Đời Sinh Viên Khổ Nạn
-
Chương 21: Mẹ yêu bày mưu
Buổi chiều như đã hẹn, tôi đến sân vận động luyện tập tiết mục với Trương Văn, Vũ Đạo đã đến đó trước rồi, có lẽ là chuẩn bị giám sát tình hình luyện tập của bọn tôi. Không lâu sau Trương Văn cũng vội vàng chạy tới, thoạt đầu tôi suýt chút nữa không nhận ra anh ta, trên mặt Trương Văn lúc này còn lưu lại một lớp trang điểm nhàn nhạt, trong lúc ngẩn ngơ tôi cảm giác anh ta là con gái, hơn nữa còn rất đẹp. Ngay cả đàn ông trang điểm vào còn đẹp hơn mình, trong lòng không tránh khỏi có chút tự ti, tôi thờ ơ ném ra một câu: “Bê đê!”
Trương Văn nghe vậy liền ưỡn ngực ra, phản kích tôi: “Xin chào? Bạn nhỏ từ Sao Hỏa có thân hình mẫu giáo, cảm xúc tiểu học, trí tuệ trung học!”
Hôm nay anh bị người ta dội thuốc nổ đấy à, tôi mới nói anh có một câu, anh đã có đến cả trăm câu cho tôi rồi. Tôi bị anh ta nói nhưng mặt cũng chẳng đỏ lên, không chịu thua kém liền châm biếm:
“Vậy anh chính là sinh vật đột biến được sinh ra bởi heo và khỉ, bị ong và sâu cưỡng gian trong Phong Hỏa hí chư hầu* rồi!” Lúc trước nói anh là nửa cầm thú (nửa con cầm thú = nửa cầm thú) là vẫn coi trong anh đấy!
(*Phong Hỏa hí chư hầu: Chu U Vương nhà Chu say mê Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười bèn nghe lời nịnh thần đốt đài Phong Hỏa thường dùng để triệu gọi chư hầu tới cứu giá mỗi khi có ngoại xâm. Bao Tự thấy chư hầu kéo quân đến tới chân thành mà không thấy bóng giặc, ngơ ngơ ngác ngác thì liền bật cười. Chu U Vương rất mừng, lâu lâu lại đốt một phát. Dần dà chư hầu mất niềm tin vào thiên tử. Sau này Khuyển Nhung đến đánh vào thành, đài Phong Hỏa đã đốt nhưng chư hầu không đến nữa. Chu U Vương bị giết, Bao Tự bị mang ra làm đồ chơi rồi tự tử. Nhà Chu rời đô về phía đông, kể từ đó suy yếu dần rồi chấm dứt vào thời Xuân Thu Chiến Quốc.)
Vũ Đạo nhíu mày, quát lên ngăn hai chúng tôi lại, “Mặc dù trong trường Đại học văn minh là phải dùng từ văn minh, nhưng mắng người không kèm những lời thô tục cũng không phải là cái mà chúng ta ủng hộ! Ngoài ra, Tiểu Vưu em mắng mà thở không ra hơi như vậy rất không tốt, em xem mặt em sắp nghẹn đỏ lên rồi kìa, học tập Trương Văn ấy, chí ít phải nghỉ vài lần.” Vũ Đạo cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt đỏ lựng của tôi, khiến tôi càng thêm tức giận. Dưới ánh mắt ra hiệu của Vũ Đạo, Trương Văn lấy khăn tay ra lau mặt.
Sau đó trong lúc luyện tập, tôi và Trương Văn luôn cãi vã không ngừng, Vũ Đạo lại ngồi một bên, cầm cuốn PLAYBOY cười gian. Chẳng lẽ Trương Văn cũng bị Vũ Đạo dùng cuốn tạp chí đó dụ dỗ nên mới tới đây tập? Cám dỗ xác thịt đúng là không thể đoán được, lại một lần nữa tôi căm giận thân hình của mình! Liếc mắt nhìn Vũ Đạo, Vũ Đạo thấy tôi nhìn về phía mình thì vung vẩy cuốn tạp chí trong tay, nháy mắt với tôi. Đồ cầm thú…!
Tập được ước chừng hơn nửa tiếng, Vũ Đạo vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt, giống như đang nhìn con chó con mèo nhà anh ta đánh nhau vậy, việc này khiến tôi cực kỳ không thoải mái. Tập được mấy lần, tôi bãi công, việc này hình như đúng ý nguyện của Trương Văn, đây là việc duy nhất anh ta đồng ý với tôi hôm nay. Sau khi được Vũ Đạo đồng ý, Trương Văn cấp tốc thu dọn đồ đạc, Vũ Đạo lại đi đến bên cạnh tôi, khẽ đưa ra ý kiến: “Lúc biểu diễn em cần có nhiều động tác khó hơn, nếu không khó giật giải lắm. Em yên tâm, Trương Văn tuyệt đối có thể phối hợp được.” Nói xong, anh ta và Trương Văn cùng rời đi.
Quay về kí túc xá, nghĩ đến những xung đột vừa rồi với Trương Văn thì giận bừng bừng. Tôi với bát tự của anh ta tương xung rồi, đúng là củi khô thì lửa bốc, gặp mặt thì cãi nhau đôm đốp! Tiếp tục đạp vào cái ghế đã gãy một chân để trút giận, có lẽ lực chân của tôi thật sự đã có chút tiến bộ, không lâu sau, tôi đã biến ghế vuông thành ghế dài. Lượn một vòng kí túc, thấy không còn gì có thể đạp được nên tôi quyết định quay về nhà tìm mục tiêu.
Gặp được bà Trương trước cửa, tối muốn cúi đầu bước nhanh qua, không may vẫn bị bà ấy phát hiện, “Vưu Dung à, …”
Tôi bị lộ, vội vàng chặn lời bà Trương lại, “Bà Trương, bà ngàn vạn lần đừng khen cháu nữa nhé!”
“Con bé này, đúng là không biết xấu hổ mà!” Bà Trương bực mình, nói, “Bà vẫn luôn muốn hỏi cháu một việc.”
Hỏi chuyện á, vậy còn được!
“Có chuyện gì ạ?” Tôi nhiệt tình hỏi lại.
“Thì là, Triệu Bản Sơn có phải thân thích của nhà cháu không?”
“….”
Tôi quay đầu, mặc cho bà Trương ở phía sau gào thét, tôi cũng chẳng để ý mà đi thẳng về nhà. Bà Trương à, dù bà là fan của Triệu Bản Sơn thì bà cũng không thể giày vò tinh thần cháu như vậy chứ! May mà trước cửa không có mấy bà thím là fan của Phùng Công, nếu không sau này tôi cũng chẳng muốn về nhà.
Đến nhà, tôi nói dối bố mẹ là gần trường học không an toàn, gần đây thường xảy ra chuyện nên tôi muốn học tốt Không thủ đạo. Mẹ cực kỳ thoải mái, lập tức phá cái giường gỗ cũ ra để tôi luyện tập. Tôi ôm mẹ, cảm động nói: “Mẹ à, mẹ ủng hộ con quá!”
“Phải rồi, mẹ không ủng hộ được sao? Không ủng hộ, chắc chắn con cũng thừa lúc bố mẹ không có nhà, tự mình đến phá nó thôi.” Nói xong, bà lại dặn bố tôi hôm khác mua cái giường sắt về thay thế.
“…”
Trong quá trình tập đá giường, tôi hỏi mẹ câu được câu không: “Mẹ này, thầy hiệu trưởng nói nếu con muốn chuyển khoa thì thầy ấy có thể giúp con.”
“Căn bản cũng không cần phải chuyển, sau khi chuyển đi con vẫn phải chịu giày vò một vòng nữa ở khoa khác, đau khổ bực bội một lần, bây giờ khó khăn lắm người trong khoa vật lý mới quen con, con cần gì phải tự làm khổ mình? Đừng mở rộng ảnh hưởng nữa!” Mẹ sâu xa nói.
Tôi vận khí, sau đó đá gãy một khúc gỗ. Có điều suy nghĩ kĩ thì lời mẹ nói cũng đầy đạo lý, thôi vậy, dập tắt hoàn toàn suy nghĩ chuyển khoa là được.
Tập luyện ở nhà hình như cũng đầy hiệu quả, sau một kì nghỉ cuối tuần ngắn ngủi, nhưng gì có thể đá được đã bị tôi đá gần hết rồi. Đảo qua vòng hai, vừa liếc mắt thấy bàn cờ gỗ của bố thì ông đã phi vèo qua, khư khư ôm lấy bàn cờ, bi thương cùng cực nói với tôi: “Bố nói này con gái, cường đạo tìm con muốn cái gì thì con cho nó cái đó là được rồi, nó có cướp nữa thì cũng không địch lại được sự giày vò này của con đâu!”
Mẹ tôi vừa khéo đang ăn cà rốt đi qua, hiếm khi bà đồng ý với bố: “Con lớn lên giống bố như vậy, cường đạo chắc sẽ không cướp đi sự trong trắng của con đâu!”
Tôi nghe hai người đó nói vậy, nổi nóng, “Rốt cục con có phải là con ruột của hai người không vậy!”
“Ngoài việc bế nhầm, cũng có khả năng là bố con đi nhặt về!” Mẹ suy nghĩ một lúc rồi nói.
Ông trời của tôi ơi, cứ thế này thì chẳng cần đoạn tuyệt quan hệ mẹ con nữa rồi!
Bố nhìn thấy vẻ mặt dứt khoát của tôi thì vội vàng xoa dịu: “Con gái à, con vất vả đá ghế như vậy cũng không nhất thiết phải có thành quả gì, thực sự chỉ cần con có thể đối phó được với mẹ thì cơ bản đã là thiên hạ vô địch rồi! Nhớ năm đó, trước khi bố lấy mẹ, bố cũng thường ba ngày bị cướp, hai ngày bị trộm đấy. Sau đó bố bất chấp (thực sự quá nhẫn tâm!) kết hôn với mẹ con, con xem bao năm qua bố sống rất yên bình đó thôi, đúng là đám cường đạo lưu manh cũng không thấy nữa!”
Xời, bố ơi bố đừng lừa con, bố cho là con không biết sao, đó là vì sau khi bố và mẹ kết hôn xong, trên người chẳng có đồ gì đáng giá, có lẽ cường đạo gặp bố cũng phải từ thiện cho bố mấy xu thì lương tâm chúng nó mới có thể yên ổn được!
“Nói thật với bố mẹ, con không đối phó được với thầy giáo thể dục dạy Không thủ đạo tên Trương Văn, ngày nào đó sẽ xảy ra xung đột, thực sự con không sợ bị đánh, vấn đề là trong bệnh viện trường lại có một bác sĩ biến thái hơn cả con, con cảm thấy sau khi bị thương mà rơi vào tay anh ta thì chỉ có nước lo lắng cho tính mạng của mình thôi!” Cuối cùng thì tôi cũng thật thà khai ra.
Mẹ vừa ăn cà rốt vừa ngồi xuống, khinh thường nói: “Là đàn ông hả?”
Tôi vội vàng gật đầu, mẹ nhàn nhã nói: “Chỉ là việc cỏn con thôi, mẹ dạy con vài chiêu nhé. Chỉ có điều, nhớ là phải đánh thắng đấy, ép giáo viên thể dục đấy thanh toán tiền cái giường cho nhà mình!”
Học lỏm được mấy chiêu của mẹ, tôi không thể không khen, “Mẹ yêu xuất mã, một chọi hẳn hai!”
(Mẹ + bố = hai = mẹ, vậy nên bố đơn giản = 0)
Thì ra quý nhân mà bác sĩ Trương bói được chính là mẹ!!
Trước khi đi ngủ, mẹ hỏi tôi: “Con gái à, con và Trương Văn có thù lớn như vậy, đừng có nói là cậu ta phát hiện ra bí mật trong cái tên của con nhé? Nếu đúng là vậy, nhớ là phải đánh thắng, trói cậu ta về nhà để mẹ xem xem!”
Mẹ cho là anh ta đần sao, để mặc cho con trói lại á? Muốn trói thì mẹ đi mà làm!
“Không phải một mình anh ta đâu, là hai người cũng phát hiện đấy! Chẳng qua là cái tên nửa cầm thú kia thì dễ đối phó, còn tên cầm thú khác thì vô cùng gian manh, phải trường kỳ kháng chiến!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Tạm thời áp dụng chính sách ‘tấn công xa, giao tiếp gần’ vậy!
“Mẹ nhớ là mẹ gửi con đến một trường Đại học chính quy, không phải trường huấn luyện thú mà. Con học vật lý mà?” Mẹ hỏi tôi.
“Vâng, đúng ạ, có điều trước mắt vẫn chưa vào cửa.”
“À, vật lý không giúp được con, dạy thú gặp khó khăn thì lúc nào cũng có thể thỉnh giáo mẹ.” Mẹ xoa xoa lớp mặt nạ trên mặt rồi rời đi.
Trương Văn nghe vậy liền ưỡn ngực ra, phản kích tôi: “Xin chào? Bạn nhỏ từ Sao Hỏa có thân hình mẫu giáo, cảm xúc tiểu học, trí tuệ trung học!”
Hôm nay anh bị người ta dội thuốc nổ đấy à, tôi mới nói anh có một câu, anh đã có đến cả trăm câu cho tôi rồi. Tôi bị anh ta nói nhưng mặt cũng chẳng đỏ lên, không chịu thua kém liền châm biếm:
“Vậy anh chính là sinh vật đột biến được sinh ra bởi heo và khỉ, bị ong và sâu cưỡng gian trong Phong Hỏa hí chư hầu* rồi!” Lúc trước nói anh là nửa cầm thú (nửa con cầm thú = nửa cầm thú) là vẫn coi trong anh đấy!
(*Phong Hỏa hí chư hầu: Chu U Vương nhà Chu say mê Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười bèn nghe lời nịnh thần đốt đài Phong Hỏa thường dùng để triệu gọi chư hầu tới cứu giá mỗi khi có ngoại xâm. Bao Tự thấy chư hầu kéo quân đến tới chân thành mà không thấy bóng giặc, ngơ ngơ ngác ngác thì liền bật cười. Chu U Vương rất mừng, lâu lâu lại đốt một phát. Dần dà chư hầu mất niềm tin vào thiên tử. Sau này Khuyển Nhung đến đánh vào thành, đài Phong Hỏa đã đốt nhưng chư hầu không đến nữa. Chu U Vương bị giết, Bao Tự bị mang ra làm đồ chơi rồi tự tử. Nhà Chu rời đô về phía đông, kể từ đó suy yếu dần rồi chấm dứt vào thời Xuân Thu Chiến Quốc.)
Vũ Đạo nhíu mày, quát lên ngăn hai chúng tôi lại, “Mặc dù trong trường Đại học văn minh là phải dùng từ văn minh, nhưng mắng người không kèm những lời thô tục cũng không phải là cái mà chúng ta ủng hộ! Ngoài ra, Tiểu Vưu em mắng mà thở không ra hơi như vậy rất không tốt, em xem mặt em sắp nghẹn đỏ lên rồi kìa, học tập Trương Văn ấy, chí ít phải nghỉ vài lần.” Vũ Đạo cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt đỏ lựng của tôi, khiến tôi càng thêm tức giận. Dưới ánh mắt ra hiệu của Vũ Đạo, Trương Văn lấy khăn tay ra lau mặt.
Sau đó trong lúc luyện tập, tôi và Trương Văn luôn cãi vã không ngừng, Vũ Đạo lại ngồi một bên, cầm cuốn PLAYBOY cười gian. Chẳng lẽ Trương Văn cũng bị Vũ Đạo dùng cuốn tạp chí đó dụ dỗ nên mới tới đây tập? Cám dỗ xác thịt đúng là không thể đoán được, lại một lần nữa tôi căm giận thân hình của mình! Liếc mắt nhìn Vũ Đạo, Vũ Đạo thấy tôi nhìn về phía mình thì vung vẩy cuốn tạp chí trong tay, nháy mắt với tôi. Đồ cầm thú…!
Tập được ước chừng hơn nửa tiếng, Vũ Đạo vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt, giống như đang nhìn con chó con mèo nhà anh ta đánh nhau vậy, việc này khiến tôi cực kỳ không thoải mái. Tập được mấy lần, tôi bãi công, việc này hình như đúng ý nguyện của Trương Văn, đây là việc duy nhất anh ta đồng ý với tôi hôm nay. Sau khi được Vũ Đạo đồng ý, Trương Văn cấp tốc thu dọn đồ đạc, Vũ Đạo lại đi đến bên cạnh tôi, khẽ đưa ra ý kiến: “Lúc biểu diễn em cần có nhiều động tác khó hơn, nếu không khó giật giải lắm. Em yên tâm, Trương Văn tuyệt đối có thể phối hợp được.” Nói xong, anh ta và Trương Văn cùng rời đi.
Quay về kí túc xá, nghĩ đến những xung đột vừa rồi với Trương Văn thì giận bừng bừng. Tôi với bát tự của anh ta tương xung rồi, đúng là củi khô thì lửa bốc, gặp mặt thì cãi nhau đôm đốp! Tiếp tục đạp vào cái ghế đã gãy một chân để trút giận, có lẽ lực chân của tôi thật sự đã có chút tiến bộ, không lâu sau, tôi đã biến ghế vuông thành ghế dài. Lượn một vòng kí túc, thấy không còn gì có thể đạp được nên tôi quyết định quay về nhà tìm mục tiêu.
Gặp được bà Trương trước cửa, tối muốn cúi đầu bước nhanh qua, không may vẫn bị bà ấy phát hiện, “Vưu Dung à, …”
Tôi bị lộ, vội vàng chặn lời bà Trương lại, “Bà Trương, bà ngàn vạn lần đừng khen cháu nữa nhé!”
“Con bé này, đúng là không biết xấu hổ mà!” Bà Trương bực mình, nói, “Bà vẫn luôn muốn hỏi cháu một việc.”
Hỏi chuyện á, vậy còn được!
“Có chuyện gì ạ?” Tôi nhiệt tình hỏi lại.
“Thì là, Triệu Bản Sơn có phải thân thích của nhà cháu không?”
“….”
Tôi quay đầu, mặc cho bà Trương ở phía sau gào thét, tôi cũng chẳng để ý mà đi thẳng về nhà. Bà Trương à, dù bà là fan của Triệu Bản Sơn thì bà cũng không thể giày vò tinh thần cháu như vậy chứ! May mà trước cửa không có mấy bà thím là fan của Phùng Công, nếu không sau này tôi cũng chẳng muốn về nhà.
Đến nhà, tôi nói dối bố mẹ là gần trường học không an toàn, gần đây thường xảy ra chuyện nên tôi muốn học tốt Không thủ đạo. Mẹ cực kỳ thoải mái, lập tức phá cái giường gỗ cũ ra để tôi luyện tập. Tôi ôm mẹ, cảm động nói: “Mẹ à, mẹ ủng hộ con quá!”
“Phải rồi, mẹ không ủng hộ được sao? Không ủng hộ, chắc chắn con cũng thừa lúc bố mẹ không có nhà, tự mình đến phá nó thôi.” Nói xong, bà lại dặn bố tôi hôm khác mua cái giường sắt về thay thế.
“…”
Trong quá trình tập đá giường, tôi hỏi mẹ câu được câu không: “Mẹ này, thầy hiệu trưởng nói nếu con muốn chuyển khoa thì thầy ấy có thể giúp con.”
“Căn bản cũng không cần phải chuyển, sau khi chuyển đi con vẫn phải chịu giày vò một vòng nữa ở khoa khác, đau khổ bực bội một lần, bây giờ khó khăn lắm người trong khoa vật lý mới quen con, con cần gì phải tự làm khổ mình? Đừng mở rộng ảnh hưởng nữa!” Mẹ sâu xa nói.
Tôi vận khí, sau đó đá gãy một khúc gỗ. Có điều suy nghĩ kĩ thì lời mẹ nói cũng đầy đạo lý, thôi vậy, dập tắt hoàn toàn suy nghĩ chuyển khoa là được.
Tập luyện ở nhà hình như cũng đầy hiệu quả, sau một kì nghỉ cuối tuần ngắn ngủi, nhưng gì có thể đá được đã bị tôi đá gần hết rồi. Đảo qua vòng hai, vừa liếc mắt thấy bàn cờ gỗ của bố thì ông đã phi vèo qua, khư khư ôm lấy bàn cờ, bi thương cùng cực nói với tôi: “Bố nói này con gái, cường đạo tìm con muốn cái gì thì con cho nó cái đó là được rồi, nó có cướp nữa thì cũng không địch lại được sự giày vò này của con đâu!”
Mẹ tôi vừa khéo đang ăn cà rốt đi qua, hiếm khi bà đồng ý với bố: “Con lớn lên giống bố như vậy, cường đạo chắc sẽ không cướp đi sự trong trắng của con đâu!”
Tôi nghe hai người đó nói vậy, nổi nóng, “Rốt cục con có phải là con ruột của hai người không vậy!”
“Ngoài việc bế nhầm, cũng có khả năng là bố con đi nhặt về!” Mẹ suy nghĩ một lúc rồi nói.
Ông trời của tôi ơi, cứ thế này thì chẳng cần đoạn tuyệt quan hệ mẹ con nữa rồi!
Bố nhìn thấy vẻ mặt dứt khoát của tôi thì vội vàng xoa dịu: “Con gái à, con vất vả đá ghế như vậy cũng không nhất thiết phải có thành quả gì, thực sự chỉ cần con có thể đối phó được với mẹ thì cơ bản đã là thiên hạ vô địch rồi! Nhớ năm đó, trước khi bố lấy mẹ, bố cũng thường ba ngày bị cướp, hai ngày bị trộm đấy. Sau đó bố bất chấp (thực sự quá nhẫn tâm!) kết hôn với mẹ con, con xem bao năm qua bố sống rất yên bình đó thôi, đúng là đám cường đạo lưu manh cũng không thấy nữa!”
Xời, bố ơi bố đừng lừa con, bố cho là con không biết sao, đó là vì sau khi bố và mẹ kết hôn xong, trên người chẳng có đồ gì đáng giá, có lẽ cường đạo gặp bố cũng phải từ thiện cho bố mấy xu thì lương tâm chúng nó mới có thể yên ổn được!
“Nói thật với bố mẹ, con không đối phó được với thầy giáo thể dục dạy Không thủ đạo tên Trương Văn, ngày nào đó sẽ xảy ra xung đột, thực sự con không sợ bị đánh, vấn đề là trong bệnh viện trường lại có một bác sĩ biến thái hơn cả con, con cảm thấy sau khi bị thương mà rơi vào tay anh ta thì chỉ có nước lo lắng cho tính mạng của mình thôi!” Cuối cùng thì tôi cũng thật thà khai ra.
Mẹ vừa ăn cà rốt vừa ngồi xuống, khinh thường nói: “Là đàn ông hả?”
Tôi vội vàng gật đầu, mẹ nhàn nhã nói: “Chỉ là việc cỏn con thôi, mẹ dạy con vài chiêu nhé. Chỉ có điều, nhớ là phải đánh thắng đấy, ép giáo viên thể dục đấy thanh toán tiền cái giường cho nhà mình!”
Học lỏm được mấy chiêu của mẹ, tôi không thể không khen, “Mẹ yêu xuất mã, một chọi hẳn hai!”
(Mẹ + bố = hai = mẹ, vậy nên bố đơn giản = 0)
Thì ra quý nhân mà bác sĩ Trương bói được chính là mẹ!!
Trước khi đi ngủ, mẹ hỏi tôi: “Con gái à, con và Trương Văn có thù lớn như vậy, đừng có nói là cậu ta phát hiện ra bí mật trong cái tên của con nhé? Nếu đúng là vậy, nhớ là phải đánh thắng, trói cậu ta về nhà để mẹ xem xem!”
Mẹ cho là anh ta đần sao, để mặc cho con trói lại á? Muốn trói thì mẹ đi mà làm!
“Không phải một mình anh ta đâu, là hai người cũng phát hiện đấy! Chẳng qua là cái tên nửa cầm thú kia thì dễ đối phó, còn tên cầm thú khác thì vô cùng gian manh, phải trường kỳ kháng chiến!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Tạm thời áp dụng chính sách ‘tấn công xa, giao tiếp gần’ vậy!
“Mẹ nhớ là mẹ gửi con đến một trường Đại học chính quy, không phải trường huấn luyện thú mà. Con học vật lý mà?” Mẹ hỏi tôi.
“Vâng, đúng ạ, có điều trước mắt vẫn chưa vào cửa.”
“À, vật lý không giúp được con, dạy thú gặp khó khăn thì lúc nào cũng có thể thỉnh giáo mẹ.” Mẹ xoa xoa lớp mặt nạ trên mặt rồi rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook