Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương
-
22: Anh Lâm Phùng Bị Chia Tay 4
Vừa hay Trương Xảo Yên từ đằng sau bước tới, cô ta nghe được câu này bèn nở nụ cười, đứng sát bên người Hứa Qua, cười đến híp mắt nói: “Cảm ơn đã khen, cô là bạn học của Hứa Qua đúng không?”
Trương Xảo Yên cười rất đẹp, có thể thấy, nụ cười này khá thật.
Trình Lộc cũng vô thức cười cong cong mắt mày, cô gật đầu: “Tôi là bạn thời đại học của Hứa Qua, còn từng làm chung cục cảnh sát một năm.”
Trương Xảo Yên bất ngờ: “Không ngờ vóc dáng cô nhỏ nhắn thế này mà là cảnh sát à?”
Trình Lộc cười cười, không nói gì thêm.
Mà khi Trình Lộc vừa đi không bao lâu, Đỗ Khê đã quái gở nói với đám bạn học: “Ha ha, Trình Lộc cũng không thèm nhìn xem mình là cái dạng gì, hôm nay cô ta tới đây không phải để nhìn Hứa Qua thêm một chút đấy chứ? Nói không chừng cô ta còn định làm gì nữa cũng nên.”
Đỗ Khê ngắm nhìn bộ móng tay mình mới làm.
Màu móng tay đỏ thẫm khiến người ta hơi sợ hãi.
Có một cô gái chơi khá thân với Đỗ Khê cũng tiếp lời: “Lúc đó hai người họ yêu nhau, tôi còn tưởng thật sự có thể ở cùng nhau nữa đấy, dù sao thì khi đó cũng không biết Hứa Qua là phú nhị đại mà.
Bây giờ nghĩ lại, sợ rằng khi đó Trình Lộc đã nhìn trúng tiền của Hứa Qua, cho nên đã ủ mưu từ sớm.”
Đỗ Khê che miệng cười: “Chỉ tiếc là, Hứa Qua người ta không nhìn phụ nữ bằng mắt.”
Mọi người cười vang lên.
Đỗ Khê nói tiếp: “Ban đầu khi còn ở trường, không phải Trình Lộc rất thích chơi bóng rổ với đám con trai à, cô ta còn huấn luyện nhiều hơn chúng ta gấp mấy lần.
Mấy người như chúng ta, sao có thể hơn được thủ đoạn của cô ta cơ chứ.”
Lớp trưởng không nghe nổi nữa, mở miệng ngăn cản: “Đỗ Khê, cậu nói ít chút đi.”
Đỗ Khê giương đôi mắt đẹp nhìn sang, cô ta càng quái gở hơn: “Ôi lớp trưởng, không phải cậu có ý gì đó với Trình Lộc đấy chứ? Nhìn dáng vẻ của cậu xem, tôi còn tưởng tôi đang nói bạn gái của cậu đó.”
Ở bàn cách đám người đó không xa, có một người đàn ông mặc tây phục màu đen đang ngồi.
Người đàn ông ấy ngồi ngay ngắn, bên cạnh có không ít người bắt chuyện với anh, nhưng biểu hiện của anh rất lạnh nhạt, không hề để ý tới, hệt như không hề nghe thấy mấy người kia nói gì.
Trong tai Lâm Phùng đang đầy những lời chửi bới Trình Lộc của đám người đằng kia, tuy anh và Trình Lộc đã chia tay, nhưng anh không ngốc, anh biết Trình Lộc là hạng người gì.
Vừa bắt đầu anh đã cảm thấy Trình Lộc không biết rụt rè, nhưng khi thấy cô khóc nức nở trong mưa thì vẫn không nhịn được mà đau lòng.
Anh không ngờ Trình Lộc lại có thể vì anh khóc thành như thế.
Cuối cùng sau khi đấu tranh tư tưởng, anh đã đồng ý với sự theo đuổi mơ hồ của Trình Lộc.
Sau khi ở cùng nhau, anh hiểu Trình Lộc là một người nhiệt tình, thiện lương, biết cố gắng, chính nghĩa.
Cô hệt như một ngọn lửa nóng bỏng, thiêu đốt tất cả xao động của anh.
Trình Lộc không phải như những gì đám người kia nói.
Đang lúc Lâm Phùng xuất thần, người bên cạnh anh vẫn còn nói chuyện: “Tứ gia, tổng giám đốc Hứa của chúng tôi chỉ muốn mời ngài đến nói một câu, liệu ngài có thể nể mặt….”
Người kia còn chưa nói hết lời, lập tức thấy Lâm Phùng luôn không có phản ứng gì bỗng nhúc nhích,
Chỉ thấy Lâm Phùng cài nút áo lại, đứng dậy, dưới đáy mắt là vẻ lạnh nhạt và xa cách.
Lâm Phùng sải chân bước đi, hướng đến chỗ đám người đang nói xấu Trình Lộc, đứng trước mặt họ.
Đỗ Khê đang nói hăng say chợt dừng lại, cô ta hơi giật mình nhìn người đàng ông tự phụ trước mặt mình.
Vừa hay, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phùng đang nhìn thẳng vào cô ta.
Đỗ Khê biết cô ta không thể trêu nổi một người nào ở đây, Hứa Qua không phải người bình thường, người có thể tới được đây cũng chẳng phải người bình thường.
Huống chi người trước mặt khí thế bất phàm, vẻ ngoài hơn người.
Mặc dù ở đây không thiếu người hơn người.
Giọng điệu của Lâm Phùng lạnh lẽo, anh không quá khách khí nói: “Nói xấu người khác sau lưng, đây không phải cách làm của người quân tử.”
“Anh là ai? Quản nhiều chuyện thế làm gì!” Đỗ Khê cứng da cứng cổ nói.
Lâm Phùng đứng thẳng người, sống lưng anh thẳng tắp.
Trình Lộc và Trương Xảo Yên nói chuyện với nhau một hồi, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Phùng đứng trước mặt đám bạn học đại học cũ của cô.
Lâm Phùng còn có thể nói gì với đám người đó?
Mi tâm Trình Lộc nhảy lên một cái, cô quay đầu lại nói với Trương Xảo Yên: “Cô Trương, hình như bên kia có chút chuyện, tôi đi xem thử.”
Trương Xảo Yên cũng nhìn sang: “Chờ đã, cùng đi xem đi.”
Hai người cùng đi tới, nghe được giọng điệu lạnh lùng của Lâm Phùng: “Tôi không phải ai cả, nhưng thân là giáo viên, tôi có trách nhiệm nói cho cô biết làm vậy là sai.”
Đỗ Khê còn tưởng đối phương là người có lai lịch thế nào, không ngờ chỉ là một giáo viên mà thôi.
Cô ta hất cằm lên, dáng vẻ chanh chua như mấy bà thím: “À, thì ra là một kẻ thích giảng đạo lý, tôi thích nói ai thì nói người đó, anh xen vào làm gì!”
Trình Lộc đi tới, cô trực tiếp chắn trước người Lâm Phùng.
Cô không hỏi đã xảy ra chuyện gì, dù sao cô cũng biết Lâm Phùng sẽ không gây sự, chắc chắn lỗi ở Đỗ Khê.
Vẻ mặt Trình Lộc ác liệt, nào còn dáng vẻ ôn hòa như ngày thường.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô che trước mặt Lâm Phùng một cách chắc chắn: “Đỗ Khê, cô hung dữ với người khác cái gì!”
Đỗ Khê nhíu mày, đi tới trước mặt Trình Lộc, ánh mắt cô ta đảo qua Trương Xảo Yên: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Trình Lộc.
Vừa hay chúng tôi đang nhắc tới tình sử trước đây của cô và Hứa Qua, thật không ngờ cô và cả người đương nhiệm cũng tới.”
Lớp trưởng kéo Đỗ Khê lại: “Đỗ Khê! Im miệng!”
Ánh mắt Trương Xảo Yên khẽ biến, nhìn về phía Trình Lộc.
Trình Lộc híp mắt lại: “Đỗ Khê, miệng lưỡi của cô đúng là không sạch sẽ, tên của tôi vang ra từ miệng cô, tôi cũng cảm thấy bẩn theo.”
Lâm Phùng cụp mắt nhìn đỉnh đầu Trình Lộc, ánh mắt có hơi phức tạp.
Anh không ngờ, rõ ràng lần này anh muốn che trước mặt Trình Lộc, vừa quay đầu, Trình Lộc lại bảo vệ anh sau lưng như cũ.
Bây giờ Đỗ Khê đang tự cho mình nắm điểm yếu của Trình Lộc cho nên trở nên kiêu ngạo.
Cô ta giật tay ra khỏi tay bạn trai, đi tới trước mặt Trương Xảo Yên, giọng điệu giễu cợt: “Cô Trương, nếu Trình Lộc đã không biết xấu hổ đến lễ đính hôn của Hứa Qua thế này rồi, vậy tôi cũng không sợ nói nhiều, từ năm nhất đại học Trình Lộc đã quấn lấy Hứa Qua, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ rồi.”
Gương mặt vốn dễ nhìn của Đỗ Khê, lúc nói lời này đã trở nên vặn vẹo.
Tâm sinh tướng, dáng vẻ lúc này của cô ta khiến người ta nhìn vào mà khó chịu.
Từ nhỏ Trương Xảo Yên đã là một thiên kim tiểu thư, có sóng gió gì chưa từng thấy qua.
Mặc dù lúc Đỗ Khê nói câu này, ánh mắt của Trương Xảo Yên thoáng rơi vào người Trình Lộc, nhưng vẫn chưa nhiều lời.
Cô ta vừa tiếp xúc với Trình Lộc, cảm thấy Trình Lộc không phải loại người như thế.
Vẻ mặt Trình Lộc không hề thay đổi, cô làm người ngay thẳng, chẳng hề sợ Đỗ Khê nói ra mấy chuyện này.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Đỗ Khê, cô vẫn không nhịn được cảm thấy bực mình.
Trình Lộc vừa định nói chuyện, chợt cảm nhận được có một bàn tay đặt lên vai mình.
Cô quay đầu nhìn sang, bàn tay kia thon dài trắng nõn với những khớp xương rõ ràng.
Trên ngón tay giữa còn có một vết chai mỏng, đây là do cầm bút viết chữ quanh năm mà thành.
Lâm Phùng từ đằng sau cô bước ra, biểu cảm nghiêm nghị, sự lạnh nhạt giữa hai đầu mày vẫn không hề suy giảm.
Mà, nút áo của anh vẫn được cài đến tận nút trên cùng.
Người khác không biết quang cảnh bên trong thế nào, thế nhưng Trình Lộc đã từng nhìn qua, cô khó mà quên được vẻ tươi đẹp ấy.
Giọng của Lâm Phùng vang lên: “Mặc kệ trước đây cô ấy là bạn gái của ai, bây giờ, cô ấy là của tôi.”
Trình Lộc bị câu nói này của Lâm Phùng làm sững sờ, cô kéo tâm trí mình ra khỏi hình ảnh xương quai xanh của anh, vươn tay kéo góc áo anh.
Sao Lâm Phùng lại có thể vì ra mặt cho cô mà nói mấy lời này thế!
Trương Xảo Yên cũng nhướng mày.
Nhưng Đỗ Khê vẫn giữ nguyên vẻ cay nghiệt của mình.
“Ơ, tôi nói thảo nào lại che chở như thế, thì ra là bạn trai mới à.” Đỗ Khê nghiêm túc quan sát Lâm Phùng, cô ta thầm cảm thán bắp cải tốt thế này lại bị heo ủi mất, cũng không biết sao Trình Lộc lại tốt số thế, vậy mà có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai như kia.
Tuy trong lòng Đỗ Khê thừa nhận Lâm Phùng đẹp trai, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu bỏ: “Đúng là nồi nát đi cùng xửng bể.”
Lâm Phùng nhíu chân mày.
Không đợi anh lên tiếng, Trương Xảo Yên vẫn luôn im lặng đứng một bên bỗng mở miệng: “Chú nhỏ đừng nóng, không cần phải tức giận với loại người này.”
Chú nhỏ?
Đỗ Khê lập tức sửng sốt.
Trương Xảo Yên đang gọi ai thế?
Lâm Phùng đút tay vào túi quần, ánh mắt anh càng lạnh hơn.
Giám đốc khách sạn phụ trách lễ đính hôn hôm nay vội vàng chạy tới, khom lưng cúi đầu đứng bên cạnh Lâm Phùng hỏi: “Tứ gia, có chuyện gì thế?”
Lâm Phùng híp mắt nhìn Đỗ Khê.
Giờ phút này, gương mặt của cô ta đã ngập vẻ không tin nổi.
Trong lòng anh chưa từng có sóng lớn, nhưng khi nãy thấy Đỗ Khê nói xấu Trình Lộc, trong lòng lại bỗng cảm thấy có chút tức giận.
Giọng điệu của Lâm Phùng rất từ tốn: “Cô gái này không muốn tham gia lễ đính hôn, làm phiền mời cô ta ra ngoài.”
Ánh mắt Lâm Phùng lướt qua những người bạn học khác, anh điểm mặt chuẩn xác những người đã từng nói xấu Trình Lộc, cùng đuổi hết ra ngoài.
Đỗ Khê cắn răng nói: “Chúng tôi là bạn học của Hứa Qua, anh không nể mặt Hứa Qua chút nào à?”
Trong mắt Lâm Phùng lóe lên tia nguy hiểm, đây là lần đầu tiên Trình Lộc nhìn thấy tâm tình thứ hai ngoại trừ lạnh lùng từ anh, có hơi đáng sợ.
“Ai không nể mặt cô ấy, tôi cũng không nể mặt ai.”
Người ở đây đều biết, cô ấy là chỉ Trình Lộc.
Ai không nể mặt Trình Lộc, vị tứ gia của nhà họ Lâm kia cũng sẽ không nể mặt bất cứ ai.
Một câu này, nói không chừng chưa đến tối đã truyền khắp vòng thương nghiệp.
Dù sao thì cả vòng tròn đều biết, nhiều nhà có thể không nể mặt nhà họ Lâm, nhưng không thể không nể mặt Lâm Phùng.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Tôi không có bạn gái..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook