Đời Này Không Đổi
-
Chương 22
Đêm hôm ấy, Vỹ sốt cao, cả người mê man không biết gì, toàn thân nóng bừng bừng không khác gì cái lò đốt.
Tôi không làm sao được nên đành phải gọi bác sĩ riêng của anh tới, ông ta khám qua một lượt cũng tiêm cho anh 1 liều hạ sốt, sau đó đưa thêm cho tôi mấy liều thuốc, dặn dò.
– Gần đây tần suất cậu ấy sốt cao liên tục tăng dần, cô khuyên cậu ấy nên đi khám tổng quát càng sớm càng tốt, để có hướng điều trị tốt nhất.
Chứ tôi nói nhiều, cậu ấy chẳng để vào tai cả, suốt ngày rượu rồi thuốc lá, chẳng khác gì tự mình hại mình.
– Anh ta bị thế này lâu chưa ạ?
– Cũng lâu rồi.
Có những lúc cậu ấy còn ngất xỉu mê man mất 2 ngày mới tỉnh, tôi với thư ký của cậu ấy không khác gì ngồi trên lò sưởi.
Haizz, một đứa trẻ cứng đầu.
– Chú là bác sĩ riêng của anh ta, chắc là phải có phác đồ điều trị chứ?
– Nhưng mà cậu ấy không hợp tác.
Thuốc không uống, tiêm không tiêm, kiêng không kiêng, tôi có giỏi đến mấy cũng không thể nào chữa khỏi dứt điểm được.
– Đợi mấy ngày nữa anh ta đỡ hơn, tôi đưa anh ta đến chỗ chú xem sao?
– Vậy tôi trông chờ hết vào cô.
Tôi gật đầu, sau khi tiễn ông ta về cũng quay trở lại phòng.
Vỹ vẫn đang truyền nước, khuôn mặt của anh có chút nhợt nhạt, rõ ràng là ngủ nhưng đôi lông mày thi thoảng vẫn cứ nhíu lại, giống như là đang gặp ác mộng gì đó.
Tôi ngồi bên cạnh anh, tay cẩn thận vươn ra giúp anh vuốt nhẹ lên hàng lông mày cho chúng giãn ra một chút, đôi môi hơi mím lại, đầu óc lạc lối trầm tư suy nghĩ.
Tôi nghĩ, rốt cuộc anh có phải là anh trai tôi thật không, rồi tình cảm của anh sao lại cố chấp như vậy? Hay đơn giản tất cả chỉ là màn kịch, anh muốn lừa dối tôi, kéo tôi vào vũng bùn lầy, sau đó bỏ mặc tôi vùng vẫy ở đấy, không có cơ hội ngoi lên.
Tôi nghĩ rất nhiều, nhưng tôi lại không biết chúng tôi nên dừng ở điểm nào, nên mở lời ra sao.
Cứ thế, tôi ngồi một lúc rồi mới đi vào tắm rửa gội đầu.
Xọng xuôi hết mọi thứ trở ra ngoài, tôi lại nâng mắt nhìn chai nước mới được một nửa, bản thân cũng không buồn ngủ lắm nên quyết định đi vào thư phòng giúp anh dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn lại cho gọn.
Nào ngờ, trong quá trình ấy, một túi đựng hồ sơ không may rơi xuống đất đúng mũi chân của tôi, làm cho mấy tờ giấy ở đó bung ra.
Đó là kết quả xét nghiện ADN giữa tôi với Vỹ…
Bản kết quả này anh đã làm cách đây 2 năm, tôi không rõ là anh đã lấy mẫu tóc của tôi thế nào, nhưng kết luận của bác sĩ ghi trong đó hoàn toàn giống như lời anh nói, đó là chúng tôi không phải là anh em ruột.
Nói như vậy, anh không phải là con trai của bố tôi, anh cũng biết thân phận của mình cho nên mới kiên quyết không nhận lấy phần tài sản của Hoàng Long.
Thế nhưng, nếu sự thật là như vậy sao anh không nói rõ ra mà lựa chọn che giấu?
Cầm tờ xét nghiệm trên tay, tôi ngồi phịch xuống ghế, huyệt thái dương bỗng chốc trở nên đau nhói.
Nếu là trước kia, tôi chắc chắc sẽ không ngần ngại mang nó đến trước mặt bố tôi, tố cáo với ông để ông biết được bấy lâu nay ông bị mẹ con nhà anh quay vòng như thế nào, thậm chí là sẽ cười nhạo khinh thường vì kẻ phụ bạc cuối cùng cũng phải nhận quả báo? Còn bây giờ, tôi không biết mình nên làm gì nữa? Tố cáo anh, đuổi mẹ con anh ra khỏi nhà, làm ầm lên với báo chí để anh bị xã hội phỉ nhổ? Không, tôi thật sự không làm được..
bởi vì tôi… không nỡ..
Thu lại cái nhìn của mình, tôi nhét tờ xét nghiệm trở lại túi hồ sơ, sau đó quay người đi ra bên ngoài ngồi trông Vỹ, quay ra quay lại chẳng biết bản thân ngủ từ lúc nào.
Đến gần sáng tỉnh dậy, tôi hơi cựa mình, phát hiện bản thân nằm trên giường thì có chút ngạc nhiên, cả người bật dậy.
Tôi nhìn sang bên cạnh không thấy anh đâu, nhìn ra bên ngoài ban công cũng không thấy, tâm trí có một chút hoảng loạn.
Tôi xoay người bước khỏi giường, định bụng muốn chạy xuống dưới tìm thì lại thấy anh từ trong nhà tắm đi ra.
Anh nhìn thấy tôi, động tác lau đầu có một chút khựng lại, giọng nói cất lên khàn khàn.
– Dậy rồi à, sao không ngủ thêm một chút nữa đi.
Tôi lắc đầu :” Anh dậy lâu chưa? Sao dậy mà không gọi tôi dậy.”
– Vừa mới thôi.
Thấy em ngủ say quá nên không nỡ đánh thức.
– Anh thấy trong người thế nào, có còn mệt lắm không? Có cần phải gọi bác sĩ khám lại không vậy?
– Không cần, tôi đỡ hơn nhiều rồi.
Em đừng quá lo lắng.
Vừa nói, Vỹ vừa lấy máy sấy tóc ra định đi vào nhà tắm.
Tôi nhìn một màn ấy, vội đưa tay chặn lại, sau đó bảo với anh.
– Để tôi giúp anh sấy.
Hành động này của tôi làm cho Vỹ khó hiểu, nhìn tôi chằm chằm như muốn soi xét.
Anh không nói gì, nhưng thái độ của anh làm cho tôi chột dạ.
Tôi sợ anh phát hiện ra sự khác lạ của mình nên đành hắng giọng, chống chế.
– Anh không cần thì thôi vậy.
– Vậy phiền em rồi.
Vỹ cười khẽ, tôi cũng gật đầu với anh sau đó cúi người lấy máy sấy trong tủ ra giúp anh sấy tóc.
Tóc anh rất mềm, mùi dầu gội rất thơm, sờ vào có một chút lành lạnh.
Tôi cẩn thận từng chút để cho anh không bị đau, im lặng mất một lúc cũng cất giọng nói.
– Lần sau anh đừng tắm sáng sớm như vậy.
Anh vừa mới khỏi ốm, người vẫn còn yếu.
– Tôi biết rồi, đừng có lo lắng quá.
– Chuyện ngày hôm qua… công việc của anh có bị ảnh hưởng gì không? Tôi nhớ không nhầm, anh bảo đó là một đối tác quan trọng?
– Đừng suy nghĩ nhiều, cái gì cũng có cách giải quyết của nó.
– Nhưng mà…
– Em đối đầu với tôi bao lâu mà không biết được tính cách của tôi như thế nào à? Tôi chỉ có duy nhất một thứ làm cho bản thân bất lực thôi.
– Là gì?
– Là em đấy.
Vỹ nhàn nhạt đáp lời, anh xoay người lại lại nhìn tôi, tôi nhìn anh, động tác có một chút khựng lại, không biết phải nên làm như nào.
Đầu óc rối tung, người đàn ông ấy cẩn thận đưa tay của mình lên giúp tôi chỉnh lại cho gọn, ngón tay lướt qua gò má của tôi, chậm rãi từng chút khiến cho tôi có một chút ngứa ngứa.
Trong phòng yên ắng, phía bên ngoài trời vẫn còn hơi tối, hai chiếc bóng của chúng tôi hòa cùng với nhau làm một, rõ ràng rất bình thường, thế nhưng ở thời điểm hiện tại thì lại không hề bình thường một chút nào cả.
Khoảng cách của chúng tôi rất gần nhau, tôi theo bản năng ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, ai dè không cẩn thận lại để gò má sượt qua cánh môi của người đàn ông đó, trong nháy mắt toàn thân trở nên cứng đờ như tượng.
Tôi không nói được câu gì, bản thân muốn lùi lại thì lại bị Vỹ vươn tay ôm trọn lấy gáy.
Bốn mắt chúng tôi chạm nhau, môi anh mơn trớn chuyển từ vành tai tôi xuống gò má, hơi thở nóng rực vấn vít ở vùng da trắng ngần truyền đến một trận nhột nhạt rồi trong nháy mắt dừng lại ở môi của tôi.
Sự việc diễn ra quá bất ngờ, tôi giật mình, ánh mắt có một chút không được tự nhiên, cứ vậy đối diện nhìn thẳng với anh, còn anh thì cũng chỉ thoáng xuất hiện một tia sáng, sau đấy khẽ nhắm lại, tay nâng cằm của tôi, gặm chặt lấy môi tôi, kéo tôi vào trong nụ hôn u mê đầy mơ hồ.
Khoảng cách cả hai bây giờ chỉ còn lại hai lớp áo dính chặt vào với nhau, hơi thở nam tính của anh ùn ụt kéo đến, tôi cố gắng muốn thoát khỏi nhưng lại không thể làm được.
Khoang miệng của anh thoang thoảng mùi thuốc lá, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi tôi mang theo một chút vị cay, chưa kể đến cả hương thơm trên người anh thoang thoảng giống như thuốc độc kia khiến cho tôi ngẩn ngơ không thể nào có được lý trí tỉnh táo.
Tôi cự tuyệt yếu ớt, tôi không đáp lại, nhưng mí mắt đã rung nhẹ khép hờ, mười đầu ngón tay túm lấy vạt áo của anh để giữ lấy thăng bằng cho khỏi ngã..
Lần này, tôi thật sự chới với để mặc cho anh dẫn dắt mình, cùng lên bờ, cùng xuống biển lửa..
Nụ hôn kéo dài mấy phút, Vỹ dường như cũng cảm thấy đã đủ rồi nên từ mãnh liệt cũng dần dần chậm lại, chậm dần, cuối cùng là rời khỏi hẳn.
Ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn ngủ trên tường phác họa đường nét gương mặt anh thêm rõ ràng, đôi mắt đen láy sâu thẳm đầy cương quyết, nghiêm nghị, nhất thời khiến cho tôi có một chút ngẩn người.
Qua một lúc, tôi cũng lấy lại được tinh thần, chỉ để lại cho anh một câu nói rồi xoay người đi vào vệ sinh cá nhân.
Lúc ra ngoài, bên dưới đã có tiếng nói chuyện rì rào, tôi hơi hé mắt xuống, phát hiện anh đang ngồi nói chuyện với thư ký của mình.
– Chuyện kia đã xử lý gọn rồi chứ? Có để lại rắc rối gì không?
– Anh yên tâm, sẽ không có một chút trắc trở nào cả.
– Ừ, vậy là được rồi.
Bảo luật sư bằng mọi giá để cho chúng phải lãnh án mấy năm đi, tốn bao nhiêu tiền cũng được.
– Em hiểu rồi.
Nói đến đây, thư ký của anh dừng lại một chút, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh sau đó lưỡng lự nói.
– Hôm qua em đã thay mặt anh nói chuyện với ngài Willams, tuy nhiên… ngài ấy có vẻ không hài lòng với việc làm của anh.
Ngài ấy hi vọng anh có thể cho ngài ấy một lời giải thích rõ ràng ạ.
– Còn gì nữa không?
– Phía bên chủ tịch hi vọng sau khi ký hợp đồng xong, anh trở về gặp ngài ấy.
Hình như là sẽ có một cuộc họp cổ đông toàn diện để củng cổ lại bộ máy quản lý của L&A.
– Tôi biết rồi.
Vỹ gật đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc laptop chạy những dòng code nhập nhằng trên màn hình, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Thư ký của anh ngồi đối diện, anh ta sốt ruột định nói với anh tiếp nhưng lúc nâng mắt lên thấy tôi đứng ở cầu thang, đôi lông mày nhíu chặt, hận ý toát lên rõ ràng.
Tôi biết, người đàn ông này cực kỳ không thích tôi, và chắc chắn những ngày về sau, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tìm mọi cách tống khứ tôi tách ra khỏi Vỹ, để tôi không cơ hội làm ngáng chân anh phát triển sự nghiệp của mình.
Thế rồi quả nhiên giống hệt như những gì tôi nghĩ, mấy ngày sau tôi đi làm trở lại, nhân lúc Vỹ trở về Mỹ giải quyết việc tập đoàn, thư ký của anh đã đến tìm tôi.
Anh ta hẹn tôi ở một quán café, lúc ngồi đối diện không ngừng quan sát tôi, đôi mắt mang theo phần chán ghét không khác gì Vy của ngày trước cả.
Anh ta cũng không hề dài dòng, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn nói với tôi.
– Tôi nghĩ cô hiểu được tôi hẹn gặp cô ra đây để làm gì? Cô An, vẫn là câu nói cũ, tôi hi vọng cô có thể buông tha cho Tổng giám đốc, đừng làm hòn đá chắn ngang đường của anh ấy.
– Tôi biết anh quan tâm đến sếp của mình, nhưng tôi nghĩ một người như anh leo lên được vị trí này, thì trước khi nói gì cũng phải chọn lọc chứ? Anh bảo tôi ngáng đường của anh ta không khác gì đang cố hắt nước bẩn lên người tôi vậy?
Tôi khẽ cười giải thích, anh ta nghe xong cũng nhếch miệng cười khinh, sau đó đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
– Tôi không biết cô với Tổng giám đốc đã thỏa thuận gì với nhau, nhưng từ khi cô xuất hiện, cuộc sống của anh ấy đã không còn theo quy luật trước kia nữa.
– Con người ai cũng thay đổi.
Sếp của anh là người dễ dàng để cho người khác sắp đặt hay không, bản thân anh không phải là người hiểu rõ nhất sao?
– Anh ấy chưa bao giờ yêu ai, chưa bao giờ lo lắng cho ai.
Nhưng với cô, anh ấy toàn tâm toàn lực dốc sức.
Tôi biết, anh ấy yêu cô.
Tôi nghe đến đây, cả người bỗng chốc có một cơn lạnh buốt truyền từ cột sống lên đến gáy, những ngón tay vô thức siết lại.
Chúng tôi không phải là anh em, chuyện này chỉ có anh và tôi biết, người ngoài không hề biết, cho nên… trong mắt họ, cái tình yêu của anh có lớn lao đến mấy cũng là thứ ghê tởm, dị hợm, và đương nhiên mọi bắt nguồn họ sẽ đổ lên đầu tôi.
Thật ra, ngay từ đầu, chính bản thân tôi cũng không thể nào chấp nhận được nó, cho nên với thái độ của người trước mặt này, tôi ít nhiều cũng hiểu được phần nào.
Anh ta thấy tôi không tỏ ý kiến gì thì tiếp tục nói.
– Từ bé anh ấy đã phải một mình bươn chải học hành để giành học bổng, bị người khác cô lập vì là người Châu Á, bị đánh đập vì quá xuất sắc, sau này trong công việc thì luôn bị những người khác lăm le, rồi những đấu đá thương trường, tất cả tạo thành một người cứng rắn và kiên cường như bây giờ.
Anh ấy đã từng bảo với tôi, anh ấy sẽ không bao giờ để bản thân bị thụt lùi, sự nghiệp chỉ có đi lên chứ không được phép đi xuống.
L&A là một tập đoàn công nghệ nằm trong top những tập đoàn lớn toàn cầu, cô có biết để leo lên được vị trí Tổng giám đốc, lấy được lòng tin của chủ tịch, anh ấy đã phải gồng mình lên và nỗ lực gấp người khác như thế nào không? Một ngày có 24 tiếng, người khác ngủ 8-9 tiếng, anh ấy chỉ ngủ vẹn vẹn có 3 tiếng, tất cả đều là những giấc ngủ vụn vặt trong lúc di chuyển.
Nói đến đây anh ta cũng chịu dừng lại, quay sang tôi, tiếp tục nhả ra mấy từ.
– Thật ra tôi vẫn rất mong có người phụ nữ là bờ vai cho anh ấy dựa và mỗi khi mệt mỏi.
Nhưng người đó tuyệt đối không phải là cô? Hai người là anh em, tôi không muốn anh ấy lao vào cái tình cảm tội lỗi này cùng với cô.
– Tôi hiểu.
– Nếu cô hiểu, cô đã làm đủ mọi cách để rời xa anh ấy, chứ không phải là tỏ ra đáng thương để kích thích anh ấy.
Cô An, bên ngoài cô tỏ ra mạnh miệng là như thế, nhưng thật chất là cô cũng đã bước chân vào vòng tròn này.
Cô yêu anh ấy, cô có thể che giấu được người khác, chứ không thể nào che giấu được tôi đâu.
Lời nói này không khác gì một dao nhọn đâm thẳng vào trái tim của tôi, làm cho nó thắt lại, cảm giác mạch máu nghẹn ứ không thể chảy xuôi dòng, chỉ trực chờ nổ tung.
Yêu Vỹ sao? Tôi không thể trả lời được, bởi chính tôi cũng không hiểu nổi rốt cuộc bây giờ mình đang như thế nào.
Tôi chỉ biết tôi đang đứng chênh vênh ở giữa một tấm gỗ, hai bên là vực thẳm sâu nghìn trượng, bước về phía nào kết quả cũng sẽ là rơi xuống đó.
Thời gian qua ở bên anh, tôi đã sớm quen với những sự chăm sóc của anh, những món ăn anh làm, những lúc anh nghiêm túc làm việc, nên khi anh không còn ở đây nữa, tôi bắt đầu cảm thấy có một chút thiếu thiếu và trống vắng.
Tôi nhận ra sự khác lạ của chính mình nên cố gắng dùng công việc để giấu nhẹm nó đi, tưởng rằng chỉ cân cố gắng là được, ai ngờ ngay tại lúc này nó đã bị người khác bới tung lên..
Cầm lấy cốc café lên tu hết một hơi cạn, tôi không muốn ngồi đây nữa nên đẩy ghế đứng dậy muốn rời đi.
Anh chàng thư ký kia cũng không giữ tôi lại, tuy nhiên anh ta vẫn không quên ném cho tôi thêm một câu nói nữa.
– Cô An, anh Vỹ có thể sai, nhưng cô không được phép sai.
Tôi nghĩ cô cũng không muốn gia đình cô biến thành trò cười trong mắt người khác, phải không?
– Anh nói với tôi những lời này, không sợ tôi sẽ nói lại với anh ta à? Anh đe dọa tôi mà không nghĩ tới cái ghế của mình có còn ngồi lâu được hay không?
– Tôi biết là cô sẽ không nói.
– Anh đề cao tôi quá rồi.
Con người tôi trước giờ luôn ghét bỏ việc người khác bị uy hiếp, thêm nữa tôi với anh cũng chẳng được coi là bạn, đá anh xuống bùn tôi cũng không cảm thấy áy náy.
– Cô sẽ không làm vậy.
Bởi vì cô cũng giống như tôi, đều mong muốn Tổng giám đốc có một tương lai thuận lợi.
Tất cả..
đều vì tình yêu thôi.
– Anh…
Tôi có chút khó tin nhìn vào anh ta, trong đầu mơ màng hiểu ra được lý do vì sao người đàn ông này ghét tôi như vậy.
Và rồi đúng như những gì tôi nghĩ, anh ta không hề lảng tránh, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận.
– Tôi yêu anh ấy, nhưng tình yêu của tôi không hề giống như cô.
Tôi chưa bao giờ tạo áp lực cho anh ấy, hay gây rắc rối, hay là ép buộc.
– Anh ta có biết anh thích anh ta không?
– Tôi tự nguyện làm tất cả, chỉ cần anh ấy có thể thành công.
Tôi hi vọng cô cũng thế.
Khi anh ta nói xong những lời nói này, nhân viên cũng ra đến nơi, tôi rút một tờ tiền thanh toán sau đó quay người đi luôn, lựa chọn không trả lời.
Thật ra đối với việc có một người đàn ông thích Vỹ, tôi không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm, căn bản anh là một người vừa đẹp vừa tài như vậy, có nhiều người ngưỡng mộ cũng là lẽ thường.
Chỉ có điều, trong lúc tôi còn chưa biết mình phải giải quyết chuyện này như nào một cách tốt nhất, thì buổi tối sau khi đi làm về, đã nhìn thấy Vỹ kéo vali đứng chờ tôi ở trước cửa nhà.
Mấy ngày trước, sau khi đi làm lại, tôi cũng lập tức làm đơn ly hôn gửi cho Nam, sau đó chuyển hết đồ về bên này ở, chờ tòa gọi giải quyết.
Hôm nay được ngày về sớm nên tôi hẹn Mai đi siêu thị mua đồ về để ăn lẩu, uống bia coi như là tạm biệt quá khứ.
Sự xuất hiện của Vỹ làm cho cô ấy không khỏi giật mình, quay sang nhìn tôi, thì thầm hỏi rất nhỏ.
– Này, sao anh trai cậu lại tự dưng đến đây thế? Cậu hẹn anh ta đến uống rượu cùng à?
– Không phải.
– Vậy là anh ta tự tìm đến.
Thế bây giờ cậu định thế nào, đi về nhà nấu hay ra ngoài quán đây?
– Hôm nay chắc là không được rồi.
Để mình hẹn cậu ngày mai nhé.
– Thôi cũng được, vậy mình đi về trước, cậu ở lại nhớ đừng có làm gì để anh ta điên lên nhé.
– Thật xin lỗi.
– Không sao, giải quyết tốt chuyện của cậu là được.
Mà này, nếu anh trai cậu thật sự muốn dạy cho cái tên Nam kia một bài học, mình hi vọng cậu đừng ngăn cản.
Mình thật sự muốn tận mắt nhìn thấy tên đó thất bại thảm hại đấy.
Mặc dù tôi với Nam đã ly hôn, nhưng từng đó vẫn chưa khiến cho Mai cảm thấy hả lòng hạ dạ, nên cô ấy vẫn luôn mong muốn một ngày anh phải nhận lấy bài học thích đáng.
Tôi nhìn cô ấy, không lên tiếng nói gì cả, bước chân rảo nhanh đi về phía Vỹ.
Lúc này anh cũng nghe điện thoại xong, nhìn thấy tôi tay xách đồ lỉnh kỉnh thì thản nhiên cầm giúp tôi, chờ tôi mở cửa liền đi theo vào trong, đồng thời cất giọng hỏi.
– Chuyện ly hôn thế nào rồi?
– Chờ tòa gọi thôi.
Mà anh sao lại đến đây?
– Từ sân bay về nên qua đây luôn.
– Ừ.
Tôi rót cho anh một cốc nước, sau đó quay trở lại bếp lấy đồ ra để nấu cơm.
Ngày trước ở nhà chồng cũ, cô Hoài có dạy tôi làm mấy món mới, gần đây tôi cũng học thêm được vài món nữa, cơ bản nấu vừa miệng nên quyết định không ăn ngoài.
Sự xuất hiện đột ngột của Vỹ làm hỏng kế hoạch của tôi, nhưng cũng không vì đó mà tôi đuổi anh đi, ngược lại còn nấu nhiều hơn mọi ngày để anh có thể ăn cho vừa miệng..
Đang bận rộn trong bếp, tôi không rõ là Vỹ đã đứng cạnh mình phía từ bao giờ, chỉ biết khi quay người, cả khuôn mặt đã đập vào lồng ngực to lớn ấy.
Đôi mắt đen láy trầm tĩnh của anh nhìn tôi đầy chăm chú, ánh mắt cứ như thế muốn đốt cháy tôi trong vài giây ngắn ngủi.
Tôi không dám đối diện với nó, bản thân theo bản năng lùi về sau, trái tim cũng trong nháy mắt chìm thẳng xuống.
Cuộc nói chuyện với thư ký của anh tôi còn nhớ rất rõ, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều và dồn quyết tâm rồi, bây giờ chỉ còn một chút tuyệt tình và tàn nhẫn nữa thôi, thì ngọn lửa đó nhất định sẽ được dập tắt.
Chỉ là… tưởng chừng rất dễ, sao bây giờ lại khó đến như vậy.
Bầu không khí yên lặng vài giây, tôi không biết mình nên nói gì, Vỹ thì nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai gầy của tôi.
Trong tầng ánh sáng dịu dàng thăm thẳm, anh cẩn thận dè dặt từng chút từng chút kéo người tôi ôm vào lồng ngực của anh, cằm tựa lên đỉnh đầu của tôi, anh nói.
– Để tôi ôm em một lát.
Mấy ngày nay, tôi thật sự nhớ em đến phát điên..
Cái ôm của Vỹ đến quá bất chợt, nửa bên mặt của tôi cứ vậy áp vào lồng ngực anh, lặng lẽ ngửi mùi hương của anh.
Thật dễ chịu, nhưng cũng thật bức người.
Tôi nửa muốn tham lam chạm vào nó, nhưng nửa lại chùn bước sợ phải dẫm lên gai nhọn, cuối cùng chẳng biết làm gì ngoài việc chôn chân ở đó, nhìn tất cả bằng một đôi mắt đầy bất lực.
Không thấy tôi có phản ứng, cái ôm của Vỹ càng tăng lực hơn, anh ghé sát cánh môi của mình vào tai của tôi, chầm chậm hỏi tiếp.
– Em thì sao? Có nhớ tôi không?
Câu nói này của Vỹ rốt cuộc cũng kéo tôi từ trên mây trở lại, tôi hơi đẩy anh tách khỏi người mình, ngẩng đầu lên đối diện với anh, bốn mắt nhìn nhau thẳng thắn.
Tôi nói.
– Anh muốn câu trả lời thế nào?
– Nếu có thể, tôi rất mong em sẽ nói là em nhớ tôi.
– Vậy thì khiến cho anh phải thất vọng rồi.
Tôi…không hề nhớ anh.
Tôi cũng nhớ mình đã từng nói với anh, sẽ không bao giờ tôi để anh dắt tay tôi lao xuống địa ngục.
Tôi nói xong với anh câu đấy, xoay người muốn bước, thế nhưng phía sau, người đàn ông ấy lại lên tiếng.
– Trong lòng em có thật sự nghĩ như vậy không?
– Đương nhiên.
Anh trai à, tôi tuy có thất bại trong hôn nhân thật, nhưng tôi sẽ không bao giờ vơ bừa lấy một mối quan hệ khác đâu.
Nhất là cái việc loạn luân, tôi làm không nổi.
– Tôi với em thật sự có loạn luân hay không, tôi nghĩ em đã có câu trả lời rồi.
Buổi tối hôm đó, không phải em đã xem được tờ giấy xét nghiệm ADN, không phải sao?
– Thì đã sao? Một tờ giấy vô tri, với bản lĩnh của anh, đổi trắng thành đen là chuyện dễ dàng.
Anh tưởng tôi sẽ tin nó là sự thật?
– Em…
– Mà cho dù nó là thật thì đã sao? Anh nghĩ tôi sẽ yêu anh à? Yêu con của kẻ đã cướp người đàn ông của mẹ tôi sao? Không, có đánh c.hết, cũng không bao giờ tôi biến mình thành một kẻ bất hiếu như thế, anh hiểu chưa?
“ Tại sao cứ phải hận thù như thế để làm gì”.
Anh vội ngắt lời tôi, bước chân tiến lại phía tôi, tay giúp tôi vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán :” An, ân oán của người lớn thì hãy để họ tự mình giải quyết, cả tôi với em đều không có liên quan?”
– Không liên quan? Anh nói dễ nghe như vậy, thế có bao giờ anh đặt suy nghĩ về việc mẹ tôi lúc nằm trên giường bệnh, đau đớn vì bị cơn đau hành hạ, thì mẹ anh đang ở trên giường với bố tôi, nó ghê tởm như thế nào không hả? Bà ấy tin tưởng chồng và bạn thân, nhưng rồi sao? Bọn họ đã làm gì với bà ấy? Lừa dối, phản bội? Những thứ đó anh chưa bao giờ trải qua, anh làm sao mà hiểu được nó đau như thế nào?
– An…
– Anh bảo anh muốn yêu tôi à? Nếu anh yêu tôi như vậy, thì anh hãy bảo mẹ anh cút ra khỏi nhà của tôi đi.
À không, anh phải bảo bà ta đi c.hết đi, xuống dưới đó tạ tội với mẹ của tôi, thì tôi mới bỏ qua cho bà ta.
Tôi biết những lời nói này của mình thật sự tàn nhẫn, thế nhưng nó là cách tốt nhất tôi có thể làm để Vỹ dừng lại cái tình cảm không nên này.
Đã là một người con, chẳng ai muốn mẹ của mình bị người khác chỉ trích và nguyền rủa, nên ngay sau khi lời nói của tôi dứt hẳn, trên môi nở một nụ cười nhạt, anh đau lòng nhìn tôi, âm thanh khàn đặc vang lên.
– Lê Thùy An, em thắng.
Nếu cả đời này em không muốn gặp lại, vậy tôi sẽ thành toàn cho em.
Đối diện một màn ấy, tôi chua xót tận đáy lòng, cổ họng nghẹn đắng, mắt nhòe đi nhìn anh kéo vali đi ra bên ngoài.
Rõ ràng đây là điều tôi muốn, rõ ràng anh đã đồng ý không làm phiền đến tôi, nhưng tại sao… tim tôi lại đau thắt lại như thế này? Sao đến trái tim tôi cũng đứng về phía anh phản bội lại tôi.
Anh bảo tôi thắng, nhưng thật chất tôi thua rồi, tôi đã thua thật rồi.
Tôi không kiềm soát được cảm xúc của mình, tôi đã cùng với anh bước xuống địa ngục, tôi đã yêu anh rồi.
Tôi đã nói dối, tôi không phải không nhớ anh, mà tôi rất nhớ anh, nhớ từng thứ liên quan đến anh.
Tôi khó chịu khi người khác yêu cầu tôi không được lại gần anh, tôi chán ghét những kẻ như thế.
Nghĩ đến đó, tôi giống như người điên chạy lao ra ngoài, đuổi theo muốn níu anh lại, nhưng lúc tôi xuống đến nơi, quay ngang quay dọc đã chẳng thấy người đâu nữa.
Anh đi rồi, lần này không phải là trêu đùa nữa, mà thật sự đã bước ra khỏi cuộc sống của tôi, trả lại cuộc sống cho tôi, đem chúng tôi trở về lại mối quan hệ anh em ngày trước..
Nước mắt nhòe đi chảy đầy trên mặt, tôi khóc nấc lên từng hồi, cũng không rõ sau đó mình bắt taxi đi như thế nào, chỉ nhớ bản thân đã tìm đến chung cư của Mai, ấn chuông cửa điên cuồng vào lúc nửa đêm.
Sau đó, khi nhìn thấy cô ấy, tôi đã run rẩy nói với cô ấy rằng.
– Mai, mình đã yêu Vỹ rồi.
Mình phải làm sao đây??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook