Lúc cha mẹ trở về, trông thấy cô ngồi trên sofa, bên cạnh còn có một quyển album thì biết cô đã nhớ lại.

Mặt mẹ thoắt trắng bệch, bà run rẩy bước đến cạnh cô, hai mắt nhòa lệ ôm cô vào lòng.
Mẹ trong trí nhớ, ở lần đầu tiên Cố Hi Vọng đưa cô về nhà, là một phụ nữ rất biết chăm chút cho bản thân, nét mặt luôn hồng hào, ngời sáng.

Nay chỉ ngắn ngủi 3 năm, trên đầu bà đã đầy tóc bạc, cứ ngỡ như đã già hơn chục tuổi.
Đôi vợ chồng già ấy thiện lương biết mấy, họ không ngại sửa họ cho cô, dẫn cô đến thành phố mới, thậm chí vì để cô quên tất cả mà nguyện ý dằn xuống nỗi đau mất con, gắng hạn chế nhắc về anh, còn để anh mang tội danh bất nghĩa.
Cô gục đầu trong lòng mẹ, khóc nói: “Con cám ơn, từ nay con sẽ là con ruột của cha mẹ.”
Cha bình thường vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng nay thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, vành mắt ông cũng hoe đỏ, phải dời mắt ra phương xa.

Sau khi thu xếp thời gian, cô và cha mẹ về lại thành phố cũ.
Đấy là một ngày mưa dầm u ám, cô mặc đồ đen đứng ở nghĩa trang.


Trên bia mộ của Cố Hi Vọng chẳng có tên và ảnh chụp, chỉ để năm sinh năm mất.
Phải rồi, bởi vì khi nhắm mắt anh vẫn là một cảnh sát phòng chống ma túy, cho nên lúc qua đời không có linh đường, cũng không ghi rõ danh tính trên mộ bia, càng khó nhận được thân nhân thăm viếng.

Bao nhiêu tội phạm lẩn trốn trong bóng tối, nào có ai dám chắc chúng sẽ không thình lình nhảy ra trả thù?
Nghề nghiệp của Cố Hi Vọng đã xác định là chẳng thể bảo vệ người nhà an bình, khi còn sống như thế, đến lúc chết cũng vậy.
Nhưng cô vẫn luôn hãnh diện vì anh.
Cô hỏi cha đứng bên cạnh mãi lâu không hề dời bước, chỉ đăm đăm nhìn vào ngôi mộ: “Cha mẹ thương Hi Vọng đến thế, vì sao lại nguyện ý tạo cho con phần ký ức kia, để anh ấy gánh tiếng xấu?”
Cha lắc đầu, sợi tóc bạc phơ đã thấm ướt mưa, dường như hạt mưa cũng vương vào khóe mắt ông.
“Nó chọn nghề này là biết chắc sẽ không được ra ánh sáng, khi còn sống chẳng ai nhớ nó, chết đi rồi gánh thêm ít tiếng xấu thì cũng đâu hề gì.

Coi như tiếp tục vì nhân dân phục vụ vậy.” Hình như cha hơi mỉm cười, đoạn ngoảnh đầu nói với cô, “Người sống, vĩnh viễn quan trọng hơn người đã mất.

Cả đời nó vẫn luôn nỗ lực để bảo vệ những người còn sống…”

Trước khi gặp Cố Hi Vọng, cô hằng mong mình sẽ được ai đó đối xử tử tế, cẩn thận nâng niu, trân trọng giữ gìn.

Để cô không còn sợ hãi, để cô không phải khổ đau, để cô thôi hết lo sầu, để cô có thể toàn tâm toàn ý hướng đến.
Tới khi gặp được Cố Hi Vọng, cô chỉ mong rằng người ấy mãi là anh.
Mà khi Cố Hi Vọng đi rồi, cô biết, người ấy cũng vĩnh viễn tan biến.
Ngày Cố Hi Vọng ngã xuống, anh vừa tròn 28, cô thì 25, anh hơn cô 3 tuổi.
Hiện tại cô 28, anh vẫn 28.

Anh sẽ mãi mãi ở tuổi 28 này.
Giữa cơn mưa giăng giăng khắp nghĩa trang, cô nhìn tấm bia vô danh trước mắt.

Cô thật muốn nói cho cả thế giới biết, Cố Hi Vọng không phải gã tồi, anh là hi vọng của cô, là cứu rỗi của cô, hơn cả là một anh hùng chân chính.
Anh là một cảnh sát, anh tên Cố Hi Vọng.

Xin cuộc đời này hãy trân trọng anh, đừng dễ dàng lãng quên anh nữa.
[Hết].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương