Đôi Mắt Của Hầu Gái
-
Chương 45
Cộc…Cộc…Cộc….
Tiếng gõ cửa khiến An Ninh và Thiên Thành giật mình.
-Ai vậy?
-Mẹ đây, mở cửa cho mẹ.
Giọng bà Lưu khiến cả hai hoảng hốt, An Ninh đặt tách café xuống bàn, cô vội bước vào gian trong và đóng cửa lại, cô không quên ra hiệu cho Thiên Thành im lặng, cô không muốn Bà Lưu biết mình ở đây.
Bà Lưu bước vào trước sự ngạc nhiên của Thiên Thành.
-Mẹ, sao mẹ lại ở đây?
Bà Lưu lướt mắt qua căn phòng một lượt rồi dừng lại ở chiếc cốc đang đặt trên bàn, chiếc cốc vẫn còn ấm và được đặt cạnh chiếc cốc của cậu.
-Còn ai ở đây sao?
-Không, con ở một mình.
-Vậy sao?- Bà nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi.
Bà ngồi xuống ghế rồi đặt tờ báo lên mặt bàn.
-Con tự đọc đi.
Cậu nhìn lên mặt báo và thấy hình của cậu đang cõng An Ninh trên trang nhất của tờ báo.Một tin giật gân được đưa trên trang nhất với tiêu đề là "Người tình của hoàng tử đạo diễn"..
-Cô gái đó là ai? Hình như con chưa từng giới thiệu với mẹ về cô ấy.
-Con và cô ấy chưa có gì đáng để giới thiệu cả.
-Vậy sao? Vậy thì chắc cũng tới lúc mẹ lo hôn sự cho con rồi.
-Con vẫn còn trẻ, và con chưa muốn kết hôn sớm như vậy.
-Chỉ cần hứa hôn là đủ, Mẹ không thể để con như anh con được, cả ngày lông bông với mấy cô gái chẳng ra gì...
-Con và anh khác nhau, mẹ thừa biết điều đó còn gì.- Cậu cắt ngang lời bà Lưu.
-Vậy mẹ sẽ đợi cho đến ngày con giới thiệu cô gái kia với mẹ. Nhưng đừng để mẹ đợi quá lâu đấy.
Bà vừa nói vừa bước ra khỏi cửa, nhưng không quên quay lại nói kháy cậu đôi ba câu.
-Mẹ không biết cô gái đó là ai nhưng…Chắc chắn đó không phải là một cô gái tốt, một cô gái tốt sẽ không qua đêm cùng một chàng trai trong cùng một căn phòng như vậy.Nhất là khi có người lớn tới lại không ra chào hỏi.-Bà vừa nói vừa nhìn xoáy vào chiếc cốc đặt trên mặt bàn.
-Mẹ đừng nói như vậy, mọi thứ không như mẹ nghĩ đâu, hơn nữa con đã đủ tuổi để làm những gì con thích, con nghĩ mẹ không nên xen quá nhiều vào việc của con.- Thiên Thành cũng phát hiện ra cái mà bà Lưu đang để ý. Và cậu cũng biết bà đang rất giận vì những lời cậu vừa nói. Bà chưa bao giờ nói nặng lời với cậu cũng chưa bao giờ đánh cậu, cậu tôn trong điều đó nhưng không phải vì thế mà cậu cho phép bà có thể tùy tiện nói về người con gái cậu yêu.
Bà Lưu mở cửa phòng bước ra cũng là lúc người phục vụ phòng đem đồ của An Ninh tới. Bà cười nhếc mép nhạt nhẽo rồi bước đi thẳng…mọi chuyện lại càng thêm rối hơn, cậu nhận lấy bộ đồ từ tay người phục vụ rồi đóng cửa phòng. Chợt nhớ ra An Ninh, cậu mở cửa phòng ngủ, An Ninh đang ngồi dưới sàn nhà, tựa lưng vào giường nhìn về phía tấm kính lớn. Hình ảnh của cn trong chiếc áo somi trắng hiện lên nhạt nhòa qua lớp kính đầy mưa, đôi mắt vẫn toát lên vẻ hoảng loạn vô hồn. Sau bao nhiêu năm, cô vẫn không thể quên được những gì mà bà Lưu gây ra cho mình, giết chết tình yêu của cô, giết chết đứa con của cô, giết chết cuộc đời cô.
Cậu lại gần, khoác tấm chăn lên vai cô, cậu khẽ xiết chặt bàn tay đang run kia, cậu biết cô vẫn sợ, vẫn hoảng hốt.
-Phu nhân đi chưa?
-Uhm, đi rồi. Em…không sao chứ?
-Mỗi lần em nghĩ tới việc có ngày nào đó em phải đôi mặt với phu nhân em lại thấy sợ, sợ ánh mắt bà nhìn em, sợ cái cách đối xử quá dứt khoát của bà.
-Có anh ở đây rồi, không sao đâu, anh sẽ không để mẹ động đến em.
-Em không muốn vì em mà anh phải đối đầu với mẹ.
-Đừng nghĩ như vậy An Ninh, chẳng ai đối đầu với ai cả, mẹ là mẹ, anh là anh, cuộc đời anh là do anh quyết định.
-Phu nhân sẽ ra sao nếu biết rằng em và anh đang ở cùng trong căn phòng này? Bà sẽ nghĩ em là loại gái điếm qua đường khi thấy em mặc đồ của anh...rồi những gì của 3 năm về trước sẽ lại khiến phu nhân càng khinh bỉ em hơn. Nếu như vậy, những gì em cố gắng gây dựng suốt những năm qua sẽ sụp đổ...
Cậu ôm chặt An Ninh vào lòng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm lấy cô, cậu không muốn cô cố gộng mình lên để cố tỏ ra mạnh mẽ. Cậu muốn đôi vai của cô được thoải mái, muốn nó buông thỏng rồi dựa vào cậu.
-Anh xin em, An Ninh…Anh xin em hãy để anh được bảo vệ em, hãy để anh đem lại hạnh phúc cho em…đừng cố căng thẳng, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Anh biết em cần một bờ vai, xin em An Ninh, xin em…hãy để anh chăm sóc em.
An Ninh khóc òa, khóc òa trong sự sợ hãi cũng như những cảm xúc khác nhau đang dâng trào trong lòng. Cô đã kìm nén nó quá lâu, quá lâu đến nỗi cô cũng chẳng nhớ nổi những thứ ấy bị chất chứa trong lòng từ khi nào. Thay đổi vẻ bề ngoài và thói quen sống dường như là vô ích trong khi cô vẫn mãi mãi là An Ninh của ngày xưa.
Hơi ấm bắt đầu lam tỏa, báo hiệu một sự thay đổi, ngoài kia mưa vẫn rơi, rơi để trôi đi nước mắt đang rơi và nỗi buồn sẽ qua hay rơi để báo hiệu cho một cơn bão đang đến? Liệu mọi thứ rồi sẽ trôi vào dĩ vãng để đón chào một cuộc sống mới em ả hay…mọi thứ mới chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày đau khổ và tổn thương?
Tiếng gõ cửa khiến An Ninh và Thiên Thành giật mình.
-Ai vậy?
-Mẹ đây, mở cửa cho mẹ.
Giọng bà Lưu khiến cả hai hoảng hốt, An Ninh đặt tách café xuống bàn, cô vội bước vào gian trong và đóng cửa lại, cô không quên ra hiệu cho Thiên Thành im lặng, cô không muốn Bà Lưu biết mình ở đây.
Bà Lưu bước vào trước sự ngạc nhiên của Thiên Thành.
-Mẹ, sao mẹ lại ở đây?
Bà Lưu lướt mắt qua căn phòng một lượt rồi dừng lại ở chiếc cốc đang đặt trên bàn, chiếc cốc vẫn còn ấm và được đặt cạnh chiếc cốc của cậu.
-Còn ai ở đây sao?
-Không, con ở một mình.
-Vậy sao?- Bà nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi.
Bà ngồi xuống ghế rồi đặt tờ báo lên mặt bàn.
-Con tự đọc đi.
Cậu nhìn lên mặt báo và thấy hình của cậu đang cõng An Ninh trên trang nhất của tờ báo.Một tin giật gân được đưa trên trang nhất với tiêu đề là "Người tình của hoàng tử đạo diễn"..
-Cô gái đó là ai? Hình như con chưa từng giới thiệu với mẹ về cô ấy.
-Con và cô ấy chưa có gì đáng để giới thiệu cả.
-Vậy sao? Vậy thì chắc cũng tới lúc mẹ lo hôn sự cho con rồi.
-Con vẫn còn trẻ, và con chưa muốn kết hôn sớm như vậy.
-Chỉ cần hứa hôn là đủ, Mẹ không thể để con như anh con được, cả ngày lông bông với mấy cô gái chẳng ra gì...
-Con và anh khác nhau, mẹ thừa biết điều đó còn gì.- Cậu cắt ngang lời bà Lưu.
-Vậy mẹ sẽ đợi cho đến ngày con giới thiệu cô gái kia với mẹ. Nhưng đừng để mẹ đợi quá lâu đấy.
Bà vừa nói vừa bước ra khỏi cửa, nhưng không quên quay lại nói kháy cậu đôi ba câu.
-Mẹ không biết cô gái đó là ai nhưng…Chắc chắn đó không phải là một cô gái tốt, một cô gái tốt sẽ không qua đêm cùng một chàng trai trong cùng một căn phòng như vậy.Nhất là khi có người lớn tới lại không ra chào hỏi.-Bà vừa nói vừa nhìn xoáy vào chiếc cốc đặt trên mặt bàn.
-Mẹ đừng nói như vậy, mọi thứ không như mẹ nghĩ đâu, hơn nữa con đã đủ tuổi để làm những gì con thích, con nghĩ mẹ không nên xen quá nhiều vào việc của con.- Thiên Thành cũng phát hiện ra cái mà bà Lưu đang để ý. Và cậu cũng biết bà đang rất giận vì những lời cậu vừa nói. Bà chưa bao giờ nói nặng lời với cậu cũng chưa bao giờ đánh cậu, cậu tôn trong điều đó nhưng không phải vì thế mà cậu cho phép bà có thể tùy tiện nói về người con gái cậu yêu.
Bà Lưu mở cửa phòng bước ra cũng là lúc người phục vụ phòng đem đồ của An Ninh tới. Bà cười nhếc mép nhạt nhẽo rồi bước đi thẳng…mọi chuyện lại càng thêm rối hơn, cậu nhận lấy bộ đồ từ tay người phục vụ rồi đóng cửa phòng. Chợt nhớ ra An Ninh, cậu mở cửa phòng ngủ, An Ninh đang ngồi dưới sàn nhà, tựa lưng vào giường nhìn về phía tấm kính lớn. Hình ảnh của cn trong chiếc áo somi trắng hiện lên nhạt nhòa qua lớp kính đầy mưa, đôi mắt vẫn toát lên vẻ hoảng loạn vô hồn. Sau bao nhiêu năm, cô vẫn không thể quên được những gì mà bà Lưu gây ra cho mình, giết chết tình yêu của cô, giết chết đứa con của cô, giết chết cuộc đời cô.
Cậu lại gần, khoác tấm chăn lên vai cô, cậu khẽ xiết chặt bàn tay đang run kia, cậu biết cô vẫn sợ, vẫn hoảng hốt.
-Phu nhân đi chưa?
-Uhm, đi rồi. Em…không sao chứ?
-Mỗi lần em nghĩ tới việc có ngày nào đó em phải đôi mặt với phu nhân em lại thấy sợ, sợ ánh mắt bà nhìn em, sợ cái cách đối xử quá dứt khoát của bà.
-Có anh ở đây rồi, không sao đâu, anh sẽ không để mẹ động đến em.
-Em không muốn vì em mà anh phải đối đầu với mẹ.
-Đừng nghĩ như vậy An Ninh, chẳng ai đối đầu với ai cả, mẹ là mẹ, anh là anh, cuộc đời anh là do anh quyết định.
-Phu nhân sẽ ra sao nếu biết rằng em và anh đang ở cùng trong căn phòng này? Bà sẽ nghĩ em là loại gái điếm qua đường khi thấy em mặc đồ của anh...rồi những gì của 3 năm về trước sẽ lại khiến phu nhân càng khinh bỉ em hơn. Nếu như vậy, những gì em cố gắng gây dựng suốt những năm qua sẽ sụp đổ...
Cậu ôm chặt An Ninh vào lòng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm lấy cô, cậu không muốn cô cố gộng mình lên để cố tỏ ra mạnh mẽ. Cậu muốn đôi vai của cô được thoải mái, muốn nó buông thỏng rồi dựa vào cậu.
-Anh xin em, An Ninh…Anh xin em hãy để anh được bảo vệ em, hãy để anh đem lại hạnh phúc cho em…đừng cố căng thẳng, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Anh biết em cần một bờ vai, xin em An Ninh, xin em…hãy để anh chăm sóc em.
An Ninh khóc òa, khóc òa trong sự sợ hãi cũng như những cảm xúc khác nhau đang dâng trào trong lòng. Cô đã kìm nén nó quá lâu, quá lâu đến nỗi cô cũng chẳng nhớ nổi những thứ ấy bị chất chứa trong lòng từ khi nào. Thay đổi vẻ bề ngoài và thói quen sống dường như là vô ích trong khi cô vẫn mãi mãi là An Ninh của ngày xưa.
Hơi ấm bắt đầu lam tỏa, báo hiệu một sự thay đổi, ngoài kia mưa vẫn rơi, rơi để trôi đi nước mắt đang rơi và nỗi buồn sẽ qua hay rơi để báo hiệu cho một cơn bão đang đến? Liệu mọi thứ rồi sẽ trôi vào dĩ vãng để đón chào một cuộc sống mới em ả hay…mọi thứ mới chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày đau khổ và tổn thương?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook