Đời Người Bình Thản
-
Chương 67
Diệp Thiên Nhiên buồn cười nhìn cô: “Ngày đầu không cần cố gắng như vậy đâu, đến giờ ăn cơm trưa rồi.” Anh đứng bên cạnh lâu rồi, cô cũng không phát hiện. Nghiêm túc quá đi!
“A, nghe anh nói, bụng của em đúng là có chút đói bụng.” Mạnh Yên đột nhiên nhận ra: “Trưa nay chúng ta ăn cái gì?” Cô không biết phải giải quyết cơm trưa như thế nào?
Diệp Thiên Nhiên cười có chút cổ quái: “Anh An mời chúng ta đi ăn buffet, không phải là em rất thích sao?”
“Buffet?” Mắt của Mạnh Yên sáng lên, vui sướng nhảy lên: “Vậy đi thôi, rất lâu rồi em không có ăn đó.”
Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ cười, giúp cô dọn dẹp bảng báo cáo, thuận tiện nhìn mấy lần: “Em xem cái này có hiểu không?”
“Cũng ổn, nếu không hiểu em sẽ hỏi anh .” Kiếp trước Mạnh Yên cũng xem qua loại bảng báo cáo này, cho nên cũng không khó hiểu: “Anh là trợ lý của chú Ân, hẳn là học được từ chú ấy không ít thứ nhỉ.” Dù sao anh cũng không mang cái chức hữu danh vô thực.
“Coi như em đã đoán đúng.” Diệp Thiên Nhiên cưng chiều xoa nắn gương mặt của cô: “Ăn no trước hãy nói.” Đối với cô nhóc này mà nói, ăn cơm so với trời còn lớn hơn.
Bốn người ngồi chung một xe, Thẩm An mở cửa xe ngay hướng vào đại sảnh tiệc đứng Phúc Lâm.
Bên ngoài nắng gắt như lửa, táy máy tay chân một chút toàn thân liền đổ mồ hôi. Nhưng vừa bước vào phòng ăn lại mát mẻ như một cái thế giới khác.
Trong phòng ăn thật nhiều người, vô cùng đông đúc. Các loại món ăn được sắp xếp thành một hàng, mặc cho khách chọn lựa.
Mạnh Yên nhìn những thức ăn này mà muốn chảy nước miếng, vui vẻ bưng món ăn đã chọn được một lúc lâu, thỏa mãn chất đầy đĩa thành một núi đồ ăn nhỏ, lúc này mới hài lòng trở lại chỗ ngồi.
Thẩm An thấy vậy không khỏi trêu ghẹo: “Tiểu Yên, không phải em sợ béo phì sao? Ăn nhiều như vậy.” Anh đã gặp nữ sinh đều là lịch sự cắn mấy hớp nhỏ, dáng vẻ này của cô, trong đĩa cái gì cũng có, thịt dê nướng, cá hồi, rau cải, cái gì cần có đều có.
Miệng Mạnh Yên cắn cá hồi, vừa trơn lại ngon, vị thật béo: “Thể chất của em dù ăn nhiều cũng không mập nổi, cho nên em rất thích ăn buffet, nhất định phải ăn đủ vốn mới được.”
Thẩm An thấy buồn cười, quay đầu đi: “A Nhiên, em không sợ em ấy ăn đến khi em nghèo luôn sao?”
Diệp Thiên Nhiên cười: “Không có việc gì, chỉ cần cô ấy thích ăn là được.”
Thẩm An vỗ vỗ đầu óc của mình, ngất, đột nhiên anh quên, đôi tình nhân nhỏ trước mắt này thế nhưng là đại cổ đông trong công ty, cực kì có tiền, tối thiểu so với anh có tiền nhiều hơn, anh hỏi lời này không phải bị ngốc sao?
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ mặc đồng phục làm việc xinh đẹp: “Thẩm tiên sinh, Ân tiên sinh, rất lâu không thấy hai người tới, hoan nghênh hoan nghênh.”
Mặt Thẩm An cương cứng một chút, ngay sau đó nhiệt tình cười nói: “A Mi, thật là trùng hợp, hôm nay cô cũng đi làm à?” Chẳng qua là lời này nói thế nào cũng có ý ‘biết rõ còn hỏi’?
A Mi? Mạnh Yên thính tai nghe được cái tên này, vội vàng ngẩng đầu dò xét cẩn thận cô gái này. Cũng không cảm thấy đặc biệt gì, là người quản lý rất thường gặp ở các sảnh lớn, người thật xinh đẹp, giữa hai lông mày cực kỳ tinh tế. Chẳng lẽ Thẩm An thích loại phụ nữ thế này? Hơn nữa còn không kịp theo đuổi? Nhưng mà nghe được câu hỏi làm bộ của anh, đồ ăn trong miệng Mạnh Yên thiếu chút nữa bị nghẹn. Lúc này cô mới rõ ràng, tại sao Diệp Thiên Nhiên nói đến ăn buffet lại cười cổ quái như vậy. Hoá ra là như vậy, Thẩm An này, một công đôi việc. Vừa mời cô ăn cơm, lại vừa dò xét mỹ nhân.
A Mi không để ý đến lời của anh, chỉ cười tủm tỉm nhìn Mạnh Yên bọn họ: “Hai vị này là?”
Không biết có phải Mạnh Yên nhạy cảm hay không, cô cảm thấy tầm mắt A Mi dừng lại ở trên người cô lâu mấy giây.
Mặt Thẩm An tươi cười giới thiệu: “ Nhân viên mới của công ty chúng ta.”
Mắt Mạnh Yên đảo tròn, cười híp mắt chào hỏi: “Chị Mi, em tên là Mạnh Yên, chị làm việc ở nơi này sao?” Loại không khí này tản ra mùi JQ luôn luôn làm cô thích nhất, thăm dò tin tức cũng tốt.
A Mi tự nhiên hào phóng gật đầu: “Xin chào, Mạnh Yên, có rãnh rỗi nhớ thường tới dùng cơm, mùi vị món ăn ở đây rất tốt.”
“Đương nhiên rồi, em rất thích ăn.” Mạnh Yên mỉm cười ra vấn đề khó khăn: “Nhưng mà món ăn ở đây có thể mang về không?”
A Mi sửng sốt một giây, trên mặt lộ ra nụ cười tao nhã: “Không được, vẫn là tới đây ăn thì tốt hơn, vừa mới mẻ lại hợp ý mình.”
Trong lòng Mạnh Yên gật đầu, người này không tệ, thái độ đúng mực, vô cùng có duyên mà lại vừa mắt cô. Nháy mắt làm bộ đáng yêu: “Điều này cũng đúng, chị Mi là người thật duyên dáng, dáng dấp lại xinh đẹp, về sau em có thể tìm chị chơi không?”
A Mi nhìn cô gái nhỏ trước mắt gọi cô là ‘chị Mi’, cảm thấy rất là khó hiểu về sự nhiệt tình của cô. Nhưng vẫn là gật đầu đáp: “Dĩ nhiên có thể.”
Mạnh Yên thuận lợi lấy được điện thoại liên lạc của A Mi, trên mặt có chút dương dương đắc ý.
Chờ sau khi A Mi đi rồi, Thẩm An nhỏ giọng kêu lên: “Tiểu Yên, em chơi cái gì vậy? Ngàn vạn lần đừng làm hỏng chuyện của anh đó.” Theo anh biết, Mạnh Yên không phải cô gái tự nhiên quen thuộc, mà cực kỳ kín kẽ, không thích cùng người khác làm quen. Hôm nay khác thường như vậy nhất định là có vấn đề.
Mạnh Yên mở hai mắt to vô tội: “Làm hỏng á? Em thật sự rất thích cô ấy, tìm cô ấy chơi không được sao?”
Trong lòng Thẩm An như chíp bông, giơ tay cầu xin cô tha thứ: “Bà cô nhỏ à, nếu như em muốn chỉnh anh, tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng không nên có ý đồ với cô ấy.” Chẳng qua chuyện tốt của anh, anh đã theo đuổi cực khổ lắm rồi. Người ta còn giả bộ làm người xa lạ với anh. Nếu Mạnh Yên thêm một chân vào, vậy thì càng thảm.
“Được rồi.” Mạnh yên nở nụ cười: “Nghe anh nói đáng thương như vậy, em liền không đem cô ấy giới thiệu cho mấy anh trai cực phẩm trong nhà của chúng em.” Cô làm gì có anh trai thân thích, chẳng qua là buổi sáng anh có chút khó chịu với Diệp Thiên Nhiên.
Tay Thẩm An run run: “Em. . . Em lại đi theo A Nhiên học cái xấu.” Đến cô cũng theo Diệp Thiên Nhiên bắt đầu trêu ghẹo anh, anh không muốn sống nữa.
Diệp Thiên Nhiên mặc kệ: “Nói cái gì mà học cái xấu của em chứ? Em xấu ở chỗ nào?” Khóe miệng lại cười toe toét, Tiểu Yên, nói thật hay.
Tay của Thẩm An run một hồi lâu, đột nhiên nói một câu: “Các người thế này coi như là vợ chồng đồng tâm, tề lực đồng kim sao?”
Mạnh Yên đỏ mặt: “Anh An, anh. . . . . .” Người này nói cái gì vậy?
Một âm thanh quen thuộc cắt đứt cuộc tranh cãi của mọi người: “Tiểu Yên, anh họ.”
Mạnh Yên chợt quay đầu lại: “Phương Phương, làm sao cậu lại ở chỗ này? Cũng tới ăn cơm sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Phương Phương mới vừa đi gần cửa chính, nhìn từ xa thấy Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên ngồi ở chỗ này: “Đi cùng mấy bạn học chung, ừ, đều ngồi ở nơi đó.”
Mạnh Yên ngước mắt lên nhìn, đột nhiên thấy Đường Tiểu Thiên trong đám người, cậu giống như gầy đi một chút so với trước kia, cũng không có vẻ mặt hăng hái như trước. Trong lòng một thoáng hoảng hốt, tình cảnh ngày đó chợt nổi lên trong lòng. Đột nhiên trên đùi đau nhói: “Ai nha, tại sao đá em?” Tức giận trừng mắt về phía Diệp Thiên Nhiên. Con mẹ nó, tự nhiên lại đá cô.
“Đá phải em sao?” Diệp Thiên Nhiên làm bộ cúi đầu nhìn qua: “Thật xin lỗi, anh không phải cố ý.” (#Mèo: Gian quá nhaaaa)
Mạnh Yên tức giận khẽ gọi: “Anh chính là cố ý.” Đừng tưởng rằng cô không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào?
Diệp Thiên Nhiên uất ức nhìn cô: “Ai bảo em vẫn nhìn chằm chằm vào nam sinh khác?” Thì ra là ghen tị với người nào đó.
“Nào có?” Mạnh Yên lầm bầm một câu, âm thanh thấp xuống. Cô cũng không có làm cái gì nha, chỉ nhìn nhiều một chút mà thôi.
Diệp Thiên Nhiên thúc giục cô mau trở về: “Phương Phương, em mau trở về ăn cơm, chờ một lát lại phải đi làm rồi.” Mau trở về ngồi ăn đi, đừng ở chỗ này dài dòng. Ánh mắt thằng nhóc kia không chớp liếc qua liếc tới làm gì, thật đáng ghét! Cậu còn chưa hết hi vọng sao? Nhiều nữ sinh vây quanh bên cạnh, còn chưa làm cậu quên Tiểu Yên hay sao? Trong lòng anh rất không thoải mái.
“Không vội, đợi lát rồi ăn nữa.” Phương Phương đã có nửa tháng không thấy bạn tốt, không nghĩ tới sẽ thấy cô ở đây, tâm tình rất vui vẻ: “Tiểu Yên, nghe nói cậu cũng vào nội thành đi làm? Nghỉ ngơi ở đâu? Nếu không có chổ ở thì qua ở với bọn tớ, chúng ta có thể ở chung.”
“Tớ có chỗ ở rồi, đừng lo lắng cho tớ.” Ngược lại Mạnh Yên lại thay cô lo lắng, dù sao tính tình của cô quá thẳng dễ dàng đắc tội với người cấp trên: “Công việc thuận lợi không?”
Phương Phương bĩu môi, có chút như đưa đám: “Tớ chỉ là một người mới nên luôn bị cấp trên mắng.” Mới ra đời ai cũng đều có chút ngây thơ đơn thuần, không phải đối thủ của người khác.
Mạnh Yên đau lòng: “A, vậy cậu còn phải đi làm tiếp sao?” Dù sao đó chỉ là thực tập cũng không phải là rất quan trọng.
“Đương nhiên là muốn làm tiếp tục, tớ thật vất vả mới tìm được phần công việc này .” Phương Phương lắc đầu một cái phấn chấn tinh thần, nhớ tới công việc hơn nửa tháng này, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn: “Mặc dù có rất nhiều hạn chế cũng sẽ bị người ta mắng, mà tớ cũng học được không ít thứ, vô cùng thực dụng.” Nào có ai có thể thuận buồm xuôi gió, hiện tại nếm chút khổ sở cũng tốt, tương lai cũng có thể ít đi đường vòng.
“Nếu quyết định như vậy, phải cố gắng lên nha.” Mạnh Yên biết cô tương đối thực tế, chịu làm đến nơi đến chốn.
Nét mặt Phương Phương tươi cười như hoa: “Được, Tiểu Yên cậu cũng cố gắng lên. Đúng rồi, Đường Tiểu Thiên làm chung công ty với tớ đó.” Nói xong câu này, cô phủi mông chạy lấy người.
Mặt Diệp Thiên Nhiên đen như than, ánh mắt đầy dao găm không ngừng ném theo hướng của Phương Phương.
“Làm sao vậy? Ăn tôm nha, rất tươi. Em bóc vỏ giúp anh.” Mạnh Yên lấy lòng cười với anh, chân tay vụng về bóc vỏ tôm, cô ăn tôm luôn luôn dùng miệng cắn, không thích tay mình bị dính nước của tôm.
Diệp Thiên Nhiên nhìn không được, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy việc bóc vỏ tôm, bỏ vào trong đĩa của cô.
Mạnh Yên có chút ngượng ngùng đem cái đĩa đẩy qua cho anh: “Cho anh ăn nè.”
Diệp Thiên Nhiên liếc cô một cái, tức giận cười nói: “Được, anh biết rõ em rất thích ăn.” Lấy lòng như vậy, là muốn dời đi sự chú ý của anh sao?
Mạnh Yên lôi kéo tay của anh lay động: “Đừng hẹp hòi như vậy, Phương Phương không có ác ý.”
Diệp Thiên Nhiên thấy cô làm nũng, hơi thở trong lòng yên ổn rất nhiều, chỉ là còn có chút tức giận còn sót lại chưa tiêu: “Cô ấy quá nhanh mồm nhanh miệng, khó trách không giống một cô gái.” Tóm tắt câu nói, cô ngàn vạn lần không nên, không nên nói cái gì liên quan đến Đường Tiểu Thiên. Có ý gì à? Còn đặc biệt nhắc tới người này? Sợ Mạnh Yên quên người này sao?
Mạnh Yên cố nín cười: “Tiểu Vũ thích là được.” Dáng vẻ anh ghen thật đáng yêu, chuyện trải qua đã lâu như vậy, lại nói cô và Đường Tiểu Thiên cũng không có gì, anh vẫn để ý như thế.
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên rất không thoải mái: “Cô ấy giống như là thích thằng nhóc kia rồi.” Anh có một chút vì Giang Vũ cảm thấy không đáng giá, thằng nhãi kia sao có thể so sánh cùng Giang Vũ?
Mạnh Yên suy nghĩ một chút cười nói: “Không nhất định.” Cô đã từ trong dấu vết phát hiện Phương Phương đối với Đường Tiểu Thiên cũng không có gì ý gì.
Thấy cô cười cổ quái như vậy, Diệp Thiên Nhiên không nhịn được hỏi: “Em biết cái gì sao?”
Mạnh Yên cứ không nói cho anh biết, nháy mắt ra hiệu hỏi: “Làm sao lại quan tâm đến chuyện tình cảm của Phương Phương vậy?” Có vấn đề nha, dĩ nhiên cô sẽ không ngốc đến mức cho là Diệp Thiên Nhiên đột nhiên coi trọng Phương Phương.
Diệp Thiên Nhiên cười khổ một tiếng: “Không phải là anh đang thay tiểu Vũ lo lắng sao? Cái gì Tiểu Vũ cũng giấu ở trong lòng, cái gì cũng không nói. Như vậy đuổi theo kịp Phương Phương mới là lạ.” Em họ của anh mọi thứ đều xuất sắc, nhưng vì cái gì lại thua ở trong tay cô gái cực kì bình thường như Phương Phương? Theo ý anh Phương Phương trừ tính tình ôn hòa dễ dàng chung đụng bên ngoài, cũng không có chỗ đặc biệt. Nhưng Giang Vũ thích, anh cũng không thể nói gì hơn.
“Có lẽ Tiểu Vũ đang học trung học, cho nên mới không nói.” Mạnh Yên khẽ chau mày lại: “Hôm nay cũng đã thi xong Đại học, chắc sẽ phải thổ lộ thôi.” Người lo lắng quá nhiều sẽ rất khổ sở. Nếu là cô, khẳng định sẽ không kìm nén được lâu như vậy.
Diệp Thiên Nhiên nghĩ đến đây, một bụng tức giận: “Cậu ta xử lý chuyện tình cảm quá thụ động, nếu ngày nào đó Phương Phương bị người khác theo đuổi, cậu ta chỉ có khóc.” Thích thì liền đuổi theo, để tình cảm để ở trong lòng, ai sẽ hiểu? Thích một người thì phải cùng cô ấy vĩnh viễn ở chung một chỗ. Đây là chú giải của Diệp Thiên Nhiên đối với tình yêu.
“Ah?” Mạnh Yên chậm ba nhịp mới phát hiện thái độ anh thay đổi hoàn toàn, không khỏi kinh ngạc: “Không phải là anh không tán thành bọn họ ở bên nhau sao? Sao hôm nay đột nhiên thay đổi thái độ?” Ban đầu Diệp Thiên Nhiên chết sống không tán thành bọn họ ở bên nhau, nói bọn họ là anh em, là **. Lời này làm cho nàng rất kích động. (#Mèo: ** là của tác giả)
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên có chút buồn cười, phải trừng mắt lớn như vậy sao? Mỉm cười hỏi ngược lại: “Không phải em nghĩ tới thái độ của anh thay đổi sao?”
Mạnh Yên liền vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, em chỉ là tò mò chứ sao.” Tình cảm anh em bọn họ cực tốt, người Giang Vũ luôn luôn tin tưởng nhất là anh họ, ý kiến của anh đối với Giang Vũ có sức ảnh hưởng rất lớn, vì hạnh phúc của bọn họ, cô đương nhiên vui mừng khi thấy thái độ anh thay đổi.
Diệp Thiên Nhiên thở dài: “Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt thôi.”
Anh đã từng thấy ánh mắt của Giang Vũ, thật sự bị cảm động, ánh mắt của cậu tràn đầy yêu thương mà không phải khổ sở.
Yêu không phải là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này, anh đã nếm qua loại tư vị này, dĩ nhiên không muốn làm cho em họ anh luôn luôn thương yêu chịu khổ như thế. Có một số việc liền thuận theo tự nhiên đi, bọn họ cũng không phải là anh em ruột. Về mặt pháp luật nếu là anh em họ thì cho phép kết hôn, luật pháp cũng không có ý kiến, những người phàm tục như bọn họ trông nom nhiều như vậy làm gì?
Mạnh Yên hình như đoán được một hai phần, nhưng không có tinh tế nghiên cứu. Dù sao đây là hiện tượng tốt, từ sâu trong lòng cô mà nói, cô hi vọng hai người bọn họ sẽ ở chung một chổ. Dĩ nhiên cũng hi vọng trở ngại đặt ở trước mặt bọn họ có thể càng nhỏ càng tốt.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ========
“A, nghe anh nói, bụng của em đúng là có chút đói bụng.” Mạnh Yên đột nhiên nhận ra: “Trưa nay chúng ta ăn cái gì?” Cô không biết phải giải quyết cơm trưa như thế nào?
Diệp Thiên Nhiên cười có chút cổ quái: “Anh An mời chúng ta đi ăn buffet, không phải là em rất thích sao?”
“Buffet?” Mắt của Mạnh Yên sáng lên, vui sướng nhảy lên: “Vậy đi thôi, rất lâu rồi em không có ăn đó.”
Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ cười, giúp cô dọn dẹp bảng báo cáo, thuận tiện nhìn mấy lần: “Em xem cái này có hiểu không?”
“Cũng ổn, nếu không hiểu em sẽ hỏi anh .” Kiếp trước Mạnh Yên cũng xem qua loại bảng báo cáo này, cho nên cũng không khó hiểu: “Anh là trợ lý của chú Ân, hẳn là học được từ chú ấy không ít thứ nhỉ.” Dù sao anh cũng không mang cái chức hữu danh vô thực.
“Coi như em đã đoán đúng.” Diệp Thiên Nhiên cưng chiều xoa nắn gương mặt của cô: “Ăn no trước hãy nói.” Đối với cô nhóc này mà nói, ăn cơm so với trời còn lớn hơn.
Bốn người ngồi chung một xe, Thẩm An mở cửa xe ngay hướng vào đại sảnh tiệc đứng Phúc Lâm.
Bên ngoài nắng gắt như lửa, táy máy tay chân một chút toàn thân liền đổ mồ hôi. Nhưng vừa bước vào phòng ăn lại mát mẻ như một cái thế giới khác.
Trong phòng ăn thật nhiều người, vô cùng đông đúc. Các loại món ăn được sắp xếp thành một hàng, mặc cho khách chọn lựa.
Mạnh Yên nhìn những thức ăn này mà muốn chảy nước miếng, vui vẻ bưng món ăn đã chọn được một lúc lâu, thỏa mãn chất đầy đĩa thành một núi đồ ăn nhỏ, lúc này mới hài lòng trở lại chỗ ngồi.
Thẩm An thấy vậy không khỏi trêu ghẹo: “Tiểu Yên, không phải em sợ béo phì sao? Ăn nhiều như vậy.” Anh đã gặp nữ sinh đều là lịch sự cắn mấy hớp nhỏ, dáng vẻ này của cô, trong đĩa cái gì cũng có, thịt dê nướng, cá hồi, rau cải, cái gì cần có đều có.
Miệng Mạnh Yên cắn cá hồi, vừa trơn lại ngon, vị thật béo: “Thể chất của em dù ăn nhiều cũng không mập nổi, cho nên em rất thích ăn buffet, nhất định phải ăn đủ vốn mới được.”
Thẩm An thấy buồn cười, quay đầu đi: “A Nhiên, em không sợ em ấy ăn đến khi em nghèo luôn sao?”
Diệp Thiên Nhiên cười: “Không có việc gì, chỉ cần cô ấy thích ăn là được.”
Thẩm An vỗ vỗ đầu óc của mình, ngất, đột nhiên anh quên, đôi tình nhân nhỏ trước mắt này thế nhưng là đại cổ đông trong công ty, cực kì có tiền, tối thiểu so với anh có tiền nhiều hơn, anh hỏi lời này không phải bị ngốc sao?
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ mặc đồng phục làm việc xinh đẹp: “Thẩm tiên sinh, Ân tiên sinh, rất lâu không thấy hai người tới, hoan nghênh hoan nghênh.”
Mặt Thẩm An cương cứng một chút, ngay sau đó nhiệt tình cười nói: “A Mi, thật là trùng hợp, hôm nay cô cũng đi làm à?” Chẳng qua là lời này nói thế nào cũng có ý ‘biết rõ còn hỏi’?
A Mi? Mạnh Yên thính tai nghe được cái tên này, vội vàng ngẩng đầu dò xét cẩn thận cô gái này. Cũng không cảm thấy đặc biệt gì, là người quản lý rất thường gặp ở các sảnh lớn, người thật xinh đẹp, giữa hai lông mày cực kỳ tinh tế. Chẳng lẽ Thẩm An thích loại phụ nữ thế này? Hơn nữa còn không kịp theo đuổi? Nhưng mà nghe được câu hỏi làm bộ của anh, đồ ăn trong miệng Mạnh Yên thiếu chút nữa bị nghẹn. Lúc này cô mới rõ ràng, tại sao Diệp Thiên Nhiên nói đến ăn buffet lại cười cổ quái như vậy. Hoá ra là như vậy, Thẩm An này, một công đôi việc. Vừa mời cô ăn cơm, lại vừa dò xét mỹ nhân.
A Mi không để ý đến lời của anh, chỉ cười tủm tỉm nhìn Mạnh Yên bọn họ: “Hai vị này là?”
Không biết có phải Mạnh Yên nhạy cảm hay không, cô cảm thấy tầm mắt A Mi dừng lại ở trên người cô lâu mấy giây.
Mặt Thẩm An tươi cười giới thiệu: “ Nhân viên mới của công ty chúng ta.”
Mắt Mạnh Yên đảo tròn, cười híp mắt chào hỏi: “Chị Mi, em tên là Mạnh Yên, chị làm việc ở nơi này sao?” Loại không khí này tản ra mùi JQ luôn luôn làm cô thích nhất, thăm dò tin tức cũng tốt.
A Mi tự nhiên hào phóng gật đầu: “Xin chào, Mạnh Yên, có rãnh rỗi nhớ thường tới dùng cơm, mùi vị món ăn ở đây rất tốt.”
“Đương nhiên rồi, em rất thích ăn.” Mạnh Yên mỉm cười ra vấn đề khó khăn: “Nhưng mà món ăn ở đây có thể mang về không?”
A Mi sửng sốt một giây, trên mặt lộ ra nụ cười tao nhã: “Không được, vẫn là tới đây ăn thì tốt hơn, vừa mới mẻ lại hợp ý mình.”
Trong lòng Mạnh Yên gật đầu, người này không tệ, thái độ đúng mực, vô cùng có duyên mà lại vừa mắt cô. Nháy mắt làm bộ đáng yêu: “Điều này cũng đúng, chị Mi là người thật duyên dáng, dáng dấp lại xinh đẹp, về sau em có thể tìm chị chơi không?”
A Mi nhìn cô gái nhỏ trước mắt gọi cô là ‘chị Mi’, cảm thấy rất là khó hiểu về sự nhiệt tình của cô. Nhưng vẫn là gật đầu đáp: “Dĩ nhiên có thể.”
Mạnh Yên thuận lợi lấy được điện thoại liên lạc của A Mi, trên mặt có chút dương dương đắc ý.
Chờ sau khi A Mi đi rồi, Thẩm An nhỏ giọng kêu lên: “Tiểu Yên, em chơi cái gì vậy? Ngàn vạn lần đừng làm hỏng chuyện của anh đó.” Theo anh biết, Mạnh Yên không phải cô gái tự nhiên quen thuộc, mà cực kỳ kín kẽ, không thích cùng người khác làm quen. Hôm nay khác thường như vậy nhất định là có vấn đề.
Mạnh Yên mở hai mắt to vô tội: “Làm hỏng á? Em thật sự rất thích cô ấy, tìm cô ấy chơi không được sao?”
Trong lòng Thẩm An như chíp bông, giơ tay cầu xin cô tha thứ: “Bà cô nhỏ à, nếu như em muốn chỉnh anh, tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng không nên có ý đồ với cô ấy.” Chẳng qua chuyện tốt của anh, anh đã theo đuổi cực khổ lắm rồi. Người ta còn giả bộ làm người xa lạ với anh. Nếu Mạnh Yên thêm một chân vào, vậy thì càng thảm.
“Được rồi.” Mạnh yên nở nụ cười: “Nghe anh nói đáng thương như vậy, em liền không đem cô ấy giới thiệu cho mấy anh trai cực phẩm trong nhà của chúng em.” Cô làm gì có anh trai thân thích, chẳng qua là buổi sáng anh có chút khó chịu với Diệp Thiên Nhiên.
Tay Thẩm An run run: “Em. . . Em lại đi theo A Nhiên học cái xấu.” Đến cô cũng theo Diệp Thiên Nhiên bắt đầu trêu ghẹo anh, anh không muốn sống nữa.
Diệp Thiên Nhiên mặc kệ: “Nói cái gì mà học cái xấu của em chứ? Em xấu ở chỗ nào?” Khóe miệng lại cười toe toét, Tiểu Yên, nói thật hay.
Tay của Thẩm An run một hồi lâu, đột nhiên nói một câu: “Các người thế này coi như là vợ chồng đồng tâm, tề lực đồng kim sao?”
Mạnh Yên đỏ mặt: “Anh An, anh. . . . . .” Người này nói cái gì vậy?
Một âm thanh quen thuộc cắt đứt cuộc tranh cãi của mọi người: “Tiểu Yên, anh họ.”
Mạnh Yên chợt quay đầu lại: “Phương Phương, làm sao cậu lại ở chỗ này? Cũng tới ăn cơm sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Phương Phương mới vừa đi gần cửa chính, nhìn từ xa thấy Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên ngồi ở chỗ này: “Đi cùng mấy bạn học chung, ừ, đều ngồi ở nơi đó.”
Mạnh Yên ngước mắt lên nhìn, đột nhiên thấy Đường Tiểu Thiên trong đám người, cậu giống như gầy đi một chút so với trước kia, cũng không có vẻ mặt hăng hái như trước. Trong lòng một thoáng hoảng hốt, tình cảnh ngày đó chợt nổi lên trong lòng. Đột nhiên trên đùi đau nhói: “Ai nha, tại sao đá em?” Tức giận trừng mắt về phía Diệp Thiên Nhiên. Con mẹ nó, tự nhiên lại đá cô.
“Đá phải em sao?” Diệp Thiên Nhiên làm bộ cúi đầu nhìn qua: “Thật xin lỗi, anh không phải cố ý.” (#Mèo: Gian quá nhaaaa)
Mạnh Yên tức giận khẽ gọi: “Anh chính là cố ý.” Đừng tưởng rằng cô không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào?
Diệp Thiên Nhiên uất ức nhìn cô: “Ai bảo em vẫn nhìn chằm chằm vào nam sinh khác?” Thì ra là ghen tị với người nào đó.
“Nào có?” Mạnh Yên lầm bầm một câu, âm thanh thấp xuống. Cô cũng không có làm cái gì nha, chỉ nhìn nhiều một chút mà thôi.
Diệp Thiên Nhiên thúc giục cô mau trở về: “Phương Phương, em mau trở về ăn cơm, chờ một lát lại phải đi làm rồi.” Mau trở về ngồi ăn đi, đừng ở chỗ này dài dòng. Ánh mắt thằng nhóc kia không chớp liếc qua liếc tới làm gì, thật đáng ghét! Cậu còn chưa hết hi vọng sao? Nhiều nữ sinh vây quanh bên cạnh, còn chưa làm cậu quên Tiểu Yên hay sao? Trong lòng anh rất không thoải mái.
“Không vội, đợi lát rồi ăn nữa.” Phương Phương đã có nửa tháng không thấy bạn tốt, không nghĩ tới sẽ thấy cô ở đây, tâm tình rất vui vẻ: “Tiểu Yên, nghe nói cậu cũng vào nội thành đi làm? Nghỉ ngơi ở đâu? Nếu không có chổ ở thì qua ở với bọn tớ, chúng ta có thể ở chung.”
“Tớ có chỗ ở rồi, đừng lo lắng cho tớ.” Ngược lại Mạnh Yên lại thay cô lo lắng, dù sao tính tình của cô quá thẳng dễ dàng đắc tội với người cấp trên: “Công việc thuận lợi không?”
Phương Phương bĩu môi, có chút như đưa đám: “Tớ chỉ là một người mới nên luôn bị cấp trên mắng.” Mới ra đời ai cũng đều có chút ngây thơ đơn thuần, không phải đối thủ của người khác.
Mạnh Yên đau lòng: “A, vậy cậu còn phải đi làm tiếp sao?” Dù sao đó chỉ là thực tập cũng không phải là rất quan trọng.
“Đương nhiên là muốn làm tiếp tục, tớ thật vất vả mới tìm được phần công việc này .” Phương Phương lắc đầu một cái phấn chấn tinh thần, nhớ tới công việc hơn nửa tháng này, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn: “Mặc dù có rất nhiều hạn chế cũng sẽ bị người ta mắng, mà tớ cũng học được không ít thứ, vô cùng thực dụng.” Nào có ai có thể thuận buồm xuôi gió, hiện tại nếm chút khổ sở cũng tốt, tương lai cũng có thể ít đi đường vòng.
“Nếu quyết định như vậy, phải cố gắng lên nha.” Mạnh Yên biết cô tương đối thực tế, chịu làm đến nơi đến chốn.
Nét mặt Phương Phương tươi cười như hoa: “Được, Tiểu Yên cậu cũng cố gắng lên. Đúng rồi, Đường Tiểu Thiên làm chung công ty với tớ đó.” Nói xong câu này, cô phủi mông chạy lấy người.
Mặt Diệp Thiên Nhiên đen như than, ánh mắt đầy dao găm không ngừng ném theo hướng của Phương Phương.
“Làm sao vậy? Ăn tôm nha, rất tươi. Em bóc vỏ giúp anh.” Mạnh Yên lấy lòng cười với anh, chân tay vụng về bóc vỏ tôm, cô ăn tôm luôn luôn dùng miệng cắn, không thích tay mình bị dính nước của tôm.
Diệp Thiên Nhiên nhìn không được, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy việc bóc vỏ tôm, bỏ vào trong đĩa của cô.
Mạnh Yên có chút ngượng ngùng đem cái đĩa đẩy qua cho anh: “Cho anh ăn nè.”
Diệp Thiên Nhiên liếc cô một cái, tức giận cười nói: “Được, anh biết rõ em rất thích ăn.” Lấy lòng như vậy, là muốn dời đi sự chú ý của anh sao?
Mạnh Yên lôi kéo tay của anh lay động: “Đừng hẹp hòi như vậy, Phương Phương không có ác ý.”
Diệp Thiên Nhiên thấy cô làm nũng, hơi thở trong lòng yên ổn rất nhiều, chỉ là còn có chút tức giận còn sót lại chưa tiêu: “Cô ấy quá nhanh mồm nhanh miệng, khó trách không giống một cô gái.” Tóm tắt câu nói, cô ngàn vạn lần không nên, không nên nói cái gì liên quan đến Đường Tiểu Thiên. Có ý gì à? Còn đặc biệt nhắc tới người này? Sợ Mạnh Yên quên người này sao?
Mạnh Yên cố nín cười: “Tiểu Vũ thích là được.” Dáng vẻ anh ghen thật đáng yêu, chuyện trải qua đã lâu như vậy, lại nói cô và Đường Tiểu Thiên cũng không có gì, anh vẫn để ý như thế.
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên rất không thoải mái: “Cô ấy giống như là thích thằng nhóc kia rồi.” Anh có một chút vì Giang Vũ cảm thấy không đáng giá, thằng nhãi kia sao có thể so sánh cùng Giang Vũ?
Mạnh Yên suy nghĩ một chút cười nói: “Không nhất định.” Cô đã từ trong dấu vết phát hiện Phương Phương đối với Đường Tiểu Thiên cũng không có gì ý gì.
Thấy cô cười cổ quái như vậy, Diệp Thiên Nhiên không nhịn được hỏi: “Em biết cái gì sao?”
Mạnh Yên cứ không nói cho anh biết, nháy mắt ra hiệu hỏi: “Làm sao lại quan tâm đến chuyện tình cảm của Phương Phương vậy?” Có vấn đề nha, dĩ nhiên cô sẽ không ngốc đến mức cho là Diệp Thiên Nhiên đột nhiên coi trọng Phương Phương.
Diệp Thiên Nhiên cười khổ một tiếng: “Không phải là anh đang thay tiểu Vũ lo lắng sao? Cái gì Tiểu Vũ cũng giấu ở trong lòng, cái gì cũng không nói. Như vậy đuổi theo kịp Phương Phương mới là lạ.” Em họ của anh mọi thứ đều xuất sắc, nhưng vì cái gì lại thua ở trong tay cô gái cực kì bình thường như Phương Phương? Theo ý anh Phương Phương trừ tính tình ôn hòa dễ dàng chung đụng bên ngoài, cũng không có chỗ đặc biệt. Nhưng Giang Vũ thích, anh cũng không thể nói gì hơn.
“Có lẽ Tiểu Vũ đang học trung học, cho nên mới không nói.” Mạnh Yên khẽ chau mày lại: “Hôm nay cũng đã thi xong Đại học, chắc sẽ phải thổ lộ thôi.” Người lo lắng quá nhiều sẽ rất khổ sở. Nếu là cô, khẳng định sẽ không kìm nén được lâu như vậy.
Diệp Thiên Nhiên nghĩ đến đây, một bụng tức giận: “Cậu ta xử lý chuyện tình cảm quá thụ động, nếu ngày nào đó Phương Phương bị người khác theo đuổi, cậu ta chỉ có khóc.” Thích thì liền đuổi theo, để tình cảm để ở trong lòng, ai sẽ hiểu? Thích một người thì phải cùng cô ấy vĩnh viễn ở chung một chỗ. Đây là chú giải của Diệp Thiên Nhiên đối với tình yêu.
“Ah?” Mạnh Yên chậm ba nhịp mới phát hiện thái độ anh thay đổi hoàn toàn, không khỏi kinh ngạc: “Không phải là anh không tán thành bọn họ ở bên nhau sao? Sao hôm nay đột nhiên thay đổi thái độ?” Ban đầu Diệp Thiên Nhiên chết sống không tán thành bọn họ ở bên nhau, nói bọn họ là anh em, là **. Lời này làm cho nàng rất kích động. (#Mèo: ** là của tác giả)
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên có chút buồn cười, phải trừng mắt lớn như vậy sao? Mỉm cười hỏi ngược lại: “Không phải em nghĩ tới thái độ của anh thay đổi sao?”
Mạnh Yên liền vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, em chỉ là tò mò chứ sao.” Tình cảm anh em bọn họ cực tốt, người Giang Vũ luôn luôn tin tưởng nhất là anh họ, ý kiến của anh đối với Giang Vũ có sức ảnh hưởng rất lớn, vì hạnh phúc của bọn họ, cô đương nhiên vui mừng khi thấy thái độ anh thay đổi.
Diệp Thiên Nhiên thở dài: “Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt thôi.”
Anh đã từng thấy ánh mắt của Giang Vũ, thật sự bị cảm động, ánh mắt của cậu tràn đầy yêu thương mà không phải khổ sở.
Yêu không phải là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này, anh đã nếm qua loại tư vị này, dĩ nhiên không muốn làm cho em họ anh luôn luôn thương yêu chịu khổ như thế. Có một số việc liền thuận theo tự nhiên đi, bọn họ cũng không phải là anh em ruột. Về mặt pháp luật nếu là anh em họ thì cho phép kết hôn, luật pháp cũng không có ý kiến, những người phàm tục như bọn họ trông nom nhiều như vậy làm gì?
Mạnh Yên hình như đoán được một hai phần, nhưng không có tinh tế nghiên cứu. Dù sao đây là hiện tượng tốt, từ sâu trong lòng cô mà nói, cô hi vọng hai người bọn họ sẽ ở chung một chổ. Dĩ nhiên cũng hi vọng trở ngại đặt ở trước mặt bọn họ có thể càng nhỏ càng tốt.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ========
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook