Editor: Senhh
Nhưng bây giờ ta là Dung Nguyệt, động thủ ở bên ngoài không hay lắm.
Ta thì không sao cả, nhưng lỡ như không ai thèm gả cho ca ta thì phải làm sao, về sau huynh ấy cứ ở nhà suốt sẽ phiền chết ta mất.
Tiêu Vân Cơ hơi nhướng mày: "Dung nhị tiểu thư, ngươi có nghe thấy âm thanh gì kì lạ không?"
Ta nhịn, yếu ớt lắc đầu: "Không có."
Tiêu Vân Cơ nhẹ giọng nói: "À, vậy có lẽ là ta nghe lầm rồi.

Dung nhị tiểu thư chớ trách, khả năng ta ở chiến trường đã lâu, có khi sẽ xuất hiện một ít ảo giác."
Không phải ảo giác, rốt cuộc thì không thể che giấu được sát ý trong ánh mắt.
Ta cụp mắt xuống, cắn môi.
"Nhưng ta không quen không biết Tiêu tướng quân, hôn ước này hay là bỏ..."
"Nếu ngươi và ta đã có hôn ước, đương nhiên sẽ không giống với những người khác." Tiêu Vân Cơ ngắt lời ta, "Huống chi ta và lệnh huynh chính là huynh đệ đồng sinh cộng tử, đây cũng coi như là thân càng thêm thân."
Tiêu Vân Cơ, ta nói này trước kia ngươi không nên bỏ văn theo võ! Cụm từ "thân càng thêm thân" mà được dùng như vậy à?!
Ta đen mặt trở về nhà, ngay ngày hôm đó ta trực tiếp đập nát mười ba cái cọc hoa mai trong phủ tướng quân.

Cha ta rất đau lòng.

"...!Cái đó, A Nguyệt, cọc hoa mai đó đã theo cha rất nhiều năm rồi, con nhẹ..."
Phanh!
Mặt ta không chút cảm xúc đá nát cái thứ mười bốn.

Cha ta nói: "...Con vui là được."
Giọng điệu ca ta lạnh nhạt.
"Vậy là muội lấy danh nghĩa của ta làm huynh đệ với hắn trong ba năm à?"
Ta nào biết Tiêu Vân Cơ lại có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ!
Có điều thật ra hắn đã nhắc ta nhớ đến một chuyện, bây giờ chúng ta đều đã trở lại kinh thành, ta và ca ca phải vào cung một chút.
Sau đó một nhà bốn người chúng ta ngồi lại với nhau, bàn bạc cả một đêm.
Dung Phong nghe ta nói xong, im lặng hồi lâu: "Nếu không thì bỏ đi."
Cha ta tát huynh ấy một cái: "Tội khi quân! Con đang nghĩ cái gì vậy!"
Ta nói đến miệng khô lưỡi khô, uống liền ba chén nước: "Ca, huynh thì sao?"
Ca ta không nói gì, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng chỉ vào toàn bộ kệ sách bên cạnh.

"Bên ta thì dễ, muội chỉ cần ghi nhớ tất cả những thứ đó là được."

Ta: "...Hay là bỏ đi."
Mẹ ta vỗ tay ta: "Không sao đâu, làm gì có ai rảnh rỗi mà lại đi hỏi mấy thứ kia chứ."
Ai có thể ngờ rằng mẹ ta cũng là một nhà tiên tri?
Ngày hôm sau, trong cung yến, trưởng công chúa Triệu Đường Ngọc vẻ mặt ngưỡng mộ mời ta sáng tác một bài thơ ngay tại chỗ.
6.
Ta đã xác nhận nhiều lần, trưởng công chúa thật sự không phải cố ý làm khó ta.
Ánh mắt nàng nhìn ta tràn đầy vẻ khâm phục và mong đợi, hơn nữa ba năm nay Dung nhị tiểu thư rất nổi danh bên ngoài, nàng đưa ra yêu cầu như vậy cũng rất bình thường.

Nhưng mà...!Trưởng công chúa, hình như hai chúng ta không thân không quen mà, sao ngươi lại nói như thể là chúng ta thân thiết lắm vậy?
Bên ngoài ta rất bình tĩnh, nhưng thực ra bên trong đang điên cuồng nghĩ phải làm thế nào để tránh được kiếp nạn này.
Trước đám đông, ta cũng không thể nào gian lận được!
Rốt cuộc ca ta vẫn còn có một chút tác dụng, đứng dậy.
"Kỳ thật lần này trở về, mạt tướng có rất nhiều cảm khái, không biết trưởng công chúa có nguyện ý nhường cơ hội này cho ta hay không?"
Hiển nhiên Triệu Đường Ngọc không ngờ tới có người chen ngang, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của ca ta, nghẹn lại một chút liền đồng ý.
"...Cũng được."
Ca ta thật sự viết một bài thơ ngay tại chỗ, có lẽ là do chịu ảnh hưởng của ta, bài thơ này rất có khí phách của một tướng quân Đại Yến.

Mọi người hết lời khen ngợi, chỉ có Triệu Đường Ngọc sửng sốt, ánh mắt nhìn ca ta trở lên tẻ nhạt vô vị.
Không biết tại sao ta lại nhìn hiểu, hình như nàng cảm thấy ca ta không có văn hóa.
Nhưng ta vẫn âm thầm dựng ngón tay cái: "Ca, huynh được đấy!"
Giọng điệu của huynh ấy nhàn nhạt: "Đây là do ba năm trước muội thay đổi quỹ đạo."
Ta chỉ nói thôi! Cảm thấy như vậy mới thích hợp đấy!
Cũng may sau đó không gặp phải bất kỳ rắc rối nào, yến tiệc này vốn là dành cho Tiêu Vân Cơ và ta, không phải, và ca ta, mọi người đều là người thông minh, đương nhiên sẽ thay nhau khen ngợi, tung hô.
Vốn dĩ hôm nay có không ít thanh niên tài giỏi tới, ta có thể lựa chọn tùy ý, nhưng bây giờ ta đã có hôn ước với Tiêu Vân Cơ, phủ An Quốc Công quyền thế và Tiêu thế tử quân công hiển hách, chấn động đến nỗi khiến cho những người đó không dám nhìn ta nhiều hơn một cái.
Ta vô cùng đau lòng, theo bản năng cầm ly rượu lên, nhưng lại bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Tiêu Vân Cơ phía đối diện nhìn sang.
"Ta không biết là Dung nhị tiểu thư thích uống rượu giống lệnh huynh đấy?"
"..."
Ta cắn răng đưa ly rượu cho ca ta, dứt khoát đứng dậy ra ngoài điện đi bộ giải sầu.
Ta sợ nếu còn ở lại thêm một giây nữa, ta sẽ không nhịn được mà động thủ.
Hoàng cung có một điểm tốt, rất rộng rãi, nhưng cũng có một điểm không tốt, rộng rãi thì đường đi lại phức tạp.

Ta rẽ trái rẽ phải, lúc đi đến dưới gốc cây hải đường, cuối cùng ta dừng lại.
"Ra đây đi."

Một lát sau, một bóng người đi ra từ phía sau, vậy mà lại là Triệu Đường Ngọc.

Vẻ mặt của nàng có chút ủy khuất: "...Có phải là ngươi vẫn còn giận ta không?"
???
Nói chuyện kiểu gì mà chứa đầy ân oán tình thù vậy?!
"Nếu như bức thư lần trước khiến ngươi không vui thì ta rút lại, ngươi đừng để trong lòng."
Thư?
Thư gì?
Rốt cuộc ta cũng hiểu ra, một ngọn lửa lao thẳng lên đỉnh đầu.

Dung Phong!
Đồ chết tiệt!
Huynh lấy danh nghĩa của ta làm tỷ muội với trưởng công chúa ba năm?!
7.
Đêm đó, một nhà bốn người chúng ta vội vàng bàn bạc, một lần nữa mở hội nghị gia đình khẩn cấp.
Ca ta trầm mặc một lúc, lôi ra một đống thư: "...Đều ở đây hết..."
Ta siết chặt nắm đấm: "Ồ, hình như lúc trước muội không thấy nó có trong giá sách mà phải không?"
Ca ta nghiêm túc: "Đây là sự riêng tư cá nhân, muội hiểu hay không?"
Ta cười nhẹ.
"Trưởng công chúa vừa nói trao đổi thư từ ba năm, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy người thật, nói cái gì mà phải giữ muội lại ngủ cùng với nàng nữa đấy."
"..."
Ca ta ho khan một tiếng.
"Thật ra cũng không có gì, chính là nàng cảm thấy ta viết văn rất hay, ta thấy ánh mắt nàng không tồi, chỉ có vậy, không còn gì khác."
Ta cười lạnh: "Người ta cũng khá xinh đẹp đấy chứ?"
Cha ta tán đồng: "Đúng vậy, chỉ kém hơn mẫu thân ngươi và A Nguyệt vài phần thôi."
Mẹ ta thẹn thùng liếc cha ta một cái, vui mừng:
"Nói như vậy, hôn sự của A Phong cũng có thể giải quyết, mẹ thật sự không ngờ rằng, đời này con lại có thể tìm được tức phụ*."
*Tức phụ: vợ
"..."
Cái nhà này từ trên xuống dưới ai nấy đều không đứng đắn.
Nghĩ đến vẻ mặt ghét bỏ của trưởng công chúa sau khi ca ta đọc bài thơ đó trong yến tiệc, ta cảm thấy chuyện này không dễ dàng như vậy.
Nhưng ta cũng không rảnh lo cho ca ta, bởi vì hôn kỳ đã định vào một tháng sau.


Ta biết là phủ An Quốc Công rất giàu có, nhưng bây giờ ta mới hiểu được, cuộc sống của người có tiền thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của ta.
Từ nhỏ cha ta đã đi lính, giết địch thăng tiến thành tướng quân, tuy nói có thể coi như không phải lo cơm nước nhưng vẫn thua kém rất nhiều so với phủ An Quốc Công.
Cha ta nhìn danh sách sính lễ, gãi gãi đầu, thương lượng với mẹ ta:
"Ta thấy mấy cái cọc hoa mai mà trước kia A Nguyệt đập nát còn có thể bán được ít tiền..."
Mẹ ta theo đó gật đầu: "Không thể để A Nguyệt nhà chúng ta ủy khuất được."
Ca ta trầm mặc hồi lâu, khẽ chất vấn:
"Dung Nguyệt, muội xác định giữa hai người chỉ là tình huynh đệ đơn thuần à?"
Ta thật sự không chịu nổi nữa.
"Vì hắn mà muội tổn thất biết bao nhiêu là hoa đào! Nhiều tiểu lang quân đẹp như vậy mà muội còn chưa kịp ngắm nhìn một chút đâu!"
Cứ như vậy bị hôn ước trói buộc!
Chỉ có Triệu Đường Ngọc đứng về phía ta, nàng vừa gật đầu vừa nhìn bài văn ta vừa lấy từ chỗ ca ta:
"Còn không phải sao, hắn vất vả lắm mới cầu được hôn sự này.

Vốn dĩ phụ hoàng không vui lắm, nhưng không biết hắn và phụ hoàng đã nói những gì ở Ngự Thư Phòng, không hiểu sao cuối cùng vẫn đồng ý.

Nhất định là hắn cực kỳ thích ngươi."
???
Sao ngươi lại thế chứ?
Ta rút bài văn ra, Triệu Đường Ngọc vội vàng giơ tay lên thề: "Nhưng khẳng định hắn không thích ngươi bằng ta!"
Ta lại đưa bài văn trở lại, nhìn nàng, âm thầm lo lắng.
Đường đường là một công chúa, sao đầu óc lại không thông minh giống như ca ta vậy?
8.
Dù sao chăng nữa, hôn lễ vẫn được cử hành như dự định.
Thời điểm Tiêu Vân Cơ bước vào, ta vừa mới ăn xong một đĩa bánh phù dung.
Chậc, những thứ khác thì không nói, tay nghề của đầu bếp phủ An Quốc Công rất tốt, rất vừa ý ta!
Hắn vén khăn voan, màu đỏ nhàn nhạt trước mắt được thay thế bằng một khuôn mặt tuấn tú không gì sánh bằng.
Người ta nói mỹ nhân dưới đèn, hôm nay may mắn là đã được nhìn thấy.
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt thôi thì hôn sự này cũng không tính là quá thiệt...!nhỉ? Sao nam nhân này càng lúc càng dựa gần thế?
Ta ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, vẻ mặt vô cảm lùi lại phía sau.
"Tiêu tướng quân, chúng ta như vậy...!không thích hợp đâu nhỉ?"
Tiêu Vân Cơ hơi nhướng mày.

"Đêm động phòng hoa chúc, như vậy không thích hợp thì như nào thích hợp?"
"..."
Ngươi nói như vậy hình như cũng có chút đúng.
Kỳ thật ta và Tiêu Vân Cơ cùng nhau đánh giặc, ta đã nhìn thấy cơ thể của hắn rất nhiều lần, đối với ta thật sự không phải là thứ gì mới mẻ.
Nhưng ngay tại lúc này, ta chỉ có thể lựa chọn xấu hổ cúi đầu.


"Tiêu tướng quân, đèn..."
Hầu hết các vết sẹo trên người ta đều được mẫu thân bôi thuốc mỡ chữa khỏi, chỉ còn duy nhất một cái do mũi tên bắn trúng ở chỗ ngực trái tương đối cứng đầu, vì trước đây lúc cứu Tiêu Vân Cơ vô tình để lại.
Bàn tay Tiêu Vân Cơ đang cởi y phục của ta đột nhiên dừng lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào vết sẹo đó không nói lời nào, tim ta "lộp bộp" một tiếng.
Chắc là nam nhân này sẽ không phát hiện ra gì đâu nhỉ?
Ta giơ tay lên che lại, nghiêng đầu cắn môi cụp mắt xuống, năm phần ngượng ngùng năm phần quẫn bách, vẻ mặt giả bộ đắn đo:
"Đây là trước kia khi thần nữ đọc sách ở thư viện, lúc bắt gà rừng sơ ý nên bị mổ một chút...!Nếu Tiêu tướng quân mà để ý..."
Trời đất chứng giám, quả thật Dung Phong đã từng bị gà mổ!
"Sao lại bất cẩn như vậy."
Giọng nói Tiêu Vân Cơ nhàn nhạt, nhưng phảng phất mang theo một chút cảm xúc ẩn sâu khó dò, khó có thể nắm bắt.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu.

Trong một cái chớp mắt kia vậy mà ta lại nhìn thấy vài phần đau lòng trên mặt hắn.
Hắn thấp giọng nói: "Sau này...!Sẽ không để nàng bị thương một lần nào nữa."
Ta còn chưa kịp tỏ vẻ cảm động, Tiêu Vân Cơ liền bắt đầu giơ tay cởi quần áo của hắn ra.
Làn da rắn chắc và đẹp đẽ dưới ánh nến có vẻ đặc biệt mê hoặc người ta.
Đột nhiên ta cảm thấy hơi khát nước.

"Tiêu tướng quân, chàng khát không?"
Tiêu Vân Cơ dừng lại, bình tĩnh liếc mắt sang nhìn ta, nhưng hắn không trả lời câu hỏi của ta mà xoay người đi rót một chén rượu mang lại–– là rượu giao bôi vừa nãy uống.
Rượu?
Hồi tưởng lại hương vị của ngụm rượu vừa rồi, ta vô cùng đau đớn quay đầu đi.
Phủ An Quốc Công thật sự phi phàm, ngay cả rượu giao bôi cũng ngon như vậy, đáng tiếc ta không thể thành thân thêm mấy lần.
Lúc này ta vẫn không quên duy trì hình tượng.

"Tiêu tướng quân, thần nữ không biết uống rượu, hay là..."
"Dung Nguyệt."
Tiêu Vân Cơ đột nhiên gọi ta một tiếng, ta liền quay đầu lại theo bản năng, Tiêu Vân Cơ trực tiếp ôm lấy eo ta, cúi đầu hôn xuống.
Ta còn chưa kịp động thủ, môi răng đã bị cạy ra, một mùi rượu nồng nặc mát lạnh xông vào.
!!!
Sự hoảng loạn không thể giải thích dâng lên, một tay ta đè lên bờ vai của hắn, nhưng cuối cùng lại chỉ sờ được làn da ấm áp rắn chắc.
Hắn ôm ta vô cùng cẩn thận như thể là đang ôm một báu vật hiếm có nào đó.
Nụ hôn tinh tế uyển chuyển lướt qua vết sẹo một cách nhẹ nhàng và đầy trân trọng, âm thanh trầm thấp, hơi khàn:
"Trùng hợp, ta cũng khát."
Mặt ta bỗng dưng nóng bừng.

Cũng may thời điểm hắn hôn tới một lần nữa, rốt cuộc cũng tắt đèn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương