Đối Thủ Của Đại Ca
-
Chương 4
-“ Hù, tên đó có vẻ thật dã man, mình chưa từng thấy ai dữ dằn như hắn cả, tốt nhất nên tránh để không gặp mặt hắn” – Hàn Dương ngồi trong xe vừa nghĩ vừa đưa tay lên vuốt ngực vì đã thoát nạn. Cuộc sống từ nhỏ đến giờ của Hàn Dương chưa từng gặp phải con người lỳ lợm, đáng ghét như hắn.
Nàng luôn được cha của mình tạo cho một môi trường sống tốt nhất, chưa từng gặp tình huống như thế này nên trong nội tâm của nàng cũng không biết phải đối diện như thế nào với tình huống này.
Một tên con trai đứng ở cách đó không xa và quan sát những gì vừa xảy ra đã ôm bụng cười ngặt nghẽo sau đó nhấc chân tiến về phìa chàng trai đang ôm chân đau và giơ tay ra đỡ hắn đứng dậy.
-“ Không sao chứ? Có cần tôi chở về không?”- hắn cố nén cười và hỏi.
Đáp lại sự quan tâm đó là một ánh mắt muốn giết người. Nhưng Triệu Phong hoàn toàn giả lơ tiếp tục nói-“ tớ thấy “em yêu” của cậu thật là bản lĩnh, tớ thấy có hứng thú với cô bé rồi đó”.
-“ Không trị được con nhỏ đanh đá đó Lý Tử Kỳ tớ sẽ không làm người!”- Ngọn lửa giận bừng bừng bốc lên trên người hắn. Với Tử Kỳ, Hàn Dương là đứa con gái đầu tiên dám đánh hắn, nên hắn cảm thấy tức giận, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn Tử Kỳ lại có một ngọn lửa ấm áp nhen nhóm mà hắn không nhận ra.
-“ Haizz, đừng nói trước, theo tình hình hiện tại thì tớ thấy cậu không làm gì được nhỏ đâu”
Tử Kỳ quắc mắt nhìn Triệu Phong –“ cậu là bạn tớ hay là bạn của con nhỏ đáng ghét kia hả?”
-“ Tất nhiên là bạn của Lý Tử Kỳ cậu rồi. Nhưng mà tớ thấy con nhỏ đó rất hợp với cậu đó.”- Triệu Phong làm ra vẻ suy nghĩ.
-“ Hợp với tớ? Cónhầm không vậy? Tử Kỳ tớ đẹp trai như vậy mà lại đi hợp với con nhỏ xấu xí đó sao?”
-“ Tớ thấy con nhỏ đó không đơn giản vậy đâu, Tử Kỳ à, cậu tin vào con mắt nhìn người của tớ đi, đảm bảo không sai đâu”
-“ Tin vào con mắt của cậu thì được gì? Mau nghĩ cách xử lý con nhỏ đó cho tớ đi”
-“ Tớ đứng ở ngoài thôi, cậu tự giải quyết đi, vậy nhé, tớ về trước đây”- Triệu Phong nói xong rồi quay người bước đi bỏ lại Tử Kỳ đang giận dữ.
Triệu Phong cảm thấy cuộc sống của Tử Kỳ từ giờ sẽ thay đổi nhưng chưa thể biết được sự thay đổi đó là tốt hay xấu đối với hắn, chàng chỉ mong rằng sự xuất hiện của Hàn Dương sẽ xóa nhòa vết thương lòng của Tử Kỳ bởi Tử Kỳ đã chịu nhiều tổn thương trong mối tình đầu, dư chấn của mối tình đầu bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến hắn.
-“ Chết tiệt”-Tử Kỳ lẩm bẩm một câu rồi ngồi lên xe phóng ra ngoài đường với tốc độ kinh hồn.
Chiếc xe dừng lại ở một biệt thự sang trọng và đắt tiền.
-“ Thiếu gia đã về, thưa thiếu gia, ông bà chủ đang chờ cậu trong nhà” – tiếng ông quản gia vang lên.
Hắn không nói gì, lẳng lặng tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách có một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế chờ đợi cậu con trai trở về.
-“ Tử Kỳ! con ngồi xuống đây, ba mẹ có chuyện muốn nói với con”- người phụ nữ cất tiếng nói, giọng nói đầy vẻ quan tâm và yêu thương.
Tử Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đối diện –“ ba mẹ có chuyện gì ạ”
Người đàn ông lên tiếng-“ ba mẹ muốn con chuyển tới học viện Thần Hoa để học. Với khả năng của con thì con có thể học ở nơi tốt hơn nhiều so với ngôi trường hiện tại. Con cần có môi trường học tốt hơn để sau này kế thừa công ty của ba”
-“ Con không đồng ý. Thưa ba, con muốn học tại ngôi trường hiện tại. Ở đây con có bạn bè, thầy cô quen thuộc, con không muốn xa họ”
-“ Tới trường mới con cũng có thể có bạn mà”- mẹ Tử Kỳ khuyên bảo.
-“ Con không muốn học tại ngôi trường chỉ có các công tử, tiểu thư con nhà giàu học. Con muốn học tại ngôi trường bình dân hiện tại. Thưa ba mẹ, con xin phép”- Tử Kỳ nói xong liền đứng dậy về phòng của mình. Để mặc ba mẹ ngồi trong phòng khách.
Nguyên nhân hắn không chịu chuyển về học viện Thần Hoa là bởi vì ở đó có một người con gái hắn từng yêu tha thiết nhưng sau đó cô ta đã bỏ hắn mà yêu một người khác làm cho hắn bị tổn thương về mặt tinh thần nghiêm trọng. Từ đó hắn không yêu và tin tưởng bất cứ cô gái nào nữa.
Ném cặp sách sang một bên, cẠthân người to cao của hắn đổ xuống chiếc giường. Hắn nhìn lên trần nhà miên man suy nghĩ. Nhắm mắt lại, quá khứ về mối tình đầu hiện lên.
-“ Tử Kỳ à, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa nhé. Nếu không có cậu mình sẽ không thể sống được đâu. Còn cậu thì thế nào? Không có mình cậu có sống được không?”- Thu Mai hướng ánh mắt yêu thương nũng nịu hỏi Tử Kỳ.
Tử Kỳ đáp lại bằng cái nhìn âu yếm –“ Không có cậu cuộc sống của mình sẽ như sống trong địa ngục”
Thu Mai vui sướng vòng tay lên cổ Tử Kỳ, trao cho Tử Kỳ nụ hôn dạt dào tình cảm.
Tử Kỳ giật mình mở mắt, tại sao hôm nay những kí ức đó lại hiện lên? Đã lâu lắm rồi Tử Kỳ không nhớ lại đoạn kí ức đẹp mà đau thương đó. Một năm nay hắn đã cố gắng quên đi, vậy mà vì con nhỏ bốn mắt kia mà hắn nhớ lại.
Hình ảnh của con nhỏ đáng ghét hiện lên làm hắn tức giận –“ mình làm sao vậy? sao tự nhiên nghĩ về con nhỏ chanh chua đó?”. Hắn vỗ mặt mấy cái rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh. Nhìn vào trong gương là một chàng trai 17 tuổi, gương mặt tuấn tú, mũi thẳng, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm ẩn dưới hai hàng lông mi dài mỗi khi người ta nhìn vào cũng không biết chủ nhân của nó đang nghĩ gì. Gương mặt này đã làm điên đảo bao tâm hồn của các cô gái, các cô gái tình nguyện chết vì nó. Nhưng chưa ai có thể hiểu được những suy nghĩ bên trong của hắn.
Một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Tại nhà của Hàn Dương.
-Reng… reng…reng… tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng của phòng khách.
-“Alô, đây là biệt thự nhà họ Hàn”- bà quản gia cất tiếng nói –“ À, cậu Hoàng Thiên à, vâng cậu chờ một chút”.
Bà quản gia cầm ống nghe vào gọi-“ thưa tiểu thư, cậu Hoàng Thiên gọi điện tới, cậu ấy muốn gặp cô”
-“ Vâng, bà bảo cậu ấy chờ con một chút”
Hàn Dương vội vàng phi từ trên lầu xuống và nghe điện thoại-“ Tiểu Thiên à, có chuyện gì thế?”.
Hoàng Thiên ở đầu dây bên kia lặng lẽ thở dài –“Không phải sáng nay mình nói tối chúng ta gặp nhau rồi sao?”
-“ Có chuyện gì mà phải gặp nhau? Tớ không rảnh đâu”- Hàn Dương nhăn nhó trả lời.
-“ Tớ vừa tìm được một nơi hay lắm, đi chơi không?”
Nàng luôn được cha của mình tạo cho một môi trường sống tốt nhất, chưa từng gặp tình huống như thế này nên trong nội tâm của nàng cũng không biết phải đối diện như thế nào với tình huống này.
Một tên con trai đứng ở cách đó không xa và quan sát những gì vừa xảy ra đã ôm bụng cười ngặt nghẽo sau đó nhấc chân tiến về phìa chàng trai đang ôm chân đau và giơ tay ra đỡ hắn đứng dậy.
-“ Không sao chứ? Có cần tôi chở về không?”- hắn cố nén cười và hỏi.
Đáp lại sự quan tâm đó là một ánh mắt muốn giết người. Nhưng Triệu Phong hoàn toàn giả lơ tiếp tục nói-“ tớ thấy “em yêu” của cậu thật là bản lĩnh, tớ thấy có hứng thú với cô bé rồi đó”.
-“ Không trị được con nhỏ đanh đá đó Lý Tử Kỳ tớ sẽ không làm người!”- Ngọn lửa giận bừng bừng bốc lên trên người hắn. Với Tử Kỳ, Hàn Dương là đứa con gái đầu tiên dám đánh hắn, nên hắn cảm thấy tức giận, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn Tử Kỳ lại có một ngọn lửa ấm áp nhen nhóm mà hắn không nhận ra.
-“ Haizz, đừng nói trước, theo tình hình hiện tại thì tớ thấy cậu không làm gì được nhỏ đâu”
Tử Kỳ quắc mắt nhìn Triệu Phong –“ cậu là bạn tớ hay là bạn của con nhỏ đáng ghét kia hả?”
-“ Tất nhiên là bạn của Lý Tử Kỳ cậu rồi. Nhưng mà tớ thấy con nhỏ đó rất hợp với cậu đó.”- Triệu Phong làm ra vẻ suy nghĩ.
-“ Hợp với tớ? Cónhầm không vậy? Tử Kỳ tớ đẹp trai như vậy mà lại đi hợp với con nhỏ xấu xí đó sao?”
-“ Tớ thấy con nhỏ đó không đơn giản vậy đâu, Tử Kỳ à, cậu tin vào con mắt nhìn người của tớ đi, đảm bảo không sai đâu”
-“ Tin vào con mắt của cậu thì được gì? Mau nghĩ cách xử lý con nhỏ đó cho tớ đi”
-“ Tớ đứng ở ngoài thôi, cậu tự giải quyết đi, vậy nhé, tớ về trước đây”- Triệu Phong nói xong rồi quay người bước đi bỏ lại Tử Kỳ đang giận dữ.
Triệu Phong cảm thấy cuộc sống của Tử Kỳ từ giờ sẽ thay đổi nhưng chưa thể biết được sự thay đổi đó là tốt hay xấu đối với hắn, chàng chỉ mong rằng sự xuất hiện của Hàn Dương sẽ xóa nhòa vết thương lòng của Tử Kỳ bởi Tử Kỳ đã chịu nhiều tổn thương trong mối tình đầu, dư chấn của mối tình đầu bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến hắn.
-“ Chết tiệt”-Tử Kỳ lẩm bẩm một câu rồi ngồi lên xe phóng ra ngoài đường với tốc độ kinh hồn.
Chiếc xe dừng lại ở một biệt thự sang trọng và đắt tiền.
-“ Thiếu gia đã về, thưa thiếu gia, ông bà chủ đang chờ cậu trong nhà” – tiếng ông quản gia vang lên.
Hắn không nói gì, lẳng lặng tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách có một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế chờ đợi cậu con trai trở về.
-“ Tử Kỳ! con ngồi xuống đây, ba mẹ có chuyện muốn nói với con”- người phụ nữ cất tiếng nói, giọng nói đầy vẻ quan tâm và yêu thương.
Tử Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đối diện –“ ba mẹ có chuyện gì ạ”
Người đàn ông lên tiếng-“ ba mẹ muốn con chuyển tới học viện Thần Hoa để học. Với khả năng của con thì con có thể học ở nơi tốt hơn nhiều so với ngôi trường hiện tại. Con cần có môi trường học tốt hơn để sau này kế thừa công ty của ba”
-“ Con không đồng ý. Thưa ba, con muốn học tại ngôi trường hiện tại. Ở đây con có bạn bè, thầy cô quen thuộc, con không muốn xa họ”
-“ Tới trường mới con cũng có thể có bạn mà”- mẹ Tử Kỳ khuyên bảo.
-“ Con không muốn học tại ngôi trường chỉ có các công tử, tiểu thư con nhà giàu học. Con muốn học tại ngôi trường bình dân hiện tại. Thưa ba mẹ, con xin phép”- Tử Kỳ nói xong liền đứng dậy về phòng của mình. Để mặc ba mẹ ngồi trong phòng khách.
Nguyên nhân hắn không chịu chuyển về học viện Thần Hoa là bởi vì ở đó có một người con gái hắn từng yêu tha thiết nhưng sau đó cô ta đã bỏ hắn mà yêu một người khác làm cho hắn bị tổn thương về mặt tinh thần nghiêm trọng. Từ đó hắn không yêu và tin tưởng bất cứ cô gái nào nữa.
Ném cặp sách sang một bên, cẠthân người to cao của hắn đổ xuống chiếc giường. Hắn nhìn lên trần nhà miên man suy nghĩ. Nhắm mắt lại, quá khứ về mối tình đầu hiện lên.
-“ Tử Kỳ à, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa nhé. Nếu không có cậu mình sẽ không thể sống được đâu. Còn cậu thì thế nào? Không có mình cậu có sống được không?”- Thu Mai hướng ánh mắt yêu thương nũng nịu hỏi Tử Kỳ.
Tử Kỳ đáp lại bằng cái nhìn âu yếm –“ Không có cậu cuộc sống của mình sẽ như sống trong địa ngục”
Thu Mai vui sướng vòng tay lên cổ Tử Kỳ, trao cho Tử Kỳ nụ hôn dạt dào tình cảm.
Tử Kỳ giật mình mở mắt, tại sao hôm nay những kí ức đó lại hiện lên? Đã lâu lắm rồi Tử Kỳ không nhớ lại đoạn kí ức đẹp mà đau thương đó. Một năm nay hắn đã cố gắng quên đi, vậy mà vì con nhỏ bốn mắt kia mà hắn nhớ lại.
Hình ảnh của con nhỏ đáng ghét hiện lên làm hắn tức giận –“ mình làm sao vậy? sao tự nhiên nghĩ về con nhỏ chanh chua đó?”. Hắn vỗ mặt mấy cái rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh. Nhìn vào trong gương là một chàng trai 17 tuổi, gương mặt tuấn tú, mũi thẳng, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm ẩn dưới hai hàng lông mi dài mỗi khi người ta nhìn vào cũng không biết chủ nhân của nó đang nghĩ gì. Gương mặt này đã làm điên đảo bao tâm hồn của các cô gái, các cô gái tình nguyện chết vì nó. Nhưng chưa ai có thể hiểu được những suy nghĩ bên trong của hắn.
Một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Tại nhà của Hàn Dương.
-Reng… reng…reng… tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng của phòng khách.
-“Alô, đây là biệt thự nhà họ Hàn”- bà quản gia cất tiếng nói –“ À, cậu Hoàng Thiên à, vâng cậu chờ một chút”.
Bà quản gia cầm ống nghe vào gọi-“ thưa tiểu thư, cậu Hoàng Thiên gọi điện tới, cậu ấy muốn gặp cô”
-“ Vâng, bà bảo cậu ấy chờ con một chút”
Hàn Dương vội vàng phi từ trên lầu xuống và nghe điện thoại-“ Tiểu Thiên à, có chuyện gì thế?”.
Hoàng Thiên ở đầu dây bên kia lặng lẽ thở dài –“Không phải sáng nay mình nói tối chúng ta gặp nhau rồi sao?”
-“ Có chuyện gì mà phải gặp nhau? Tớ không rảnh đâu”- Hàn Dương nhăn nhó trả lời.
-“ Tớ vừa tìm được một nơi hay lắm, đi chơi không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook