Trình Lộc đã có thể tự xuống giường đi lại, cô còn đến thăm Tần Văn Hương.

Cô sợ Tần Văn Hương lo lắng, cho nên chỉ nói mình ăn bậy đau bụng.

Tần Văn Hương hồi phục rất tốt, cuối cùng Trình Lộc cũng yên tâm.

Cô một mình trở lại phòng bệnh, vừa mới mở cửa ra đã thấy một bó hoa hồng tươi thắm xuất hiện trước mắt mình.

Cô đưa tay hất bó hồng đi, thấy đằng sau bó hồng là một khuôn mặt tươi cười, cô vẫn chẳng để ý mà đi thẳng tới.

Triệu Trừng vội vã đuổi theo, miệng còn không ngừng kêu: “Chị, chị, chị đừng lơ tôi mà, chị đã khỏe hơn chưa? Tôi phải hỏi thăm lâu lắm mới hỏi được chỗ của chị đó.”
Trình Lộc vẫn không nói gì, cô chậm rãi dừng lại bên giường, giương mắt nhìn Triệu Trừng, nhìn xem cậu ta còn muốn nói gì nữa.

Triệu Trừng cười ha ha, trong nụ cười có phần hổ thẹn, cậu ta nói: “Chị, nếu không phải vì tôi thì chị đã không bị thương, tôi đến để cảm ơn chị.”
Trình Lộc cong môi: “Sao, bây giờ biết cảm ơn à? Sao lúc bảo cậu đừng làm cậu lại không nghe lời?”
Triệu Trừng: “Tôi sai rồi có được không, là tôi không nhìn rõ cục diện, cứ thích đùa giỡn uy phong.

Chị, trải qua chuyện này, chắc chắn sau này tôi làm việc sẽ suy nghĩ kỹ đầu tiên.”
Trình Lộc xoay người, không nhìn Triệu Trừng nữa, giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần cảm ơn, dù là ai tôi cũng sẽ làm vậy.”
Gần đây cô nằm trên giường hơi nhiều cho nên cơ thể đã cứng lại không ít, cô mới vừa giang hai tay ra định làm chút động tác vận động, lại chợt nghe được tiếng bước chân vội vã vang lên từ đằng sau.

Còn chưa kịp nhìn sang, hai cánh tay mở ra đã bị ai đó cản lại.

Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Phùng vang lên, trong giọng nói đầy vẻ nghiêm túc, anh cứng rắn nói: “Cơ thể còn chưa khỏe lại, không thể vận động mạnh được.”
Trình Lộc nhìn sang, cô bĩu môi: “Tôi chỉ vận động một chút thôi, không phải vận động mạnh.”
Ánh mắt Lâm Phùng sâu thẳm, anh xác định nói: “Chắc chắn.”
Triệu Trừng nhận ra Lâm Phùng, cậu ta cho tay vào túi quần nói với vẻ lưu manh: “Chị Lộc của tôi muốn vận động một chút thì đã sao? Anh quản rộng vậy, bệnh viện này của nhà anh mở à?”
Giọng điệu của tên nhóc thối này rất thiếu đòn.

Lâm Phùng liếc thấy bó hoa hồng đặt trên bàn, ánh mắt càng bất thiện hơn.

Triệu Trừng hừ hừ nói: “Nói chuyện với anh đấy, anh đừng có giả bộ câm.” Cậu ta kêu la: “Này này này, anh đừng có chạm vào tay chị Lộc của tôi, này này này cầm thú.”
Lâm Phùng dừng tay lại, có lẽ đã bị từ “cầm thú” kích thích đến.


Hình như, anh thật sự có chút cầm thú.

Anh buông tay Trình Lộc ra, mím mím môi, mặt lộ vẻ xấu hổ, nói: “Xin lỗi.”
Trình Lộc không mấy để ý khoát tay một cái, sau đó nhìn sang Triệu Trừng đang oán giận không thôi, cô có hơi đau đầu, một đứa bé như thế, thật sự cô không muốn quan tâm cho lắm.”
Cô phất tay với Triệu Trừng, nói: “Cậu mau về nhà đi.”
Giọng điệu của cô vẫn khá ôn hòa.

Lâm Phùng cũng nhìn Triệu Trừng, dáng vẻ kia như thể muốn nói “đi mau đi”.

Triệu Trừng không trả lời, cậu ta đặt mông ngồi xuống, bắt chéo chân: “Không đi, tôi muốn ở lại đây với chị Tiểu Lộc.”
Lúc nói còn trừng mắt với Lâm Phùng.

Trình Lộc mím môi, độ cong nơi khóe môi dần hạ xuống.

Cô nhìn Triệu Trừng, giọng điệu có thêm mấy phần nghiêm nghị: “Tôi phải đánh chết cậu! Còn nhỏ tuổi học gì không học lại đi học tán gái? Tôi là người dễ gạt thế à?”
Trình Lộc làm bộ muốn xông lên, mặt đầy lệ khí như thể sẽ đánh người ngay.

Thường ngày dáng vẻ cô ôn hòa dễ chịu, bây giờ nổi giận như thế khiến Triệu Trừng giật cả mình, Trình Lộc còn đang la hét: “Tôi phải đánh cho cậu nhập viện, sau đó đích thân nói chuyện với mẹ của cậu!”
Lâm Phùng sợ động tác đánh người của Trình Lộc quá mạnh sẽ làm động đến vết thương cho nên vội vàng kéo cô lại, Triệu Trừng cũng giật mình, dù sao thì trước đó ở ngân hàng Phổ Thiện đã nhìn thấy được hình ảnh Trình Lộc đánh người, ký ức vẫn còn rõ ràng trước mắt chưa hề phai nhạt.

Nhất thời cậu ta run lên một cái, miễn cưỡng cười nói: “Chị! Chị đừng tức giận, em sẽ đi ngay đây!”
Sau khi Triệu Trừng rời khỏi bệnh viện, Trình Lộc tức giận ngồi xuống bên giường, cô đấm vào bó hoa hồng trên bàn để xã giận, nhìn qua có chút buồn bực.

Lâm Phùng ngồi một bên, hai chân anh bắt chéo với nhau, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió, phong thái tự phụ.

Trình Lộc liếc anh một cái, lại nghe anh chậm rãi nói: “Cảnh sát Trình đúng là mị lực hơn người.”
“Giáo sư Lâm cũng xem trò vui à?”
Lâm Phùng không hề nói gì, cũng không biết Trình Lộc có nghe được sự tức giận trong giọng nói của anh hay không.

Anh cũng không biết tại sao một bạn trai cũ như anh lại phải tức giận, nhưng anh thật sự nổi nóng.

Lâm Phùng lại đến thăm Tần Văn Hương, sau đó đến trường.


Lúc trước khi chuẩn bị khai giảng năm học mới anh đã xin nhà trường nghỉ, nhà trường đã phê duyệt cho nên anh không đến trường.

Bây giờ Trình Lộc đã gần khỏe hẳn, bình thường anh cũng chẳng có chuyện gì khác ngoài đọc sách, vì thế chuẩn bị trở lại trường đi dạy.

—-
Trường đại học Lâm Sơn, phòng học quản lý thị trường.

Triệu Trừng chạy vào phòng học, đã có người chiếm hàng ghế sau cho cậu ta.

Cậu ta chạy tới ngồi xuống, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hà hổn hển.

Nam sinh bên cạnh hỏi: “Triệu Trừng, sao cậu tới trễ thế? Không phải đã nói với cậu là chiều nay có giờ học rồi à, tôi nói cho cậu biết, tiết dạy của vị giáo sư này có tỉ lệ rớt mỗi năm rất cao đấy.”
Triệu Trừng không mấy đứng đắn giễu cợt một tiếng: “Rớt thì rớt, tôi thật hối hận khi học trường này, biết thế đã ghi danh vào trường cảnh sát rồi.”
Nam sinh bên cạnh “chậc” một tiếng, chuông vào học vang lên, cả phòng học bỗng yên tĩnh lại.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước lên bục giảng, mái tóc ngắn màu đen, trên gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ lạnh lùng và xa cách.

Anh không hề mang theo gì cả, bước đến bàn mở máy vi tính lên.

Triệu Trừng cúi đầu xem điện thoại di động, cậu ta đang chơi một trò chơi khá nóng bỏng,
Vừa mới vào trò chơi đã nghe người trên bục giảng nói chuyện: “Tôi tên Lâm Phùng, học kỳ này sẽ dạy tiết quản lý thị trường.

Những giờ học đã thiếu trước đó sẽ tìm ngày bù lại sau.”
Trong phòng học không ngừng vang lên tiếng kêu khổ.

Triệu Trừng nghe được tin sẽ học bù thì gào một tiếng rồi ngẩng đầu lên.

Giọng điệu của Lâm Phùng lạnh nhạt, anh cau mày nói: “Sao? Có ý kiến à?”
Triệu Trừng nhìn thấy người đứng trên bục giảng thì nhất thời không khống chế được mình, bật thốt lên một tiếng: “Mẹ nó????”
Cậu ta trợn to mắt, chẳng thèm quan tâm đến trò chơi nữa, trong tai nghe đã vang lên tiếng “Fist blood”.

Nhưng âm thanh của trò chơi sao có thể so được với sự chấn động trước mắt cậu ta.


Người trên bục giảng, không phải là người đàn ông có tuổi đã đánh bóng rổ với cậu ta, cũng tranh giành Trình Lộc với cậu ta à?
Lâm Phùng nhìn sang, anh khẽ híp mắt lại.

Anh hất cằm lên, khóe môi hơi nhếch.

Lâm Phùng bước đến chỗ cậu ta, Triệu Trừng có hơi chột dạ, vội giấu điện thoại vào trong hộc bàn.

Không tới nửa phút Lâm Phùng đã đi đến trước mặt Triệu Trừng, trong tay anh là bản danh sách học sinh, anh lạnh lùng lên tiếng: “Tên nào?”
Triệu Trừng run run môi, giơ tay khoanh vào tên mình.

Bút dừng lại ở đúng tên cậu ta, nhưng không hiểu sao Triệu Trừng lại khoanh vào tên dưới tên cậu ta.

Cậu ta ngẩng đầu lên nói với Lâm Phùng: “Đúng, không sai, đây là tên của tôi!”
Lâm Phùng cầm bản danh sách lên xem, cười nhạo một tiếng,
Tiếng cười quyến rũ, trong đấy mang theo sự lãnh đạm và thận trọng, truyền vào trong tai khiến người ta cảm thấy hơi ngứa.

Anh nhìn Triệu Trừng, cánh môi mỏng cong lên: “Thì ra cậu tên là Lý Khả Ái.”
Triệu Trừng nghiêm túc gật đầu, một hồi sau mới phản ứng được cái tên này không đúng.

Sinh viên ngồi trước mặt Triệu Trừng dùng sức chớp mắt giơ tay: “Thưa thầy, em mới là Lý Khả Ái!”
Triệu Trừng nhắm mắt: “Mắt… Mắt có vấn đề, khoanh nhầm.”
Lâm Phùng thu hồi bản danh sách, anh gõ lên bàn học của Triệu Trừng hai cái.

Âm thanh đột ngột, lẫn trong tiếng nói của Lâm Phùng càng khiến thanh âm của anh có vẻ lạnh lùng hơn.

Lâm Phùng nói: “Triệu Trừng, tan học đến văn phòng tôi.”
Lâm Phùng xoay người đi lên bục giảng, anh bắt đầu nói quy định trong giờ học của mình cho học sinh biết.

Triệu Trừng ảo não đập xuống bàn hai cái, suýt nữa đã khóc ròng rồi.

Ai ngờ tên đàn ông có tuổi này lại là giáo viên của mình kia chứ?
Từ xưa tới nay, phàm là cướp phụ nữ với giáo viên, đều không có kết quả tốt.

Nam sinh bên cạnh nhìn sang, không khỏi nói với Triệu Trừng: “Vừa muốn nói với cậu, vị giáo sư này rất khó nói chuyện, ngàn vạn lần không được đắc tội với thầy ấy.” Nam sinh thở dài: “Cậu còn dám chửi thề ngay trước mặt thầy ấy, Triệu Trừng, cậu tự cầu phúc đi.”
Triệu Trừng tát vào miệng mình một cái, cậu ta không dám nói cho bạn học biết rằng mình từng muốn cướp bạn gái của Lâm Phùng.

——–
Khai giảng chưa tới ba tháng, Triệu Trừng đã biết được Lâm Phùng đáng sợ đến cỡ nào, cũng không biết trong giờ học quản lý thị trường anh đã giảng những gì.


Thà rằng trốn học chứ không được lơ đãng trong lớp của giáo sư Lâm, bởi vì bạn vĩnh viễn không biết giáo sư Lâm đáng sợ thế nào.

Sau khi Triệu Trừng nhận được giáo dục tư tưởng ở văn phòng Lâm Phùng một tháng, cậu ta đã ý thức được sai lầm của mình một cách sâu sắc, cũng đồng thời giơ tay lên trời mà thề: “Giáo sư Lâm, thầy yên tâm, em với chị Tiểu Lộc chị là tình chị em thuần túy! Hoàn toàn không có một ý nào khác!”
Lâm Phùng cho cậu ta một ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”.

Lâm Phùng xóa tên của Triệu Trừng vào danh sách đen nhỏ của mình, Triệu Trừng tận mắt nhìn thấy, bút mực đỏ tươi đánh một dấu gạch chéo đỏ thật lớn trên tên của mình, nhìn qua đã khiến người ta sợ hãi.

Lâm Phùng buông bút đỏ xuống, ngón tay anh đặt lên trang sổ tay đen, anh vô ý lật ra một trang ở phía trước, nhưng anh đã nhanh chóng che lại.

Nhưng Triệu Trừng vẫn tình cờ liếc thấy nhật ký ngày nào đó của Lâm Phùng.

Trong đó viết một câu thế này —- Hôm nay cảnh sát Trình vẫn rất bận, không để ý đến tôi, có phải cô ấy thay lòng rồi không?
Ánh mắt Triệu Trừng lóe lên một cái, dường như đã phát hiện ra bí mật lớn gì đó.

Lâm Phùng vẫn im lặng như cũ, anh khép quyển sổ tay lại, quyển sổ tay vang lên một tiếng thật khẽ, anh thờ ơ hỏi ngược lại Triệu Trừng: “Cô ấy là chị cậu à?”
Triệu Trừng lập tức gật đầu: “Đúng! Tôi đã nhận ra được sai lầm của mình một cách sâu sắc, đồng thời quyết định học tập thật giỏi, tuyệt đối sẽ không phụ ân cứu mạng của chị Tiểu Lộc, cũng sẽ không phụ sự dạy dỗ của giáo sư Lâm!”
Lâm Phùng mím môi, ánh mắt anh rơi vào người Triệu Trừng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Triệu Trừng thầm nghĩ, mình đã bày tỏ tâm ý rõ ràng như thế, Lâm Phùng sẽ không còn muốn tiến hành giáo dục tư tưởng gì với cậu ta nữa đấy chứ? Cậu ta không chịu nổi nữa!
Bây giờ cậu ta không chỉ nắm rõ chủ nghĩa Mác – Lê – Nin, mà ngay cả nội quy trường cũng thuộc làu làu.

Triệu Trừng đang đoán không được tâm tư của Lâm Phùng, lại bỗng nghe được Lâm Phùng thờ ơ nói một câu: “Cô ấy là chị cậu, vậy còn tôi?”
Triệu Trừng hiểu ngay, lập tức gọi một tiếng: “Anh rể!”
Lâm Phùng mím môi cười, cuối cùng ánh mắt xa lạ khi nhìn Triệu Trừng đã biến thành thân mật.

Trình Lộc là chị, anh là anh rể.

Thấy thế nào cũng rất xứng.

Nhưng mà, hôm nay đã là ngày thứ ba mươi tám Trình Lộc thay lòng.

Hôm nay anh vẫn ủy khuất, oan ức như cũ.


Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Oan ức, oan ức, rất oan ức..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương