Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương
-
48: Có Chút Kích Thích
Trái tim Lâm Phùng nhảy lên thình thịch, nhưng Trình Lộc vẫn đứng im bất động, sau đó Trình Lộc như bừng tỉnh, cười lên, cô gật đầu.
Cô nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Cô xoay người lại, chạy vào trong khu chung cư.
Bóng dáng cô dần khuất sau vài tiếng ồn ào của người qua đường và cả cái lành lạnh của cuối thu, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng Trình Lộc nữa, Lâm Phùng mới lưu luyến xoay đầu lại.
Kiểu sắp yêu đương này vừa căng thẳng lại vừa vui mừng… Thật khiến lòng người rung động.
Lâm Phùng hít sâu một hơi, khóe môi lơ đãng cong lên.
Trình Lộc vào thang máy, sau khi cảm nhận trái tim đang đập nhanh từng hồi thì cô bèn vuốt ngực mình, cũng khẽ hít sâu hai hơi.
Nếu thật sự phải suy nghĩ thật kỹ, nếu anh chỉ là Lâm Phùng thôi, cô chắc chắn sẽ đồng ý với anh.
Nhưng nhìn từ những mặt khác thì sao? Ví dụ như, cô vẫn luôn có bóng ma về gia thế.
Không môn đăng hộ đối, hai người vẫn có thể ở cạnh nhau?
Trình Lộc cảm thấy đầu óc mình đã loạn cào cào cả rồi, không nhịn được xoa nhẹ tóc mình.
Ra khỏi thang máy, cô vừa lấy chìa khóa vừa lấy điện thoại ra xem thử, lớp trưởng có gọi đến hai cuộc.
Lúc này Trình Lộc mới nhớ dường như cô đã xem nhẹ lớp trưởng.
Trình Lộc có chút áy náy với lớp trưởng, cho người ta hy vọng hai lần, cũng khiến người ta thất vọng cả hai lần.
Cô thở dài, bấm điện thoại gọi lại cho lớp trưởng.
Lớp trưởng bắt máy rất nhanh, bên đầu dây rất yên tĩnh, lớp trưởng chỉ dịu dàng hỏi một câu: “Tiểu Lộc, về đến nhà rồi à?”
Cô mở cửa nhà, nói với lớp trưởng: “Đến nhà rồi lớp trưởng, hôm nay thật xin lỗi, tôi không ngờ sẽ gặp phải chuyện như thế.”
“Ừ.” Lớp trưởng im lặng hai giây, thử hỏi dò: “Tiểu Lộc, lần sau chúng ta…”
Trình Lộc bước chân xuống, cô cắt lời lớp trưởng: “Lớp trưởng.”
Bên đầu dây bỗng yên tĩnh hơn nhiều.
Chiếc đồng hồ trên tường vang lên từng âm thanh tích tắc, Trình Lộc giương mắt nhìn, đã ba giờ chiều.
Cô còn đang sắp xếp ngôn ngữ lại để nói với lớp trưởng, nhưng chợt từ đầu dây vang lên tiếng cười khẽ của lớp trưởng.
Cô còn chưa hoàn hồn lại, lớp trưởng đã noi: “Tiểu Lộc, tôi biết cậu muốn nói gì, tôi không ngốc, tôi cũng biết cậu đang suy nghĩ thế nào.”
Giọng nói dịu dàng của lớp trưởng truyền đến từ điện thoại, dường như lẫn vào đấy là vài phần thất vọng.
“Lớp trưởng, tôi…”
“Tiểu Lộc, tôi còn chưa thấy cậu làm khó mình như thế bao giờ.” Lớp trưởng nói: “Lần trước ở lễ đính hôn của Hứa Qua, người kia đã ra mặt thay cậu, khi ấy tôi đã cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường.
Khi họp lớp, cậu nói sẽ cân nhắc tôi, kết quả vừa đảo mắt đã từ chối.
Tối ngày hôm ấy, cũng là người kia đến đón cậu.
Lần này… Tôi đã nhìn rõ rồi, Tiểu Lộc, cậu thích anh ta đúng không?”
Giọng của lớp trưởng vẫn không ngừng vang vọng bên tai cô.
Trình Lộc cảm thấy hô hấp của mình như chậm lại, cứ như tâm tư thiếu nữ bị ai đó đâm thủng vậy.
Cô còn chưa trả lời lại lớp trưởng, nhưng lòng cô đã hiểu rõ, lớp trưởng nói thật.
“Tiểu Lộc, thật ra tôi vẫn rất vui.
Tôi cũng không hẳn phải ở cùng cậu mới là tốt nhất, cậu biết không? Tôi thích nhất là dáng vẻ vui cười của cậu, với tôi mà nói, cậu hài lòng còn quan trọng hơn tất cả.”
Trình Lộc cảm thấy cõi lòng mình chua xót, cô siết chặt điện thoại trong tay, có hơi cố sức nói: “Lớp trưởng, thật xin lỗi, đã làm lãng phí nhiều thời gian của cậu như thế.
Tôi không có gì để bồi thường cả, duy nhất có thể làm là từ nay về sau, giúp bạn không tiếc mạng sống! Dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!”
Những gì cô nói nó trịnh trọng như đang đọc bản tuyên ngôn, khiến lớp trưởng như trở về lại thời bé, khi còn đứng dưới lá cờ đỏ, nói mình nhất định phải bảo vệ tổ quốc.
Cũng không biết có phải an ủi Trình Lộc không, lớp trưởng lại nở nụ cười: “Tiểu Lộc, tôi nhớ kỹ lời này của cậu đấy.
Nhưng cậu phải nhớ, dù là lúc nào, tôi cũng luôn là lớp trưởng của cậu, tôi cũng có thể vì cậu mà giúp bạn không tiếc mạng sống, dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.”
“Cảm ơn lớp trưởng.”
Trình Lộc cúp điện thoại, cô nằm nhoài trên ghế sofa nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia, nhớ đến Hứa Qua, lớp trưởng, Đỗ Khê và cả Hướng Đông.
Những chuyện xảy ra kia như mới ngày hôm qua, nhưng bây giờ, trước mắt cô là một tầng sương mù mông lung dày đặc, cứ mơ mơ hồ hồ, không nhìn rõ được.
Cô gửi tin nhắn cho Lý Thừa Nguyệt: [Đến nhà tớ đi, nấu cơm cho cậu ăn.]
Cô ra siêu thị mua thật nhiều đồ ăn về, khi về thì Lý Thừa Nguyệt cũng đã đến, cô ấy còn mua thêm một chút đồ ăn vặt, lúc này đang ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem tivi.
Nghe tiếng Trình Lộc vào nhà, Lý Thừa Nguyệt bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Ôi, sao hôm nay lại gọi tớ đến nhà thế?”
Trình Lộc mang đồ ăn vào bếp, cô kéo cổ áo Lý Thừa NGuyệt: “Mau đi rửa rau đi, tối nay nấu món cậu thích ăn nhất cho cậu.”
“Được được được, tớ biết rồi.”
Lý Thừa Nguyệt mang dép lê chạy vào bếp, hai người cùng rửa đồ ăn.
Sau khi rửa xong, Trình Lộc đứng bên cạnh thái rau, theo tiếng dao cắt xuống mặt thớt, Lý Thừa Nguyệt vẫn không nhịn được hỏi: “Tiểu Lộc, có phải cậu còn không vui vì mấy lời lần trước tớ nói không?”
Trình Lộc nhìn lại, cô mím mím môi chứ chẳng lên tiếng, cuối cùng lại xoay đầu qua thái thức ăn tiếp.
Lý Thừa Nguyệt vừa nhìn đã biết ngay, cô ấy cười hì hì lau tay: “Tớ biết ngay, ngoài vụ án và chuyện của viện mồ côi ra, cậu rầu rĩ nhất là cảm giác của mình, Nào, khoan hãy nấu ăn, chị em chúng ta nói chuyện chút đi, lại có chuyện gì rồi?”
“Vừa làm vừa nói với cậu.”
Trình Lộc vừa nấu ăn vừa kể lại những chuyện liên quan đến Lâm Phùng gần đây cho Lý Thừa Nguyệt nghe, vẫn còn chưa nói hết chuyện của cô và Lâm Phùng mà cơm nước đã xong xuôi.
Hai người bèn chuyển từ phòng bếp ra phòng ăn nói tiếp, Trình Lộc nấu cơm rất ngon, mỗi lần Lý Thừa Nguyệt đến chỗ Trình Lộc đều phải cố gắng hết sức, mãu đến khi ăn no căng bụng mới thôi.
Lý Thừa Nguyệt gặm cái đùi gà rồi mút dầu mỡ dính trên đầu ngón tay mình, mãi đến khi Trình Lộc nói xong, cô ấy mới ngẩng đầu lên nghiêm túc đáp lại: “Tớ nghe thì thấy giáo sư Lâm này là một người rất tốt, cậu cũng không thể vì chuyện của Hứa Qua mà không thèm cân nhắc người ta như thế được.”
Lý Thừa Nguyệt gặm sạch đùi gà, chỉ sót lại mỗi hai khúc xương: “Cậu suy nghĩ một chút đi, anh ta yêu cậu, cậu cũng thích anh ta, thế này thích hợp biết bao nhiêu chứ hả.
Nếu cậu vì chuyện cũ mà sợ hãi rụt rè bỏ qua, chắc chắn sau này sẽ không quay lại được nữa đâu.”
Trình LỘc nhíu mày, cô vẫn còn hơi do dự: “Nhưng….”
“Không có nhưng gì hết, cậu đấy, chuyện gì cũng làm gọn gàng nhanh lẹ, thế mà mỗi lần đụng đến chuyện tình cảm là lại trở nên dài dòng lê thê, làm tớ thấy khó chịu thật đấy.” Lý Thừa Nguyệt gắp một cái đùi gà khác vào bát Trình Lộc, nói một câu ý vị sâu xa: “Tiểu Lộc, cậu buông thả chút đi.”
Trình Lộc nhìn chằm chằm cái đùi gà lớn trong bát mình, da gà bóng loáng ươn ướt.
Cô dùng đũa đâm vào, thật sự có chút khinh bỉ cái tính dài dòng lê thê của chính mình.
Cô đã sớm thoát khỏi chuyện tình cảm với Hứa Qua, nhưng lại chẳng thoát được một giây cô và Hứa Qua chia tay, khi đó anh ta nói, mình muốn kế thừa tài sản của gia đình.
Cô rúc mình vào bóng ma, không dám qua lại với những người như Hứa Qua, Lâm Phùng nữa.
Trình Lộc cúi đầu ăn một miếng cơm, cô biết, cô tự ti.
Từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, chỉ có viện mồ côi và viện trưởng.
Cũng từ nhỏ cô đã cứng rắn, chỉ vì cô muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ những người mình yêu thương.
Sau khi bước ngang đoạn tình cảm với HỨa Qua, cô lại càng cảm thấy tự ti hơn.
Kiểu người như Hứa Qua, cô không nên mơ tưởng trèo cao.
Lý Thừa Nguyệt thấy Trình Lộc không nói, cả người tỏa ra một luồng áp suất cao thì thở dài, lại gắp thêm một đũa cải xanh cho cô: “Tiểu Lộc, cậu suy nghĩ một chút, cuộc đời cậu nhiều lắm chỉ có năm mươi, sáu mươi năm.
Nếu cả đời này cậu không thể ở cạnh người mình yêu nhất, thế thì khó khăn cỡ nào.”
Trình Lộc cắn miếng rau Lý Thừa Nguyệt gắp cho cô, cô mím môi cười cười: “Tớ biết, vì thế tớ đã cho mình và giáo sư Lâm ba tháng, để chúng tớ suy nghĩ cho kỹ.”
Lý Thừa Nguyệt cười cong cong mắt, lại tiếp tục ăn đồ ăn Trình Lộc nấu, còn vừa ăn vừa nói: “Nói thật, tay nghề của cậu tốt dã man, sau này giáo sư Lâm cưới cậu, chắc chắn có lộc ăn rồi.”
“Miệng cậu….
Da dày thật.” Trình Lộc trừng mắt với Lý Thừa Nguyệt.
Hai người lại nói đến những chuyện khác, trong lúc đó, Trình Lộc bỗng nhớ ra mấy ngày trước mình đã nói với Hứa Qua rằng, dù thế nào cô cũng sẽ không ở cạnh người nhà anh ta.
Bây giờ mới qua bao lâu chứ, bị vả mặt nhanh thế à?
Sau khi ăn xong, Lý Thừa Nguyệt xung phong nhận việc rửa chén.
Đang rửa, lại nghe Trình Lộc đứng đằng sau mình nói một câu đầy vẻ chột dạ: “Nhưng anh ấy là chú nhỏ của Hứa Qua…”
“Chuyện này à……” Lý Thừa Nguyệt dừng động tác tay lại, quay đầu lại nhìn cô.
Trình Lộc cảm thấy mặt mình hơi khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến Lâm Phùng thì có hơi muốn cười, cô như cười như không nói với Lý Thừa Nguyệt: “Là chỗ này, cuối cùng tớ đã cảm thấy có gì lạ rồi.”
“Hả??” Một âm tiết như tràn ra từ cổ họng Lý Thừa Nguyệt, cô ấy vỗ vai Trình Lộc cái bộp: “Biết được chỗ nào lạ rồi hả? Cậu giỏi ghê! Làm thím nhỏ của bạn trai cũ, chuyện này đúng là kích thích đến phát nổ mà.”
Lý Thừa Nguyệt còn kích động hơn cả người trong cuộc là Trình Lộc, cô ấy đi qua đi lại trong phòng khách, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Lộc, cậu suy nghĩ xem, đến lúc đó Hứa Qua đứng trước mặt cậu gọi cậu một tiếng thím nhỏ, dáng vẻ đó, ôi mẹ ơi, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi, quá kinh khủng luôn ấy chứ.”
Trình Lộc cười khổ một tiếng, cô cũng cẩn thận nghĩ lại, nếu thật sự ở cùng Lâm Phùng, lúc hai người cùng về nhà gặp người lớn, Hứa Qua đứng trước mặt cô, kính cẩn gọi cô một tiếng “Thím nhỏ”.
Hình như là….
Rất kích thích?
Lại nghĩ sâu xa hơn một chút, Lâm Phùng kéo tay cô, anh mỉm cười gọi một tiếng “Thân ái”, không không không, kiểu người như Lâm Phùng, nhiều nhất chỉ gọi cô một tiếng “Tiểu Lộc” hoặc “Bà xã” mà thôi.
Vừa mới nghĩ đến lúc Lâm Phùng dùng chính giọng điệu lành lạnh của mình gọi một tiếng “Bà xã”, hơn nữa còn với dáng vẻ rụt rè xấu hổ, Trình Lộc cảm giác tim mình sắp nhũn ra tới nơi.
Khó trách Lâm Phùng thích ảo tưởng cô, không ngờ, ảo tưởng là chuyện thú vị đến thế?
Cô chớp mắt một cái, không nhịn được khẽ nhếch môi lên, đôi mắt cong cong, tự nhiên lẩm bẩm một câu: “Có chút kích thích.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook