Đôi Mắt
-
Chương 46
Bên phía công ty của Dư Thần Dật phê duyệt ngày nghỉ rất thuận lợi.
Trong khoảng thời gian này anh liên tục gặp phải những chuyện thật sự có chút doạ người, hai bản ghi chép báo cảnh sát và trường hợp ngất xỉu phải nhập viện, sắc mặt cấp trên lập tức thay đổi, hơn nữa gần đây cũng là thời gian rảnh rỗi, anh lại dùng kỳ nghỉ đông, cấp trên chỉ dặn dò anh vài câu bảo anh chú ý an toàn nghỉ ngơi cho tốt rồi liền phê chuẩn kỳ nghỉ dài hạn non nửa tháng cho anh.
Cố Châu Lâm ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh dưới công ty đợi anh, thấy Dư Thần Dật bước từ trên lầu xuống thì nhanh chóng đi qua đó, cực kỳ tự nhiên vươn tay ôm lấy Dư Thần Dật, vô cùng thân mật đặt tay sau eo anh, tư thế cúi đầu thân thiết hỏi anh: “Sao rồi? Nghỉ phép được duyệt không anh?”
Cách đó không xa có một nhóm nữ nhân viên tiếp tân nhìn thấy bọn họ gần như dính vào nhau, khóe miệng hai người lộ ra nụ cười, vừa mới nhìn qua liền khiến người ta ghen tị đỏ tai phải dời mắt đi chỗ khác, nhưng lại nhịn không được khẽ quay đầu nhìn lén.
“Ừm, được phê rồi, có thể nghỉ ngơi tầm nửa tháng.” Dư Thần Dật mỉm cười gật đầu, ánh đèn thủy tinh dừng lại trong mắt Dư Thần Dật, đôi mắt của anh tựa như ngôi sao sáng rực rỡ, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía Cố Châu Lâm, ánh mắt có chút giống lúc trước Cố Châu Lâm nhìn anh.
Dư Thần Dật cong môi, có chút gian xảo mỉm cười một cái, không biết là cố tình hay là vô tình, lời anh nói ra mang theo sự hấp dẫn nhẹ nhàng, “Trong khoảng thời gian này anh sẽ sống trong nhà em, lúc em đi làm anh sẽ ở nhà đợi em, trở thành người nấu ăn trong nhà cho em là được rồi.”
Câu nói của anh giống như đang câu lấy lòng hắn, con ngươi Cố Châu Lâm co rụt lại một cái, trong trí óc lập tức hiện ra hình ảnh Dư Thần Dật bị hắn nhốt ở nhà không thể đi đâu được, hô hấp của hắn dừng lại khoảng hai giây, yết hầu khẽ trượt một chút, bàn tay đặt sau eo Dư Thần Dật lập tức không thể khống chế dùng sức kéo mạnh lại, ấn chặt Dư Thần Dật vào trong người mình.
Bàn tiếp tân bên kia truyền đến tiếng kinh hô nho nhỏ, lúc này Cố Châu Lâm mới ý thức được hai người vẫn còn trong công ty của Dư Thần Dật, hắn khép mắt lại, kiềm chế cảm xúc không ngừng dâng trào vì câu nói của Dư Thần Dật, một lát sau hắn mới thả lỏng tay ra, dắt Dư Thần Dật ra ngoài, khàn giọng nói một câu: “Anh, anh đừng chọc em.”
Dư Thần Dật khẽ nhíu mày, ý cười trên mặt lại sâu hơn một tí.
Anh cúi đầu nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau của mình và Cố Châu Lâm, hàng lông mi tinh xảo che lấp ánh sáng trong mắt, lời nói khi nói ra có chút ẩn ý: “Sao vậy? Em không muốn sao?”
“Em ——” Cố Châu Lâm theo bản năng muốn mở miệng trả lời, nhưng lúc này lại có một cảm giác không nói nên lời chợt lóe lên trong lòng hắn, hắn tinh ý phát hiện chỗ không đúng, lập tức sửa miệng.
“Em chỉ muốn anh vui vẻ thôi, anh muốn làm gì cũng được cả.”
Miệng hắn trả lời như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ: Em muốn.
Em muốn nhốt anh lại trong nhà, trói anh bên cạnh em, muốn bẻ gãy đôi cánh của anh, khiến anh nghi ngờ tất cả mọi người, chỉ tin tưởng mỗi mình em, chỉ ý lại vào em.
Muốn anh ngoại trừ ở cạnh em thì không tìm được bất kỳ chỗ nào để sống nữa.
Em muốn…..
Cố Châu Lâm nhìn sâu vào Dư Thần Dật, chờ Dư Thần Dật ngước mắt lên nhìn anh thì nở một nụ cười dịu dàng với đối phương.
Trong lòng hắn khẽ nói: Em muốn anh vĩnh viễn ở bên cạnh em, sẽ không bao giờ tiếp diễn chuyện bị ép xa cách anh mười năm trời.
Dư Thần Dật nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, nắm tay Cố Châu Lâm huơ huơ: “Anh cũng muốn.”
Dư Thần Dật nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian Cố Châu Lâm đi làm, Dư Thần Dật thật sự làm theo lời anh nói, một bước cũng không ra khỏi nhà.
Trừ ngày nghỉ Cố Châu Lâm dẫn anh ra ngoài chơi, đi ra ngoài mua đồ này nọ thì anh vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong nhà, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân bận rộn nhốt trong nhà, khoảnh khắc đầu tiên cánh cửa mở ra sẽ lập tức “nước mắt giàn giụa” bổ nhào lên trên nghênh đón chủ nhân quay trở về.
“Về rồi sao?” Dư Thần Dật nghe thấy tiếng mở cửa thì nhô đầu ra khỏi phòng bếp, “Đói bụng không? Rửa tay trước rồi ăn nha?”
“Em về rồi, hôm nay anh nấu canh gì đấy?” Cố Châu Lâm đặt đồ trong tay xuống, vừa nói vừa đi đến trao cho Dư Thần Dật một cái hôn.
Cố Châu Lâm trước khi ra ngoài và sau khi trở về đều sẽ hôn môi Dư Thần Dật, Dư Thần Dật đã sớm quen, chờ đầu lưỡi của Cố Châu Lâm lui ra khỏi miệng anh thì Dư Thần Dật tự mình liếm nước bọt đọng lại trên khóe miệng của mình, đuôi mắt vì hít thở không thông mà có chút ửng đỏ, “Canh củ sen hầm xương, không phải hôm qua em nói muốn ăn sao? Anh mua nguyên liệu trên cửa hàng đồ tươi sống online á.”
“Anh chu đáo quá.” Cố Châu Lâm đi theo sau Dư Thần Dật vào phòng bếp rửa tay, sau đó dựa vào bồn rửa tay bên cạnh nhìn Dư Thần Dật đang cúi đầu nấu canh cho hắn.
Hình như Dư Thần Dật thích mặc quần áo ở nhà rộng rãi, bây giờ bộ đồ trên người anh cũng có chút rộng thùng thình, cổ áo hình tròn khó khăn lắm mới trụ được trên vai Dư Thần Dật, bờ ngực trơn bóng và tấm lưng phía sau lộ ra hơn phân nửa.
Trên người anh đeo tạp dề, dây đeo màu đen nằm trên xương quai xanh, xương quai xanh gồ lên tạo ra một đường cong, cực kỳ tương phản với làn da trắng nõn của anh.
Đây là người hắn yêu thích từ nhỏ đến lớn, là người hắn tha thiết ước mơ rất nhiều năm, mỗi khi cuộc sống không thể tìm được ánh sáng, vô số lần hắn nhớ nhung tên của đối phương, khát vọng muốn gặp lại và chạm vào anh.
Chúng là người này, bây giờ ngày đêm ở bên cạnh hắn, lấy hắn làm trung tâm, ngoan ngoãn sinh hoạt trong căn nhà giống như lồng giam này, trao hết dự dịu dàng và thật lòng cho hắn, hơn nữa chỉ trao cho mỗi mình hắn.
Hắn có thể hoàn toàn có được đối phương, nắm đối phương trong lòng bàn tay hắn.
Trái tim Cố Châu Lâm đập điên cuồng, ba bước hắn gộp lại thành hai bước đi lên phía trước, từ sau ôm chặt Dư Thần Dật.
Mùi hương của Dư Thần Dật xông vào trong khoang mũi hắn, hắn chôn mặt vào hõm cổ Dư Thần Dật hít sâu mấy hơi, cọ nhẹ môi mình lên đó, hai tay ôm chặt eo Dư Thần Dật, sức lực gần như muốn bẻ gãy đối phương.
“Tiểu Lâm?” Có lẽ Cố Châu Lâm dùng sức quá mạnh, Dư Thần Dật hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhanh chóng bỏ cái bát đang cầm trên tay xuống, giọng nói không quá ổn định gọi tên Cố Châu Lâm: “Đột nhiên sao thế? Mau thả anh ra…..”
Cố Châu Lâm có chút bướng bỉnh nói: “Không buông.”
Khi hắn nói chuyện, toàn bộ hơi thở nóng đều phả vào trong cổ Dư Thần Dật, làn da non mịn bị môi hắn ma sát cho đỏ lên, nhìn qua vô cùng mê người.
Giọng nói run rẩy của Dư Thần Dật vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, Cố Châu Lâm ôm chặt Dư Thần Dật hơn một chút nữa, cảm nhận cơ thể mềm mại dưới tay mình, máu nóng lập tức xông lên đỉnh đầu hắn.
Hắn thích nhất Dư Thần Dật dùng giọng nói run rẩy gọi tên hắn, mặc kệ là hoảng sợ, vui vẻ hay luống cuống giống như bây giờ, giọng của Dư Thần Dật sẽ từ từ nhỏ dần, âm thanh còn mềm mại hơn cả lúc bình thường, âm cuối hơi lên cao một chút, làm cho người ta không kiềm lòng nổi mà muốn làm thêm nhiều việc hơn nữa, lắng nghe anh run rẩy kêu lên mấy câu nữa.
Hai tay Cố Châu Lâm như sắt siết chặt Dư Thần Dật, trong mắt hắn cuồn cuộn dục vọng đen tối, từng chút từng chút chảy ra bên ngoài.
Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, hé miệng cắn mạnh lên bả vai mượt mà của Dư Thần Dật, đầu lưỡi lại lưu luyến không ngừng liếm lên làn da mẫn cảm của anh.
“Ưm —— Tiểu Lâm ——” Eo Dư Thần Dật run lên, đau đớn gọi tên Cố Châu Lâm.
“Anh ơi…..Em yêu anh lắm….” Cố Châu Lâm trầm giọng nói, trong mắt tất cả đều là khát vọng trần trụi và ỷ lại
Trong khoảng thời gian này anh liên tục gặp phải những chuyện thật sự có chút doạ người, hai bản ghi chép báo cảnh sát và trường hợp ngất xỉu phải nhập viện, sắc mặt cấp trên lập tức thay đổi, hơn nữa gần đây cũng là thời gian rảnh rỗi, anh lại dùng kỳ nghỉ đông, cấp trên chỉ dặn dò anh vài câu bảo anh chú ý an toàn nghỉ ngơi cho tốt rồi liền phê chuẩn kỳ nghỉ dài hạn non nửa tháng cho anh.
Cố Châu Lâm ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh dưới công ty đợi anh, thấy Dư Thần Dật bước từ trên lầu xuống thì nhanh chóng đi qua đó, cực kỳ tự nhiên vươn tay ôm lấy Dư Thần Dật, vô cùng thân mật đặt tay sau eo anh, tư thế cúi đầu thân thiết hỏi anh: “Sao rồi? Nghỉ phép được duyệt không anh?”
Cách đó không xa có một nhóm nữ nhân viên tiếp tân nhìn thấy bọn họ gần như dính vào nhau, khóe miệng hai người lộ ra nụ cười, vừa mới nhìn qua liền khiến người ta ghen tị đỏ tai phải dời mắt đi chỗ khác, nhưng lại nhịn không được khẽ quay đầu nhìn lén.
“Ừm, được phê rồi, có thể nghỉ ngơi tầm nửa tháng.” Dư Thần Dật mỉm cười gật đầu, ánh đèn thủy tinh dừng lại trong mắt Dư Thần Dật, đôi mắt của anh tựa như ngôi sao sáng rực rỡ, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía Cố Châu Lâm, ánh mắt có chút giống lúc trước Cố Châu Lâm nhìn anh.
Dư Thần Dật cong môi, có chút gian xảo mỉm cười một cái, không biết là cố tình hay là vô tình, lời anh nói ra mang theo sự hấp dẫn nhẹ nhàng, “Trong khoảng thời gian này anh sẽ sống trong nhà em, lúc em đi làm anh sẽ ở nhà đợi em, trở thành người nấu ăn trong nhà cho em là được rồi.”
Câu nói của anh giống như đang câu lấy lòng hắn, con ngươi Cố Châu Lâm co rụt lại một cái, trong trí óc lập tức hiện ra hình ảnh Dư Thần Dật bị hắn nhốt ở nhà không thể đi đâu được, hô hấp của hắn dừng lại khoảng hai giây, yết hầu khẽ trượt một chút, bàn tay đặt sau eo Dư Thần Dật lập tức không thể khống chế dùng sức kéo mạnh lại, ấn chặt Dư Thần Dật vào trong người mình.
Bàn tiếp tân bên kia truyền đến tiếng kinh hô nho nhỏ, lúc này Cố Châu Lâm mới ý thức được hai người vẫn còn trong công ty của Dư Thần Dật, hắn khép mắt lại, kiềm chế cảm xúc không ngừng dâng trào vì câu nói của Dư Thần Dật, một lát sau hắn mới thả lỏng tay ra, dắt Dư Thần Dật ra ngoài, khàn giọng nói một câu: “Anh, anh đừng chọc em.”
Dư Thần Dật khẽ nhíu mày, ý cười trên mặt lại sâu hơn một tí.
Anh cúi đầu nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau của mình và Cố Châu Lâm, hàng lông mi tinh xảo che lấp ánh sáng trong mắt, lời nói khi nói ra có chút ẩn ý: “Sao vậy? Em không muốn sao?”
“Em ——” Cố Châu Lâm theo bản năng muốn mở miệng trả lời, nhưng lúc này lại có một cảm giác không nói nên lời chợt lóe lên trong lòng hắn, hắn tinh ý phát hiện chỗ không đúng, lập tức sửa miệng.
“Em chỉ muốn anh vui vẻ thôi, anh muốn làm gì cũng được cả.”
Miệng hắn trả lời như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ: Em muốn.
Em muốn nhốt anh lại trong nhà, trói anh bên cạnh em, muốn bẻ gãy đôi cánh của anh, khiến anh nghi ngờ tất cả mọi người, chỉ tin tưởng mỗi mình em, chỉ ý lại vào em.
Muốn anh ngoại trừ ở cạnh em thì không tìm được bất kỳ chỗ nào để sống nữa.
Em muốn…..
Cố Châu Lâm nhìn sâu vào Dư Thần Dật, chờ Dư Thần Dật ngước mắt lên nhìn anh thì nở một nụ cười dịu dàng với đối phương.
Trong lòng hắn khẽ nói: Em muốn anh vĩnh viễn ở bên cạnh em, sẽ không bao giờ tiếp diễn chuyện bị ép xa cách anh mười năm trời.
Dư Thần Dật nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, nắm tay Cố Châu Lâm huơ huơ: “Anh cũng muốn.”
Dư Thần Dật nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian Cố Châu Lâm đi làm, Dư Thần Dật thật sự làm theo lời anh nói, một bước cũng không ra khỏi nhà.
Trừ ngày nghỉ Cố Châu Lâm dẫn anh ra ngoài chơi, đi ra ngoài mua đồ này nọ thì anh vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong nhà, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân bận rộn nhốt trong nhà, khoảnh khắc đầu tiên cánh cửa mở ra sẽ lập tức “nước mắt giàn giụa” bổ nhào lên trên nghênh đón chủ nhân quay trở về.
“Về rồi sao?” Dư Thần Dật nghe thấy tiếng mở cửa thì nhô đầu ra khỏi phòng bếp, “Đói bụng không? Rửa tay trước rồi ăn nha?”
“Em về rồi, hôm nay anh nấu canh gì đấy?” Cố Châu Lâm đặt đồ trong tay xuống, vừa nói vừa đi đến trao cho Dư Thần Dật một cái hôn.
Cố Châu Lâm trước khi ra ngoài và sau khi trở về đều sẽ hôn môi Dư Thần Dật, Dư Thần Dật đã sớm quen, chờ đầu lưỡi của Cố Châu Lâm lui ra khỏi miệng anh thì Dư Thần Dật tự mình liếm nước bọt đọng lại trên khóe miệng của mình, đuôi mắt vì hít thở không thông mà có chút ửng đỏ, “Canh củ sen hầm xương, không phải hôm qua em nói muốn ăn sao? Anh mua nguyên liệu trên cửa hàng đồ tươi sống online á.”
“Anh chu đáo quá.” Cố Châu Lâm đi theo sau Dư Thần Dật vào phòng bếp rửa tay, sau đó dựa vào bồn rửa tay bên cạnh nhìn Dư Thần Dật đang cúi đầu nấu canh cho hắn.
Hình như Dư Thần Dật thích mặc quần áo ở nhà rộng rãi, bây giờ bộ đồ trên người anh cũng có chút rộng thùng thình, cổ áo hình tròn khó khăn lắm mới trụ được trên vai Dư Thần Dật, bờ ngực trơn bóng và tấm lưng phía sau lộ ra hơn phân nửa.
Trên người anh đeo tạp dề, dây đeo màu đen nằm trên xương quai xanh, xương quai xanh gồ lên tạo ra một đường cong, cực kỳ tương phản với làn da trắng nõn của anh.
Đây là người hắn yêu thích từ nhỏ đến lớn, là người hắn tha thiết ước mơ rất nhiều năm, mỗi khi cuộc sống không thể tìm được ánh sáng, vô số lần hắn nhớ nhung tên của đối phương, khát vọng muốn gặp lại và chạm vào anh.
Chúng là người này, bây giờ ngày đêm ở bên cạnh hắn, lấy hắn làm trung tâm, ngoan ngoãn sinh hoạt trong căn nhà giống như lồng giam này, trao hết dự dịu dàng và thật lòng cho hắn, hơn nữa chỉ trao cho mỗi mình hắn.
Hắn có thể hoàn toàn có được đối phương, nắm đối phương trong lòng bàn tay hắn.
Trái tim Cố Châu Lâm đập điên cuồng, ba bước hắn gộp lại thành hai bước đi lên phía trước, từ sau ôm chặt Dư Thần Dật.
Mùi hương của Dư Thần Dật xông vào trong khoang mũi hắn, hắn chôn mặt vào hõm cổ Dư Thần Dật hít sâu mấy hơi, cọ nhẹ môi mình lên đó, hai tay ôm chặt eo Dư Thần Dật, sức lực gần như muốn bẻ gãy đối phương.
“Tiểu Lâm?” Có lẽ Cố Châu Lâm dùng sức quá mạnh, Dư Thần Dật hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhanh chóng bỏ cái bát đang cầm trên tay xuống, giọng nói không quá ổn định gọi tên Cố Châu Lâm: “Đột nhiên sao thế? Mau thả anh ra…..”
Cố Châu Lâm có chút bướng bỉnh nói: “Không buông.”
Khi hắn nói chuyện, toàn bộ hơi thở nóng đều phả vào trong cổ Dư Thần Dật, làn da non mịn bị môi hắn ma sát cho đỏ lên, nhìn qua vô cùng mê người.
Giọng nói run rẩy của Dư Thần Dật vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, Cố Châu Lâm ôm chặt Dư Thần Dật hơn một chút nữa, cảm nhận cơ thể mềm mại dưới tay mình, máu nóng lập tức xông lên đỉnh đầu hắn.
Hắn thích nhất Dư Thần Dật dùng giọng nói run rẩy gọi tên hắn, mặc kệ là hoảng sợ, vui vẻ hay luống cuống giống như bây giờ, giọng của Dư Thần Dật sẽ từ từ nhỏ dần, âm thanh còn mềm mại hơn cả lúc bình thường, âm cuối hơi lên cao một chút, làm cho người ta không kiềm lòng nổi mà muốn làm thêm nhiều việc hơn nữa, lắng nghe anh run rẩy kêu lên mấy câu nữa.
Hai tay Cố Châu Lâm như sắt siết chặt Dư Thần Dật, trong mắt hắn cuồn cuộn dục vọng đen tối, từng chút từng chút chảy ra bên ngoài.
Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, hé miệng cắn mạnh lên bả vai mượt mà của Dư Thần Dật, đầu lưỡi lại lưu luyến không ngừng liếm lên làn da mẫn cảm của anh.
“Ưm —— Tiểu Lâm ——” Eo Dư Thần Dật run lên, đau đớn gọi tên Cố Châu Lâm.
“Anh ơi…..Em yêu anh lắm….” Cố Châu Lâm trầm giọng nói, trong mắt tất cả đều là khát vọng trần trụi và ỷ lại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook