Mạnh Yên ngây ngô nhìn dáng vẻ cười trộm của anh: “Sao thế? Miếng sủi cảo em làm như vậy trông buồn cười lắm sao?” Tuy rằng sủi cảo cô làm không được đẹp mắt, nhưng vẫn có thể ăn được.

Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên đỏ bừng cười không ra tiếng, cuối cùng cũng dừng lại: “Không phải cười em, mà là mẹ anh.” Anh sợ cười thành tiếng sẽ khiến mẹ anh thẹn quá hóa giận.

“Mẹ anh làm sao?” Trong mắt cô hoài nghi, mẹ anh đâu có làm chuyện gì để cho anh phải cười như vậy chứ.

“Em không để ý hay sao? Mẹ anh vừa ghen, lại là ghen với em, buồn cười quá.” Bỗng nhiên Diệp Thiên Nhiên nghĩ ra những lời nói đầy vị chua vừa nãy của Giang Duyệt, lại càng buồn cười: “Mẹ anh cảm thấy bà ngoại quá thương em.”

Lúc này Mạnh Yên chợt hiểu ra, đồng thời cũng có chút buồn cười: “Bảo sao mẹ anh không muốn làm hoành thánh, em còn tưởng mẹ anh không muốn làm cho em ăn, chắc mẹ anh sợ mất mặt.”

Cô và Giang Duyệt chưa từng quen biết nên tâm tình của bà thế nào căn bản cô không thể biết được, nhưng Diệp Thiên Nhiên lại có thể nhìn ra, dù sao anh cũng là con trai của bà nên đó là điều tất nhiên.

Diệp Thiên Nhiên bắt đầu cười không ngừng, vừa cười vừa nói: “Đây là lần đầu tiên mẹ anh ghen, tình cảnh này rất hiếm khi gặp được, lẽ ra lúc đấy nên chụp mấy tấm ảnh làm kỷ niệm.”

Thấy anh cười đắc ý như vậy, Mạnh Yên lén lút từ phòng bếp thò đầu ra ngoài liếc mắt nhìn: “Coi chừng mẹ anh thẹn quá hóa giận đánh anh đấy.” Cũng may, Giang Duyệt không ở trong phòng khách, không biết bà đi đâu rồi?

“Sợ cái gì?” Diệp Thiên Nhiên nhìn Mạnh Yên gói mấy chiếc sủi cảo, có chút băn khoăn: “Anh đã nói với em, trong nhà họ Diệp thì mẹ anh làm chủ, nhưng ở nhà họ Giang thì bà ngoại anh làm chủ, em hiểu ý của anh chứ?”

Người khác gói sủi cảo đầy đặn trắng trẻo nhìn rất đáng yêu, nhưng thế nào mà sủi cảo cô gói chẳng hiểu nó có hình dáng gì? Có cái thì tròn vo giống như bánh trôi, còn có cái thì nhân bánh bị lộ cả ra ngoài.

“Dĩ nhiên hiểu.” Mạnh Yên thấy anh muốn dỡ bỏ sủi cảo cô vừa làm để gói lại, không khỏi cuống lên: “Ai da, sủi cảo của em mà.”

“Nhìn thật xấu, để anh làm cho.” Diệp Thiên Nhiên không khách khí trêu đùa cô, chân tay cô thật vụng về, thật không có thiên phú về nấu nướng. May mà cái gì anh cũng biết làm một chút, sau này sống chung với nhau sẽ không đói chết.

“Cái nào xấu xí, em cảm thấy rất được mà.” Mạnh Yên không phục liếc anh một cái, giọng điệu có chút yếu ớt: “Chính là nhân bánh cứ muốn lộ ra.”

Diệp Thiên Nhiên kiên nhẫn tự mình dạy cô làm: “Lực đạo này nắm giữ không đúng, phải thế này, em xem, như vậy như vậy.”

“Em thử một chút.” Mạnh Yên bừng bừng khí thế làm lại một lần nữa, đáng tiếc vận như cũ không thành công, sủi cảo vẫn bị lộ nhân ra ngoài: “Sao thế này? Bọn chúng không nghe lời em.”

Diệp Thiên Nhiên đầu hàng: “Đại tiểu thư, em đừng làm nữa, càng làm càng thấy không ổn.” Dạy cô cũng phí công, tốt nhất để cô nghỉ ngơi thôi.

“Làm sao ngay cả việc như thế này anh cũng làm tốt hơn em?” Mạnh Yên bất mãn nhìn bàn tay đang làm sủi cảo của anh, sau một lúc mà được hơn mười cái sủi cảo nhìn rất đẹp mắt xuất hiện.

Diệp Thiên Nhiên nhìn vẻ mặt rối rắm của cô: “Anh có sở trường riêng mà, với lại anh kiếm tiền không giỏi bằng em.”

“Anh thật là.” Mạnh Yên đắc ý ngầng cao đầu, lúc này cô đã hoàn toàn quên việc vừa bị mất hứng, hai người cười vui vẻ vừa gói bánh vừa trêu đùa nhau.

Giang Duyệt ngồi trong thư phòng cùng nói chuyện với ông ngoại Giang, tinh thần không tập trung liên tục nhìn ra phía ngoài cửa.

Ông ngoại Giang khuyên nhủ: “Tiểu Duyệt, chuyện tình cảm của bọn trẻ hãy để bọn trẻ tự giải quyết, người lớn cần gì phải bận tâm đến?”

Căn bản Giang Duyệt không tiếp thu ý kiến: “Con không hiểu con bé kia có gì tốt? A Nhiên vì con bé đó nên không thèm để ý đến ai.” Thậm chí vì con bé mà dám cãi nhau với cha, chết cũng không chịu nghe lời khuyên của cha mẹ. Dựa vào điều này, nhất định bà không để cho hai đứa ở bên nhau được. Sợ sau này trong lòng con trai bà lại càng không có người trong nhà.

“Tuổi trẻ nóng tính là chuyện bình thường, tiểu Yên là đứa bé rất tốt, con bỏ chút thời gian gần gũi dần dần sẽ hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không khiến con thất vọng.” Ông ngoại Giang cực kỳ thích Mạnh Yên, đứa bé vừa hiếu thuận lại thông minh lanh lợi, học cũng rất giỏi.

Ông vô cùng tán thành chuyện tình cảm của hai đứa trẻ, tính cách bổ sung cho nhau, quan trọng nhất là hai đứa trẻ cùng yêu thích nhau. Ít nhất mỗi lúc Thiên Nhiên ở bên cạnh Mạnh Yên thì cả người toát ra một loại vui vẻ xuất phát từ nội tâm. Có gì có thể so sánh được với việc này cơ chứ?

Ông ngoại Giang còn nhớ rõ lúc Diệp Thiên Nhiên được cha mẹ đưa đến nhà ông, hàng ngày đều buồn bã không vui, đối với bất kỳ người nào cũng đều duy trì khoảng cách không xa không gần, khi đó chỉ có Giang Vũ và Mạnh Yên mới có thể đến gần Thiên Nhiên. Lúc ấy ông đã nghĩ, nếu Mạnh Yên cứ ở bên cạnh Thiên Nhiên thì thật là tốt.

“Cha, trong tương lai A Nhiên của con muốn là chuyện lớn, cần phải có một chỗ dựa vững chắc.” Từ lâu Giang Duyệt đã có tính toán khác: “Cô bé kia làm sao có thể giúp được việc gì lớn cho A Nhiên.” Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Giang Duyệt phản đối.

“Nhưng A Nhiên không vui thì có tác dụng gì đâu?” Ông ngoại Giang rất không thích lý do mà con gái ông đưa ra.

“Bây giờ A Nhiên vẫn còn trẻ, chưa hiểu chuyện. Sau này nhất định sẽ hối hận.” Giang Duyệt chỉ là muốn tốt cho Thiên Nhiên: “Thân làm mẹ, con phải giúp A Nhiên tìm được con đường tốt nhất.” Giang Duyệt đã giúp con thiết kế xong đường đi trong tương lai, tuyệt đối không cho người nào đó đến phá hỏng.

“Với tính tình của Thiên Nhiên sẽ nghe người khác khuyên sao?” Ông ngoại Giang nhíu mày, trong lòng không vui.

“Sự thực A Nhiên không nghe lời vợ chồng con, nhưng đối với ông bà thì rất tôn trọng.” Giang Duyệt đến bên cạnh ông ngoại Giang nhỏ nhẹ nhờ vả: “Cha giúp con khuyên bảo A Nhiên nhé.” Từ trước đến giờ ông ngoại Mạnh chưa bao giờ từ chối yêu cầu của con gái ông đưa ra.

Từ nhỏ Giang Duyệt rất được cưng chiều, nhưng kể từ khi Giang Duyệt rời khỏi gia đình chạy theo tiếng gọi tình yêu thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mọi người trong nhà. Bà ngoại Giang cực kỳ phẫn nộ tuyên bố cả đời không nhận cô con gái này nữa. Nếu không phải ông ngoại Giang ở giữa làm trung gian hòa giải, tự mình mang theo cháu trai ngàn dặm xa xôi trở về, bằng không quan hệ của hai nhà vẫn bế tắc không lối thoát. Cũng từ lần đó, nhà họ Diệp đưa Diệp Thiên Nhiên đến ở nhà họ Giang làm cầu nối giúp hai gia đình hòa hoãn rất nhiều. Cho dù như vậy, bà ngoại Giang vẫn không hề gọi điện cho con gái một lần nào.

“Khuyên như thế nào?” Ông ngoại Giang nhìn con gái ông yêu mến nhất, trong ánh mắt có chút thất vọng.

“Khuyên A Nhiên chia tay với cô bé kia, cùng Khả Nhi ở chung một chỗ.” Từ lúc còn nhỏ Giang Duyệt đã có dáng người xinh đẹp lại vừa thông minh, được cưng chiều mà lớn lên. Trừ lúc gặp phải trở ngại trong vấn đề hôn nhân còn những việc khác đều thuận buồm xuôi gió. Bây giờ vợ chồng hòa thuận, vinh hoa phú quý nên cũng khó tránh khỏi có chút vênh váo hung hăng.

Ông ngoại Giang nhìn con gái: “Chỉ vì gia thế của nhà Khả Nhi, con muốn chia rẽ một đôi đang yêu nhau?”

Giang Duyệt khẳng định gật đầu: “Tình yêu thì có ích lợi gì? Quan trọng nhất chính là sự nghiệp của A Nhiên.” Còn tình yêu ư? Cô bé kia xứng đáng với con trai của bà sao? Đừng hòng mơ tưởng!

Ông ngoại Giang không thoải mái, nín nhịn cố gắng khuyên nhủ con gái ông: “Gia thế của nhà họ Diệp cũng lớn không kém, còn cần người khác trợ giúp sao?” Đường đường quân khu chính ủy, gia thế hiển hách như vậy còn muốn thế nào nữa?

“Hai nhà hùng mạnh kết hợp dù sao cũng hơn một nhà đơn độc chiến đấu.” Giang Duyệt đã không giống như trước là một cô gái vì tình yêu mà bất chấp tất cả, những năm qua Giang Duyệt đã trải qua nhiều sóng gió đã sớm thay đổi trở thành một người hiểu đời hơn rất nhiều.

Ông ngoại Giang thất vọng nhìn con gái ông: “Từ lúc nào con thay đổi trở lên thực tế như vậy?” Sao không giống như lúc trước là người con gái thiện lương, dám yêu dám hận?

“Cha, không phải là con thay đổi mà những thứ này đều là muốn tốt cho A Nhiên.” Giang Duyệt cố gắng biện giải cho mình: “Hơn nữa, Khả Nhi là đứa bé con nhìn từ nhỏ lớn lên, con rất thích đứa bé này, thân thiết đáng yêu, rất thích hợp làm con dâu.” Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cha, Giang Duyệt cũng rất khổ sở. Nhưng vì tương lai của con trai nên bà phải có trách nhiệm.

“Nhưng A Nhiên không thích.” Ông ngoại Giang không biết nói thế nào với con gái ông, từ xưa đến giờ ông chưa bao giờ mắng con gái ông một câu nào, cũng chưa một lần nào thắng được. Nếu có lúc nào đó khiến ông ngoại Giang thất vọng cũng chỉ biết thở dài thật sâu. Bây giờ tuổi cũng đã cao nên càng không nói nặng nửa câu.

“Con sẽ nghĩ được phương pháp.” Giang Duyệt nói chắc như đinh đóng cột, cha mẹ bà không giúp một tay bà còn chưa tính, bà cũng không tin không giải quyết được hai đứa trẻ mới lớn này.

“Con đừng làm chuyện điên rồ.” Thấy biểu hiện của Giang Duyệt chắc chắn như vậy khiến ông ngoại Giang sợ hết hồn: “Con đừng quên, năm đó A Nhiên đã phản kháng hai vợ chồng con như thế nào?” Từ trước đến nay, tính cách con gái ông luôn chuyên quền độc đoán, không chịu nghe bất cứ một lời khuyên nào.

“Lần này con sẽ không quá quyết liệt,” Giang Duyệt đã rút kinh nghiệm từ lần giáo huấn trước, lần này sẽ chuẩn bị thay đổi phương thức khác.

“A Nhiên yêu thích mới là quan trọng nhất.” Ông ngoại Giang không nhịn được nói: “Con quên năm đó tại sao con bỏ nhà đi? Trong thời gian đó con cũng một đi không quay về hay sao?” Thật sự ông ngoại Giang rất lo lắng cho Thiên Nhiên và Mạnh Yên, muốn dùng chuyện đã xảy ra trong quá khứ để tác động Giang Duyệt.

Giang Duyệt nghe câu nói này im lặng một lúc mới miễn cưỡng nói: “Tình huống của con và bọn trẻ không giống nhau.”

Ông ngoại Giang liếc Giang Duyệt: “Đều giống nhau, đều là muốn yêu tự do, phản đối cha mẹ ép duyên.”

“Không giống nhau.” Giang Duyệt không phục phản bác: “Lúc đó vợ chồng con đơn thuần chỉ có tình yêu, còn A Nhiên thì không như thế.”

“Con quá độc đoán, đến ta cũng không thể thuyết phục được con.” Ông ngoại Giang bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng nhớ kỹ một điều, ngàn vạn lần đừng học mẹ con.” Con gái ông từ nhỏ đã khéo ăn nói, ông không thể tranh luận được với con gái ông.

“Cha.” Giang Duyệt nhớ tới chuyện cũ, trong lòng cũng có chút đau buồn. Năm đó vì tình yêu nên cắt đứt quan hệ với cha mẹ, đây cũng là nỗi khổ riêng cả đời của bà.

“Những năm này mẹ con cũng cảm thấy hối hận nhưng vẫn nhất định không gọi điện thoại cho con, cũng không chịu nhận điện thoại của con.” Ông ngoại Giang vỗ vai con gái: “Tình thân một khi đánh mất, rất khó có thể bù đắp lại, đều là vết sẹo không xóa được.”

Bởi vì xa cách quá lâu, lần này hai mẹ con gặp mặt cũng chỉ là nhàn nhạt xa cách, không thể giống như xưa có cảm giác thân thiết. Điều này làm cho Giang Duyệt khổ sở lại bất lực, nhìn mẹ bà cưng chiều một cô bé khác giống như cưng chiều bà năm xưa, trong lòng cảm thấy chua xót, muốn ngừng cũng không ngừng được.

“Con sẽ chú ý phương pháp.” Làm sao Giang Duyệt không tiếc nuối, liệu có phương pháp gì khác đây?

Ông ngoại Giang thấy con gái ông không chịu buông tha chỉ đành cười khổ, con gái ông là người luôn có chủ ý. Năm đó, vứt bỏ tất cả cũng chỉ để chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Bây giờ đã lớn tuổi lại càng cố chấp hơn. Ông làm cha nhưng một chút biện pháp cũng không có. Năm đó không có cách nào ngăn cản thì bây giờ càng bó tay.

Mạnh Yên ăn xong sủi cảo liền đứng dậy xin phép ra về, cô không muốn nhìn thấy bộ mặt lạnh tanh của Giang Duyệt, cũng không muốn lấy lòng bà. Dù sao không có ý định lấy lòng bà thì đành tiết kiệm chút hơi sức quay về suy nghĩ đối sách. Dù sao muốn đánh cũng phải trường kỳ kháng chiến, nên cần giữ gìn thể lực cũng như tinh lực, lúc đó mới có thể đánh một trận ác liệt.

Bà ngoại Giang cũng không giữ cô ở lại, vội vàng lấy sủi cảo trong tủ lạnh cho vào túi giao cho Diệp Thiên Nhiên, để anh đưa cô trở về.

Mặc dù Giang Duyệt không muốn cho Diệp Thiên Nhiên đưa về nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ nghiêm mặt ngồi trên ghế sa lon.

Diệp Thiên Nhiên làm như không thấy kéo Mạnh yên đi.

Lúc này, gương mặt Sở Khả Nhi trắng bệch cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, ngơ ngác ngồi bên cạnh nhìn hai người rời đi.

Trước khi đi Mạnh Yên chào từng người một, hiển nhiên Giang Duyệt cũng nghe thấy đành miễn cưỡng gật đầu.

Đi ra khỏi nhà họ Giang, hai người sánh bước đi chầm chậm trên đường, Diệp Thiên Nhiên cố ý xin lỗi cô: “Đừng để ý, mẹ anh chính là người như thế, quen được nuông chiều.”

Trong trí nhớ của anh, mẹ anh đối xử rất tốt với người nhà, đối với những người có thể lợi dụng cũng không tệ. Chính là đối với những thứ không có giá trị hoặc người không có giá trị lợi dụng thì không thèm nhìn lấy một cái.

Trong lòng Mạnh Yên khó chịu, bĩu môi: “Em không sao cả, dù sao sau này cũng không phải gặp bà là được.” Muốn lấy lòng mẹ anh quá khó khăn, đối với cô lại có thành kiến cho nên cô có ý định này cũng vô dụng thôi.

Cô đã nghĩ qua, bình thường người nhà họ Diệp ở nơi khác, không chung một thành phố với cô. Nếu không chung một thành phố vậy cũng không cần phải gặp mặt nhiều, tránh cho hai bên thấy không thoải mái. Nhà anh cách xa như vậy, cơ hội một năm gặp một lần thì có thể được. Như vậy lại hay, hai bên không cần gặp gỡ, đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

“Ngày mai, chắc cha anh sẽ đến đây, có thể cha sẽ nói muốn gặp em một lần.” Bỗng nhiên, Diệp Thiên Nhiên nghĩ ra một nhân vật phiền phức khác, choáng váng đầu óc: “Em nghĩ có muốn gặp cha anh không?”

Giao thừa là thời điểm Diệp cha bận nhất, bình thường không phân thân ra được. Chỉ có tham gia xong tiệc đón xuân mới có thời gian rảnh để xử lý việc riêng tư.

“Em có thể cự tuyệt sao?” Mạnh Yên bất đắc dĩ hỏi ngược lại. Từ lúc nào anh học được kiểu biết rõ rồi còn hỏi? Cho phép cô từ chối sao? Ngược lại muốn gặp thì cứ đi gặp thôi, cùng lắm thì giống như hôm nay chịu một lần lạnh nhạt nữa là cùng, chẳng lẽ có thể ăn tươi nuốt sống cô được hay sao? Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị đả kích rồi.

“Anh đoán không được, cha anh không bao giờ cho phép người khác cự tuyệt.” Diệp Thiên Nhiên xin lỗi cô, cha anh làm lãnh đạo lâu năm, có chút ngang ngược.

Mạnh Yên ngẩng đầu không còn gì để nói, biết chắc sẽ như vậy mà: “Tính cách cha mẹ anh đều cố chấp như thế, tại sao lại có thể bình an vô sự cùng nhau đi đến ngày hôm nay?” Đối với vấn đề này cô cảm thấy rất tò mò, cô có nghe Giang Vũ kể chuyện cũ một thời oanh liệt của cha mẹ anh, đúng là chân nhân bất lộ tướng.

Diệp Thiên Nhiên cười cười: “Cha anh ở bên ngoài thì cứng cỏi, ở nhà thì toàn nghe lời mẹ anh, tự nhiên sẽ không đứng ra tranh cãi.” Mỗi một đôi vợ chồng sẽ có hình thức chung sống khác nhau, người khác khổng thể hiểu được.

“Tình cảm cha mẹ anh rất tốt?” Mạnh Yên có chút hâm mộ, cô có nghe qua rất nhiều người khi yêu thì rất nồng nhiệt nhưng rất nhanh sẽ biến mất, hiếm thấy còn có người có thể kéo dài như thế.

“Hai người cùng nhau trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống, hơn nữa bình thường hai người cũng đều rất bận rộn.” Ít khi Diệp Thiên Nhiên thấy cô tò mò như vậy, không thể không giải thích: “Cho nên rất quý trọng khoảng thời gian được ở bên nhau.”

Hai người ai cũng có sự nghiệp riêng, hơn nữa công việc vô cùng thuận lợi. Thời gian có thể ở bên nhau trong một tháng có thể đếm trên đầu ngón tay, hai người ít có cơ hội được bên nhau nên làm sao có thể gây gổ?

Mạnh Yên suy nghĩ mất hồn, một lúc sau lấy lại tinh thần cong miệng lên: “Nhưng hôm nay hai người lại trở thành trở ngại của chúng ta bên nhau.” Chỉ cho quan phủ đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn, thật đáng ghét!

Đối với tình huống này Diệp Thiên Nhiên chỉ biết im lặng: “Ai biết được tâm tình của cha mẹ anh, thay đổi xoành xoạch, phiền.” Ai cũng có một tình yêu sâu đậm, cha mẹ anh có thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả, thế nào đến phiên anh lại không thể được chứ? Cũng không hiểu cha mẹ anh nghĩ thế nào? Chẳng lẽ là vì sinh ra anh, nuôi anh lớn nên đương nhiên anh phải làm theo ý của cha mẹ hay sao? Vậy tại sao năm đó mẹ lại không làm theo lời nói của ông bà ngoại chứ?

Thấy anh như vây, ngược lại Mạnh Yên an ủi: “Thôi, sự việc đến đâu thì gỡ đến đấy, cứ từ từ.” Có biện pháp gì đây? Cha mẹ đều là bề trên, không thể nói cũng không thể mắng, chỉ có thể từ từ thay đổi cái nhìn của các bậc phụ huynh thôi.

“Cha mẹ em vốn không đồng ý chuyện tình cảm của chúng ta. Hôm nay cha mẹ anh cũng tham gia vào.” Càng nói Diệp Thiên Nhiên càng thấy phức tạp, chân mày nhíu chặt: “Tại sao đường tình yêu của chúng ta gặp nhiếu trắc trở vậy?”

“Anh hối hận.” Mạnh Yên nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh. Nếu anh thấy hối hận vậy thì giải tán, hứ.

Hỏng bét, Diệp Thiên Nhiên vội vàng thu hổi cảm xúc phức tạp, cười nói theo: “Làm sao có thể? Đây là trời cao cho chúng ta thử thách, thử thách càng khó trong tương lai sẽ càng hạnh phúc.”

Mạnh Yên run lên nổi cả da gà: “Buồn nôn.” Anh thật là biết dỗ dành người khác.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Lời của tác giả: Hôm qua tôi cùng quản lý lòng dạ hiểm độc đấu trí đấu dũng mất hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thành công lấy được tiền của mình về. Nhìn thấy sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của cô ta khiến tâm tình rất thoải mái. Chương sau chính là hôn lễ của ai đó? Không phải của Mạnh Yên mà là Mạnh Tuệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương