Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến]
-
C26: Chương 26
Vương Nhất Bác nhìn cả dãy tin nhắn Tiêu Chiến gửi, không trả lời, ngẩng lên nhìn An Á, "Đưa kịch bản cho em."
An Á đưa mấy quyển kịch bản cho Vương Nhất Bác, quan sát sắc mặt anh rồi hỏi thử: "Chuyện Tiêu Chiến kí hợp đồng với Tinh Quang không thuận lợi à?"
Vương Nhất Bác không trả lời, cúi đầu lật kịch bản, đọc lướt qua tóm tắt cốt truyện rồi vứt ra, nói: "Không đóng khoa học viễn tưởng... Kĩ xảo yếu còn cố làm 3D, không biết biến em thành giống quỷ gì ra hù người ta."
Vương Nhất Bác cầm cuốn khác, mở ra liếc cái rồi cũng vứt, "Yêu đương nhăng nhít..."
Vương Nhất Bác vốn kén chọn kịch bản, An Á cũng quen rồi, chị đưa cuốn cuối cùng cho Vương Nhất Bác, nói: "Vậy cậu đọc thử cuốn này đi... Phim lớn đó, nhưng được cái này mất cái kia, lịch sát lắm, gần như vừa rời đoàn Tên khốn nghỉ ngơi được một tháng là phải đi tiếp ngay."
"Nghỉ một tháng là đủ rồi." Vương Nhất Bác thì không để tâm lắm, cầm lấy xem thử, bất ngờ, "Phim cổ trang?"
An Á gật đầu, "Nhiếp chính vương, nhân vật chính là con trưởng trên danh nghĩa của trưởng công chúa, thật ra là con riêng của tiên đế và nữ nhân ngoại tộc, từ nhỏ lớn lên trong cung, thông minh lanh lợi, lên ngựa đuổi giặc xuống ngựa trị nước, chưa tròn hai mươi đã nổi danh khắp kinh thành, lấn át hết mấy đứa con của tiên đế, tiên đế muốn cho hắn nhận tổ quy tông, nhưng ngoại thích lộng hành, bản thân nhân vật chính cũng không muốn, chuyện kéo dài mãi đến trước khi tiên đế lâm chung."
Vương Nhất Bác lật xem từng trang, bảo: "Chị kể tiếp đi."
"Bắt đầu là vậy đó, trước lúc băng hà tiên đế không cam lòng, không cách nào cho nhân vật chính nhận tổ tông, liền để lại di chiếu phong làm nhiếp chính vương, phụ tá tân đế chưa tới mười tuổi." An Á nhấp trà, "Quân chủ nhỏ tuổi, quần thần kéo bè kết phái, biên cảnh loạn lạc... Nhân vật chính dốc lòng dốc sức gần mừơi năm mới bình định được loạn trong giặc ngoài... Nhưng đến lúc này tân đế đã trưởng thành rồi."
Vương Nhất Bác nhìn kịch bản gật đầu, "Ăn cháo đá bát."
"Phải." An Á gật đầu, "Ban đầu hoàng đế rất tin tưởng hắn, nhiếp chính vương cũng thật lòng muốn phò tá hoàng đế, về sau hoàng đế lớn cả người lẫn lòng, lại nghe nhà ngoại châm ngòi, nhận định nhân vật chính sẽ giành ngôi của mình, cuối cùng quân thần hai lòng, hoàng đế bắt đầu âm thầm tước binh quyền của nhiếp chính vương, nhân vật chính cũng nản lòng."
Vương Nhất Bác gật đầu, "Cuối cùng thế nào? Nhân vật chính bị giết, hay chủ động giao quyền cho hoàng đế?"
An Á lắc đầu, cười, "Đều không phải. Vốn dĩ nhiếp chính vương nghĩ hoàng đế thật sự đã đủ lông đủ cánh có thể lật đổ mình, liền cam tâm nhường quyền. Nhưng cuối cùng lại chịu không nổi mấy trò ngu xuẩn đến khiến người ta cáu tiết của hoàng đế, vừa thất vọng vì hoàng đế không còn tin tưởng mình, vừa ngạc nhiên vì rốt cuộc mình đào tạo ra một tên ngu ngốc như thế, trước khi hoàng đế kịp đoạt binh quyền, nhiếp chính vương đi trước một bước phế bỏ hoàng đế, đưa em trai hoàng đế lên ngôi, bản thân hắn thì lại làm nhiếp chính vương tiếp, thiên hạ thái bình như xưa."
Mắt Vương Nhất Bác sáng lên.
An Á biết ngay Vương Nhất Bác sẽ có hứng thú với kiểu nhân vật này, nhưng quay bộ này phải bốn năm tháng, ngay mùa xuân hè, mùa này đóng phim cổ trang, nghĩ thôi đã thấy mệt, chị khuyên: "Cũng không vội, cứ xem đi đã."
Vương Nhất Bác nhìn tên đạo diễn, yên tâm, lật xem tiếp, thuận miệng nói: "Ngoài tên hoàng đế khó ưa đó trong kịch bản còn nhân vật quan trọng nào không?"
An Á không hiểu ý Vương Nhất Bác, do dự, "Tiên đế? Trưởng công chúa?"
Vương Nhất Bác mỉm cười, "Thôi bỏ đi."
Không vai nào được, miễn cưỡng bắt Tiêu Chiến vào làm nền cũng chẳng có gì vui.
Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, mắt khẽ cười.
Nếu đã hạ quyết tâm phải phạt nhẹ thì không chỉ nói suông rồi thôi, từ nãy đến giờ anh không hồi âm cho cậu, cố ý ngó lơ.
Tối đó, Vương Nhất Bác y hẹn đi gặp Vương Hoa Quyền, đến một câu lạc bộ nổi tiếng. Vương Hoa Quyền thích đông vui, gọi thêm rất nhiều người, ông sợ Vương Nhất Bác chán còn đặc biệt gọi vài thanh niên nam nữ tới hầu chuyện anh.
Vương Nhất Bác tưởng chỉ có mình và Vương Hoa Quyền, nhiều lắm thì thêm mấy người Vương Hoa Quyền hay dẫn theo, không ngờ vừa đẩy cửa vào thấy toàn người là người.
Vương Nhất Bác nhìn già trẻ gái trai ngồi đầy phòng, chợt thất thần, như vừa trở lại trường quay mấy tháng trước, ngày quay cảnh đêm ở quán bar.
Các bố trí của căn phòng đó cũng tương tự chỗ này, vị trí quầy bar lẫn sofa giống hệt. Cảnh đó quay rất nhiều lần, lần cuối cùng, anh không báo trước cho Tiêu Chiến, tự phát huy tại chỗ, cưỡng hôn cậu.
Xong cảnh đó Nhâm Hải Xuyên rất hài lòng, thấy mình đóng rất "lẳng lơ", chỉ thương cho Tiêu Chiến, mất tự nhiên thật lâu.
Điện thoại trong túi quần Vương Nhất Bác lại rung, vẫn là tin nhắn của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác mở ra xem, video ngắn Tiêu Chiến quay lại cảnh pháo hoa.
Vương Nhất Bác cười. Có vẻ như Tiêu Chiến không giận thật.
Mình bỏ mặc gần nửa ngày mà cậu ấy như chẳng ảnh hưởng gì, vẫn cứ tung tăng vui vẻ, thấy gì vui vui lạ lạ là chạy tới vẫy đuôi khoe mình.
Ngược lại làm Vương Nhất Bác đang chiến tranh lạnh đơn phương có cảm giác là lạ, muốn trả lời mấy câu chọc ghẹo cậu lại thấy mất mặt không hạ mình được.
"Nghĩ gì đó?" Vương Hoa Quyền kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống, nhíu mày, "Gầy đi nhiều quá! Tinh thần thì không đến nỗi... Cháu sao rồi? Đang quay phim gì? Chế tác là ai? Đạo diễn nào? Chú gọi hỏi họ làm ăn thế nào vậy..."
Vương Nhất Bác cười gian, "Đạo diễn là Nhâm Hải Xuyên."
Vương Nhất Bác nhìn Vương Hoa Quyền đầy mong chờ, chờ ông gọi cho Nhâm Hải Xuyên.
Đạo diễn Nhâm nổi tiếng xấu tính khó hầu không giới, Vương Hoa Quyền vừa nghe tên là mặt vô cảm đặt điện thoại xuống,trách: "Cháu cũng phải tự để ý chứ! Có phải lại thức đêm uống rượu không? Còn nghiện thuốc nữa, tuổi trẻ, ỷ sức khỏe tốt mà làm bừa, chờ đến tuổi của chú mới giữ gìn à? Cháu còn như thế chú thật..."
Người ngồi cạnh Vương Hoa Quyền thức thời khuyên Vương Nhất Bác một câu, dặn anh phải chú ý nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác nhịn cười đáp lời, nhìn quanh, hỏi: "Sao chú gọi nhiều người thế?"
"Còn không phải vì thấy cháu đóng phim gần nửa năm, không được gặp ai sợ cháu chán à." Vương Hoa Quyền hạ giọng, "Gọi tới nói chuyện với cháu cho đỡ buồn, nếu cháu thích, đưa mắt ra hiệu cho chú, mấy người này sẽ..."
Vương Nhất Bác cười ngắt lời Vương Hoa Quyền, "Không cần đâu, cháu không muốn."
Vương Hoa Quyền nhíu mày, "Là người khác bọn họ không chịu nhận lời đâu, đây là những người giá cao nhất chú biết rồi, không chỉ đẹp, còn..."
"Giá cao mấy thì cũng có bằng được cháu không?" Vương Nhất Bác cười tự kỷ, "Quá lỗ, bỏ đi."
Vương Hoa Quyền dở khóc dở cười, cầm gói thuốc lá ném anh, "Đánh rắm! Bọn họ mà so được với cháu à?"
"Đâu nào, cháu còn không bằng người ta mà." Vương Nhất Bác cầm lấy gói thuốc, tiện tay rút một điếu châm lửa, trong lòng anh có việc, không hào hứng lắm, chợt nói: "Chiều nay..."
Vương Hoa Quyền nhìn anh, "Sao vậy?"
Vương Nhất Bác cười, "Chuyện chiều nay cháu nói với An Á rồi, bảo chị ấy có cơ hội thì cho người liên hệ trực tiếp với Tiêu Chiến, rốt cuộc chuyện thế nào lúc đó ta sẽ biết, chú không cần nghĩ nhiều làm gì."
Vương Hoa Quyền nhấp rượu, cười, "Sao? Sợ chú có ấn tượng không tốt, sau này khó khăn với cậu ấy à?"
Mắt Vương Nhất Bác ngậm cười, "Làm gì có ạ, chú rộng rãi biết bao nhiêu, có khi nào để bụng mấy chuyện đó đâu?"
"Đừng có nịnh nọt." Vương Hoa Quyền cười cười, bảo cháu trai cứ yên lòng, "Cháu tưởng chú rảnh lắm à? Còn đi khó khăn với cậu ấy, chú có thời gian làm chuyện đó à?"
Nhắc chuyện này, Vương Hoa Quyền lại than thở mấy câu nửa thật nửa giả, "Cha mẹ cháu tốt số, trời sinh được hưởng phúc, không như chú, mai là giao thừa rồi, hôm nay mới có thời gian ra gặp cháu."
Vương Nhất Bác cụng ly với Vương Hoa Quyền, cười, "Người tài thì vất vả mà."
Nói ra thì, sản nghiệp hiện tại của Vương Nhất Bác quả thật hoàn toàn do Vương Hoa Quyền trông coi.
Cha mẹ Vương Nhất Bác quen nhau khi đang học cao học, hai người là học trò khóa trước khóa sau của cùng một thầy, sớm chiều gặp nhau, lâu ngày sinh tình. Ngành hai người chọn đều thiên về học thuật, trốn trong tháp ngà nghiên cứu mấy năm rồi đều như thần tiên không nhiễm bụi trần, kế thừa sản nghiệp gia đình là chuyện rất phi thực tế, cha mẹ Vương Nhất Bác cũng không muốn, trọng trách gia tộc thế là rớt xuống vai Vương Hoa Quyền.
Cha mẹ Vương Nhất Bác ban đầu vừa nghiên cứu vừa nuôi anh, rồi Vương Nhất Bác phát triển vào giới văn nghệ, liền giao con cho Vương Hoa Quyền.
Quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Vương Hoa Quyền thân thiết hơn cả chú cháu bình thường, chính nhờ mấy năm sớm chiều dưỡng dục đó.
Tâm trạng Vương Hoa Quyền rất tốt, bất tri bất giác uống hơi nhiều, ông uống nhiều vui lên nói càng nhiều, quên hết người khác, kéo Vương Nhất Bác làm này làm kia, cười ha hả kể chuyện buồn cười của Vương Nhất Bác hồi nhỏ cho mọi người nghe.
Vương Nhất Bác nổi gân xanh... Cố gắng kiềm chế mình không gào to hai chữ làm càn.
Mà Vương Hoa Quyền thì lại thấy mấy chuyện ngu ngốc lúc nhỏ của Vương Nhất Bác rất hoài niệm, kể mãi không chịu thôi, Vương Nhất Bác đau cả đầu, anh bảo phục vụ mang cho bình trà giải rượu, tự tay rót cho Vương Hoa Quyền một ly, "Chú thấm giọng đi rồi kể tội cháu tiếp."
"Bậy bạ, ai kể tội cháu chứ." Vương Hoa Quyền nói không đầu không đuôi, "Chỉ có điểm này là cháu không giống chú, không thích nghe ai khuyên, còn kén chọn... Hệt như cha cháu, không muốn dính tới mấy người này đúng không? Giữ mình trong sạch... Rất tốt."
Vương Nhất Bác thật sự chịu không nổi bản lĩnh nói bất chấp khi say của Vương Hoa Quyền, cái gì đây?
Vương Hoa Quyền vỗ nhẹ tay Vương Nhất Bác, an ủi thật to: "Cháu... thích cậu Tiêu Chiến đó, đúng không? Cậu ta không để ý cháu đúng không? Đừng vội... cháu chờ đó, chờ chú kí hợp đồng với cậu ta rồi, cháu muốn sao, cũng được... Chú xem cậu ta có chịu phục không! Nếu cậu ta dám không nghe lời, chú, chú..."
Vương Hoa Quyền mơ mơ màng màng nhìn mấy thứ trên bàn, đột nhiên chỉ vào mấy cục nước đá trong giỏ rượu, nói: "Chú đông đá cậu ta! Đông đá! Vậy là cậu ta sẽ ngoan ngoãn đi tìm cháu..."
Vương Nhất Bác bật cười, lừa được người ta về không còn chưa nói chắc được, chưa gì đã muốn hù dọa đóng băng người ta rồi à? Huống chi... Vương Nhất Bác ngạc nhiên nói: "Chú nhìn sao mà thấy cháu thích cậu ấy vậy? Chú nghĩ gì vậy chứ?"
Vương Hoa Quyền nheo mắt, liếc liếc Vương Nhất Bác, hừ cười, "Từ nhỏ tới lớn cháu... thích gì không thích gì, có khi nào chú đoán sai đâu?" Vương Hoa Quyền thương xót nhìn Vương Nhất Bác, như nhìn một người đang khổ sở vì tình.
Vương Nhất Bác kiên nhẫn giải thích cho Vương Hoa Quyền, nỗ lực lấy lại mặt mũi, "Chú hiểu lầm quan hệ của bọn cháu rồi, không phải vậy đâu, là bạn bè thôi! Hơn nữa cậu ấy mới tương đối... Nói sao nhỉ, chủ động! Đúng rồi, cậu ấy tương đối chủ động, cậu ấy là fan của cháu, luôn rất thích cháu, rất kính trọng cháu."
"Vớ vẩn!" Vương Hoa Quyền sắc sảo đâm ngay chỗ hiểm, nói to: "Cậu ta kính trọng cháu! Vậy sao không chịu tới công ty chú?!"
Mặt Vương Nhất Bác tái xanh, không cãi được.
Vương Hoa Quyền nói quá to, căn phòng chợt im lặng, mọi người xấu hổ nhìn qua, thấy Vương Nhất Bác sầm mặt, ngay giây sau lập tức quay đi tự kiếm chuyện nói cho ồn, giả điên giả điếc, vờ như không nghe thấy Vương Nhất Bác đơn phương một người mãi không thành còn bị chú mình chế giễu chê cười.
Vương Nhất Bác nhắm mắt nghiến răng, bây giờ mà Tiêu Chiến có ở đây, anh nhất định, nhất định sẽ...
Vương Nhất Bác dốc cạn ly rượu, nhất thời không nghĩ ra phải trừng phạt làm sao, lửa giận bừng bừng.
Ít nhất phải vò tai cậu ấy hai cái!
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook