Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương
-
Chương 2: Đứng dậy khỏi người tôi
Lý Đại Hữu sở hữu dáng người mạnh mẽ, gã ta bước một bước, cũng vào lúc này mà Trình Lộc với dáng người nhỏ nhắn chịu thiệt thòi, cô chậm hơn Lý Đại Hữu vài bước.
Tiếng thét chói tai đã vang lên khắp bốn phía, nhân viên an ninh của trung tâm thể thao nghe động tĩnh cũng vội chạy tới.
La Thứ đã cho người vọt lên, tiện thể bắt luôn tên đồng bọn đang trốn chạy còn lại.
Sắc mặt của Lâm Phùng vẫn bất biết như cũ, anh chỉ đứng dậy khỏi ghế, một con dao lao thẳng đến chỗ anh, tiếng thét chói tai trong hội trường lại càng nhiều hơn nữa.
Cũng may Lý Đại Hữu chẳng làm ra chuyện gió tanh mưa máu gì, gã ta chỉ vung dao đến rồi kề dao vào cổ Lâm Phùng mà thôi.
Lâm Phùng khá cao, anh còn cao hơn cả Lý Đại Hữu. Lý Đại Hữu không thể làm gì khác hơn là nhón chân lên, như thế mới có thể ló mặt mình ra từ sau lưng Lâm Phùng.
Giọng của Lý Đại Hữu khàn đặc, trên mặt còn bịt khẩu trang cho nên nói chuyện rất khó nghe: “Giáo sư Lâm, xin lỗi, chỉ có thể động tay với anh.”
Lâm Phùng rũ mắt, anh liếc nhìn con dao quân đội Thụy Sĩ đang kề ngang cổ mình rồi im lặng chẳng nói gì.
Trong mắt anh cũng chẳng có nhiều sợ hãi, vẫn chỉ nhàn nhạt như thế. Dáng vẻ thong dong tao nhã, hệt như anh vẫn đang mở tọa đàm như cũ.
Trong hội trường chợt có tiếng gào thét của nữ sinh: “Aaa! Giáo sư Lâm! Đừng làm tổn thương giáo sư Lâm của chúng tôi!”
Trình Lộc nhảy lên bục tọa đàm, Lâm Phùng mới ngước mắt lên nhìn cô.
Trình Lộc nhíu mày, cô nghiêm giọng nói: “Lý Đại Hữu! Thả con tin ra!”
Lý Đại Hữu cười lạnh một tiếng, con dao càng kề sát vào cổ Lâm Phùng hơn: “Thả ra cũng được.” Gã ta đảo mắt một vòng: “Người của chúng mày đã bao vây nơi này rồi chứ gì? Yêu cầu của tao rất đơn giản, cho tao một chiếc xe, dẹp ra một con đường. Nếu không, tao cũng không khách khí đâu.”
Lâm Phùng lại rũ mắt, cuối cùng cũng mở miệng nói một câu: “Anh đừng có run tay.”
Lý Đại Hữu liếc nhìn Lâm Phùng bằng ánh mắt kỳ dị, trách anh lắm miệng.
Trình Lộc cũng không ngờ vào lúc này mà Lâm Phùng còn có thể nói một câu như thế.
Lúc này, cửa hội trường đã bị người ta đạp đổ, một đám người cầm súng ập vào.
Lão Chu đi đầu, chỉ liếc mắt nhìn qua đã nhìn rõ thế cục lúc này bèn quay đầu nói với La Thứ: “Sơ tán người đi!”
La Thứ: “Vâng!”
Trên bục tọa đàm, mấy người vẫn đang đối đầu nhau như cũ.
Nhưng bất quá thế cục bây giờ đã xảy ra một chút biến hóa tế nhị, Lý Đại Hữu nhìn thấy cảnh sát ập vào thì đoán được ngay người kia hẳn đã bị bắt.
Như thế, gã ta còn muốn trốn chạy hơn.
Con dao cứa ngang cổ Lâm Phùng, lưỡi dao vốn sắc bén, vừa cứa qua như thế tất nhiên sẽ để lại vệt máu.
Màu máu đỏ sậm chảy xuống cổ áo sơ mi trắng tinh, Lâm Phùng thoáng nhíu mày.
Anh nhìn thấy mồ hôi trên trán Lý Đại Hữu, gã ta đã hơi hoảng rồi, thế mà vẫn ngoan cố đối đầu với Trình Lộc.
Trong đám người có một nữ sinh chợt nhớ vừa nãy Trình Lộc đã ngồi ngay bên cạnh mình, dường như là đến gặp giáo sư Lâm, cô chính là fans của giáo sư Lâm!
Nữ sinh ấy bỗng quay đầu lại gào lên một tiếng: “Nữ cảnh sát, chị nhất định phải cứu được giáo sư Lâm đó! Không thì chị phải xin lỗi tình cảm đó của mình đi!”
Giọng của nữ sinh vang lên đột ngột khiến mọi người đều vừa bất ngờ vừa sợ hãi, cũng may La Thứ thấy tình hình không ổn cho nên đã đẩy nhanh tốc độ sơ tán người.
Nữ sinh vừa gào lên xong lại khóc lóc nghẹn ngào, đi tới trước mặt La Thứ: “Hu hu hu, tình cảm ấy, thế mà lại có thể đối diện với kẻ xấu vì giáo sư Lâm, thật cảm động hu hu!”
La Thứ nghe xong: “……..”
Lý Đại Hữu nhìn Trình Lộc trước mặt, ánh mắt bỗng lóe lên.
Thì ra người trong tay mình chính là người đàn ông nữ cảnh sát này thích?
Trình Lộc cũng bị câu nói này dọa cho nhảy dựng, cô ngẩng đầu nhìn Lý Đại Hữu, kết quả lại nhận được ánh mắt của Lâm Phùng.
Lâm Phùng mím môi, anh hơi cong khuỷu tay thúc vào ba sườn của Lý Đại Hữu, gã ta ăn đau, suýt đã buông con dao trên tay ra.
“Mẹ nó!”
Lâm Phùng đang định tránh đi, Lý Đại Hữu không muốn thẻ bài đi đường duy nhất của mình bị mất đi như thế, dưới tình huống cấp bách, gã ta vung dao về phía Lâm Phùng.
Trình Lộc thấy thế, trong lòng cả kinh.
Cô bước lên vài bước nhào tới, đưa tay ôm lấy Lâm Phùng, hai người bị mất trọng lượng nên cùng ngã nhào xuống đất.
Con dao vung xuống kia của Lý Đại Hữu đã cắt vào tay Trình Lộc.
Trong nháy mắt, máu tươi tuôn ra, nơi bị thương trên cánh tay đã đỏ sậm lại. Trình Lộc nhíu chặt mày, nhưng cô chẳng hề kêu đau lấy một tiếng.
Lão Chu lập tức gọi người vây đến, khống chế được Lý Đại Hữu.
Bốn phía hỗn loạn, Trình Lộc hoàn hồn lại, cô nhìn người đàn ông đang bị mình đè dưới thân, thế nhưng vừa quay đầu đối diện với đôi mắt anh, trong lòng cô bỗng nhảy lên một cái.
Trong mắt Lâm Phùng đầy vẻ phức tạp, nhìn Trình Lộc mà không hề nhúc nhích.
Trình Lộc chống tay trên sàn, đôi con ngươi đen láy trong veo nhìn thẳng vào Lâm Phùng, cô mở miệng hỏi: “Giáo sư Lâm, anh có sao không?”
Lâm Phùng muốn nói lại thôi, anh chợt nhìn vào vết thương trên cánh tay phải của Trình Lộc.
Lâm Phùng thầm nghĩ, khó trách cô lại tiếp cận với anh ở chỗ cầu thang, hóa ra là fans của anh, hơn nữa fans này còn là một cảnh sát.
Mà bây giờ, cô đã bị thương vì anh, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lâm Phùng sinh ra chút cảm động.
Nhưng thấy cô gần như nằm rạp trên người mình, tuy cô không nặng, nhưng sự tiếp xúc tứ chi lại khiến Lâm Phùng hơi khó chịu.
Cố ý sao?
Cô gái này thật chẳng biết rụt rè là gì.
Anh nhắc nhở: “Cô cầm máu tay đi.” Anh nói xong, lại nhíu mày nói thêm: “Còn nữa, cô có thể xuống khỏi người tôi không?”
Trình Lộc phản ứng lại, mái tóc ngắn ngang vai lắc lư theo cử động của cô.
Cô che vết thương, đứng dậy khỏi người Lâm Phùng.
Không còn Trình Lộc, Lâm Phùng cũng chậm rãi đứng lên. Mặc dù chiếc áo sơ mi trắng của anh đã nhuốm máu, nhưng anh vẫn ung dung không vội như cũ.
Trình Lộc đi tới trước mặt Lý Đại Hữu, cô nheo mắt lại: “Không phải cuối cùng vẫn rơi vào tay tao à? Lý Đại Hữu, mày chờ ở tù rục xương đi.”
Lâm Phùng đưa tay sờ vào cổ mình, máu chảy ra đã gần khô lại.
Lâm Phùng bị thu hút bởi giọng nói giòn tan trong trẻo của thiếu nữ, nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi thôi. Anh thoáng cụp mắt, ở đuôi mắt hiện rõ sự hờ hững.
Lão Chu bước đến chỗ Lâm Phùng, ông ta mỉm cười lịch sự, đưa tay ra: “Giáo sư Lâm, nghe danh đã lâu.”
Lâm Phùng nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, anh đưa tay phải ra chạm vào tay lão Chu một cái rồi lập tức rụt lại.
Lão Chu cũng không lúng túng, nói tiếng: “Giáo sư Lâm bị dọa rồi, nhưng vẫn còn cần giáo sư Lâm đến ghi chép một chút, cùng về cục cảnh sát chứ?”
Đây là quy trình bình thường, Lâm Phùng không từ chối.
Thế nhưng, trên người anh và Trình Lộc đều có máu, lão Chu đưa hai người đến bệnh viện trước.
Trên xe, ba người không hề nói chuyện.
Lâm Phùng chẳng làm gì cả, anh nghiêng đầu nhìn phong cảnh lùi dần ngoài cửa sổ xe, gò má anh xinh đẹp lại dịu dàng, hệt như mạ vào một lớp cảnh “xuân”.
Lão Chu nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy Trình Lộc đang nhìn trộm người ta, ông ta cười lên một tiếng: “Tiểu Lộc, nghe nói cháu là fans của giáo sư Lâm à?”
Trình Lộc đá một cước vào ghế lái mà lão Chu đang ngồi, cô thở dốc một tiếng: “Chú đừng có nói bậy bạ, lo lái xe của chú đi.”
Cô quay đầu lại nhìn Lâm Phùng, động tác ánh mắt của anh vẫn hệt như cũ, không chút thay đổi.
Sau khi xử lý vết thương xong, lão Chu mới đưa hai người về cục cảnh sát.
Lão Chu ghi chép thay Lâm Phùng rồi mới chịu thả anh đi.
Trình Lộc đi hỏi cung Lý Đại Hữu, cô thay một bộ độ cảnh sát, nhìn qua đẹp trai hơn hẳn.
Cô là một người có vẻ ngoài nho nhã dịu dàng, thêm cả vóc dáng nhỏ bé nên nhìn qua rất ngoan ngoãn đáng yêu. Nhưng bây giờ khi cô mặc đồ cảnh sát vào, khắp người đều toát ra một luồng anh khí.
Vốn dĩ Trình Lộc vẫn đang cảm thấy kỳ quái, tại sao hôm nay Lý Đại Hữu lại liều mạng muốn trốn chạy như thế làm gì. Kết quả, sau khi lục soát quần áo của gã ta và đồng bọn, lúc này mới phát hiện thì ra Lý Đại Hữu đã bắt đầu buôn ma túy.
Còn tên còn lại, chính là một tên trùm buôn ma túy.
Đây có thể được xem là chuyện vui lớn, liên tục phá được hai tai họa ngầm, cả buổi trưa cục trưởng đều cười đến chẳng khép miệng nổi.
Trình Lộc bị thương nhẹ trong lúc chấp hành nhiệm vụ, cho nên cục trưởng đã đặc biệt phê cho cô nghỉ một ngày. Trình Lộc không từ chối, ngày đó hỏi cung Lý Đại Hữu xong cũng về nhà luôn.
Ở nhà không có ai, cô cũng chẳng nói chuyện nhiều, ở nhà ngủ cả một ngày.
Bình thường cô chỉ ở một mình cho nên ăn uống rất đơn giản, căn nhà nhỏ một phòng khách một phòng ngủ và mấy hộp mì.
Đến giờ cơm tối, cô tiện tay úp một hộp mì vị hải sản, sau đó vừa ăn vừa xem tin tức của ngày hôm nay. Bỗng nhiên chuông điện thoại cô vang lên, dọa cho cô giật bắn mình một cái.
Vừa nhìn tên trên màn hình —- Lý Thừa Nguyệt.
Cô mỉm cười nhấc máy, húp mì cái soạt: “Sao thế? Tự nhiên gọi tới dọa cho tớ giật cả mình, suýt làm đổ mì luôn đấy.”
Lý Thừa Nguyệt cười lên, trong nụ cười ấy mang theo mấy phần men say.
Cô ấy còn ợ hơi rượu một cái, Trình Lộc cách một cái điện thoại như thể cũng ngửi được mùi rượu này.
Lý Thừa Nguyệt khóc òa lên, cô ấy gân giọng la hét: “Tiểu Lộc! Tiểu Lộc! Cậu đến đón tớ đi, tớ uống hơi nhiều, có rất nhiều đàn ông nhìn chằm chằm vào tớ hu hu hu.”
“Sau lại uống rượu thế?” Trình Lộc nhíu mày, cô nàng bưng hộp mì lên húp một ngụm canh: “Cậu đang ở đâu?”
“Trong quán rượu.” Bên đầu dây vang lên tiếng nhạc ầm ầm, hơi hơi chói tai, còn có cả tiếng gào thét trêu chọc của nam nữ. Lý Thừa Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Tớ gửi định vị cho cậu.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lý Thừa Nguyệt nhanh chóng gửi định vị qua wechat cho cô.
Địa chỉ là quán bar Ngân Hà ở trung tâm thành phố.
Trình Lộc ném hộp mì vẫn chưa ăn xong lên bàn, cô tiện tay cầm điện thoại rồi đi xuống lầu. Dưới lầu mấy chiếc taxi chạy qua như bay, cô phải gọi đến chiếc thứ ba mới gọi được một chiếc taxi trống.
Lên xe, Trình Lộc báo địa chỉ quán bar Ngân Hà.
Màn đêm buông xuống, bốn phía bắt đầu lên đèn.
Hàng ngàn ánh đèn sáng lên, vừa mới đi ngang quảng trường thấy người người tấp nập, ven đường còn có thể nhìn thấy những đôi vợ chồng già đi tản bộ với nhau, tay trong tay, nâng đỡ lẫn nhau.
Trình Lộc thở dài, cô tựa vào lưng ghế, vắt tay lên trán.
Không ngờ động tác nhỏ này lại động đến vết thương hôm qua, khiến cô hơi đau.
Đến quán bar Ngân Hà, cô trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Xung quanh là những thiếu nam thiếu nữ ăn mặc hở hang đi tới đi lui, cô lại mặc chiếc áo thun trắng kèm quần bò, đứng ở nơi này nhìn chẳng khác nào hạc trong bầy gà.
Trình Lộc không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cô đi vào bên trong.
Ở bên trong có rất nhiều người, mùi rượu cũng nặng. Cô đi quanh một vòng, cuối cùng tìm được Lý Thừa Nguyệt đang ngồi một bên, ở bên cạnh cô ấy thật sự có mấy người đàn ông đang bàn nhau xem có nên động tay với cô ấy không.
Trình Lộc đi xuyên qua đám người tới bên này, có một tên đàn ông tóc vàng đã chuẩn bị động tay với Lý Thừa Nguyệt. Nhưng vừa mới định đỡ Lý Thừa Nguyệt dậy thì bỗng có một bàn tay xuất hiện, nắm chặt lấy tay của gã ta.
Bàn tay này vừa nhỏ nhắn vừa khéo léo, vừa nhìn đã biết tay phụ nữ.
Nhưng tay của phụ nữ làm gì có sức lớn như thế!
Bên tai chợt vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Xin lỗi, bạn của tôi không muốn đi cùng mấy người.”
Trình Lộc buông tay người đàn ông tóc vàng ra.
Tóc vàng nhíu mày, nói năng có phần vô lại: “Cô nói cô ta là bạn của cô à? Vậy cô gọi bạn mình một tiếng xem cô ta có trả lời lại không?”
Trình Lộc liếc nhìn Lý Thừa Nguyệt đã gục xuống bàn, cô ấy đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự rồi, dù có gọi đến sáng cũng chưa chắc cô ấy đã trả lời lại được.
Cô mím môi, móc trong người ra một cái còng tay, uy hiếp nói: “Vậy thế này đi, nếu đã không nói được vậy cậu đến sở cảnh sát nói với tôi đi, dù sao đêm nay cũng là ca trực của tôi.”
Tóc vàng biến sắc: “Cô là cảnh sát?”
Trình Lộc: “Thật một trăm phần trăm đấy.” Cô cong môi, nói với tóc vàng: “Đến đây nào em trai.”
Tóc vàng cười ha ha lùi về sau hai bước: “Chị gái đừng như thế, ha ha, hai người chơi vui vẻ, chơi vui vẻ.”
Tóc vàng vội vã dẫn đám bạn tốt của mình rời đi, Trình Lộc cũng ngồi xuống trước mặt Lý Thừa Nguyệt.
Ánh đèn mờ ảo chiếu vào người Lý Thừa Nguyệt, chiếu rõ gò má một bên của cô ấy.
Trình Lộc đẩy cô ấy một cái, gọi: “Lý Thừa Nguyệt.”
Lý Thừa Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, không trả lời lại cô. Chai rượu trên bàn đã chẳng còn nhiều, cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi.
Trình Lộc không vội, cô gọi một ly nước chanh rồi ngồi tại chỗ chờ cô ấy tỉnh táo lại.
Cô mở vòng bạn bè lên, nhìn thấy Hứa Qua vừa đăng tải tin lên vòng bạn bè vào mấy phút trước, ngón tay của cô thoáng dừng lại rồi thoát ra.
Bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nam nam nữ nữ thác loạn trong mùi rượu.
Cô ngẩng đầu lên tùy tiện nhìn quanh, thế mà lại thấy được một người quen.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Giỏi lắm vợ của anh!
Tiếng thét chói tai đã vang lên khắp bốn phía, nhân viên an ninh của trung tâm thể thao nghe động tĩnh cũng vội chạy tới.
La Thứ đã cho người vọt lên, tiện thể bắt luôn tên đồng bọn đang trốn chạy còn lại.
Sắc mặt của Lâm Phùng vẫn bất biết như cũ, anh chỉ đứng dậy khỏi ghế, một con dao lao thẳng đến chỗ anh, tiếng thét chói tai trong hội trường lại càng nhiều hơn nữa.
Cũng may Lý Đại Hữu chẳng làm ra chuyện gió tanh mưa máu gì, gã ta chỉ vung dao đến rồi kề dao vào cổ Lâm Phùng mà thôi.
Lâm Phùng khá cao, anh còn cao hơn cả Lý Đại Hữu. Lý Đại Hữu không thể làm gì khác hơn là nhón chân lên, như thế mới có thể ló mặt mình ra từ sau lưng Lâm Phùng.
Giọng của Lý Đại Hữu khàn đặc, trên mặt còn bịt khẩu trang cho nên nói chuyện rất khó nghe: “Giáo sư Lâm, xin lỗi, chỉ có thể động tay với anh.”
Lâm Phùng rũ mắt, anh liếc nhìn con dao quân đội Thụy Sĩ đang kề ngang cổ mình rồi im lặng chẳng nói gì.
Trong mắt anh cũng chẳng có nhiều sợ hãi, vẫn chỉ nhàn nhạt như thế. Dáng vẻ thong dong tao nhã, hệt như anh vẫn đang mở tọa đàm như cũ.
Trong hội trường chợt có tiếng gào thét của nữ sinh: “Aaa! Giáo sư Lâm! Đừng làm tổn thương giáo sư Lâm của chúng tôi!”
Trình Lộc nhảy lên bục tọa đàm, Lâm Phùng mới ngước mắt lên nhìn cô.
Trình Lộc nhíu mày, cô nghiêm giọng nói: “Lý Đại Hữu! Thả con tin ra!”
Lý Đại Hữu cười lạnh một tiếng, con dao càng kề sát vào cổ Lâm Phùng hơn: “Thả ra cũng được.” Gã ta đảo mắt một vòng: “Người của chúng mày đã bao vây nơi này rồi chứ gì? Yêu cầu của tao rất đơn giản, cho tao một chiếc xe, dẹp ra một con đường. Nếu không, tao cũng không khách khí đâu.”
Lâm Phùng lại rũ mắt, cuối cùng cũng mở miệng nói một câu: “Anh đừng có run tay.”
Lý Đại Hữu liếc nhìn Lâm Phùng bằng ánh mắt kỳ dị, trách anh lắm miệng.
Trình Lộc cũng không ngờ vào lúc này mà Lâm Phùng còn có thể nói một câu như thế.
Lúc này, cửa hội trường đã bị người ta đạp đổ, một đám người cầm súng ập vào.
Lão Chu đi đầu, chỉ liếc mắt nhìn qua đã nhìn rõ thế cục lúc này bèn quay đầu nói với La Thứ: “Sơ tán người đi!”
La Thứ: “Vâng!”
Trên bục tọa đàm, mấy người vẫn đang đối đầu nhau như cũ.
Nhưng bất quá thế cục bây giờ đã xảy ra một chút biến hóa tế nhị, Lý Đại Hữu nhìn thấy cảnh sát ập vào thì đoán được ngay người kia hẳn đã bị bắt.
Như thế, gã ta còn muốn trốn chạy hơn.
Con dao cứa ngang cổ Lâm Phùng, lưỡi dao vốn sắc bén, vừa cứa qua như thế tất nhiên sẽ để lại vệt máu.
Màu máu đỏ sậm chảy xuống cổ áo sơ mi trắng tinh, Lâm Phùng thoáng nhíu mày.
Anh nhìn thấy mồ hôi trên trán Lý Đại Hữu, gã ta đã hơi hoảng rồi, thế mà vẫn ngoan cố đối đầu với Trình Lộc.
Trong đám người có một nữ sinh chợt nhớ vừa nãy Trình Lộc đã ngồi ngay bên cạnh mình, dường như là đến gặp giáo sư Lâm, cô chính là fans của giáo sư Lâm!
Nữ sinh ấy bỗng quay đầu lại gào lên một tiếng: “Nữ cảnh sát, chị nhất định phải cứu được giáo sư Lâm đó! Không thì chị phải xin lỗi tình cảm đó của mình đi!”
Giọng của nữ sinh vang lên đột ngột khiến mọi người đều vừa bất ngờ vừa sợ hãi, cũng may La Thứ thấy tình hình không ổn cho nên đã đẩy nhanh tốc độ sơ tán người.
Nữ sinh vừa gào lên xong lại khóc lóc nghẹn ngào, đi tới trước mặt La Thứ: “Hu hu hu, tình cảm ấy, thế mà lại có thể đối diện với kẻ xấu vì giáo sư Lâm, thật cảm động hu hu!”
La Thứ nghe xong: “……..”
Lý Đại Hữu nhìn Trình Lộc trước mặt, ánh mắt bỗng lóe lên.
Thì ra người trong tay mình chính là người đàn ông nữ cảnh sát này thích?
Trình Lộc cũng bị câu nói này dọa cho nhảy dựng, cô ngẩng đầu nhìn Lý Đại Hữu, kết quả lại nhận được ánh mắt của Lâm Phùng.
Lâm Phùng mím môi, anh hơi cong khuỷu tay thúc vào ba sườn của Lý Đại Hữu, gã ta ăn đau, suýt đã buông con dao trên tay ra.
“Mẹ nó!”
Lâm Phùng đang định tránh đi, Lý Đại Hữu không muốn thẻ bài đi đường duy nhất của mình bị mất đi như thế, dưới tình huống cấp bách, gã ta vung dao về phía Lâm Phùng.
Trình Lộc thấy thế, trong lòng cả kinh.
Cô bước lên vài bước nhào tới, đưa tay ôm lấy Lâm Phùng, hai người bị mất trọng lượng nên cùng ngã nhào xuống đất.
Con dao vung xuống kia của Lý Đại Hữu đã cắt vào tay Trình Lộc.
Trong nháy mắt, máu tươi tuôn ra, nơi bị thương trên cánh tay đã đỏ sậm lại. Trình Lộc nhíu chặt mày, nhưng cô chẳng hề kêu đau lấy một tiếng.
Lão Chu lập tức gọi người vây đến, khống chế được Lý Đại Hữu.
Bốn phía hỗn loạn, Trình Lộc hoàn hồn lại, cô nhìn người đàn ông đang bị mình đè dưới thân, thế nhưng vừa quay đầu đối diện với đôi mắt anh, trong lòng cô bỗng nhảy lên một cái.
Trong mắt Lâm Phùng đầy vẻ phức tạp, nhìn Trình Lộc mà không hề nhúc nhích.
Trình Lộc chống tay trên sàn, đôi con ngươi đen láy trong veo nhìn thẳng vào Lâm Phùng, cô mở miệng hỏi: “Giáo sư Lâm, anh có sao không?”
Lâm Phùng muốn nói lại thôi, anh chợt nhìn vào vết thương trên cánh tay phải của Trình Lộc.
Lâm Phùng thầm nghĩ, khó trách cô lại tiếp cận với anh ở chỗ cầu thang, hóa ra là fans của anh, hơn nữa fans này còn là một cảnh sát.
Mà bây giờ, cô đã bị thương vì anh, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lâm Phùng sinh ra chút cảm động.
Nhưng thấy cô gần như nằm rạp trên người mình, tuy cô không nặng, nhưng sự tiếp xúc tứ chi lại khiến Lâm Phùng hơi khó chịu.
Cố ý sao?
Cô gái này thật chẳng biết rụt rè là gì.
Anh nhắc nhở: “Cô cầm máu tay đi.” Anh nói xong, lại nhíu mày nói thêm: “Còn nữa, cô có thể xuống khỏi người tôi không?”
Trình Lộc phản ứng lại, mái tóc ngắn ngang vai lắc lư theo cử động của cô.
Cô che vết thương, đứng dậy khỏi người Lâm Phùng.
Không còn Trình Lộc, Lâm Phùng cũng chậm rãi đứng lên. Mặc dù chiếc áo sơ mi trắng của anh đã nhuốm máu, nhưng anh vẫn ung dung không vội như cũ.
Trình Lộc đi tới trước mặt Lý Đại Hữu, cô nheo mắt lại: “Không phải cuối cùng vẫn rơi vào tay tao à? Lý Đại Hữu, mày chờ ở tù rục xương đi.”
Lâm Phùng đưa tay sờ vào cổ mình, máu chảy ra đã gần khô lại.
Lâm Phùng bị thu hút bởi giọng nói giòn tan trong trẻo của thiếu nữ, nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi thôi. Anh thoáng cụp mắt, ở đuôi mắt hiện rõ sự hờ hững.
Lão Chu bước đến chỗ Lâm Phùng, ông ta mỉm cười lịch sự, đưa tay ra: “Giáo sư Lâm, nghe danh đã lâu.”
Lâm Phùng nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, anh đưa tay phải ra chạm vào tay lão Chu một cái rồi lập tức rụt lại.
Lão Chu cũng không lúng túng, nói tiếng: “Giáo sư Lâm bị dọa rồi, nhưng vẫn còn cần giáo sư Lâm đến ghi chép một chút, cùng về cục cảnh sát chứ?”
Đây là quy trình bình thường, Lâm Phùng không từ chối.
Thế nhưng, trên người anh và Trình Lộc đều có máu, lão Chu đưa hai người đến bệnh viện trước.
Trên xe, ba người không hề nói chuyện.
Lâm Phùng chẳng làm gì cả, anh nghiêng đầu nhìn phong cảnh lùi dần ngoài cửa sổ xe, gò má anh xinh đẹp lại dịu dàng, hệt như mạ vào một lớp cảnh “xuân”.
Lão Chu nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy Trình Lộc đang nhìn trộm người ta, ông ta cười lên một tiếng: “Tiểu Lộc, nghe nói cháu là fans của giáo sư Lâm à?”
Trình Lộc đá một cước vào ghế lái mà lão Chu đang ngồi, cô thở dốc một tiếng: “Chú đừng có nói bậy bạ, lo lái xe của chú đi.”
Cô quay đầu lại nhìn Lâm Phùng, động tác ánh mắt của anh vẫn hệt như cũ, không chút thay đổi.
Sau khi xử lý vết thương xong, lão Chu mới đưa hai người về cục cảnh sát.
Lão Chu ghi chép thay Lâm Phùng rồi mới chịu thả anh đi.
Trình Lộc đi hỏi cung Lý Đại Hữu, cô thay một bộ độ cảnh sát, nhìn qua đẹp trai hơn hẳn.
Cô là một người có vẻ ngoài nho nhã dịu dàng, thêm cả vóc dáng nhỏ bé nên nhìn qua rất ngoan ngoãn đáng yêu. Nhưng bây giờ khi cô mặc đồ cảnh sát vào, khắp người đều toát ra một luồng anh khí.
Vốn dĩ Trình Lộc vẫn đang cảm thấy kỳ quái, tại sao hôm nay Lý Đại Hữu lại liều mạng muốn trốn chạy như thế làm gì. Kết quả, sau khi lục soát quần áo của gã ta và đồng bọn, lúc này mới phát hiện thì ra Lý Đại Hữu đã bắt đầu buôn ma túy.
Còn tên còn lại, chính là một tên trùm buôn ma túy.
Đây có thể được xem là chuyện vui lớn, liên tục phá được hai tai họa ngầm, cả buổi trưa cục trưởng đều cười đến chẳng khép miệng nổi.
Trình Lộc bị thương nhẹ trong lúc chấp hành nhiệm vụ, cho nên cục trưởng đã đặc biệt phê cho cô nghỉ một ngày. Trình Lộc không từ chối, ngày đó hỏi cung Lý Đại Hữu xong cũng về nhà luôn.
Ở nhà không có ai, cô cũng chẳng nói chuyện nhiều, ở nhà ngủ cả một ngày.
Bình thường cô chỉ ở một mình cho nên ăn uống rất đơn giản, căn nhà nhỏ một phòng khách một phòng ngủ và mấy hộp mì.
Đến giờ cơm tối, cô tiện tay úp một hộp mì vị hải sản, sau đó vừa ăn vừa xem tin tức của ngày hôm nay. Bỗng nhiên chuông điện thoại cô vang lên, dọa cho cô giật bắn mình một cái.
Vừa nhìn tên trên màn hình —- Lý Thừa Nguyệt.
Cô mỉm cười nhấc máy, húp mì cái soạt: “Sao thế? Tự nhiên gọi tới dọa cho tớ giật cả mình, suýt làm đổ mì luôn đấy.”
Lý Thừa Nguyệt cười lên, trong nụ cười ấy mang theo mấy phần men say.
Cô ấy còn ợ hơi rượu một cái, Trình Lộc cách một cái điện thoại như thể cũng ngửi được mùi rượu này.
Lý Thừa Nguyệt khóc òa lên, cô ấy gân giọng la hét: “Tiểu Lộc! Tiểu Lộc! Cậu đến đón tớ đi, tớ uống hơi nhiều, có rất nhiều đàn ông nhìn chằm chằm vào tớ hu hu hu.”
“Sau lại uống rượu thế?” Trình Lộc nhíu mày, cô nàng bưng hộp mì lên húp một ngụm canh: “Cậu đang ở đâu?”
“Trong quán rượu.” Bên đầu dây vang lên tiếng nhạc ầm ầm, hơi hơi chói tai, còn có cả tiếng gào thét trêu chọc của nam nữ. Lý Thừa Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Tớ gửi định vị cho cậu.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lý Thừa Nguyệt nhanh chóng gửi định vị qua wechat cho cô.
Địa chỉ là quán bar Ngân Hà ở trung tâm thành phố.
Trình Lộc ném hộp mì vẫn chưa ăn xong lên bàn, cô tiện tay cầm điện thoại rồi đi xuống lầu. Dưới lầu mấy chiếc taxi chạy qua như bay, cô phải gọi đến chiếc thứ ba mới gọi được một chiếc taxi trống.
Lên xe, Trình Lộc báo địa chỉ quán bar Ngân Hà.
Màn đêm buông xuống, bốn phía bắt đầu lên đèn.
Hàng ngàn ánh đèn sáng lên, vừa mới đi ngang quảng trường thấy người người tấp nập, ven đường còn có thể nhìn thấy những đôi vợ chồng già đi tản bộ với nhau, tay trong tay, nâng đỡ lẫn nhau.
Trình Lộc thở dài, cô tựa vào lưng ghế, vắt tay lên trán.
Không ngờ động tác nhỏ này lại động đến vết thương hôm qua, khiến cô hơi đau.
Đến quán bar Ngân Hà, cô trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Xung quanh là những thiếu nam thiếu nữ ăn mặc hở hang đi tới đi lui, cô lại mặc chiếc áo thun trắng kèm quần bò, đứng ở nơi này nhìn chẳng khác nào hạc trong bầy gà.
Trình Lộc không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cô đi vào bên trong.
Ở bên trong có rất nhiều người, mùi rượu cũng nặng. Cô đi quanh một vòng, cuối cùng tìm được Lý Thừa Nguyệt đang ngồi một bên, ở bên cạnh cô ấy thật sự có mấy người đàn ông đang bàn nhau xem có nên động tay với cô ấy không.
Trình Lộc đi xuyên qua đám người tới bên này, có một tên đàn ông tóc vàng đã chuẩn bị động tay với Lý Thừa Nguyệt. Nhưng vừa mới định đỡ Lý Thừa Nguyệt dậy thì bỗng có một bàn tay xuất hiện, nắm chặt lấy tay của gã ta.
Bàn tay này vừa nhỏ nhắn vừa khéo léo, vừa nhìn đã biết tay phụ nữ.
Nhưng tay của phụ nữ làm gì có sức lớn như thế!
Bên tai chợt vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Xin lỗi, bạn của tôi không muốn đi cùng mấy người.”
Trình Lộc buông tay người đàn ông tóc vàng ra.
Tóc vàng nhíu mày, nói năng có phần vô lại: “Cô nói cô ta là bạn của cô à? Vậy cô gọi bạn mình một tiếng xem cô ta có trả lời lại không?”
Trình Lộc liếc nhìn Lý Thừa Nguyệt đã gục xuống bàn, cô ấy đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự rồi, dù có gọi đến sáng cũng chưa chắc cô ấy đã trả lời lại được.
Cô mím môi, móc trong người ra một cái còng tay, uy hiếp nói: “Vậy thế này đi, nếu đã không nói được vậy cậu đến sở cảnh sát nói với tôi đi, dù sao đêm nay cũng là ca trực của tôi.”
Tóc vàng biến sắc: “Cô là cảnh sát?”
Trình Lộc: “Thật một trăm phần trăm đấy.” Cô cong môi, nói với tóc vàng: “Đến đây nào em trai.”
Tóc vàng cười ha ha lùi về sau hai bước: “Chị gái đừng như thế, ha ha, hai người chơi vui vẻ, chơi vui vẻ.”
Tóc vàng vội vã dẫn đám bạn tốt của mình rời đi, Trình Lộc cũng ngồi xuống trước mặt Lý Thừa Nguyệt.
Ánh đèn mờ ảo chiếu vào người Lý Thừa Nguyệt, chiếu rõ gò má một bên của cô ấy.
Trình Lộc đẩy cô ấy một cái, gọi: “Lý Thừa Nguyệt.”
Lý Thừa Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, không trả lời lại cô. Chai rượu trên bàn đã chẳng còn nhiều, cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi.
Trình Lộc không vội, cô gọi một ly nước chanh rồi ngồi tại chỗ chờ cô ấy tỉnh táo lại.
Cô mở vòng bạn bè lên, nhìn thấy Hứa Qua vừa đăng tải tin lên vòng bạn bè vào mấy phút trước, ngón tay của cô thoáng dừng lại rồi thoát ra.
Bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nam nam nữ nữ thác loạn trong mùi rượu.
Cô ngẩng đầu lên tùy tiện nhìn quanh, thế mà lại thấy được một người quen.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Giỏi lắm vợ của anh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook