Đối Loạn Nghịch Luân
-
Chương 17
Quản xưởng cung kính thưa với nàng trước khi lui đi, Linh Nhi không ngại mỉm cười dịu dàng thân thiện như vốn nàng là như vậy.
Hàng giao cho vài ngày nữa cũng đã hoàn thành, nàng đã xem qua hết lượt không còn gì phải lo lắng nữa. Một mình ra hành lang cao, lưng tựa cột gỗ, hai chân buông thõng ra ngoài, Linh Nhi ngồi nhìn ngắm vườn dâu xanh thắm trải dài cứ như vô tận. Gió thu thổi đến mát rượi lây động mái tóc mây buông dài.
Linh Nhi nhìn xa xăm sau đó kép mi lại tự cảm nhận lại những thứ vẫn không thay đổi qua các mùa và từng khác biệt của lòng người qua từng ấy thời gian.
Nơi nàng đang ngồi cũng là nơi đại ca… phải nói là nơi Mạnh Kỳ thích nhất. Y từng nói chỉ có nơi này khiến y “tĩnh tâm”. Ngày đó nàng tròn mắt không hiểu tĩnh tâm là gì, đến bây giờ đã rất rõ trong lòng.
Linh Nhi mở mắt ra nhìn hoàng hôn buông nhẹ. Nàng lại nhớ bóng hình ấy, chỉ là trong sâu thẳm không còn nhận thức nổi là nhớ một đại ca yêu thương nàng hay là một Mạnh Kỳ lạnh lùng khiến nàng đau khổ.
- Trễ rồi về thôi tiểu thư!
Giọng nhũ mẫu làm nàng nhìn lại mỉm cười rồi phát hiện ra một gói lá nhỏ đựng dâu tằm chín mộng tím hồng. Nàng nhíu mi cầm lấy thấy còn mới nguyên đặt ngay sau cột tựa cạnh mình.
- Nhũ mẫu hái cho con sao?
- Không… ta vừa từ phủ ra đón tiểu thư mà! Nhưng cũng lâu rồi không thấy tiểu thư hái dâu nữa.
Nhũ mẫu cười nói khiến nàng cũng sựt nhớ mình quên sở thích ấy từ bao giờ. Đột ngột nàng vội đảo mắt nhìn quanh dãy hành lang nhà cũ và vườn dâu không hề thấy bóng người.
Mang chút thất vọng nhỏ, nàng nhìn dâu trong tay và thôi suy nghĩ ăn ngay một trái. Môi hồng chúm chím cười vì mùi dâu thanh ngọt tan ngay trong miệng. Dù là ai thì nàng cũng rất vui. Khi tâm trạng đang rối bời như vậy được ăn dâu tằm từ trong vườn nhà còn gì bằng.
Nàng cùng nhũ mẫu về phủ. Giờ đây nàng chẳng cần áo choàng hay phải đi vòng như xưa. Ai biết chuyện của nàng thì cũng đã biết từ lâu, dường như không đáng để bàn tán nữa. Nhiều người lại thân thiện như xưa cười khi thấy nàng. Nàng luôn như vậy đáp lại tất cả bằng nụ cười đẹp nhất, song trong tâm nàng đã chửng chạc hơn rất nhiều. Linh Nhi đã thấu thế nào là lòng người khó đoán rồi, không ai xấu cũng như chẳng ai tốt đẹp thật sự cả.
Giày hoa chỉ mới đặt đến thềm phủ, Cao Lưu đã niềm nở xuất hiện khiến nàng không vui. Tuy nhiên Linh Nhi vẫn lễ phép …
- Tam thúc đến chơi mà Linh Nhi không kịp về đón thật là vô ý!
- Không cần đa lễ như vậy. Chúng ta đâu phải người ngoài đúng không Linh Nhi của ta?
Giọng điệu cùng nụ cười của gã khiến Linh Nhi rùng mình kinh sợ. Trong thâm tâm nàng thà bị người đời miệt thị, ép nhốt lòng thả trôi sông còn hơn phải thành thê tử chấp vá với loại người này. Tiếc thay nàng biết mình phận nữ nhi, sức lực thấp kém làm sao có thể ho mưa gọi gió tự xoay chuyển cục diện cuộc đời mình.
Cả nhũ mẫu theo sau cảm thấy ánh mắt Cao Lưu hướng đến nàng thật quá sức ti tiện. Nhưng nàng đã nhã nhặn đáp lại trước khi nhũ mẫu thay mặt nói vì mình…
- Đối với Linh Nhi làm sao tam thúc có thể là người ngoài được chứ!? – Trong cách trả lời của nàng vẫn nhất mực lễ phép với tam thúc nhưng gã thấy chẳng vừa lòng. Cao Lưu lộ liễu một bước đến nắm lấy tay khiến Linh Nhi giật mình không kịp suy nghĩ đã giật tay nhanh theo quán tính. Nhưng tay nàng đã không thành công thoát khỏi tay gã.
- Sau này không nhất thiết phải xưng thúc với con xa cách như vậy. Hiểu ý ta chứ Linh Nhi!?
Gia nhân lén nhìn ngay khi Cao Lưu lại ghé sát nói vào tai tiểu thư như thế. Cử chỉ của gã khiến nàng khiếp sợ. Thậm chí khi Cao Lưu vui vẻ rời đi nàng vẫn đứng như tượng. Với hắn, nàng đã nằm chắc trong tay rồi. Nhũ mẫu thấy nàng không nói năn gì nên cũng không dám hỏi han. Linh Nhi bước thẳng về phòng của phụ thân trước như thường ngày.
Nhìn phụ thân vẫn chìm trong giấc ngủ không biết dài đến bao giờ, nước mắt nàng cuối cùng lăn dài run rẩy níu vội lấy phụ thân vẫn bất động. Nàng nghẹn ngào như van xin như nhõng nhẽo cần một sự chở che cho ngay lúc sợ hãi này…
- Linh Nhi sợ lắm phụ thân… hic con không muốn làm thê tử của kẻ đó… con không muốn!!!
Nàng nhìn lên, cha vẫn nằm đó không xoa đầu hay nói một lời dỗ dành bảo bộc. Trong thanh phòng văng vẳng tiếng khóc chỉ mỗi mình nàng thấu. Nàng dẫu có muốn phụ thân ngăn chuyện thành thân này lại cũng không được. Không còn ai bảo vệ cho nàng nữa. Chẳng còn một ai cả.
…
Ngày hẹn cuối cùng cũng đến để trả lời với trưởng bối. Nhũ mẫu bước vào nhìn nàng đang ngồi trước gương đồng chải lại mái tóc dài. Lược sừng đen bóng lướt theo suối tóc mượt. Từng chải cẩn thận của nàng là từng chút suy nghĩ thấu đáo. Dường như suốt cả đêm qua nàng đã không chợp mắt được.
Nhũ mẫu lo lắng bước đến gần hơn…
- Tiểu thư…
- Con không sao! Nhũ mẫu không cần lo lắng cho con.
- Nhưng tiểu thư định thế nào chứ? Cao Lưu thì… – Nhũ mẫu nói không trôi hết lời nàng vẫn mỉm cười. Trong ánh mắt hằn lên sự cứng cỏi của một Cao Linh Nhi bây giờ đang một mình tiếp quản cả một cơ nghiệp lớn của gia tộc.
- Con tự biết liệu chuyện người đừng quá lo!
Nói rồi nàng bước ra khỏi phòng. Hôm nay dù có bị người ta lăng mạ hay trách phạt cái tội ngông cuồng không biết thân biết phận thì nàng cũng đã quyết.
Cao Linh Nhi này trên đời không cần bất cứ nam nhân nào nữa. Đặc biệt với loại người đáng tuổi thúc bá của mình mang trong đầu quỷ kế đa đoan ngấm ngầm làm loạn đảo Cao gia này thì nàng càng thấy khinh. Từ bỏ mọi thứ đã cố gắng làm cũng chẳng sao, xem như nàng đành bất hiếu phụ lòng phụ thân không quan tâm Cao gia này nữa miễn không bị ép thành thân với Cao Lưu.
Linh Nhi nhất định sẽ chống đối tới cùng vì chính bản thân mình, sẽ ích kỉ chỉ lo cho mỗi mình nàng thôi.
Trong đại sảnh đã đông đủ mặt tất cả các trưởng bối. Triển nhan của Cao Lưu xem ra đang rất phấn khích tiếp nhận chuyện hay cho mình. Gã tin Linh Nhi không có gan cải lời trưởng bối.
Mắt nhìn đông người lớn như vậy khiến trong lòng nàng thoáng choáng váng vì sợ hãi. Nàng tự nắm chặt hai bàn tay lạnh ngắt của mình vào nhau mong sao mình đủ mạnh mẽ chống đối lại tất cả không ngất xỉu giữa chừng. Kể chi một nữ nhân to gan không muốn sự sắp đặt của trưởng bối, nàng còn là một nữ nhân thất thân ô nhục của dòng họ. Dù muốn hay không thì chuyện nàng sắp làm ra cũng sẽ khiến những gương mặt khó tính ở đây cáu lại giận dữ cho xem.
Đột ngột gia nhân chạy vào bẩm báo trước khi nàng kịp hành lễ chào trước…
- Thưa tiểu thư, bên ngoài có vài người đến nói rằng là Tống gia muốn gặp tiểu thư bàn chuyện làm ăn!
Mọi người trong sảnh ngạc nhiên theo ngay. Linh Nhi cũng tỉnh táo hẳn khi bị kéo về công việc. Nàng nhíu mày khó hiểu ngay…
- Hàng của Tống gia chúng ta vừa mới giao xong. Chẳng phải họ luôn từ chối không tiện gặp mặt ta hay sao?
- Vâng! Nô tài thấy cũng lạ. Nhưng Tống gia này trẻ tuổi thần thái rất sang trọng, còn đến cùng phu nhân thì phải nói muốn bàn chuyện không giống phường lừa đảo đâu tiểu thư! – Tên gia nhân gãi đầu nói diễn tả khá thật thà theo những gì mình thấy.
Nàng suy tư trong đầu một chút rồi lại liếc nhìn vẻ mặt chờ đợi của tất cả trưởng bối. Khách viếng cũng vừa hay, nàng có thể nhờ vậy kéo dài thời gian ra thêm một chút. Cao Lưu không vui nhìn nàng cung kính nói…
- Khách đến viếng đột ngột, vì chuyện làm ăn của Cao gia, con xin mạn phép được các trưởng bối cho ra bên ngoài tiếp chuyện khách chốc lát sẽ trở lại ngay.
- Thôi được! Vẫn còn sớm, các thúc chờ con!
- Linh Nhi cám ơn các trưởng bối!
Nàng nhanh dời bước ra sảnh ngoài, lòng mang chút ngổn ngang. Khi trở vào nàng phải nói làm sao cương quyết thì họ mới thôi ép nàng thành thân với Cao Lưu. Nhất định cho dù là mất mạng thì nàng vẫn phải giữ được thân mình.
Linh Nhi vừa nghĩ ngợi, chân đã bước ra sảnh đón khách nhìn một bóng dáng lam y liền dừng bước.
Lam trang bằng gấm rõ là nổi bật vẫn đầy nét trang trọng khi vận trên dáng người cao cao đó. Y đứng chấp tay sau lưng, mắt nhìn hoành phong núi non thủy mạc vẫn treo đúng chổ không sai lệch. Cả người nàng lâm ngay vào một trận run rẩy kịch liệt không cho mình tin đây là sự thật. Nàng hẳn đang hoa mắt nhìn lầm người đó rồi.
Liễu Thanh Thanh chạy sang ôm cánh tay y cùng nhìn lên tranh rồi chu môi hỏi…
- Hoành phong thể này cuốn hút huynh lắm sao Mạnh ca?
Linh Nhi nhìn không rời từ sau lưng y quay sang Thanh Thanh, nửa gương mặt anh tú kia khiến tim nàng thắt nghẹn. Y không cười cũng không vội vã đáp lời, tự nhìn tranh và nói…
- Cao gia này thật không biết cách tiếp khách rồi. Xem chúng ta đứng chẳng được mời một chung trà có phải quá thất lễ hay không?
Gia nhân lập tức liếc mắt nhìn y vì thái độ ngông nghênh đậm phần phách lối trong lời nói. Dĩ nhiên muốn trở thành khách thì cũng nên báo đã có hẹn trước với tiểu thư thì gia nhân mới hầu hạ.
Mắt y lướt dọc quanh bờ tường sảnh chờ không tin nổi thậm chí nơi này cũng có ngày dành để tiếp mình. Đến khi tầm mắt thu vào dáng vẻ hồng nhan bé nhỏ y mới thôi nhìn đi. Cả hai nhìn nhau trong cùng một không gian không ngăn cách. Linh Nhi thật không dám tin con người ngay trước mắt chính là Mạnh Kỳ.
… đã biết bao lâu rồi. Nàng thật không biết cảm xúc của mình ngay lúc này là thương hay là đau nữa…
Và chẳng ngần ngừ một khắc, vành môi mỏng kia cong nhanh vừa thành nụ cười hoàn hảo. Tuấn nhan có phần chửng chạc đang tươi cười mang đến cho nàng một Mạnh Kỳ hoàn toàn khác xa một Mạnh Kỳ nàng từng biết rất rõ.
Tuy nhiên là chất giọng trầm ấm không thể thay thế, y cung kính với nàng như người xa lạ…
- Ta là Tống Mạnh Kỳ của Thanh Phong phường vẫn đang đặt hàng với tiểu thư. Hôm nay đột ngột đến đây trước là để chào hỏi, sau là muốn tính đến một chuyện làm ăn lớn với Cao gia của tiểu thư!
Liễu Thanh Thanh cạnh bên không giấu nổi nụ cười xem ra khá là thích thú phần trình bày vừa rồi. Y dứt lời, ánh mắt không ngần ngại hướng đến nàng thật kĩ lưỡng. Gương mặt thanh tú của Linh Nhi thập phần đã sững sờ. Nàng nghe không hiểu, thậm chí muốn hé miệng hỏi lại chuyện gì đang xảy ra cũng chẳng đủ sức lực.
Mạnh Kỳ đang đứng trước mặt nhưng không hẳn là Mạnh Kỳ nàng biết. Đầu Linh Nhi căng lên không suy nghĩ gì được hay cho bản thân một hành động phải lẽ nào đó.
Gia nhân thấy lạ mới nhắt khéo…
- Tiểu thư! Sao người không trả lời khách? Người ta trách đó…
Nàng giật mình nghe. Gia nhân này dĩ nhiên không hề biết mặt một vị từng là đại thiếu gia của Cao gia mới nói với nàng như vậy. Mạnh Kỳ chờ đợi không chút nôn nóng. Dĩ nhiên y biết bản thân mình rời khỏi Vạn An này không phải ngày một ngày hai. Mọi người, mọi vật không còn như trước lại tốt đối với y trong ngày trở lại.
Mắt hạnh hướng đến y, Linh Nhi vẫn chưa thể nào trấn tĩnh được tâm mình. Nàng nên tươi cười đón y như một người xa lạ, hay là… Thật sự Linh Nhi không biết mình phải làm sao mới được khi y đang đứng ngay trước mặt mình như vậy. Lòng nàng giờ nửa như sống lại, nửa kia đau thương vô tận không tài nào che dấu. Mạnh Kỳ thật sự đang ở đây trước mắt nàng.
Phía sau vài bóng người bước ra. Cao Lưu cùng trưởng bối theo ra xem là vị Tống gia nào đến lập tức đều sững sờ khi trông thấy bóng dáng Mạnh Kỳ. Y hướng mắt trông lên, tuấn nhan tươi tỉnh xem ra đang vô cùng thích thú trước ánh mắt kinh hãi pha trộn ngạc nhiên của bọn họ.
Kể đến phải nói chính là Cao Lưu không hề muốn gặp lại y một chút nào. Hôm nay lại còn là ngày quan trọng để chiếm đoạt được Linh Nhi và gia sản này tại sao Mạnh Kỳ lại chọn đúng ngày như vậy để trở lại.
Thế là Cao Lưu không ngần ngại bước lên giơ tay chỉ thẳng mặt y…
- Ngươi còn dám vác mặt quay trở về đây nữa sao? Cao gia này vốn không tiếp đón ngươi nữa!
Đã chỉ ngay tận mặt như thế rồi, thể diện của y thật là khó giữ. Ấy thế lại càng khiến Liểu Thanh Thanh mỉm cười khúc khích vẫn đứng gần bên y. Linh Nhi trông ngay bàn tay cô nương ấy giữ tay của y, bộ dạng hai người nhìn trước nhìn sau hoàn toàn thân thiết.
Ban nảy gia nhân còn cho rằng là y dẫn theo cả thê tử. Trong lòng nàng chưa gì đã hoang mang chuyện thật xa vời khi hơn cả một năm rưỡi qua không biết quan hệ của hai người bọn họ đã tiến triển đến mức nào. Lẽ dĩ nhiên nàng biết rõ giữa mình và y đã không còn giữ được đơn thuần là người quen nữa rồi.
Mọi người đang căng thẳng trước sự trở về của Mạnh Kỳ là vậy nhưng Linh Nhi lại sớm miên man nghĩ sang chuyện khác. Mạnh Kỳ không tài nào giấu chút ý cười ngay khi được tiếp đón thô lỗ như thế…
- Ta là Tống Mạnh Kỳ chẳng nợ chẳng thiếu gì với Cao gia của các người cớ gì không được đến đây. E là có thêm mười Cao gia to hơn cũng chưa đủ vinh hạnh được ta đích thân đến bàn chuyện buôn bán đâu. Tốt nhất nên xem lại cách tiếp khách đi!
Cao Lưu và các trưởng bối giật mình khi nghe lời y nói. Mạnh Kỳ phong thái hơn người vẫn không suy giảm, thậm chí còn ngạo khí hơn xưa.
Linh Nhi vẫn đứng bình chân như vại từ lúc nàng ra đến sảnh chờ này. Mắt nàng không dám nhìn thẳng đến y, nhưng y ngược lại không ngần ngại hướng thẳng đến nàng bằng ánh mắt vô cùng khó đoán. Mạnh Kỳ dời bước đến gần hơn khiến không khí quanh nàng cạn sạch.
Nàng ngước nhìn y thật sự quá gần, hoàn toàn là thật chứ không phải lại là một cơn ác mộng… nàng không thể thở nổi nữa…
- Thanh Phong phường lần này muốn một lượng hàng lớn lụa sa thượng hạng của Cao gia xuất sang lang ban làm cống vật. Đây là một đề nghị hậu hĩnh, ta cũng không muốn tiểu thư từ chối việc làm ăn này với ta đâu.
Tuấn nhan điềm tĩnh đối diện với nàng. Nàng chẳng nghe thấu gì về việc kia bởi cách xưng hô xa lạ của y khiến nàng đột nhiên cũng tự hỏi trong lòng … Nàng giờ chỉ còn là Cao tiểu thư xa lạ với y như vậy thôi sao?
- Hết hồi 17 -
Hàng giao cho vài ngày nữa cũng đã hoàn thành, nàng đã xem qua hết lượt không còn gì phải lo lắng nữa. Một mình ra hành lang cao, lưng tựa cột gỗ, hai chân buông thõng ra ngoài, Linh Nhi ngồi nhìn ngắm vườn dâu xanh thắm trải dài cứ như vô tận. Gió thu thổi đến mát rượi lây động mái tóc mây buông dài.
Linh Nhi nhìn xa xăm sau đó kép mi lại tự cảm nhận lại những thứ vẫn không thay đổi qua các mùa và từng khác biệt của lòng người qua từng ấy thời gian.
Nơi nàng đang ngồi cũng là nơi đại ca… phải nói là nơi Mạnh Kỳ thích nhất. Y từng nói chỉ có nơi này khiến y “tĩnh tâm”. Ngày đó nàng tròn mắt không hiểu tĩnh tâm là gì, đến bây giờ đã rất rõ trong lòng.
Linh Nhi mở mắt ra nhìn hoàng hôn buông nhẹ. Nàng lại nhớ bóng hình ấy, chỉ là trong sâu thẳm không còn nhận thức nổi là nhớ một đại ca yêu thương nàng hay là một Mạnh Kỳ lạnh lùng khiến nàng đau khổ.
- Trễ rồi về thôi tiểu thư!
Giọng nhũ mẫu làm nàng nhìn lại mỉm cười rồi phát hiện ra một gói lá nhỏ đựng dâu tằm chín mộng tím hồng. Nàng nhíu mi cầm lấy thấy còn mới nguyên đặt ngay sau cột tựa cạnh mình.
- Nhũ mẫu hái cho con sao?
- Không… ta vừa từ phủ ra đón tiểu thư mà! Nhưng cũng lâu rồi không thấy tiểu thư hái dâu nữa.
Nhũ mẫu cười nói khiến nàng cũng sựt nhớ mình quên sở thích ấy từ bao giờ. Đột ngột nàng vội đảo mắt nhìn quanh dãy hành lang nhà cũ và vườn dâu không hề thấy bóng người.
Mang chút thất vọng nhỏ, nàng nhìn dâu trong tay và thôi suy nghĩ ăn ngay một trái. Môi hồng chúm chím cười vì mùi dâu thanh ngọt tan ngay trong miệng. Dù là ai thì nàng cũng rất vui. Khi tâm trạng đang rối bời như vậy được ăn dâu tằm từ trong vườn nhà còn gì bằng.
Nàng cùng nhũ mẫu về phủ. Giờ đây nàng chẳng cần áo choàng hay phải đi vòng như xưa. Ai biết chuyện của nàng thì cũng đã biết từ lâu, dường như không đáng để bàn tán nữa. Nhiều người lại thân thiện như xưa cười khi thấy nàng. Nàng luôn như vậy đáp lại tất cả bằng nụ cười đẹp nhất, song trong tâm nàng đã chửng chạc hơn rất nhiều. Linh Nhi đã thấu thế nào là lòng người khó đoán rồi, không ai xấu cũng như chẳng ai tốt đẹp thật sự cả.
Giày hoa chỉ mới đặt đến thềm phủ, Cao Lưu đã niềm nở xuất hiện khiến nàng không vui. Tuy nhiên Linh Nhi vẫn lễ phép …
- Tam thúc đến chơi mà Linh Nhi không kịp về đón thật là vô ý!
- Không cần đa lễ như vậy. Chúng ta đâu phải người ngoài đúng không Linh Nhi của ta?
Giọng điệu cùng nụ cười của gã khiến Linh Nhi rùng mình kinh sợ. Trong thâm tâm nàng thà bị người đời miệt thị, ép nhốt lòng thả trôi sông còn hơn phải thành thê tử chấp vá với loại người này. Tiếc thay nàng biết mình phận nữ nhi, sức lực thấp kém làm sao có thể ho mưa gọi gió tự xoay chuyển cục diện cuộc đời mình.
Cả nhũ mẫu theo sau cảm thấy ánh mắt Cao Lưu hướng đến nàng thật quá sức ti tiện. Nhưng nàng đã nhã nhặn đáp lại trước khi nhũ mẫu thay mặt nói vì mình…
- Đối với Linh Nhi làm sao tam thúc có thể là người ngoài được chứ!? – Trong cách trả lời của nàng vẫn nhất mực lễ phép với tam thúc nhưng gã thấy chẳng vừa lòng. Cao Lưu lộ liễu một bước đến nắm lấy tay khiến Linh Nhi giật mình không kịp suy nghĩ đã giật tay nhanh theo quán tính. Nhưng tay nàng đã không thành công thoát khỏi tay gã.
- Sau này không nhất thiết phải xưng thúc với con xa cách như vậy. Hiểu ý ta chứ Linh Nhi!?
Gia nhân lén nhìn ngay khi Cao Lưu lại ghé sát nói vào tai tiểu thư như thế. Cử chỉ của gã khiến nàng khiếp sợ. Thậm chí khi Cao Lưu vui vẻ rời đi nàng vẫn đứng như tượng. Với hắn, nàng đã nằm chắc trong tay rồi. Nhũ mẫu thấy nàng không nói năn gì nên cũng không dám hỏi han. Linh Nhi bước thẳng về phòng của phụ thân trước như thường ngày.
Nhìn phụ thân vẫn chìm trong giấc ngủ không biết dài đến bao giờ, nước mắt nàng cuối cùng lăn dài run rẩy níu vội lấy phụ thân vẫn bất động. Nàng nghẹn ngào như van xin như nhõng nhẽo cần một sự chở che cho ngay lúc sợ hãi này…
- Linh Nhi sợ lắm phụ thân… hic con không muốn làm thê tử của kẻ đó… con không muốn!!!
Nàng nhìn lên, cha vẫn nằm đó không xoa đầu hay nói một lời dỗ dành bảo bộc. Trong thanh phòng văng vẳng tiếng khóc chỉ mỗi mình nàng thấu. Nàng dẫu có muốn phụ thân ngăn chuyện thành thân này lại cũng không được. Không còn ai bảo vệ cho nàng nữa. Chẳng còn một ai cả.
…
Ngày hẹn cuối cùng cũng đến để trả lời với trưởng bối. Nhũ mẫu bước vào nhìn nàng đang ngồi trước gương đồng chải lại mái tóc dài. Lược sừng đen bóng lướt theo suối tóc mượt. Từng chải cẩn thận của nàng là từng chút suy nghĩ thấu đáo. Dường như suốt cả đêm qua nàng đã không chợp mắt được.
Nhũ mẫu lo lắng bước đến gần hơn…
- Tiểu thư…
- Con không sao! Nhũ mẫu không cần lo lắng cho con.
- Nhưng tiểu thư định thế nào chứ? Cao Lưu thì… – Nhũ mẫu nói không trôi hết lời nàng vẫn mỉm cười. Trong ánh mắt hằn lên sự cứng cỏi của một Cao Linh Nhi bây giờ đang một mình tiếp quản cả một cơ nghiệp lớn của gia tộc.
- Con tự biết liệu chuyện người đừng quá lo!
Nói rồi nàng bước ra khỏi phòng. Hôm nay dù có bị người ta lăng mạ hay trách phạt cái tội ngông cuồng không biết thân biết phận thì nàng cũng đã quyết.
Cao Linh Nhi này trên đời không cần bất cứ nam nhân nào nữa. Đặc biệt với loại người đáng tuổi thúc bá của mình mang trong đầu quỷ kế đa đoan ngấm ngầm làm loạn đảo Cao gia này thì nàng càng thấy khinh. Từ bỏ mọi thứ đã cố gắng làm cũng chẳng sao, xem như nàng đành bất hiếu phụ lòng phụ thân không quan tâm Cao gia này nữa miễn không bị ép thành thân với Cao Lưu.
Linh Nhi nhất định sẽ chống đối tới cùng vì chính bản thân mình, sẽ ích kỉ chỉ lo cho mỗi mình nàng thôi.
Trong đại sảnh đã đông đủ mặt tất cả các trưởng bối. Triển nhan của Cao Lưu xem ra đang rất phấn khích tiếp nhận chuyện hay cho mình. Gã tin Linh Nhi không có gan cải lời trưởng bối.
Mắt nhìn đông người lớn như vậy khiến trong lòng nàng thoáng choáng váng vì sợ hãi. Nàng tự nắm chặt hai bàn tay lạnh ngắt của mình vào nhau mong sao mình đủ mạnh mẽ chống đối lại tất cả không ngất xỉu giữa chừng. Kể chi một nữ nhân to gan không muốn sự sắp đặt của trưởng bối, nàng còn là một nữ nhân thất thân ô nhục của dòng họ. Dù muốn hay không thì chuyện nàng sắp làm ra cũng sẽ khiến những gương mặt khó tính ở đây cáu lại giận dữ cho xem.
Đột ngột gia nhân chạy vào bẩm báo trước khi nàng kịp hành lễ chào trước…
- Thưa tiểu thư, bên ngoài có vài người đến nói rằng là Tống gia muốn gặp tiểu thư bàn chuyện làm ăn!
Mọi người trong sảnh ngạc nhiên theo ngay. Linh Nhi cũng tỉnh táo hẳn khi bị kéo về công việc. Nàng nhíu mày khó hiểu ngay…
- Hàng của Tống gia chúng ta vừa mới giao xong. Chẳng phải họ luôn từ chối không tiện gặp mặt ta hay sao?
- Vâng! Nô tài thấy cũng lạ. Nhưng Tống gia này trẻ tuổi thần thái rất sang trọng, còn đến cùng phu nhân thì phải nói muốn bàn chuyện không giống phường lừa đảo đâu tiểu thư! – Tên gia nhân gãi đầu nói diễn tả khá thật thà theo những gì mình thấy.
Nàng suy tư trong đầu một chút rồi lại liếc nhìn vẻ mặt chờ đợi của tất cả trưởng bối. Khách viếng cũng vừa hay, nàng có thể nhờ vậy kéo dài thời gian ra thêm một chút. Cao Lưu không vui nhìn nàng cung kính nói…
- Khách đến viếng đột ngột, vì chuyện làm ăn của Cao gia, con xin mạn phép được các trưởng bối cho ra bên ngoài tiếp chuyện khách chốc lát sẽ trở lại ngay.
- Thôi được! Vẫn còn sớm, các thúc chờ con!
- Linh Nhi cám ơn các trưởng bối!
Nàng nhanh dời bước ra sảnh ngoài, lòng mang chút ngổn ngang. Khi trở vào nàng phải nói làm sao cương quyết thì họ mới thôi ép nàng thành thân với Cao Lưu. Nhất định cho dù là mất mạng thì nàng vẫn phải giữ được thân mình.
Linh Nhi vừa nghĩ ngợi, chân đã bước ra sảnh đón khách nhìn một bóng dáng lam y liền dừng bước.
Lam trang bằng gấm rõ là nổi bật vẫn đầy nét trang trọng khi vận trên dáng người cao cao đó. Y đứng chấp tay sau lưng, mắt nhìn hoành phong núi non thủy mạc vẫn treo đúng chổ không sai lệch. Cả người nàng lâm ngay vào một trận run rẩy kịch liệt không cho mình tin đây là sự thật. Nàng hẳn đang hoa mắt nhìn lầm người đó rồi.
Liễu Thanh Thanh chạy sang ôm cánh tay y cùng nhìn lên tranh rồi chu môi hỏi…
- Hoành phong thể này cuốn hút huynh lắm sao Mạnh ca?
Linh Nhi nhìn không rời từ sau lưng y quay sang Thanh Thanh, nửa gương mặt anh tú kia khiến tim nàng thắt nghẹn. Y không cười cũng không vội vã đáp lời, tự nhìn tranh và nói…
- Cao gia này thật không biết cách tiếp khách rồi. Xem chúng ta đứng chẳng được mời một chung trà có phải quá thất lễ hay không?
Gia nhân lập tức liếc mắt nhìn y vì thái độ ngông nghênh đậm phần phách lối trong lời nói. Dĩ nhiên muốn trở thành khách thì cũng nên báo đã có hẹn trước với tiểu thư thì gia nhân mới hầu hạ.
Mắt y lướt dọc quanh bờ tường sảnh chờ không tin nổi thậm chí nơi này cũng có ngày dành để tiếp mình. Đến khi tầm mắt thu vào dáng vẻ hồng nhan bé nhỏ y mới thôi nhìn đi. Cả hai nhìn nhau trong cùng một không gian không ngăn cách. Linh Nhi thật không dám tin con người ngay trước mắt chính là Mạnh Kỳ.
… đã biết bao lâu rồi. Nàng thật không biết cảm xúc của mình ngay lúc này là thương hay là đau nữa…
Và chẳng ngần ngừ một khắc, vành môi mỏng kia cong nhanh vừa thành nụ cười hoàn hảo. Tuấn nhan có phần chửng chạc đang tươi cười mang đến cho nàng một Mạnh Kỳ hoàn toàn khác xa một Mạnh Kỳ nàng từng biết rất rõ.
Tuy nhiên là chất giọng trầm ấm không thể thay thế, y cung kính với nàng như người xa lạ…
- Ta là Tống Mạnh Kỳ của Thanh Phong phường vẫn đang đặt hàng với tiểu thư. Hôm nay đột ngột đến đây trước là để chào hỏi, sau là muốn tính đến một chuyện làm ăn lớn với Cao gia của tiểu thư!
Liễu Thanh Thanh cạnh bên không giấu nổi nụ cười xem ra khá là thích thú phần trình bày vừa rồi. Y dứt lời, ánh mắt không ngần ngại hướng đến nàng thật kĩ lưỡng. Gương mặt thanh tú của Linh Nhi thập phần đã sững sờ. Nàng nghe không hiểu, thậm chí muốn hé miệng hỏi lại chuyện gì đang xảy ra cũng chẳng đủ sức lực.
Mạnh Kỳ đang đứng trước mặt nhưng không hẳn là Mạnh Kỳ nàng biết. Đầu Linh Nhi căng lên không suy nghĩ gì được hay cho bản thân một hành động phải lẽ nào đó.
Gia nhân thấy lạ mới nhắt khéo…
- Tiểu thư! Sao người không trả lời khách? Người ta trách đó…
Nàng giật mình nghe. Gia nhân này dĩ nhiên không hề biết mặt một vị từng là đại thiếu gia của Cao gia mới nói với nàng như vậy. Mạnh Kỳ chờ đợi không chút nôn nóng. Dĩ nhiên y biết bản thân mình rời khỏi Vạn An này không phải ngày một ngày hai. Mọi người, mọi vật không còn như trước lại tốt đối với y trong ngày trở lại.
Mắt hạnh hướng đến y, Linh Nhi vẫn chưa thể nào trấn tĩnh được tâm mình. Nàng nên tươi cười đón y như một người xa lạ, hay là… Thật sự Linh Nhi không biết mình phải làm sao mới được khi y đang đứng ngay trước mặt mình như vậy. Lòng nàng giờ nửa như sống lại, nửa kia đau thương vô tận không tài nào che dấu. Mạnh Kỳ thật sự đang ở đây trước mắt nàng.
Phía sau vài bóng người bước ra. Cao Lưu cùng trưởng bối theo ra xem là vị Tống gia nào đến lập tức đều sững sờ khi trông thấy bóng dáng Mạnh Kỳ. Y hướng mắt trông lên, tuấn nhan tươi tỉnh xem ra đang vô cùng thích thú trước ánh mắt kinh hãi pha trộn ngạc nhiên của bọn họ.
Kể đến phải nói chính là Cao Lưu không hề muốn gặp lại y một chút nào. Hôm nay lại còn là ngày quan trọng để chiếm đoạt được Linh Nhi và gia sản này tại sao Mạnh Kỳ lại chọn đúng ngày như vậy để trở lại.
Thế là Cao Lưu không ngần ngại bước lên giơ tay chỉ thẳng mặt y…
- Ngươi còn dám vác mặt quay trở về đây nữa sao? Cao gia này vốn không tiếp đón ngươi nữa!
Đã chỉ ngay tận mặt như thế rồi, thể diện của y thật là khó giữ. Ấy thế lại càng khiến Liểu Thanh Thanh mỉm cười khúc khích vẫn đứng gần bên y. Linh Nhi trông ngay bàn tay cô nương ấy giữ tay của y, bộ dạng hai người nhìn trước nhìn sau hoàn toàn thân thiết.
Ban nảy gia nhân còn cho rằng là y dẫn theo cả thê tử. Trong lòng nàng chưa gì đã hoang mang chuyện thật xa vời khi hơn cả một năm rưỡi qua không biết quan hệ của hai người bọn họ đã tiến triển đến mức nào. Lẽ dĩ nhiên nàng biết rõ giữa mình và y đã không còn giữ được đơn thuần là người quen nữa rồi.
Mọi người đang căng thẳng trước sự trở về của Mạnh Kỳ là vậy nhưng Linh Nhi lại sớm miên man nghĩ sang chuyện khác. Mạnh Kỳ không tài nào giấu chút ý cười ngay khi được tiếp đón thô lỗ như thế…
- Ta là Tống Mạnh Kỳ chẳng nợ chẳng thiếu gì với Cao gia của các người cớ gì không được đến đây. E là có thêm mười Cao gia to hơn cũng chưa đủ vinh hạnh được ta đích thân đến bàn chuyện buôn bán đâu. Tốt nhất nên xem lại cách tiếp khách đi!
Cao Lưu và các trưởng bối giật mình khi nghe lời y nói. Mạnh Kỳ phong thái hơn người vẫn không suy giảm, thậm chí còn ngạo khí hơn xưa.
Linh Nhi vẫn đứng bình chân như vại từ lúc nàng ra đến sảnh chờ này. Mắt nàng không dám nhìn thẳng đến y, nhưng y ngược lại không ngần ngại hướng thẳng đến nàng bằng ánh mắt vô cùng khó đoán. Mạnh Kỳ dời bước đến gần hơn khiến không khí quanh nàng cạn sạch.
Nàng ngước nhìn y thật sự quá gần, hoàn toàn là thật chứ không phải lại là một cơn ác mộng… nàng không thể thở nổi nữa…
- Thanh Phong phường lần này muốn một lượng hàng lớn lụa sa thượng hạng của Cao gia xuất sang lang ban làm cống vật. Đây là một đề nghị hậu hĩnh, ta cũng không muốn tiểu thư từ chối việc làm ăn này với ta đâu.
Tuấn nhan điềm tĩnh đối diện với nàng. Nàng chẳng nghe thấu gì về việc kia bởi cách xưng hô xa lạ của y khiến nàng đột nhiên cũng tự hỏi trong lòng … Nàng giờ chỉ còn là Cao tiểu thư xa lạ với y như vậy thôi sao?
- Hết hồi 17 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook