Đời Tôi Hạng Chót
-
Chương 5
Sẽ thật nực cười nếu thú nhận Ten-go thích toán. Người khác nói toán học chỉ toàn những con số, công thức, định lý khô khốc và thẳng thắn. Còn đối với Ten-go toán học không biết lừa dối và quá đỗi kỳ diệu, một cộng một nhất định sẽ bằng hai và dòng chảy của toán học chỉ có một hướng giống như nước chảy từ nơi cao tới nơi thấp theo đường ngắn nhất vậy. Thế nhưng Ten-go vẫn chỉ ngây ngốc bên lề con đường nhập môn toán học, có lẽ Ten-go thực sự kém thông minh giống như lời cô giáo tiểu học nói, hay cũng có khi tâm trí của Ten-go quá hỗn loạn và người dẫn dắt Ten-go vẫn chưa kịp sinh ra đời chăng.
Những môn còn lại Ten-go đều học hành siêu lởm. Nói chính xác theo thuật ngữ “khoa học” của mẹ là Ten-go bị “lười nhập”. Buổi tối, Ten-go chịu nghiêm lệnh cấm xem ti – vi không cần giải thích và bị ép lên bàn học. Ten-go mở hết các loại sách vở đặt trước mặt, mục đích chính là để hù dọa cái bóng đèn chứ chẳng phải học hành gì cho cam. Chỗ ngồi của Ten-go ngay bên cạnh cửa sổ, từ đây Ten-go có thể nhìn thấy bầu trời và cửa sổ của nhà hàng xóm. Giữa nhà Ten-go và nhà đó còn có một mảnh đất trồng rau của mẹ nên cũng không phải là hàng xóm sát vách. Bố mẹ bảo ngôi nhà ấy đã rao bán từ mấy năm nay mà không ai mua. Nghe đồn đoán là có ma trú ngụ. Ten-go thường dùng ống nhòm thửa được của cậu để quan sát cửa sổ tầng hai nhà đó xem thực sự có ma quỷ hay không. Tiếc là Ten-go chưa phát hiện được bất cứ điều kì lạ nào và tập truyện tranh về ngôi nhà ma hàng xóm mãi vẫn chưa được hoàn thành.
Dạo này, ngoài ngó nghiêng nhà hàng xóm ra, Ten-go còn lọ mọ làm thiệp bìa cứng cắt từ lịch. Ten-go buồn nẫu ruột vì đống thiệp mồ hôi nước mắt này của nó bị ăn chặn không thương tiếc. Ten-go nhớ lại buổi sáng “định mệnh” hôm đó và thầm thấy bản thân hơi ngốc nghếch.
- Cho chép bài được không? – Ten-go gõ mặt bàn trước mặt con bé.
Chắc chắn con bé đang sợ hãi. Ten-go nhìn miệng con bé mấp máy run rẩy mà buồn cười muốn nôn mửa. Chắc tại Ten-go nuốt mất đại từ nhân xưng “tao” khiến câu nói có vẻ giống đe dọa hơn.
Ten-go định cứ để con bé hãi hùng một lúc. Trong thoáng chốc Ten-go còn cho rằng điều đó thật thú vị. Ten-go bị bà giáo làm tổn thương, bất giác Ten-go nghĩ “truyền” một chút thương tổn cho người khác sẽ làm cuộc đời công bằng hơn một chút.
- Tao không thích ăn chặn của con gái. Mày thích thứ gì? Trao đổi công bằng đi. – Ten-go lôi mấy thứ đồ trong cặp ra trải đầy xuống ngăn bàn. Bi trong suốt, bi ba màu, bi mắt mèo, mấy trăm quân bài ma thuật, hàng xâu dây nịt đủ màu,…
Con bé có vẻ bình tĩnh lại. Ấy thế mà nó cũng chỉ chạm nhẹ từng món và khẽ lắc đầu. Ten-go bấm bụng, vậy phải sử dụng quân át chủ bài mới được. Đặt xấp giấy trước mắt nó xong, Ten-go vắt chân chữ ngũ ra vẻ kẻ cả. Trong nháy mắt, Ten-go thấy ánh mắt con bé hơi đổi. Quả nhiên, những thứ dễ thương luôn có sức sát thương chí mạng đối với bọn con gái.
- Thế nào? Một tấm một bài kiểm tra.
- Ồ! Tớ thật không ngờ bạn còn có tài này đấy!
Tay con bé lựa từng tấm, còn miệng bắt đầu ra giá:
- Một tấm cho bài kiểm tra mười lăm phút cũng được, nhưng kiểm tra bốn mươi lăm phút lại không thể tính như thế. Bốn mươi lăm gấp ba lần mười lăm. Cậu thấy tớ nói có đúng không?
Thôi xong, con bé này định chơi công phu sư tử ngoạm đây mà. Ten-go cò kè:
- Nghệ thuật không thể dùng con số để tính toán được. Như thế là xúc phạm, nghệ thuật là vô giá ấy chứ. Hai tấm cho một bài kiểm tra bốn mươi lăm phút?
Con bé không trả lời ngay, tay nó lựa những bức vẽ của Ten-go như gà mổ thóc, tốc độ càng lúc càng nhanh. Lòng Ten-go đau xót nhỏ máu. Mấy tháng giời Ten-go mới vẽ được từng này đấy.
Con bé chợt khựng lại, trên tay nó là những bức vẽ mấy đứa bạn hồi nhỏ của Ten-go theo phong cách nhân vật hoạt hình. Ten-go giằng lấy:
- Riêng mấy tấm này không trao đổi.
Con bé nhìn Ten-go, nheo mắt nói:
- Bạn biết làm thiệp sinh nhật không? Trên thiệp vẽ hình người theo yêu cầu của tớ. Một tấm thiệp một bài kiểm tra mười lăm phút cộng thêm một bài kiểm tra bốn mươi lăm phút. Không nhiều, chỉ thỉnh thoảng tớ nhờ cậu làm thôi.
Ten-go cắn răng mặc cả:
- Hai bài kiểm tra mười lăm phút và một bài bốn mươi lăm phút.
- Thành giao! – Con bé cười tít mắt.
Ten-go giật nảy, cảm giác như bản thân bị lột đến chiếc tất cuối cùng trên thân.
Làm thiệp chẳng đơn giản như Ten-go tưởng tượng. Từ cắt dán miếng bìa vuông vắn, sơn màu, cho đến rải kim tuyến hình ngôi sao hoặc trái tim, dán hoa ép khô sao cho đẹp. Khó nhất là khoản vẽ hình người được tặng, Ten-go phải trực tiếp phác họa ở trên lớp trước, sau đó hoàn thành ở nhà, quả thực tốn rất nhiều công sức. Ten-go buồn bực dùng ngòi bút chì di mạnh đến mức suýt bục giấy lên ba chữ cái nhỏ “N-H-U” – tên con bé – nằm chềnh ềnh trên mảnh giấy bìa dùng làm thiệp. Không phải lúc nào tên cũng như người, con bé này chẳng nhu nhược một tí tị tì ti nào như vỏ bọc bề ngoài của nó hồi bữa đầu tiên, thực ra con bé còn cực kì giỏi trong công tác trấn lột người khác. Thôi thì vì sự nghiệp điểm rả, Ten-go còn biết cách nào nữa.
Buổi tối, Ten-go thích thức đến mấy giờ cũng được nhưng chắc chắn phải có mặt ở cửa lúc năm giờ sáng. Bố mẹ Ten-go đi làm vào giờ đó và nhiệm vụ của Ten-go là chốt cửa lại. Sau đó trong vòng một tiếng mười năm phút, không cần biết Ten-go dùng phương pháp gì, dọa nạt cũng được đánh mắng cũng xong chỉ cần có thể mang em gái Ten-go đến trường với cái bụng no căng là được. Sáu giờ bốn mươi năm phút, Ten-go bắt buộc phải có mặt ở trường. Lão bảo vệ sẽ dứt khoát đóng chặt cổng trường mặc kệ lũ học sinh đứng chất đoàn chất đống bên ngoài nhao nhao năn nỉ. Có một dạo mấy thằng óc bò lớp chín xếp thành đoàn dài ngay trước cổng trường mà không chịu vào, bọn này đợi đúng thời điểm lão bảo vệ phải đóng cổng rồi ùn ùn kéo vào không dứt. Mặt lão bảo vệ nhăn nhó như thể ngậm chanh tươi. Ten-go chỉ thấy khổ thân cho lão, bởi vì chấp hành lệnh mới của nhà trường mà đắc tội với cả lũ óc bò sắp rời trường.
Nói thực mỗi lần thấy khối chín là Ten-go thầm hâm mộ bọn chúng không dứt. Đơn giản là lũ này sắp được rời khỏi ngôi trường cấp hai và thêm một lần nữa bắt đầu “cuộc đời mới”. Với Ten-go cấp hai đã là “cuộc đời cũ” kể từ buổi khai giảng chết tiệt. Vừa mới vào lớp sáu nhưng rắc rối đã bám lấy thân Ten-go dai như vết than đen trên đôi dép lê vậy. Dạo gần đây hai bánh xe đạp của Ten-go liên tục bị xì hơi. Ten-go thừa biết kẻ nào chơi xấu, nhưng lũ này chơi chiêu ẩn khiến Ten-go không làm gì được. Ten-go vác theo cả bơm đến trường. Nhưng vô ích, chỉ được dăm bữa lại mất thêm luôn cả van lẫn ruột gà, thậm chí còn bị chọc thủng xăm. Không có tiền gửi xe bên ngoài, thế nên Ten-go phải dùng đến trí khôn thiên bẩm của bản thân. Ten-go quyết định lân la làm quen với lão bảo vệ. Mỗi lần đi qua trước mặt lão, Ten-go đều chào hỏi rất dõng dạc, lại còn mỉm cười với lão bằng nụ cười Ten-go cho là chuẩn nam hậu thân thiện nhất. Sau đó vài hôm Ten-go liều mình vào tận phòng trực nói chuyện với lão. Ten-go trình bày hoàn cảnh xe đạp bị tháo hơi ở chỗ gửi xe và dè dặt đề nghị lão cho phép để xe bên cạnh phòng bảo vệ. Ấy vậy mà lão dễ dàng chấp thuận, lại còn vui vẻ khóa chung xe đạp của Ten-go với lão cùng một chỗ. Ten-go cực kì ngạc nhiên, không ngờ một người bảo vệ quèn lại chịu lắng nghe nguyện vọng của một thằng học sinh bị coi là cá biệt dễ dàng như thế.
- Có chuyện gì vui sao? – Nhu hỏi.
- Không. Chẳng có gì vui cả. – Ten-go đáp hờ hững.
- Rõ ràng là có. Liền mấy hôm nay. Chỉ cần nhìn kiểu cách của bạn, mình cũng có thể đoán ra bạn đang có chuyện vui trong lòng. Sao nào, bạn có hình vẽ mới?
- Không.
Ten-go cặm cụi vờ đếm số bi trong cặp. Thật không ngờ con bé lại đoán ra là trong lòng Ten-go có chuyện vui vẻ. Ten-go dám chắc là Ten-go không hề cười cợt hay là nói hố gì đó khi nói chuyện với nó. Trong một thoáng Ten-go còn tưởng tượng con bé này có khả năng siêu nhiên đọc được ý nghĩ trong đầu người khác. Không thể loại trừ khả năng lũ chúng nó còn là thí nghiệm của người ngoài hành tinh nữa. Lũ con gái thật đáng sợ!
- Có vẻ mày không sợ tao như mấy hôm trước nữa nhỉ?
- Tại sao phải sợ chứ? Bạn ăn thịt được tớ sao?
- Thế lần trước vì sao mày lại run rẩy khi tao hỏi chuyện mày? Lúc đó mày nghĩ về thứ gì?
Nhu không trả lời được. Nó dùng đôi mắt đậu đen nhìn Ten-go chằm chặp như thể Ten-go là sinh vật có tám tay và tận hai cái đầu vậy. Còn Ten-go tóm lấy quyển vở để mở trước mặt nó, đặt lên đầu ngón tay trỏ và xoay tròn như cánh quạt máy bay trực thăng. Quyển vở hạ cánh ngay đỉnh đầu con bé. Ten-go bỏ chạy, mặc cho nó tức giận, đứng đó giậm chân.
Những môn còn lại Ten-go đều học hành siêu lởm. Nói chính xác theo thuật ngữ “khoa học” của mẹ là Ten-go bị “lười nhập”. Buổi tối, Ten-go chịu nghiêm lệnh cấm xem ti – vi không cần giải thích và bị ép lên bàn học. Ten-go mở hết các loại sách vở đặt trước mặt, mục đích chính là để hù dọa cái bóng đèn chứ chẳng phải học hành gì cho cam. Chỗ ngồi của Ten-go ngay bên cạnh cửa sổ, từ đây Ten-go có thể nhìn thấy bầu trời và cửa sổ của nhà hàng xóm. Giữa nhà Ten-go và nhà đó còn có một mảnh đất trồng rau của mẹ nên cũng không phải là hàng xóm sát vách. Bố mẹ bảo ngôi nhà ấy đã rao bán từ mấy năm nay mà không ai mua. Nghe đồn đoán là có ma trú ngụ. Ten-go thường dùng ống nhòm thửa được của cậu để quan sát cửa sổ tầng hai nhà đó xem thực sự có ma quỷ hay không. Tiếc là Ten-go chưa phát hiện được bất cứ điều kì lạ nào và tập truyện tranh về ngôi nhà ma hàng xóm mãi vẫn chưa được hoàn thành.
Dạo này, ngoài ngó nghiêng nhà hàng xóm ra, Ten-go còn lọ mọ làm thiệp bìa cứng cắt từ lịch. Ten-go buồn nẫu ruột vì đống thiệp mồ hôi nước mắt này của nó bị ăn chặn không thương tiếc. Ten-go nhớ lại buổi sáng “định mệnh” hôm đó và thầm thấy bản thân hơi ngốc nghếch.
- Cho chép bài được không? – Ten-go gõ mặt bàn trước mặt con bé.
Chắc chắn con bé đang sợ hãi. Ten-go nhìn miệng con bé mấp máy run rẩy mà buồn cười muốn nôn mửa. Chắc tại Ten-go nuốt mất đại từ nhân xưng “tao” khiến câu nói có vẻ giống đe dọa hơn.
Ten-go định cứ để con bé hãi hùng một lúc. Trong thoáng chốc Ten-go còn cho rằng điều đó thật thú vị. Ten-go bị bà giáo làm tổn thương, bất giác Ten-go nghĩ “truyền” một chút thương tổn cho người khác sẽ làm cuộc đời công bằng hơn một chút.
- Tao không thích ăn chặn của con gái. Mày thích thứ gì? Trao đổi công bằng đi. – Ten-go lôi mấy thứ đồ trong cặp ra trải đầy xuống ngăn bàn. Bi trong suốt, bi ba màu, bi mắt mèo, mấy trăm quân bài ma thuật, hàng xâu dây nịt đủ màu,…
Con bé có vẻ bình tĩnh lại. Ấy thế mà nó cũng chỉ chạm nhẹ từng món và khẽ lắc đầu. Ten-go bấm bụng, vậy phải sử dụng quân át chủ bài mới được. Đặt xấp giấy trước mắt nó xong, Ten-go vắt chân chữ ngũ ra vẻ kẻ cả. Trong nháy mắt, Ten-go thấy ánh mắt con bé hơi đổi. Quả nhiên, những thứ dễ thương luôn có sức sát thương chí mạng đối với bọn con gái.
- Thế nào? Một tấm một bài kiểm tra.
- Ồ! Tớ thật không ngờ bạn còn có tài này đấy!
Tay con bé lựa từng tấm, còn miệng bắt đầu ra giá:
- Một tấm cho bài kiểm tra mười lăm phút cũng được, nhưng kiểm tra bốn mươi lăm phút lại không thể tính như thế. Bốn mươi lăm gấp ba lần mười lăm. Cậu thấy tớ nói có đúng không?
Thôi xong, con bé này định chơi công phu sư tử ngoạm đây mà. Ten-go cò kè:
- Nghệ thuật không thể dùng con số để tính toán được. Như thế là xúc phạm, nghệ thuật là vô giá ấy chứ. Hai tấm cho một bài kiểm tra bốn mươi lăm phút?
Con bé không trả lời ngay, tay nó lựa những bức vẽ của Ten-go như gà mổ thóc, tốc độ càng lúc càng nhanh. Lòng Ten-go đau xót nhỏ máu. Mấy tháng giời Ten-go mới vẽ được từng này đấy.
Con bé chợt khựng lại, trên tay nó là những bức vẽ mấy đứa bạn hồi nhỏ của Ten-go theo phong cách nhân vật hoạt hình. Ten-go giằng lấy:
- Riêng mấy tấm này không trao đổi.
Con bé nhìn Ten-go, nheo mắt nói:
- Bạn biết làm thiệp sinh nhật không? Trên thiệp vẽ hình người theo yêu cầu của tớ. Một tấm thiệp một bài kiểm tra mười lăm phút cộng thêm một bài kiểm tra bốn mươi lăm phút. Không nhiều, chỉ thỉnh thoảng tớ nhờ cậu làm thôi.
Ten-go cắn răng mặc cả:
- Hai bài kiểm tra mười lăm phút và một bài bốn mươi lăm phút.
- Thành giao! – Con bé cười tít mắt.
Ten-go giật nảy, cảm giác như bản thân bị lột đến chiếc tất cuối cùng trên thân.
Làm thiệp chẳng đơn giản như Ten-go tưởng tượng. Từ cắt dán miếng bìa vuông vắn, sơn màu, cho đến rải kim tuyến hình ngôi sao hoặc trái tim, dán hoa ép khô sao cho đẹp. Khó nhất là khoản vẽ hình người được tặng, Ten-go phải trực tiếp phác họa ở trên lớp trước, sau đó hoàn thành ở nhà, quả thực tốn rất nhiều công sức. Ten-go buồn bực dùng ngòi bút chì di mạnh đến mức suýt bục giấy lên ba chữ cái nhỏ “N-H-U” – tên con bé – nằm chềnh ềnh trên mảnh giấy bìa dùng làm thiệp. Không phải lúc nào tên cũng như người, con bé này chẳng nhu nhược một tí tị tì ti nào như vỏ bọc bề ngoài của nó hồi bữa đầu tiên, thực ra con bé còn cực kì giỏi trong công tác trấn lột người khác. Thôi thì vì sự nghiệp điểm rả, Ten-go còn biết cách nào nữa.
Buổi tối, Ten-go thích thức đến mấy giờ cũng được nhưng chắc chắn phải có mặt ở cửa lúc năm giờ sáng. Bố mẹ Ten-go đi làm vào giờ đó và nhiệm vụ của Ten-go là chốt cửa lại. Sau đó trong vòng một tiếng mười năm phút, không cần biết Ten-go dùng phương pháp gì, dọa nạt cũng được đánh mắng cũng xong chỉ cần có thể mang em gái Ten-go đến trường với cái bụng no căng là được. Sáu giờ bốn mươi năm phút, Ten-go bắt buộc phải có mặt ở trường. Lão bảo vệ sẽ dứt khoát đóng chặt cổng trường mặc kệ lũ học sinh đứng chất đoàn chất đống bên ngoài nhao nhao năn nỉ. Có một dạo mấy thằng óc bò lớp chín xếp thành đoàn dài ngay trước cổng trường mà không chịu vào, bọn này đợi đúng thời điểm lão bảo vệ phải đóng cổng rồi ùn ùn kéo vào không dứt. Mặt lão bảo vệ nhăn nhó như thể ngậm chanh tươi. Ten-go chỉ thấy khổ thân cho lão, bởi vì chấp hành lệnh mới của nhà trường mà đắc tội với cả lũ óc bò sắp rời trường.
Nói thực mỗi lần thấy khối chín là Ten-go thầm hâm mộ bọn chúng không dứt. Đơn giản là lũ này sắp được rời khỏi ngôi trường cấp hai và thêm một lần nữa bắt đầu “cuộc đời mới”. Với Ten-go cấp hai đã là “cuộc đời cũ” kể từ buổi khai giảng chết tiệt. Vừa mới vào lớp sáu nhưng rắc rối đã bám lấy thân Ten-go dai như vết than đen trên đôi dép lê vậy. Dạo gần đây hai bánh xe đạp của Ten-go liên tục bị xì hơi. Ten-go thừa biết kẻ nào chơi xấu, nhưng lũ này chơi chiêu ẩn khiến Ten-go không làm gì được. Ten-go vác theo cả bơm đến trường. Nhưng vô ích, chỉ được dăm bữa lại mất thêm luôn cả van lẫn ruột gà, thậm chí còn bị chọc thủng xăm. Không có tiền gửi xe bên ngoài, thế nên Ten-go phải dùng đến trí khôn thiên bẩm của bản thân. Ten-go quyết định lân la làm quen với lão bảo vệ. Mỗi lần đi qua trước mặt lão, Ten-go đều chào hỏi rất dõng dạc, lại còn mỉm cười với lão bằng nụ cười Ten-go cho là chuẩn nam hậu thân thiện nhất. Sau đó vài hôm Ten-go liều mình vào tận phòng trực nói chuyện với lão. Ten-go trình bày hoàn cảnh xe đạp bị tháo hơi ở chỗ gửi xe và dè dặt đề nghị lão cho phép để xe bên cạnh phòng bảo vệ. Ấy vậy mà lão dễ dàng chấp thuận, lại còn vui vẻ khóa chung xe đạp của Ten-go với lão cùng một chỗ. Ten-go cực kì ngạc nhiên, không ngờ một người bảo vệ quèn lại chịu lắng nghe nguyện vọng của một thằng học sinh bị coi là cá biệt dễ dàng như thế.
- Có chuyện gì vui sao? – Nhu hỏi.
- Không. Chẳng có gì vui cả. – Ten-go đáp hờ hững.
- Rõ ràng là có. Liền mấy hôm nay. Chỉ cần nhìn kiểu cách của bạn, mình cũng có thể đoán ra bạn đang có chuyện vui trong lòng. Sao nào, bạn có hình vẽ mới?
- Không.
Ten-go cặm cụi vờ đếm số bi trong cặp. Thật không ngờ con bé lại đoán ra là trong lòng Ten-go có chuyện vui vẻ. Ten-go dám chắc là Ten-go không hề cười cợt hay là nói hố gì đó khi nói chuyện với nó. Trong một thoáng Ten-go còn tưởng tượng con bé này có khả năng siêu nhiên đọc được ý nghĩ trong đầu người khác. Không thể loại trừ khả năng lũ chúng nó còn là thí nghiệm của người ngoài hành tinh nữa. Lũ con gái thật đáng sợ!
- Có vẻ mày không sợ tao như mấy hôm trước nữa nhỉ?
- Tại sao phải sợ chứ? Bạn ăn thịt được tớ sao?
- Thế lần trước vì sao mày lại run rẩy khi tao hỏi chuyện mày? Lúc đó mày nghĩ về thứ gì?
Nhu không trả lời được. Nó dùng đôi mắt đậu đen nhìn Ten-go chằm chặp như thể Ten-go là sinh vật có tám tay và tận hai cái đầu vậy. Còn Ten-go tóm lấy quyển vở để mở trước mặt nó, đặt lên đầu ngón tay trỏ và xoay tròn như cánh quạt máy bay trực thăng. Quyển vở hạ cánh ngay đỉnh đầu con bé. Ten-go bỏ chạy, mặc cho nó tức giận, đứng đó giậm chân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook