Đôi Nhạn Quay Về
-
Chương 43: Giữa song nước dập dềnh
Type: Hồng Anh
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Thanh Hề có cảm giác Phong Lưu đang ám chỉ tội lỗi mà nàng đã gây ra cho Thương Nhược Văn.
"Thiếp …" Thanh Hề tự thấy không còn lời nào để biện bạch, dồn sức muốn rút tay ra.
Phong Lưu không cho phép, lại nói những lời tận đáy lòng bằng ngữ điệu dịu dàng: "Thành Hề, nàng không còn là trẻ con nữa, việc gì cũng phải suy nghĩ thâu đáo rồi hẵng làm. Hôm đó nàng không mang theo ai, nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào? Phủ ta tuy yên bình nhưng đám người hầu thì tốt xấu lẫn lộn, Tôn ma ma kia vì không biết thân phận của nàng nên mới ức hiếp nàng, nếu chẳng may gặp kẻ hung ác hơn thì nàng làm thế nào? Nàng mà có mệnh hệ gì, nàng bảo ta phải chịu đựng thế nào, thái phu nhân phải chịu đựng thế nào?"
"Thiếp biết lỗi rồi." Thanh Hề ấp úng nói, có mỗi lỗi nhỏ mà Phong Lưu cứ nhai đi nhan lại.
Phong Lưu vuốt má Thanh Hề, hỏi: "Còn đâu không?”
"Hết đau từ lâu rồi."
Tuy mắng mỏ nàng nhưng ngay sau hôm Thanh Hề bị đánh, Phong Lưu đã sai Cần Thư mang đến cho nàng một lọ Tuyết Dung Cao đặc chế từ trong cung. Loại cao này chỉ có quý nhân trong cung mới được dùng, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra, mới bôi hai ngày, vết bầm tím trên má Thanh Hề đã tan hết, nàng không cần dùng phấn che nữa.
"Còn giận ta không?" Giọng của Phong Lưu càng trầm ấm dịu dàng, Thanh Hề sao có thể không hiểu ẩn ý trong đó.
Đế lúc này mà còn làm mình làm mẩy thì đúng là phá hòng không khí lãng mạn, Thanh Hề liền ngẩng đẩu khẽ nói: "Đình Trực ca ca cho thiếp cắn hai cái là thiếp hết giận liền." Tiếng nói mềm mại ngọt ngào, trong vắt như sương đọng đầu hồi khiến người nghe ngây ngất. Phong Lưu không thể không thừa nhận Thanh Hề càng lớn càng xinh đẹp, quyến rũ, khiến người ta không thể không yêu, đúng là một báu vật trời sinh.
Hắn ôm Thanh Hề vào lòng, nói: "Vậy nàng căn đi."
Thanh Hề cũng không khách sáo, vươn người, vùi đầu vào bả vai Phong Lưu, hơi thở phả ra từ làn môi mềm, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt xuống khiến cổ họng Phong Lưu không chuyển động. Trong mắt Thanh Hề ánh lên ý cười quyến rũ mà chính nàng cũng không nhận ra, rồi nàng khẽ cắn vào cổ Phong Lưu.
Phong Lưu không chịu được nữa, bế Thanh hề đi về phía bể nước nóng.
Sau đó tất nhiên là một màn ân ái giữa song nước dập dềnh. Thanh Hề bị Phong Lưu đặt lên phiến đá trắng trong bể, trêu chọc một phen cũng hết nữa canh giờ, đến lúc đó nàng mới được nghỉ.
Trong khi Thanh Hề mềm nhũn cả người thì Phong Lưu vẫn tỉnh tao, nhanh nhẹn như thường. Hắn lại muốn đổi một tư thế khác, Thanh Hề liền cuống cuồng xin tha: "Đình Trực ca ca, lần này không dẫn theo Đào ma ma đâu."
Phong Lưu khựng lại, cắn vào môi Thanh Hề rồi nói: "Ta bế nàng ra đài sen nằm một lát.”
Đài sen đặt ở mé trái bể, là một chiếc lá sen được tạc từ ngọc bích nguyên khối, chìm sâu dưới mặt nước khoảng một gang tay nên người nằm ở trên không bị khó chịu bởi sức ép của nước, lại có thể tận hưởng từng đợt sóng nước ấm áp vỗ về, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Thanh Hề ngượng ngùng với lấy dải yếm trên thành bể che người, tuy nó đã bị ướt hết, mặc cũng như không nhưng chí ít nàng vẫn thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Phong Lưu dựa vào thành bể nghỉ ngơi, lát sau đứng dậy, khoác áo gọi Cần Thư mang rượu vào, Thanh Hề ngửi thấy mùi rượu liền tỉnh táo trở lại, đó là rượu hoa sen mà nàng thích nhất. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa, Thanh Hề chun mũi, hít thật mạnh, mở mắt ra thì thấy Phong Lưu đang lười nhác tựa vào đài sen, rượu hoa sen được rót váo chén sứ trắng tinh, đặt trong chậu gỗ bập bềnh trên mặt nước, trông thật tiêu diêu tự tại.
"Không nên ngâm mình lâu quá kéo bị mất nước." Phong Lưu nheo mắt nhìn Thanh Hề, làn da trắng nõn mịn màng trong hơi nước mò mịt gần như trở nên trong suốt, nàng nằm trên đài sen trông như đóa phù dung mới nở, thơm ngát đến mê hồn.
Phong Lưu đỡ Thanh Hề dậy, mớm cho nàng mây ngụm rượu, thấy mắt nàng khép hờ, uống như mèo, mặt đó ứng lên, toàn thân tỏa ra mùi hoa sen thơm mát, cho dù Đào ma ma có tới hay không hắn cũng mặc kệ, chỉ có điều vẫn phải kiềm chế lực đạo một chút.
Ngày hôm sau, Thanh Hề ngủ quên, trễ cả giờ thỉnh an buổi sáng. Đến trưa, nàng đến chỗ thái phu nhân ăn cơm, liền bị bà nhìn chằm chằm một hồi rồi cười, nói: "Thanh Hề nhà ta lớn thật rồi."
"Đúng vậy, phu nhân còn đẹp hơn ánh nhật hà trong phủ nữa." Viên ma ma đứng bên cạnh góp lời.
Ánh nhật hà là giống hoa sen có một không hai của phủ Tề Quốc công, bình thường chí có màu trắng nhã nhặn, không có gì bắt mắt, nhưng dưới ánh tà dương, những cánh hoa trắng đồng loạt chuyển sang màu hồng mờ ảo như được phủ một tầng son, rực rõ lấp lánh, vô cùng kì diệu.
Nghe thấy lời này, Thanh Hề ngượng chín mặt, là vợ chồng nhưng nàng và Phong Lưu lại ở khác phòng, hết lần này đến lần khác tìm tới chỗ Phong Lưu sẽ khiến người ta nghĩ nàng dễ dãi. Chính vì thế, tối hôm ấy, mặt kệ ánh mắt trêu chọc của thái phu nhân, Thanh Hề lên giường đi ngủ từ sớm.
Cho đến ngày Hai mươi tháng Giêng về kinh, Thanh Hề không đến Canh Cần Cư một lần nào nữa. Trên đường về phủ, nàng bắt đầu tính toán. Cứ đà này nàng và Phong Lưu không ở chung không được, suy cho cùng hắn vẫn là đàn ông, cho dù không bị người đàn bà khác quyến rũ thì vẫn có ham muốn, mà lần nào cũng là nàng đến Tứ Tịnh Cư thì còn ra thể thống gì nữa.
Về đến phủ, Phong Lưu đi thẳng đến Tứ Tịnh Cư, hình như chẳng có ý muốn chuyển về Lan Huân Viện. Thanh Hề thầm thở dài một tiếng, nếu còn chủ động đến Tứ Tịnh Cư thì có khác gì dê dâng vào miệng cọp, cuối cùng vẫn là nàng ôm bụng chịu đau thôi. Lần nay nàng phải hạ quyết tâm mới được.
Ngày hôm sau, Minh Ngọc Nhi đến phủ Tề Quốc công, thật là vừa khéo. Tối hôm trước đã nhận được tin, sáng sớm Thanh Hề liền cho người ra cổng đón.
Xe ngựa của Minh Ngọc Nhi vào phủ, vừa xuống xe liền gặp người quen. "Noãn Nhân?"
“Không ngờ biểu tiểu thư vẫn nhớ nô ti." Người được gọi là Noãn Nhân cười, tiến đến đỡ một bên tay của Minh Ngọc Nhi. Mấy năm trước, Minh Ngọc Nhi có đến phủ Tế Quốc Công, người hầu hạ cô ta khi đó chỉnh là Noãn Nhàn.
"Bây giờ phải sửa thành vợ Tường Lâm rồi." Minh Ngọc Nhi cười, nói. Chuyện của Noãn Nhân, Thôi Xán đã kể cho Minh Ngọc Nhi nghe từ trước.
"Biểu tiểu thư cứ gọi nô tì là Noãn Nhân cũng được. Phu nhân nói lần này biểu tiểu thư lên kinh, không mang theo người hầu trướng thành nào, nên bảo nô tì đến hầu hạ cô."
Minh Ngọc Nhi cười, gật đầu.
Người hầu đỡ Minh Ngọc Nhi lên kiệu, đi đến cổng Thùy Hoa, rồi lại dìu cô ta đi vào. Bên trong, các ma ma, quán sự của phủ đã chờ sẵn, ai cũng tươi cười chào đón, vây quanh Minh Ngọc Nhi như tinh tú vây quanh mặt trăng, đưa cô ta đến chỗ thái phu nhân.
"Minh Ngọc Nhi." Thái phu nhân vừa nhìn thấy cháu gái họ liền đứng dậy gọi. Bao năm không gặp, nhớ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của cháu gái khi còn nhỏ, cảm xúc liền dâng trào.
Minh Ngọc Nhi hai mắt cũng đỏ hoe, khấu đầu lạy thái phu nhân, sau đó được Viên ma ma đõ đến ngoi cạnh bà.
Hỏi thăm cháu gái xong, thái phu nhân mới chỉ vào Thanh Hề ở bên cạnh, hỏi: "Minh Ngọc Nhi có nhận ra ai đây không?”
Thanh Hề đã đứng dậy từ lúc này, giờ mới ngọt ngào gọi: “Ngọc Nhi biểu tỉ."
Minh Ngọc Nhi nhớ đến sự thu xếp chu đáo suốt dọc đường đi của Thanh Hề và sự chăm sóc của Thôi Xán, liền cảm động đáp: “Thanh Hề muội muội.”
Sau đó, Minh Ngọc Nhi lần lượt chào nhị phu nhân, phu nhân và tứ phu nhân, rồi mới ngồi xuống. Càc cháu trai và cháu gái của thái phu nhân được ma ma dẫn đến lần lượt chào hỏi Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi mười phần cảm động, nếu không có tình cảm sâu sắc thì không thể có chuyện cô ta vừa vào phủ, thái phu nhân đã gọi các cháu đến chào hỏi cô ta như thế này.
"Dì thật xinh đẹp." Mi Thư Nhi nhìn Minh Ngọc Nhi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Minh Ngọc Nhi bật cười, nói với Mi Thư Nhi: "Mi Thư Nhi cũng rất xinh đẹp mà."
"Đúng vậy, bình thường cứ tưởng chỉ có các vị phu nhân của phủ quốc công đẹp như mỹ nữ trong tranh, thì ra biểu tiểu thư cũng là mỹ nữ từ trong tranh bước ra, sao người đẹp nào cũng xuất thân từ nhà thái phu nhân vậy nhỉ." Vạn ma ma nói, bà ta cũng là người hầu có máu mặt bên cạnh thái phu nhân. Câu này không chỉ khen mình Minh Ngọc Nhi mà còn khen cả thái phu nhân và Thanh Hề, hai người có vẻ đẹp nổi trội nhất phủ.
Mọi người cùng cuời rộ lên, thái phu nhân hỏi thăm tình hình người nhà cùa Minh Ngọc Nhi, rồi lại tình trạng sức khỏe của cô ta, sau đó mới quay sang hỏi nhị phu nhân: "Đã sắp xếp chỗ ở cho Minh Ngọc Nhi chưa?"
Nhị phu nhân mấp máy môi, không biết trả lời thế nào, đúng lúc này, Thanh Hề nũng nịu nói: "Mẹ, để chị Ngọc Nhi ở cùng con đi, chị em con đã lâu không được gặp nhau mà."
Thái phu nhân sững người, sau đó cười, nói: "Cũng được, chỗ con rộng rãi ám áp, nhưng mà này, không được bắt nạt chị Ngọc Nhi của con đâu đây."
"Mẹ nói cái gì vậy, chẳng mấy khi có chị họ đến ở cùng, con cầu còn chẳng được nữa là, sao có thể bắt nạt chị ấy chứ."
Thái phu nhân biết quan hệ giữa Thanh Hề và các chị em ruột lạnh nhạt từ xưa, nàng lớn lên cùng các anh họ, cũng chẳng có chị em họ nào, nay Minh Ngọc Nhi đã đến, Thanh Hề cũng khôn lớn hiểu chuyện rồi, chắc chắn sẽ khác hồi bé.
"Minh Ngọc Nhi đi đường vất vả, chắc cũng mệt rồi, nghe nói bệnh còn chưa khỏi hẳn, con phải chăm sóc chu đáo đấy." Thái phu nhân lại dặn dò.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Thanh Hề có cảm giác Phong Lưu đang ám chỉ tội lỗi mà nàng đã gây ra cho Thương Nhược Văn.
"Thiếp …" Thanh Hề tự thấy không còn lời nào để biện bạch, dồn sức muốn rút tay ra.
Phong Lưu không cho phép, lại nói những lời tận đáy lòng bằng ngữ điệu dịu dàng: "Thành Hề, nàng không còn là trẻ con nữa, việc gì cũng phải suy nghĩ thâu đáo rồi hẵng làm. Hôm đó nàng không mang theo ai, nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào? Phủ ta tuy yên bình nhưng đám người hầu thì tốt xấu lẫn lộn, Tôn ma ma kia vì không biết thân phận của nàng nên mới ức hiếp nàng, nếu chẳng may gặp kẻ hung ác hơn thì nàng làm thế nào? Nàng mà có mệnh hệ gì, nàng bảo ta phải chịu đựng thế nào, thái phu nhân phải chịu đựng thế nào?"
"Thiếp biết lỗi rồi." Thanh Hề ấp úng nói, có mỗi lỗi nhỏ mà Phong Lưu cứ nhai đi nhan lại.
Phong Lưu vuốt má Thanh Hề, hỏi: "Còn đâu không?”
"Hết đau từ lâu rồi."
Tuy mắng mỏ nàng nhưng ngay sau hôm Thanh Hề bị đánh, Phong Lưu đã sai Cần Thư mang đến cho nàng một lọ Tuyết Dung Cao đặc chế từ trong cung. Loại cao này chỉ có quý nhân trong cung mới được dùng, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra, mới bôi hai ngày, vết bầm tím trên má Thanh Hề đã tan hết, nàng không cần dùng phấn che nữa.
"Còn giận ta không?" Giọng của Phong Lưu càng trầm ấm dịu dàng, Thanh Hề sao có thể không hiểu ẩn ý trong đó.
Đế lúc này mà còn làm mình làm mẩy thì đúng là phá hòng không khí lãng mạn, Thanh Hề liền ngẩng đẩu khẽ nói: "Đình Trực ca ca cho thiếp cắn hai cái là thiếp hết giận liền." Tiếng nói mềm mại ngọt ngào, trong vắt như sương đọng đầu hồi khiến người nghe ngây ngất. Phong Lưu không thể không thừa nhận Thanh Hề càng lớn càng xinh đẹp, quyến rũ, khiến người ta không thể không yêu, đúng là một báu vật trời sinh.
Hắn ôm Thanh Hề vào lòng, nói: "Vậy nàng căn đi."
Thanh Hề cũng không khách sáo, vươn người, vùi đầu vào bả vai Phong Lưu, hơi thở phả ra từ làn môi mềm, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt xuống khiến cổ họng Phong Lưu không chuyển động. Trong mắt Thanh Hề ánh lên ý cười quyến rũ mà chính nàng cũng không nhận ra, rồi nàng khẽ cắn vào cổ Phong Lưu.
Phong Lưu không chịu được nữa, bế Thanh hề đi về phía bể nước nóng.
Sau đó tất nhiên là một màn ân ái giữa song nước dập dềnh. Thanh Hề bị Phong Lưu đặt lên phiến đá trắng trong bể, trêu chọc một phen cũng hết nữa canh giờ, đến lúc đó nàng mới được nghỉ.
Trong khi Thanh Hề mềm nhũn cả người thì Phong Lưu vẫn tỉnh tao, nhanh nhẹn như thường. Hắn lại muốn đổi một tư thế khác, Thanh Hề liền cuống cuồng xin tha: "Đình Trực ca ca, lần này không dẫn theo Đào ma ma đâu."
Phong Lưu khựng lại, cắn vào môi Thanh Hề rồi nói: "Ta bế nàng ra đài sen nằm một lát.”
Đài sen đặt ở mé trái bể, là một chiếc lá sen được tạc từ ngọc bích nguyên khối, chìm sâu dưới mặt nước khoảng một gang tay nên người nằm ở trên không bị khó chịu bởi sức ép của nước, lại có thể tận hưởng từng đợt sóng nước ấm áp vỗ về, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Thanh Hề ngượng ngùng với lấy dải yếm trên thành bể che người, tuy nó đã bị ướt hết, mặc cũng như không nhưng chí ít nàng vẫn thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Phong Lưu dựa vào thành bể nghỉ ngơi, lát sau đứng dậy, khoác áo gọi Cần Thư mang rượu vào, Thanh Hề ngửi thấy mùi rượu liền tỉnh táo trở lại, đó là rượu hoa sen mà nàng thích nhất. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa, Thanh Hề chun mũi, hít thật mạnh, mở mắt ra thì thấy Phong Lưu đang lười nhác tựa vào đài sen, rượu hoa sen được rót váo chén sứ trắng tinh, đặt trong chậu gỗ bập bềnh trên mặt nước, trông thật tiêu diêu tự tại.
"Không nên ngâm mình lâu quá kéo bị mất nước." Phong Lưu nheo mắt nhìn Thanh Hề, làn da trắng nõn mịn màng trong hơi nước mò mịt gần như trở nên trong suốt, nàng nằm trên đài sen trông như đóa phù dung mới nở, thơm ngát đến mê hồn.
Phong Lưu đỡ Thanh Hề dậy, mớm cho nàng mây ngụm rượu, thấy mắt nàng khép hờ, uống như mèo, mặt đó ứng lên, toàn thân tỏa ra mùi hoa sen thơm mát, cho dù Đào ma ma có tới hay không hắn cũng mặc kệ, chỉ có điều vẫn phải kiềm chế lực đạo một chút.
Ngày hôm sau, Thanh Hề ngủ quên, trễ cả giờ thỉnh an buổi sáng. Đến trưa, nàng đến chỗ thái phu nhân ăn cơm, liền bị bà nhìn chằm chằm một hồi rồi cười, nói: "Thanh Hề nhà ta lớn thật rồi."
"Đúng vậy, phu nhân còn đẹp hơn ánh nhật hà trong phủ nữa." Viên ma ma đứng bên cạnh góp lời.
Ánh nhật hà là giống hoa sen có một không hai của phủ Tề Quốc công, bình thường chí có màu trắng nhã nhặn, không có gì bắt mắt, nhưng dưới ánh tà dương, những cánh hoa trắng đồng loạt chuyển sang màu hồng mờ ảo như được phủ một tầng son, rực rõ lấp lánh, vô cùng kì diệu.
Nghe thấy lời này, Thanh Hề ngượng chín mặt, là vợ chồng nhưng nàng và Phong Lưu lại ở khác phòng, hết lần này đến lần khác tìm tới chỗ Phong Lưu sẽ khiến người ta nghĩ nàng dễ dãi. Chính vì thế, tối hôm ấy, mặt kệ ánh mắt trêu chọc của thái phu nhân, Thanh Hề lên giường đi ngủ từ sớm.
Cho đến ngày Hai mươi tháng Giêng về kinh, Thanh Hề không đến Canh Cần Cư một lần nào nữa. Trên đường về phủ, nàng bắt đầu tính toán. Cứ đà này nàng và Phong Lưu không ở chung không được, suy cho cùng hắn vẫn là đàn ông, cho dù không bị người đàn bà khác quyến rũ thì vẫn có ham muốn, mà lần nào cũng là nàng đến Tứ Tịnh Cư thì còn ra thể thống gì nữa.
Về đến phủ, Phong Lưu đi thẳng đến Tứ Tịnh Cư, hình như chẳng có ý muốn chuyển về Lan Huân Viện. Thanh Hề thầm thở dài một tiếng, nếu còn chủ động đến Tứ Tịnh Cư thì có khác gì dê dâng vào miệng cọp, cuối cùng vẫn là nàng ôm bụng chịu đau thôi. Lần nay nàng phải hạ quyết tâm mới được.
Ngày hôm sau, Minh Ngọc Nhi đến phủ Tề Quốc công, thật là vừa khéo. Tối hôm trước đã nhận được tin, sáng sớm Thanh Hề liền cho người ra cổng đón.
Xe ngựa của Minh Ngọc Nhi vào phủ, vừa xuống xe liền gặp người quen. "Noãn Nhân?"
“Không ngờ biểu tiểu thư vẫn nhớ nô ti." Người được gọi là Noãn Nhân cười, tiến đến đỡ một bên tay của Minh Ngọc Nhi. Mấy năm trước, Minh Ngọc Nhi có đến phủ Tế Quốc Công, người hầu hạ cô ta khi đó chỉnh là Noãn Nhàn.
"Bây giờ phải sửa thành vợ Tường Lâm rồi." Minh Ngọc Nhi cười, nói. Chuyện của Noãn Nhân, Thôi Xán đã kể cho Minh Ngọc Nhi nghe từ trước.
"Biểu tiểu thư cứ gọi nô tì là Noãn Nhân cũng được. Phu nhân nói lần này biểu tiểu thư lên kinh, không mang theo người hầu trướng thành nào, nên bảo nô tì đến hầu hạ cô."
Minh Ngọc Nhi cười, gật đầu.
Người hầu đỡ Minh Ngọc Nhi lên kiệu, đi đến cổng Thùy Hoa, rồi lại dìu cô ta đi vào. Bên trong, các ma ma, quán sự của phủ đã chờ sẵn, ai cũng tươi cười chào đón, vây quanh Minh Ngọc Nhi như tinh tú vây quanh mặt trăng, đưa cô ta đến chỗ thái phu nhân.
"Minh Ngọc Nhi." Thái phu nhân vừa nhìn thấy cháu gái họ liền đứng dậy gọi. Bao năm không gặp, nhớ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của cháu gái khi còn nhỏ, cảm xúc liền dâng trào.
Minh Ngọc Nhi hai mắt cũng đỏ hoe, khấu đầu lạy thái phu nhân, sau đó được Viên ma ma đõ đến ngoi cạnh bà.
Hỏi thăm cháu gái xong, thái phu nhân mới chỉ vào Thanh Hề ở bên cạnh, hỏi: "Minh Ngọc Nhi có nhận ra ai đây không?”
Thanh Hề đã đứng dậy từ lúc này, giờ mới ngọt ngào gọi: “Ngọc Nhi biểu tỉ."
Minh Ngọc Nhi nhớ đến sự thu xếp chu đáo suốt dọc đường đi của Thanh Hề và sự chăm sóc của Thôi Xán, liền cảm động đáp: “Thanh Hề muội muội.”
Sau đó, Minh Ngọc Nhi lần lượt chào nhị phu nhân, phu nhân và tứ phu nhân, rồi mới ngồi xuống. Càc cháu trai và cháu gái của thái phu nhân được ma ma dẫn đến lần lượt chào hỏi Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi mười phần cảm động, nếu không có tình cảm sâu sắc thì không thể có chuyện cô ta vừa vào phủ, thái phu nhân đã gọi các cháu đến chào hỏi cô ta như thế này.
"Dì thật xinh đẹp." Mi Thư Nhi nhìn Minh Ngọc Nhi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Minh Ngọc Nhi bật cười, nói với Mi Thư Nhi: "Mi Thư Nhi cũng rất xinh đẹp mà."
"Đúng vậy, bình thường cứ tưởng chỉ có các vị phu nhân của phủ quốc công đẹp như mỹ nữ trong tranh, thì ra biểu tiểu thư cũng là mỹ nữ từ trong tranh bước ra, sao người đẹp nào cũng xuất thân từ nhà thái phu nhân vậy nhỉ." Vạn ma ma nói, bà ta cũng là người hầu có máu mặt bên cạnh thái phu nhân. Câu này không chỉ khen mình Minh Ngọc Nhi mà còn khen cả thái phu nhân và Thanh Hề, hai người có vẻ đẹp nổi trội nhất phủ.
Mọi người cùng cuời rộ lên, thái phu nhân hỏi thăm tình hình người nhà cùa Minh Ngọc Nhi, rồi lại tình trạng sức khỏe của cô ta, sau đó mới quay sang hỏi nhị phu nhân: "Đã sắp xếp chỗ ở cho Minh Ngọc Nhi chưa?"
Nhị phu nhân mấp máy môi, không biết trả lời thế nào, đúng lúc này, Thanh Hề nũng nịu nói: "Mẹ, để chị Ngọc Nhi ở cùng con đi, chị em con đã lâu không được gặp nhau mà."
Thái phu nhân sững người, sau đó cười, nói: "Cũng được, chỗ con rộng rãi ám áp, nhưng mà này, không được bắt nạt chị Ngọc Nhi của con đâu đây."
"Mẹ nói cái gì vậy, chẳng mấy khi có chị họ đến ở cùng, con cầu còn chẳng được nữa là, sao có thể bắt nạt chị ấy chứ."
Thái phu nhân biết quan hệ giữa Thanh Hề và các chị em ruột lạnh nhạt từ xưa, nàng lớn lên cùng các anh họ, cũng chẳng có chị em họ nào, nay Minh Ngọc Nhi đã đến, Thanh Hề cũng khôn lớn hiểu chuyện rồi, chắc chắn sẽ khác hồi bé.
"Minh Ngọc Nhi đi đường vất vả, chắc cũng mệt rồi, nghe nói bệnh còn chưa khỏi hẳn, con phải chăm sóc chu đáo đấy." Thái phu nhân lại dặn dò.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook