Đội Thi Công Tình Yêu
-
Chương 31
Xem hình xong, Thành Hạ cũng chẳng biết làm gì, Giang Nam Đồng nói chưa tới chín rưỡi thì chưa được ăn khuya, không có cách nào Thành Hạ đành tới bên giá sách của anh cầm cuốn tiểu thuyết đọc, Giang Nam Đồng ngồi bên cạnh cô, một lúc thì mân mê máy vi tính một lúc lại lật tài liệu soàn soạt.
Thành Hạ liếc đồng hồ treo trên tường, còn mười lăm phút nữa mới tới chín rưỡi, túm tay áo Giang Nam Đồng: “Có thể cho ăn chưa?”
“Đói rồi à?” Giang Nam Đồng cười hỏi.
Không đói lắm, nhưng muốn ăn xong rồi về, dù sao cũng hơn chín giờ rồi.
Giang Nam Đồng đứng dậy đi lục lọi ngăn tủ, trong chốc lát liền nhíu mày, lẩm bẩm “Sao lại không thấy chứ?”
Đúng lúc này, cửa bị mở ra, một người anh em mặc quần sooc lẩm bẩm đi vào: “Ông Giang, cho tô mì nóng, sau đó đưa đến 61 . . . a, có khách à, chào em, em tên là Thành Hạ hả? Đã nghe nói mà vẫn chưa được gặp.” Cười với Thành Hạ, Thành Hạ cũng cười với anh ta, ông anh thật đáng yêu, trắng mập giống như phật Di Lặc vậy, lại còn đi tới bắt tay một cái với cô, Thành Hạ chẳng biết làm sao, cô vẫn cho là chỉ có như tên Tiếu Thanh vậy mới thỉnh thoảng ‘chập mạch’ thôi.
Quay đầu lại, ông anh đó lại hỏi Giang Nam Đồng: “Tìm gì vậy? Có khách tới mà không nói một tiếng, người không lễ độ như vậy đấy.”
Thành Hạ tiếp tục choáng váng.
“Anh nhìn thấy tôi để đùi gà ở đây hả?” Giang Nam Đồng hỏi.
“Chúng ta là bạn chí cốt, cũng không chê là cậu ăn thừa nên đã thay cậu giải quyết hết rồi, không cần quá cảm động đến rơi nước mắt đâu, không có gì, đều là anh em mà.” Ông anh trắng mập nói.
“Anh thật chết tiệt, ngày nào ăn cũng được sao lại ăn hôm nay chứ, đó là phần ăn khuya của Hạ Hạ, Hạ Hạ đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn không đủ no buổi tối sẽ không ngủ được.” Giang Nam Đồng nói như vậy.
Thành Hạ bất lực, muốn chui vào lò vi sóng cho rồi.
“Không việc gì, thật ra thì bữa tối em cũng ăn nhiều, bây giờ còn tức bụng đấy. Giang Nam Đồng, bọn anh có chuyện thì nói đi, em về trước, cũng không còn sớm nữa.” Thành Hạ nói, hôm nay cô tự tạo nghiệt mà, quả nhiên tự mình làm bậy thì không thể sống được.
“Em dâu, đừng như thế, ngượng chết, em chờ chút, anh đi gom đồ ăn cho em, cả một lầu như vậy mà không thể có chút đồ ăn cho em sao, chờ đi, nhất định phải chờ . . . “ tới chữ ‘chờ . . . ‘ đã ở ngoài cửa rồi.
Thành Hạ chỉ ra cửa, chớp mắt, tạm thời không biết nên biểu đạt suy nghĩ tình cảm thế nào.
“Em dâu . . . ?! Thật mới mẻ ha ha...!” Thành Hạ cười gượng, thốt ra một câu như vậy, xong rồi, cô khỏi thoát rồi.
Giang Nam Đồng cười: “Có phải bị dọa rồi không? Không sao đâu, bởi vì họ độc thân quá lâu, túm được bạn gái ai cũng chẳng giữ mồm miệng như thế đấy.”
“Nhát gan mà còn không bị dọa sao!” Thành Hạ hiển nhiên không nghe ra trọng điểm trong lời nói của Giang Nam Đồng.
“Vậy thì mặc kệ đi, chúng ta cứ thật tốt là được.” Giang Nam Đồng nói xong còn dặn dò thêm: “Lát nữa cho dù thấy ‘đầu trâu mặt ngựa’ gì cũng coi như là ảo giác nhé.”
“Em thấy em nên đi trước thì tốt hơn!” Thành Hạ nói, chờ được ‘đầu trâu mặt ngựa’ xuất hiện thì cô chỉ sợ thời gian nán lại sẽ lâu thôi.
Hành lang vốn đang yên tĩnh, chợt truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, còn có tiếng bạn bè gọi nhau nữa, cảm giác đó khiến Thành Hạ nhớ lại trong phim khi nhà nông có chuyện vui thì mọi người gánh gạo rồi bưng trứng gà đến chúc mừng ấy.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa lễ phép: “Ông Giang, có ở đây không?”
Giang Nam Đồng cười siết chặt tay của cô sau đó đi mở cửa, cảnh tượng đó khiến Thành Hạ cảm thấy cuộc đời này sẽ thật khó quên.
Khó quên không phải là diện mạo, dù sao thì chín người mười tính mà, huống chi thế giới này thật bao la, nhưng mấu chốt là ông anh đứng đầu tiên đó, thật ra thì không cần chính thức như vậy lại còn đi tất (vớ) nữa, kiếm luôn được hai chiếc màu sắc không giống nhau nhưng cũng không tha. Còn ông anh dáng cao đang cười đó nữa, thật là cảm ơn ông anh đã tới, nhưng đang tắm gội cũng chạy vội tới nên trên tóc vẫn còn đầy bọt, xác định sẽ không bị cảm chứ? Còn thêm ông anh mắt kính vẫn đang lẩm bẩm kia nữa, trong tay ông anh đang cầm gì thế? Vừa nói vừa bước vào, rồi để ngay trên bàn của Giang Nam Đồng một đống đồ ăn, từ đường QQ rồi mì ăn liền, rồi mã não Sa Kỳ rồi còn nửa trái dưa hấu, một chùm nho, hai quả táo. Tóm lại, đầy đủ hết, cuối cùng có ông anh còn chậm rãi mang chai rượu xái đang kẹp dưới nách đặt lên bàn, rồi lại lấy từ trong túi ra một bao thuốc sông Hồng.
“Em dâu, hút một điếu nhé?” Ông anh này thong thả ung dung hỏi.
“Em không biết hút, anh cứ tự nhiên đi ạ.” Thành Hạ nói, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Trời ạ, Thần Tiên ơi, trong suy nghĩ của cô thì mấy người học tiến sĩ này sao lại giống người bình thường được, nhưng sao cũng hút thuốc lá chứ. . . . . . Ông anh cũng rất tự nhiên, dựa vào bàn chậm rãi châm thuốc bắt đầu hút, chỗ này từ trên xuống dưới mù mịt khói thuốc, Thành Hạ nhìn mấy gương mặt lờ mờ, gắng gượng trốn sau lưng Giang Nam Đồng.
Thuốc hút được một nửa thì nhóm người lại ùn ùn kéo đi, còn cố ý để cửa mở nói cho đỡ mùi thuốc lá .
“Những thứ này tốt để cho heo, Cầu Cầu, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn.” Giang Nam Đồng nói. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn [email protected]
“Không cần đâu, em không đói nữa, những thứ đó để các anh ấy mang về đi, nếu không coi chừng nửa đêm lại có người đói phát điên đấy.” Thành Hạ nói, nhìn những thứ đó trên bàn, có lẽ mở tiệm tạp hóa cũng được nữa.
“Yên tâm, chờ chúng ta vừa ra khỏi cửa là những thứ này sẽ thần kỳ biến mất. Đi thôi.” Giang Nam Đồng rất tự nhiên nắm chặt tay của cô kéo đi, quả nhiên rất nhiều bóng đen nhanh chóng quay lại, mà Giang Nam Đồng cũng không khóa cửa . . . . . . Gió đêm hiu hiu, trong trường vẫn còn rất náo nhiệt, nói chuyện tình cảm rồi luyện tập thể thao rồi đi lại cho tiêu hóa sau khi ăn tóm lại rất náo nhiệt, Giang Nam Đồng dắt tay của cô, Thành Hạ cảm thấy mọi người nhìn nên hơi ngượng ngùng, luôn có ý định rụt lại để giữ một khoảng cách an toàn.
“Cũng đã chính thức rồi, đây là phúc lợi bình thường của anh, đừng tước đoạt chứ.” Giang Nam Đồng nói, vẫn không buông tay.
“Cảm giác thật kỳ quái, giống như trẻ sinh đôi dính liền vậy ấy.” Thành Hạ nói, mắt còn nhìn bốn phía như tên trộm.
“Anh lại thấy rất tốt.” Giang Nam Đồng nói, rồi chợt nhớ tới chuyện sáng nay: “Cầu Cầu, còn sợ không?”
“Không việc gì, ngược lại, đầu anh không có cảm giác choáng váng chứ?” Thành Hạ hỏi, sao mà lại đập chính xác lên nón an toàn của Giang Nam Đồng như vậy.
“Có.” Giang Nam Đồng cười nói.
“Vậy chúng ta đi bệnh viện đi.” Thành Hạ nói, không biết sao cô lại hẩm hiu thế, còn liên lụy đến bạn trai nữa.
“Bệnh viện không trị được.” Giang Nam Đồng thu lại khuôn mặt tươi cười, giọng điệu cũng nghiêm túc. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn [email protected]
Xong rồi, coi như “Dịch vụ hậu mãi” suốt đời rồi, trong lòng kết luận Giang Nam Đồng là ‘đồ dễ vỡ, cầm nhẹ - để nhẹ’, về sau cần cẩn thận hơn, đàn ông cũng không nhất định da dày thịt béo hơn so với cô.
“Á?! Phải làm sao bây giờ?” Thành Hạ hỏi.
Giang Nam Đồng liền cúi người xuống gần tai cô nói thầm đôi câu, lập tức Thành Hạ đỏ mặt, một cái tay nhàn rỗi khác vỗ một cái vào bụng Giang Nam Đồng: “Anh thử làm em sợ một chút coi!”
Cái gì vậy, còn “Ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng dĩ nhiên vui vẻ chóng mặt rồi“.
“Dã man.” Giang Nam Đồng nói.
“Ừ, có ý kiến sao?” Thành Hạ cao giọng.
“Không có, rất tốt.” Giang Nam Đồng cười.
Ăn khuya, Giang Nam Đồng nói đi ra tiệm bánh ngọt ở cổng trường, Thành Hạ vốn là không đói, hơn nữa lại giữ vững lập trường “Tiết kiệm để trả tiền vay” nên kiên quyết không đi, cuối cùng ăn tô miến chua cay ở nhà ăn, lúc Giang Nam Đồng đưa cô về tới cửa ký túc xá thì rất nhiều đôi uyên ương cũng đang lưu luyến không nỡ chia tay, đúng là Thành Hạ sợ bị nhìn thấy nên chạy vào nhanh như một làn khói.
Bây giờ là lúc đánh răng rửa mặt nên người đến người đi trong hành lang, Thành Hạ trốn vào trong phòng vẫn nghe bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới một câu “Ôi, Thành Hạ về chưa?” “’Cô’ Giang đi đâu rồi chứ? Hò hẹn sau hoàng hôn sao?” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn [email protected]
’Cô’ Giang . . . . . . Thật là bá đạo.
Lúc đêm khuya vắng người, Thành Hạ lặng lẽ đi rửa mặt, cảm giác mình giống như kẻ trộm vậy, đã yêu đương thì vẫn nên ít xuất hiện thôi, nghĩ đến đều do tên ngốc Tiếu Thanh kia, nếu cậu ta phản ứng nhanh một chút thì Giang Nam Đồng cũng không bại lộ rồi. Tiếng chuông chói tai chợt vang lên, Oh my God, là của cô. Thành Hạ ba chân bốn cẳng chạy về phòng muốn nhìn xem kẻ nào nửa đêm động kinh, đột nhiên lại thấy lóe lên hai chữ “Tiếu Thanh“.
Cầm điện thoại lao ra khỏi phòng tìm nơi yên tĩnh nhất: “Quái gở thật, đêm hôm khuya khoắt cậu bị chuột rút à? Chết rồi mà!”
“Không phải là anh đây quan tâm chuyện lớn cả đời của em sao, Nhóc Con, em được Giang Nam Đồng theo đuổi khi nào vậy?” Tiếu Thanh cười hì hì.
“Cậu hãy học để mà xuất ngoại đi, trông nom nhiều việc không đâu như vậy làm gì?” Thành Hạ nói, mới ban ngày đương nhiên làm thân, giờ còn trơ tráo xưng “anh” nữa chứ.
“Ah, tính khí Nhóc Con rất nóng nảy, còn nói chuyện với anh trai thế nữa, nhưng đừng nói với bạn trai như vậy nha, đàn ông đều thích dịu dàng đấy.” Tiếu Thanh vẫn cười hì hì.
“Ông Tiếu, nếu ông rảnh rỗi thì đi ngủ đi. Ánh mắt như ông vậy tôi cũng không nói gì đi, nhưng ông còn không biết xấu hổ trông nom tôi nữa, hứ, cúp đây, bye bye.” Thành Hạ cúp điện thoại chuyển sang chế độ im lặng rồi trở về phòng.
Thích dịu dàng, lại nói, ai không dịu dàng ấy.
Bởi vì tình yêu bị bại lộ, gần nửa tháng sau đó Thành Hạ nhận được ánh mắt thẩm tra của nhiều người, làm cho cô cảm giác mình giống như con mèo nhỏ đáng yêu được cưng chiều vậy.
Cũng may, chuyện gì cũng thời điểm thôi, đoạn “Tình yêu thầy trò” này tuy có người không coi trọng nhưng đa phần các bạn học đều chúc mừng, anh Lý Hàm Trúc thì nói thế này “Anh nói này Thành Hạ, sao em lại thấy anh không hợp nhỉ, cùng với thầy Giang còn không hợp bằng cùng với anh đấy, à, còn nữa, sau này em đừng khiêu vũ cùng thầy Giang nhé, đến lúc đó giẫm hư giày da thì chỉ tốn tiền nhà tụi em mà thôi.”
Thành Hạ đem đoạn văn này thuật lại cho Giang Nam Đồng nghe, Giang Nam Đồng nói: “Không sao, đến lúc đó anh sẽ không mang giày.” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn [email protected]
“Thế nhỡ giẫm lên chân anh thì sao?” Thành Hạ hỏi.
“Vậy thì em phải chăm sóc, thuốc thang chứ sao!” Giang Nam Đồng nói.
Hay là thôi đi, khiêu vũ một lần phải chăm sóc một trăm ngày, một năm cứ trôi qua như vậy ư.
Thành Hạ liếc đồng hồ treo trên tường, còn mười lăm phút nữa mới tới chín rưỡi, túm tay áo Giang Nam Đồng: “Có thể cho ăn chưa?”
“Đói rồi à?” Giang Nam Đồng cười hỏi.
Không đói lắm, nhưng muốn ăn xong rồi về, dù sao cũng hơn chín giờ rồi.
Giang Nam Đồng đứng dậy đi lục lọi ngăn tủ, trong chốc lát liền nhíu mày, lẩm bẩm “Sao lại không thấy chứ?”
Đúng lúc này, cửa bị mở ra, một người anh em mặc quần sooc lẩm bẩm đi vào: “Ông Giang, cho tô mì nóng, sau đó đưa đến 61 . . . a, có khách à, chào em, em tên là Thành Hạ hả? Đã nghe nói mà vẫn chưa được gặp.” Cười với Thành Hạ, Thành Hạ cũng cười với anh ta, ông anh thật đáng yêu, trắng mập giống như phật Di Lặc vậy, lại còn đi tới bắt tay một cái với cô, Thành Hạ chẳng biết làm sao, cô vẫn cho là chỉ có như tên Tiếu Thanh vậy mới thỉnh thoảng ‘chập mạch’ thôi.
Quay đầu lại, ông anh đó lại hỏi Giang Nam Đồng: “Tìm gì vậy? Có khách tới mà không nói một tiếng, người không lễ độ như vậy đấy.”
Thành Hạ tiếp tục choáng váng.
“Anh nhìn thấy tôi để đùi gà ở đây hả?” Giang Nam Đồng hỏi.
“Chúng ta là bạn chí cốt, cũng không chê là cậu ăn thừa nên đã thay cậu giải quyết hết rồi, không cần quá cảm động đến rơi nước mắt đâu, không có gì, đều là anh em mà.” Ông anh trắng mập nói.
“Anh thật chết tiệt, ngày nào ăn cũng được sao lại ăn hôm nay chứ, đó là phần ăn khuya của Hạ Hạ, Hạ Hạ đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn không đủ no buổi tối sẽ không ngủ được.” Giang Nam Đồng nói như vậy.
Thành Hạ bất lực, muốn chui vào lò vi sóng cho rồi.
“Không việc gì, thật ra thì bữa tối em cũng ăn nhiều, bây giờ còn tức bụng đấy. Giang Nam Đồng, bọn anh có chuyện thì nói đi, em về trước, cũng không còn sớm nữa.” Thành Hạ nói, hôm nay cô tự tạo nghiệt mà, quả nhiên tự mình làm bậy thì không thể sống được.
“Em dâu, đừng như thế, ngượng chết, em chờ chút, anh đi gom đồ ăn cho em, cả một lầu như vậy mà không thể có chút đồ ăn cho em sao, chờ đi, nhất định phải chờ . . . “ tới chữ ‘chờ . . . ‘ đã ở ngoài cửa rồi.
Thành Hạ chỉ ra cửa, chớp mắt, tạm thời không biết nên biểu đạt suy nghĩ tình cảm thế nào.
“Em dâu . . . ?! Thật mới mẻ ha ha...!” Thành Hạ cười gượng, thốt ra một câu như vậy, xong rồi, cô khỏi thoát rồi.
Giang Nam Đồng cười: “Có phải bị dọa rồi không? Không sao đâu, bởi vì họ độc thân quá lâu, túm được bạn gái ai cũng chẳng giữ mồm miệng như thế đấy.”
“Nhát gan mà còn không bị dọa sao!” Thành Hạ hiển nhiên không nghe ra trọng điểm trong lời nói của Giang Nam Đồng.
“Vậy thì mặc kệ đi, chúng ta cứ thật tốt là được.” Giang Nam Đồng nói xong còn dặn dò thêm: “Lát nữa cho dù thấy ‘đầu trâu mặt ngựa’ gì cũng coi như là ảo giác nhé.”
“Em thấy em nên đi trước thì tốt hơn!” Thành Hạ nói, chờ được ‘đầu trâu mặt ngựa’ xuất hiện thì cô chỉ sợ thời gian nán lại sẽ lâu thôi.
Hành lang vốn đang yên tĩnh, chợt truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, còn có tiếng bạn bè gọi nhau nữa, cảm giác đó khiến Thành Hạ nhớ lại trong phim khi nhà nông có chuyện vui thì mọi người gánh gạo rồi bưng trứng gà đến chúc mừng ấy.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa lễ phép: “Ông Giang, có ở đây không?”
Giang Nam Đồng cười siết chặt tay của cô sau đó đi mở cửa, cảnh tượng đó khiến Thành Hạ cảm thấy cuộc đời này sẽ thật khó quên.
Khó quên không phải là diện mạo, dù sao thì chín người mười tính mà, huống chi thế giới này thật bao la, nhưng mấu chốt là ông anh đứng đầu tiên đó, thật ra thì không cần chính thức như vậy lại còn đi tất (vớ) nữa, kiếm luôn được hai chiếc màu sắc không giống nhau nhưng cũng không tha. Còn ông anh dáng cao đang cười đó nữa, thật là cảm ơn ông anh đã tới, nhưng đang tắm gội cũng chạy vội tới nên trên tóc vẫn còn đầy bọt, xác định sẽ không bị cảm chứ? Còn thêm ông anh mắt kính vẫn đang lẩm bẩm kia nữa, trong tay ông anh đang cầm gì thế? Vừa nói vừa bước vào, rồi để ngay trên bàn của Giang Nam Đồng một đống đồ ăn, từ đường QQ rồi mì ăn liền, rồi mã não Sa Kỳ rồi còn nửa trái dưa hấu, một chùm nho, hai quả táo. Tóm lại, đầy đủ hết, cuối cùng có ông anh còn chậm rãi mang chai rượu xái đang kẹp dưới nách đặt lên bàn, rồi lại lấy từ trong túi ra một bao thuốc sông Hồng.
“Em dâu, hút một điếu nhé?” Ông anh này thong thả ung dung hỏi.
“Em không biết hút, anh cứ tự nhiên đi ạ.” Thành Hạ nói, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Trời ạ, Thần Tiên ơi, trong suy nghĩ của cô thì mấy người học tiến sĩ này sao lại giống người bình thường được, nhưng sao cũng hút thuốc lá chứ. . . . . . Ông anh cũng rất tự nhiên, dựa vào bàn chậm rãi châm thuốc bắt đầu hút, chỗ này từ trên xuống dưới mù mịt khói thuốc, Thành Hạ nhìn mấy gương mặt lờ mờ, gắng gượng trốn sau lưng Giang Nam Đồng.
Thuốc hút được một nửa thì nhóm người lại ùn ùn kéo đi, còn cố ý để cửa mở nói cho đỡ mùi thuốc lá .
“Những thứ này tốt để cho heo, Cầu Cầu, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn.” Giang Nam Đồng nói. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn [email protected]
“Không cần đâu, em không đói nữa, những thứ đó để các anh ấy mang về đi, nếu không coi chừng nửa đêm lại có người đói phát điên đấy.” Thành Hạ nói, nhìn những thứ đó trên bàn, có lẽ mở tiệm tạp hóa cũng được nữa.
“Yên tâm, chờ chúng ta vừa ra khỏi cửa là những thứ này sẽ thần kỳ biến mất. Đi thôi.” Giang Nam Đồng rất tự nhiên nắm chặt tay của cô kéo đi, quả nhiên rất nhiều bóng đen nhanh chóng quay lại, mà Giang Nam Đồng cũng không khóa cửa . . . . . . Gió đêm hiu hiu, trong trường vẫn còn rất náo nhiệt, nói chuyện tình cảm rồi luyện tập thể thao rồi đi lại cho tiêu hóa sau khi ăn tóm lại rất náo nhiệt, Giang Nam Đồng dắt tay của cô, Thành Hạ cảm thấy mọi người nhìn nên hơi ngượng ngùng, luôn có ý định rụt lại để giữ một khoảng cách an toàn.
“Cũng đã chính thức rồi, đây là phúc lợi bình thường của anh, đừng tước đoạt chứ.” Giang Nam Đồng nói, vẫn không buông tay.
“Cảm giác thật kỳ quái, giống như trẻ sinh đôi dính liền vậy ấy.” Thành Hạ nói, mắt còn nhìn bốn phía như tên trộm.
“Anh lại thấy rất tốt.” Giang Nam Đồng nói, rồi chợt nhớ tới chuyện sáng nay: “Cầu Cầu, còn sợ không?”
“Không việc gì, ngược lại, đầu anh không có cảm giác choáng váng chứ?” Thành Hạ hỏi, sao mà lại đập chính xác lên nón an toàn của Giang Nam Đồng như vậy.
“Có.” Giang Nam Đồng cười nói.
“Vậy chúng ta đi bệnh viện đi.” Thành Hạ nói, không biết sao cô lại hẩm hiu thế, còn liên lụy đến bạn trai nữa.
“Bệnh viện không trị được.” Giang Nam Đồng thu lại khuôn mặt tươi cười, giọng điệu cũng nghiêm túc. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn [email protected]
Xong rồi, coi như “Dịch vụ hậu mãi” suốt đời rồi, trong lòng kết luận Giang Nam Đồng là ‘đồ dễ vỡ, cầm nhẹ - để nhẹ’, về sau cần cẩn thận hơn, đàn ông cũng không nhất định da dày thịt béo hơn so với cô.
“Á?! Phải làm sao bây giờ?” Thành Hạ hỏi.
Giang Nam Đồng liền cúi người xuống gần tai cô nói thầm đôi câu, lập tức Thành Hạ đỏ mặt, một cái tay nhàn rỗi khác vỗ một cái vào bụng Giang Nam Đồng: “Anh thử làm em sợ một chút coi!”
Cái gì vậy, còn “Ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng dĩ nhiên vui vẻ chóng mặt rồi“.
“Dã man.” Giang Nam Đồng nói.
“Ừ, có ý kiến sao?” Thành Hạ cao giọng.
“Không có, rất tốt.” Giang Nam Đồng cười.
Ăn khuya, Giang Nam Đồng nói đi ra tiệm bánh ngọt ở cổng trường, Thành Hạ vốn là không đói, hơn nữa lại giữ vững lập trường “Tiết kiệm để trả tiền vay” nên kiên quyết không đi, cuối cùng ăn tô miến chua cay ở nhà ăn, lúc Giang Nam Đồng đưa cô về tới cửa ký túc xá thì rất nhiều đôi uyên ương cũng đang lưu luyến không nỡ chia tay, đúng là Thành Hạ sợ bị nhìn thấy nên chạy vào nhanh như một làn khói.
Bây giờ là lúc đánh răng rửa mặt nên người đến người đi trong hành lang, Thành Hạ trốn vào trong phòng vẫn nghe bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới một câu “Ôi, Thành Hạ về chưa?” “’Cô’ Giang đi đâu rồi chứ? Hò hẹn sau hoàng hôn sao?” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn [email protected]
’Cô’ Giang . . . . . . Thật là bá đạo.
Lúc đêm khuya vắng người, Thành Hạ lặng lẽ đi rửa mặt, cảm giác mình giống như kẻ trộm vậy, đã yêu đương thì vẫn nên ít xuất hiện thôi, nghĩ đến đều do tên ngốc Tiếu Thanh kia, nếu cậu ta phản ứng nhanh một chút thì Giang Nam Đồng cũng không bại lộ rồi. Tiếng chuông chói tai chợt vang lên, Oh my God, là của cô. Thành Hạ ba chân bốn cẳng chạy về phòng muốn nhìn xem kẻ nào nửa đêm động kinh, đột nhiên lại thấy lóe lên hai chữ “Tiếu Thanh“.
Cầm điện thoại lao ra khỏi phòng tìm nơi yên tĩnh nhất: “Quái gở thật, đêm hôm khuya khoắt cậu bị chuột rút à? Chết rồi mà!”
“Không phải là anh đây quan tâm chuyện lớn cả đời của em sao, Nhóc Con, em được Giang Nam Đồng theo đuổi khi nào vậy?” Tiếu Thanh cười hì hì.
“Cậu hãy học để mà xuất ngoại đi, trông nom nhiều việc không đâu như vậy làm gì?” Thành Hạ nói, mới ban ngày đương nhiên làm thân, giờ còn trơ tráo xưng “anh” nữa chứ.
“Ah, tính khí Nhóc Con rất nóng nảy, còn nói chuyện với anh trai thế nữa, nhưng đừng nói với bạn trai như vậy nha, đàn ông đều thích dịu dàng đấy.” Tiếu Thanh vẫn cười hì hì.
“Ông Tiếu, nếu ông rảnh rỗi thì đi ngủ đi. Ánh mắt như ông vậy tôi cũng không nói gì đi, nhưng ông còn không biết xấu hổ trông nom tôi nữa, hứ, cúp đây, bye bye.” Thành Hạ cúp điện thoại chuyển sang chế độ im lặng rồi trở về phòng.
Thích dịu dàng, lại nói, ai không dịu dàng ấy.
Bởi vì tình yêu bị bại lộ, gần nửa tháng sau đó Thành Hạ nhận được ánh mắt thẩm tra của nhiều người, làm cho cô cảm giác mình giống như con mèo nhỏ đáng yêu được cưng chiều vậy.
Cũng may, chuyện gì cũng thời điểm thôi, đoạn “Tình yêu thầy trò” này tuy có người không coi trọng nhưng đa phần các bạn học đều chúc mừng, anh Lý Hàm Trúc thì nói thế này “Anh nói này Thành Hạ, sao em lại thấy anh không hợp nhỉ, cùng với thầy Giang còn không hợp bằng cùng với anh đấy, à, còn nữa, sau này em đừng khiêu vũ cùng thầy Giang nhé, đến lúc đó giẫm hư giày da thì chỉ tốn tiền nhà tụi em mà thôi.”
Thành Hạ đem đoạn văn này thuật lại cho Giang Nam Đồng nghe, Giang Nam Đồng nói: “Không sao, đến lúc đó anh sẽ không mang giày.” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn [email protected]
“Thế nhỡ giẫm lên chân anh thì sao?” Thành Hạ hỏi.
“Vậy thì em phải chăm sóc, thuốc thang chứ sao!” Giang Nam Đồng nói.
Hay là thôi đi, khiêu vũ một lần phải chăm sóc một trăm ngày, một năm cứ trôi qua như vậy ư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook