Đổi Hồn
-
Chương 52
Sau ngày nghỉ dài Tết âm lịch là khai giảng học kì mới, Liễu Chân Nhã mang tâm tình phức tạp tới trường học, sau này cùng với Phó An Thành, Vương Cách Cách sớm chiều ở chung, thật sự là phiền toái.
Nhìn hai người kia thoải mái cùng bạn học chào hỏi, Liễu Chân Nhã rất muốn tiến lên hỏi bọn họ một tiếng đã mười tám tuổi rồi còn học trường cấp 3 không thấy xấu hổ sao? Cô là bởi vì mang thai sinh con nên không thể không lưu ban, hai người kia đều đã đi du học vài năm tại sao còn giáng cấp học lại lớp 10 một lần nữa?
Hai người kia bởi vì vấn đề tuổi và ngoại hình cao lớn nên bị giáo viên an bài ngồi ở hàng cuối cùng, cách Liễu Chân Nhã hai hàng. Liễu Chân Nhã quay đầu lại nhìn hai người một cái, vừa lúc đối diện khuôn mặt tươi cười của hai người, nhẹ kéo miệng cười rồi quay đầu lại. Quay đầu lại phát hiện sắc mặt Tiêu Lăng Xuân không phải tốt lắm, không khỏi tò mò nhìn hắn, “Anh làm sao vậy?”
Tiêu Lăng Xuân cũng nhìn chỗ ngồi phía sau một cái, sau đó trả lời Liễu Chân Nhã, nói: “Hai học sinh chuyển trường kia, nam sinh thì tôi không biết, nhưng nữ sinh kia là một phiền toái lớn.”
Liễu Chân Nhã vạn phần đồng ý với cách nói của Tiêu Lăng Xuân, chẳng những là một phiền toái lớn mà còn là một phiền toái siêu cấp lớn, “Anh quen Vương Cách Cách ?”
Trước lễ mừng năm mới còn nhìn thấy bọn họ day dưa ở trên đường.
“Lần trước tôi bị mấy người cười nhạo chính là bởi vì cô ta. Cô ta uống rượu rồi mê man ở ngoài cửa nhà tôi, tôi hảo tâm đem cô ta về nhà kết quả sau khi tỉnh cô ta lại đánh tôi một trận. Tính cách nữ sinh này thực làm người ta chán ghét,” Trong lời nói của Tiêu Lăng Xuân tràn ngập bất mãn và nén giận đối với Vương Cách Cách, “Lúc sau cô ta lại qua nhà của tôi vài lần, làm chút chuyện mạc danh kỳ diệu, nói vài câu mạc danh kỳ diệu, tôi và mẹ, bà ngoại cũng không thích nhìn thấy cô ấy, không thể tưởng tượng được giờ lại làm bạn học.”
Liễu Chân Nhã rất muốn biết cái gì gọi là “chuyện mạc danh kỳ diệu, câu mạc danh kỳ diệu” của Tiêu Lăng Xuân, nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Tiêu Lăng Xuân, vì thế nhịn không có hỏi, ngược lại căn cứ vào tình cảm bạn bè lại cảnh báo hắn, “Hai học sinh chuyển trường kia, nếu có có thể, tốt nhất là đừng có bất cứ quan hệ gì với bọn họ.”
“Lời kinh nghiệm?” Tiêu Lăng Xuân cổ quái hỏi.
Liễu Chân Nhã cười, không có phủ nhận, “Đúng là lời kinh nghiệm. Tôi và bọn họ cũng coi là thanh mai trúc mã, bất quá ở trong mắt bọn họ đại khái tôi chỉ có thể xem như là bại tướng dưới tay hoặc là món đồ chơi của bọn họ… Dù sao nên cẩn thận, đó là hai người tính kế người khác siêu cấp.”
Tiêu Lăng Xuân tay nâng cằm không nói nữa.
Liễu Chân Nhã cũng trầm mặc không nói, nghĩ đại khái Tiêu Lăng Xuân đã gặp phải Vương Cách Cách, muốn thoát khỏi cô ta sợ là đã không kịp… Còn có bản thân mình, hai người kia không phải là bởi vì cô mới giáng cấp đến lớp này học chứ? Cô có sức quyến rũ lớn như vậy sao?
Một ngày học trôi qua, nghi hoặc trong lòng Liễu Chân Nhã càng ngày càng nhiều. Bởi vì Phó An Thành và Vương Cách Cách không có ở trước mặt bạn học biểu hiện ra đã từng quen biết cô một chút nào, nhưng kể từ đó, Liễu Chân Nhã liền càng không rõ bọn họ tiếp cận cô rốt cuộc có mục đích gì.
Tan học, Liễu Chân Nhã theo thói quen kêu Tiêu Lăng Xuân một tiếng, “Tiêu Lăng Xuân, đi thôi.” Nhà hai người cùng hướng, bởi vậy phần lớn thời gian sau khi tan học hai người đều cùng đi.
Nhưng một tiếng kêu này, bạn học biết chuyện không có phản ứng gì khác, Vương Cách Cách và Phó An Thành yên lặng ngồi ở phía sau lại dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Liễu Chân Nhã, đặc biệt là Vương Cách Cách, ánh mắt đánh giá Liễu Chân Nhã nóng rực có thể so với mặt trời, cho đến khi đi ra khỏi phòng học, Liễu Chân Nhã còn cảm thấy lửa bừng bừng ở phía sau lưng.
Nhớ tới Tiêu Lăng Xuân cùng Vương Cách Cách là bởi vì Vương Cách Cách uống say mà quen biết, lại nghĩ tới trước lễ mừng năm mới nhìn thấy một màn Vương Cách Cách cùng Tiêu Lăng Xuân trò chuyện với nhau ở trên đường kia, Liễu Chân Nhã không khỏi lẩm bẩm nói: “Không phải là Vương Cách Cách thích Tiêu Lăng Xuân chứ?” Có lẽ như vậy có thể giải thích được nguyên nhân lưu ban của Vương Cách Cách và Phó An Thành, cô đã nói mà, cô còn không có sức quyến rũ lớn như vậy làm cho hai tên hầu tinh lưu ban vì cô.
“Nói cái gì đó?” Tiêu Lăng Xuân không có nghe được câu Liễu Chân Nhã ngậm trong miệng.
Liễu Chân Nhã quay đầu, thương xót nhìn Tiêu Lăng Xuân nói: “Bạn học Tiêu Lăng Xuân, về sau phải vất vả anh.” Cô đã khẳng định Tiêu Lăng Xuân mới là nguyên nhân hàng đầu khiến Vương Cách Cách lưu ban, về phần Phó An Thành, phỏng chừng là đi theo Vương Cách Cách. Trong trí nhớ, quan hệ giữa Phó An Thành và Vương Cách Cách giống như Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn, bất cứ lúc nào Phó An Thành cũng che chở Vương Cách Cách trong vùng đất của mình, cho nên Vương Cách Cách mới có thể bá đạo chẳng kiêng nể như vậy.
Tiêu Lăng Xuân không hiểu cho nên hỏi, “Vất vả tôi cái gì?”
Há miệng thở dốc, Liễu Chân Nhã giống như trêu ghẹo giống như đồng tình nói: “Anh đang gặp đào hoa.”
Tiêu Lăng Xuân trừng mắt Liễu Chân Nhã một cái, “Nhàm chán.”
Đi đến cửa khu biệt thự Thanh Uyển, Liễu Chân Nhã cùng Tiêu Lăng Xuân chia tay, một đi đến ngôi nhà mình đang dạy thêm, một về nhà đưa con đi thuật quán.
Buổi tối về nhà cùng Trang Nhĩ Ngôn nói chuyện Phó An Thành và Vương Cách Cách, Trang Nhĩ Ngôn trầm mặc nửa ngày sau mới nghiêm mặt nói: “Suy nghĩ của hai đứa nó, bất quá chỉ là em đoán, về sau chỉ cần cùng bọn họ duy trì quan hệ bạn học bình thường thôi, không nóng cũng không lạnh.”
Liễu Chân Nhã cũng không nói ra suy đoán Vương Cách Cách coi trọng Tiêu Lăng Xuân, nếu như nói ra, cô khẳng định Trang Nhĩ Ngôn lập tức bảo cô bình thường ít cùng Tiêu Lăng Xuân tiếp xúc, đừng tưởng rằng cô không thấy hắn đối với Tiêu Lăng Xuân có địch ý rất sâu.
“Ai nha, Liễu Liễu, nếu em không thích Phó An Thành và Vương Cách Cách, vậy thường ngày có thể mang anh theo trên người, nếu có việc gì, anh có thể giúp em ra chủ ý.”
Trang Nhĩ Ngôn hai mắt quay tròn, nụ cười sáng lạn mang theo một tia nịnh nọt.
“Mang anh theo trên người?” Lúc đầu còn không có hiểu được ý tứ những lời này, khi nhìn đến nụ cười của Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã chỉ có thể tán thưởng người này thực biết đánh rắn tùy côn, “Anh muốn giống như chú Triển, ban ngày tránh ở trong ngọc thạch?”
Từ khi quen biết chú Triển, vô số lần lúc nửa đêm Trang Nhĩ Ngôn bay tới nhà chú Triển, cùng chú Triển nói chuyện phiếm. Chú Triển đã không chỉ một lần nói với Liễu Chân Nhã oán giận Trang Nhĩ Ngôn ảnh hưởng đến ông và mẹ Triển gặp gỡ trong mộng.
“Hắc hắc…” Tựa như mèo con làm nũng đòi cưng chìu, Trang Nhĩ Ngôn đem mặt dán trên mặt Liễu Chân Nhã cọ nhẹ, “Chú Triển nói ngọc đối quỷ mới có lợi, hơn nữa, ban ngày mọi người đều có chuyện làm, để một mình anh ở nhà thật nhàm chán. Anh nói anh đi tìm Ngọc tiểu thư, em lại không muốn anh đi quấy rầy cô ấy.”
Liễu Chân Nhã quay đầu, chị Ngọc ở Noãn viên tu luyện, chính là cho hắn đi ra ngoài tìm hắn cũng tìm không thấy a. “Chờ chị Ngọc xử lý xong việc riêng của chị ấy, chị ấy sẽ tới tìm tôi, đến lúc đó chị ấy sẽ cùng chúng ta sống chung.”
Trang Nhĩ Ngôn căn bản không thèm để ý việc Ngọc Tấn Ngâm có thể đến ở biệt thự Liễu gia hay không, hắn nhắc tới chú Triển, Ngọc Tấn Ngâm bất quá là vì muốn Liễu Chân Nhã mang hắn theo trên người, đã có Tiêu Lăng Xuân ở một bên như hổ rình mồi không nói, hiện tại lại thêm Phó An Thành không rõ mục đích, Liễu Liễu bị sói vây quanh quá nguy hiểm, hắn sao có thể không theo bảo hộ bên người? “Liễu Liễu, em cũng tìm khối ngọc thạch để anh ở bên trong được không? Em xem, anh ở trong nhà nhàm chán, đi theo bên cạnh em, anh còn có thể giúp em nhìn rõ Phó An Thành a.”
Liễu Chân Nhã còn thật sự suy tính đề nghị của Trang Nhĩ Ngôn, không biết là Phó An Thành là người như thế nào, cô thực rất không thích Phó An Thành người này, nói không dễ nghe là, cô thậm chí sợ hãi Phó An Thành, cảm thấy người này quá nguy hiểm, hắn xuất hiện sẽ gây cho cô một ít tai nạn không thể tưởng được.
“Vậy được rồi, tôi sẽ mau chóng tìm khối ngọc thạch cư trú cho anh, bất quá, đầu tiên là phải nói trước, ban ngày khi tôi đi học, anh không thể quấy rầy tôi học nha.” Liễu Chân Nhã nói lời này đồng thời nhớ tới tình cảnh khủng bố trước kia bị chú Triển ngày đêm dây dưa, một lần còn bị bạn học cho rằng cô có bệnh, cô cũng không muốn lại bị hiểu lầm một lần nữa.
Trang Nhĩ Ngôn nhấc tay, cợt nhả chào theo nghi thức quân đội, “Cam đoan không quấy rầy em học.”
Liên tiếp vài ngày, Vương Cách Cách và Phó An Thành cùng đại đa số bạn học cùng lớp quen biết, cùng Liễu Chân Nhã lại thủy chung chỉ ở giai đoạn gặp mặt gật đầu. Như vậy vài lần, Liễu Chân Nhã liền như cá bị bỏ nồi chảo, cả người khó chịu, rõ ràng chính là người quen lại làm bộ như không quen, Phó An Thành cùng Vương Cách Cách rốt cuộc muốn làm gì hả?
Ngay khi Liễu Chân Nhã nhịn không được muốn chủ động mở miệng đi hỏi hai người, Vương Cách Cách mang nụ cười hữu hảo đứng ở cạnh bàn của Liễu Chân Nhã. Liễu Chân Nhã có điểm đề phòng nhìn chằm chằm Vương Cách Cách, kết quả Vương Cách Cách người ta không lưu cho cô một ánh mắt, mà là quyến rũ lại ẩn tình cười với người cô ngồi cùng bàn, Tiêu Lăng Xuân, “Tiêu Lăng Xuân, em là vì anh mới đến trường này học, anh có vui hay không?”
Vừa mở miệng chính là câu nói kinh hãi như vậy, Liễu Chân Nhã trừng lớn mắt tỏ vẻ khiếp sợ.
Tiêu Lăng Xuân rõ ràng cũng sửng sốt, nhưng sau một cái chớp mắt liền khôi phục bình tĩnh thản nhiên hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Vương Cách Cách mím môi mềm mại ngọt ngào mỉm cười, “Trước đó em nói anh làm bạn trai em, anh không đáp ứng, không còn biện pháp, em chỉ đành dùng phương pháp thiên thời, địa lợi làm anh đáp ứng thôi.”
A a, thổ lộ chân tình! Liễu Chân Nhã cùng mấy bạn học không hẹn mà cùng bắt tay nắm thành quyền đặt ở ngực.
Tiêu Lăng Xuân không nói chuyện, chỉ là hơi hơi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Vương Cách Cách cười đến ngọt ngào, đáy mắt đạm mạc thấu tình đạt lý.
“Ai nha, em nói, em đặt biệt lưu ban chuyển trường vì anh, một chút anh cũng không cảm động sao?” Giống như không thấy vẻ mặt đạm mạc của Tiêu Lăng Xuân, Vương Cách Cách cứ thế nói ra tâm tình bản thân, bạn học chung quanh cũng nghe đến nuốt nước miếng. Tục ngữ nói “Nam truy nữ cách tầng núi, nữ truy nam cách tầng sa”, tiết mục con gái chủ động theo đuổi con trai ở xã hội hiện đại có thể nói là lúc nào cũng có thể trình diễn, nhưng giống như vậy, thổ lộ cứ như đùa giỡn trước mặt nhiều người như vậy quả nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Bạn học Vương Cách Cách, hành vi của cô đã tạo phức tạp cho tôi.” Bạn học Tiêu Lăng Xuân là một người định lực rất mạnh, Vương Cách Cách thổ lộ không làm cho vẻ mặt nghiêm túc của hắn biến mất một chút ít.
“Chân Nhã, hai ta đổi chỗ ngồi được không? Hai ta giao tình nhiều năm, cô sẽ không đáp ứng thỉnh cầu này của tôi chứ?” Vương Cách Cách đột nhiên cúi đầu nói với Liễu Chân Nhã như thói quen, giọng điệu tựa như cô ta vẫn là bạn tốt ở bên cạnh Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã trừng mắt nhìn, nhìn Vương Cách Cách cười tủm tỉm, nhìn lại Tiêu Lăng Xuân không khác cái máy lạnh lắm, mắt híp lại hình bán nguyệt, “Làm lớp phó, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ nói cho cô biết, không có được sự đồng ý của chủ nhiệm lớp, học sinh không thể loạn đổi vị trí. Thật có lỗi, làm bạn bè nhiều năm, tôi cũng hy vọng đường tình của cô có thể thuận lợi, nhưng tôi là lớp phó chỉ có thể làm theo nguyên tắc.”
Chớp mắt khóe miệng tươi cười của Vương Cách Cách tan biến, Liễu Chân Nhã thề trong mắt cô ta hiện lên một tia hào quang không khác xa sát khí trong truyền thuyết, trong lòng càng khẳng định Vương Cách Cách cùng Phó An Thành lần này trở về có một phần mục đích là cô, cô cũng không tin loại người của Vương Cách Cách sẽ thiệt tình thích Tiêu Lăng Xuân. Không phải cô xem thường Tiêu Lăng Xuân, mà là hiểu rất rõ phẩm chất tính cách của con người Vương Cách Cách, cô ta đối với Tiêu Lăng Xuân giỏi nhất chỉ là chinh phục mới lạ, đại khái bởi vì Tiêu Lăng Xuân là người đầu tiên không thèm để ý sắc đẹp của cô còn đánh cô đi.
Nghĩ đến đây, Liễu Chân Nhã lặng lẽ thở dài, Vương Cách Cách còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất vẫn là Phó An Thành đang bất động thanh sắc, thật muốn nhanh biết mục đích của bọn họ.
Liễu Chân Nhã cùng Vương Cách Cách lần đầu tiên giao phong liền chấm dứt bình thường như vậy, lại cấp bạn học cùng lớp vô số khả năng để đoán, ít nhất ngày hôm sau khi đi học, ánh mắt bạn học nhìn cô, Tiêu Lăng Xuân cùng Vương Cách Cách phá lệ nhiệt liệt, tuyệt.
Liễu Chân Nhã tay trái nâng cằm, tay phải không ngừng xoay cây bút đen, hai mắt híp lại, che dấu ánh sáng lưu động trong mắt. Phó An Thành cùng Vương Cách Cách sẽ không vô duyên vô cớ nhằm vào cô, như vậy trước đây ở đâu mà chọc tới bọn họ, nhưng rốt cuộc vì sao Phó An Thành, Vương Cách Cách cứ chỉnh cô như vậy? Ở thời điểm cô tỉnh tỉnh mê mê thì coi cô như món đồ chơi tiêu khiển, hiện tại lại không ngừng thử cô… Đúng vậy, Liễu Chân Nhã hoài nghi Vương Cách Cách cùng Tiêu Lăng Xuân dây dưa không rõ đều là vì thử cô. Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng là không riêng bản thân cô, ngay cả Trang Nhĩ Ngôn cũng cho là như thế…
Đang xoay bút, Liễu Chân Nhã nghĩ nghĩ. Từ khi mọi người quen biết lẫn nhau, đến chậm rãi biến thành bạn bè có thể xuất đầu giúp đỡ đối phương, cho đến khi mấy người cấu kết với nhau làm việc xấu, cuối cùng đều tự tách ra… Trong lúc đó, Liễu Chân Nhã có thể thề cô chưa từng làm qua chuyện có lỗi với Vương Cách Cách cùng Phó An Thành. Không phải bởi vì duyên cớ của chính bản thân cô, sẽ không là nguyên nhân ở bậc cha chú đi…
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, đích thị là Liễu Kiến Thành cùng Dương Chi Lan lúc trẻ tuổi đã làm chuyện gì có lỗi với người nhà của Vương Cách Cách, Phó An Thành, cho nên hai người trả thù ở trên người cô.
Nằm trên bàn, Liễu Chân Nhã khẽ đảo mắt, đáy mắt là buồn rầu thật sâu. Nói Phó An Thành, Vương Cách Cách phải trả thù ở trên người cô, vậy tại sao Phó An Thành lại cho cô hai mươi vạn? Tuy rằng trên danh nghĩa nói là để nuôi dưỡng Giang Thành, nhưng quyền sử dụng thủy chung ở trên tay của cô. Hơn nữa, cô chỉ là một đứa con gái cha mẹ không cần, tìm cô trả thù căn bản sẽ không làm cho cha Liễu, mẹ Dương có cái gì không thoải mái đi? Rõ ràng Liễu Trân Trân, một cái bia ngắm lớn như vậy dựng thẳng ở đó cũng không dùng, chẳng lẽ đơn giản là trên người cô đồng thời có dòng máu của Liễu Kiến Thành cùng Dương Chi Lan?
Khi đang phiền não muốn cào tóc, Tiêu Lăng Xuân đột nhiên tới gần cô nhẹ giọng nói: “Liễu Chân Nhã, trong khoảng thời gian này cẩn thận một chút.”
“Làm sao vậy?” Quay đầu rất nhanh, Liễu Chân Nhã cũng nhỏ giọng hỏi.
“Mấy ngày gần đây tôi bị người ta theo dõi. Đêm qua, mẹ tôi nói mấy bác sĩ bệnh viện nơi bà ngoại tôi chữa bệnh không chế tạo ra được nước thuốc trị ung thư, mấy ngày nay lại chạy tới nhà tôi nói chuyện, thuận tiện còn hỏi han tình hình bạn bè nhà chúng tôi, đặc biệt là tôi. Tôi lo lắng này mấy bác sĩ đã nhận ra chuyện gì.”
“Thật sự là đáng ghét, hết chuyện này tới chuyện khác. Anh xác định theo dõi anh là người của bệnh viện?” Nếu thật sự là người của bệnh viện Liễu Chân Nhã thật không lo lắng chút nào, bởi vì cô có thể cam đoan những người đó cái gì cũng tra không được, sợ là sợ người theo dõi có liên quan đến Phó An Thành, Vương Cách Cách.
“Tôi không dám khẳng định, tôi…”
Liễu Trân Trân khóc chạy vào phòng học chặn Liễu Chân Nhã cùng Tiêu Lăng Xuân đang bí mật nói chuyện, hai mắt đỏ bừng làm cho cô thoạt nhìn giống như con thỏ con đáng thương.
Thấy Liễu Trân Trân khóc thương tâm, Liễu Chân Nhã tâm thần chấn động, đáy lòng có dự cảm, Liễu thị cùng Dương thị sợ là hoàn toàn bị Giang Thành cùng Trang Nhĩ Ngôn chơi đến phá sản.
Sau khi tan học, Liễu Chân Nhã cho Tiêu Lăng Xuân một cái ánh mắt “bản thân cẩn thận”, sau đó nắm túi sách chạy về nhà.
Về đến nhà trước hết cho Trang Nhĩ Ngôn một nhiệm vụ, “Nhĩ Ngôn, có người theo dõi Tiêu Lăng Xuân, phiền anh đi xem rõ người theo dõi là ai, có ác ý hay không.”
Vẻ mặt Trang Nhĩ Ngôn không muốn, hắn sao phải đi trợ giúp tình địch của mình?
Nhìn thấy Trang Nhĩ Ngôn không muốn, Liễu Chân Nhã lấy lợi dụ, “Chị Ngọc sắp đến ở nhà của chúng ta, chờ chị ấy đến, tôi sẽ nhờ chị ấy làm một khối ngọc thạch cư trù thật tốt cho anh.”
Trang Nhĩ Ngôn tâm không cam lòng không muốn đồng ý, “Hừ, được rồi, chờ sắc trời tối xuống anh sẽ đến nhà hắn.”
Liễu Chân Nhã vừa lòng gật đầu, bất luận là người bệnh viện nhân hay là Phó An Thành, Vương Cách Cách, cô cũng không hy vọng Tiêu Lăng Xuân bởi vì cô mà có chuyện, “Nhĩ Ngôn, có phải anh và Giang Thành chỉnh Dương thị, Liễu thị đến phá sản hay không?”
Trang Nhĩ Ngôn vẻ mặt kiêu ngạo cười, “Anh và Giang Thành đã chơi hơn một tháng, cảm thấy không còn ý nghĩa đã thu tay.” Ngụ ý chính là “Liễu thị, Dương thị chính là bị chúng ta chơi đến phá sản”.
Hiện tại Liễu Chân Nhã đối với Liễu thị, Dương thị hoàn toàn không có cảm tình, cho dù phá sản cũng không thể làm cho tâm Liễu Chân Nhã có một tia dao động, “Làm sạch sẽ tí đi, đừng để cho người Dương thị, Liễu thị hoặc cục công an tìm đến đây.”
Trang Nhĩ Ngôn cười không nói, bên ngoài hắn phá sụp bao nhiêu xí nghiệp lớn cũng không bị người ta bắt lấy một chút sơ hở, Dương thị, Liễu thị nho nhỏ sao đáng nói đến!
“Mẹ, con rất lợi hại, sẽ không bị người ta bắt được.” Giang Thành đứng ở trước mặt Liễu Chân Nhã ưỡn ngực, hắn đã lớn, có thể bảo hộ mẹ.
“Mẹ, Vương Cách Cách kia còn nhằm vào mẹ sao?” So sánh với chuyện Liễu thị, Dương thị phá sản, Noãn Noãn càng quan tâm mẹ mình có còn bị vây trong căm thù của Vương Cách Cách hay không.
“Bên ngoài thì không có nhằm vào, ngầm…” Nói đến Vương Cách Cách cùng Phó An Thành, Liễu Chân Nhã liền oán niệm không thôi. Hai vị này giống như biết Liễu Chân Nhã đối với bọn họ có phòng bị, bình thường ít tiếp xúc với Liễu Chân Nhã, thậm chí ngay cả nói cũng ít nhất, nhưng dù vậy, ánh mắt của bọn họ thời thời khắc khắc nghiền ngẩm trên người Liễu Chân Nhã làm cho cô biết bọn họ là lai giả bất thiện. “Nhĩ Ngôn, không phải tôi nói anh nghĩ lại giùm tôi, tôi cùng bọn họ có hận thù gì, hoặc là hai nhà Dương Liễu cùng hai nhà Phó, Vương có hận thù gì sao? Nhớ được cái gì không?”
Trang Nhĩ Ngôn lắc đầu, “Tuy rằng quá khứ thời gian cùng bọn họ lui tới cũng coi như nhiều, nhưng miệng hai người này so với vỏ trai còn cứng hơn, ngoại trừ anh biết ba Phó An Thành là bí thư thành ủy, ba Vương Cách Cách là thị trưởng, chuyện khác về gia đình hai người bọn họ anh hoàn toàn không biết gì cả.”
“Thật sự là đáng ghét,” Liễu Chân Nhã rốt cục như phát điên cào tóc mình, “Vì sao đi học cũng không yên ổn?” Cô muốn ngày an ổn bình tĩnh mà cũng khó như vậy sao?
Nhìn hai người kia thoải mái cùng bạn học chào hỏi, Liễu Chân Nhã rất muốn tiến lên hỏi bọn họ một tiếng đã mười tám tuổi rồi còn học trường cấp 3 không thấy xấu hổ sao? Cô là bởi vì mang thai sinh con nên không thể không lưu ban, hai người kia đều đã đi du học vài năm tại sao còn giáng cấp học lại lớp 10 một lần nữa?
Hai người kia bởi vì vấn đề tuổi và ngoại hình cao lớn nên bị giáo viên an bài ngồi ở hàng cuối cùng, cách Liễu Chân Nhã hai hàng. Liễu Chân Nhã quay đầu lại nhìn hai người một cái, vừa lúc đối diện khuôn mặt tươi cười của hai người, nhẹ kéo miệng cười rồi quay đầu lại. Quay đầu lại phát hiện sắc mặt Tiêu Lăng Xuân không phải tốt lắm, không khỏi tò mò nhìn hắn, “Anh làm sao vậy?”
Tiêu Lăng Xuân cũng nhìn chỗ ngồi phía sau một cái, sau đó trả lời Liễu Chân Nhã, nói: “Hai học sinh chuyển trường kia, nam sinh thì tôi không biết, nhưng nữ sinh kia là một phiền toái lớn.”
Liễu Chân Nhã vạn phần đồng ý với cách nói của Tiêu Lăng Xuân, chẳng những là một phiền toái lớn mà còn là một phiền toái siêu cấp lớn, “Anh quen Vương Cách Cách ?”
Trước lễ mừng năm mới còn nhìn thấy bọn họ day dưa ở trên đường.
“Lần trước tôi bị mấy người cười nhạo chính là bởi vì cô ta. Cô ta uống rượu rồi mê man ở ngoài cửa nhà tôi, tôi hảo tâm đem cô ta về nhà kết quả sau khi tỉnh cô ta lại đánh tôi một trận. Tính cách nữ sinh này thực làm người ta chán ghét,” Trong lời nói của Tiêu Lăng Xuân tràn ngập bất mãn và nén giận đối với Vương Cách Cách, “Lúc sau cô ta lại qua nhà của tôi vài lần, làm chút chuyện mạc danh kỳ diệu, nói vài câu mạc danh kỳ diệu, tôi và mẹ, bà ngoại cũng không thích nhìn thấy cô ấy, không thể tưởng tượng được giờ lại làm bạn học.”
Liễu Chân Nhã rất muốn biết cái gì gọi là “chuyện mạc danh kỳ diệu, câu mạc danh kỳ diệu” của Tiêu Lăng Xuân, nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Tiêu Lăng Xuân, vì thế nhịn không có hỏi, ngược lại căn cứ vào tình cảm bạn bè lại cảnh báo hắn, “Hai học sinh chuyển trường kia, nếu có có thể, tốt nhất là đừng có bất cứ quan hệ gì với bọn họ.”
“Lời kinh nghiệm?” Tiêu Lăng Xuân cổ quái hỏi.
Liễu Chân Nhã cười, không có phủ nhận, “Đúng là lời kinh nghiệm. Tôi và bọn họ cũng coi là thanh mai trúc mã, bất quá ở trong mắt bọn họ đại khái tôi chỉ có thể xem như là bại tướng dưới tay hoặc là món đồ chơi của bọn họ… Dù sao nên cẩn thận, đó là hai người tính kế người khác siêu cấp.”
Tiêu Lăng Xuân tay nâng cằm không nói nữa.
Liễu Chân Nhã cũng trầm mặc không nói, nghĩ đại khái Tiêu Lăng Xuân đã gặp phải Vương Cách Cách, muốn thoát khỏi cô ta sợ là đã không kịp… Còn có bản thân mình, hai người kia không phải là bởi vì cô mới giáng cấp đến lớp này học chứ? Cô có sức quyến rũ lớn như vậy sao?
Một ngày học trôi qua, nghi hoặc trong lòng Liễu Chân Nhã càng ngày càng nhiều. Bởi vì Phó An Thành và Vương Cách Cách không có ở trước mặt bạn học biểu hiện ra đã từng quen biết cô một chút nào, nhưng kể từ đó, Liễu Chân Nhã liền càng không rõ bọn họ tiếp cận cô rốt cuộc có mục đích gì.
Tan học, Liễu Chân Nhã theo thói quen kêu Tiêu Lăng Xuân một tiếng, “Tiêu Lăng Xuân, đi thôi.” Nhà hai người cùng hướng, bởi vậy phần lớn thời gian sau khi tan học hai người đều cùng đi.
Nhưng một tiếng kêu này, bạn học biết chuyện không có phản ứng gì khác, Vương Cách Cách và Phó An Thành yên lặng ngồi ở phía sau lại dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Liễu Chân Nhã, đặc biệt là Vương Cách Cách, ánh mắt đánh giá Liễu Chân Nhã nóng rực có thể so với mặt trời, cho đến khi đi ra khỏi phòng học, Liễu Chân Nhã còn cảm thấy lửa bừng bừng ở phía sau lưng.
Nhớ tới Tiêu Lăng Xuân cùng Vương Cách Cách là bởi vì Vương Cách Cách uống say mà quen biết, lại nghĩ tới trước lễ mừng năm mới nhìn thấy một màn Vương Cách Cách cùng Tiêu Lăng Xuân trò chuyện với nhau ở trên đường kia, Liễu Chân Nhã không khỏi lẩm bẩm nói: “Không phải là Vương Cách Cách thích Tiêu Lăng Xuân chứ?” Có lẽ như vậy có thể giải thích được nguyên nhân lưu ban của Vương Cách Cách và Phó An Thành, cô đã nói mà, cô còn không có sức quyến rũ lớn như vậy làm cho hai tên hầu tinh lưu ban vì cô.
“Nói cái gì đó?” Tiêu Lăng Xuân không có nghe được câu Liễu Chân Nhã ngậm trong miệng.
Liễu Chân Nhã quay đầu, thương xót nhìn Tiêu Lăng Xuân nói: “Bạn học Tiêu Lăng Xuân, về sau phải vất vả anh.” Cô đã khẳng định Tiêu Lăng Xuân mới là nguyên nhân hàng đầu khiến Vương Cách Cách lưu ban, về phần Phó An Thành, phỏng chừng là đi theo Vương Cách Cách. Trong trí nhớ, quan hệ giữa Phó An Thành và Vương Cách Cách giống như Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn, bất cứ lúc nào Phó An Thành cũng che chở Vương Cách Cách trong vùng đất của mình, cho nên Vương Cách Cách mới có thể bá đạo chẳng kiêng nể như vậy.
Tiêu Lăng Xuân không hiểu cho nên hỏi, “Vất vả tôi cái gì?”
Há miệng thở dốc, Liễu Chân Nhã giống như trêu ghẹo giống như đồng tình nói: “Anh đang gặp đào hoa.”
Tiêu Lăng Xuân trừng mắt Liễu Chân Nhã một cái, “Nhàm chán.”
Đi đến cửa khu biệt thự Thanh Uyển, Liễu Chân Nhã cùng Tiêu Lăng Xuân chia tay, một đi đến ngôi nhà mình đang dạy thêm, một về nhà đưa con đi thuật quán.
Buổi tối về nhà cùng Trang Nhĩ Ngôn nói chuyện Phó An Thành và Vương Cách Cách, Trang Nhĩ Ngôn trầm mặc nửa ngày sau mới nghiêm mặt nói: “Suy nghĩ của hai đứa nó, bất quá chỉ là em đoán, về sau chỉ cần cùng bọn họ duy trì quan hệ bạn học bình thường thôi, không nóng cũng không lạnh.”
Liễu Chân Nhã cũng không nói ra suy đoán Vương Cách Cách coi trọng Tiêu Lăng Xuân, nếu như nói ra, cô khẳng định Trang Nhĩ Ngôn lập tức bảo cô bình thường ít cùng Tiêu Lăng Xuân tiếp xúc, đừng tưởng rằng cô không thấy hắn đối với Tiêu Lăng Xuân có địch ý rất sâu.
“Ai nha, Liễu Liễu, nếu em không thích Phó An Thành và Vương Cách Cách, vậy thường ngày có thể mang anh theo trên người, nếu có việc gì, anh có thể giúp em ra chủ ý.”
Trang Nhĩ Ngôn hai mắt quay tròn, nụ cười sáng lạn mang theo một tia nịnh nọt.
“Mang anh theo trên người?” Lúc đầu còn không có hiểu được ý tứ những lời này, khi nhìn đến nụ cười của Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã chỉ có thể tán thưởng người này thực biết đánh rắn tùy côn, “Anh muốn giống như chú Triển, ban ngày tránh ở trong ngọc thạch?”
Từ khi quen biết chú Triển, vô số lần lúc nửa đêm Trang Nhĩ Ngôn bay tới nhà chú Triển, cùng chú Triển nói chuyện phiếm. Chú Triển đã không chỉ một lần nói với Liễu Chân Nhã oán giận Trang Nhĩ Ngôn ảnh hưởng đến ông và mẹ Triển gặp gỡ trong mộng.
“Hắc hắc…” Tựa như mèo con làm nũng đòi cưng chìu, Trang Nhĩ Ngôn đem mặt dán trên mặt Liễu Chân Nhã cọ nhẹ, “Chú Triển nói ngọc đối quỷ mới có lợi, hơn nữa, ban ngày mọi người đều có chuyện làm, để một mình anh ở nhà thật nhàm chán. Anh nói anh đi tìm Ngọc tiểu thư, em lại không muốn anh đi quấy rầy cô ấy.”
Liễu Chân Nhã quay đầu, chị Ngọc ở Noãn viên tu luyện, chính là cho hắn đi ra ngoài tìm hắn cũng tìm không thấy a. “Chờ chị Ngọc xử lý xong việc riêng của chị ấy, chị ấy sẽ tới tìm tôi, đến lúc đó chị ấy sẽ cùng chúng ta sống chung.”
Trang Nhĩ Ngôn căn bản không thèm để ý việc Ngọc Tấn Ngâm có thể đến ở biệt thự Liễu gia hay không, hắn nhắc tới chú Triển, Ngọc Tấn Ngâm bất quá là vì muốn Liễu Chân Nhã mang hắn theo trên người, đã có Tiêu Lăng Xuân ở một bên như hổ rình mồi không nói, hiện tại lại thêm Phó An Thành không rõ mục đích, Liễu Liễu bị sói vây quanh quá nguy hiểm, hắn sao có thể không theo bảo hộ bên người? “Liễu Liễu, em cũng tìm khối ngọc thạch để anh ở bên trong được không? Em xem, anh ở trong nhà nhàm chán, đi theo bên cạnh em, anh còn có thể giúp em nhìn rõ Phó An Thành a.”
Liễu Chân Nhã còn thật sự suy tính đề nghị của Trang Nhĩ Ngôn, không biết là Phó An Thành là người như thế nào, cô thực rất không thích Phó An Thành người này, nói không dễ nghe là, cô thậm chí sợ hãi Phó An Thành, cảm thấy người này quá nguy hiểm, hắn xuất hiện sẽ gây cho cô một ít tai nạn không thể tưởng được.
“Vậy được rồi, tôi sẽ mau chóng tìm khối ngọc thạch cư trú cho anh, bất quá, đầu tiên là phải nói trước, ban ngày khi tôi đi học, anh không thể quấy rầy tôi học nha.” Liễu Chân Nhã nói lời này đồng thời nhớ tới tình cảnh khủng bố trước kia bị chú Triển ngày đêm dây dưa, một lần còn bị bạn học cho rằng cô có bệnh, cô cũng không muốn lại bị hiểu lầm một lần nữa.
Trang Nhĩ Ngôn nhấc tay, cợt nhả chào theo nghi thức quân đội, “Cam đoan không quấy rầy em học.”
Liên tiếp vài ngày, Vương Cách Cách và Phó An Thành cùng đại đa số bạn học cùng lớp quen biết, cùng Liễu Chân Nhã lại thủy chung chỉ ở giai đoạn gặp mặt gật đầu. Như vậy vài lần, Liễu Chân Nhã liền như cá bị bỏ nồi chảo, cả người khó chịu, rõ ràng chính là người quen lại làm bộ như không quen, Phó An Thành cùng Vương Cách Cách rốt cuộc muốn làm gì hả?
Ngay khi Liễu Chân Nhã nhịn không được muốn chủ động mở miệng đi hỏi hai người, Vương Cách Cách mang nụ cười hữu hảo đứng ở cạnh bàn của Liễu Chân Nhã. Liễu Chân Nhã có điểm đề phòng nhìn chằm chằm Vương Cách Cách, kết quả Vương Cách Cách người ta không lưu cho cô một ánh mắt, mà là quyến rũ lại ẩn tình cười với người cô ngồi cùng bàn, Tiêu Lăng Xuân, “Tiêu Lăng Xuân, em là vì anh mới đến trường này học, anh có vui hay không?”
Vừa mở miệng chính là câu nói kinh hãi như vậy, Liễu Chân Nhã trừng lớn mắt tỏ vẻ khiếp sợ.
Tiêu Lăng Xuân rõ ràng cũng sửng sốt, nhưng sau một cái chớp mắt liền khôi phục bình tĩnh thản nhiên hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Vương Cách Cách mím môi mềm mại ngọt ngào mỉm cười, “Trước đó em nói anh làm bạn trai em, anh không đáp ứng, không còn biện pháp, em chỉ đành dùng phương pháp thiên thời, địa lợi làm anh đáp ứng thôi.”
A a, thổ lộ chân tình! Liễu Chân Nhã cùng mấy bạn học không hẹn mà cùng bắt tay nắm thành quyền đặt ở ngực.
Tiêu Lăng Xuân không nói chuyện, chỉ là hơi hơi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Vương Cách Cách cười đến ngọt ngào, đáy mắt đạm mạc thấu tình đạt lý.
“Ai nha, em nói, em đặt biệt lưu ban chuyển trường vì anh, một chút anh cũng không cảm động sao?” Giống như không thấy vẻ mặt đạm mạc của Tiêu Lăng Xuân, Vương Cách Cách cứ thế nói ra tâm tình bản thân, bạn học chung quanh cũng nghe đến nuốt nước miếng. Tục ngữ nói “Nam truy nữ cách tầng núi, nữ truy nam cách tầng sa”, tiết mục con gái chủ động theo đuổi con trai ở xã hội hiện đại có thể nói là lúc nào cũng có thể trình diễn, nhưng giống như vậy, thổ lộ cứ như đùa giỡn trước mặt nhiều người như vậy quả nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Bạn học Vương Cách Cách, hành vi của cô đã tạo phức tạp cho tôi.” Bạn học Tiêu Lăng Xuân là một người định lực rất mạnh, Vương Cách Cách thổ lộ không làm cho vẻ mặt nghiêm túc của hắn biến mất một chút ít.
“Chân Nhã, hai ta đổi chỗ ngồi được không? Hai ta giao tình nhiều năm, cô sẽ không đáp ứng thỉnh cầu này của tôi chứ?” Vương Cách Cách đột nhiên cúi đầu nói với Liễu Chân Nhã như thói quen, giọng điệu tựa như cô ta vẫn là bạn tốt ở bên cạnh Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã trừng mắt nhìn, nhìn Vương Cách Cách cười tủm tỉm, nhìn lại Tiêu Lăng Xuân không khác cái máy lạnh lắm, mắt híp lại hình bán nguyệt, “Làm lớp phó, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ nói cho cô biết, không có được sự đồng ý của chủ nhiệm lớp, học sinh không thể loạn đổi vị trí. Thật có lỗi, làm bạn bè nhiều năm, tôi cũng hy vọng đường tình của cô có thể thuận lợi, nhưng tôi là lớp phó chỉ có thể làm theo nguyên tắc.”
Chớp mắt khóe miệng tươi cười của Vương Cách Cách tan biến, Liễu Chân Nhã thề trong mắt cô ta hiện lên một tia hào quang không khác xa sát khí trong truyền thuyết, trong lòng càng khẳng định Vương Cách Cách cùng Phó An Thành lần này trở về có một phần mục đích là cô, cô cũng không tin loại người của Vương Cách Cách sẽ thiệt tình thích Tiêu Lăng Xuân. Không phải cô xem thường Tiêu Lăng Xuân, mà là hiểu rất rõ phẩm chất tính cách của con người Vương Cách Cách, cô ta đối với Tiêu Lăng Xuân giỏi nhất chỉ là chinh phục mới lạ, đại khái bởi vì Tiêu Lăng Xuân là người đầu tiên không thèm để ý sắc đẹp của cô còn đánh cô đi.
Nghĩ đến đây, Liễu Chân Nhã lặng lẽ thở dài, Vương Cách Cách còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất vẫn là Phó An Thành đang bất động thanh sắc, thật muốn nhanh biết mục đích của bọn họ.
Liễu Chân Nhã cùng Vương Cách Cách lần đầu tiên giao phong liền chấm dứt bình thường như vậy, lại cấp bạn học cùng lớp vô số khả năng để đoán, ít nhất ngày hôm sau khi đi học, ánh mắt bạn học nhìn cô, Tiêu Lăng Xuân cùng Vương Cách Cách phá lệ nhiệt liệt, tuyệt.
Liễu Chân Nhã tay trái nâng cằm, tay phải không ngừng xoay cây bút đen, hai mắt híp lại, che dấu ánh sáng lưu động trong mắt. Phó An Thành cùng Vương Cách Cách sẽ không vô duyên vô cớ nhằm vào cô, như vậy trước đây ở đâu mà chọc tới bọn họ, nhưng rốt cuộc vì sao Phó An Thành, Vương Cách Cách cứ chỉnh cô như vậy? Ở thời điểm cô tỉnh tỉnh mê mê thì coi cô như món đồ chơi tiêu khiển, hiện tại lại không ngừng thử cô… Đúng vậy, Liễu Chân Nhã hoài nghi Vương Cách Cách cùng Tiêu Lăng Xuân dây dưa không rõ đều là vì thử cô. Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng là không riêng bản thân cô, ngay cả Trang Nhĩ Ngôn cũng cho là như thế…
Đang xoay bút, Liễu Chân Nhã nghĩ nghĩ. Từ khi mọi người quen biết lẫn nhau, đến chậm rãi biến thành bạn bè có thể xuất đầu giúp đỡ đối phương, cho đến khi mấy người cấu kết với nhau làm việc xấu, cuối cùng đều tự tách ra… Trong lúc đó, Liễu Chân Nhã có thể thề cô chưa từng làm qua chuyện có lỗi với Vương Cách Cách cùng Phó An Thành. Không phải bởi vì duyên cớ của chính bản thân cô, sẽ không là nguyên nhân ở bậc cha chú đi…
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, đích thị là Liễu Kiến Thành cùng Dương Chi Lan lúc trẻ tuổi đã làm chuyện gì có lỗi với người nhà của Vương Cách Cách, Phó An Thành, cho nên hai người trả thù ở trên người cô.
Nằm trên bàn, Liễu Chân Nhã khẽ đảo mắt, đáy mắt là buồn rầu thật sâu. Nói Phó An Thành, Vương Cách Cách phải trả thù ở trên người cô, vậy tại sao Phó An Thành lại cho cô hai mươi vạn? Tuy rằng trên danh nghĩa nói là để nuôi dưỡng Giang Thành, nhưng quyền sử dụng thủy chung ở trên tay của cô. Hơn nữa, cô chỉ là một đứa con gái cha mẹ không cần, tìm cô trả thù căn bản sẽ không làm cho cha Liễu, mẹ Dương có cái gì không thoải mái đi? Rõ ràng Liễu Trân Trân, một cái bia ngắm lớn như vậy dựng thẳng ở đó cũng không dùng, chẳng lẽ đơn giản là trên người cô đồng thời có dòng máu của Liễu Kiến Thành cùng Dương Chi Lan?
Khi đang phiền não muốn cào tóc, Tiêu Lăng Xuân đột nhiên tới gần cô nhẹ giọng nói: “Liễu Chân Nhã, trong khoảng thời gian này cẩn thận một chút.”
“Làm sao vậy?” Quay đầu rất nhanh, Liễu Chân Nhã cũng nhỏ giọng hỏi.
“Mấy ngày gần đây tôi bị người ta theo dõi. Đêm qua, mẹ tôi nói mấy bác sĩ bệnh viện nơi bà ngoại tôi chữa bệnh không chế tạo ra được nước thuốc trị ung thư, mấy ngày nay lại chạy tới nhà tôi nói chuyện, thuận tiện còn hỏi han tình hình bạn bè nhà chúng tôi, đặc biệt là tôi. Tôi lo lắng này mấy bác sĩ đã nhận ra chuyện gì.”
“Thật sự là đáng ghét, hết chuyện này tới chuyện khác. Anh xác định theo dõi anh là người của bệnh viện?” Nếu thật sự là người của bệnh viện Liễu Chân Nhã thật không lo lắng chút nào, bởi vì cô có thể cam đoan những người đó cái gì cũng tra không được, sợ là sợ người theo dõi có liên quan đến Phó An Thành, Vương Cách Cách.
“Tôi không dám khẳng định, tôi…”
Liễu Trân Trân khóc chạy vào phòng học chặn Liễu Chân Nhã cùng Tiêu Lăng Xuân đang bí mật nói chuyện, hai mắt đỏ bừng làm cho cô thoạt nhìn giống như con thỏ con đáng thương.
Thấy Liễu Trân Trân khóc thương tâm, Liễu Chân Nhã tâm thần chấn động, đáy lòng có dự cảm, Liễu thị cùng Dương thị sợ là hoàn toàn bị Giang Thành cùng Trang Nhĩ Ngôn chơi đến phá sản.
Sau khi tan học, Liễu Chân Nhã cho Tiêu Lăng Xuân một cái ánh mắt “bản thân cẩn thận”, sau đó nắm túi sách chạy về nhà.
Về đến nhà trước hết cho Trang Nhĩ Ngôn một nhiệm vụ, “Nhĩ Ngôn, có người theo dõi Tiêu Lăng Xuân, phiền anh đi xem rõ người theo dõi là ai, có ác ý hay không.”
Vẻ mặt Trang Nhĩ Ngôn không muốn, hắn sao phải đi trợ giúp tình địch của mình?
Nhìn thấy Trang Nhĩ Ngôn không muốn, Liễu Chân Nhã lấy lợi dụ, “Chị Ngọc sắp đến ở nhà của chúng ta, chờ chị ấy đến, tôi sẽ nhờ chị ấy làm một khối ngọc thạch cư trù thật tốt cho anh.”
Trang Nhĩ Ngôn tâm không cam lòng không muốn đồng ý, “Hừ, được rồi, chờ sắc trời tối xuống anh sẽ đến nhà hắn.”
Liễu Chân Nhã vừa lòng gật đầu, bất luận là người bệnh viện nhân hay là Phó An Thành, Vương Cách Cách, cô cũng không hy vọng Tiêu Lăng Xuân bởi vì cô mà có chuyện, “Nhĩ Ngôn, có phải anh và Giang Thành chỉnh Dương thị, Liễu thị đến phá sản hay không?”
Trang Nhĩ Ngôn vẻ mặt kiêu ngạo cười, “Anh và Giang Thành đã chơi hơn một tháng, cảm thấy không còn ý nghĩa đã thu tay.” Ngụ ý chính là “Liễu thị, Dương thị chính là bị chúng ta chơi đến phá sản”.
Hiện tại Liễu Chân Nhã đối với Liễu thị, Dương thị hoàn toàn không có cảm tình, cho dù phá sản cũng không thể làm cho tâm Liễu Chân Nhã có một tia dao động, “Làm sạch sẽ tí đi, đừng để cho người Dương thị, Liễu thị hoặc cục công an tìm đến đây.”
Trang Nhĩ Ngôn cười không nói, bên ngoài hắn phá sụp bao nhiêu xí nghiệp lớn cũng không bị người ta bắt lấy một chút sơ hở, Dương thị, Liễu thị nho nhỏ sao đáng nói đến!
“Mẹ, con rất lợi hại, sẽ không bị người ta bắt được.” Giang Thành đứng ở trước mặt Liễu Chân Nhã ưỡn ngực, hắn đã lớn, có thể bảo hộ mẹ.
“Mẹ, Vương Cách Cách kia còn nhằm vào mẹ sao?” So sánh với chuyện Liễu thị, Dương thị phá sản, Noãn Noãn càng quan tâm mẹ mình có còn bị vây trong căm thù của Vương Cách Cách hay không.
“Bên ngoài thì không có nhằm vào, ngầm…” Nói đến Vương Cách Cách cùng Phó An Thành, Liễu Chân Nhã liền oán niệm không thôi. Hai vị này giống như biết Liễu Chân Nhã đối với bọn họ có phòng bị, bình thường ít tiếp xúc với Liễu Chân Nhã, thậm chí ngay cả nói cũng ít nhất, nhưng dù vậy, ánh mắt của bọn họ thời thời khắc khắc nghiền ngẩm trên người Liễu Chân Nhã làm cho cô biết bọn họ là lai giả bất thiện. “Nhĩ Ngôn, không phải tôi nói anh nghĩ lại giùm tôi, tôi cùng bọn họ có hận thù gì, hoặc là hai nhà Dương Liễu cùng hai nhà Phó, Vương có hận thù gì sao? Nhớ được cái gì không?”
Trang Nhĩ Ngôn lắc đầu, “Tuy rằng quá khứ thời gian cùng bọn họ lui tới cũng coi như nhiều, nhưng miệng hai người này so với vỏ trai còn cứng hơn, ngoại trừ anh biết ba Phó An Thành là bí thư thành ủy, ba Vương Cách Cách là thị trưởng, chuyện khác về gia đình hai người bọn họ anh hoàn toàn không biết gì cả.”
“Thật sự là đáng ghét,” Liễu Chân Nhã rốt cục như phát điên cào tóc mình, “Vì sao đi học cũng không yên ổn?” Cô muốn ngày an ổn bình tĩnh mà cũng khó như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook