Đợi Năm Nào
Chương 32

Triệu Hủ cũng không nghĩ tới, Hiên Viên Hối suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau chọn phương án để ám vệ giả trang Túc vương đi tới trường săn bắn. Bản thân thì dẫn hơn trăm người vượt qua Thiên Sơn, vượt qua biển cư diên, đi đến Nhã Lỗ Khắc.

Nhã Lỗ Khắc chính là vùng đất lúc trước mượn dân tộc Hồi Hột, tên có ý nghĩa là quang minh.

Đối với việc để Túc vương giả đi săn bắn, Triệu Hủ ngơ ngác không tìm được manh mối, có thể do tình hình của Hiên Viên Hối vội vã, nửa câu giải thích cũng không lưu.

Vì vậy sau khi nhóm người Túc vương đi lên phía bắc, chưa có tiền lệ nội quyến nắm toàn bộ quân chính một châu Túc vương phi đành gọi Trường sử tới uống rượu dùng bữa.

Rượu quá ba tuần, Triệu Hủ mở miệng: “Lệnh phu nhân đã khỏi bệnh chưa?”

Thẩm Mịch khom người lại: “Cũng đã bình phục, còn phải cảm ơn đơn thuốc của Vương phi.”

“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không cần Vương phi tới Vương phi lui, lâu ngày, chỉ sợ chính ta cũng sẽ quên mất mình là nam hay là nữ.” Triệu Hủ trào phúng nở nụ cười: “Cứ dùng tên chữ cho tiện đi.”

Thẩm Mịch đổ đầy rượu cho Triệu Hủ: “Dương Quang huynh có cảm thấy được là Vương gia lần này đã có an bài?”

Tuổi của ông thừa sức làm phụ thân của Triệu Hủ, chỉ là do tôn ti có khác biệt, tra cứu kỹ càng, bây giờ cùng Triệu Hủ xưng huynh gọi đệ cũng tính ân điển, vì vậy Triệu Hủ đối câu “Dương Quang huynh” không ra ngô ra khoai này cũng đành chấp nhận.

“Không sai.” Triệu Hủ gật đầu: “Ta cho là, phải yên tâm với người mà y đã lệnh giả trang mình, cứ yên phận đợi ở trong phủ không phải càng khó bị vạch trần hơn? Tội gì phải đi dò xét cẩn thận, đồ sinh chi tiết?”

Thẩm Mịch vuốt râu cười, thầm nghĩ: “Túc vương phu thê này cũng là quái lạ hiếm thấy. Nói là ân ái phu thê, nhưng lại phân biệt rõ ràng, trước nay vô cùng thủ lễ, chỉ ở trước mặt người ngoài làm vẻ cầm sắt hoà minh; nói là quân thần tầm thường, thì lại thân cận đến kỳ cục, cho dù là huynh đệ tay chân cũng không hợp ý như vậy, thậm chí chỉ một ánh mắt, hai người đã có thể tâm lĩnh thần hội. Ví dụ như việc này, cứ việc Túc vương an bài có chút khó hiểu, Vương phi cứ việc khả nghi bộc phát, nhưng vẫn không do dự chút nào tiếp tục làm theo, có thể thấy hai người quá tin tưởng lẫn nhau.”

“Việc này thần cũng đã từng hỏi Vương gia, Vương gia lúc đó chỉ cười, thần tưởng Vương gia tự có mưu tính, hỏi tiếp nữa sợ là không được, nên không khuyên can nữa.”

Triệu Hủ thở dài: “Không bằng ta ở một bên trông chừng, chỉ mong Lý Quỷ kia chớ để cho thám tử Đặng đảng nhìn rõ mới tốt.”

Hắn ngửa đầu uống rượu, dưới ánh trăng càng có vẻ phong thần như ngọc.

Thẩm Mịch trong lúc nhất thời bỗng có một ý nghĩ hoang đường, nếu như muốn giả trang Vương gia, ám vệ kia sợ là phải đến vương phủ cùng ăn cùng ở với Vương phi, Vương gia khăng khăng muốn chuyển gã ra ngoài thành, chẳng lẽ là xuất phát từ nguyên nhân này?

“Sao vậy? Ngày hôm nay hiếm thấy không có chuyện quá quan trọng, đại nhân không uống nhiều chút?”

Thẩm Mịch đè tâm tư xuống, cùng Triệu Hủ cụng chén cạn ly.

Không thể không nói, Thẩm Mịch có thể trúng thám hoa, vẫn là có mấy phần chân tài thực học, không đề cập tới chuyện khác, tâm tư Hiên Viên Hối ngược lại đã bị ông trong lúc vô tình đoán đúng trăm phầm trăm.

Thời điểm bọn họ đang nâng cốc thưởng trăng, thì Hiên Viên Hối đang dẫn vệ đội hơn mười người vượt núi băng đèo. Túc Châu vốn đã lạnh lẽo, không nghĩ tới phong tuyết trên Thiên Sơn càng lợi hại hơn.

“Lúc đó tại Sùng Văn quán, sư phụ từng đã dạy một từ, hôm nay bản vương khôn ngoan cũng thông ý nghĩa.” Hiên Viên Hối đội mũ lông hồ cừu dày đặc, ngồi cạnh Toan Nghê kể chuyện cười: “Mấy ngày trước lúc có bão tuyết, ta còn cùng Vương phi nhắc đến, nói mùa đông ở tây bắc này, tuyết ngược gió tham ăn. Hắn lúc đó nói ta dùng điển linh tinh, bây giờ ta trở về cũng phải mở lớp dạy hắn, ngươi xem gió tuyết này, chẳng phải là như hung thú, có thể nuốt hết thiên địa vạn vật sao?”

Toan Nghê cười khổ: “Vương gia, chúng ta trước cứ khẩn cầu trời xanh bảo hộ, cầu Thiên Sơn chớ nuốt chúng ta vào thôi.”

Hiên Viên Hối cười sang sảng một tiếng, quay đầu hướng vệ đội nói: “Hôm nay cùng ta vượt qua ngọn núi này, trở lại mỗi người được thăng lên một cấp, thưởng thêm da lông, cứ hỏi ở chỗ Vương phi.”

Mọi người tạ ân, Hiên Viên Hối xuống ngựa trước, bò lên đỉnh núi tuyết đầy gió.

Toan Nghê ở phía sau nhìn, có chút hoảng hốt, không biết bắt đầu từ khi nào, một tiểu hoàng tử loạn phát tỳ khí, thường xuyên chán ngán thất vọng đã trưởng thành thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, làm gương cho binh sĩ.

Có lẽ chỉ ở trước mặt Vương phi, hoặc là lúc nhắc đến Vương phi mới lưu lại một chút tính trẻ con, bằng không đâu còn thấy nửa phần cái bóng thiếu niên hồ đồ năm đó?

“Toan Nghê, phát ngốc gì đấy, còn không đuổi tới?” Tựa hồ lưu ý đến Đại thị vệ không đứng bên người mình nữa, Hiên Viên Hối quay đầu lại quát lên: “Cẩn thận không ta bảo Vương phi thu xếp giúp ngươi một vị mẫu dạ xoa.”

Mặt Hiên Viên Hối chính kinh, chỉ có trong mắt lộ ra ý cười mang mấy phần ngoan liệt.

Toan Nghê lại suy nghĩ, bây giờ mới giờ Thìn, từ lúc đi đến giờ mới có một canh giờ mà Vương gia đã đề cập đến Vương phi bốn lần, chẳng lẽ là nghĩ đến nhiều vậy? Nếu như ngày sau mình cưới tức phụ, lẽ nào cũng giống như Vương gia anh hùng khí đoản?

“Dạ.”Toan Nghê thu liễm tâm thần, tới đứng bên cạnh Hiên Viên Hối, để ngừa y không cẩn thận té rớt núi tuyết.

Gió như đao, tuyết như mũi tên, ước chừng nửa canh giờ sau, Hiên Viên Hối cảm thấy không khí càng lúc càng thêm mỏng, thở cũng không ổn định nữa. Nhìn quanh vệ đội bốn phía, may mà chọn lựa đều là cao thủ thân thể cường tráng, ngoại trừ tinh thần có chút uể oải, cũng vẫn kiên trì được. Chỉ có người đi tít cuối cùng kia, ước chừng là còn nhỏ tuổi, đã bắt đầu đi tập tễnh.

Hiên Viên Hối mím môi, đi chậm dần, bước tới chỗ người đằng cuối kia.

Người kia kinh hoảng không thôi: “Vương gia!”

Hiên Viên Hối làm thủ thế im lặng: “Nếu chúng ta đã cải trang ra ngoài, như vậy ở đây không còn trên dưới, chỉ có huynh đệ! Các ngươi nghe kỹ cho ta, chúng ta đi ra ngoài ba mươi hai người, thời điểm về Túc Châu cũng phải là ba mươi hai người, một người cũng không thể thiếu!”

Lại hỏi người kia: “Ngươi tên gì?”

“Tiểu nhân Tôn Hống.”

“Tốt! Trên đỉnh núi gió lớn, ta không tiện nói nhiều, giữ chút khí lực, chúng ta trước khi trời tối sớm qua núi, bản vương mời các huynh đệ ăn dê nướng!”

“Dạ!” Một đám người cao giọng đáp lại, cũng không biết là cảm động và nhớ nhung Hiên Viên Hối lễ ngộ binh sĩ, hay là nghĩ đến dê nướng, cước trình ngược lại đã nhanh hơn không ít.

Cứ như vậy đoàn người dắt dìu nhau leo lên đỉnh Thiên Sơn, Hiên Viên Hối không biết mượn tới trường thương từ vị vệ sĩ nào để chống, dõi mắt trông xa.

Nhưng không thấy cảnh tượng dưới núi, chỉ thấy mây mù mênh mông.

Y lẳng lặng đứng nhìn, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Triệu Hủ ở đây, hắn hẳn là có thể cảm khái vài câu, con đường phía trước mênh mông, không nhìn thấy đích đến, nhưng hôm nay đi cùng nhóm thủ hạ, chỉ có thể kiềm chế đa sầu đa cảm, giữ lại hào hùng.

“Chư vị xem.” Hiên Viên Hối chỉ tay về hướng chân núi, vừa định nói chút lời khích lệ, cuồng phong lại thổi tới một trận, mọi người nhất thời không để ý, Tôn Hống thân thể yếu nhất kia suýt chút nữa bị thổi bay xuống núi, vẫn là Hiên Viên Hối tay mắt lanh lẹ kéo được hắn, bằng không đã sớm rơi xuống tan xương nát thịt.

“Vương gia!” Toan Nghê vừa gấp vừa sợ.

Tay Hiên Viên Hối bị túm đau đớn, Tôn Hống đã treo nửa người bên vách núi, mơ hồ có xu hướng tuột xuống.

“Ngốc cái gì! Còn không cùng ta kéo hắn lên!”

Một đám người luống cuống tay chân kéo tới, Hiên Viên Hối mới buông tay ra, ngồi phịch ở trên mặt tuyết, không còn khí lực để ý tới Tôn Hống cảm ân đái đức.

“Thập Cửu Lang, bây giờ ngươi cũng không thể nói ta sẽ không thu mua lòng người đi?”

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói: Yaruq (Nhã Lỗ Khắc) tiếng dân tộc Hồi Hột nghĩa là quang minh

Như Altun Yaruq ( kim quang minh kinh) là bức văn kinh phật bản trung lớn nhất của dân tộc Hồi Hột, một trong những tài liệu quan trọng được bảo tồn hoàn chỉnh nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương