Đời Sinh Viên Khổ Nạn
Chương 8: Bác sĩ quái dị

Vũ Đạo đạp xe rất ổn định, lúc có lằn ranh giảm tốc anh ta cũng sẽ cố tình bỏ qua. Chúng tôi nhanh chóng đến được bệnh viện của trường. Xuống xe, Vũ Đạo nhìn đôi chân trần của tôi, nói:

“Sàn bệnh viện nói không chừng có vài mẩu kính vỡ…”

Vũ Đạo ta còn chưa nói hết lời thì tôi đã nhảy phốc lên lưng anh ta.

“Em cũng tự giác nhỉ?”

“Hết cách rồi, em vẫn luôn là một học sinh ngoan biết tự giác mà, nếu không thì sao em lại thi vào nơi này chứ?” Chậc… chỉ cần không bị thương, mặt dày một chút có xá gì?

Vũ Đạo cõng tôi lao thẳng vào trong phòng điều trị, vừa đi vào đã thấy một bác sĩ nam đang dựa người đọc sách ngẩng lên nhìn chúng tôi. Anh ta đeo cặp kính gọng vàng, mặt mày thanh tú, khóe miệng cười như không cười, xem ra đây chắc hẳn là một thư sinh thông thái, nhưng lại mang theo nét tà khí không sao giấu đi được. Vũ Đạo vừa nhìn rõ mặt anh ta liền quay người định bỏ đi:

“Chúng ta tìm bác sĩ khác!”

Hả?? Bác sĩ đẹp trai thế này cơ mà, đến bệnh viện không để ngắm anh ta thì tôi đến làm gì?

(Quý cô đến khám bệnh cơ mà! Cô ta quên mất điều đó rồi…)

Tôi lăn lông lốc trượt xuống khỏi lưng Vũ Đạo, “Bác sĩ ơi, cứu em!”

Vị bác sĩ kia tiến lên đỡ tôi ngồi dậy, rồi anh ta cười liếc nhìn Vũ Đạo. Quả nhiên là một bác sĩ cứu người chết, giúp người bị thương, vừa mới đó mà đã thể hiện đầy đủ cái sự ‘cứu tử’ và ‘giúp đỡ’ đó ra rồi.

“Thì ra là em à! Vưu Dung đúng không?” Vị bác sĩ đó điềm đạm nói.

“Anh bác sĩ biết em sao?” Tôi có chút kinh ngạc.

“À, em không phải là bạn sinh viên hôm đó dùng hoa ném vào tay đánh trống ở lễ chào đón sinh viên mới đó sao!” Anh bác sĩ cười đến là mập mờ.

Không phải chứ, khó khăn lắm mới gặp được một anh chàng bác sĩ đẹp trai, vậy mà anh ta cũng biết đến sự tích ‘hủy hoại thanh danh’ của tôi mấy hôm trước. Không hơn được rồi, trời không có mắt! Tôi chán nản nói: “Anh bác sĩ tên gì vậy?”

Bác sĩ đang định trả lời, đã thấy Vũ Đạo tằng hắng một tiếng, cướp lời nói: “Cậu ta là bác sĩ Trương!”

“Bác sĩ Trương?” Bác sĩ Trương nhìn Vũ Đạo tỏ vẻ hoài nghi, sau đó anh ta quay về phía tôi: “Bạn học Vưu, để tôi khám cho em!”

Bác sĩ Trương kiểm tra thị lực cho tôi trước, mặc dù tôi cảm thấy có chút kì quái nhưng nghĩ đến việc tiện thể kiểm tra xem tật cận thị của mình có nặng hơn không, nên cũng không nói gì. Kiểm tra thị lực xong, bác sĩ Trương vừa viết vào cuốn sổ nhỏ vừa nói:

“Cận thị di truyền, ảnh hưởng di truyền không phải tuyệt đối! Mở ngoặc, mắt long lanh!”

Đúng là một bác sĩ giỏi tận chức tận trách! Chủ yếu là dáng vẻ cũng đẹp trai, lại khen mình ‘đẹp từng phần’!

(Ngũ quan ‘đẹp từng phần’ của cô tạo nên một khuôn mặt mất cân đối hoàn hảo!)

“Ê, trong bệnh án không cần viết cái ‘mắt long lanh’ ấy đâu!” Vũ Đạo dường như rất không hài lòng.

“Viết câu đó là để nói rõ thủy tinh thể của cô ấy trong suốt, không bị đục!” Bác sĩ Trương giải thích.

“Cậu viết như vậy, bác sĩ khác đọc có hiểu được bệnh án của cậu không?” Vũ Đạo có chút bất lực.

“Tiểu Dung, sau này em chỉ được tìm tôi khám bênh thôi, biết chưa?” Bác sĩ Trương nở nụ cười mập mờ đến gian xảo, khiến người ta không sao cưỡng lại được, ma xui quỷ khiến tôi gật đầu.

Vũ Đạo lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, không lên tiếng nữa.

Sau khi bác sĩ Trương kiểm tra tai mũi họng cho tôi xong, cuối cùng tôi cũng nhịn không được mong mỏi bảo anh ta khám cho tôi cái chân, đang định nói thì bị bác sĩ Trương ngắt lời:

“Há to miệng ra!”

Bác sĩ Trương vừa nhìn vừa nói: “Gần đây có hơi nóng!” (Nghĩ thầm: Đổi lại là anh, trải qua mấy ngày vừa rồi, anh có thể không nóng được không?) “Đến giờ vẫn chưa mọc răng khôn, vẫn còn răng sữa!” (Gì cơ? Định nghĩa về ‘răng sữa’ của anh là như thế nào vậy? Nghĩa của anh không phải về mặt y học, mà là về mặt khiêu dâm đúng không?)

(Từ 幼齿 = răng sữa = 1 từ chỉ những cô gái ngốc nghếch, ngây ngô đáng yêu)

“Lại đây, để tôi xem lại tướng tá xem nào!”

Bác sĩ Trương ghé sát vào mặt tôi, chăm chú quan sát xung quanh mắt tôi, nghiêm túc nói:

“Em sắp có tình duyên rồi đấy!”

Lúc này, Vũ Đạo trầm giọng, “Bác sĩ Trương, vậy là đủ rồi!”

“Còn chưa kiểm tra tim gan nội tạng mà! Tốt nhất là lấy ít máu nữa! Nếu không thì…” Bác sĩ Trương còn chưa nói xong đã bị Vũ Đạo ngắt lời: “Tôi mang cô ấy đến là để khám cái chân bị bong gân!”

Tôi vội vàng gật đầu.

“Chân?!” Bác sĩ Trương cuối cùng cũng nhìn xuống cái chân của tôi, ho khan một tiếng, anh ta đang định thong thả nói vài lời gì đó thì lại bị Vũ Đạo cướp lời:

“Có phải cậu định nói, nếu đã bong gân thì nhất định bị ngã hay bị đụng vào đâu đó, nếu đã bị ngã hay bị đụng vào đâu đó thì nói không chừng sẽ gây chấn động não, ngũ quan nội tạng sẽ bị tổn thương, vậy nên kiểm tra toàn diện là điều cần thiết!”

“Ừm, chính là như vậy đấy!” Bác sĩ Trương mỉm cười đồng ý.

Sao Vũ Đạo lại biết vậy? Chẳng lẽ trước đó anh ta cũng từng được bác sĩ Trương khám cho rồi sao? Vũ Đạo cũng học dáng vẻ thong dong của bác sĩ Trương, nói:

“Cậu mà còn giải ngu nữa là chúng tôi tìm bác sĩ khác đấy!”

Không phải là khám loạn lên để thu thêm phí đấy chứ? Lòng tôi lúc này cũng chưa biết điểm dừng, tôi hỏi bác sĩ Trương: “Anh bác sĩ, việc kiểm tra này là miễn phí đấy hả?”

“Miễn phí đấy! Người nhà thoải mái đi.” Bác sĩ Trương cười nói, có điều anh ta liếc mắt nhìn Vũ Đao, người đang vô cùng bất mãn rồi bất đắc dĩ nói:

“Hôm nay không kiểm tra những cái khác nữa, chắc em cũng không bị chấn động não đâu, nhớ là lần sau rảnh rỗi thì đến cho tôi rút ít máu là được!”

Cuối cùng bác sĩ Trương cũng quay trở lại vấn đề chính, khám chân cho tôi. Bị anh ta nắn mắt cá chân mấy lần, tôi đau đến điếng người. Bác sĩ Trương thấy tôi nhíu mày nên lực tay cũng giảm đi, sau đó lại dần dần trở thành xoa bóp chân, anh ta vừa nhìn thái độ của tôi vừa nói:

“Tuần hoàn máu của em không được tốt lắm, có lẽ là do bình thường ngồi nhiều nên cột sống cũng không được ổn.”

“Bác sĩ Trương, anh còn biết cả mát xa chân sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Đúng rồi, học được mát xa chân là lấy được cô vợ tốt!” Nụ cười của bác sĩ Trương vẫn chưa dứt, dường như có ý gì sâu xa, anh ta nói: “Sau này tìm chồng thì em nhất định phải tìm một người biết mát xa chân nhé, nếu anh ta không biết làm thì bảo anh ta mau mà đi học đi! Nếu như anh ta không học thì tìm người nào biết ấy, ví dụ như tôi chẳng hạn!”

“Vâng, vâng!” Tôi vội vàng gật đầu, nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi lại: ‘Bác sĩ Trương gián tiếp tỏ tình với mình’! Tình duyên đến nhanh thật đấy, ha, bác sĩ Trương đoán chuẩn thật!

(Cái này mà cũng tính sao?)

Lúc này lại nghe thấy bác sĩ Trương nói: “Chân vẫn còn duỗi được nhanh và đẹp lắm! Đi giày cỡ 35 đây mà! Ui da…”

“Đúng ạ! Bác sĩ Trương, anh làm sao vậy?”

“Đau chân…. Biết là em đau chân nên anh kêu thay em một tiếng!”

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Vũ Đạo đang đứng bên cạnh, lúc này trên mặt Vũ Đạo đang treo lủng lẳng một nụ cười cứng ngắc.

Bác sĩ Trương lấy ra chai rượu thuốc vốn định thoa cho tôi, có điều do dự một chút, anh ta liền đưa cho Vũ Đạo, “Thoa lên!”, còn mình thì ngồi xuống viết vào bệnh án.

Vũ Đạo nhận lấy chai rượu, anh ta ngước nhìn tôi rồi lập tức chuyển tầm nhìn xuống chân tôi, không nhìn tôi nữa. Anh ta ngồi xuống thoa thuốc cho tôi, nhưng đúng vào giây phút tay anh ta chạm vào da mình, tim tôi đột nhiên giật thót, vội vàng rụt chân lại còn tay anh ta hình như cũng run lên, lập tức ngừng lại. Tôi bối rối nhìn anh ta nhưng không ngờ chúng tôi lại giao mắt với nhau, đột nhiên có một sự hoảng sợ không biết từ đâu đến, tôi cuống cuồng cầm lấy chai rượu từ tay Vũ Đạo, liếc mắt nhìn thấy bác sĩ Trương đang đẩy gọng kính, nhìn hai chúng tôi rất mờ ám. Tôi vội cúi xuống thoa thuốc vào mắt cá, Vũ Đạo lại từ từ đứng dậy.

“Không phải bệnh gì nặng, lúc về nhớ thoa thuốc mỗi ngày, chẳng mấy chốc lại ổn thôi. Trừ giờ thể dục, những giờ học khác đều không được bỏ. Lúc về nhớ nói một tiếng xin nghỉ với Trương Tam nhé.”

“Trương Tam?” Tôi rất ngạc nhiên.

“À, ừm, để thầy Võ của bọn em nói một tiếng với thầy Trương là được rồi.” Bác sĩ Trương có chút ậm ừ, tiện thể nhìn qua, Vũ Đạo đang trợn mắt nhìn anh ta. Bác sĩ Trương vội vàng nói:

“Vẫn nên để anh ta tiếp tục cõng em về kí túc xá thì hơn.”

Vũ Đạo hơi cúi người xuống, anh ta cõng tôi rời khỏi bệnh viện. Mặc dù chỉ là cõng đi một đoạn ngắn nhưng không biết vì sao cảm giác lại không thoải mái giống như đoạn đường anh ta đưa tôi đến, vậy nên ra khỏi bệnh viện là tôi vội vàng ngồi xuống đằng sau yên xe đạp ngay. Bác sĩ Trương tiễn chúng tôi ra tận cửa, dặn tôi: “Nhớ hôm khác quay lại để tôi lấy ít máu nhé!”

Thấy Vũ Đạo lại quay đầu trừng mắt nhìn, anh ta tiếp tục nói: “Nhớ đến một mình nhé!”

Bác sĩ Trương cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘một mình’.

“Thật sự phải đi lấy máu kiểm tra sao?” Trên đường quay vè kí túc xá, tôi hỏi Vũ Đạo.

“Đừng để ý đến anh ta!” Hình như tâm trạng của Vũ Đạo rất tệ, tôi cũng không lên tiếng nữa.

Đến kí túc xá nữ sinh, Vũ Đạo không cõng tôi nữa mà gọi Tiểu Dư và Phạm Thái xuống, đỡ tôi lên tầng.

“Nghiêm trọng không?” Phạm Thái hỏi.

“Không nghiêm trọng, bác sĩ nói thoa thuốc mấy ngày là khỏi.”

“Vậy mà cậu khám lâu vậy sao, làm bọn mình lo đến mức đang định đi đến bệnh viện tìm cậu đấy!” Tiểu Dư tức giận nói.

“Đụng trúng một tay bác sĩ tương đối quái dị, xem có chút mà bắt mình khám toàn thân, vậy nên làm chậm trễ chút chút. Có điều anh ta đẹp trai cực luôn! Anh ta còn nói mình sắp có tình duyên nữa!” Tôi khoái trá nói.

Tiểu Dư liếc nhìn tôi, cười chế giễu: “Cậu ấy à, vì một bác sĩ đẹp trai cũng đáng để bong gân rồi.”

Thấy tôi gật đầu, cậu ta tiếp tục hỏi: “Bác sĩ đó tên gì?”

“Bác sĩ Trương.”

“Hôm khác mình cũng đi ‘see the doctor’, đi xem tướng xem sao.” Tiểu Dư dáng vẻ tham lam, quả nhiên là ‘sắc nữ một giuộc’ với tôi!

“Sao sớm vậy mà các cậu đã về rồi?”

“Sau khi cậu đi không bao lâu, mọi người cũng giải tán, bọn mình về sớm, chỉ có cán bộ trong khoa ở lại, hình như mở hội gì đó, Giả Họa là bí thư Đoàn cũng vừa mới về.” Tiểu Dư đáp.

Đi vào phòng, nhìn thấy Giả Họa đứng sau rèm cửa sổ nhìn xuống tầng dưới, thấy bọn tôi đi vào, cô ấy liền rời khỏi đó.

Buổi tối, chân tôi âm ẩm đau, khó mà ngủ được. Thực ra chủ yếu là vì Tiểu Dư ở giường dưới thì ngáy, Giả Họa ở đối diện thì nghiến răng còn Phạm Thái thỉnh thoảng lại nói mớ. Aiz, môi trường ngủ náo nhiệt như vậy cơ mà! Vẫn xui xẻo như mọi khi thôi. Mẹ à, lúc này nhất định mẹ cũng ở nhà ‘thởi dài một tiếng’ đấy nhỉ. Không biết vì sao tình cảnh lúc Vũ Đạo chạm vào chân tôi, cứ liên tục hiện lên. Lúc trước đám bạn thân chạm vào chân, tôi cũng không có phản ứng mạnh đến như vậy, xem ra đúng là không phải tôi ghét Vũ Đạo một cách bình thường rồi. Tôi không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ trước khi ngủ, suy nghĩ còn lại trong đầu là: ‘Lúc co chân lại, Vũ Đạo lập tức cúi đầu không cử động, thật tiếc là lúc đấy không nhìn thấy ánh mắt của anh ta. Lúc đó anh ta đang nghĩ gì vậy nhỉ?’

P/S: Độc giả bổ sung: “Anh ta đang nghĩ: Ô, mồ hôi chân này, thối quá. À, còn cả nấm chân nữa! Hôi không đứng dậy được rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương