Ngày gặp Thẩm Linh đến rất nhanh, mùng một tết, Trình Lộc đã gặp Thẩm Linh trong tình huống không chề chuẩn bị trước.

Lâm Phùng về nhà anh xem thử xem Hứa Tú có hủy nhà anh chưa, Trình Lộc chỉ mặc một cái áo khoác lông trắng dài, chiếc áo khoác rộng thùng thình quấn kín cơ thể cô bên trong nhìn tròn vo nho nhỏ, hệt như một cái bánh trôi nước.

Hai người cùng về nhà Lâm Phùng, Lâm Phùng vừa vào đã bỗng thoáng sửng sốt, anh có chút bất đắc dĩ quay đầu lại cười với Trình Lộc.

Trình Lộc không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đẩy anh một cái: “Bên ngoài lạnh quá, mau vào đi.”
Vừa vào cửa, cuối cùng Trình Lộc cũng biết tại sao Lâm Phùng lại bày ra biểu cảm thế kia.

Trong nhà có một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi đang dọn dẹp bàn, Hứa Tú còn vui mừng gọi một tiếng: “Bà ngoại! Chú nhỏ về rồi!”
Động tác của Thẩm Linh dừng lại, bà ta quay đầu nhìn sang bên này, chỉ liếc nhìn Lâm Phùng một cái rồi lập tức dồn hết sự chú ý vào người Trình Lộc.

Trình Lộc đứng đằng sau Lâm Phùng, cô cẩn thận kéo quần áo Lâm Phùng, Lâm Phùng khẽ cong khóe môi, nói: “Mẹ của anh.”
Trình Lộc lập tức hoảng hốt.

Hôm nay cô ăn mặc tùy tiện, nhìn giống hệt như ra đầu đường mua thức ăn vậy.

Mặt mũi chẳng trang điểm, dùng dáng vẻ thế này gặp mẹ của Lâm Phùng, hình như… Không hay cho lắm thì phải?
Thẩm Linh xoa xoa tay, bà ta bước đến đón Trình Lộc, Trình Lộc căng da đầu chào hỏi: “Cháu chào dì.”
Lâm Phùng cũng lên tiếng: “Mẹ, tại sao mẹ lại đến đây?”
Thẩm Linh nhìn Trình Lộc, nhưng lại trả lời Lâm Phùng: “Hôm qua ăn tết mẹ chẳng biết đâu đâu, mấy đứa nhỏ tụi con đã năm năm rồi không về nhà, một mình mẹ cũng buồn, cho nên đến đây chơi với Tú Tú.”
“Ừm.” Lâm Phùng trở tay nắm tay Trình Lộc, anh giới thiệu: “Đây là Trình Lộc, bạn gái con.”
Thẩm Linh không hề che giấu sự bất ngờ và vui kẻ trên gương mặt mình, bà ta càng đến gần Trình Lộc hơn, còn thân thiết kéo tay cô ngồi xuống.

Thầm Linh cười lộ nếp nhăn nơi đuôi mắt, Trình Lộc không nói lời nào, chỉ lễ phép cười đáp.

Trình Lộc ứng phó với kẻ xấu còn được, nhưng với một người lớn tuổi hòa ái như Thẩm Linh cô lại chẳng có cách nào, huống chi đây còn chẳng phải một người lớn tuổi bình thường mà là mẹ của Lâm Phùng.

Cô hết cách rồi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Lâm Phùng với vẻ sốt sắng, hy vọng anh có thể mau chóng cứu cô.

Sao có thể ngờ, Lâm Phùng trốn ở bên cạnh vừa nhìn cô vừa cười, chẳng nói lấy nửa câu.

Còn Hứa Tú bên kia lại máy móc cầm quyển sách tiếng Anh đọc luyên thuyên gì đó, giả bộ như không nhìn thấy bên này.

Thẩm Linh thân thiết kéo tay Trình Lộc, hỏi: “Cô Trình đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi bốn rồi ạ.”
“Hai mươi bốn à….

Có hơi nhỏ.” Thẩm Linh nhìn về phía Lâm Phùng ngồi bên cạnh với vẻ lo âu, lúc này anh đang làm bộ đọc sách.

Dường như Trình Lộc đã hiểu được sự lo lắng của Thẩm Linh, giọng cô bỗng cao hơn một chút, lớn tiếng nói: “Không có! Không nhỏ đâu!”
Lâm phùng cũng để sách trong tay xuống, anh lãnh đạm nói với Thẩm Linh: “Con cũng không lớn.”
Thẩm Linh thoáng sửng sốt, bà ta mỉm cười, không ngờ bà ta chỉ tùy tiện nói một câu mà đã khiến hai đứa trẻ này phản ứng lớn như thế.

Dù bình thường tâm Trình Lộc có lớn thế nào, lúc này cô cũng biết vừa nãy mình có hơi vô lễ.

Nhưng cô quá căng thẳng, vừa nghe lời kia của Thẩm Linh cô đã tưởng rằng bà ta không đồng ý việc cô ở cùng Lâm Phùng.

Trình Lộc lúng túng cười một tiếng: “Thật xin lỗi dì, vừa nãy cháu kích động quá.”
“Không sao, là tôi nói sai.” Thẩm Linh hiền từ cười nói: “Cô Trình làm công việc gì thế?”
Trình Lộc có hơi do dự, cô liếc nhìn Lâm Phùng.

Cô có hơi sợ Thẩm Linh sẽ xem thường cô như Lâm Bích, thậm chí là không cho phép cô ở cùng Lâm Phùng.

Đây cũng là điều Trình Lộc lo lắng nhất.

Lâm Phùng quay sang gật đầu với cô, anh mỉm cười nhẹ.

Trình Lộc hít vào một hơi, cô xoay đầu sang nhìn Thẩm Linh, đáp lời bà ta: “Làm cảnh sát.”

Thẩm Linh lại ngây người một chút, bà ta không ngờ Lâm Phùng sẽ tìm một người làm cảnh sát.

Bà ta vốn cho rằng, Lâm Phùng là người mắt cao hơn đầu, rất nhiều con nhà danh giá của Lâm Sơn lại chẳng ai lọt nổi vào mắt Lâm Phùng, có lẽ anh muốn cưới một tiên nữ cũng nên.

Lại chẳng ngờ, anh lại thích một cô gái thanh thú nhỏ nhắn thế này, còn chẳng phải nhà danh gia vọng tộc gì.

Thẩm Linh ngẩn ra như thế khiến lòng dạ Trình Lộc càng hoảng hơn, cô rút tay lại, nhăn mày nói: “Dì à, làm cảnh sát rất tốt.”
Thẩm Linh hoàn hồn lại, bà ta nở nụ cười áy náy: “Không phải, tôi cũng không nói cảnh sát là không tốt, cảnh sát cũng là một nghề tốt, Lâm Phùng thích là được.”
Trình Lộc lén liếc nhìn Lâm Phùng đang cười trộm, cô nhỏ giọng nói: “Anh ấy thích đấy.”
Thẩm Linh không hề khó ở chung như tưởng tượng, bà ta hoàn toàn khác với Lâm Bích, điều này khiến Trình Lộc thở ra một hơi.

Lâm Phùng và Trình Lộc ở lại nhà ăn một bữa cơm, anh lại thu dọn chút sách rồi chuẩn bị về khu chung cư Phỉ Thúy.

Lúc này Thẩm Linh mới phản ứng được, hai người đang ở chung.

Thẩm Linh kéo Lâm Phùng đang chuẩn bị đi lại, bà có hơi tức giận, đứng thẳng người dậy mà lòng đau nhói: “Tên súc sinh nhà con! Đây là cô gái nhỏ nhà người ta đấy!”
Lâm Phùng: “?”
Lâm Phùng đoán được Thẩm Linh suy nghĩ đi chỗ khác, anh không khỏi nở nụ cười, cũng trấn định nói: “Dù sao cũng muốn kết hôn, sớm ngày ở chung chẳng sao đâu.”
Anh không giải thích thêm gì, cứ nói một câu sau này sẽ kết hôn với Trình Lộc.

Chuyện Lâm Phùng đã quyết định, không ai có thể thay đổi được, từ nhỏ đến lớn luôn là thế.

Anh muốn, dù trời đất xoay vần anh cũng sẽ muốn cho được.

Tết đến, từng nhà treo đèn kết hoa, khung cảnh an nhàn.

Lâm Phùng không muốn ở chung với mấy người thân thích kia, Trình Lộc cũng chẳng có họ hàng gì.

Hai người rãnh rỗi ở cùng nhau nên bèn xem mấy bộ phim điện ảnh, cũng đi nghe tọa đàm mấy lần.

Thời gian trôi qua như nháy mắt, xuân tết đều đã qua.

Lâm Phùng sắp đến ngày đi dạy lại, Trình Lộc đi làm sớm hơn anh cho nên mỗi ngày Lâm Phùng đều đưa cô đi làm, tan làm cũng đến đón cô.

Tất cả mọi người ở cục cảnh sát đều biết, Trình Lộc có một người bạn trai, mặc cho trời gió mưa trễ sớm thế nào, chỉ cần Trình Lộc gọi thì anh sẽ tới ngay.

Điều này khiến cho không ít người hâm mộ không thôi.

Đầu tháng hai, khí trời vẫn còn lạnh, ban ngày Trình Lộc không có giờ làm, còn Lâm Phùng đã phải đến trường lại.

Nhưng chiếc xe Lâm Phùng thường lái đã bị hỏng, thời gian sắp muộn đến nơi, Trình Lộc bèn lôi chiếc mô tô mình cất trong nhà ra cưỡi.

Lâm Phùng vừa thấy cô dắt chiếc mô tô ra thì con ngươi hơi co lại.

Cô mỉm cười xán lạn, ném mũ bảo hiểm cho Lâm Phùng rồi hất cằm ra chỗ ngồi phía sau xe, chép miệng nói: “Lên xe đi, sau khi em đi làm thì không lái nó nữa, không biết giáo sư Lâm có nể mặt không nhỉ?”
Lâm Phùng nhìn Trình Lộc từ trên xuống dưới một lượt, nụ cười cô sáng ngời chói mắt tựa ánh lửa mạnh, cô đang nhìn Lâm Phùng bằng vẻ mong đợi dạt dào.

Anh có hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đội mũ bảo hiểm rồi ngồi lên.

Chưa tới ba phút, Lâm Phùng đã lập tức hối hận.

Anh chưa từng ngồi xe của Trình Lộc nên không hề biết cô lái xe hung bạo cỡ nào, tiếng gió gào thét xuyên qua mũ bảo hiểm, nương theo tiếng động cơ xe ầm ầm lọt thẳng vào trong tai.

Lâm Phùng có cảm giác dường như mình đã trẻ lại hơn mười tuổi.

Anh như về lại thời thiếu niên trắng trợn không biết kiêng dè kia.

Rất kích thích, cũng rất đáng sợ.


Những nơi Trình Lộc lái xe qua đều chẳng thấy rõ bóng người, chỉ còn sót lại một dư ảnh.

Lâm Phùng căng thẳng đến mức chẳng dám một mình, anh do dự rồi đưa tay ôm eo Trình Lộc.

Rất nhanh sau Trình Lộc đã đến bên ngoài trường đại học Lâm Sơn.

Chiếc mô tô thắng lại xoay một cái siêu đẹp trai hấp dẫn không ít ánh mắt, Lâm Phùng nhanh chóng xuống xe, sợ hãi không thôi.

Anh gần như quên mất tháo nón bảo hiểm trên đầu mình xuống.

Vẫn là Trình Lộc lấy xuống giúp anh, gió lạnh phả vào mặt, trong nháy mắt đã bị nụ cười trên mặt Trình Lộc hòa tan hết.

Lâm Phùng lạnh mặt xuống, anh nghiêm túc nói: “Sau này không cho em lái mô tô nữa.”
Giọng anh kiên định, khiến Lâm Phùng chợt nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị thầy chủ nhiệm bắt được của thời học sinh.

Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Phùng, rồi lại cúi đầu xuống.

“Em cũng không lái nữa, sau khi đi làm đã không còn lái.”
Vẻ mặt Lâm Phùng tốt hơn chút: “Chuyện này rất nguy hiểm, anh sẽ lo lắng.”
“Được rồi, nghe lời anh.”
Hai người đứng trước cổng trường nghiêm túc thảo luận về những nguy hiểm xe mô tô mang lại, hoàn toàn không biết trên diễn đàn trường học và các diễn đàn khác các sinh viên đã sớm cãi nhau đến um trời.

Lâm Phùng là người nổi tiếng của Lâm Sơn.

Tất cả giáo viên và học sinh đều biết, Lâm Phùng là đổng sự của Thượng Ngô, giá trị bản thân không nhỏ.

Nhưng anh lại thích làm giáo viên ở trường đại học, lúc này mới khiến không ít người luôn để mắt đến Lâm Phùng.

Quan trọng hơn là, một người ưu tú như thế lại không có bạn gái!
Cho nên video quay lúc Lâm Phùng bước xuống khỏi xe mô tô của Trình Lộc, Trình Lộc còn tháo nón bảo hiểm giúp anh đã được lan truyền trên diễn đàn trường học và những diễn đàn khác, khiến cả Lâm Sơn sôi trào.

Giáo sư Lâm đã xuất hiện cùng phụ nữ rồi!
Trong mười mét quanh giáo sư Lâm đã có phụ nữ rồi!
Lúc Lâm Phùng tạm biệt Trình Lộc, đến văn phòng kinh tế và quản lý với vẻ lo lắng, lại chợt nhận được mấy ánh nhìn soi mói từ đồng nghiệp.

Lâm Phùng lãnh đạm liếc nhìn một cái, anh ngồi lên ghế làm việc, ánh mắt đảo qua mọi người, chỉ mím mím môi suy nghĩ.

Anh còn chưa phát hiện mình xảy ra chuyện gì.

Vẫn là Mạc Kỳ nhanh chân chạy tới, hỏi hết những nghi hoặc trong lòng: “Giáo sư Lâm, có phải cậu yêu đương rồi không!”
Lâm Phùng nhíu mày lại.

Giọng điệu uy nghiêm đến đáng sợ: “Sao anh biết?”
Mạc Kỳ đã quá quen với dáng vẻ lãnh đạm của Lâm Phùng, sáng hôm nay khi nhìn thấy anh trong video đã bị dọa cho giật mình, ông ta còn tưởng Lâm Phùng bị người ta đánh tráo rồi.

Người trong video kia, vừa dịu dàng lại ấm áp, nào có nửa phần lạnh nhạt.

Nhưng bây giờ Mạc Kỳ đã hiểu rõ, Lâm Phùng chỉ dịu dàng với người kia.

“Bây giờ không chỉ tôi biết, mà toàn bộ trường học của Lâm Sơn đều biết rồi kia.

Ha ha, giáo sư Lâm, không biết là ai có vận may tốt thế vậy?” Cái này cũng không trách được Mạc Kỳ không nhìn ra được Trình Lộc, lúc đó Trình Lộc đội mũ bảo hiểm, mặt mày bị che gần chết, nhìn vóc người mới biết kia là một cô gái.

Mạc Kỳ nhếch môi cười cười, giáo viên chuyên ngành thống kê ở một bên đưa điện thoại tới, còn mở video trên diễn đàn ra cho Lâm Phùng xem.

Trong video, không hề thấy mặt Trình Lộc, chỉ có thể thấy anh cười cười nói nói, mặt mày dịu dàng.


Giáo viên chuyên ngành thống kê thật sự không ngờ, một người luôn thanh tâm quả dục như Lâm Phùng lại tìm một cô gái như thế, cưỡi mô tô đưa giáo sư Lâm đến trường, kích thích cỡ nào.

“Vì thế, đây là sự thật à?”
Lâm Phùng không có ý định che giấu quan hệ của anh và Trình Lộc, anh gật đầu, khách sáo đáp lại: “Hàng thật giá thật.”
Xem xong video này, Lâm Phùng lại kéo xuống phần bình luận, tất cả đều nói rằng không thể.

Học sinh A: [Không thể, kiểu người thần tiên như giáo sư Lâm, nào có cô gái nào có thể giữ được thầy ấy?]
Học sinh B: [Thật không dám giấu, lầu dưới tôi cũng cảm thấy chuyện này không thật.

Vừa nhìn đã thấy giáo sư Lâm là người không thích yêu đương, thanh tâm quả dục, say mê học thuật.]
Học sinh C: [Đồng ý kiến với lầu trên nên like một cái, tôi cũng cảm thấy không thể.]
Đó chính là những phân tích về chứng cứ giáo sư Lâm yêu đương, mỗi một bình luận đều vô cùng có lý.

Những học sinh này, bình thường lúc học tập chẳng thấy nghiêm túc, lúc này lại biểu hiện ra sự suy luận sắc bén đến vậy.

Kéo xuống chút nữa là có thể thấy được mấy bình luận trái chiều.

Triệu Trừng: [Tôi, Triệu Trừng của lớp quản lý thị trường, tôi lấy tên mình đảm bảo, giáo sư Lâm thật sự đang yêu đương, cô gái này là chị của tôi, mị lực của chị tôi không phải thứ những phàm nhân các cậu có thể biết đến!]
Sau đó là một dãy tên nhảy ra chứng minh, trí nhớ của Lâm Phùng rất tốt, tất cả những cái tên này đều là học sinh lớp anh.

Tề Văn: [Tôi là học sinh của giáo sư Lâm, thật không dám dấu, tôi đã sớm nhìn ra được manh mối hai người kia yêu đương với nhau, lầu trên đừng có nói cái gì mà thanh tâm quả dục, đúng là đoán mò!]
Cuối cùng chỉ còn lại vài người nói giáo sư Lâm thật sự yêu đương.

Mạc Kỳ gõ ngón tay lên bàn, cười đùa: “Những học sinh này sống chết không tin, còn nghĩ cậu thật sự muốn tu tiên.”
Lâm Phùng trả điện thoại lại cho giáo viên bên cạnh, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Mạc Kỳ đang xem trò vui, giọng điệu càng xa cách hơn: “Xem trò vui à?”
“Không không không, nào có, tôi chuẩn bị đi ngay đây.”
Lâm Phùng cụp mắt xuống, anh mở điện thoại lên, nói: “Một đám học sinh không có chuyện gì làm, bới ra chuyện này để bàn tán, đúng là tẻ nhạt.”
Giáo sư Lâm ngoài miệng nói tẻ nhạt, nhưng tay lại nhanh chóng nhấn vào thông báo người nhắc tên mình, chúng học sinh đang hung hăng hỏi anh có phải anh đã yêu đương rồi không.

Lâm Phùng hừ một tiếng, anh gõ mấy chữ trên điện thoại: [Đã yêu.]
Đám học sinh trong lớp sôi trào, hệt như mới nắm được tin tức nóng nhất.

Đồng thời, Lâm Phùng cũng vào diễn đàn chính của trường đại học Lâm Sơn, anh lướt đến bình luận đầu tiên rồi trả lời lại: [Không tu tiên, yêu đương rồi, cô ấy rất tốt.]
—————
Lúc mấy anh chị em nghe tin Lâm Phùng yêu đương thì khá hoảng sợ, cũng chẳng biết khuê tú nhà nào đã lọt vào mắt Lâm Phùng.

Sau đó điều tra thêm mới biết, kia chỉ là một cảnh sát quèn của cục cảnh sát Lâm Sơn mà thôi.

Vì để chứng thực tin tức này, mấy anh chị em của nhà họ Lâm đã chuẩn bị rất lâu, hy vọng có thể ăn cơm với Trình Lộc một bữa, nhưng đều bị Lâm Phùng từ chối hết.

Trời vào xuân, hoa nở khoe sắc, chim yến chim oanh hót líu lo.

Cả Lâm Sơn ý xuân dạt dào, khắp nơi tươi tốt.

Trình Lộc làm việc xong rồi tan ca, nhưng lúc này Lâm Phùng vẫn còn lên lớp lên không thể đến đón cô.

Cô đi ngang qua siêu thị bèn vào bên trong mua chút đồ ăn, chờ Lâm Phùng về là có thể ăn cơm.

Nhưng Trình Lộc không ngờ lại có thể tình cờ gặp được Trương Xảo Yên bên trong.

Dường như Trương Xảo Yên đang đợi ai đó, hẳn là Hứa Qua.

Trương Xảo Yên nhìn thấy Trình Lộc trước, đồng thời bước lên đón cô, Trình Lộc cũng khẽ mỉm cười bước đến chào hỏi với cô ta: “Cô Trương, thật trùng hợp.”
Trương Xảo Yên nở nụ cười khéo léo, khi nhìn thấy đồ ăn trong tay Trình Lộc thì ý cười lại càng sâu hơn, cô ta hơi đến gần nói: “Cảnh sát Trình còn biết nấu ăn à?”
Trình Lộc gật đầu: “Biết một chút.” Cô nhìn thời gian trên điện thoại, không biết có kịp về nấu cơm tối trước khi Lâm Phùng về không.

Trương Xảo Yên lộ ra ánh mắt hâm mộ: “Vậy thật tốt, tôi cũng rất thích xuống bếp, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

Có cơ hội sẽ thỉnh giáo cảnh sát Trình một chút.”
“Được.” Trình Lộc đáp lại.

Cô không ghét Trương Xảo Yên, trái lại khá có thiện cảm.

Trương Xảo Yên không giống Lâm Bích, cũng chẳng hung hăng càng quấy như một vài thiên kim tiểu thư khác.

Cô ta làm việc chu đáo, khéo léo, cách xử sự cũng tốt.

Người như vậy, rất khó để khiến người ta không nảy sinh thiện cảm.


Trương Xảo Yên liếc nhìn thời gian: “Cảnh sát Trình có rãnh không? Chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, đã quen nhau lâu thế rồi nhưng vẫn chưa dùng cơm chung đấy.”
Tất nhiên Trình Lộc từ chối, nếu Lâm Phùng về nhà mà không thấy cô, sợ rằng anh sẽ tủi thân.

Cô lắc đầu: “Không được, tôi còn phải về nhà nấu cơm, lát nữa Lâm Phùng về vừa lúc có thể ăn cơm tối.”
“Tình cảm của cảnh sát Trình và chú nhỏ thật tốt.”
“Anh ấy tốt với tôi, tôi cũng tốt với anh ấy là điều đương nhiên.”
Hai người lại nói thêm mấy lời, Trình Lộc nhìn thời gian trôi qua từng phút, đến khi thật sự không thể nán lại nữa mới tạm biệt Trương Xảo Yên.

Trên đường về nhà, từng dòng xe chạy lướt qua cô, người đến người đi không dứt.

Siêu thị này khá gần nhà, Trình Lộc không ngồi xe buýt cũng chẳng gọi taxi, cô đi bộ một chút là tới.

Đi được một lát, bỗng có một chiếc Audi dừng lại bên cạnh.

Đây là xe Lâm Phùng mới mua, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Lâm Phùng lọt vào ánh mắt Trình Lộc, cô cười cong cong mắt: “Anh xem, em đi mua đồ ăn này, vốn muốn anh về đến nhà là có thể ăn, nhưng khi nãy gặp phải Trương Xảo Yên, đã ở lại trò chuyện một hồi.”
“Trương Xảo Yên?” Lâm Phùng nhíu mày lại, nhưng anh không nhiều lời, bảo Trình Lộc lên xe trước.

“Đúng rồi, Tề Văn sắp tốt nghiệp rồi đúng không? Anh nói xem em có nên chuẩn bị một món quà tốt nghiệp cho cô bé không? Cô bé này thật khiến người ta thích mà.”
Lâm Phùng khởi động xe, đến chỗ dừng phía trước anh vừa dừng xe vừa trả lời Trình Lộc: “Em càng khiến người ta thích hơn.”
“Em cần người ta thích làm gì?” Trình Lộc híp mắt lại, cô nhìn quanh bốn phía, Lâm Phùng đã dừng xe, cô bỗng sáp lại gần, mềm giọng nói: “Em chỉ cần anh thích em thôi.”
Hơi thở của Trình Lộc quanh quẩn bên người, Lâm Phùng đã không còn là tên nhóc con vắt mũi chưa sạch trong tình yêu nữa, sẽ không vì những lời trêu chọc nhỏ này mà mặt đỏ tim đập, anh cũng đã tập thành thói quen.

Lâm Phùng nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó anh xuống xe mở cửa.

Ánh đèn đường từ bên trong hắc ra khiến Trình Lộc thấy rõ, trên mặt Lâm Phùng vẫn còn một vệt đỏ ửng.

Lâm Phùng cầm lấy túi đồ ăn Trình Lộc đã mua, nhìn cô chạy tới kéo khuỷu tay mình, mắt mày cong cong, cô đắc ý trêu chọc Lâm Phùng: “Mấy ngày trước không biết là ai đã nói với em rằng mình không đỏ mặt nữa, hôm nay có chuyện gì thế?”
Vừa nói Trình Lộc còn vừa giơ tay nhéo vào cằm Lâm Phùng một cái.

Chọc Lâm Phùng đến mức cả cổ cũng đỏ lên.

Trình Lộc rất thích cổ của Lâm Phùng, bình thường trắng nõn thon dài tựa cổ thiên nga, đặc biệt là khi vẻ mặt anh thanh tâm quả dục, lúc ấy mê cực cực kỳ, không thể chống đỡ nổi.

Đôi con người Trình Lộc như sâu hơn, cô kéo Lâm Phùng đi vào nhà.

Bước chân của cô hỗn loạn, cô đi rất nhanh, vừa vào nhà lập tức đóng cửa lại, không chờ nổi mà tháo hai núc áo sơ mi của Lâm Phùng ra.

Hai nút áo trên cùng được mở ra, cần cổ thon dài lập tức đập vào mắt Trình Lộc.

Lâm Phùng thật sự không nhịn nổi Trình Lộc như thế, cái cổ bỗng đỏ lên.

Trình Lộc không chịu nổi mà che mũi mình, cô cười đến xán lạn: “Không chịu nổi, Lâm Phùng, lực sát thương của anh quá lớn rồi.”
Lâm Phùng khó chịu nhìn cô, sóng mắt có một tầng mông lung phủ vào hiện ra ánh nước, anh khẽ nói: “Em đừng cởi đồ của anh.”
“Em không cởi, em chỉ nhìn chút thôi.” Trình Lộc mím môi trả lời, sau đó lấy đi túi thức ăn trong tay Lâm Phùng định đi vào bếp.

Lâm Phùng hơi ngớ ra, sao Trình Lộc có thể bình tĩnh như thế!
Đàn ông nói không muốn là muốn mà!
Anh dựa người vào bên tường, ánh mắt tối xuống, oan ức vô cùng.

Anh biết, là một người đàn ông trưởng thành, không nên năn nỉ phụ nữ chuyện gì.

Nhưng mà, Lâm Phùng không nhịn được.

Anh sải bước đi theo Trình Lộc, trong mắt đầy vẻ oan ức, anh kéo góc áo Trình Lộc lại: “Khi nào em mới….

Cởi đổ của anh?”
Trình Lộc nhìn dáng vẻ của anh, thật sự rất đáng yêu.

Đừng bao giờ đánh giá thấp độ đáng yêu của đàn ông ba mươi tuổi, anh đáng yêu lên, đúng là muốn mạng Trình Lộc.

Cô chỉ có thể cam chịu số phận hít vào một hơi: “Còn có thể khi nào nữa, chờ đến khi chúng ta kết hôn chứ sao.”
Ngoài cửa sổ là cảnh xuân tươi đẹp, phong cảnh vừa say lòng người.

Lâm Phùng đã bắt đầu tính toán thời gian kết hôn.

—— Hoàn chính văn—–.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương