Đời Sinh Viên Khổ Nạn
-
Chương 16: Bồi dưỡng tâm lý
Bảy giờ tối, vừa bước vào quán cà phê tôi mới biết thì ra giáo viên phụ đạo tâm lý cho mình là… bác sĩ Trương! Nhà trường đúng là hay thật, ít nhất thì cũng cử đến một thầy giáo đẹp trai. Lúc này bác sĩ Trương ngồi cùng bàn với một cô gái xinh đẹp sexy, thấy tôi đến, anh ta vẫy tay gọi tôi qua đó ngồi, cô gái xinh đẹp kia liền cười rồi rời đi.
“Bác sĩ Trương, chẳng lẽ anh là bác sĩ tâm lý sao?” Chẳng lẽ cấp độ biến thái của tôi, một thầy giáo phụ đạo tâm lý bình thường không giải quyết nổi nên lãnh đạo nhà trường ưu ái gửi đến cho tôi một bác sĩ tâm lý sao? Tôi không cần đâu, tôi muốn được đối xử bình đẳng!
“Năm nay giáo viên không đủ, hơn nữa vừa hay có người muốn nhờ tôi đến giúp một tay.” Bác sĩ Trương cười rồi nhấp một ngụm cà phê, cà phê của anh ta hình như rất đặc.
“Không phải chứ, thực ra em cảm thấy nếu như anh tham gia thi thì chưa chắc đã tốt hơn em đâu, anh cũng có thể nằm trong danh sách bị phụ đạo đấy.”
“Sao em biết khóa trước tôi không qua bài trắc nghiệm tâm lý nên phải phụ đạo vậy?”
Không phải chứ, tôi đoán đúng thật rồi à! Đột nhiên tôi cảm thấy tương lai tối đen…
Bác sĩ Trương thấy tôi chán nản vô cùng thì an ủi nói: “Em yên tâm, không phải lần nào cũng đều là tôi phụ đạo em đâu, thỉnh thoảng sẽ có người bình thường đến dạy thêm cho em đấy!”
Không phải chứ, hàm ý sâu xa đây mà, anh cũng thừa nhận mình rất biến thái hả! Thì ra không phải trường học ưu ái tôi, mà là bỏ rơi tôi hoàn toàn rồi… hi vọng kết quả tích cực của những giáo viên bình thường khác có thể đủ bù đắp cho những thành quả tiêu cực mà anh phụ đạo là được! Aiz, nếu không phải anh đẹp trai thì tôi đã sớm tuyệt thực phản đối rồi…
“Bác sĩ Trương, cuối cùng sau đó anh có đạt tiêu chuẩn không?”
“Không phải, tôi và em giống nhau, trong lúc tuyệt vọng đã học được cách trả lời ngược lại các câu hỏi, sau đó thì qua được, có điều tôi không tuyệt vọng sớm như em đâu, lần đầu tiên thi đã trả lời như vậy rồi.”
“….” Tuyệt vọng sớm như vậy sao? Ức muốn ói máu mà… tôi cũng chẳng phải người đầu tiên làm như vậy mà, chẳng trách hôm thi trắc nghiệm Vũ Đạo thoáng cái đã nhìn thấu nét mặt của tôi.
“Hôm nay buổi đầu tiên chúng ta học thêm, em không cần căng thẳng, chúng ta cứ thoải mái nói chuyện. Sau này em có buồn phiền gì thì có thể tâm sự với tôi, ví dụ như thất tình chẳng hạn.” Bác sĩ Trương dường như rất có ẩn ý.
“Anh bói ra em thất tình à?”
“Không bói ra được nhưng tôi nghe nói vậy. Tôi cảm thấy em chưa thực sự yêu đâu.”
“Anh chưa thất tình thì anh làm sao hiểu nỗi khổ của em chứ.” Tôi bê cốc cà phê của bác sĩ Trương lên một hơi uống cạn, sau đó lại muốn ói ra luôn, chẳng trách nó lại đặc như vậy, thì ra là cốc dấm!
Còn chưa đợi tôi hỏi thì bác sĩ Trương liền giải thích: “Gần đây tôi bị thiếu vitamin C. Sau này em cũng nên uống nhiều dấm vào, như thế tốt cho huyết quản đấy.”
Kế đó anh ta lại gọi nước khoáng cho tôi. Cái người này… thôi bỏ đi, anh ta cũng coi như chiến hữu tâm lý không lành mạnh dài hạn rồi mà, tôi không so đo với anh ta làm gì.
“Cô gái xinh đẹp lúc nãy là bạn gái của anh à? Chẳng trách anh lại hẹn gặp ở đây.”
“Tôi hẹn gặp ở đây, là bởi vì tối nay tôi có chuyện cần bàn với ông chủ ở đây. Ngoài ra, tôi chưa có bạn gái, cô gái vừa rồi chẳng qua đang rất thèm muốn vị trí bạn gái đang còn trống của tôi, vậy nên tôi cho cô ấy số di động của cậu em trai rồi.”
Cho số di động của em trai anh? Trương Phi là em trai anh chắc? Anh dùng nó để dọa con gái à?
Nói vậy đẹp trai như bác sĩ Trương nhất định có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi. Đáng tiếc là tôi không đẹp, tôi thở dài, tiện thể hỏi: “Bác sĩ Trương, em có đẹp không?”
“Vậy phải xem là so với ai đã.” Bác sĩ Trương dừng lại một chút rồi nghiêm túc nói: “So với Brooke Shields thì dĩ nhiên không được rồi, nhưng so với Triệu Bản Sơn thì vẫn xinh hơn đấy.”
Bác sĩ Trương này, bác Trương là mẹ ruột của anh sao? Chợt thấy bác sĩ Trương nói tiếp:
“Thực ra, tự ti rất bất lợi với sự phát triển của con người, nếu như tâm trạng không tốt thì đến sở thú đi dạo đi.”
Không phải chứ, phải so sánh với mấy loài động vật như gấu chó thì tôi mới có thể cân bằng tâm lý về tướng mạo của mình sao? Đây là anh đang khích lệ tôi phải không? Chẳng trách anh bảo tôi uống nhiều dấm, có phải sợ tôi vỡ mạch máu, không chịu được sự kích động của anh phải không?
“Bác sĩ Trương, hôm nay em học được nhiểu điểu bổ ích rồi, ngày khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé.” Không đi nữa thì tôi sẽ phụt máu ra quán cà phê mất.
“Được, em có được thành quả là tốt rồi. (Thu hoạch thì không có, kích động thì không ít! Có điều cuối cùng cũng nhận ra quan hệ huyết thống của anh và bác Trương, còn cả Trương Phi nữa.) Nhớ lúc nào rảnh thì đến bệnh viện cho tôi rút ít máu nhé.”
Anh vẫn chưa quên sao?
Bác sĩ Trương đưa mắt nhìn tôi rời khỏi chỗ ngồi, tôi vẫn chưa ra khỏi quá cà phê thì đã thấy cô gái xinh đẹp sexy lúc nãy lại ngồi xuống bàn của anh ta. Aiz, bạn nói xem cái xã hội này, không phải chỉ là một xã hội trông mặt mà bắt hình dong thôi sao? Không thẩm mỹ thì còn đứng đường được chắc? Nếu tìm bác sĩ Trương hỏi ý, chắc chắn anh ta sẽ đề nghị tôi đến sở thú làm bảo vệ mất.
Chán nản quay về kí túc, thấy Tiểu Dư mặt mày buồn bã ngồi bên giường. Tôi đi qua quan tâm hỏi cô ấy kết quả khám bệnh của bệnh viện mắt, không ngờ đúng là cô ấy bị đục thủy tinh thể bẩm sinh. Xem ra bác sĩ Trương này chuẩn đoán cũng không linh tinh chút nào. Đột nhiên nhớ ra trước khi rời khỏi bệnh viện, tôi không nghe rõ mấy lời cuối của bác sĩ Trương. Chẳng lẽ lúc đó anh ta nói ‘Ngộ Không, sau khi con hiểu được đạo lý về bệnh đục thủy tinh thể bẩm sinh, thì tự nhiên sẽ quay lại cùng hát bài ONLY YOU với bác sĩ!’ (Bác sĩ Trương không có nói như vậy đâu…. Thực ra bác sĩ Trương nói là ‘Đừng đi vội như vậy chứ, cho tôi xin ít máu nào!’)
Bệnh tình của Tiểu Dư hiện không có cách nào chữa trị, chỉ có thể đợi nó phát triển đến một giai đoạn nào đó mới làm phẫu thuật được, dường như cô ấy rất chán nản, tôi cũng không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, đành đổi đề tài: “Cậu biết chuyện hôm nay mình tỏ tình thất bại chưa?”
“Sinh viên bốn năm của toàn khoa đều biết cả rồi.” Tiểu Dư cũng không ngước mắt lên, chỉ huých một cú vào tim tôi. Tôi thở dài một tiếng, “Nhận một cú đả kích tinh thần mà người thường không thể chịu đựng được như vậy, mình vẫn sống rất kiên cường đó thôi, ý chí vẫn sục sôi nữa chứ. Cậu chẳng qua chỉ chịu một chút giày vò thể xác mà đã sa sút ý chí như vậy rồi.”
“Mấu chốt nằm ở chỗ, cậu không phải người bình thường mà, chút đả kích đó với cậu mà nói không là gì cả! Cậu cho rằng trên thế giới này có được bao nhiêu người giống như cậu nào? Cậu cho rằng nếu đổi lại chuyện của cậu xảy ra với một ai đó khác, người ta còn có thể vui vẻ như cậu được không!” Bị lời của Tiểu Dư đả kích đến mức đứng ngây ra tại chỗ, người tôi trong thoáng chốc thu nhỏ lại mười lần. Chẳng lẽ tôi sống được, là may mắn do tôi không bình thường sao? Híc… cậu cho rằng làm Tiểu Cường dễ lắm sao… không khuyên cậu nữa, hừm!
Lúc sắp tắt đèn thì Giả Họa mới quay về, vừa vào cửa cô ấy đã hỏi tôi phụ đạo tâm lý hôm nay thế nào, là ai dạy kèm. Nghĩ đến bác sĩ Trương, người biến thái gần như ngang tài ngang sức với tôi, vẻ mặt tôi như tan nát cõi lòng, nói: “Là bác sĩ Trương của bệnh viện trường mình!”
Giả Họa vừa chuẩn bị rửa mặt vừa nói: “Đừng tỏ thái độ như vậy, anh ấy cũng không tệ đâu!”
“Giáo viên dạy kèm của nam sinh thì sao hả?” Tiểu Dư đột nhiên từ giường ngồi bật dậy hỏi, đúng chất bà tám, Tiểu Dư nhìn không ra đang bị bệnh chút nào, tôi thật sự nghi ngờ cô ấy đã học sai chuyên ngành, học vật lý gì chứ, đi học làm chó săn tin mới đúng!
“Tối nay mấy người Vương Cát đến chỗ thầy Võ phản đối. Nói giáo viên dạy kèm cho bọn họ căn bản không phải người xinh đẹp sexy mà toàn là mẹ già và bà thím thôi, còn sexy ấy hả, xuống hạng hết rồi, người trẻ nhất cũng đã bốn mươi. Nhưng thầy Võ nói, những cô giáo đó đều xinh đẹp gợi cảm cả, có điều là mấy chục năm trước. Thầy ấy bảo hôm ấy thầy nói là ‘nhớ năm đó’, thì đã nói với bọn mình đó là thì quá khứ rồi!”
Aiz, phương pháp mê hoặc quả nhiên là khiến đám học trò háo sắc từ cổ chí kim không thoát khỏi cạm bẫy, hơn nữa lại gặp đúng ông thầy cầm thú rất giỏi dẫn dụ sinh viên, còn có thể khác được sao? Ngày đầu tiên nhập học lúc vớt giày cho anh ta, tôi đã lĩnh hội được sâu sắc điểm này rồi. Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao bây giờ trường Đại học không ủng hộ sinh viên trường mình đăng ký học tiến sĩ mà khuyến khích sang trường bên cạnh rồi, thì ra ngàn vạn lần không thể để loại hình biến thái này hình thành quy mô cố định và thế lực cực đại được, nếu như nó ăn sâu bén rễ thì hậu quả không thể lường được. (Thực ra, gen di truyền của nhà cô mới là thứ đáng sợ và khiến người ta lo ngại đấy!)
Sau khi Giả Họa rửa mặt xong, cô ấy bắt đầu khuyên giải Tiểu Dư. Aiz, tôi cũng đau khổ vậy mà sao chẳng có ai đến khuyên nhủ tôi vậy. (Những người cùng phòng đều cảm thấy chút chuyện nhỏ này căn bản sẽ không làm tổn hại được đến người được nuôi dưỡng bằng bài trống thất truyền Thiên Tân, người có ý chí và tinh thần sắt đá phi thường.)
Tôi cũng không mất ngủ thời gian dài vì thất tình như mình đoán, mà lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chẳng lẽ đối với người như tôi mà nói, thất tình thật sự chẳng có chút tổn hại nào sao? Hay là, giống như bác sĩ Trương nói, đây có lẽ vốn là một thứ tình cảm không thể gọi là tình yêu? Còn bác sĩ Trương, người đó đúng là một nhân vật nguy hiểm, tôi phải cố gắng tránh xa anh ta ra một chút, trong Đại học có rất nhiều người biến thái, sau này tôi nhất định phải thắt dây an toàn cẩn thận mới được! (Cô không ra ngoài cắn người đã là may rồi!)
“Bác sĩ Trương, chẳng lẽ anh là bác sĩ tâm lý sao?” Chẳng lẽ cấp độ biến thái của tôi, một thầy giáo phụ đạo tâm lý bình thường không giải quyết nổi nên lãnh đạo nhà trường ưu ái gửi đến cho tôi một bác sĩ tâm lý sao? Tôi không cần đâu, tôi muốn được đối xử bình đẳng!
“Năm nay giáo viên không đủ, hơn nữa vừa hay có người muốn nhờ tôi đến giúp một tay.” Bác sĩ Trương cười rồi nhấp một ngụm cà phê, cà phê của anh ta hình như rất đặc.
“Không phải chứ, thực ra em cảm thấy nếu như anh tham gia thi thì chưa chắc đã tốt hơn em đâu, anh cũng có thể nằm trong danh sách bị phụ đạo đấy.”
“Sao em biết khóa trước tôi không qua bài trắc nghiệm tâm lý nên phải phụ đạo vậy?”
Không phải chứ, tôi đoán đúng thật rồi à! Đột nhiên tôi cảm thấy tương lai tối đen…
Bác sĩ Trương thấy tôi chán nản vô cùng thì an ủi nói: “Em yên tâm, không phải lần nào cũng đều là tôi phụ đạo em đâu, thỉnh thoảng sẽ có người bình thường đến dạy thêm cho em đấy!”
Không phải chứ, hàm ý sâu xa đây mà, anh cũng thừa nhận mình rất biến thái hả! Thì ra không phải trường học ưu ái tôi, mà là bỏ rơi tôi hoàn toàn rồi… hi vọng kết quả tích cực của những giáo viên bình thường khác có thể đủ bù đắp cho những thành quả tiêu cực mà anh phụ đạo là được! Aiz, nếu không phải anh đẹp trai thì tôi đã sớm tuyệt thực phản đối rồi…
“Bác sĩ Trương, cuối cùng sau đó anh có đạt tiêu chuẩn không?”
“Không phải, tôi và em giống nhau, trong lúc tuyệt vọng đã học được cách trả lời ngược lại các câu hỏi, sau đó thì qua được, có điều tôi không tuyệt vọng sớm như em đâu, lần đầu tiên thi đã trả lời như vậy rồi.”
“….” Tuyệt vọng sớm như vậy sao? Ức muốn ói máu mà… tôi cũng chẳng phải người đầu tiên làm như vậy mà, chẳng trách hôm thi trắc nghiệm Vũ Đạo thoáng cái đã nhìn thấu nét mặt của tôi.
“Hôm nay buổi đầu tiên chúng ta học thêm, em không cần căng thẳng, chúng ta cứ thoải mái nói chuyện. Sau này em có buồn phiền gì thì có thể tâm sự với tôi, ví dụ như thất tình chẳng hạn.” Bác sĩ Trương dường như rất có ẩn ý.
“Anh bói ra em thất tình à?”
“Không bói ra được nhưng tôi nghe nói vậy. Tôi cảm thấy em chưa thực sự yêu đâu.”
“Anh chưa thất tình thì anh làm sao hiểu nỗi khổ của em chứ.” Tôi bê cốc cà phê của bác sĩ Trương lên một hơi uống cạn, sau đó lại muốn ói ra luôn, chẳng trách nó lại đặc như vậy, thì ra là cốc dấm!
Còn chưa đợi tôi hỏi thì bác sĩ Trương liền giải thích: “Gần đây tôi bị thiếu vitamin C. Sau này em cũng nên uống nhiều dấm vào, như thế tốt cho huyết quản đấy.”
Kế đó anh ta lại gọi nước khoáng cho tôi. Cái người này… thôi bỏ đi, anh ta cũng coi như chiến hữu tâm lý không lành mạnh dài hạn rồi mà, tôi không so đo với anh ta làm gì.
“Cô gái xinh đẹp lúc nãy là bạn gái của anh à? Chẳng trách anh lại hẹn gặp ở đây.”
“Tôi hẹn gặp ở đây, là bởi vì tối nay tôi có chuyện cần bàn với ông chủ ở đây. Ngoài ra, tôi chưa có bạn gái, cô gái vừa rồi chẳng qua đang rất thèm muốn vị trí bạn gái đang còn trống của tôi, vậy nên tôi cho cô ấy số di động của cậu em trai rồi.”
Cho số di động của em trai anh? Trương Phi là em trai anh chắc? Anh dùng nó để dọa con gái à?
Nói vậy đẹp trai như bác sĩ Trương nhất định có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi. Đáng tiếc là tôi không đẹp, tôi thở dài, tiện thể hỏi: “Bác sĩ Trương, em có đẹp không?”
“Vậy phải xem là so với ai đã.” Bác sĩ Trương dừng lại một chút rồi nghiêm túc nói: “So với Brooke Shields thì dĩ nhiên không được rồi, nhưng so với Triệu Bản Sơn thì vẫn xinh hơn đấy.”
Bác sĩ Trương này, bác Trương là mẹ ruột của anh sao? Chợt thấy bác sĩ Trương nói tiếp:
“Thực ra, tự ti rất bất lợi với sự phát triển của con người, nếu như tâm trạng không tốt thì đến sở thú đi dạo đi.”
Không phải chứ, phải so sánh với mấy loài động vật như gấu chó thì tôi mới có thể cân bằng tâm lý về tướng mạo của mình sao? Đây là anh đang khích lệ tôi phải không? Chẳng trách anh bảo tôi uống nhiều dấm, có phải sợ tôi vỡ mạch máu, không chịu được sự kích động của anh phải không?
“Bác sĩ Trương, hôm nay em học được nhiểu điểu bổ ích rồi, ngày khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé.” Không đi nữa thì tôi sẽ phụt máu ra quán cà phê mất.
“Được, em có được thành quả là tốt rồi. (Thu hoạch thì không có, kích động thì không ít! Có điều cuối cùng cũng nhận ra quan hệ huyết thống của anh và bác Trương, còn cả Trương Phi nữa.) Nhớ lúc nào rảnh thì đến bệnh viện cho tôi rút ít máu nhé.”
Anh vẫn chưa quên sao?
Bác sĩ Trương đưa mắt nhìn tôi rời khỏi chỗ ngồi, tôi vẫn chưa ra khỏi quá cà phê thì đã thấy cô gái xinh đẹp sexy lúc nãy lại ngồi xuống bàn của anh ta. Aiz, bạn nói xem cái xã hội này, không phải chỉ là một xã hội trông mặt mà bắt hình dong thôi sao? Không thẩm mỹ thì còn đứng đường được chắc? Nếu tìm bác sĩ Trương hỏi ý, chắc chắn anh ta sẽ đề nghị tôi đến sở thú làm bảo vệ mất.
Chán nản quay về kí túc, thấy Tiểu Dư mặt mày buồn bã ngồi bên giường. Tôi đi qua quan tâm hỏi cô ấy kết quả khám bệnh của bệnh viện mắt, không ngờ đúng là cô ấy bị đục thủy tinh thể bẩm sinh. Xem ra bác sĩ Trương này chuẩn đoán cũng không linh tinh chút nào. Đột nhiên nhớ ra trước khi rời khỏi bệnh viện, tôi không nghe rõ mấy lời cuối của bác sĩ Trương. Chẳng lẽ lúc đó anh ta nói ‘Ngộ Không, sau khi con hiểu được đạo lý về bệnh đục thủy tinh thể bẩm sinh, thì tự nhiên sẽ quay lại cùng hát bài ONLY YOU với bác sĩ!’ (Bác sĩ Trương không có nói như vậy đâu…. Thực ra bác sĩ Trương nói là ‘Đừng đi vội như vậy chứ, cho tôi xin ít máu nào!’)
Bệnh tình của Tiểu Dư hiện không có cách nào chữa trị, chỉ có thể đợi nó phát triển đến một giai đoạn nào đó mới làm phẫu thuật được, dường như cô ấy rất chán nản, tôi cũng không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, đành đổi đề tài: “Cậu biết chuyện hôm nay mình tỏ tình thất bại chưa?”
“Sinh viên bốn năm của toàn khoa đều biết cả rồi.” Tiểu Dư cũng không ngước mắt lên, chỉ huých một cú vào tim tôi. Tôi thở dài một tiếng, “Nhận một cú đả kích tinh thần mà người thường không thể chịu đựng được như vậy, mình vẫn sống rất kiên cường đó thôi, ý chí vẫn sục sôi nữa chứ. Cậu chẳng qua chỉ chịu một chút giày vò thể xác mà đã sa sút ý chí như vậy rồi.”
“Mấu chốt nằm ở chỗ, cậu không phải người bình thường mà, chút đả kích đó với cậu mà nói không là gì cả! Cậu cho rằng trên thế giới này có được bao nhiêu người giống như cậu nào? Cậu cho rằng nếu đổi lại chuyện của cậu xảy ra với một ai đó khác, người ta còn có thể vui vẻ như cậu được không!” Bị lời của Tiểu Dư đả kích đến mức đứng ngây ra tại chỗ, người tôi trong thoáng chốc thu nhỏ lại mười lần. Chẳng lẽ tôi sống được, là may mắn do tôi không bình thường sao? Híc… cậu cho rằng làm Tiểu Cường dễ lắm sao… không khuyên cậu nữa, hừm!
Lúc sắp tắt đèn thì Giả Họa mới quay về, vừa vào cửa cô ấy đã hỏi tôi phụ đạo tâm lý hôm nay thế nào, là ai dạy kèm. Nghĩ đến bác sĩ Trương, người biến thái gần như ngang tài ngang sức với tôi, vẻ mặt tôi như tan nát cõi lòng, nói: “Là bác sĩ Trương của bệnh viện trường mình!”
Giả Họa vừa chuẩn bị rửa mặt vừa nói: “Đừng tỏ thái độ như vậy, anh ấy cũng không tệ đâu!”
“Giáo viên dạy kèm của nam sinh thì sao hả?” Tiểu Dư đột nhiên từ giường ngồi bật dậy hỏi, đúng chất bà tám, Tiểu Dư nhìn không ra đang bị bệnh chút nào, tôi thật sự nghi ngờ cô ấy đã học sai chuyên ngành, học vật lý gì chứ, đi học làm chó săn tin mới đúng!
“Tối nay mấy người Vương Cát đến chỗ thầy Võ phản đối. Nói giáo viên dạy kèm cho bọn họ căn bản không phải người xinh đẹp sexy mà toàn là mẹ già và bà thím thôi, còn sexy ấy hả, xuống hạng hết rồi, người trẻ nhất cũng đã bốn mươi. Nhưng thầy Võ nói, những cô giáo đó đều xinh đẹp gợi cảm cả, có điều là mấy chục năm trước. Thầy ấy bảo hôm ấy thầy nói là ‘nhớ năm đó’, thì đã nói với bọn mình đó là thì quá khứ rồi!”
Aiz, phương pháp mê hoặc quả nhiên là khiến đám học trò háo sắc từ cổ chí kim không thoát khỏi cạm bẫy, hơn nữa lại gặp đúng ông thầy cầm thú rất giỏi dẫn dụ sinh viên, còn có thể khác được sao? Ngày đầu tiên nhập học lúc vớt giày cho anh ta, tôi đã lĩnh hội được sâu sắc điểm này rồi. Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao bây giờ trường Đại học không ủng hộ sinh viên trường mình đăng ký học tiến sĩ mà khuyến khích sang trường bên cạnh rồi, thì ra ngàn vạn lần không thể để loại hình biến thái này hình thành quy mô cố định và thế lực cực đại được, nếu như nó ăn sâu bén rễ thì hậu quả không thể lường được. (Thực ra, gen di truyền của nhà cô mới là thứ đáng sợ và khiến người ta lo ngại đấy!)
Sau khi Giả Họa rửa mặt xong, cô ấy bắt đầu khuyên giải Tiểu Dư. Aiz, tôi cũng đau khổ vậy mà sao chẳng có ai đến khuyên nhủ tôi vậy. (Những người cùng phòng đều cảm thấy chút chuyện nhỏ này căn bản sẽ không làm tổn hại được đến người được nuôi dưỡng bằng bài trống thất truyền Thiên Tân, người có ý chí và tinh thần sắt đá phi thường.)
Tôi cũng không mất ngủ thời gian dài vì thất tình như mình đoán, mà lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chẳng lẽ đối với người như tôi mà nói, thất tình thật sự chẳng có chút tổn hại nào sao? Hay là, giống như bác sĩ Trương nói, đây có lẽ vốn là một thứ tình cảm không thể gọi là tình yêu? Còn bác sĩ Trương, người đó đúng là một nhân vật nguy hiểm, tôi phải cố gắng tránh xa anh ta ra một chút, trong Đại học có rất nhiều người biến thái, sau này tôi nhất định phải thắt dây an toàn cẩn thận mới được! (Cô không ra ngoài cắn người đã là may rồi!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook