Đội Trưởng Phạm, Anh Làm Chồng Em!
-
Chương 12: Tôi giúp em trừng trị dê xồm.
Như thường lệ.
Caffe Nhớ.
Tối nay, Quỳnh Anh rủ cô đi trừng trị tên đàn anh khóa trên đã dám lan tin, đăng hình bảo cô ấy là bạn gái anh ta nên Nguyệt Dao đặc biệt đến sớm. Cô tìm anh Tài chủ quán để thỏa thuận lại giờ.
"Anh Tài, tối cho em ra ca tầm độ 9 giờ nha?"
Anh chủ quán sau khi quan sát kĩ lưỡng gương mặt cô. Thấy không có vẻ gì là đứa đã có người yêu nên hỏi: "Em ra sớm làm gì?"
"Trả thù!"
Phụt!
Anh Tài phun nguyên ngụm cafe vừa uống, ôm ngực ho đỏ cả mặt.Nguyệt Dao thấy làm lạ: Mình có nói trả thù anh ta đâu? Anh ta phản ứng như vậy là có thái quá không?
Không! Xin nói với các bạn: Anh ta không quá một chút nào mà ngược lại còn rất bình thường. Bình thường như người ta phải ăn cơm mà sống!
Số là có lần, anh ta thấy cô hơi xinh nên mời riêng lên phòng quản lí để thỏa thuận hợp đồng lương bổng. Nghe đến kí hợp đồng sẽ đãi ngộ lương cao, cô hí hửng lao nhanh lên không hề e ngại. Cửa phòng vừa mở, cô thấy anh Tài đang ngồi ngửa ra chiếc ghế xoay, vắt luôn hai chân lên bàn.
Nguyệt Dao cô ghét nhất là kẻ có kiểu ngồi như thế!
Thiện cảm ban đầu dành cho anh ta tụt xuống mức số âm. Đã vậy khi anh ta đứng lên Nguyệt Dao càng xốc! Mắt cô nhất thời bị kích thích nên nhìn chăm chăm vào anh chủ quán. Một cái nhìn từ dưới lên nên những gì thấy cần phải thấy, không cần thấy cũng đã thấy hết trơn.
Anh ta chỉ mặc độc mỗi cái quần short. Trên không dưới không, chỉ che nơi cần thiết. Trong đầu cô nhanh chóng loát ra một cụm từ để miêu tả cụ thể anh ta: Đó là tên biến thái! Biến thái chính hãng nên giữa ban ngày ban mặt mới ăn mặc thế kia rồi cho gọi cô lên phòng!
Được a! Sếp em thách anh nha!
Sau ba giây quan sát cô dừng ánh mắt vì nghe tiếng cười dê phát ra từ miệng của anh ta. Nguyệt Dao hít một hơi, môi nở nụ cười tươi như hoa đi tới.
Nhìn con cừu non sắp sửa vào mồm, anh ta khoái trưng cho cô bộ mặt mê sắc. Cô cười hì hì bước lại gần. Vòng tay anh ta chưa kịp ôm cô đã đưa luôn xuống ôm bộ hạ, miệng la thất thanh: "Đau chết ta rồi!"
"Nếu có lần sau tôi không chỉ đạp nhẹ như vậy đau nha! Tôi thù nhất là dạng dê xồm!" Cô lườm anh ta, hét thẳng vào mặt rồi hung hăng bước ra đá cánh cửa phòng. Cánh cửa rung lên một hồi ngăn ra hai thế giới.
Lần đó, anh đau thốn tới hai ngày. Giờ nghe lại chữ thù đó của cô mà tâm chấn động. Anh ta nhìn cô không dám chần chừ gật đầu luôn một cái bởi sợ cô nôn nóng trả thù tên đàn ông thối nào đó mà ngứa chân đá trúng vào của quí anh lần nữa là anh tiệt giống!
Phạm Chánh hôm nay cùng vô tình đến sớm. Anh chọn cho mình một chỗ ngồi thích hợp. Không xa quá để có thể nhìn thấy rõ cô nhưng lại không quá gần vì anh sợ cô sẽ thấy.
Khi ổn định chỗ ngồi. Anh đưa mắt nhìn về cô gái bên cây đàn tranh trên sân khấu. Vừa lúc đó, anh nghe có người đang nhắc đến cô.
"Tài, con nhỏ gảy đàn tranh ở quán mày nhìn ngon phếch!"
"Ui, mày chấm ai cũng được ngoại trừ con nhỏ đó ra!"
"Vì sao? Đừng nói với tao, ông chủ phải lòng nhân viên nhé!"
Người đàn ông tên Tài ngừng lại khá lâu. Mãi một lúc sau, anh mới nghe hắn nói: "Con nhỏ đó, chỉ được nhìn thôi! Đụng vào nó là nó cho tiệt giống đó! Nó nói: nó thù nhất là thứ dê xồm!"
Rồi anh nghe hắn kể về chuyện hắn từng bị cô đạp như thế nào! Và còn bí mật nói cho người kia một tin: Hôm nay nó về sớm để trả thù một gã dê xồm nó!
Phạm Chánh nghe xong đánh thót giật mình: Cô đang bị kẻ xấu ức hiếp! Là tên đàn ông thúi nào dám va quẹt vào cô?
Mãi nghĩ lung tung, cô gái trên sân khấu đã đưa tay gảy giai điệu đầu tiên.
Đêm nay, Nguyệt Dao chỉ đàn chứ không hát. Cô khách sộp của quán có ba vòng bắt mắt kia sau khi từ chối đàn bằng guitar và piano cho bài hát ' rong rêu' (Nguyễn Tâm), cô ta yêu cầu Nguyệt Dao phải gảy bằng đàn tranh.
Thế là các quan khách ở bên dưới được một lần thưởng thức tiếng đàn tranh qua bài hát 'rong rêu'.
Trong không gian trầm lắng. Tiếng đàn tranh vang lên với những giai điệu chậm buồn buốt giá, nghe mêng mang như mây treo lơ lửng giữa tầng không.Tiếng đàn theo đó vút lên bay thẳng vào lòng anh. Anh như nghe rõ từng lời của bài hát.
"Thà là rong rêu lênh đênh trên biển
Thà là chim bay vui theo tháng ngày
Thà là mây trôi mênh mang giữa bầu trời
Lang thang giữa cuộc đời mà vui.."
Mỗi lần đến đây, mỗi lần nghe cô đàn một bản nhạc, tâm trạng anh biến đổi lạ thường. Như lúc này đây, không hiểu sao lòng tự nhiên cứ buồn rười rượi. Anh có cảm giác như mình vừa bị cô người yêu ruồng bỏ khi tiếng đàn buồn ở phần điệp khúc vang lên.
"Một ngày bên em cho em hơi thở
Từ dạo yêu em, con tim tan vỡ
Để rồi đêm nay trên căn gác lạnh lùng
Đêm thương nhớ một mình lẻ loi.."
Khi Nguyệt Dao gảy xuống những âm sau, cô như thấy có bóng người vừa đứng bật lên. Là ai? Cô mãi chìm trong giai điệu nên không hề biết đó là người vừa đem lòng yêu cô!
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt tỏ ra muôn vàn đau khổ, tiếc nuối cho một cuộc tình đã tan mà nhất thời muốn đến ôm cô và nói: Anh mãi mãi không rời xa em! Ý nghĩ đó xẹt qua não bộ kích thích đôi chân anh như muốn điên lên.
Chánh ơi là Chánh! Đó chỉ là bài hát, là tiếng đàn thôi! Mày kích động cái gì?
Ừ, đây chỉ là một bản nhạc! Cô gái nhỏ kia đơn giản là nhập vai diễn đạt chút cảm xúc thôi! Anh điều hòa nhịp thở, trấn áp con tim đang làm loạn đòi bay ra ngoài, lặng yên ngồi xuống.
Đến khi cùng Trần Hùng đã ngồi trong quán ăn, anh vẫn chưa đè áp hết hết cảm xúc bức rức vừa rồi, cùng nỗi lo vì câu nói của gã chủ quán nên gương mặt anh phản ra khí lạnh khiến tên đàn em ngồi đối diện không dám động đậy.
Mà lúc này ở phía bên trong Nguyệt Dao và Quỳnh Anh đang ngồi chất vấn tên đàn anh. Sau một hồi thương lượng để giữ hòa khí, tên đàn anh vẫn ngoan cố nói rằng: "Tôi yêu em, đó là quyền của tôi!" Và anh ta nhất quyết không xóa ảnh đăng. Như thế thì quá lắm rồi nên cô thấy Quỳnh Anh tức giận. Cô ấy đưa hẳn bàn chân trái lên ghế nhìn hắn quát: "Tôi hỏi lại anh lần nữa, anh có xóa không?"
"Không!" Câu trả lời rất kiên định.
Bốp!
Rất nhanh và dứt khoát, Quỳnh Anh tát thẳng vào mặt anh ta một cái đồng thời đưa tay xách luôn cái ghế ném qua.
Chiếc ghế quăng ra xa khiến hai người đàn ông bên ngoài cùng hướng mắt vào. Phạm Chánh rất nhanh đã nhìn thấy Nguyệt Dao.Thấy cảnh tượng vừa rồi anh nhớ đến lời tên chủ quán, anh sải từng bước dài đến trước mặt cô, đưa mắt ra hiệu cho Trần Hùng. Rất nhanh Trần Hùng xách tay tên đàn anh khóa trên đi ra cửa. Quỳnh Anh gặp lại người lúc sáng cùng cô đối mắt nên cũng nhanh chóng chạy theo.
Trong quán bây giờ chỉ còn lại mỗi anh và cô. Cô chỉnh lại tư thế ngồi cho sang chảnh rồi ngẩng mặt nhìn anh. Bắt gặp ánh mắt màu hổ phách đang đăm đắm vào cô, tự nhiên cả người cô bốc nóng.
"Mặt em...dính gì hả?" Cô đưa hai tay lên áp vào tìm kiếm.
"Không!" Ánh mắt anh vẫn đặt ở đó.
"Vậy anh đừng nhìn em như vậy có được không?" Nhìn kiểu đó dễ gây cho người ta nhầm tưởng : Anh thích cô!
Yêu cầu không thỏa đáng nên anh không chấp thuận. Mắt anh vẫn làm việc nó cần làm. Anh phải tranh thủ từng giây phút để ngắm cô nhiều hơn chút, khắc sâu bóng hình cô vào tim mình một chút để mai này có xa, anh có cái để mà nhớ
Đội anh đang thực thi nhiệm vụ. Anh là đội trưởng, ngoài việc đảm bảo nhiệm vụ thành công, anh còn phải bảo đảm tính mạng an toàn cho anh em trong đội. Công việc trinh thám đã hoàn thành. Đưa đội đột kích đánh vào hang ổ của bọn tội phạm chỉ còn ngày một ngày hai.
Thế nên anh muốn nhìn thêm cô.
Nguyệt Dao thật nóng quá rồi. Cô xoay mặt tránh ánh mắt anh. Cả gian phòng rộng lớn như thế này chỉ có mỗi anh và cô mà sao nóng thế không biết!
Nhìn nghiêng, nhìn ngửa, nhìn kiểu gì cũng phải quay lại nhìn anh. Thấy anh vẫn còn nhìn mình, cô bất lực than lên: "Đại ca à, nhìn bao nhiêu đó đủ rồi! Anh để em mát một chút có được không?" Cô đưa tay bê ly nước uống vào một hơi để hạ nhiệt.
Mà quái lạ! Chủ quán đâu sao không mang đồ ăn cho cô. Đợi đến lúc được ăn chắc cô bị anh nướng chín rồi cho luôn vào bụng!
Anh thấy vẻ mặt như quả gấc chín của cô, hài lòng nên thôi không nhìn nữa. Thuận thể hai người đang ở cùng nhau, anh hỏi: "Nghe nói tối nay em định trả thù tên đàn ông dê xồm nào hả?"
Phụt!
Ngụm nước trong miệng cô phun thẳng hết vào người anh. Cô luống cuống chưa biết làm sao, quên luôn cả việc cần phải lau nước dính ở miệng mình. Anh bình thản rút chiếc khăn, khẽ nghiêng người lau khóe môi cô. Sau đó tự nhiên lau lên áo mình.
Nguyệt Dao vì hành động vừa rồi làm cho sững người. Cô chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng anh vọng vào tai.
"Tôi giúp em trừng trị dê xồm!" .
Caffe Nhớ.
Tối nay, Quỳnh Anh rủ cô đi trừng trị tên đàn anh khóa trên đã dám lan tin, đăng hình bảo cô ấy là bạn gái anh ta nên Nguyệt Dao đặc biệt đến sớm. Cô tìm anh Tài chủ quán để thỏa thuận lại giờ.
"Anh Tài, tối cho em ra ca tầm độ 9 giờ nha?"
Anh chủ quán sau khi quan sát kĩ lưỡng gương mặt cô. Thấy không có vẻ gì là đứa đã có người yêu nên hỏi: "Em ra sớm làm gì?"
"Trả thù!"
Phụt!
Anh Tài phun nguyên ngụm cafe vừa uống, ôm ngực ho đỏ cả mặt.Nguyệt Dao thấy làm lạ: Mình có nói trả thù anh ta đâu? Anh ta phản ứng như vậy là có thái quá không?
Không! Xin nói với các bạn: Anh ta không quá một chút nào mà ngược lại còn rất bình thường. Bình thường như người ta phải ăn cơm mà sống!
Số là có lần, anh ta thấy cô hơi xinh nên mời riêng lên phòng quản lí để thỏa thuận hợp đồng lương bổng. Nghe đến kí hợp đồng sẽ đãi ngộ lương cao, cô hí hửng lao nhanh lên không hề e ngại. Cửa phòng vừa mở, cô thấy anh Tài đang ngồi ngửa ra chiếc ghế xoay, vắt luôn hai chân lên bàn.
Nguyệt Dao cô ghét nhất là kẻ có kiểu ngồi như thế!
Thiện cảm ban đầu dành cho anh ta tụt xuống mức số âm. Đã vậy khi anh ta đứng lên Nguyệt Dao càng xốc! Mắt cô nhất thời bị kích thích nên nhìn chăm chăm vào anh chủ quán. Một cái nhìn từ dưới lên nên những gì thấy cần phải thấy, không cần thấy cũng đã thấy hết trơn.
Anh ta chỉ mặc độc mỗi cái quần short. Trên không dưới không, chỉ che nơi cần thiết. Trong đầu cô nhanh chóng loát ra một cụm từ để miêu tả cụ thể anh ta: Đó là tên biến thái! Biến thái chính hãng nên giữa ban ngày ban mặt mới ăn mặc thế kia rồi cho gọi cô lên phòng!
Được a! Sếp em thách anh nha!
Sau ba giây quan sát cô dừng ánh mắt vì nghe tiếng cười dê phát ra từ miệng của anh ta. Nguyệt Dao hít một hơi, môi nở nụ cười tươi như hoa đi tới.
Nhìn con cừu non sắp sửa vào mồm, anh ta khoái trưng cho cô bộ mặt mê sắc. Cô cười hì hì bước lại gần. Vòng tay anh ta chưa kịp ôm cô đã đưa luôn xuống ôm bộ hạ, miệng la thất thanh: "Đau chết ta rồi!"
"Nếu có lần sau tôi không chỉ đạp nhẹ như vậy đau nha! Tôi thù nhất là dạng dê xồm!" Cô lườm anh ta, hét thẳng vào mặt rồi hung hăng bước ra đá cánh cửa phòng. Cánh cửa rung lên một hồi ngăn ra hai thế giới.
Lần đó, anh đau thốn tới hai ngày. Giờ nghe lại chữ thù đó của cô mà tâm chấn động. Anh ta nhìn cô không dám chần chừ gật đầu luôn một cái bởi sợ cô nôn nóng trả thù tên đàn ông thối nào đó mà ngứa chân đá trúng vào của quí anh lần nữa là anh tiệt giống!
Phạm Chánh hôm nay cùng vô tình đến sớm. Anh chọn cho mình một chỗ ngồi thích hợp. Không xa quá để có thể nhìn thấy rõ cô nhưng lại không quá gần vì anh sợ cô sẽ thấy.
Khi ổn định chỗ ngồi. Anh đưa mắt nhìn về cô gái bên cây đàn tranh trên sân khấu. Vừa lúc đó, anh nghe có người đang nhắc đến cô.
"Tài, con nhỏ gảy đàn tranh ở quán mày nhìn ngon phếch!"
"Ui, mày chấm ai cũng được ngoại trừ con nhỏ đó ra!"
"Vì sao? Đừng nói với tao, ông chủ phải lòng nhân viên nhé!"
Người đàn ông tên Tài ngừng lại khá lâu. Mãi một lúc sau, anh mới nghe hắn nói: "Con nhỏ đó, chỉ được nhìn thôi! Đụng vào nó là nó cho tiệt giống đó! Nó nói: nó thù nhất là thứ dê xồm!"
Rồi anh nghe hắn kể về chuyện hắn từng bị cô đạp như thế nào! Và còn bí mật nói cho người kia một tin: Hôm nay nó về sớm để trả thù một gã dê xồm nó!
Phạm Chánh nghe xong đánh thót giật mình: Cô đang bị kẻ xấu ức hiếp! Là tên đàn ông thúi nào dám va quẹt vào cô?
Mãi nghĩ lung tung, cô gái trên sân khấu đã đưa tay gảy giai điệu đầu tiên.
Đêm nay, Nguyệt Dao chỉ đàn chứ không hát. Cô khách sộp của quán có ba vòng bắt mắt kia sau khi từ chối đàn bằng guitar và piano cho bài hát ' rong rêu' (Nguyễn Tâm), cô ta yêu cầu Nguyệt Dao phải gảy bằng đàn tranh.
Thế là các quan khách ở bên dưới được một lần thưởng thức tiếng đàn tranh qua bài hát 'rong rêu'.
Trong không gian trầm lắng. Tiếng đàn tranh vang lên với những giai điệu chậm buồn buốt giá, nghe mêng mang như mây treo lơ lửng giữa tầng không.Tiếng đàn theo đó vút lên bay thẳng vào lòng anh. Anh như nghe rõ từng lời của bài hát.
"Thà là rong rêu lênh đênh trên biển
Thà là chim bay vui theo tháng ngày
Thà là mây trôi mênh mang giữa bầu trời
Lang thang giữa cuộc đời mà vui.."
Mỗi lần đến đây, mỗi lần nghe cô đàn một bản nhạc, tâm trạng anh biến đổi lạ thường. Như lúc này đây, không hiểu sao lòng tự nhiên cứ buồn rười rượi. Anh có cảm giác như mình vừa bị cô người yêu ruồng bỏ khi tiếng đàn buồn ở phần điệp khúc vang lên.
"Một ngày bên em cho em hơi thở
Từ dạo yêu em, con tim tan vỡ
Để rồi đêm nay trên căn gác lạnh lùng
Đêm thương nhớ một mình lẻ loi.."
Khi Nguyệt Dao gảy xuống những âm sau, cô như thấy có bóng người vừa đứng bật lên. Là ai? Cô mãi chìm trong giai điệu nên không hề biết đó là người vừa đem lòng yêu cô!
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt tỏ ra muôn vàn đau khổ, tiếc nuối cho một cuộc tình đã tan mà nhất thời muốn đến ôm cô và nói: Anh mãi mãi không rời xa em! Ý nghĩ đó xẹt qua não bộ kích thích đôi chân anh như muốn điên lên.
Chánh ơi là Chánh! Đó chỉ là bài hát, là tiếng đàn thôi! Mày kích động cái gì?
Ừ, đây chỉ là một bản nhạc! Cô gái nhỏ kia đơn giản là nhập vai diễn đạt chút cảm xúc thôi! Anh điều hòa nhịp thở, trấn áp con tim đang làm loạn đòi bay ra ngoài, lặng yên ngồi xuống.
Đến khi cùng Trần Hùng đã ngồi trong quán ăn, anh vẫn chưa đè áp hết hết cảm xúc bức rức vừa rồi, cùng nỗi lo vì câu nói của gã chủ quán nên gương mặt anh phản ra khí lạnh khiến tên đàn em ngồi đối diện không dám động đậy.
Mà lúc này ở phía bên trong Nguyệt Dao và Quỳnh Anh đang ngồi chất vấn tên đàn anh. Sau một hồi thương lượng để giữ hòa khí, tên đàn anh vẫn ngoan cố nói rằng: "Tôi yêu em, đó là quyền của tôi!" Và anh ta nhất quyết không xóa ảnh đăng. Như thế thì quá lắm rồi nên cô thấy Quỳnh Anh tức giận. Cô ấy đưa hẳn bàn chân trái lên ghế nhìn hắn quát: "Tôi hỏi lại anh lần nữa, anh có xóa không?"
"Không!" Câu trả lời rất kiên định.
Bốp!
Rất nhanh và dứt khoát, Quỳnh Anh tát thẳng vào mặt anh ta một cái đồng thời đưa tay xách luôn cái ghế ném qua.
Chiếc ghế quăng ra xa khiến hai người đàn ông bên ngoài cùng hướng mắt vào. Phạm Chánh rất nhanh đã nhìn thấy Nguyệt Dao.Thấy cảnh tượng vừa rồi anh nhớ đến lời tên chủ quán, anh sải từng bước dài đến trước mặt cô, đưa mắt ra hiệu cho Trần Hùng. Rất nhanh Trần Hùng xách tay tên đàn anh khóa trên đi ra cửa. Quỳnh Anh gặp lại người lúc sáng cùng cô đối mắt nên cũng nhanh chóng chạy theo.
Trong quán bây giờ chỉ còn lại mỗi anh và cô. Cô chỉnh lại tư thế ngồi cho sang chảnh rồi ngẩng mặt nhìn anh. Bắt gặp ánh mắt màu hổ phách đang đăm đắm vào cô, tự nhiên cả người cô bốc nóng.
"Mặt em...dính gì hả?" Cô đưa hai tay lên áp vào tìm kiếm.
"Không!" Ánh mắt anh vẫn đặt ở đó.
"Vậy anh đừng nhìn em như vậy có được không?" Nhìn kiểu đó dễ gây cho người ta nhầm tưởng : Anh thích cô!
Yêu cầu không thỏa đáng nên anh không chấp thuận. Mắt anh vẫn làm việc nó cần làm. Anh phải tranh thủ từng giây phút để ngắm cô nhiều hơn chút, khắc sâu bóng hình cô vào tim mình một chút để mai này có xa, anh có cái để mà nhớ
Đội anh đang thực thi nhiệm vụ. Anh là đội trưởng, ngoài việc đảm bảo nhiệm vụ thành công, anh còn phải bảo đảm tính mạng an toàn cho anh em trong đội. Công việc trinh thám đã hoàn thành. Đưa đội đột kích đánh vào hang ổ của bọn tội phạm chỉ còn ngày một ngày hai.
Thế nên anh muốn nhìn thêm cô.
Nguyệt Dao thật nóng quá rồi. Cô xoay mặt tránh ánh mắt anh. Cả gian phòng rộng lớn như thế này chỉ có mỗi anh và cô mà sao nóng thế không biết!
Nhìn nghiêng, nhìn ngửa, nhìn kiểu gì cũng phải quay lại nhìn anh. Thấy anh vẫn còn nhìn mình, cô bất lực than lên: "Đại ca à, nhìn bao nhiêu đó đủ rồi! Anh để em mát một chút có được không?" Cô đưa tay bê ly nước uống vào một hơi để hạ nhiệt.
Mà quái lạ! Chủ quán đâu sao không mang đồ ăn cho cô. Đợi đến lúc được ăn chắc cô bị anh nướng chín rồi cho luôn vào bụng!
Anh thấy vẻ mặt như quả gấc chín của cô, hài lòng nên thôi không nhìn nữa. Thuận thể hai người đang ở cùng nhau, anh hỏi: "Nghe nói tối nay em định trả thù tên đàn ông dê xồm nào hả?"
Phụt!
Ngụm nước trong miệng cô phun thẳng hết vào người anh. Cô luống cuống chưa biết làm sao, quên luôn cả việc cần phải lau nước dính ở miệng mình. Anh bình thản rút chiếc khăn, khẽ nghiêng người lau khóe môi cô. Sau đó tự nhiên lau lên áo mình.
Nguyệt Dao vì hành động vừa rồi làm cho sững người. Cô chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng anh vọng vào tai.
"Tôi giúp em trừng trị dê xồm!" .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook