Đời Sinh Viên Khổ Nạn
Chương 39: Tỏ tình long trọng

Tám giờ sáng thứ tư là tiết học của Vũ Đạo, tôi đã nghĩ chuyện hôm qua khiêu chiến với Trương Văn sẽ trở thành chủ đề nóng trước giờ học, vốn cho rằng chuyện đó sẽ làm nhạt đi suy đoán về tình yêu thầy trò của đám bạn học, nhưng khi Vũ Đạo bước vào lớp, đám sinh viên vẫn bất giác nhìn về phía tôi. Dù sao lúc trước chính xác là tôi đã qua lại quá thân mật với anh ta, sau giờ học Vũ Đạo rất nhiều lần bảo tôi một mình ở lại, chuyện này dường như đã cung cấp chút ít căn cứ cho phỏng đoán của đám bạn học.

Nghỉ giữa giờ, Vũ Đạo chẳng hề tránh đi nghi ngờ, anh ta lại gọi một mình tôi ra khỏi giảng đường, việc này lại khiến cho đám bạn học đồng loạt liếc mắt. Vũ Đạo tìm một chỗ vắng người ở hành lang, “Tiểu Dung, em không cần phải hạ thủ độc ác với Trương Văn như vậy.”

“Em vốn định đá vào bụng anh ta cơ, muốn trách thì trách anh ta quá cao.” Tôi tự giải thích cho mình.

Vũ Đạo khẽ lắc đầu không đồng tình, “Thân hình Trương Văn tiêu chuẩn lắm đấy, tôi nghĩ vấn đề ở đây là, em chưa xem xét đến điều kiện khách quan là chân mình hơi bị ngắn!”

Mặt tôi trong chớp mắt đỏ lên, tôi cãi cố: “Không phải bình thường thầy vẫn đánh anh ta vô cùng thê thảm sao, thầy không có tư cách nói em!”

Vũ Đạo cười, thong dong nói: “Tôi khác em, Trương Văn là em ruột của tôi!”

Ầm ầm…. Bác sĩ Võ ‘mèo máy’ là anh trai của anh, tôi chịu, sao giờ ngay cả Trương Văn, một người chắc chắn mang họ Trương cũng thành em ruột anh thế này?

“Không thể nào!”

“Chuyện không thể không phải là việc này, mà là việc sắp xảy ra sau này kìa.” Vũ Đạo để lại một câu không rõ ràng rồi quay về giảng đường.

Xét về tính cách, xét về mức độ biến thái, xét về mồm mép, nghĩ thế nào thì Trương Văn cũng không thể là anh em với Vũ Đạo và bác sĩ Võ được! Nhưng Trương Văn chính xác rất thân thiết gần với hai người đó, Vũ Đạo lên lớp thể dục thay Trương Văn, lúc trước bọn họ còn gọi Trương Văn là Trương Tam, chẳng lẽ ca sĩ trong ban nhạc ba người kia là Trương Văn? Sau khi ngây ra hồi lâu, tôi mới vội vàng quay về lớp học.

Vừa bước vào giảng đường, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ ửng đỏ đáng ngờ, lại khiến cho đám bạn học to nhỏ bàn luận. Vũ Đạo, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Đáng ghét…

Cả tiết học sau đó, tôi căn bản nghe không vào, một là nghi vấn về Trương Văn cứ luôn đeo bám lấy tôi, một nguyên nhân còn quan trọng hơn là, mỗi khi tôi nhìn về phía Vũ Đạo thì đều cảm thấy rất mất tự nhiên, không thể không chuyển ánh mắt đến chỗ khác. Nếu như thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Vũ Đạo thì còn tệ hơn, nhịp tim tôi sẽ lập tức tăng lên. Mối quan hệ nguy hiểm này, vô tình khiến một người vẫn không biết ý của Vũ Đạo như tôi đây hưng phấn không thôi, do đó lại càng thấp thỏm muốn biết rốt cuộc Vũ Đạo nghĩ thế nào về mình. Chỉ là một sinh viên chuyên gây rắc rối khiến anh ta thấy buồn cười, hay là có một phần vạn khả năng anh ta cũng thích tôi? Tôi chẳng tự tin để có thể trở thành vế sau, nhưng vẫn không sao khống chế được kỳ vọng cực lớn đang tràn ngập trong lòng. Tôi của lúc này dường như đang đứng ở ranh giới giữa thiên đường và địa ngục, bên trái bước vào địa ngục, bên phải bước lên thiên đường, còn mọi thứ xung quanh, chỉ là một câu nói của Vũ Đạo.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan học, tôi thở phào một hơi. Lúc này lại nghe thấy giọng Vũ Đạo nghiêm túc một cách lạ thường: “Cuối cùng, tôi vẫn muốn nói một câu liên quan đến vấn đề cá nhân, đó chính là… tôi thực sự thích sinh viên Vưu Dung!” Nói xong, anh ta nhìn tôi sâu sắc, thoải mái quay người rồi đi ra khỏi giảng đường.

Trong giảng đường, đầu tiên là một mảng yên tĩnh đến đáng sợ, ngay sau đó liền bùng nổ. Đầu óc tôi trống rỗng, những âm thanh ồn ào xung quanh trở nên vô cùng xa xăm, người và cảnh vật trước mắt từ mơ hồ dần dần biến mất. Thế giới yên tĩnh, trắng xóa, tôi mất đi ý thức, mất đi hô hấp, cũng mất đi trái tim. Không mừng rỡ như điên, không cảm động, chẳng có tí cảm giác nào, cả thế giới chỉ còn lại câu nói kia, nó như tiếng chuông lúc nửa đêm đang vang vọng trong đầu tôi. Thì ra cảm giác của giây phút bước lên thiên đường là như vậy, không có bất kỳ cảm xúc trong trẻo nào, chỉ cần một câu thần chú giúp bạn mở cánh cửa thiên đường, một câu thần chú mà thôi!

Lúc hồi phục lại tâm trí, trước mắt mới dần rõ ràng. Phạm Thái đang lo lắng gọi tôi, Tiểu Dư thì ra sức lay người tôi. Đám bạn khác thì sớm đã không thấy tung tích đâu rồi, sau cùng bọn họ tản đi như thế nào, tôi hoàn toàn không biết. Tôi bỏ lại Phạm Thái và Tiểu Dư rồi lao thẳng đến bệnh viện, không biết vì sao, lúc này việc duy nhất tôi nghĩ đến, chính là lập tức gặp bác sĩ Võ.

Chạy một mạch đến văn phòng của bác sĩ Võ, anh ta cũng vừa khám xong cho bệnh nhân. Sau khi bác sĩ Võ tiễn bệnh nhân đi, anh ta liền đỡ cái đứa thở không ra hơi tôi đây ngồi xuống, “Sao thế, Tiểu Dung? Chuyện long trời nào khiến em hoảng hốt thế? Nhất định không phải chuyện của Trương Văn rồi.” Lần đầu tiên bác sĩ Võ thấy tôi thất thố như vậy, anh toán đoán không sai chút nào.

“Đó là…” Tôi hơi khó mở lời, “Đó là…” Nghĩ đến những gì mình sắp nói, tôi bắt đầu đỏ mặt.

Bác sĩ Võ quan sát biểu hiện của tôi, anh ta đoán: “Chẳng lẽ là vận đào hoa mà tôi nói, em biết chưa?”

Tôi nặng nề gật đầu, xấu hổ ấp úng nói: “Vũ Đạo nói anh ấy… thích em!” Vừa nói xong, tôi cảm thấy hai má nóng như lửa đốt.

Bác sĩ Võ trầm ngâm giây lát rồi hỏi tôi: “Cậu ta nói thế nào?”

Tôi không hiểu ý của bác sĩ Võ lắm, chần chừ đáp: “Dùng miệng nói ạ.”

“Tôi hỏi em tình hình lúc đó mà.” Bác sĩ võ nghiêm túc đến lạ thường.

“Lúc tan học, khi tất cả sinh viên đều ở trên lớp.” Nói đến đây, cả người tôi ngập tràn hạnh phúc.

Bác sĩ Võ phì cười một tiếng, giọng điệu trách móc: “Thằng nhóc thối này!”

“Vậy em có thích cậu ta không?” Bác sĩ Võ hỏi lại tôi, tôi xấu hổ cúi đầu. Bác sĩ Võ dường như đã hiểu, anh ta đổi chủ đề, “Tiểu Dung, em muốn trừng phạt nó như thế nào?”

“Sao em phải phải trừng phạt anh ấy?” Câu hỏi của bác sĩ Võ khiến tôi thấy khó hiểu.

“Thôi đi, đây đã là trừng phạt lớn nhất dành cho nó rồi.” Bác sĩ Võ nói đầy ẩn ý, “Tiểu Dung, có vài lời nói thật nghe có vẻ rất giả dối, có vài lời giả dối nghe ra rất thật, trải nghiệm tình cảm thì phải dùng trái tim, nếu không rất khó phân biệt thật giả.”

Bác sĩ Võ tiễn cái đứa đang mơ hồ ra khỏi bệnh viện, trước khi đi, tôi nghe thấy anh ta lẩm bẩm: “Trên đời này đau khổ lớn nhất thường bắt nguồn từ niềm hạnh phúc lớn nhất.” Lời của bác sĩ Võ làm cho tôi thấy khó hiểu, nhưng lại khiến cho một đứa đang rất hạnh phúc như tôi đồng thời cảm thấy có chút bất an. Chẳng lẽ lời tỏ tình trước mặt mọi người hôm nay của Vũ Đạo là giả?

Buổi chiều đi hiến máu, tôi và đám bạn trong khoa đến bệnh viện đúng giờ. Đúng như tôi nghĩa, bác sĩ Võ lấy máu hai mắt tỏa sáng, mặt mũi hồng hào, nhỏ giọng ngâm nga, có thể thấy anh ta hưng phấn vô cùng. Ánh mắt như sói đói dọa không ít sinh viên vốn can đảm lắm mới dám đến. Trừ bác sĩ Võ, vẫn còn một y tá trẻ khác, mặc dù nhìn giống người mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm, nhưng người xếp hàng đợi lấy máu chỗ cô ấy vẫn nhiều hơn bác sĩ Võ. Tôi vốn cũng định xếp hàng chỗ cô y tá kia, nhưng nghĩ bác sĩ Võ ngày thường vẫn chăm sóc cho tôi, tôi đành lịch sự xếp hàng bên chỗ anh ta. Có điều nói gì thì nói, kỹ thuật lấy máu của bác sĩ Võ rất đỉnh, mạch máu của mấy nữ sinh vừa nhỏ vừa mờ, anh ta đâm một kim vẫn có thể lấy được máu ngay, hoàn thành công việc nhanh chóng gọn gàng.

Lúc này, cô y tá kia đang lấy máu cho một nam sinh gầy bé. Cô ấy ấn cả nửa ngày trời, cuối cùng do dự một lúc rồi đâm loạn xuống, nhưng lại không thấy máu chảy ra. Sau đó cô ấy liền điều chỉnh mũi kim dưới da, chọc đông một cái, đâm tây một cái, nam sinh đáng thương cứ thế mà ngất đi. Tôi đứng bên này nheo mắt lại nhìn, còn có nữ sinh mới thấy đã ngất luôn rồi. Đám người xếp hàng bên chỗ y tá kia, trong nháy mắt chỉ còn lại mấy người, toàn bộ chuyển sang hàng bác sĩ Võ, chỉ có mấy nam sinh ngày trước từng được đưa đến bệnh viện là đứng bất động, người nào người nấy dáng vẻ coi thường cái chết, xem ra bọn họ thà bị lấy máu đến chết chứ không muốn gặp lại bác sĩ Võ độc địa.

Bác sĩ Võ ầy một tiếng, đỡ nam sinh bị ngất kia ngồi dậy, đổi cánh tay, tiếp tục lấy máu.

Toát mồ hôi chưa….

Hơn nữa lượng máu mà anh ta lấy từ nam sinh kia, hình như còn nhiều hơn người khác rất nhiều, sinh viên khác nhìn thấy hít hơi lạnh. Trong nháy mắt, lại có nhiều sinh viên quay về hàng của nữ y tá kia. Biết làm sao được đây, một bác sĩ không có nhân tính, một y tá chưa có kinh nghiệm, mọi người chỉ có thể âm thầm kêu khổ.

Bác sĩ Võ gọi tôi đến đỡ nam sinh kia vào giường. Sau khi đỡ cậu ta nằm xuống, bác sĩ Võ lại ra hiệu bảo tôi đắp chăn cho cậu ta, vậy nên tôi đành tiện tay kéo ra giường trắng lên mặt cậu ta! Sau đó làm dấu chữ thập trước ngực, đứa trẻ đáng thương, hãy yên nghỉ nhé…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương