh, đang dừng lại ở một tấm ảnh chụp màn hình đối phương gửi tới.
Hạ Kiều mở ảnh chụp màn hình, bên trong là cuộc đối thoại giữa Vương Thiệu Kinh và Lục Tư Dực, người sau có biệt danh rất dài.
[Nghiên cứu sinh không có hứng thú với phim kinh dị: Đây là rút thăm trúng thưởng vào lúc nào? Tôi từng tham gia sao? ]
[Chủ quán bar SCA:.....!Tặng không mà cậu còn không muốn, tôi rút ra từ trong danh sách bạn bè! ]
[Nghiên cứu sinh không có hứng thú với phim kinh dị: Cảm ơn anh, không cần đâu, phòng thí nghiệm rất bận.]
[Chủ quán bar SCA: Ca sĩ này gần đây rất hot đó, khắp đường phố đều là bài hát của cậu ta, một tấm vé cầu cũng không có.
]
[Nghiên cứu sinh không có hứng thú với phim kinh dị: Xin lỗi, chưa từng nghe, phòng thí nghiệm rất bận.
Còn chuyện gì khác không? ]
Phía dưới cùng là một chuỗi dấu chấm lửng do Vương Thiệu Kinh gửi đi, cùng với một meme dập đầu "Quấy rầy rồi".
Hạ Kiều xem xong ảnh chụp màn hình, nghe thấy Trì Tuyết Diễm cười nói: "Sau khi anh ấy nói cho tôi biết, tôi liền nói đùa với anh ấy, hỏi anh ấy có thể thử kéo người kia đến nơi tổ chức buổi họp mặt fan được không."
"Lão Vương gửi một đống dấu chấm lửng, hỏi tôi làm mấy chuyện này rốt cuộc là vì cái gì."
"Tôi nói," cậu dừng lại, "Tôi muốn xem thử lời tiên tri của thầy đoán mệnh có linh không."
Tiên sinh đoán mệnh vô tội bị đội thêm một cái nồi nữa.
Cho nên Trì Tuyết Diễm vô cùng vui vẻ nói: "Sau đó lão Vương đặc biệt gửi sang một tin nhắn thoại, rất lớn tiếng kêu tôi cút đi."
"Tôi cảm thấy sau này mỗi lần anh ta nghe thấy hai chữ thầy đoán mệnh này, có lẽ đều sẽ muốn mắng người."
Trì Tuyết Diễm kể lại, cười đến nỗi trong đôi mắt tràn đầy ánh nắng chiều, Hạ Kiều cũng cười rộ lên.
Gió lạnh tràn qua khung cửa sổ Morandi màu xanh lá cây, mùa đông và sắc xuân giao nhau ở nơi này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook