Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi
-
Chương 22: Thoát Rồi! Thoát Rồi! Dương Cảnh Thừa, Chúng Ta Thoát Rồi!
Lộ Diêu Diêu vui vẻ, anh không phải là muốn cản mình! Anh muốn đi chung với mình! Vui vẻ nhớ đến câu nói của Dương Cảnh Thừa, cô hơi nghiêng người, đưa tay ra phía sau, từ túi áo lấy ra cái đèn pin. Cái đèn lúc trước của bọn họ đã sớm rớt, cũng hết điện. Cái này chắc chắn là lấy từ xe của Triệu Tín, có đủ điện nên rất sáng. Lộ Diêu Diêu cầm đèn pin chiếu đường. Nhưng bão cát quá lớn, đèn chiếu không được xa, lại nhìn thấy được cát đang bay lên rất rõ. Tình hình này, bóng tối và nguy hiểm bao trùm sa mạc.
Lộ Diêu Diêu lấy chiếc khăn lụa trên vai, trùm đầu và che mặt lại, chỉ chừa chỗ hở vừa đủ để lộ hai mắt ra. Nhưng cô cũng phải nheo mắt lại để cát khỏi bay vào. Dương Cảnh Thừa ngồi sau lưng cô, thấp thoáng cái đầu, cho lạc đà chạy nhanh nhất có thể.
“Bão cát càng lúc càng lớn, đèn pin cầm tay không đủ dùng!” Lộ Diêu Diêu nói to.
“Không nên hốt hoảng! Tôi vẫn thấy đường!” Dương Cảnh Thừa cũng lớn tiếng trả lời.
Đầu của anh trên đầu của cô, Lộ Diêu Diêu nghe rõ lời anh nói trong tiếng gió, yên tâm.
“Ngồi vững vào!” Bỗng nhiên Dương Cảnh Thừa lại nói to lên.
Anh vừa nói xong, con lạc đà nhảy từ cao và sau đó đáp đất rất nhanh. Quá nhanh và quá cao, Lộ Diêu Diêu không thể không hét lên. Cơ thể cô dựa vào người anh, cánh tay rộng lớn ôm trọn lấy cô. Một cảm giác an toàn khó tả. Khi biết mình nằm trong vòng tay anh, cô hét lên: “Nó quá cao! Nhanh thật!” Cô không bao giờ cưỡi lạc đà nhảy từ một vị trí cao như vậy xuống chỗ bằng phẳng và tiếp tục chạy về phía trước.
Dương Cảnh Thừa nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn đường qua ánh sáng yếu. Đưa Lộ Diêu Diêu đi thật lâu trên cát. Lộ Diêu Diêu lấy máy gps ra và nhìn hướng. Đang tìm người, vì tọa độ bị sai, giờ họ phải đi vòng quanh. Họ đang quay trở lại gần đường đúng.
Dương Cảnh Thừa vừa đúng lúc muốn cô nhìn vào gps, cúi xuống thấy cô đang nhìn nó, nhân tiện nói: “Khi nào bị lệch hướng thì nói với tôi!”
“Ừ! Chưa lệch.”
Ban đầu, Triệu Tín đã bấm còi xe suốt quãng đường đi. Mặc dù không thể nhìn thấy xe của Triệu Tín, nhưng họ biết chiếc xe đang ở phía trước không xa. Bây giờ họ không thể nghe thấy tiếng còi nữa, chiếc xe cách rất xa.
Đột nhiên, hạt cát bay vào trong mắt Lộ Diêu Diêu. “Tôi không thể mở mắt!” Cô vẫn cầm đèn pin và máy định vị, không làm ảnh hưởng đến Dương Cảnh Thừa.
“Nhắm lại một lúc!”
Lộ Diêu Diêu dựa thẳng vào lòng Dương Cảnh Thừa.
Mắt của Dương Cảnh Thừa cũng bị cát bay vào, nhưng anh vẫn buộc mình phải mở mắt ra. Chỉ có điều, tầm nhìn ngày càng không rõ ràng. Lạc đà cũng ngã xuống lăn một vòng, Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu Diêu đều văng ra khỏi lạc đà.
*
Xe của Triệu Tín đã ra khỏi sa mạc. Vừa lên đường cái, anh gấp gáp dừng xe lại. Anh nhìn lại vào sa mạc nhưng không thể thấy bất cứ thứ gì. Lục Bạch gọi đến, hỏi Triệu Tín rằng bọn họ ra tới chưa, cần thêm xe tiếp viện không. Triệu Tín cau mày, “Giờ xe không tiện vào!”
“Chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi sao?”
“Chỉ có thể chờ!” Triệu Tín nói.
Cúp điện thoại, Triệu Tín tiếp tục khởi động xe. Vì bão cát nên khắp nơi đều là gió, cát và bóng tối, và ở đường cái cũng không ngoại lệ. Nhưng may mắn đã ra khỏi sa mạc. Vài phút sau, xe Triệu Tín về tới chỗ đội cứu viện. Ngụy Dương, Trương Tinh Tinh, Vương Yến đều xuống xe.
“Ở lại đây trước!” Triệu Tín đưa họ đến nhà ăn.
Bên trong nhà ăn, đèn chiếu rất sáng. Vương Yến nhìn thấy bão cát bên ngoài cửa sổ mà cảm thấy sợ hãi. Lần trước cô bị mắc kẹt trong sa mạc, cô biết rằng Trương Tinh Tinh cố tình bỏ cô lại. Trương Tinh Tinh thích Ngụy Dương, cô đã biết từ sớm. Ở bệnh viện, cô còn nghe được Ngụy Dương nói rằng anh ta không thể chịu được sự nóng tính của cô. Anh ta thực sự thích những lời nói của Trương Tinh Tinh. Cô lúc đó đã rất tức giận và thề nhất định phải để Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh nếm trải hậu quả. Xe bị rỉ dầu, lương khô bị côn trùng ăn, ăng ten của máy gps hư tất cả đều do cô làm. Cô không muốn họ ra khỏi sa mạc, chính cô thấy sống cũng không có ý nghĩa gì, muốn cùng bọn họ chết ở sa mạc. Và bây giờ, cô vẫn có một loại cảm giác như vừa thoát khỏi cõi chết, mừng vì cuối cùng cũng thoát ra được.
Trương Tinh Tinh đi đến chỗ Vương Yến khẽ gọi: “Yến Yến.”
Vương Yến quay đầu, liếc nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Cậu không sao chứ?”
“Cậu muốn tôi có chuyện gì sao?”
“Tất nhiên là không.” Trương Tinh Tinh vội vàng nói, “Làm sao tôi có thể muốn cậu xảy ra chuyện gì được?”
“Trong sa mạc, không phải cô cố tình để tôi ở đó sao?” Vương Yến cười như không, “Cô biết hướng tôi đi không ổn!”
Trương Tinh Tinh hiểu được, Vương Yến biết cô đã cố tình bỏ cô ấy lại. Cô cắn môi, đôi mắt có chút hổ thẹn, hối hận, “Tôi xin lỗi, Yến Yến. Tôi sau đó rất hối hận. Tôi không nghĩ đến việc sẽ làm hại cậu. Thực sự, dù sao tôi cũng không muốn làm hại cậu. Cậu… cậu phải tin tôi.”
“Im đi! Trương Tinh Tinh, từ giờ trở đi, tôi không có bạn bè như cô.” Vương Yến nói, “Ngụy Dương, anh giữ cô ta đi, tôi cũng không lấy làm lạ!”
“Yến Yến!”
Ngụy Dương đi đến, quát lớn một tiếng.
Trương Tinh Tinh sững sờ nhìn Vương Yến, cô ấy thực sự đã nói những lời như vậy…
Vương Yến lạnh lùng nhìn hai người, “Tối nay, không chỉ bà chủ Lộ nhìn thấy hai người đang hôn nhau! Từ nay về sau, tôi không muốn gặp hai người nữa.”
Môi Ngụy Dương giật giật lên, nhưng cuối cùng anh không nói gì.
“Yến Yến…” Trương Tinh Tinh thấy có lỗi, “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…”
Vương Yến không nói nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn bão cát dữ dội khiến mọi người cảm thấy kinh hoàng. Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy. Thật kinh khủng! Cô không nên phí cuộc sống của bản thân mình. Ngốc quá! Cát bay đập vào cửa sổ. Cô chợt nghĩ, bà chủ Lộ và đội trưởng Dương, họ có thể ra ngoài an toàn không?
*
Dương Cảnh Thừa ôm Lộ Diêu Diêu cùng nhau ngã khỏi lạc đà. Hai người lăn đi rất xa. Lộ Diêu Diêu bị thương ở chân rất đau.
“Sao rồi?” Sau khi dừng lại, Dương Cảnh Thừa cúi xuống hỏi người nằm trong lòng.
“Chân đau bị thương nặng hơn.” Lộ Diêu Diêu nói, “Nhưng tệ hơn là đèn pin và máy gps đã bị rớt mất.”
Lộ Diêu Diêu giơ tay lên, trong đêm tối chạm vào mặt Dương Cảnh Thừa. Cô nói: “Dương Cảnh Thừa, chúng ta có thể bị cát vàng vùi mất.”
Dương Cảnh Thừa không nói chuyện, ôm cô đứng lên trong bóng tối. Lộ Diêu Diêu lại cười nói: “Cùng lắm, tôi không sợ. Bởi vì tôi và anh đang ở chung với nhau.”
Dương Cảnh Thừa nhìn xung quanh, đương nhiên cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có gió thổi hạt cát đánh vào người.
Lộ Diêu Diêu đang chạm mặt anh hỏi: “Dương Cảnh Thừa, ở quê có cô gái nào đang chờ anh không?”
“Không có! Bây giờ là lúc nào mà cô còn hỏi câu này?” Dương Cảnh Thừa trầm giọng nói.
“Bởi vì điều này rất quan trọng.” Lộ Diêu Diêu khẽ nói, “Tôi biết, lần trước là anh gạt tôi.”
Dương Cảnh Thừa lấy tay cô khỏi mặt anh. Lộ Diêu Diêu thuận thế ôm cổ anh. Lúc này, hình như có ánh sáng đang hướng tới, Dương Cảnh Thừa nắm lấy tay cô, ngước lên nhìn, chỉ thấy trước mắt là toàn bão cát, lạc đà của Lộ Diêu Diêu ngậm đèn pin trong miệng chạy đến trước mặt họ.
“A Tục!” Lộ Diêu Diêu cũng nhìn thấy, rất vui mừng.
Dương Cảnh Thừa đem cô ngồi lên lạc đà, lấy đèn pin từ trong miệng lạc đà ra, đưa cho Lộ Diêu Diêu, xoay người một cái ngồi lên, hai tay vòng qua Lộ Diêu Diêu nắm lấy dây cương. Cô tựa vào lòng anh, “Không có định vị thì làm sao bây giờ?”
“Trong tình huống này, có định vị thì cũng sợ không dùng được.” Dương Cảnh Thừa nói. Nói chưa hết câu anh đã vội vàng cho lạc đà chạy.
Trong bão cát, tiếng của Dương Cảnh Thừa vang lên, “Cô không phải sống trên sa mạc hơn hai mươi năm và chưa bao giờ lạc đường đúng không?”
“Đúng vậy!” Lộ Diêu Diêu nhắm mắt lại, “Hãy đi theo hướng mà tôi nói!”
Tuy nhiên, trong sa mạc, ngay cả khi biết nên đi hướng nào, khi cố gắng chạy, tốc độ sẽ không giống nhau, trong cơn bão cát không có hướng, hướng chạy và hướng của trí tưởng tượng có khả năng bị lệch, hoặc có thể chạy trở về được. Sau khi Lộ Diêu Diêu nói hướng đi, Dương Cảnh Thừa luôn chú ý xem tốc độ chạy của lạc đà có thay đổi hay không, và nó phải được điều chỉnh ngay lập tức.
Trong màn đêm, có những cồn cát di chuyển về phía họ. Dương Cảnh Thừa cưỡi lạc đà mạo hiểm tránh được. Lộ Diêu Diêu vẫn nhắm mắt, không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được, trái tim anh thắt lại một lúc.
“Hình như đã ra khỏi sa mạc rồi!” Lộ Diêu Diêu nói.
Rất nhanh, tiếng lạc đà giẫm lên không còn là tiếng của các hạt cát nữa, mà là tiếng giẫm lên mặt đất. Lộ Diêu Diêu mở mắt ra, bất ngờ hét lên: “Thoát rồi! Thoát rồi! Dương Cảnh Thừa, chúng ta thoát rồi!”
“Ừ.” Dương Cảnh Thừa nở nụ cười một chút.
Lộ Diêu Diêu vứt đèn pin, tháo chiếc khăn lụa ra, hai tay ôm cổ Dương Cảnh Thừa, hơi đứng dậy, ngửa đầu về sau một chút, hôn lên môi anh.
Đèn pin rơi trên đường chỉ chiếu sáng được một mảnh đất nhỏ, xung quanh rất tối. Đột nhiên, có tiếng một chiếc ô tô, ánh sáng đang hướng đến. Ngay sau đó, mấy chiếc xe việt dã màu đen viết “Đội cứu viện sa mạc” đã dừng lại, ánh đèn chiếu sáng Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa, và con lạc đà họ đang ngồi.
*
Ngày hôm sau, cơn bão cát đã tan, ổn định lại, chỉ có cát vàng rải rác và những tòa nhà xây dựng không chắc chắn đã bị vùi lấp bởi trận bão cát dữ dội đêm qua.
Cánh cửa của khách sạn Long Môn được đẩy ra từ bên trong, La Cương ngẩng đầu nhìn lên trời và bắt đầu một buổi sáng sảng khoái. Chỉ là cát trên cửa và trước cửa trông như một mớ hỗn độn. Anh quay lại nói với dì lao công: “Dì Lưu, ngày hôm nay vất vả cho dì rồi. “
“Đây là việc tôi nên làm.” Dì Lưu nói, cô cầm cái chổi và cái xẻng đi ra cửa chính, lại thở dài: “Loại thời tiết như thế này thực sự rất tệ.” Sau khi quét được một chút, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, “Tôi nghe La Quân nói bà chủ bị thương đúng không?”
La Cương gật đầu, “Tối hôm qua bà chủ vào sa mạc, chân bị thương. Lúc đó đúng lúc gặp phải bão cát, may mà vẫn đi ra được. Nhưng vì bão cát, cô ấy không đi bệnh viện, hiện đang ở tầng ba.”
Dì Lưu nói: “Cậu đi xem bà chủ bị thương có nặng hay không. Cha cô ấy không ở bên cạnh, lại không có mẹ, mấy năm nay một mình thật không dễ dàng gì.”
“Con phải đi ngay. Dì giúp con trông chừng quầy lễ tân.”
“Đi đi, tôi trông giúp cậu! Có khách đến tôi gọi điện thoại cho cậu!”
La Cương xoay người đi vào trong.
“Hình như tối hôm qua có ai đó đưa bà chủ trở về?” Dì Lưu ngẩng đầu hỏi thêm một câu.
La Cương quay đầu lại, “Là đội trưởng đội cứu viện.”
Lộ Diêu Diêu lấy chiếc khăn lụa trên vai, trùm đầu và che mặt lại, chỉ chừa chỗ hở vừa đủ để lộ hai mắt ra. Nhưng cô cũng phải nheo mắt lại để cát khỏi bay vào. Dương Cảnh Thừa ngồi sau lưng cô, thấp thoáng cái đầu, cho lạc đà chạy nhanh nhất có thể.
“Bão cát càng lúc càng lớn, đèn pin cầm tay không đủ dùng!” Lộ Diêu Diêu nói to.
“Không nên hốt hoảng! Tôi vẫn thấy đường!” Dương Cảnh Thừa cũng lớn tiếng trả lời.
Đầu của anh trên đầu của cô, Lộ Diêu Diêu nghe rõ lời anh nói trong tiếng gió, yên tâm.
“Ngồi vững vào!” Bỗng nhiên Dương Cảnh Thừa lại nói to lên.
Anh vừa nói xong, con lạc đà nhảy từ cao và sau đó đáp đất rất nhanh. Quá nhanh và quá cao, Lộ Diêu Diêu không thể không hét lên. Cơ thể cô dựa vào người anh, cánh tay rộng lớn ôm trọn lấy cô. Một cảm giác an toàn khó tả. Khi biết mình nằm trong vòng tay anh, cô hét lên: “Nó quá cao! Nhanh thật!” Cô không bao giờ cưỡi lạc đà nhảy từ một vị trí cao như vậy xuống chỗ bằng phẳng và tiếp tục chạy về phía trước.
Dương Cảnh Thừa nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn đường qua ánh sáng yếu. Đưa Lộ Diêu Diêu đi thật lâu trên cát. Lộ Diêu Diêu lấy máy gps ra và nhìn hướng. Đang tìm người, vì tọa độ bị sai, giờ họ phải đi vòng quanh. Họ đang quay trở lại gần đường đúng.
Dương Cảnh Thừa vừa đúng lúc muốn cô nhìn vào gps, cúi xuống thấy cô đang nhìn nó, nhân tiện nói: “Khi nào bị lệch hướng thì nói với tôi!”
“Ừ! Chưa lệch.”
Ban đầu, Triệu Tín đã bấm còi xe suốt quãng đường đi. Mặc dù không thể nhìn thấy xe của Triệu Tín, nhưng họ biết chiếc xe đang ở phía trước không xa. Bây giờ họ không thể nghe thấy tiếng còi nữa, chiếc xe cách rất xa.
Đột nhiên, hạt cát bay vào trong mắt Lộ Diêu Diêu. “Tôi không thể mở mắt!” Cô vẫn cầm đèn pin và máy định vị, không làm ảnh hưởng đến Dương Cảnh Thừa.
“Nhắm lại một lúc!”
Lộ Diêu Diêu dựa thẳng vào lòng Dương Cảnh Thừa.
Mắt của Dương Cảnh Thừa cũng bị cát bay vào, nhưng anh vẫn buộc mình phải mở mắt ra. Chỉ có điều, tầm nhìn ngày càng không rõ ràng. Lạc đà cũng ngã xuống lăn một vòng, Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu Diêu đều văng ra khỏi lạc đà.
*
Xe của Triệu Tín đã ra khỏi sa mạc. Vừa lên đường cái, anh gấp gáp dừng xe lại. Anh nhìn lại vào sa mạc nhưng không thể thấy bất cứ thứ gì. Lục Bạch gọi đến, hỏi Triệu Tín rằng bọn họ ra tới chưa, cần thêm xe tiếp viện không. Triệu Tín cau mày, “Giờ xe không tiện vào!”
“Chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi sao?”
“Chỉ có thể chờ!” Triệu Tín nói.
Cúp điện thoại, Triệu Tín tiếp tục khởi động xe. Vì bão cát nên khắp nơi đều là gió, cát và bóng tối, và ở đường cái cũng không ngoại lệ. Nhưng may mắn đã ra khỏi sa mạc. Vài phút sau, xe Triệu Tín về tới chỗ đội cứu viện. Ngụy Dương, Trương Tinh Tinh, Vương Yến đều xuống xe.
“Ở lại đây trước!” Triệu Tín đưa họ đến nhà ăn.
Bên trong nhà ăn, đèn chiếu rất sáng. Vương Yến nhìn thấy bão cát bên ngoài cửa sổ mà cảm thấy sợ hãi. Lần trước cô bị mắc kẹt trong sa mạc, cô biết rằng Trương Tinh Tinh cố tình bỏ cô lại. Trương Tinh Tinh thích Ngụy Dương, cô đã biết từ sớm. Ở bệnh viện, cô còn nghe được Ngụy Dương nói rằng anh ta không thể chịu được sự nóng tính của cô. Anh ta thực sự thích những lời nói của Trương Tinh Tinh. Cô lúc đó đã rất tức giận và thề nhất định phải để Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh nếm trải hậu quả. Xe bị rỉ dầu, lương khô bị côn trùng ăn, ăng ten của máy gps hư tất cả đều do cô làm. Cô không muốn họ ra khỏi sa mạc, chính cô thấy sống cũng không có ý nghĩa gì, muốn cùng bọn họ chết ở sa mạc. Và bây giờ, cô vẫn có một loại cảm giác như vừa thoát khỏi cõi chết, mừng vì cuối cùng cũng thoát ra được.
Trương Tinh Tinh đi đến chỗ Vương Yến khẽ gọi: “Yến Yến.”
Vương Yến quay đầu, liếc nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Cậu không sao chứ?”
“Cậu muốn tôi có chuyện gì sao?”
“Tất nhiên là không.” Trương Tinh Tinh vội vàng nói, “Làm sao tôi có thể muốn cậu xảy ra chuyện gì được?”
“Trong sa mạc, không phải cô cố tình để tôi ở đó sao?” Vương Yến cười như không, “Cô biết hướng tôi đi không ổn!”
Trương Tinh Tinh hiểu được, Vương Yến biết cô đã cố tình bỏ cô ấy lại. Cô cắn môi, đôi mắt có chút hổ thẹn, hối hận, “Tôi xin lỗi, Yến Yến. Tôi sau đó rất hối hận. Tôi không nghĩ đến việc sẽ làm hại cậu. Thực sự, dù sao tôi cũng không muốn làm hại cậu. Cậu… cậu phải tin tôi.”
“Im đi! Trương Tinh Tinh, từ giờ trở đi, tôi không có bạn bè như cô.” Vương Yến nói, “Ngụy Dương, anh giữ cô ta đi, tôi cũng không lấy làm lạ!”
“Yến Yến!”
Ngụy Dương đi đến, quát lớn một tiếng.
Trương Tinh Tinh sững sờ nhìn Vương Yến, cô ấy thực sự đã nói những lời như vậy…
Vương Yến lạnh lùng nhìn hai người, “Tối nay, không chỉ bà chủ Lộ nhìn thấy hai người đang hôn nhau! Từ nay về sau, tôi không muốn gặp hai người nữa.”
Môi Ngụy Dương giật giật lên, nhưng cuối cùng anh không nói gì.
“Yến Yến…” Trương Tinh Tinh thấy có lỗi, “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…”
Vương Yến không nói nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn bão cát dữ dội khiến mọi người cảm thấy kinh hoàng. Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy. Thật kinh khủng! Cô không nên phí cuộc sống của bản thân mình. Ngốc quá! Cát bay đập vào cửa sổ. Cô chợt nghĩ, bà chủ Lộ và đội trưởng Dương, họ có thể ra ngoài an toàn không?
*
Dương Cảnh Thừa ôm Lộ Diêu Diêu cùng nhau ngã khỏi lạc đà. Hai người lăn đi rất xa. Lộ Diêu Diêu bị thương ở chân rất đau.
“Sao rồi?” Sau khi dừng lại, Dương Cảnh Thừa cúi xuống hỏi người nằm trong lòng.
“Chân đau bị thương nặng hơn.” Lộ Diêu Diêu nói, “Nhưng tệ hơn là đèn pin và máy gps đã bị rớt mất.”
Lộ Diêu Diêu giơ tay lên, trong đêm tối chạm vào mặt Dương Cảnh Thừa. Cô nói: “Dương Cảnh Thừa, chúng ta có thể bị cát vàng vùi mất.”
Dương Cảnh Thừa không nói chuyện, ôm cô đứng lên trong bóng tối. Lộ Diêu Diêu lại cười nói: “Cùng lắm, tôi không sợ. Bởi vì tôi và anh đang ở chung với nhau.”
Dương Cảnh Thừa nhìn xung quanh, đương nhiên cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có gió thổi hạt cát đánh vào người.
Lộ Diêu Diêu đang chạm mặt anh hỏi: “Dương Cảnh Thừa, ở quê có cô gái nào đang chờ anh không?”
“Không có! Bây giờ là lúc nào mà cô còn hỏi câu này?” Dương Cảnh Thừa trầm giọng nói.
“Bởi vì điều này rất quan trọng.” Lộ Diêu Diêu khẽ nói, “Tôi biết, lần trước là anh gạt tôi.”
Dương Cảnh Thừa lấy tay cô khỏi mặt anh. Lộ Diêu Diêu thuận thế ôm cổ anh. Lúc này, hình như có ánh sáng đang hướng tới, Dương Cảnh Thừa nắm lấy tay cô, ngước lên nhìn, chỉ thấy trước mắt là toàn bão cát, lạc đà của Lộ Diêu Diêu ngậm đèn pin trong miệng chạy đến trước mặt họ.
“A Tục!” Lộ Diêu Diêu cũng nhìn thấy, rất vui mừng.
Dương Cảnh Thừa đem cô ngồi lên lạc đà, lấy đèn pin từ trong miệng lạc đà ra, đưa cho Lộ Diêu Diêu, xoay người một cái ngồi lên, hai tay vòng qua Lộ Diêu Diêu nắm lấy dây cương. Cô tựa vào lòng anh, “Không có định vị thì làm sao bây giờ?”
“Trong tình huống này, có định vị thì cũng sợ không dùng được.” Dương Cảnh Thừa nói. Nói chưa hết câu anh đã vội vàng cho lạc đà chạy.
Trong bão cát, tiếng của Dương Cảnh Thừa vang lên, “Cô không phải sống trên sa mạc hơn hai mươi năm và chưa bao giờ lạc đường đúng không?”
“Đúng vậy!” Lộ Diêu Diêu nhắm mắt lại, “Hãy đi theo hướng mà tôi nói!”
Tuy nhiên, trong sa mạc, ngay cả khi biết nên đi hướng nào, khi cố gắng chạy, tốc độ sẽ không giống nhau, trong cơn bão cát không có hướng, hướng chạy và hướng của trí tưởng tượng có khả năng bị lệch, hoặc có thể chạy trở về được. Sau khi Lộ Diêu Diêu nói hướng đi, Dương Cảnh Thừa luôn chú ý xem tốc độ chạy của lạc đà có thay đổi hay không, và nó phải được điều chỉnh ngay lập tức.
Trong màn đêm, có những cồn cát di chuyển về phía họ. Dương Cảnh Thừa cưỡi lạc đà mạo hiểm tránh được. Lộ Diêu Diêu vẫn nhắm mắt, không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được, trái tim anh thắt lại một lúc.
“Hình như đã ra khỏi sa mạc rồi!” Lộ Diêu Diêu nói.
Rất nhanh, tiếng lạc đà giẫm lên không còn là tiếng của các hạt cát nữa, mà là tiếng giẫm lên mặt đất. Lộ Diêu Diêu mở mắt ra, bất ngờ hét lên: “Thoát rồi! Thoát rồi! Dương Cảnh Thừa, chúng ta thoát rồi!”
“Ừ.” Dương Cảnh Thừa nở nụ cười một chút.
Lộ Diêu Diêu vứt đèn pin, tháo chiếc khăn lụa ra, hai tay ôm cổ Dương Cảnh Thừa, hơi đứng dậy, ngửa đầu về sau một chút, hôn lên môi anh.
Đèn pin rơi trên đường chỉ chiếu sáng được một mảnh đất nhỏ, xung quanh rất tối. Đột nhiên, có tiếng một chiếc ô tô, ánh sáng đang hướng đến. Ngay sau đó, mấy chiếc xe việt dã màu đen viết “Đội cứu viện sa mạc” đã dừng lại, ánh đèn chiếu sáng Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa, và con lạc đà họ đang ngồi.
*
Ngày hôm sau, cơn bão cát đã tan, ổn định lại, chỉ có cát vàng rải rác và những tòa nhà xây dựng không chắc chắn đã bị vùi lấp bởi trận bão cát dữ dội đêm qua.
Cánh cửa của khách sạn Long Môn được đẩy ra từ bên trong, La Cương ngẩng đầu nhìn lên trời và bắt đầu một buổi sáng sảng khoái. Chỉ là cát trên cửa và trước cửa trông như một mớ hỗn độn. Anh quay lại nói với dì lao công: “Dì Lưu, ngày hôm nay vất vả cho dì rồi. “
“Đây là việc tôi nên làm.” Dì Lưu nói, cô cầm cái chổi và cái xẻng đi ra cửa chính, lại thở dài: “Loại thời tiết như thế này thực sự rất tệ.” Sau khi quét được một chút, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, “Tôi nghe La Quân nói bà chủ bị thương đúng không?”
La Cương gật đầu, “Tối hôm qua bà chủ vào sa mạc, chân bị thương. Lúc đó đúng lúc gặp phải bão cát, may mà vẫn đi ra được. Nhưng vì bão cát, cô ấy không đi bệnh viện, hiện đang ở tầng ba.”
Dì Lưu nói: “Cậu đi xem bà chủ bị thương có nặng hay không. Cha cô ấy không ở bên cạnh, lại không có mẹ, mấy năm nay một mình thật không dễ dàng gì.”
“Con phải đi ngay. Dì giúp con trông chừng quầy lễ tân.”
“Đi đi, tôi trông giúp cậu! Có khách đến tôi gọi điện thoại cho cậu!”
La Cương xoay người đi vào trong.
“Hình như tối hôm qua có ai đó đưa bà chủ trở về?” Dì Lưu ngẩng đầu hỏi thêm một câu.
La Cương quay đầu lại, “Là đội trưởng đội cứu viện.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook