Đối Mặt - Asisu
-
Chương 4: Tâm tư của bậc Đế Vương
Bầu trời mây đen bao phủ phía trên, đang tạo điều kiện thật thuận lợi cho hai bóng người di chuyển trong bí mật, một người đi trước, một người canh chừng phía sau, cứ cách vài giây lại ngoái đầu quan sát xung quanh. Dù vậy, những ngọn gió hình như trái ngược ý kiến, nó đang thổi từng cơn xao động như để phản đối việc làm mờ ám của hai nữ nhân kia, tà váy cùng áo khoác của họ bay phần phật, khiến họ phải dùng cả hai tay giữ chúng, nhằm không gây ra tiếng động.
Khi cách một đoạn khá xa căn nhà ven hồ kia, hai bóng đen bắt đầu tách nhau đi về hai hướng, trước đó, người nữ phía trước cất tiếng:
_Ari, ngươi nhớ xử lí xác bà ta.
_Nô tỳ đã rõ thưa nữ hoàng. Người hãy cẩn thận.
Asisu gật đầu, rồi cả hai cùng lúc chạy đi. Vì để không làm quan binh nghi ngờ, Asisu phải về lại hồ nước và Ari tất phải ở lều lấy hương dược cho nàng, vậy nên họ đã đi theo lối khác nhau.
Asisu nấp trong đám bụi cỏ, cố gắng bò lê thấp người, thật sự những cọng lau đang giúp ích rất hữu hiệu cho việc ẩn giấu, nhưng bụng nàng phải tiếp xúc với đất nhiều nên có phần hơi đau rát. Nàng vừa tới được sát mép rào vải quây chắn, dùng tay đẩy một ít từ phía dưới tấm vải, chỉ để lộ ra lỗ hở nhỏ đủ trườn người vào. Ngay khi những ngón chân cuối cùng lọt qua, nàng vội vã dứng dậy, phủi đất bám trên áo, nhưng chúng vô cùng cứng đầu, lại còn có mùi, chờ Ari mang một bộ váy khác đến.
Nàng thật muốn ngâm mình một lát để suy nghĩ mọi chuyện, nhưng thứ nước kia lạnh đến thấu xương, mới ướm thử chân một lát mà đã run cầm cập, đành thở dài chịu đựng trạng thái dơ bẩn này.
Đúng lúc Ari vừa kịp vào lều, thì có một giọng nói vang lên...
_Ngươi làm gì nãy giờ.
Bên ngoài Lapis vén màn ghé đầu vào hỏi thăm, làm cô giật bắn mình, phía sau lưng đổ mồ hôi hột, nhưng vẫn cố gắng khắc chế nét mặt, quay lại dùng khí độ lo lắng trả lời:
_Tôi không thấy lọ hương dược của nữ hoàng đâu nữa, người sẽ trách phạt mất.
_Trời đất, hoàng phi tính đến giờ trong ngâm nước đã khá lâu rồi, ngươi phải chú ý sức khoẻ của Người chứ, làm nữ quan bao nhiêu năm rồi mà chuyện căn bản này cũng không biết hả.
_Nô tỳ có lỗi, nô tỳ sẽ chịu phạt sau, nô tỳ đã tìm được hương dược, cần đưa đến gấp cho lệnh bà.
Lapis phất tay ra hiệu cho Ari nhanh chóng làm gì thì làm, còn ông mang nét mặt giận dữ quay ra ngoài đi thẳng về lều của mình. Do bị chặn hỏi như vậy, nên Ari đến hơi lâu, Asisu có phần lo lắng, sốt ruột sợ Ari bị phát hiện, khi thấy cô an toàn cầm bình hương dược tới mới thở phào nhẹ nhõm. Giả bộ lớn tiếng trách móc vài câu Ari chậm trễ để binh sĩ bên ngoài không nghi ngờ, sau đó lập tức thay bộ mới, xông hương gấp, rồi cùng Ari đi ra như không hề có gì. Bộ cũ được Ari dùng vài thủ pháp phi tang cực kì tài tình. Mọi chuyện coi như êm xuôi, nàng mong rằng nó không có sơ hở gì.
Asisu nhẹ nhàng chân bước đi đến lều của mình, bọn người Babylon thấy nàng vui vẻ hơn trước thì mới an tâm không hỏi han gì thêm.
- -- ------ ---
Cửa lều vừa được phủ xuống phía sau lưng, Asisu lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vốn có, đôi mày co nhíu lại khó chịu. Vì ở đây không có trường kỷ nên nàng ngồi uy nghiêm trên giường, hướng mắt về người nữ vừa đi vào sau. Ari đi kiểm tra vòng quanh, sau khi xác định không có người nghe lén, cô mới lại gần Asisu, rồi quỳ dưới chân nữ hoàng của mình. Asisu thấy ổn định mọi thứ rồi, hạ mắt xuống một chút hỏi, âm giọng gần như thì thầm:
_Chuyện tên thái y quèn được đưa theo phái đoàn chúng ta, ngươi đã làm việc với lão ta chưa?
_Dạ nữ hoàng, nô tỳ đã xong việc với hắn từ trước khi chúng ta xuất phát, chức quan nhị phẩm phó chủ quản viện y, hắn nghe xong liền đồng ý ngay lập tức. Ngày mai khi hắn hết phong hàn, sẽ thực hiện bước kế tiếp.
Asisu cười khẩy, vậy các bước tiếp coi như đã ổn phần nào. Nàng lại tiếp lời:
_Có ai nhìn thấy tiền tài mà không đam mê đâu, huống chi tên cẩu quan đó, không hề có tài năng, bao nhiêu năm nay từ lục phẩm không lên nổi ngũ phẩm, bây giờ lầm có chút việc nhỏ mà được miếng mỡ thì mèo nào lại chê. Ngươi làm tốt lắm.
_Lệnh bà còn gì dặn dò nô tỳ nữa không? Còn chuyện tối nay...
_Ta cũng đang có một vài câu cần hỏi ngươi đây. Lúc nãy ngươi có nhận ra người đàn bà đó không? Ta nghĩ bà ta từng làm nữ quan cho nhị phi tần, tức lúc đó có lẽ ngươi đã nhập cung rồi chứ. Ngươi hầu hạ trong cung mẫu hậu nhiều năm trời, lại chăm ta từ tấm bé, ngươi ắt cùng thời với bà ta.
_Bẩm lệnh bà, nô tỳ không biết người này. Do năm đó, nhị hoàng phi mới lên chưa đầy một năm, đã tống khứ một nữ quan nhũ mẫu của mình qua khu dành cho bọn tỳ nữ khu dọn dẹp vì bà ta ăn cắp trang sức hoàng tộc, nô tỳ nghe nói, nơi đó vô cùng cực khổ. Một năm sau, khi tiên hậu hạ sanh người, nô tỳ mới được tuyển vào trước mấy tháng để làm nữ quan vì vậy nên không thể gặp bà ta. Tiếp đến gần nửa năm sau, có tin hoàng thượng chuyển một nữ quan đã bị vứt bỏ nào đó sang một nơi khác, không rõ đi đâu và làm gì, mọi thứ rất bí ẩn. Lúc đó, cung nữ khắp nơi đều bàn tán xôn xao, nhưng không có đáp án chính xác. Mọi chuyện nô tỳ chỉ được kể lại, chứ không tậm mắt xác thực chuyện trên, nên nô tỳ không để tâm.
_Vậy ngươi nghĩ bà ta có nói thật không?
_Nô tỳ nghĩ bà ta không có lí do gì để nói dối, nhưng chuyện này nô tỳ cho rằng nên điều tra kĩ hơn, không thể chắc chắn điều gì được thưa lệnh bà.
_Về đến hoàng cung Ai Cập, ngươi nhớ liên hệ với mấy tỳ nữ cũ, tìm hiểu từ chỗ Nafutera xem.
_Dạ, nô tỳ đã rõ.
_Ta thật sự nôn nóng muốn biết mặt tên hoàng thân mới này...Ari, ta muốn uống rượu.
_Nhưng thưa lệnh bà...
_Không sao đâu, chỉ một chút thôi, bọn họ không phát hiện ra đâu.
Đợi Ari đi ra ngoài, Asisu thở hắt một hơi, nhắm nghiền mắt lại, ưu tư điều gì đấy. Không lâu sau, Ari đem rượu vào, là loại rượu nho của Ai Cập, được mua ngay lần đi dạo phiên chợ sáng nay. Nghe được mùi hương thoang thoảng quen thuộc, thứ đặc trưng của Ai cập, nàng từ từ mở mắt, nhìn hướng phát ra, nở nụ cười nhẹ.
_Lâu lắm rồi ta không uống được rượu nho, mùi vị quê hương. Từ lúc sang Babylon đến giờ...
Bây giờ đã gần nửa đêm, thời tiết lạnh lẽo hoà với không gian thanh tĩnh về khuya, mây đen không còn che lấp ánh trăng như lúc nãy, gió không còn thổi mạnh xô đẩy mà chỉ êm ái lướt qua xoa dịu, mọi vật xung quanh yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng thở của con người xao động, khoảnh khắc như để chính họ nhìn lại trái tim của mình, đối diện với nỗi lòng sâu thẳm, cảm nhận được tâm tư chân thật từ bản thân.
Asisu cầm ly rượu trên tay, nhấp một chút, giữ hớp rượu trong miệng không vội nuốt xuống, hương vị lan toả mạnh mẽ, được cảm thụ từng chút, từng chút một, làm nàng nhớ lại những ngày tháng trước đây.
Mẫu hậu, có phải người đã buồn lắm đúng không? Người nói dối thật giỏi. Phụ vương căn bản không hề yêu mẫu hậu, phụ vương dù có mẫu hậu, thậm chí có nhị phi tần, nhưng cuối cùng vẫn đến bên người đàn bà kia. Mẫu hậu, con không hiểu nổi phụ vương, mẫu hậu cao quý, xinh đẹp, nguyện một lòng yêu phụ vương, lại đem đến quyền lực tối cao cho Người, sao Ngừoi vẫn phản bội mẫu hậu. Còn nhị phi tần, sinh được con trai, xuất thân dòng dõi quý tộc, dùng mọi cách níu giữ bước chân phụ vương, nhưng rồi trái tim phụ vương vẫn dành cho người phụ nữ kia. Tại sao vậy phụ vương, mẫu hậu con đã thua kém bà ta điều gì? Hay Người chỉ lấy mẫu hậu vì đảm bảo vương quyền? Nếu vậy, mẫu hậu thật đáng thương phải không phụ vương?
Mẫu hậu, có phải mẫu hậu không vì bệnh mà qua đời sớm như thế, là vì người uất hận, cô đơn mà chết, phải vậy không? Mẫu hậu chắc chắn đã biết chuyện người đó. Tự đau thương cho chính mình, mẫu hậu. Người lúc nào cũng nói với con, phụ vương rất yêu Người, con đã tin vào lời nói đó, con đã ước mơ rằng, sau này con và Menfuisu cũng hạnh phúc như hai Người. Bây giờ chẳng phải rất giống sao, con đã bị phản bội giống như mẫu hậu, thậm chí còn tê hại hơn...Sao mẫu hậu không một lần ra tay hạ thủ người đàn bà kia, giống nhị phi tần đã từng muốn làm, sao mẫu hậu không giành lại thứ của mình, sao người cứ lặng im chịu đựng, cứ khoan dung, cứ độ lượng như thế. Con phải cám ơn nhị phi tần, nhờ sự hãm hại đó, mà người phụ nữ đó mới không bước chân được vào hoàng cung, không thì, số phận chúng ta sẽ thật tệ mẫu hậu nhỉ.
Phụ vương, bậc đế vương như Người, rốt cuộc cần gì, rốt cuộc muốn điều gì? Người như thế, vẫn chưa thoả mãn sao? Người đó, đem lại được cho phụ vương lợi ích gì, quyền lực, giang sơn hay hạnh phúc, phụ vương chắc chắn người đó thật lòng yêu phụ vương chứ? Đối với phụ vương, mẫu hậu và cả con nữa, đứng ở vị trí nào? Nếu phụ vương biết con của người phụ nữ kia còn sống, vậy phụ vương có còn yêu thương con như trước đây? Phụ vương là vì thấy có lỗi với mẫu hậu khi mẫu hậu qua đời, nên mới đối xử tốt với con như vậy hay Người thật lòng với con.
Phụ vương, có bao giờ, chỉ trong một phút giây, Người yêu mẫu hậu thật lòng không...
Nếu không có người đàn bà đó, phụ vương sẽ một ý với mẫu hậu chứ. Hay là...
Con biết, hoàng phi lúc nào cũng phải sẵn sàng vì Pharaoh, vì hoàng đế mà quản hậu cung, không được quản ngại chuyện nạp phi tần. Nhưng con đã từng tin rằng, mẫu hậu là người quan trọng nhất với phụ vương. Con chỉ đau lòng vì hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm hàng chục năm trời, cũng không bằng thứ tình cảm phát sinh chớp nhoáng kia. Giống như con bây giờ, Menfuisu đánh đổi mười tám năm, cũng không bằng mấy ngày của con ranh Carol đó.
Asisu giơ ly rượu ngang tầm mắt, xoay tròn trong tay, mắt nhìn chăm chăm vào nó, vẻ mặt lạnh lùng, đăm chiêu mà suy nghĩ, mi mắt bắt đầu ướt ướt. Ari đang quỳ, hướng mắt lên nhìn nữ hoàng của mình, thấy hình ảnh trên thì hoảng sợ vô cùng:
_Lệnh bà, người không sao chứ..Nô tỳ, nô tỳ...
Asisu vô thức bắt đầu trò chuyện với Ari, rượu quả nhiên có tác dụng giúp người ta dễ dàng nói điều thật lòng, vẫn xoay xoay ly rượu.
_Ari, phụ vương không hề có mẫu hậu trong lòng, ta nói đúng chứ.
_Không...không phải vậy đâu lệnh bà, tiên đế chắc chắn yêu tiên hậu, nếu không, tiên đế đã không dành nhiều ưu ái cho tiên hậu đến vậy.
_Không phải như thế, nếu vậy thì đã không có người phụ nữ kia.
_Chỉ là tiên đế nhất thời bị tiện nhân mê hoặc thôi lệnh bà.
_Mê hoặc? Tiện nhân? Nếu bà ta không xuất hiện, ngươi chắc phụ vương ta sẽ không đi kiếm người khác chứ? Chung quy cũng do một mình phụ vương mà ra cả. Nếu người chỉ có mình mẫu hậu, thì ai cũng không chen chân vào được.
_Xin lệnh bà đừng suy nghĩ lung tung như vậy.
_Nếu không có Carol, Menfuisu vẫn sẽ ruồng bỏ ta như vậy.
_Không đâu lệnh bà, chỉ là do con Carol đáng chết đó.
_Nếu như ta và Menfuisu không bên nhau lâu như thế, có lẽ ta đã bớt yêu hắn. Nếu mẫu hậu không vì phụ vương nhiều như thế, có lẽ đã không qua đời sớm. Mọi thứ thật không công bằng. Tại sao đến giờ ta mới hiểu, là do đàn ông bội bạc, toàn do bọn họ, vốn dĩ phụ nữ khác không có lỗi...không...không có.
Asisu lắc ly càng mạnh tay hơn. Trong mắt nàng như lập loè rực lửa uất ức, nhưng bây giờ lửa đó không còn là lửa ghét bỏ bình thường tại trần gian, mà đã trở thành ngọn lửa uất hận từ địa ngục. Nàng dùng lực ở tay nhiều hơn, nắm càng lúc càng chặt ly rượu, rồi nghiến răng, run người bần bật, cánh tay hất mạnh, ném nó xuống đất kêu từng tiếng đổ vang.
Mẫu hậu, con sẽ không như Người.
Và, nàng bắt đầu rơi nước mắt, nhưng lần này, không phải dáng vẻ buồn khổ vì tình, mà là nụ cười vô tình, vô tình đến đáng sợ.
Bên ngoài, bọn người Babylon nghe có tiếng động bên lêu hoàng phi Asisu, liền chạy qua xem xét tình hình, Ari nhanh chóng đánh liều, đứng dậy, ôm Asisu vào lòng mắt giả bộ nhìn chú tâm một phía góc lều. Lapis cùng Ormi đi vào
_Chuyện gì thưa hoàng phi.
Nhưng Asisu không lên tiếng, mà Ari lên tiếng thay thế, giọng điệu giận dữ:
_Bọn lính canh bên ngoài kiển gì, mà có con mèo chạy qua đây phá rối, làm lệnh bà hoảng sợ.
_Nhưng sao có ly rượu ở đây.
_Do con mèo tha vào đấy. Lệnh bà muốn nghỉ ngơi, xin các vị ra ngoài. Tướng quân Ormi, phiền Ngài bố trí lại lính canh.
_Được rồi, ta xử lí ngay. Mau dỗ hoàng phi.
Thực ra thì lí do cũng chẳng thuyết phục lắm, nhưng bọn họ chẳng thể làm gì khác hơn để điều tra tình hình. Khi bọn ho đi ra khỏi, Ari mới vội vã quỳ xuống như cũ. Cúi thấp đầu lí nhí:
_Nô tỳ đã mạo phạm, xin lệnh bà thứ tội.
Asisu hai tay chống lên thành giường, nhìn thẳng vào Ari. Ánh mắt hiển hiện sự xé toạc khôn cùng.
_Ngươi nghe thấy gì không Ari.
_Dạ, thưa lệnh bà, có ai nghe lén sao?
_Rắc Rắc! Tim ta vỡ vụn rồi.
Hai tay giơ lên hai bên cấu vào lồng ngực. Nghe thấy chưa, không chỉ nứt nẻ như trước không đâu, tan nát hết rồi, không thể chắp vá được nữa. Muộn Màng!
Ari thâm trầm nhìn nàng. Không đợi Ari lên tiếng, không nhìn vẻ mặt của cô, Asisu lại tiếp tục, có nét trào phúng trong giọng nói:
_Ari, chúng ta thêm phần điều tra hoàng thân thật, còn bước cuối cùng của kế hoạch, thay đổi như thế này...như thế này...
Càng cuối câu, Asisu càng nói nhỏ, đến khi Ari nghe hết liền hoảng hốt, miệng lắp bắp, từ ngữ trở nên lộn xộn:
_Nhưng...thưa lệnh bà...như vậy chẳng phải...là làm hại đến hoàng đế sao...
Asisu nghiến chặt răng, từng chữ thoát ra qua kẽ hở, rít lên, không hề ẩn chứa sắc thái bi ai, chỉ còn ý chí mạnh mẽ phục thù
_Đúng. Mục tiêu lần này của ta...chính là Menfuisu...thậm chí cho Ai Cập chiến tranh..một trận chiến thật lớn.
Rồi nàng cười nhếch mép, nước mắt ngừng rơi và khô hẳn, ánh mắt trở nên giảo hoạt. Được thôi, nếu các ngươi nói ta là rắn độc, ta sẽ thành rắn độc thật sự cho các người xem. Các ngươi nói ta là nguyên nhân của việc gây chiến tranh, ta sẽ cho các người thưởng thức chuyện đó thú vị thế nào. Các ngươi nói ta làm sao, ta sẽ trả lại cho các ngươi y như vậy. Trước giờ ta còn chưa thật sự ra tay đâu, nếu các người đã muốn vậy thì cứ từ từ mà tận hưởng, ta sẽ ghê gớm hơn trước, cứ chờ đi.
Chúng ta thi xem ai ác hơn ai, Menfuisu!
Còn Carol và Menfuisu, các ngươi yêu nhau sao? Vậy ta sẽ cho hai ngươi yêu nhau...yêu nhau đến chết thì thôi!
Khi cách một đoạn khá xa căn nhà ven hồ kia, hai bóng đen bắt đầu tách nhau đi về hai hướng, trước đó, người nữ phía trước cất tiếng:
_Ari, ngươi nhớ xử lí xác bà ta.
_Nô tỳ đã rõ thưa nữ hoàng. Người hãy cẩn thận.
Asisu gật đầu, rồi cả hai cùng lúc chạy đi. Vì để không làm quan binh nghi ngờ, Asisu phải về lại hồ nước và Ari tất phải ở lều lấy hương dược cho nàng, vậy nên họ đã đi theo lối khác nhau.
Asisu nấp trong đám bụi cỏ, cố gắng bò lê thấp người, thật sự những cọng lau đang giúp ích rất hữu hiệu cho việc ẩn giấu, nhưng bụng nàng phải tiếp xúc với đất nhiều nên có phần hơi đau rát. Nàng vừa tới được sát mép rào vải quây chắn, dùng tay đẩy một ít từ phía dưới tấm vải, chỉ để lộ ra lỗ hở nhỏ đủ trườn người vào. Ngay khi những ngón chân cuối cùng lọt qua, nàng vội vã dứng dậy, phủi đất bám trên áo, nhưng chúng vô cùng cứng đầu, lại còn có mùi, chờ Ari mang một bộ váy khác đến.
Nàng thật muốn ngâm mình một lát để suy nghĩ mọi chuyện, nhưng thứ nước kia lạnh đến thấu xương, mới ướm thử chân một lát mà đã run cầm cập, đành thở dài chịu đựng trạng thái dơ bẩn này.
Đúng lúc Ari vừa kịp vào lều, thì có một giọng nói vang lên...
_Ngươi làm gì nãy giờ.
Bên ngoài Lapis vén màn ghé đầu vào hỏi thăm, làm cô giật bắn mình, phía sau lưng đổ mồ hôi hột, nhưng vẫn cố gắng khắc chế nét mặt, quay lại dùng khí độ lo lắng trả lời:
_Tôi không thấy lọ hương dược của nữ hoàng đâu nữa, người sẽ trách phạt mất.
_Trời đất, hoàng phi tính đến giờ trong ngâm nước đã khá lâu rồi, ngươi phải chú ý sức khoẻ của Người chứ, làm nữ quan bao nhiêu năm rồi mà chuyện căn bản này cũng không biết hả.
_Nô tỳ có lỗi, nô tỳ sẽ chịu phạt sau, nô tỳ đã tìm được hương dược, cần đưa đến gấp cho lệnh bà.
Lapis phất tay ra hiệu cho Ari nhanh chóng làm gì thì làm, còn ông mang nét mặt giận dữ quay ra ngoài đi thẳng về lều của mình. Do bị chặn hỏi như vậy, nên Ari đến hơi lâu, Asisu có phần lo lắng, sốt ruột sợ Ari bị phát hiện, khi thấy cô an toàn cầm bình hương dược tới mới thở phào nhẹ nhõm. Giả bộ lớn tiếng trách móc vài câu Ari chậm trễ để binh sĩ bên ngoài không nghi ngờ, sau đó lập tức thay bộ mới, xông hương gấp, rồi cùng Ari đi ra như không hề có gì. Bộ cũ được Ari dùng vài thủ pháp phi tang cực kì tài tình. Mọi chuyện coi như êm xuôi, nàng mong rằng nó không có sơ hở gì.
Asisu nhẹ nhàng chân bước đi đến lều của mình, bọn người Babylon thấy nàng vui vẻ hơn trước thì mới an tâm không hỏi han gì thêm.
- -- ------ ---
Cửa lều vừa được phủ xuống phía sau lưng, Asisu lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vốn có, đôi mày co nhíu lại khó chịu. Vì ở đây không có trường kỷ nên nàng ngồi uy nghiêm trên giường, hướng mắt về người nữ vừa đi vào sau. Ari đi kiểm tra vòng quanh, sau khi xác định không có người nghe lén, cô mới lại gần Asisu, rồi quỳ dưới chân nữ hoàng của mình. Asisu thấy ổn định mọi thứ rồi, hạ mắt xuống một chút hỏi, âm giọng gần như thì thầm:
_Chuyện tên thái y quèn được đưa theo phái đoàn chúng ta, ngươi đã làm việc với lão ta chưa?
_Dạ nữ hoàng, nô tỳ đã xong việc với hắn từ trước khi chúng ta xuất phát, chức quan nhị phẩm phó chủ quản viện y, hắn nghe xong liền đồng ý ngay lập tức. Ngày mai khi hắn hết phong hàn, sẽ thực hiện bước kế tiếp.
Asisu cười khẩy, vậy các bước tiếp coi như đã ổn phần nào. Nàng lại tiếp lời:
_Có ai nhìn thấy tiền tài mà không đam mê đâu, huống chi tên cẩu quan đó, không hề có tài năng, bao nhiêu năm nay từ lục phẩm không lên nổi ngũ phẩm, bây giờ lầm có chút việc nhỏ mà được miếng mỡ thì mèo nào lại chê. Ngươi làm tốt lắm.
_Lệnh bà còn gì dặn dò nô tỳ nữa không? Còn chuyện tối nay...
_Ta cũng đang có một vài câu cần hỏi ngươi đây. Lúc nãy ngươi có nhận ra người đàn bà đó không? Ta nghĩ bà ta từng làm nữ quan cho nhị phi tần, tức lúc đó có lẽ ngươi đã nhập cung rồi chứ. Ngươi hầu hạ trong cung mẫu hậu nhiều năm trời, lại chăm ta từ tấm bé, ngươi ắt cùng thời với bà ta.
_Bẩm lệnh bà, nô tỳ không biết người này. Do năm đó, nhị hoàng phi mới lên chưa đầy một năm, đã tống khứ một nữ quan nhũ mẫu của mình qua khu dành cho bọn tỳ nữ khu dọn dẹp vì bà ta ăn cắp trang sức hoàng tộc, nô tỳ nghe nói, nơi đó vô cùng cực khổ. Một năm sau, khi tiên hậu hạ sanh người, nô tỳ mới được tuyển vào trước mấy tháng để làm nữ quan vì vậy nên không thể gặp bà ta. Tiếp đến gần nửa năm sau, có tin hoàng thượng chuyển một nữ quan đã bị vứt bỏ nào đó sang một nơi khác, không rõ đi đâu và làm gì, mọi thứ rất bí ẩn. Lúc đó, cung nữ khắp nơi đều bàn tán xôn xao, nhưng không có đáp án chính xác. Mọi chuyện nô tỳ chỉ được kể lại, chứ không tậm mắt xác thực chuyện trên, nên nô tỳ không để tâm.
_Vậy ngươi nghĩ bà ta có nói thật không?
_Nô tỳ nghĩ bà ta không có lí do gì để nói dối, nhưng chuyện này nô tỳ cho rằng nên điều tra kĩ hơn, không thể chắc chắn điều gì được thưa lệnh bà.
_Về đến hoàng cung Ai Cập, ngươi nhớ liên hệ với mấy tỳ nữ cũ, tìm hiểu từ chỗ Nafutera xem.
_Dạ, nô tỳ đã rõ.
_Ta thật sự nôn nóng muốn biết mặt tên hoàng thân mới này...Ari, ta muốn uống rượu.
_Nhưng thưa lệnh bà...
_Không sao đâu, chỉ một chút thôi, bọn họ không phát hiện ra đâu.
Đợi Ari đi ra ngoài, Asisu thở hắt một hơi, nhắm nghiền mắt lại, ưu tư điều gì đấy. Không lâu sau, Ari đem rượu vào, là loại rượu nho của Ai Cập, được mua ngay lần đi dạo phiên chợ sáng nay. Nghe được mùi hương thoang thoảng quen thuộc, thứ đặc trưng của Ai cập, nàng từ từ mở mắt, nhìn hướng phát ra, nở nụ cười nhẹ.
_Lâu lắm rồi ta không uống được rượu nho, mùi vị quê hương. Từ lúc sang Babylon đến giờ...
Bây giờ đã gần nửa đêm, thời tiết lạnh lẽo hoà với không gian thanh tĩnh về khuya, mây đen không còn che lấp ánh trăng như lúc nãy, gió không còn thổi mạnh xô đẩy mà chỉ êm ái lướt qua xoa dịu, mọi vật xung quanh yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng thở của con người xao động, khoảnh khắc như để chính họ nhìn lại trái tim của mình, đối diện với nỗi lòng sâu thẳm, cảm nhận được tâm tư chân thật từ bản thân.
Asisu cầm ly rượu trên tay, nhấp một chút, giữ hớp rượu trong miệng không vội nuốt xuống, hương vị lan toả mạnh mẽ, được cảm thụ từng chút, từng chút một, làm nàng nhớ lại những ngày tháng trước đây.
Mẫu hậu, có phải người đã buồn lắm đúng không? Người nói dối thật giỏi. Phụ vương căn bản không hề yêu mẫu hậu, phụ vương dù có mẫu hậu, thậm chí có nhị phi tần, nhưng cuối cùng vẫn đến bên người đàn bà kia. Mẫu hậu, con không hiểu nổi phụ vương, mẫu hậu cao quý, xinh đẹp, nguyện một lòng yêu phụ vương, lại đem đến quyền lực tối cao cho Người, sao Ngừoi vẫn phản bội mẫu hậu. Còn nhị phi tần, sinh được con trai, xuất thân dòng dõi quý tộc, dùng mọi cách níu giữ bước chân phụ vương, nhưng rồi trái tim phụ vương vẫn dành cho người phụ nữ kia. Tại sao vậy phụ vương, mẫu hậu con đã thua kém bà ta điều gì? Hay Người chỉ lấy mẫu hậu vì đảm bảo vương quyền? Nếu vậy, mẫu hậu thật đáng thương phải không phụ vương?
Mẫu hậu, có phải mẫu hậu không vì bệnh mà qua đời sớm như thế, là vì người uất hận, cô đơn mà chết, phải vậy không? Mẫu hậu chắc chắn đã biết chuyện người đó. Tự đau thương cho chính mình, mẫu hậu. Người lúc nào cũng nói với con, phụ vương rất yêu Người, con đã tin vào lời nói đó, con đã ước mơ rằng, sau này con và Menfuisu cũng hạnh phúc như hai Người. Bây giờ chẳng phải rất giống sao, con đã bị phản bội giống như mẫu hậu, thậm chí còn tê hại hơn...Sao mẫu hậu không một lần ra tay hạ thủ người đàn bà kia, giống nhị phi tần đã từng muốn làm, sao mẫu hậu không giành lại thứ của mình, sao người cứ lặng im chịu đựng, cứ khoan dung, cứ độ lượng như thế. Con phải cám ơn nhị phi tần, nhờ sự hãm hại đó, mà người phụ nữ đó mới không bước chân được vào hoàng cung, không thì, số phận chúng ta sẽ thật tệ mẫu hậu nhỉ.
Phụ vương, bậc đế vương như Người, rốt cuộc cần gì, rốt cuộc muốn điều gì? Người như thế, vẫn chưa thoả mãn sao? Người đó, đem lại được cho phụ vương lợi ích gì, quyền lực, giang sơn hay hạnh phúc, phụ vương chắc chắn người đó thật lòng yêu phụ vương chứ? Đối với phụ vương, mẫu hậu và cả con nữa, đứng ở vị trí nào? Nếu phụ vương biết con của người phụ nữ kia còn sống, vậy phụ vương có còn yêu thương con như trước đây? Phụ vương là vì thấy có lỗi với mẫu hậu khi mẫu hậu qua đời, nên mới đối xử tốt với con như vậy hay Người thật lòng với con.
Phụ vương, có bao giờ, chỉ trong một phút giây, Người yêu mẫu hậu thật lòng không...
Nếu không có người đàn bà đó, phụ vương sẽ một ý với mẫu hậu chứ. Hay là...
Con biết, hoàng phi lúc nào cũng phải sẵn sàng vì Pharaoh, vì hoàng đế mà quản hậu cung, không được quản ngại chuyện nạp phi tần. Nhưng con đã từng tin rằng, mẫu hậu là người quan trọng nhất với phụ vương. Con chỉ đau lòng vì hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm hàng chục năm trời, cũng không bằng thứ tình cảm phát sinh chớp nhoáng kia. Giống như con bây giờ, Menfuisu đánh đổi mười tám năm, cũng không bằng mấy ngày của con ranh Carol đó.
Asisu giơ ly rượu ngang tầm mắt, xoay tròn trong tay, mắt nhìn chăm chăm vào nó, vẻ mặt lạnh lùng, đăm chiêu mà suy nghĩ, mi mắt bắt đầu ướt ướt. Ari đang quỳ, hướng mắt lên nhìn nữ hoàng của mình, thấy hình ảnh trên thì hoảng sợ vô cùng:
_Lệnh bà, người không sao chứ..Nô tỳ, nô tỳ...
Asisu vô thức bắt đầu trò chuyện với Ari, rượu quả nhiên có tác dụng giúp người ta dễ dàng nói điều thật lòng, vẫn xoay xoay ly rượu.
_Ari, phụ vương không hề có mẫu hậu trong lòng, ta nói đúng chứ.
_Không...không phải vậy đâu lệnh bà, tiên đế chắc chắn yêu tiên hậu, nếu không, tiên đế đã không dành nhiều ưu ái cho tiên hậu đến vậy.
_Không phải như thế, nếu vậy thì đã không có người phụ nữ kia.
_Chỉ là tiên đế nhất thời bị tiện nhân mê hoặc thôi lệnh bà.
_Mê hoặc? Tiện nhân? Nếu bà ta không xuất hiện, ngươi chắc phụ vương ta sẽ không đi kiếm người khác chứ? Chung quy cũng do một mình phụ vương mà ra cả. Nếu người chỉ có mình mẫu hậu, thì ai cũng không chen chân vào được.
_Xin lệnh bà đừng suy nghĩ lung tung như vậy.
_Nếu không có Carol, Menfuisu vẫn sẽ ruồng bỏ ta như vậy.
_Không đâu lệnh bà, chỉ là do con Carol đáng chết đó.
_Nếu như ta và Menfuisu không bên nhau lâu như thế, có lẽ ta đã bớt yêu hắn. Nếu mẫu hậu không vì phụ vương nhiều như thế, có lẽ đã không qua đời sớm. Mọi thứ thật không công bằng. Tại sao đến giờ ta mới hiểu, là do đàn ông bội bạc, toàn do bọn họ, vốn dĩ phụ nữ khác không có lỗi...không...không có.
Asisu lắc ly càng mạnh tay hơn. Trong mắt nàng như lập loè rực lửa uất ức, nhưng bây giờ lửa đó không còn là lửa ghét bỏ bình thường tại trần gian, mà đã trở thành ngọn lửa uất hận từ địa ngục. Nàng dùng lực ở tay nhiều hơn, nắm càng lúc càng chặt ly rượu, rồi nghiến răng, run người bần bật, cánh tay hất mạnh, ném nó xuống đất kêu từng tiếng đổ vang.
Mẫu hậu, con sẽ không như Người.
Và, nàng bắt đầu rơi nước mắt, nhưng lần này, không phải dáng vẻ buồn khổ vì tình, mà là nụ cười vô tình, vô tình đến đáng sợ.
Bên ngoài, bọn người Babylon nghe có tiếng động bên lêu hoàng phi Asisu, liền chạy qua xem xét tình hình, Ari nhanh chóng đánh liều, đứng dậy, ôm Asisu vào lòng mắt giả bộ nhìn chú tâm một phía góc lều. Lapis cùng Ormi đi vào
_Chuyện gì thưa hoàng phi.
Nhưng Asisu không lên tiếng, mà Ari lên tiếng thay thế, giọng điệu giận dữ:
_Bọn lính canh bên ngoài kiển gì, mà có con mèo chạy qua đây phá rối, làm lệnh bà hoảng sợ.
_Nhưng sao có ly rượu ở đây.
_Do con mèo tha vào đấy. Lệnh bà muốn nghỉ ngơi, xin các vị ra ngoài. Tướng quân Ormi, phiền Ngài bố trí lại lính canh.
_Được rồi, ta xử lí ngay. Mau dỗ hoàng phi.
Thực ra thì lí do cũng chẳng thuyết phục lắm, nhưng bọn họ chẳng thể làm gì khác hơn để điều tra tình hình. Khi bọn ho đi ra khỏi, Ari mới vội vã quỳ xuống như cũ. Cúi thấp đầu lí nhí:
_Nô tỳ đã mạo phạm, xin lệnh bà thứ tội.
Asisu hai tay chống lên thành giường, nhìn thẳng vào Ari. Ánh mắt hiển hiện sự xé toạc khôn cùng.
_Ngươi nghe thấy gì không Ari.
_Dạ, thưa lệnh bà, có ai nghe lén sao?
_Rắc Rắc! Tim ta vỡ vụn rồi.
Hai tay giơ lên hai bên cấu vào lồng ngực. Nghe thấy chưa, không chỉ nứt nẻ như trước không đâu, tan nát hết rồi, không thể chắp vá được nữa. Muộn Màng!
Ari thâm trầm nhìn nàng. Không đợi Ari lên tiếng, không nhìn vẻ mặt của cô, Asisu lại tiếp tục, có nét trào phúng trong giọng nói:
_Ari, chúng ta thêm phần điều tra hoàng thân thật, còn bước cuối cùng của kế hoạch, thay đổi như thế này...như thế này...
Càng cuối câu, Asisu càng nói nhỏ, đến khi Ari nghe hết liền hoảng hốt, miệng lắp bắp, từ ngữ trở nên lộn xộn:
_Nhưng...thưa lệnh bà...như vậy chẳng phải...là làm hại đến hoàng đế sao...
Asisu nghiến chặt răng, từng chữ thoát ra qua kẽ hở, rít lên, không hề ẩn chứa sắc thái bi ai, chỉ còn ý chí mạnh mẽ phục thù
_Đúng. Mục tiêu lần này của ta...chính là Menfuisu...thậm chí cho Ai Cập chiến tranh..một trận chiến thật lớn.
Rồi nàng cười nhếch mép, nước mắt ngừng rơi và khô hẳn, ánh mắt trở nên giảo hoạt. Được thôi, nếu các ngươi nói ta là rắn độc, ta sẽ thành rắn độc thật sự cho các người xem. Các ngươi nói ta là nguyên nhân của việc gây chiến tranh, ta sẽ cho các người thưởng thức chuyện đó thú vị thế nào. Các ngươi nói ta làm sao, ta sẽ trả lại cho các ngươi y như vậy. Trước giờ ta còn chưa thật sự ra tay đâu, nếu các người đã muốn vậy thì cứ từ từ mà tận hưởng, ta sẽ ghê gớm hơn trước, cứ chờ đi.
Chúng ta thi xem ai ác hơn ai, Menfuisu!
Còn Carol và Menfuisu, các ngươi yêu nhau sao? Vậy ta sẽ cho hai ngươi yêu nhau...yêu nhau đến chết thì thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook