Đời Sinh Viên Khổ Nạn
-
Chương 4: Ra mặt thay người khác
Tức giận đùng đùng trở lại ký túc xá, nhìn thấy Phạm Thái đang treo màn cho chiếc giường của cô, mỹ nữ đúng là khác biệt, cần được bảo hiểm gấp đôi. Mà Giả Họa gọi cơm từ căng tin đang ăn trưa. Tôi hỏi Dư Lâm chạy đi đâu, Phạm Thái nói cô nàng đi chuẩn bị công cụ phòng sói rồi. Vừa nói xong, Dư Lâm liền mang theo một cái chai bia rỗng trở lại, vừa ném xuống dưới giường của mình, vừa nói:
“Trong trường học không dễ tìm được gạch!”
Tôi động não, tìm Giả Họa đang ăn cơm xin một cái bánh bao:
“Thầy Võ nói, bánh bao căn tin trường chúng tôi có thể dùng làm đạn đạo, lấy một cái bánh bao khô chắc là dùng tốt hơn một cục gạch!”
“322! Dưới lầu có người tìm!” Nữ sinh khoa Toán ở cách vách bước vào gọi một tiếng. Gì đấy? Đây không phải cô nữ sinh được Ngô Ngọc thổ lộ sao? Hê hê…. sau này sẽ từ từ hỏi thăm!
“Tìm ai ?” Giả Họa ăn cơm ngẩng đầu lên hỏi.
“Không nói!” Nữ sinh khoa toán nói xong bỏ đi.
“Ba người bọn mình cùng đi xuống hay là phái một người đi xuống?” Giả Họa rõ ràng không muốn bị gián đoạn lúc ăn cơm. Vì thế tôi tiếp lời:
“Cũng phải, ăn nửa bữa cơm chạy tới chạy lui dễ xì hơi lắm! Cậu đừng đi, mình và Tiểu Dư chơi oẳn tù tì quyết định xem ai đi xuống đi!”
“Được!” Tiểu Dư đồng ý, sau 3 giây, tôi bại trận, nhìn vẻ mặt theo lẽ thường phải có của Tiểu Dư, cảm giác chơi oẳn tù tì hẳn là sở trường của cô nàng này.
Người dưới lầu thì ra là lớp trưởng bé nhỏ của chúng tôi, chỉ theo nghe ngóng của Tiểu Dư ‘Vạn sự thông’ thì hắn cũng là người Thiên Tân, thi vào khoa của chúng tôi với thành tích cực cao. Lần đầu tiên phân tích ở cự ly gần, mới xác minh được cái sự ‘cực cao’ của cậu ta, 180 (cm) tổng số đây. Quả nhiên là người khiến người ta ngưỡng mộ mà! Có điều trên mặt cũng có mụn trứng cá, chẳng lẽ sống trong thời đại của Lưu Tường đã trở thành hình mẫu thời trang? Tất cả mọi người đều chỉnh dung thành như vậy? Chỉ thấy cậu ta nói:
“Mình tên là Vương Cát, đây là sách của ba người các cậu, nam sinh bọn mình thuận tiện đưa qua giúp.”
Vừa cảm ơn cậu ta thì cậu ta đã đi rồi. Này, không cần phải đi nhanh như vậy chứ, tán gẫu thêm mấy câu thôi. Quan trọng là cậu đi rồi, tôi phải một mình bê ba bó sách này đi lên đấy.
Giả Họa cơm nước xong đi ra ngoài, tôi và Phạm Thái tiếp tục nghe ‘đài phát thanh bà tám’ Tiểu Dư phát sóng tin tức mới nhất của khoa. Nghe xong vài chương trình, rốt cục Phạm Thái ngồi không yên, sách mới của cô nàng chậm chạp mãi không tới. Vốn là cô định đến ký túc xá nam sinh hỏi, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng. Điều này làm cho tôi cực kỳ không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta, có cái gì mà phải ngại chứ? (Cô cả đời cũng không hiểu được!) Vì thế tôi vinh quang gánh vác nhiệm vụ đến phòng của nam sinh hỏi giúp cô ấy.
Ký túc xá nam ngay phía sau khu nhà của chúng tôi, tôi bước ba bước đã vào đó, lúc đi vào tôi còn nở nụ cười với ông chú quản lý. Nam sinh khoa tôi ở ngay tầng một, tôi vừa vặn gặp được Vương Cát, sau khi hỏi cậu ta phòng ngủ của lớp trưởng Vật liệu ứng dụng ở phòng 106, tôi liền gõ cửa đi vào. Vừa vào phòng, chỉ nhìn thấy một nam sinh vóc dáng thấp bé đang ở trên giường cắt dây đèn, hắn liếc tôi một cái, sau đó tiếp tục với cái dây đèn của mình, nói như không có gì xảy ra:
“Tôi là Lý Băng, cậu là nam là nữ?”
Mẹ nó chứ, có thể nói tiếng người không hả? Không hỏi tôi tên là gì mà lại hỏi tôi là nam hay nữ! Tôi tức giận trả lời hắn:
“Tôi tới tìm lớp trưởng của các cậu!”
“À, vậy cậu tiếp tục tìm đi!” Lý Băng không để ý tới tôi. Người gì đây! Cũng không biết phép lịch sự mà bảo tôi ở đâu đến?! Tôi đang ức chế với Lý Băng thì Ngô Ngọc bước vào. Cậu ta vừa thấy tôi đã khó chịu hỏi:
“Cậu đến đây làm gì?!”
“Tôi đến tìm lớp trưởng Vật liệu ứng dụng!”
“Chính là tôi! Tạm thời đảm nhiệm thôi!”
“Sách của Phạm Thái có ở chỗ cậu không?”
“Không rõ, tôi vừa họp về.”
“Tự lấy ở dưới khoa! Sách của cậu ở trên giường.” Lý Băng đột nhiên nói, sau đó tiếp tục chăm chú vào cái dây đèn của hắn.
Tôi liếc mắt nhìn chồng sách mới trên giường của Ngô Ngọc, nghĩ rằng trong lớp bọn họ chỉ có một nữ sinh, vậy mà cũng không nói sẽ giúp mang qua đấy, trong lòng không khỏi chùng xuống. Đi ra, nghe thấy Ngô Ngọc hỏi Lý Băng:
“Cậu làm dây đèn làm gì?”
“Mình muốn thiết kế một góc hợp lý, làm giá phơi quần áo!”
“Dừng tay!”
Tôi âm thầm cảm khái thần nhân khoa chúng tôi rồi rời khỏi ký túc xá 23. Sau khi quay về phòng ngủ nói cho Phạm Thái, cô nàng đành một mình đến thủ thư của khoa. Không bao lâu, Phạm Thái trở lại. Tiểu Dư nhận lấy sách của Phạm Thái, bất mãn nói:
“Cậu bó sách sao mà nát quá vậy, là sách mới sao? Cũng không lựa một chút.”
“Chỉ còn lại có bọc sách này thôi, những người khác đều lĩnh hết cả rồi.” Phạm Thái vô tình nói.
Vốn tôi đang đứng trước gương nhìn mái tóc ngắn của mình, vì câu nói vừa rồi của Lý Băng làm tôi phát điên, lúc này nhìn thấy bọc sách bị mất góc, thậm chí có chỗ bị rách của Phạm Thái, lại nhớ đến cuốn sách mới tinh trên giường của Ngô Ngọc, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên. Mặc dù nói nữ sinh bọn tôi ít, mấy cậu cũng không thể đón tiếp chúng tôi như vậy được, nữ sinh khoa Lý trong trường trung học cũng ít, nhưng các nam sinh đều rất coi trọng bọn tôi, sao lên đại học, tỷ lệ nam sinh và nữ sinh khoa Lý lại cách nhau xa như vậy, mà thái độ sao lại tệ như thế chứ! Xem ra vụ khoa vật lý bắt người xấu như đuổi dê bắt gà mà thầy Võ kể kia cũng không bịa đặt rồi!
Trong nháy mắt, tôi đã cầm lấy bọc sách kia, hùng hổ đi về phía ký túc xá nam hỏi tội. Vào phòng 106, thấy Ngô Ngọc đang ăn cơm, tôi không nói nhiều, ném bọc sách rách nát kia lên giường của cậu ta, sau đó cầm bọc sách mới tinh lên, tức giận nói:
“Phạm Thái là nữ sinh duy nhất trong khoa các cậu, các cậu không lấy sách cho cô ấy thì thôi, còn đưa cho cô ấy cái bọc rách nát này! Cậu không hiểu được thân là lớp trưởng thì phải nhường cho người khác trước, còn mình thì lấy sau à! Không phải đàn ông!”
Nói hết một hơi, tôi cầm bọc sách mới, trong khi mấy kẻ ở trong phòng ngủ còn chưa hồi phục lại tinh thần, tôi bỏ đi.
Cho đến rời khỏi ký túc xá 23, tôi mới tỉnh táo lại đôi chút, hối hận vừa rồi tôi đã xúc động quá mức, mẹ đã dạy tôi thế nào? Tôi là liệt nữ Trinh Đức sao? Chính nghĩa nhiệt huyết như vậy sao? Sao lại xù đuôi lên thế này! Mặc dù cầm sách về rồi nhưng hậu quả đã không thể cứu vãn được! Sau khi tỉnh táo tôi suy sụp quay về ký túc xá, người khác còn nghĩ là tôi bị bắt nạt ở ký túc xá 23 chứ. (rất ít khi có lúc tôi tỉnh táo!)
Sự biết ơn của Phạm Thái không bù lại được vết thương trong lòng tôi, tôi quyết định chạy trốn trước khi tinh thần làm phóng viên của Tiểu Dư nổi lên, tôi nhanh chóng thu dọn đồ, quay về nhà.
Có thể tưởng tượng được bây giờ ký túc xá nam sinh đang nổ tung lên, tất cả mọi người đều tuyên truyền sự tích anh hùng của tôi đây! Mẹ, con gái bất hiếu! Về nhà, mẹ thấy tôi còn đau khổ hơn cả ngày hôm qua, thái độ nhân từ bao dung, ôm tôi vào trong lòng, khuyên giải an ủi nói:
“Con gái à, quan hệ không tốt với giáo viên hướng dẫn cũng không sao, cứ quan hệ tốt với mấy đứa lớp trưởng là được rồi.”
“Mẹ, lớp trưởng cũng không xong….”
Mẹ vỗ lưng tôi, thấm thía nói:
“Một ngày mà đã căng thẳng với cả giáo viên hướng dẫn lẫn cán sự, khó khăn rồi, khó khăn rồi…”
Mẹ tôi suy nghĩ nửa ngày, vừa định mở miệng, tôi ngắt lời nói:
“Không phải mẹ định nói là, quan hệ tốt với bạn học là được rồi đấy chứ!”
“Đúng thế! Mẹ đang định nói thế đấy, mẹ biết mấy ngày hôm trước có yêu cầu con hơi cao một chút chút, bây giờ chúng ta vẫn nên nhìn khách quan sự thật một chút có lẽ sẽ tốt hơn!”
Hình như mẹ đã sớm chuẩn bị tư tưởng, mẹ nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được nói:
“Con gái à, tiêu chuẩn đã thấp lắm rồi đấy, ngày mai con cố gắng thêm một chút đi!”
“Trong trường học không dễ tìm được gạch!”
Tôi động não, tìm Giả Họa đang ăn cơm xin một cái bánh bao:
“Thầy Võ nói, bánh bao căn tin trường chúng tôi có thể dùng làm đạn đạo, lấy một cái bánh bao khô chắc là dùng tốt hơn một cục gạch!”
“322! Dưới lầu có người tìm!” Nữ sinh khoa Toán ở cách vách bước vào gọi một tiếng. Gì đấy? Đây không phải cô nữ sinh được Ngô Ngọc thổ lộ sao? Hê hê…. sau này sẽ từ từ hỏi thăm!
“Tìm ai ?” Giả Họa ăn cơm ngẩng đầu lên hỏi.
“Không nói!” Nữ sinh khoa toán nói xong bỏ đi.
“Ba người bọn mình cùng đi xuống hay là phái một người đi xuống?” Giả Họa rõ ràng không muốn bị gián đoạn lúc ăn cơm. Vì thế tôi tiếp lời:
“Cũng phải, ăn nửa bữa cơm chạy tới chạy lui dễ xì hơi lắm! Cậu đừng đi, mình và Tiểu Dư chơi oẳn tù tì quyết định xem ai đi xuống đi!”
“Được!” Tiểu Dư đồng ý, sau 3 giây, tôi bại trận, nhìn vẻ mặt theo lẽ thường phải có của Tiểu Dư, cảm giác chơi oẳn tù tì hẳn là sở trường của cô nàng này.
Người dưới lầu thì ra là lớp trưởng bé nhỏ của chúng tôi, chỉ theo nghe ngóng của Tiểu Dư ‘Vạn sự thông’ thì hắn cũng là người Thiên Tân, thi vào khoa của chúng tôi với thành tích cực cao. Lần đầu tiên phân tích ở cự ly gần, mới xác minh được cái sự ‘cực cao’ của cậu ta, 180 (cm) tổng số đây. Quả nhiên là người khiến người ta ngưỡng mộ mà! Có điều trên mặt cũng có mụn trứng cá, chẳng lẽ sống trong thời đại của Lưu Tường đã trở thành hình mẫu thời trang? Tất cả mọi người đều chỉnh dung thành như vậy? Chỉ thấy cậu ta nói:
“Mình tên là Vương Cát, đây là sách của ba người các cậu, nam sinh bọn mình thuận tiện đưa qua giúp.”
Vừa cảm ơn cậu ta thì cậu ta đã đi rồi. Này, không cần phải đi nhanh như vậy chứ, tán gẫu thêm mấy câu thôi. Quan trọng là cậu đi rồi, tôi phải một mình bê ba bó sách này đi lên đấy.
Giả Họa cơm nước xong đi ra ngoài, tôi và Phạm Thái tiếp tục nghe ‘đài phát thanh bà tám’ Tiểu Dư phát sóng tin tức mới nhất của khoa. Nghe xong vài chương trình, rốt cục Phạm Thái ngồi không yên, sách mới của cô nàng chậm chạp mãi không tới. Vốn là cô định đến ký túc xá nam sinh hỏi, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng. Điều này làm cho tôi cực kỳ không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta, có cái gì mà phải ngại chứ? (Cô cả đời cũng không hiểu được!) Vì thế tôi vinh quang gánh vác nhiệm vụ đến phòng của nam sinh hỏi giúp cô ấy.
Ký túc xá nam ngay phía sau khu nhà của chúng tôi, tôi bước ba bước đã vào đó, lúc đi vào tôi còn nở nụ cười với ông chú quản lý. Nam sinh khoa tôi ở ngay tầng một, tôi vừa vặn gặp được Vương Cát, sau khi hỏi cậu ta phòng ngủ của lớp trưởng Vật liệu ứng dụng ở phòng 106, tôi liền gõ cửa đi vào. Vừa vào phòng, chỉ nhìn thấy một nam sinh vóc dáng thấp bé đang ở trên giường cắt dây đèn, hắn liếc tôi một cái, sau đó tiếp tục với cái dây đèn của mình, nói như không có gì xảy ra:
“Tôi là Lý Băng, cậu là nam là nữ?”
Mẹ nó chứ, có thể nói tiếng người không hả? Không hỏi tôi tên là gì mà lại hỏi tôi là nam hay nữ! Tôi tức giận trả lời hắn:
“Tôi tới tìm lớp trưởng của các cậu!”
“À, vậy cậu tiếp tục tìm đi!” Lý Băng không để ý tới tôi. Người gì đây! Cũng không biết phép lịch sự mà bảo tôi ở đâu đến?! Tôi đang ức chế với Lý Băng thì Ngô Ngọc bước vào. Cậu ta vừa thấy tôi đã khó chịu hỏi:
“Cậu đến đây làm gì?!”
“Tôi đến tìm lớp trưởng Vật liệu ứng dụng!”
“Chính là tôi! Tạm thời đảm nhiệm thôi!”
“Sách của Phạm Thái có ở chỗ cậu không?”
“Không rõ, tôi vừa họp về.”
“Tự lấy ở dưới khoa! Sách của cậu ở trên giường.” Lý Băng đột nhiên nói, sau đó tiếp tục chăm chú vào cái dây đèn của hắn.
Tôi liếc mắt nhìn chồng sách mới trên giường của Ngô Ngọc, nghĩ rằng trong lớp bọn họ chỉ có một nữ sinh, vậy mà cũng không nói sẽ giúp mang qua đấy, trong lòng không khỏi chùng xuống. Đi ra, nghe thấy Ngô Ngọc hỏi Lý Băng:
“Cậu làm dây đèn làm gì?”
“Mình muốn thiết kế một góc hợp lý, làm giá phơi quần áo!”
“Dừng tay!”
Tôi âm thầm cảm khái thần nhân khoa chúng tôi rồi rời khỏi ký túc xá 23. Sau khi quay về phòng ngủ nói cho Phạm Thái, cô nàng đành một mình đến thủ thư của khoa. Không bao lâu, Phạm Thái trở lại. Tiểu Dư nhận lấy sách của Phạm Thái, bất mãn nói:
“Cậu bó sách sao mà nát quá vậy, là sách mới sao? Cũng không lựa một chút.”
“Chỉ còn lại có bọc sách này thôi, những người khác đều lĩnh hết cả rồi.” Phạm Thái vô tình nói.
Vốn tôi đang đứng trước gương nhìn mái tóc ngắn của mình, vì câu nói vừa rồi của Lý Băng làm tôi phát điên, lúc này nhìn thấy bọc sách bị mất góc, thậm chí có chỗ bị rách của Phạm Thái, lại nhớ đến cuốn sách mới tinh trên giường của Ngô Ngọc, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên. Mặc dù nói nữ sinh bọn tôi ít, mấy cậu cũng không thể đón tiếp chúng tôi như vậy được, nữ sinh khoa Lý trong trường trung học cũng ít, nhưng các nam sinh đều rất coi trọng bọn tôi, sao lên đại học, tỷ lệ nam sinh và nữ sinh khoa Lý lại cách nhau xa như vậy, mà thái độ sao lại tệ như thế chứ! Xem ra vụ khoa vật lý bắt người xấu như đuổi dê bắt gà mà thầy Võ kể kia cũng không bịa đặt rồi!
Trong nháy mắt, tôi đã cầm lấy bọc sách kia, hùng hổ đi về phía ký túc xá nam hỏi tội. Vào phòng 106, thấy Ngô Ngọc đang ăn cơm, tôi không nói nhiều, ném bọc sách rách nát kia lên giường của cậu ta, sau đó cầm bọc sách mới tinh lên, tức giận nói:
“Phạm Thái là nữ sinh duy nhất trong khoa các cậu, các cậu không lấy sách cho cô ấy thì thôi, còn đưa cho cô ấy cái bọc rách nát này! Cậu không hiểu được thân là lớp trưởng thì phải nhường cho người khác trước, còn mình thì lấy sau à! Không phải đàn ông!”
Nói hết một hơi, tôi cầm bọc sách mới, trong khi mấy kẻ ở trong phòng ngủ còn chưa hồi phục lại tinh thần, tôi bỏ đi.
Cho đến rời khỏi ký túc xá 23, tôi mới tỉnh táo lại đôi chút, hối hận vừa rồi tôi đã xúc động quá mức, mẹ đã dạy tôi thế nào? Tôi là liệt nữ Trinh Đức sao? Chính nghĩa nhiệt huyết như vậy sao? Sao lại xù đuôi lên thế này! Mặc dù cầm sách về rồi nhưng hậu quả đã không thể cứu vãn được! Sau khi tỉnh táo tôi suy sụp quay về ký túc xá, người khác còn nghĩ là tôi bị bắt nạt ở ký túc xá 23 chứ. (rất ít khi có lúc tôi tỉnh táo!)
Sự biết ơn của Phạm Thái không bù lại được vết thương trong lòng tôi, tôi quyết định chạy trốn trước khi tinh thần làm phóng viên của Tiểu Dư nổi lên, tôi nhanh chóng thu dọn đồ, quay về nhà.
Có thể tưởng tượng được bây giờ ký túc xá nam sinh đang nổ tung lên, tất cả mọi người đều tuyên truyền sự tích anh hùng của tôi đây! Mẹ, con gái bất hiếu! Về nhà, mẹ thấy tôi còn đau khổ hơn cả ngày hôm qua, thái độ nhân từ bao dung, ôm tôi vào trong lòng, khuyên giải an ủi nói:
“Con gái à, quan hệ không tốt với giáo viên hướng dẫn cũng không sao, cứ quan hệ tốt với mấy đứa lớp trưởng là được rồi.”
“Mẹ, lớp trưởng cũng không xong….”
Mẹ vỗ lưng tôi, thấm thía nói:
“Một ngày mà đã căng thẳng với cả giáo viên hướng dẫn lẫn cán sự, khó khăn rồi, khó khăn rồi…”
Mẹ tôi suy nghĩ nửa ngày, vừa định mở miệng, tôi ngắt lời nói:
“Không phải mẹ định nói là, quan hệ tốt với bạn học là được rồi đấy chứ!”
“Đúng thế! Mẹ đang định nói thế đấy, mẹ biết mấy ngày hôm trước có yêu cầu con hơi cao một chút chút, bây giờ chúng ta vẫn nên nhìn khách quan sự thật một chút có lẽ sẽ tốt hơn!”
Hình như mẹ đã sớm chuẩn bị tư tưởng, mẹ nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được nói:
“Con gái à, tiêu chuẩn đã thấp lắm rồi đấy, ngày mai con cố gắng thêm một chút đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook