Đợi Năm Nào
-
Chương 8
Sau hai ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, mới sáng sớm tinh sương đoàn người đã khởi hành.
“Vương gia, từ Kỳ Châu đến Lũng Châu mất mười ngày, dọc theo con đường này càng lúc càng ít thị trấn lớn, có cần phải chuẩn bị thêm chút lương khô?” Toan Nghê thấp giọng hỏi.
Hiên Viên Hối lắc đầu: “Đi Tần Châu.”
Từ Trường An đi Tây Vực, tất phải qua Kỳ Châu, đại đa số đặc phái viên thương lữ đều sẽ chọn Lũng Châu, Lan Châu một đường đi thẳng, không chỉ thông quan đạo, mà còn đi qua mấy thành lớn, bất kể là ăn ở hay tiếp tế đều cực kỳ thuận tiện.
Nhưng Hiên Viên Hối bỏ qua Lũng Châu đi hướng tây, là sớm có dự định hay là nhất thời nảy lòng tham?
“Rõ.” Toan Nghê dù kinh ngạc nhưng vẫn làm theo.
Triệu Hủ cũng không nói nhiều, một lần nữa cầm bản truyền kỳ, đọc say sưa ngon lành.
Truyền kỳ này tên là Tuệ Nương truyền kì, kể về một tiểu thư Tuệ Nương nào đó vâng mệnh của cha mẹ, theo lời mai mối gả cho một vị thư sinh, giúp đỡ hắn chấn hưng gia nghiệp, khảo thủ công danh. Không ngờ thư sinh này đắc chí sinh càn rỡ, mượn cớ thành hôn đã ba năm mà không có con nối dõi, muốn bỏ vợ tái giá. Lúc này Tuệ Nương mới hiểu được, thư sinh đã sớm muốn leo lên nhóm quyền quý trong triều, mặt dày mày dạn hỏi cưới con gái nhà người ta, xong cũng coi trọng một thanh quan trong thanh lâu, bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, chỉ còn chờ Tuệ Nương nhường ra biệt uyển đem Kim ốc tàng kiều…
Tuệ nương dưới cơn bi phẫn, đã giết thanh quan cùng với thư sinh, rồi viết thư kể ngọn nguồn báo cho con gái nhà quyền quý kia, cuối cùng nhảy sông, cái gì vinh hoa phú quý, kiều thê mỹ thiếp, cái gì ân ái không dời, đồng tâm vĩnh kết, cuối cùng đều hết sạch chẳng còn.
“Vương phi… Vương phi?” Triệu Hủ vừa quay đầu, thấy ngay Hiên Viên Hối đang cực kỳ không thích mà nhìn mình.
Triệu Hủ bất động thanh sắc giấu thoại bản vào trong tay áo: “Vương gia có gì phân phó?”
Hiên Viên Hối vốn suy đoán sách này là mang ra từ tàng thư các trong trường thái học, lại thấy hắn trốn trốn tránh tránh, không khỏi tăng lên hiếu kỳ, thầm nghĩ làm cho hắn mê say cả một chặng đường như vậy, không biết là loại sách binh pháp cao thâm huyền diệu đến mức nào. Nhưng cũng thấy được Triệu Hủ giữ kín như bưng, đành nhịn xuống không đề cập tới, hỏi: “Võ nghệ của Vương phi như thế nào?”
Triệu Hủ thật thà nói: “Quân tử lục nghệ, cưỡi ngựa bắn cung coi như biết, cưỡi ngựa miễn cưỡng, có thể kéo một thạch cung.” (1 thạch cung tầm 59,2 kg)
Hiên Viên Hối day trán: “Vậy ngươi theo sát ta, đoạn đường phía sau này, không ngại xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ.”
Từ đỉnh đầu nhìn xuống một khuôn mặt nhỏ trắng nõn, làm ra vẻ trượng phu vĩ đại đỉnh thiên lập địa, thấy thế nào cũng buồn cười cực kì, Triệu Hủ mím môi cười nói: “Vậy đành làm phiền Vương gia trông nom.”
Hiên Viên Hối vô cùng nghiêm túc gật gật đầu.
Một đường đi tới Tần Châu, cước trình của bọn họ rõ ràng tăng nhanh không ít, không nhàn nhã giống như trước nữa mà như thực sự gấp rút lên đường.
Đêm tối như mực, Toan Nghê thả nhẹ bước chân, đi nhanh trên mái hiên lợp ngói, không phát ra nửa tiếng động.
“Đau!”
Lúc đi tới gian phòng của Vương gia, gã rõ ràng nghe thấy âm thanh nam tử gào lên đau đớn, thanh âm thiếu niên trong trẻo nhiễm chút âm không rõ mùi vị, nghe ra đặc biệt trêu người.
Toan Nghê đỏ mặt, lại nghĩ tới có chuyện vẫn khẩn cấp hơn, đành từ trước cửa sổ bay vọt vào.
“Toan Nghê, là ngươi?” Hiên Viên Hối nhĩ lực rất tốt.
Toan Nghê trơ mắt nhìn nửa đoạn bạch ngọc giống như cánh tay của Vương gia đang vén mành lên, chẳng biết vì sao lại rụt trở về, Vương phi cũng ngồi dậy, qua mành sa màu đỏ sẫm mơ mơ hồ hồ thấy hai cái bóng, dường như đang quấn quýt tại một chỗ.
Toan Nghê nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đội hộ vệ Vương gia phái đi phía bên kia, cách Lũng Châu hai mươi dặm bị tập kích, năm mươi người ngoại trừ ba người, tất cả đều thiệt mạng.”
Hiên Viên Hối lấy làm kinh hãi: “Đều là thị vệ trong cung đưa đến, mỗi người võ nghệ siêu quần, thế nào lại… Thế này bản vương sao dám gặp hoàng tổ mẫu nữa!”
“Vương gia… Chuyện này nêm làm thế nào cho phải!”
Hiên Viên Hối tay chân hoảng hốt: “Bản vương còn chưa đến Túc Châu đã gặp thích khách, đây không phải là đang đánh vào mặt mũi triều đình? Ngươi bây giờ đi ngay, mời Thẩm Mịch Thẩm đại nhân viết thư trình lên, thỉnh phụ hoàng ra lệnh Hình bộ, Đại lý tự nghiêm túc điều tra việc này, nhất định phải cho bản vương một cái công đạo!”
Toan Nghê vội vàng đi nhanh, khép cửa về trong chớp mắt, dường như vẫn nhìn thấy Vương phi từ phía sau ôm lấy cổ Vương gia, hai người đồng thời ngã xuống…
Vương gia vậy cũng là cầm sắt hoà minh (vợ chồng hoà hợp) đi…
“Hắn hơn nửa đang nghĩ nhiều rồi.” Hiên Viên Hối nằm nhoài trên giường nhỏ, tóc đen tản khắp trên giường.
Triệu Hủ ở phía sau cạo gió cho y, thủ pháp thành thạo lão luyện: “Dâm giả tự dâm, nhưng một chiêu mượn đao giết người này Vương gia dùng không tệ.”
Hiên Viên Hối nhăn chặt mày, nhẫn nhịn từng đợt nóng bỏng đau đớn trên người.
“Vương gia thuở nhỏ tập võ, sao thể chất lại lạnh như thế này?” Triệu Hủ để phách tre trong tay qua một bên, lại dùng lụa là lau chùi sạch sẽ trên lưng Hiên Viên Hối.
Hiên Viên Hối đứng dậy mặc thêm áo, mạn bất kinh tâm nói: “Năm năm trước không cẩn thận rơi vào ao bị ngấm lạnh, không quá mức quan trọng.”
Biết rằng nói không chừng là có kẻ ẩn trong cung âm thầm làm, Triệu Hủ cũng không truy hỏi: “Đợi đến Túc Châu, ta viết cho Vương gia một phương thuốc. Người tập võ, ngày sau cũng chưa biết có cần lên chiến trường hay không, thừa khi còn trẻ điều dưỡng thân thể chắc chắn là không sai.”
Hiên Viên Hối đột nhiên nở nụ cười: “Nghe nói Dĩnh Xuyên tài tử không chỉ hung hữu khâu hác (hung trung nguyên tự hữu khâu hác- ý chỉ người có suy nghĩ sâu xa, ý chí rộng lớn), có khả năng trị quốc an bang, lại có cả y thuật tinh kỳ hoàng, có đức hành y tế thế, trước kia ta không tin, hôm nay thì tin rồi.”
Triệu Hủ chậm rãi nói: “Một người bị bệnh, chỉ cần có một hạnh lâm cao thủ, thêm dùng linh dược canh bổ, sẽ có thể khỏi hẳn; nhưng nếu là một quốc gia nhiễm bệnh, thì không phải đơn giản như vậy, dùng sai phương thuốc, chỉ sợ là dùng cả Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm, xích tử linh chi cũng không cứu lại được.”
“Vậy ngươi cảm thấy Khải triều còn có thể trị được hay không?” Hiên Viên Hối cười khổ.
Triệu Hủ không nói.
Hiên Viên Hối nằm trên giường nhỏ, gối lên khuỷu tay: “Khi còn bé nhận được nhiều sự sủng ái của phụ hoàng, ta thường ở trong thần điện. Buồn ngủ, ta cũng leo luôn lên trên giường mềm bên cạnh nghỉ ngơi. Nửa đêm mỗi khi tỉnh lại, lần nào cũng thấy phụ hoàng còn ngồi phê duyệt tấu chương, thậm chí viết thư chiêu vời hạ thần. Sau đó lớn hơn chút nữa, ta cũng đoán biết châu phê gì đó rất có thể chỉ là rỗng tuếch, không hợp tâm ý thái hậu, sẽ bị Đặng đảng trong Trung Thư Tỉnh* bỏ qua, thậm chí không ra được thần điện. Một lần ta lo lắng cho long thể của phụ hoàng, mới nói lời khuyên nhủ, ngươi đoán phụ hoàng trả lời làm sao?”
Triệu Hủ lắc đầu.
Hiên Viên Hối khẽ mỉm cười, nhớ về ngày xưa bỗng trong mắt có chút ánh nước: “Phụ hoàng lúc đó nói: ‘Nếu có vạn nhất? Vạn nhất có một thần tử trung trực nhìn thấy, nguyện ý vì xã tắc này ra một phần lực thì sao?’ cố tình cũng có cái vạn nhất này, lần này ta có thể ra phiên, chính là đã nhờ phúc từ trí sĩ Ngô Các lão, nếu như ông không phải là ân sư của Đặng Diễn, cho dù đổi bằng chức thái tử của Tam hoàng huynh, Đặng đảng sợ cũng không dễ dàng nhả ra như vậy. Việc triều chính người trong dân gian đều nói phụ hoàng hoa mắt ù tai vô đức, nhu nhược vô năng, nhưng người cần cù, trong lòng có khổ, các ngươi lại có ai biết đến?”
Ngoại thích kết đảng, quyền hoạn, thiên tai…
Trị không minh xác, quốc khố không phong phú, dân tâm bất ổn, tôn thất bất lực…
Quả nhiên là những hạt giống vong quốc cùng nhau tụ tập dưới một mái nhà.
Triệu Hủ nằm xuống bên cạnh Hiên Viên Hối, cẩn thận kéo lại áo gấm trên người của cả hai: ” Vương gia vừa mới hỏi ta bệnh của Khải triều có thể trị hay không, ta nghĩ người còn có chuyện cải tử hồi sinh, giang sơn có lẽ cũng như thế thôi.”
___________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: tiểu Hoàng tử có hơi luyến phụ
___________________________________________
*Cơ cấu tổ chức (theo Wiki)
Theo quan chế nhà Đường, Tam Tỉnh bao gồm ba cơ quan khác nhau phân chia quyền lực hành chính và tư pháp.
Thượng thư tỉnh: là cơ quan hành chính tối cao, chưởng lãnh bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới hoàng đế, thay mặt hoàng đế thi hành quyền quản lý hành chính, trực tiếp quản lý lục bộ thượng thư.
Trung thư tỉnh: là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.
Môn hạ tỉnh: là cơ quan thẩm định, phụ trách thẩm định, xem xét các chính sách của Trung thư tỉnh.
Thông thường, Trung thư tỉnh chịu trách nhiệm hình thành, thảo luận và soạn thảo chính sách giúp Hoàng đế. Môn hạ tỉnh thẩm tra, nếu xét thấy không hợp thì gửi trả Trung thư tỉnh thảo luận lại. Nếu chính lệnh được cả hai tỉnh thông qua thì giao cho Thượng thư lệnh chấp hành. Dưới Thượng thư lệnh là Lục bộ, bao gồm:
Lại Bộ: phụ trách kiểm tra, thăng, giáng, nhậm chức hoặc bãi miễn quan viên từ tứ phẩm trở xuống.
Hộ Bộ: phụ trách kiểm soát thuế khoá, tài chính, ngân khố của quốc gia.
Lễ Bộ: phụ trách thi cử, tế tự, lễ chế, giáo dục toàn quốc.
Binh Bộ: phụ trách quân sự
Hình Bộ: phụ trách tư pháp, xem xét điều tra các sự vụ. Cụ thể do Đại Lý Tự chịu trách nhiệm điều tra, xét xử. Nếu là án lớn thì do Hình Bộ, Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự cùng xét xử, gọi là Tam tư hội thẩm.
Công Bộ: phụ trách các việc xây dựng, đường sá, cầu cống.
Trưởng quan Trung thư tỉnh đời Tuỳ xưng là Nội sử lệnh, đời Đường xưng là Trung thư lệnh, phó quan xưng là Trung thư thị lang. Trưởng quan Môn hạ tỉnh đời Tuỳ xưng là Nạp Ngôn, đời Đường đổi thành Thị trung, do Môn hạ thị lang làm phó. Thượng thư tỉnh do Thượng thư lệnh đứng đầu, phó là Thượng thư bộc xạ. Do Đường Thái Tông trước khi lên ngôi từng làm Thượng thư lệnh, nên sau này không nhà Đường không còn ai được phong Thượng thư lệnh nữa, chức Thượng thư lệnh để khuyết, Thượng thư bộc xạ trở thành quan đứng đầu trong thực tế. Chỉ đến sau Loạn An Sử, do công của Quách Tử Nghi quá lớn nên mới được phong làm Thượng thư lệnh.
Trong ba tỉnh còn có các cơ quan nội bộ trực thuộc, giúp việc cho Lệnh các Tỉnh. Trung thư tỉnh có Trung thư xá nhân, chịu trách nhiệm soạn thảo chiếu lệnh. Môn hạ tỉnh có Cấp sự trung, Tán kỵ thường thị, Gián nghị đại phu, Khởi cư lang, Thập di, tất cả chuyên lo việc kiểm tra, can gián. Thượng thư tỉnh có tả hữu thừa, phân nhau quản lý lục bộ, đứng đầu các bộ xưng là Thượng thư.
Trong Tam tỉnh thì tuy rằng Thượng thư lệnh và bộc xạ có địa vị cao nhất nhưng thật ra là hữu danh vô thực, toàn bộ quyền lực nằm trong tay hai tỉnh Trung thư, Môn hạ.
___________________________________
nghe đồn giới đọc sách thời Đường chưa yếu ớt như thời Tống, ví dụ như tương truyền Lý Bạch không chỉ giỏi thơ mà còn giỏi đánh nhau, biết là truyện thì hư cấu thôi nhưng thấy công cũng hơi kém nhỉ
“Vương gia, từ Kỳ Châu đến Lũng Châu mất mười ngày, dọc theo con đường này càng lúc càng ít thị trấn lớn, có cần phải chuẩn bị thêm chút lương khô?” Toan Nghê thấp giọng hỏi.
Hiên Viên Hối lắc đầu: “Đi Tần Châu.”
Từ Trường An đi Tây Vực, tất phải qua Kỳ Châu, đại đa số đặc phái viên thương lữ đều sẽ chọn Lũng Châu, Lan Châu một đường đi thẳng, không chỉ thông quan đạo, mà còn đi qua mấy thành lớn, bất kể là ăn ở hay tiếp tế đều cực kỳ thuận tiện.
Nhưng Hiên Viên Hối bỏ qua Lũng Châu đi hướng tây, là sớm có dự định hay là nhất thời nảy lòng tham?
“Rõ.” Toan Nghê dù kinh ngạc nhưng vẫn làm theo.
Triệu Hủ cũng không nói nhiều, một lần nữa cầm bản truyền kỳ, đọc say sưa ngon lành.
Truyền kỳ này tên là Tuệ Nương truyền kì, kể về một tiểu thư Tuệ Nương nào đó vâng mệnh của cha mẹ, theo lời mai mối gả cho một vị thư sinh, giúp đỡ hắn chấn hưng gia nghiệp, khảo thủ công danh. Không ngờ thư sinh này đắc chí sinh càn rỡ, mượn cớ thành hôn đã ba năm mà không có con nối dõi, muốn bỏ vợ tái giá. Lúc này Tuệ Nương mới hiểu được, thư sinh đã sớm muốn leo lên nhóm quyền quý trong triều, mặt dày mày dạn hỏi cưới con gái nhà người ta, xong cũng coi trọng một thanh quan trong thanh lâu, bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, chỉ còn chờ Tuệ Nương nhường ra biệt uyển đem Kim ốc tàng kiều…
Tuệ nương dưới cơn bi phẫn, đã giết thanh quan cùng với thư sinh, rồi viết thư kể ngọn nguồn báo cho con gái nhà quyền quý kia, cuối cùng nhảy sông, cái gì vinh hoa phú quý, kiều thê mỹ thiếp, cái gì ân ái không dời, đồng tâm vĩnh kết, cuối cùng đều hết sạch chẳng còn.
“Vương phi… Vương phi?” Triệu Hủ vừa quay đầu, thấy ngay Hiên Viên Hối đang cực kỳ không thích mà nhìn mình.
Triệu Hủ bất động thanh sắc giấu thoại bản vào trong tay áo: “Vương gia có gì phân phó?”
Hiên Viên Hối vốn suy đoán sách này là mang ra từ tàng thư các trong trường thái học, lại thấy hắn trốn trốn tránh tránh, không khỏi tăng lên hiếu kỳ, thầm nghĩ làm cho hắn mê say cả một chặng đường như vậy, không biết là loại sách binh pháp cao thâm huyền diệu đến mức nào. Nhưng cũng thấy được Triệu Hủ giữ kín như bưng, đành nhịn xuống không đề cập tới, hỏi: “Võ nghệ của Vương phi như thế nào?”
Triệu Hủ thật thà nói: “Quân tử lục nghệ, cưỡi ngựa bắn cung coi như biết, cưỡi ngựa miễn cưỡng, có thể kéo một thạch cung.” (1 thạch cung tầm 59,2 kg)
Hiên Viên Hối day trán: “Vậy ngươi theo sát ta, đoạn đường phía sau này, không ngại xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ.”
Từ đỉnh đầu nhìn xuống một khuôn mặt nhỏ trắng nõn, làm ra vẻ trượng phu vĩ đại đỉnh thiên lập địa, thấy thế nào cũng buồn cười cực kì, Triệu Hủ mím môi cười nói: “Vậy đành làm phiền Vương gia trông nom.”
Hiên Viên Hối vô cùng nghiêm túc gật gật đầu.
Một đường đi tới Tần Châu, cước trình của bọn họ rõ ràng tăng nhanh không ít, không nhàn nhã giống như trước nữa mà như thực sự gấp rút lên đường.
Đêm tối như mực, Toan Nghê thả nhẹ bước chân, đi nhanh trên mái hiên lợp ngói, không phát ra nửa tiếng động.
“Đau!”
Lúc đi tới gian phòng của Vương gia, gã rõ ràng nghe thấy âm thanh nam tử gào lên đau đớn, thanh âm thiếu niên trong trẻo nhiễm chút âm không rõ mùi vị, nghe ra đặc biệt trêu người.
Toan Nghê đỏ mặt, lại nghĩ tới có chuyện vẫn khẩn cấp hơn, đành từ trước cửa sổ bay vọt vào.
“Toan Nghê, là ngươi?” Hiên Viên Hối nhĩ lực rất tốt.
Toan Nghê trơ mắt nhìn nửa đoạn bạch ngọc giống như cánh tay của Vương gia đang vén mành lên, chẳng biết vì sao lại rụt trở về, Vương phi cũng ngồi dậy, qua mành sa màu đỏ sẫm mơ mơ hồ hồ thấy hai cái bóng, dường như đang quấn quýt tại một chỗ.
Toan Nghê nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đội hộ vệ Vương gia phái đi phía bên kia, cách Lũng Châu hai mươi dặm bị tập kích, năm mươi người ngoại trừ ba người, tất cả đều thiệt mạng.”
Hiên Viên Hối lấy làm kinh hãi: “Đều là thị vệ trong cung đưa đến, mỗi người võ nghệ siêu quần, thế nào lại… Thế này bản vương sao dám gặp hoàng tổ mẫu nữa!”
“Vương gia… Chuyện này nêm làm thế nào cho phải!”
Hiên Viên Hối tay chân hoảng hốt: “Bản vương còn chưa đến Túc Châu đã gặp thích khách, đây không phải là đang đánh vào mặt mũi triều đình? Ngươi bây giờ đi ngay, mời Thẩm Mịch Thẩm đại nhân viết thư trình lên, thỉnh phụ hoàng ra lệnh Hình bộ, Đại lý tự nghiêm túc điều tra việc này, nhất định phải cho bản vương một cái công đạo!”
Toan Nghê vội vàng đi nhanh, khép cửa về trong chớp mắt, dường như vẫn nhìn thấy Vương phi từ phía sau ôm lấy cổ Vương gia, hai người đồng thời ngã xuống…
Vương gia vậy cũng là cầm sắt hoà minh (vợ chồng hoà hợp) đi…
“Hắn hơn nửa đang nghĩ nhiều rồi.” Hiên Viên Hối nằm nhoài trên giường nhỏ, tóc đen tản khắp trên giường.
Triệu Hủ ở phía sau cạo gió cho y, thủ pháp thành thạo lão luyện: “Dâm giả tự dâm, nhưng một chiêu mượn đao giết người này Vương gia dùng không tệ.”
Hiên Viên Hối nhăn chặt mày, nhẫn nhịn từng đợt nóng bỏng đau đớn trên người.
“Vương gia thuở nhỏ tập võ, sao thể chất lại lạnh như thế này?” Triệu Hủ để phách tre trong tay qua một bên, lại dùng lụa là lau chùi sạch sẽ trên lưng Hiên Viên Hối.
Hiên Viên Hối đứng dậy mặc thêm áo, mạn bất kinh tâm nói: “Năm năm trước không cẩn thận rơi vào ao bị ngấm lạnh, không quá mức quan trọng.”
Biết rằng nói không chừng là có kẻ ẩn trong cung âm thầm làm, Triệu Hủ cũng không truy hỏi: “Đợi đến Túc Châu, ta viết cho Vương gia một phương thuốc. Người tập võ, ngày sau cũng chưa biết có cần lên chiến trường hay không, thừa khi còn trẻ điều dưỡng thân thể chắc chắn là không sai.”
Hiên Viên Hối đột nhiên nở nụ cười: “Nghe nói Dĩnh Xuyên tài tử không chỉ hung hữu khâu hác (hung trung nguyên tự hữu khâu hác- ý chỉ người có suy nghĩ sâu xa, ý chí rộng lớn), có khả năng trị quốc an bang, lại có cả y thuật tinh kỳ hoàng, có đức hành y tế thế, trước kia ta không tin, hôm nay thì tin rồi.”
Triệu Hủ chậm rãi nói: “Một người bị bệnh, chỉ cần có một hạnh lâm cao thủ, thêm dùng linh dược canh bổ, sẽ có thể khỏi hẳn; nhưng nếu là một quốc gia nhiễm bệnh, thì không phải đơn giản như vậy, dùng sai phương thuốc, chỉ sợ là dùng cả Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm, xích tử linh chi cũng không cứu lại được.”
“Vậy ngươi cảm thấy Khải triều còn có thể trị được hay không?” Hiên Viên Hối cười khổ.
Triệu Hủ không nói.
Hiên Viên Hối nằm trên giường nhỏ, gối lên khuỷu tay: “Khi còn bé nhận được nhiều sự sủng ái của phụ hoàng, ta thường ở trong thần điện. Buồn ngủ, ta cũng leo luôn lên trên giường mềm bên cạnh nghỉ ngơi. Nửa đêm mỗi khi tỉnh lại, lần nào cũng thấy phụ hoàng còn ngồi phê duyệt tấu chương, thậm chí viết thư chiêu vời hạ thần. Sau đó lớn hơn chút nữa, ta cũng đoán biết châu phê gì đó rất có thể chỉ là rỗng tuếch, không hợp tâm ý thái hậu, sẽ bị Đặng đảng trong Trung Thư Tỉnh* bỏ qua, thậm chí không ra được thần điện. Một lần ta lo lắng cho long thể của phụ hoàng, mới nói lời khuyên nhủ, ngươi đoán phụ hoàng trả lời làm sao?”
Triệu Hủ lắc đầu.
Hiên Viên Hối khẽ mỉm cười, nhớ về ngày xưa bỗng trong mắt có chút ánh nước: “Phụ hoàng lúc đó nói: ‘Nếu có vạn nhất? Vạn nhất có một thần tử trung trực nhìn thấy, nguyện ý vì xã tắc này ra một phần lực thì sao?’ cố tình cũng có cái vạn nhất này, lần này ta có thể ra phiên, chính là đã nhờ phúc từ trí sĩ Ngô Các lão, nếu như ông không phải là ân sư của Đặng Diễn, cho dù đổi bằng chức thái tử của Tam hoàng huynh, Đặng đảng sợ cũng không dễ dàng nhả ra như vậy. Việc triều chính người trong dân gian đều nói phụ hoàng hoa mắt ù tai vô đức, nhu nhược vô năng, nhưng người cần cù, trong lòng có khổ, các ngươi lại có ai biết đến?”
Ngoại thích kết đảng, quyền hoạn, thiên tai…
Trị không minh xác, quốc khố không phong phú, dân tâm bất ổn, tôn thất bất lực…
Quả nhiên là những hạt giống vong quốc cùng nhau tụ tập dưới một mái nhà.
Triệu Hủ nằm xuống bên cạnh Hiên Viên Hối, cẩn thận kéo lại áo gấm trên người của cả hai: ” Vương gia vừa mới hỏi ta bệnh của Khải triều có thể trị hay không, ta nghĩ người còn có chuyện cải tử hồi sinh, giang sơn có lẽ cũng như thế thôi.”
___________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: tiểu Hoàng tử có hơi luyến phụ
___________________________________________
*Cơ cấu tổ chức (theo Wiki)
Theo quan chế nhà Đường, Tam Tỉnh bao gồm ba cơ quan khác nhau phân chia quyền lực hành chính và tư pháp.
Thượng thư tỉnh: là cơ quan hành chính tối cao, chưởng lãnh bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới hoàng đế, thay mặt hoàng đế thi hành quyền quản lý hành chính, trực tiếp quản lý lục bộ thượng thư.
Trung thư tỉnh: là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.
Môn hạ tỉnh: là cơ quan thẩm định, phụ trách thẩm định, xem xét các chính sách của Trung thư tỉnh.
Thông thường, Trung thư tỉnh chịu trách nhiệm hình thành, thảo luận và soạn thảo chính sách giúp Hoàng đế. Môn hạ tỉnh thẩm tra, nếu xét thấy không hợp thì gửi trả Trung thư tỉnh thảo luận lại. Nếu chính lệnh được cả hai tỉnh thông qua thì giao cho Thượng thư lệnh chấp hành. Dưới Thượng thư lệnh là Lục bộ, bao gồm:
Lại Bộ: phụ trách kiểm tra, thăng, giáng, nhậm chức hoặc bãi miễn quan viên từ tứ phẩm trở xuống.
Hộ Bộ: phụ trách kiểm soát thuế khoá, tài chính, ngân khố của quốc gia.
Lễ Bộ: phụ trách thi cử, tế tự, lễ chế, giáo dục toàn quốc.
Binh Bộ: phụ trách quân sự
Hình Bộ: phụ trách tư pháp, xem xét điều tra các sự vụ. Cụ thể do Đại Lý Tự chịu trách nhiệm điều tra, xét xử. Nếu là án lớn thì do Hình Bộ, Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự cùng xét xử, gọi là Tam tư hội thẩm.
Công Bộ: phụ trách các việc xây dựng, đường sá, cầu cống.
Trưởng quan Trung thư tỉnh đời Tuỳ xưng là Nội sử lệnh, đời Đường xưng là Trung thư lệnh, phó quan xưng là Trung thư thị lang. Trưởng quan Môn hạ tỉnh đời Tuỳ xưng là Nạp Ngôn, đời Đường đổi thành Thị trung, do Môn hạ thị lang làm phó. Thượng thư tỉnh do Thượng thư lệnh đứng đầu, phó là Thượng thư bộc xạ. Do Đường Thái Tông trước khi lên ngôi từng làm Thượng thư lệnh, nên sau này không nhà Đường không còn ai được phong Thượng thư lệnh nữa, chức Thượng thư lệnh để khuyết, Thượng thư bộc xạ trở thành quan đứng đầu trong thực tế. Chỉ đến sau Loạn An Sử, do công của Quách Tử Nghi quá lớn nên mới được phong làm Thượng thư lệnh.
Trong ba tỉnh còn có các cơ quan nội bộ trực thuộc, giúp việc cho Lệnh các Tỉnh. Trung thư tỉnh có Trung thư xá nhân, chịu trách nhiệm soạn thảo chiếu lệnh. Môn hạ tỉnh có Cấp sự trung, Tán kỵ thường thị, Gián nghị đại phu, Khởi cư lang, Thập di, tất cả chuyên lo việc kiểm tra, can gián. Thượng thư tỉnh có tả hữu thừa, phân nhau quản lý lục bộ, đứng đầu các bộ xưng là Thượng thư.
Trong Tam tỉnh thì tuy rằng Thượng thư lệnh và bộc xạ có địa vị cao nhất nhưng thật ra là hữu danh vô thực, toàn bộ quyền lực nằm trong tay hai tỉnh Trung thư, Môn hạ.
___________________________________
nghe đồn giới đọc sách thời Đường chưa yếu ớt như thời Tống, ví dụ như tương truyền Lý Bạch không chỉ giỏi thơ mà còn giỏi đánh nhau, biết là truyện thì hư cấu thôi nhưng thấy công cũng hơi kém nhỉ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook