Đợi Gió
-
Chương 2
Nhà Lâm Giáng ở tầng 10, còn nhà Thẩm Yến ở tầng 8, hai nhà gần nhau, quan hệ lại tốt nên không ít lần Lâm Giáng đến ăn chực.
Hôm nay nhà Thẩm Yến ăn lẩu, Lâm Giáng vào đến cửa, vừa ngửi thấy mùi hai mắt đã sáng lên: "Dì Tịnh, nay ăn lẩu cay sao!"
"Biết ngay là con sẽ thích mà." Lý Tịnh từ phòng bếp bước ra.
Thẩm Yến ấm ức nói: "Mình thấy cậu mới là con ruột của bà ấy thì đúng hơn."
"Không ăn thì biến đi." Vừa nói xong thì bị Lý Tịnh ghẻ lạnh quát.
"Dì ơi, dì nấu ăn còn ngon hơn mẹ con nhiều." Lâm Giáng nịnh nọt nói.
"Đừng thấy mẹ con mở nhà hàng, thực ra nấu còn không ngon bằng dì." Lý Tịnh đưa cho Lâm Giáng một đĩa gia vị, "Nếu con thích thì nhận dì làm mẹ nuôi, hay là sau này làm con dâu dì luôn đi, ngày nào dì cũng nấu cho con ăn."
Bàn tay đang gắp thịt của Lâm Giáng ngưng lại, cô theo phản xạ dò xét sắc mặt của Thẩm Yến đang ngồi đối diện, hơi nước trong nồi lẩu bốc lên khiến cô không nhìn rõ.
Định mở miệng đùa một câu "Thẩm Yến không thèm con đâu dì ơi", thì Thẩm Yến đã mở miệng nói trước: "Để con chọn thay cậu ấy, cứ để cậu ấy làm con gái nuôi của mẹ đi, làm khổ một mình mẹ là đủ rồi, đừng hại thêm con nữa."
Lâm Giáng trừng mắt tức giận: "Thẩm Yến, có phải cậu thấy có dì ở đây nên mình không dám đánh cậu không."
Cô nói xong, Lý Tịnh vui vẻ giơ tay đập vào lưng Thẩm Yến: "Không cần con động tay, dì giúp con xử lý nó."
Thẩm Yến khoa trương hét lên mấy tiếng đau đớn.
Lâm Giáng ngồi một bên cười vui vẻ hỏi: "Sao giờ này chú vẫn chưa tan làm nhỉ."
"À, dì bảo ông ấy chạy ra siêu thị mua hai miếng tiết vịt, chắc cũng sắp về đến rồi đấy." Lý Tịnh nhìn đồng hồ treo trên tường nói.
Lâm Giáng đáp "vâng", sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn, hoàn toàn không thèm để ý đến Thẩm Yến đang ấm ức ngồi bên cạnh.
Bữa cơm diễn ra trong sự ồn ào vui vẻ, cuối cùng không rõ kết thúc như thế nào, Lâm Giáng trở về nhà trong trạng thái cả người ám toàn mùi lẩu, tắm qua một chút thì đã gần 10 giờ rồi, bụng cô lại bắt đầu đau.
Quả nhiên khi đến tháng thì tuyệt đối không được ăn cay, sáng sớm hôm sau cô vẫn cảm thấy không thoải mái, vệ sinh cá nhân còn không có sức để làm thì lấy đâu ra sức để đến phòng phát thanh, cô chỉ đành gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ.
Cô nghỉ ở nhà hai ngày, đến thứ hai lại tràn đầy năng lượng đến trường học, bạn học đã ngồi sẵn trong lớp chờ rồi. Hà Lai nhân lúc giáo viên chủ nhiệm ra ngoài hành lang liền quay đầu lại nói thầm với Lâm Giáng: "Lát nữa chào cờ chị đây sẽ chỉ cho cậu thấy trai đẹp lớp 16."
Nhưng sau đó Hà Lai nhìn khắp mấy vòng mà vẫn không thấy bóng dáng trai đẹp lớp 16 đâu, đã thế còn phải âm thầm chịu đựng những cái lườm đầy sát khí của giáo viên chủ nhiệm.
Cuối cùng trai đẹp đâu chẳng thấy, nhưng đổi lại Lâm Giáng nhìn thấy nữ sinh mà mình gặp vào buổi chiều tan học hai hôm trước, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, đứng trên bục quốc kì đọc bài phát biểu.
Những nữ sinh quanh đó thì thầm bàn tán: "Cậu ấy trang điểm à", một nữ sinh khác nói: "Chắc không phải đâu, hôm nay cậu ấy là người dẫn chương trình, chẳng lẽ không sợ bị phạt làm gương à mà trang điểm", nữ sinh nói đầu tiên lại trả lời: "Chưa chắc, mình chưa bao giờ nhìn nhầm đâu."
Hà Lai quay đầu lại, bĩu môi châm biếm nói một câu "Chua thật đấy", Lâm Giáng liền đẩy cô ấy quay đầu về vị trí cũ.
Đúng lúc ấy cô gái trên bục cũng kết thúc bài phát biểu, câu chốt là...
Triệu Tư Ý lớp 12-5.
Cô không có ý định ghi nhớ nhưng lại không thể không nhớ.
Cả ngày thứ hai hôm ấy, mọi người trong lớp đều bàn tán về vấn đề khi nào thì có kết quả bài thi khảo sát, cho đến tận trước khi tiết thể dục ngày thứ tư bắt đầu thì có điểm.
Lâm Giáng chen chúc giữa một hàng người đang lề mề xem thành tích thi ở cuối lớp học, lớp phó thể chất luôn mồm thúc giục mọi người: "Mau xuống sân học thể dục thôi", cậu ta hét xong chính mình lại chạy xuống phía cuối lớp xem kết quả.
Dáng người cậu ta cao nên dễ dàng chen được vào đám người, chẳng mấy chốc đã chen được lên phía trên cùng, cậu nhìn bảng thành tích một lượt: "Hừm, lần này mình đứng thứ 40, có tiến bộ."
"Hà Lai người ta đứng thứ 11, Lâm Giáng thứ 17, người ta còn chưa kiêu ngạo thì thôi."
"Ai không biết còn tưởng người đứng đầu là cậu cơ đấy." Lý Khải cốc đầu Lý Na, "Nào nào nào, để mình xem xem, ồ... hóa ra người nào đó đứng thứ 37 cơ à."
"Cậu thử nói thêm câu nữa xem?"
"Cậu tưởng cậu bảo mình nói là mình nói à? Mất mặt chết đi được."
"Vậy sao..." Lý Na nở nụ cười hung hãn.
"Ôi, đau." Ai đó bị nhéo cho một cái thật đau.
Hà Lai và Lâm Giáng bất lực nhìn nhau cười, các cô đã quá quen cảnh hai người kia ầm ĩ đánh nhau nên cũng chẳng buồn khuyên, hai người lặng lẽ khoác tay nhau vừa nói chuyện vừa đi xuống sân thể dục.
"Môn tiếng Anh của cậu hình như hơi thụt lùi một chút?" Hà Lai nói.
"Lần này điểm còn cao hơn cả lần trước." Lâm Giáng thở dài.
"Tiếng Anh 77 điểm, ngữ văn và toán đều trên 110 điểm... mình mà là giáo viên tiếng Anh chắc mình ăn thịt cậu luôn."
Lâm Giáng hình dung ra gương mặt tức giận của giáo viên tiếng Anh, chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh, không biết có phải là trùng hợp hay không mà đằng sau bỗng truyền đến tiếng nói: "Người anh em cậu trâu bò thật đấy, tiếng anh được tận 145 điểm."
Lâm Giáng thiếu chút nữa là tắc thở.
Hai cô gái đồng loạt quay đầu lại xem rốt cuộc đó là vị đại thần nào mà có thể được điểm cao đến vậy, Lâm Giáng chỉ vừa liếc mắt một cái, cái liếc mắt này lại khiến tim cô chệch mất nửa nhịp...
Giang Vi Phong.
Lúc Lâm Giáng nhớ ra cái tên này cô cũng tự cảm thấy giật mình.
Ba cậu nam sinh dàn hàng đi trên sân, người đi ở giữa dáng người cao gầy rất nổi bật, vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại. Bởi vì cúi đầu nên ánh mắt bị tóc mái che mất.
Chính là cậu ấy.
Hà Lai liếc qua một cái liền nắm lấy tay Lâm Giáng, cô đè thấp giọng chửi bậy một câu rồi nói với Lâm Giáng: "Người đi ở giữa phía sau chính là trai đẹp mới chuyển đến lớp 16 đấy!"
Lâm Giáng ngạc nhiên ngây ra một chút, nói: "Trùng hợp vậy sao?"
"Trùng hợp cái gì?" Hà Lai bắt được từ quan trọng.
Lâm Giáng mới giật mình đáp: "À không có gì, ý mình là chúng ta vừa xuống lầu đã nhìn thấy rồi, trùng hợp thật đấy."
Hà Lai nói còn không phải à, cô ấy kích động như sắp bay lên trời, giáo viên gọi tập hợp ở phía trước nhưng phải mất tận hai giây sau mới kịp phản ứng.
Tiết này giáo viên chia đội hình cho học sinh.
Lâm Giáng đứng ở hàng thứ ba của nữ sinh, ngay phía sau cô là hàng của nam sinh, Giang Vi Phong vừa vặn đứng chéo ngay phía sau cô, có vài học sinh nam đang nói chuyện với anh, giọng anh vẫn mang theo vẻ lười nhác tùy ý, mỗi lần trả lời đều không nói quá nhiều nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy bất lịch sự.
Nhưng Lâm Giáng cũng không có tâm trạng nghe bọn họ nói chuyện, giọng của giáo viên thể dục càng khiến người khác chú ý hơn...
"Hôm nay lớp chúng ta sẽ kiểm tra chạy cự ly 1000 mét của nam và 800 mét của nữ."
Dưới lớp lại nhao nhao lên, ai nấy cũng bày ra vẻ tang thương than trời kêu đất.
"Các em kêu cái gì mà kêu, tôi thấy cả hai lớp đều ít con trai nên lát nữa con trai chạy trước. Lớp phó thể chất hô cho các bạn khởi động đi."
Lại là một trận thở dài đầy ai oán.
Lâm Giáng căng thẳng vì bụng vẫn còn đau, thành tích thể chất của cô chỉ đủ để qua môn, qua cả một kì nghỉ hè không vận động, lát nữa mà chạy không nổi thì chỉ có thể khấn A di đà phật thôi.
Cô đứng một bên khởi động, bên tai lại nghe thấy một nam sinh nhỏ giọng nói chuyện: "Môn tiếng Anh của Giang Vi Phong được 145 điểm."
"Douma, chắc là quay cóp à?"
"Cút, cậu tưởng rằng lão tử cũng giống cậu chắc."
"Thạch Đầu, cậu nghĩ Giang ca là cậu à."
Lại một giọng nói khác tiếp lời: "Không thể có chuyện Giang ca quay cóp được, môn toán cậu ta được 36 điểm, ngữ văn chỉ được có 54, nếu chép sao cậu ta không chép luôn hai môn kia."
"Ừ nhỉ? Điểm toán còn không cả bằng điểm lẻ của môn Anh..."
Cả đám nghe vậy thì phá ra cười.
"Cút cm cậu đi! Lát nữa trên sân bóng rổ lão tử cho cậu biết tay."
Phía sau vang lên giọng rủa mắng của nam sinh bảo mọi người không được tán dóc nữa, nhưng dường như ngữ khí lại chẳng mấy quan tâm.
Lâm Giáng không nhịn được cười lúc nghe chuyện này, cô mượn việc đổi động tác để che đậy nụ cười của mình.
Hôm ấy không biết do cố ý hay vô tình mà ánh mắt của cô luôn hướng đến phía người được gọi là Giang Vi Phong kia.
Nam sinh tên Thạch Đầu đứng bên cạnh anh có vóc dáng trung bình, nhìn khá rắn rỏi, xem ra rất thân thiết với anh, những người bên cạnh đều gọi anhlà "Phong ca", chỉ có cậu ta gọi là "Phong Tử".*
*"风哥" là Phong ca, anh Phong; "疯子" là đồ điên, kẻ điên. Hai chữ "Phong" này đồng âm nhưng khác nghĩa nhau.
Cậu ta nói: "Phong Tử, Triệu Tư Ý làm bài thế nào?"
"Không biết." Giang Vi Phong sờ sờ chóp mũi.
Qua một lát khi chuẩn bị phải chạy, Thạch Đầu lại hỏi: "Cậu nhìn cậu đứng kìa, mấy tiểu cô nương kia cứ ngắm cậu mãi thôi." Anh quay người đá một phát vào mông Thạch Đầu: "Có gì lạ à?"
Câu nói ngắn gọn nhưng đầy kiêu ngạo.
Lâm Giáng lén thè lưỡi làm mặt quỷ.
Con trai ở tuổi này đa số đều thích giữ thể diện, trong lòng thì hận không thể thu hút sự chú ý của con gái, ngoài mặt lại giả vờ khiêm tốn bảo "đừng nói linh tinh" khi có người trêu "hình như bạn AA đang thích cậu đấy."
Nhưng anhlại rất thành thật.
Có điều sau đó Lâm Giáng cũng biết tại sao anh lại chẳng buồn che giấu tính cách phóng khoáng của mình.
Đồng thời cuối cùng cô cũng hiểu lý do Lý Na dùng từ "hormone" để hình dung Giang Vi Phong. Trong vòng chạy cự ly 1000 mét dành cho nam, anh chạy như một cơn gió, lúc về đến đích người giành hạng hai vẫn còn đang kém anh nửa vòng sân.
Điều này khiến cho biết bao bạn học nữ mắt nổi trái tim, ít cũng phải một nửa số nữ sinh đang kích động bàn tán.
Giáo viên thể dục vẫn còn đứng ở sân, bọn họ muốn hét nhưng lại không dám, mãi cho đến lúc chỉ còn 100 mét cuối, mọi người mới dám tranh thủ đám con trai trong lớp hô lên cổ vũ mà hét, sung nhất là người đứng phía trên cùng luôn miệng gào "cố lên cố lên".
Nhưng chỉ cần hạng nhất về được đích, cả đám liền im bặt không ai lên tiếng nữa.
Về đích ở vị trí thứ hai là Lý Khải, cậu ta vừa thở hồng hộc vừa ấm ức nói: "Đúng là một đám mê trai!". Nghe cậu ta nói vậy Lý Na không chịu kém nhe nanh múa vuốt mắng lại, nhưng còn mang thêm cho cậu ta... một chai nước.
Lúc ấy Giang Vi Phong quả thực vô cùng uy phong.
Còn Lâm Giáng thì lại vô cùng thảm hại...
Rõ ràng cô thấy Giang Vi Phong chạy như khinh công, lúc chạy xong mặt còn chẳng buồn biến sắc. Nhưng đến lượt cô thì lại càng chạy càng không nhấc nổi chân, chân cô như đeo chì, ngực nóng lên như có lửa đốt đau như sắp chết.
Cuối cùng cô cũng hoàn thành vòng chạy nhưng chỉ về đích hạng ba.
Lâm Giáng chạy xong, theo bản năng đưa tay lên chỉnh tóc, vừa chỉnh vừa nhìn xung quanh, cô không thấy bóng dáng anh đâu, có lẽ đang hoạt động tự do. Lúc này cô mới thở hổn hển đi đến cạnh Hà Lai đặt mông ngồi bệt xuống.
Thời gian hoạt động tự do bắt đầu, Lý Na cùng với một nhóm nữ sinh ríu rít lôi kéo nhau đến khu graffiti* ở góc tưởng phía đông chơi.
*Khu graffiti: Là khu tường có những hình vẽ bằng sơn hoặc viết nguệch ngoạc phong cách đường phố.
Lâm Giáng biết đến nơi này là do Thẩm Yến phổ cập cho cô, Sở dĩ được gọi là khu graffiti bởi lúc ban đầu có một học sinh viết lời tỏ tình của mình trên bức tường đó, trường học cũng không ngăn cấm, theo thời gian ngày càng có nhiều người viết lên, trở thành nơi check in sống ảo nổi tiếng nhất ở Tam Trung.
Những cô cậu học trò mười mấy tuổi ai mà chẳng có những câu chuyện yêu thận tình thù rực rỡ muôn màu, tình yêu dù không được chập nhận thì cũng cần có được sự an ủi của mọi người.
Nhưng khi đó Lâm Giáng chỉ cảm thấy thật vô vị, nếu như đã đem lòng thích một người thì hoặc là nói ra cho người ấy biết để sau này không phải ôm niềm hối tiếc, hoặc là không được nói cho ai biết để mặc cho năm tháng vùi lấp mối tình này.
Lâm Giáng kéo Hà Lai ngồi ở sân thể dục nghỉ ngơi một lát rồi mới đứng dậy trở về lớp học.
Trong lớp có vài nữ sinh đang vây quanh nhau nói chuyện gì đó, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngừng lại. Mấy cặp mắt đồng loạt quay qua nhìn, bọn họ thấy người bước vào là Lâm Giáng và Hà Lai thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Giáng cầm theo cốc đi rót nước ở cây nước nóng lạnh, cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh bên cạnh cứ vang mãi bên tai cô...
"Nghe nói Triệu Tư Ý bên lớp 5 là bạn gái của cậu ấy."
"Triệu Tư Ý là ai?"
"Cậu không biết Triệu Tư Ý à? Cậu ấy là nữ thần ban thể thao Cảnh Vũ của hội sinh viên đấy! Hai hôm trước còn phát biểu trên bục quốc kỳ thây."
"Nghe nói hai người yêu nhau được nửa năm rồi, hình như cậu ấy vì cô ấy nên mới chuyển trường đến đây." Nửa câu sau nữ sinh kia đè thấp giọng thầm thì, ra vẻ muốn che giấu bí mật gì đó.
"Hồi lớp 10 bạn mình học cùng lớp với Giang Vi Phong, nghe nói trước kia cậu ấy nghịch lắm, thay bạn gái như thay áo, nhưng kể từ khi Triệu Tư Ý xuất hiện cậu ấy không còn như vậy nữa..."
Giọng của nữ sinh đứng phía sau lúc trầm lúc bổng, Lâm Giáng cầm cốc nước nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Bầu trời xanh ngát, vừa lúc có cơn gió thổi qua xua tan những đám mây, vài con chim dang rộng đôi cánh bay ngang qua chân trời.
***
Tác giả có lời muốn nói: Mong mọi người tiếp tục ủng hộ~
Hôm nay nhà Thẩm Yến ăn lẩu, Lâm Giáng vào đến cửa, vừa ngửi thấy mùi hai mắt đã sáng lên: "Dì Tịnh, nay ăn lẩu cay sao!"
"Biết ngay là con sẽ thích mà." Lý Tịnh từ phòng bếp bước ra.
Thẩm Yến ấm ức nói: "Mình thấy cậu mới là con ruột của bà ấy thì đúng hơn."
"Không ăn thì biến đi." Vừa nói xong thì bị Lý Tịnh ghẻ lạnh quát.
"Dì ơi, dì nấu ăn còn ngon hơn mẹ con nhiều." Lâm Giáng nịnh nọt nói.
"Đừng thấy mẹ con mở nhà hàng, thực ra nấu còn không ngon bằng dì." Lý Tịnh đưa cho Lâm Giáng một đĩa gia vị, "Nếu con thích thì nhận dì làm mẹ nuôi, hay là sau này làm con dâu dì luôn đi, ngày nào dì cũng nấu cho con ăn."
Bàn tay đang gắp thịt của Lâm Giáng ngưng lại, cô theo phản xạ dò xét sắc mặt của Thẩm Yến đang ngồi đối diện, hơi nước trong nồi lẩu bốc lên khiến cô không nhìn rõ.
Định mở miệng đùa một câu "Thẩm Yến không thèm con đâu dì ơi", thì Thẩm Yến đã mở miệng nói trước: "Để con chọn thay cậu ấy, cứ để cậu ấy làm con gái nuôi của mẹ đi, làm khổ một mình mẹ là đủ rồi, đừng hại thêm con nữa."
Lâm Giáng trừng mắt tức giận: "Thẩm Yến, có phải cậu thấy có dì ở đây nên mình không dám đánh cậu không."
Cô nói xong, Lý Tịnh vui vẻ giơ tay đập vào lưng Thẩm Yến: "Không cần con động tay, dì giúp con xử lý nó."
Thẩm Yến khoa trương hét lên mấy tiếng đau đớn.
Lâm Giáng ngồi một bên cười vui vẻ hỏi: "Sao giờ này chú vẫn chưa tan làm nhỉ."
"À, dì bảo ông ấy chạy ra siêu thị mua hai miếng tiết vịt, chắc cũng sắp về đến rồi đấy." Lý Tịnh nhìn đồng hồ treo trên tường nói.
Lâm Giáng đáp "vâng", sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn, hoàn toàn không thèm để ý đến Thẩm Yến đang ấm ức ngồi bên cạnh.
Bữa cơm diễn ra trong sự ồn ào vui vẻ, cuối cùng không rõ kết thúc như thế nào, Lâm Giáng trở về nhà trong trạng thái cả người ám toàn mùi lẩu, tắm qua một chút thì đã gần 10 giờ rồi, bụng cô lại bắt đầu đau.
Quả nhiên khi đến tháng thì tuyệt đối không được ăn cay, sáng sớm hôm sau cô vẫn cảm thấy không thoải mái, vệ sinh cá nhân còn không có sức để làm thì lấy đâu ra sức để đến phòng phát thanh, cô chỉ đành gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ.
Cô nghỉ ở nhà hai ngày, đến thứ hai lại tràn đầy năng lượng đến trường học, bạn học đã ngồi sẵn trong lớp chờ rồi. Hà Lai nhân lúc giáo viên chủ nhiệm ra ngoài hành lang liền quay đầu lại nói thầm với Lâm Giáng: "Lát nữa chào cờ chị đây sẽ chỉ cho cậu thấy trai đẹp lớp 16."
Nhưng sau đó Hà Lai nhìn khắp mấy vòng mà vẫn không thấy bóng dáng trai đẹp lớp 16 đâu, đã thế còn phải âm thầm chịu đựng những cái lườm đầy sát khí của giáo viên chủ nhiệm.
Cuối cùng trai đẹp đâu chẳng thấy, nhưng đổi lại Lâm Giáng nhìn thấy nữ sinh mà mình gặp vào buổi chiều tan học hai hôm trước, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, đứng trên bục quốc kì đọc bài phát biểu.
Những nữ sinh quanh đó thì thầm bàn tán: "Cậu ấy trang điểm à", một nữ sinh khác nói: "Chắc không phải đâu, hôm nay cậu ấy là người dẫn chương trình, chẳng lẽ không sợ bị phạt làm gương à mà trang điểm", nữ sinh nói đầu tiên lại trả lời: "Chưa chắc, mình chưa bao giờ nhìn nhầm đâu."
Hà Lai quay đầu lại, bĩu môi châm biếm nói một câu "Chua thật đấy", Lâm Giáng liền đẩy cô ấy quay đầu về vị trí cũ.
Đúng lúc ấy cô gái trên bục cũng kết thúc bài phát biểu, câu chốt là...
Triệu Tư Ý lớp 12-5.
Cô không có ý định ghi nhớ nhưng lại không thể không nhớ.
Cả ngày thứ hai hôm ấy, mọi người trong lớp đều bàn tán về vấn đề khi nào thì có kết quả bài thi khảo sát, cho đến tận trước khi tiết thể dục ngày thứ tư bắt đầu thì có điểm.
Lâm Giáng chen chúc giữa một hàng người đang lề mề xem thành tích thi ở cuối lớp học, lớp phó thể chất luôn mồm thúc giục mọi người: "Mau xuống sân học thể dục thôi", cậu ta hét xong chính mình lại chạy xuống phía cuối lớp xem kết quả.
Dáng người cậu ta cao nên dễ dàng chen được vào đám người, chẳng mấy chốc đã chen được lên phía trên cùng, cậu nhìn bảng thành tích một lượt: "Hừm, lần này mình đứng thứ 40, có tiến bộ."
"Hà Lai người ta đứng thứ 11, Lâm Giáng thứ 17, người ta còn chưa kiêu ngạo thì thôi."
"Ai không biết còn tưởng người đứng đầu là cậu cơ đấy." Lý Khải cốc đầu Lý Na, "Nào nào nào, để mình xem xem, ồ... hóa ra người nào đó đứng thứ 37 cơ à."
"Cậu thử nói thêm câu nữa xem?"
"Cậu tưởng cậu bảo mình nói là mình nói à? Mất mặt chết đi được."
"Vậy sao..." Lý Na nở nụ cười hung hãn.
"Ôi, đau." Ai đó bị nhéo cho một cái thật đau.
Hà Lai và Lâm Giáng bất lực nhìn nhau cười, các cô đã quá quen cảnh hai người kia ầm ĩ đánh nhau nên cũng chẳng buồn khuyên, hai người lặng lẽ khoác tay nhau vừa nói chuyện vừa đi xuống sân thể dục.
"Môn tiếng Anh của cậu hình như hơi thụt lùi một chút?" Hà Lai nói.
"Lần này điểm còn cao hơn cả lần trước." Lâm Giáng thở dài.
"Tiếng Anh 77 điểm, ngữ văn và toán đều trên 110 điểm... mình mà là giáo viên tiếng Anh chắc mình ăn thịt cậu luôn."
Lâm Giáng hình dung ra gương mặt tức giận của giáo viên tiếng Anh, chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh, không biết có phải là trùng hợp hay không mà đằng sau bỗng truyền đến tiếng nói: "Người anh em cậu trâu bò thật đấy, tiếng anh được tận 145 điểm."
Lâm Giáng thiếu chút nữa là tắc thở.
Hai cô gái đồng loạt quay đầu lại xem rốt cuộc đó là vị đại thần nào mà có thể được điểm cao đến vậy, Lâm Giáng chỉ vừa liếc mắt một cái, cái liếc mắt này lại khiến tim cô chệch mất nửa nhịp...
Giang Vi Phong.
Lúc Lâm Giáng nhớ ra cái tên này cô cũng tự cảm thấy giật mình.
Ba cậu nam sinh dàn hàng đi trên sân, người đi ở giữa dáng người cao gầy rất nổi bật, vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại. Bởi vì cúi đầu nên ánh mắt bị tóc mái che mất.
Chính là cậu ấy.
Hà Lai liếc qua một cái liền nắm lấy tay Lâm Giáng, cô đè thấp giọng chửi bậy một câu rồi nói với Lâm Giáng: "Người đi ở giữa phía sau chính là trai đẹp mới chuyển đến lớp 16 đấy!"
Lâm Giáng ngạc nhiên ngây ra một chút, nói: "Trùng hợp vậy sao?"
"Trùng hợp cái gì?" Hà Lai bắt được từ quan trọng.
Lâm Giáng mới giật mình đáp: "À không có gì, ý mình là chúng ta vừa xuống lầu đã nhìn thấy rồi, trùng hợp thật đấy."
Hà Lai nói còn không phải à, cô ấy kích động như sắp bay lên trời, giáo viên gọi tập hợp ở phía trước nhưng phải mất tận hai giây sau mới kịp phản ứng.
Tiết này giáo viên chia đội hình cho học sinh.
Lâm Giáng đứng ở hàng thứ ba của nữ sinh, ngay phía sau cô là hàng của nam sinh, Giang Vi Phong vừa vặn đứng chéo ngay phía sau cô, có vài học sinh nam đang nói chuyện với anh, giọng anh vẫn mang theo vẻ lười nhác tùy ý, mỗi lần trả lời đều không nói quá nhiều nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy bất lịch sự.
Nhưng Lâm Giáng cũng không có tâm trạng nghe bọn họ nói chuyện, giọng của giáo viên thể dục càng khiến người khác chú ý hơn...
"Hôm nay lớp chúng ta sẽ kiểm tra chạy cự ly 1000 mét của nam và 800 mét của nữ."
Dưới lớp lại nhao nhao lên, ai nấy cũng bày ra vẻ tang thương than trời kêu đất.
"Các em kêu cái gì mà kêu, tôi thấy cả hai lớp đều ít con trai nên lát nữa con trai chạy trước. Lớp phó thể chất hô cho các bạn khởi động đi."
Lại là một trận thở dài đầy ai oán.
Lâm Giáng căng thẳng vì bụng vẫn còn đau, thành tích thể chất của cô chỉ đủ để qua môn, qua cả một kì nghỉ hè không vận động, lát nữa mà chạy không nổi thì chỉ có thể khấn A di đà phật thôi.
Cô đứng một bên khởi động, bên tai lại nghe thấy một nam sinh nhỏ giọng nói chuyện: "Môn tiếng Anh của Giang Vi Phong được 145 điểm."
"Douma, chắc là quay cóp à?"
"Cút, cậu tưởng rằng lão tử cũng giống cậu chắc."
"Thạch Đầu, cậu nghĩ Giang ca là cậu à."
Lại một giọng nói khác tiếp lời: "Không thể có chuyện Giang ca quay cóp được, môn toán cậu ta được 36 điểm, ngữ văn chỉ được có 54, nếu chép sao cậu ta không chép luôn hai môn kia."
"Ừ nhỉ? Điểm toán còn không cả bằng điểm lẻ của môn Anh..."
Cả đám nghe vậy thì phá ra cười.
"Cút cm cậu đi! Lát nữa trên sân bóng rổ lão tử cho cậu biết tay."
Phía sau vang lên giọng rủa mắng của nam sinh bảo mọi người không được tán dóc nữa, nhưng dường như ngữ khí lại chẳng mấy quan tâm.
Lâm Giáng không nhịn được cười lúc nghe chuyện này, cô mượn việc đổi động tác để che đậy nụ cười của mình.
Hôm ấy không biết do cố ý hay vô tình mà ánh mắt của cô luôn hướng đến phía người được gọi là Giang Vi Phong kia.
Nam sinh tên Thạch Đầu đứng bên cạnh anh có vóc dáng trung bình, nhìn khá rắn rỏi, xem ra rất thân thiết với anh, những người bên cạnh đều gọi anhlà "Phong ca", chỉ có cậu ta gọi là "Phong Tử".*
*"风哥" là Phong ca, anh Phong; "疯子" là đồ điên, kẻ điên. Hai chữ "Phong" này đồng âm nhưng khác nghĩa nhau.
Cậu ta nói: "Phong Tử, Triệu Tư Ý làm bài thế nào?"
"Không biết." Giang Vi Phong sờ sờ chóp mũi.
Qua một lát khi chuẩn bị phải chạy, Thạch Đầu lại hỏi: "Cậu nhìn cậu đứng kìa, mấy tiểu cô nương kia cứ ngắm cậu mãi thôi." Anh quay người đá một phát vào mông Thạch Đầu: "Có gì lạ à?"
Câu nói ngắn gọn nhưng đầy kiêu ngạo.
Lâm Giáng lén thè lưỡi làm mặt quỷ.
Con trai ở tuổi này đa số đều thích giữ thể diện, trong lòng thì hận không thể thu hút sự chú ý của con gái, ngoài mặt lại giả vờ khiêm tốn bảo "đừng nói linh tinh" khi có người trêu "hình như bạn AA đang thích cậu đấy."
Nhưng anhlại rất thành thật.
Có điều sau đó Lâm Giáng cũng biết tại sao anh lại chẳng buồn che giấu tính cách phóng khoáng của mình.
Đồng thời cuối cùng cô cũng hiểu lý do Lý Na dùng từ "hormone" để hình dung Giang Vi Phong. Trong vòng chạy cự ly 1000 mét dành cho nam, anh chạy như một cơn gió, lúc về đến đích người giành hạng hai vẫn còn đang kém anh nửa vòng sân.
Điều này khiến cho biết bao bạn học nữ mắt nổi trái tim, ít cũng phải một nửa số nữ sinh đang kích động bàn tán.
Giáo viên thể dục vẫn còn đứng ở sân, bọn họ muốn hét nhưng lại không dám, mãi cho đến lúc chỉ còn 100 mét cuối, mọi người mới dám tranh thủ đám con trai trong lớp hô lên cổ vũ mà hét, sung nhất là người đứng phía trên cùng luôn miệng gào "cố lên cố lên".
Nhưng chỉ cần hạng nhất về được đích, cả đám liền im bặt không ai lên tiếng nữa.
Về đích ở vị trí thứ hai là Lý Khải, cậu ta vừa thở hồng hộc vừa ấm ức nói: "Đúng là một đám mê trai!". Nghe cậu ta nói vậy Lý Na không chịu kém nhe nanh múa vuốt mắng lại, nhưng còn mang thêm cho cậu ta... một chai nước.
Lúc ấy Giang Vi Phong quả thực vô cùng uy phong.
Còn Lâm Giáng thì lại vô cùng thảm hại...
Rõ ràng cô thấy Giang Vi Phong chạy như khinh công, lúc chạy xong mặt còn chẳng buồn biến sắc. Nhưng đến lượt cô thì lại càng chạy càng không nhấc nổi chân, chân cô như đeo chì, ngực nóng lên như có lửa đốt đau như sắp chết.
Cuối cùng cô cũng hoàn thành vòng chạy nhưng chỉ về đích hạng ba.
Lâm Giáng chạy xong, theo bản năng đưa tay lên chỉnh tóc, vừa chỉnh vừa nhìn xung quanh, cô không thấy bóng dáng anh đâu, có lẽ đang hoạt động tự do. Lúc này cô mới thở hổn hển đi đến cạnh Hà Lai đặt mông ngồi bệt xuống.
Thời gian hoạt động tự do bắt đầu, Lý Na cùng với một nhóm nữ sinh ríu rít lôi kéo nhau đến khu graffiti* ở góc tưởng phía đông chơi.
*Khu graffiti: Là khu tường có những hình vẽ bằng sơn hoặc viết nguệch ngoạc phong cách đường phố.
Lâm Giáng biết đến nơi này là do Thẩm Yến phổ cập cho cô, Sở dĩ được gọi là khu graffiti bởi lúc ban đầu có một học sinh viết lời tỏ tình của mình trên bức tường đó, trường học cũng không ngăn cấm, theo thời gian ngày càng có nhiều người viết lên, trở thành nơi check in sống ảo nổi tiếng nhất ở Tam Trung.
Những cô cậu học trò mười mấy tuổi ai mà chẳng có những câu chuyện yêu thận tình thù rực rỡ muôn màu, tình yêu dù không được chập nhận thì cũng cần có được sự an ủi của mọi người.
Nhưng khi đó Lâm Giáng chỉ cảm thấy thật vô vị, nếu như đã đem lòng thích một người thì hoặc là nói ra cho người ấy biết để sau này không phải ôm niềm hối tiếc, hoặc là không được nói cho ai biết để mặc cho năm tháng vùi lấp mối tình này.
Lâm Giáng kéo Hà Lai ngồi ở sân thể dục nghỉ ngơi một lát rồi mới đứng dậy trở về lớp học.
Trong lớp có vài nữ sinh đang vây quanh nhau nói chuyện gì đó, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngừng lại. Mấy cặp mắt đồng loạt quay qua nhìn, bọn họ thấy người bước vào là Lâm Giáng và Hà Lai thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Giáng cầm theo cốc đi rót nước ở cây nước nóng lạnh, cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh bên cạnh cứ vang mãi bên tai cô...
"Nghe nói Triệu Tư Ý bên lớp 5 là bạn gái của cậu ấy."
"Triệu Tư Ý là ai?"
"Cậu không biết Triệu Tư Ý à? Cậu ấy là nữ thần ban thể thao Cảnh Vũ của hội sinh viên đấy! Hai hôm trước còn phát biểu trên bục quốc kỳ thây."
"Nghe nói hai người yêu nhau được nửa năm rồi, hình như cậu ấy vì cô ấy nên mới chuyển trường đến đây." Nửa câu sau nữ sinh kia đè thấp giọng thầm thì, ra vẻ muốn che giấu bí mật gì đó.
"Hồi lớp 10 bạn mình học cùng lớp với Giang Vi Phong, nghe nói trước kia cậu ấy nghịch lắm, thay bạn gái như thay áo, nhưng kể từ khi Triệu Tư Ý xuất hiện cậu ấy không còn như vậy nữa..."
Giọng của nữ sinh đứng phía sau lúc trầm lúc bổng, Lâm Giáng cầm cốc nước nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Bầu trời xanh ngát, vừa lúc có cơn gió thổi qua xua tan những đám mây, vài con chim dang rộng đôi cánh bay ngang qua chân trời.
***
Tác giả có lời muốn nói: Mong mọi người tiếp tục ủng hộ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook