Đợi Gió
-
Chương 10
Lâm Giáng vừa khỏi ốm chưa được bao lâu thì cơn mưa này lại khiến bệnh cảm ghé thăm cô một lần nữa.
Sáng sớm hôm sau cô thức dậy tập luyện buổi sáng, thấy mí mắt nóng ran không mở ra được, trong cổ họng thì như có nắm bụi, muốn mở miệng nói chuyện cũng tốn sức.
Bởi vì thứ năm tuần sau nghỉ lễ Quốc Khánh nên hai ngày cuối tuần này nhà trường yêu cầu học bù, đi học mười ngày liên tiếp. Sau kỳ nghỉ là kỳ thi nên giáo viên các khoa đều chiếm luôn tiết tự học buổi tối. Bị cường độ học tăng cao một cách đột ngột như vậy dày vò, Lâm Giáng cả người trở nên tàn tạ.
Thế nên mấy ngày hôm nay hai lần thu bài tập về nhà môn Anh nộp cho giáo viên đều do Hà Lai xung phong giúp Lâm Giáng, lúc trở về lại cụt hứng hỏi cô: "Sao lại không gặp được Giang Vi Phong đi nộp bài tập nhỉ."
Lâm Giáng nhún vai: "Lúc trước mình bảo không gặp được thì cậu cứ không tin, giờ thì mình được "trầm oan chiêu tuyết*" rồi chứ?"
*Trầm oan chiêu tuyết: Thành ngữ của Trung Quốc chỉ việc nỗi oan khuất trong quá khức được rửa sạch.
Hà Lai nghe vậy ngẩn ra sau đó phồng má tức giận, mãi một lúc sau mới tiếp tục hỏi cô: "Câu "trầm oan chiêu tuyết" này của cậu dùng có đúng không?"
Lâm Giáng cầm bút ném Hà Lai, hai người cùng nhau bật cười.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Quốc Khánh, lễ Quốc Khánh năm nay vừa hay trùng với dịp kỷ niệm 60 năm ngày thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, trước kỳ nghỉ mọi người trong lớp đều bàn tán thảo luận về việc duyệt binh.
Trừ việc đó ra, Lâm Giáng còn kỳ vọng nhiều hơn với kỳ nghỉ Quốc Khánh này.
Ngày 5 tháng 10 là sinh nhật 17 tuổi của cô.
Trước khi xuống khỏi xe buýt để bắt đầu kỳ nghỉ, mấy người Hà Lai đã tặng quà cho cô rồi.
Lý Na mua cho cô một chiếc ly cối* cực kỳ đáng yêu, lúc tặng cô còn bị Lý Khải nhìn thấy, Lý Khải xấu hổ vò đầu nói rằng không biết sinh nhật của Lâm Giáng, còn bảo sau này sẽ mời Lâm Giáng đi ăn để đền tội. Lý Na lập tức nguýt anh chàng, bảo cậu ta không có thành ý.
*Ly cối là một loại cốc hình trụ, có quai, với dung tích lớn. Khác với tách vốn nhỏ và nông hơn. Ly cối thường chỉ cầm tay mà không kê trên đĩa.
Vốn dĩ Lâm Giáng không buồn bận tâm đến, chỉ qua loa gật đầu cảm ơn.
Năm ngoái Hà Lai tặng Lâm Giáng một cuốn sổ tay bằng giấy kraft, năm nay thì tặng cô một cuốn sách có tựa đề "Bức thư của người đàn bà không quen biết". Trước đây Lâm Giáng từng nhìn thấy quyển sách này trên giá sách nhà mình, Từ Danh Quyên còn nói qua cho cô nội dung của quyển sách ấy, cô không ngờ Hà Lai lại tặng mình một quyển sách tình cảm mãnh liệt như vậy.
Sau đó Hà Lai trịnh trọng giải thích rằng: "Cuốn tiểu thuyết này mình đọc đến nỗi khóc luôn, đảm bảo cậu sẽ thích!" Cuối cùng còn ra lệnh cho Lâm Giáng buộc phải nhanh chóng đọc hết để cùng cô ấy bàn luận.
Lâm Giáng muốn tranh thủ đọc hết cuốn tiểu thuyết nhưng nào ngờ ngày lễ còn bận hơn ngày nghỉ, lớp phát thanh chỉ là chuyện tầm thường thôi, trường học phát cho bọn họ một quyển "Quà Quốc Khánh" lớn, gồm 42 tờ đề ghim lại với nhau, đừng nói là làm, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ chết rồi.
Vừa được nghỉ, ông bà nội đã gọi điện đến nói rằng nhớ Lâm Giáng. Buổi trưa hôm sinh nhật, Lâm Giáng ôm theo cặp sách đến nhà ông bà nội, lúc làm bài tập còn đặc biệt đưa "Quà Quốc Khánh" cho ông nội xem, cố ý làm nũng bảo trường học đang ngược đãi trẻ vị thành niên, khiến ông nội vừa buồn cười vừa đau lòng, vội bảo bà nội gắp thêm đùi gà cho cháu gái.
"Quà Quốc Khánh" còn chưa làm xong, buổi chiều Vương Giai Thiến đã gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài chơi, nói có món quà lớn muốn tặng cho cô.
Trong KFC, Vương Giai Thiến cười tươi như hoa nở, cố làm ra vẻ thần bí: "Cậu đoán xem mình tặng cậu cái gì?"
Lâm Giáng nói: "Gợi ý đi?"
Vương Giai Thiến hắng giọng, nói: "Thời thanh xuân của mỗi người đều sẽ có hai người thiếu niên, một người là khoảng thời gian kinh diễm, một người lại là năm tháng dịu dàng."
Lâm Giáng lập tức đáp: "Han Geng và Kim Heechul."
"Sao cậu lại biết đáp án chính xác?!"
"Chẳng phải cậu thường nói câu này xuất phát từ fandom của GengChul* sao?" Còn cực kì không thích mấy tiểu thuyết thanh xuân lạm dụng nó.
*Fandom GengChul: là cộng đồng người hâm mộ, đẩy thuyền hai thành viên Han Geng và Heechul của nhóm nhạc nam Hàn Quốc Super Junior.
"Chắc không phải cậu lại định tặng mình sổ ghi lời bài hát, sticker hay poster gì đó đâu nhỉ?"
Lâm Giáng nghĩ đến đây liền cực kỳ sợ hãi.
Vương Giai Thiến vốn là một cô gái theo đuổi thần tượng (đu idol), thích rất nhiều những oppa, mỗi lần sau khi Vương Giai Thiến tặng cô những ấn phẩm của thần tượng đều sẽ ép buộc cô đề cử.
Cô còn nhớ hồi học cấp hai Vương Giai Thiến đề cử nhóm Super Junior, cả thảy 13 người không thiếu một thành viên nào, cứ lải nhải với cô mấy ngày liền, nói xong còn hỏi cô thích ai nhất. Cô chỉ nhớ người béo nhất tên Shindong, những thành viên còn lại thì không phân biệt nổi, vì thế nên cô chỉ bừa một người, kết quả người cô chỉ không phải là GengChul mà Vương Giai Thiến thích nhất nên lại bị cưỡng ép đề cử lần thứ hai... Đến cuối cùng, Lâm Giáng mệt đến nỗi chỉ muốn chết đi cho xong.
Vương Giai Thiến đỡ trán: "Nhìn cái vẻ ghét bỏ của cậu kìa, lần này cậu đoán sai rồi!"
Nói xong không đợi Lâm Giáng kịp phản ứng lại đã lôi đồ từ trong túi ra đặt bộp lên bàn.
Lâm Giáng nhìn.
Một quyển Vương Hậu Hùng, một quyển Tiết Kim Tinh.*
*Vương Hậu Hùng, Tiết Kinh Tinh: là hai tác giả của hai cuốn tài liệu học tập của Trung Quốc.
"Tuyệt giao!"
Mặt Lâm Giáng đen xì, bày ra tư thế muốn bỏ đi, Vương Giai Thiến cười nắc nẻ như được mùa, cũng không thèm ngăn cô lại, Lâm Giáng tức giận, định xách túi bỏ đi thật.
Lúc cô xoay người vẫn còn đang nhìn phản ứng của Vương Giai Thiến, kết quả bất ngờ va phải người khác.
Người Lâm Giáng chấn động, bầu không khí ngưng lại.
"Úi." Cố Tường nhăn răng, "Lâm Giáng, nhìn người cậu có độc tí thịt thế kia mà sao va người khác mạnh thế."
Khóe môi Lâm Giáng khẽ co giựt.
"Chồng, sao anh lại đến đây?" Vương Giai Thiến nhìn thấy Cố Tường, dùng giọng nũng nịu phát ngấy nhào tới.
"Anh với Phong Tử đứng bên kia đường thì nhìn thấy hai người các em đang ngồi ăn trong này, nên qua đây chào hỏi một tiếng."
"Đến thanh toán à?" Vương Giai Thiến cười.
"Vâng vâng vâng, em nói đều đúng." Cố Tường không còn cách nào khác với cô, trong mắt toàn là sự cưng chiều.
Mà Lâm Giáng đang đứng một bên, ngón tay vân vê góc áo, mất một lúc lâu mới ổn định được nhịp thở.
Hôm nay nam sinh đằng sau Cố Tường mặc một chiếc áo phông cổ tròn màu đen phối với chiếc quần dài, xương quai xanh hoàn mỹ, hình như tóc anh đã cắt ngắn đi một chút để lộ ra đôi mắt uể oải lười biếng, như có như không nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Lâm Giáng cảm thấy trong tim như có một chú nai nhỏ đang chạy loạn va chạm vào cô, cặp sừng nai khiến tim cô nhói lên.
Trái tim cô dường như thót lên tận cổ họng*, cô nghĩ ngợi một chút rồi quyết định lên tiếng trước, cố làm ra vẻ thoải mái chào: "Chào."
*Trái tim thót lên cổ họng: Đây là cách nói chỉ tâm trạng vô cùng căng thẳng, hồi hộp của một người khi gặp chuyện gì đó.
Anh gật đầu, thờ ơ nói: "Lần trước vẫn chưa cảm ơn cậu."
Cô ngẩn người, sau đó cũng hiểu ra, nói: "Không cần đâu."
Nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào anh.
"Ai nói không cần."
Vương Giai Thiến không làm mấy trò nhàm chán cùng với Cố Tường nữa mà nhe răng nhếch mép nói với Giang Vi Phong: "Hôm nay là sinh nhật Lâm Giáng đấy, Phong Ca không có gì bày tỏ à?"
Ánh mắt Giang Vi Phong lóe sáng, hỏi Lâm Giáng: "Sinh nhật cậu?"
Cô chỉ đành gật đầu.
Cố Tường nghe vậy liền đập đập tay: "Tôi với Phong ca vừa tàn cuộc xong, định không về nhà đây, hay là tôi gọi thêm mấy người anh em nữa tới đây chúc mừng sinh nhật cho cậu nhé? KTV hay quán ăn đều được."
Vương Giai Thiến bảo được, rồi mới quay qua hỏi Lâm Giáng muốn đi đâu.
Lâm Giáng nóng mặt, ngượng ngùng nói: "Không cần đâu." Lại giải thích thêm, "Từ trước tới giờ tôi đều ở nhà đón sinh nhật cùng bố mẹ."
Giang Vi Phong gật đầu không nói gì.
Vương Giai Thiến và Cố Tường cũng không thuyết phục cô thêm.
Trước khi đi Vương Giai Thiến nhét hai quyển Vương Hậu Hùng và Tiết Kim Tinh vào lòng Lâm Giáng, dặn dò: "Bên trong có đồ đấy, đừng để rơi mất."
Lúc này Lâm Giáng mới để ý thấy giữa quyển sách phồng lên, cô không hỏi đó là cái gì, chỉ cười rồi chào họ.
Lúc ra khỏi quán KFC, chú nai nhỏ trong lòng Lâm Giáng mới thôi chạy loạn, cô ngẩng đầu lên trời thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại bất giác cười.
Ba người đưa mắt tiễn Lâm Giáng.
Giang Vi Phong nhìn hai người tay trong tay đứng bên cạnh, ánh mắt tối sầm lại: "Hai người hẹn hò đi, tôi đi trước đây."
Cố Tường hỏi: "Đi đâu?"
"Liên quan gì đến cậu?"
Giang Vi Phong cười, quay người bước đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Thực ra Giang Vi Phong cũng không biết mình muốn đi đâu, trùng hợp đúng lúc ấy bên đường có chiếc xe buýt đang dừng, anh không nghĩ ngợi gì liền bước lên, tìm một vị trí sát cửa sổ ở hàng ghế cuối rồi ngồi xuống, đăng nhập vào QQ.
Còn cả một hàng tin nhắn chưa trả lời, anh nhấp vào tin nhắn mới nhất, Thạch Đầu hỏi: Người anh em, có rảnh thì đến quảng trường Quang Minh dạy tôi trượt ván đi?
Anh đáp lại: Được.
Vừa trả lời tin nhắn xong, có một số lạ gọi đến, anh nhận máy, đối phương mới "Alo" một tiếng anh liền cúp luôn.
Lòng anh có chút mệt mỏi.
"Triệu Tư Ý vẫn âm hồn bất tán à?" Thạch Đầu ngồi bên lề đường hỏi, trên mặt đường vang lên từng âm thanh của ván trượt tiếp đất.
Chân Giang Vi Phong chầm chầm đạp trên ván trượt, chỉ hút thuốc chứ không nói chuyện.
Thạch Đầu lại hỏi: "Lúc đầu ai cũng bảo cậu vì Triệu Tư Ý nên mới chuyển trường."
Giang Vi Phong không buồn nâng mí mắt: "Thế mà cậu cũng tin."
Thạch Đầu nghẹn họng, lại hỏi: "Trong lòng cậu nghĩ thế nào? Còn yêu cô ấy không?"
"Cức chó." Giang Vi Phong nghe thấy chữ "yêu" liền cười: "Lão tử đây không biết viết chữ "yêu"."
Thạch Đầu tặc lưỡi: "Nhưng mà cũng tại gia đình Triệu Tư Ý quản quá nghiêm, cô ấy sợ cũng đúng thôi."
Giang Vi Phong búng búng tàn thuốc, giọng nói không hề có độ ấm: "Liên quan gì đến tôi."
Thạch Đầu thấy Giang Vi Phong không muốn nói đến chuyện này nữa, vội chuyển chủ đề, "Cũng đúng, với gương mặt đào hoa này của cậu, bai bai người này thì người sau càng ngoan."
Giang Vi Phong cười mắng cậu ta, biến đi.
Thạch Đầu tiếp lời: "Trong trường chúng ta chẳng phải có người yêu thầm lúc nào cũng yêu cầu bài hát qua phòng phát thanh tặng cậu sao, còn nữa, cậu nói xem có phải Lâm Giáng cũng nhìn trúng cậu rồi không? Nếu không thì sao lại nghĩa khí giúp cậu lừa giáo viên như thế?"
Giang Vi Phong nhớ lại khuôn mặt của cô gái ấy, sạch sẽ như một bông hoa trắng nhỏ, chắc chắn không cùng một thế giới với anh.
Giang Vi Phong nheo mắt, rít mạnh một hơi thuốc: "Đừng có nghĩ linh tinh."
Ai ngờ Thạch Đầu như không nghe thấy lời anh nói, đột nhiên kích động kéo cánh tay Giang Vi Phong, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Đậu má, nhìn thấy cô gái mặc váy màu đỏ phía bên tay phải cậu không?"
Giang Vi Phong nheo mắt liếc nhìn, quả nhiên có một cô gái mặc váy màu đỏ giẫm trên ván trượt đang luyện động tác, vừa hay mắt đối mắt với Giang Vi Phong, cô gái rời tầm mắt ra phía khác, nhưng giây tiếp theo liền thoải mái phóng khoáng nhìn sang.
Thạch Đầu tấm tắc hai tiếng: "Lúc trước tôi từng găp cô ấy ở phòng bi-a, ở Đảo Xanh cũng gặp, mấy lần trượt ván này cũng nhìn thấy, chắc chắn không phải ngẫu nhiên, cô ấy xác định là phải lòng cậu rồi! Thấy chưa, ánh mắt cậu vừa lướt qua cô ấy liền ngại ngùng kìa."
Giang Vi Phong không có ấn tượng, nhưng sau khi nghe mấy lời của Thạch Đầu thì liếm răng cười: "Cậu đi đâu cũng nhìn thấy cô ta?"
Thạch đầu gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Vi Phong đứng dậy, ngón chân trên ván giữ chặt lấy ván trượt, ý cười càng đậm: "Cmn, người cô ta yêu thầm là cậu mà."
Thạch đầu hóa đá tại chỗ.
Lâm Giáng nghe nhạc dọc đường về.
Vừa vào đến nhà thấy dì Tịnh cũng ở đó, đang ngồi trên sô pha xem "Ngôi nhà hạnh phúc" cùng Từ Danh Quyên, bộ phim đúng lúc chiếu đến cảnh gây cười, hai người đồng thời ngửa cổ cười thành tiếng.
Còn Lâm Vĩ đang bận rộn trong phòng bếp, Thẩm Yến miệng cắn miếng dưa chuột đứng ở cửa bếp nói chuyện với Lâm Vĩ, cậu là người đầu tiên nghe thấy tiếng động liền phát hiện cô đã về, đi ra ngoài cười hi hi, nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Lâm Giáng ôm hai quyển sách dày cộp mà Vương Giai Thiến tặng, hỏi cậu: "Quà đâu?"
"Không thiếu quà của cậu được, ở trên bàn bên kia kìa." Thẩm Yến cạn lời.
Chọc cho hai bà mẹ đang ngồi trên sô pha xem phim cười ngặt nghẽo.
Hôm nay Lâm Giáng cũng rất vui, nhận được quà liền không thể đợi mà mở luôn ra, là một chiếc vòng tay bằng bạc, bên trên khắc một hình mặt trăng, Lâm Giáng rất thích, nháy mắt cười cảm ơn Thẩm Yến.
Thẩm Yến phối hợp làm động tác bị ánh mắt như điện giật trúng, ôm ngực giả vờ ngất, tâm trạng Lâm Giáng cực kỳ tốt, cười lớn ôm quà chạy về phòng.
Cô ôm "thời gian kinh diễm và năm tháng dịu dàng" mà Vương Giai Thiến Tặng trong lòng, lật quyển Vương Hậu Hùng ra xem, bên trong kẹp một phong thư, sau khi mở ra bên trong chứa đầy ảnh của hai người cùng với một lá thư dài, mắt Lâm Giáng không kìm được mà đỏ lên.
Buổi tối hôm ấy, Lâm Giáng trải qua vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Lúc thổi nến ước nguyện cô đã cầu mấy điều, một điều dành cho bố mẹ, một điều dành cho kỳ thi Đại học, điều còn lại cô thầm nhủ trong lòng, dành cho Giang Vi Phong.
Ước nguyện cho cậu ấy cái gì mới tốt đây, cô nghĩ một chút, cuối cùng quyết định chọn lấy một câu bình thường nhưng lại chân thành:
Vạn sự tốt đẹp.
Sáng sớm hôm sau cô thức dậy tập luyện buổi sáng, thấy mí mắt nóng ran không mở ra được, trong cổ họng thì như có nắm bụi, muốn mở miệng nói chuyện cũng tốn sức.
Bởi vì thứ năm tuần sau nghỉ lễ Quốc Khánh nên hai ngày cuối tuần này nhà trường yêu cầu học bù, đi học mười ngày liên tiếp. Sau kỳ nghỉ là kỳ thi nên giáo viên các khoa đều chiếm luôn tiết tự học buổi tối. Bị cường độ học tăng cao một cách đột ngột như vậy dày vò, Lâm Giáng cả người trở nên tàn tạ.
Thế nên mấy ngày hôm nay hai lần thu bài tập về nhà môn Anh nộp cho giáo viên đều do Hà Lai xung phong giúp Lâm Giáng, lúc trở về lại cụt hứng hỏi cô: "Sao lại không gặp được Giang Vi Phong đi nộp bài tập nhỉ."
Lâm Giáng nhún vai: "Lúc trước mình bảo không gặp được thì cậu cứ không tin, giờ thì mình được "trầm oan chiêu tuyết*" rồi chứ?"
*Trầm oan chiêu tuyết: Thành ngữ của Trung Quốc chỉ việc nỗi oan khuất trong quá khức được rửa sạch.
Hà Lai nghe vậy ngẩn ra sau đó phồng má tức giận, mãi một lúc sau mới tiếp tục hỏi cô: "Câu "trầm oan chiêu tuyết" này của cậu dùng có đúng không?"
Lâm Giáng cầm bút ném Hà Lai, hai người cùng nhau bật cười.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Quốc Khánh, lễ Quốc Khánh năm nay vừa hay trùng với dịp kỷ niệm 60 năm ngày thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, trước kỳ nghỉ mọi người trong lớp đều bàn tán thảo luận về việc duyệt binh.
Trừ việc đó ra, Lâm Giáng còn kỳ vọng nhiều hơn với kỳ nghỉ Quốc Khánh này.
Ngày 5 tháng 10 là sinh nhật 17 tuổi của cô.
Trước khi xuống khỏi xe buýt để bắt đầu kỳ nghỉ, mấy người Hà Lai đã tặng quà cho cô rồi.
Lý Na mua cho cô một chiếc ly cối* cực kỳ đáng yêu, lúc tặng cô còn bị Lý Khải nhìn thấy, Lý Khải xấu hổ vò đầu nói rằng không biết sinh nhật của Lâm Giáng, còn bảo sau này sẽ mời Lâm Giáng đi ăn để đền tội. Lý Na lập tức nguýt anh chàng, bảo cậu ta không có thành ý.
*Ly cối là một loại cốc hình trụ, có quai, với dung tích lớn. Khác với tách vốn nhỏ và nông hơn. Ly cối thường chỉ cầm tay mà không kê trên đĩa.
Vốn dĩ Lâm Giáng không buồn bận tâm đến, chỉ qua loa gật đầu cảm ơn.
Năm ngoái Hà Lai tặng Lâm Giáng một cuốn sổ tay bằng giấy kraft, năm nay thì tặng cô một cuốn sách có tựa đề "Bức thư của người đàn bà không quen biết". Trước đây Lâm Giáng từng nhìn thấy quyển sách này trên giá sách nhà mình, Từ Danh Quyên còn nói qua cho cô nội dung của quyển sách ấy, cô không ngờ Hà Lai lại tặng mình một quyển sách tình cảm mãnh liệt như vậy.
Sau đó Hà Lai trịnh trọng giải thích rằng: "Cuốn tiểu thuyết này mình đọc đến nỗi khóc luôn, đảm bảo cậu sẽ thích!" Cuối cùng còn ra lệnh cho Lâm Giáng buộc phải nhanh chóng đọc hết để cùng cô ấy bàn luận.
Lâm Giáng muốn tranh thủ đọc hết cuốn tiểu thuyết nhưng nào ngờ ngày lễ còn bận hơn ngày nghỉ, lớp phát thanh chỉ là chuyện tầm thường thôi, trường học phát cho bọn họ một quyển "Quà Quốc Khánh" lớn, gồm 42 tờ đề ghim lại với nhau, đừng nói là làm, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ chết rồi.
Vừa được nghỉ, ông bà nội đã gọi điện đến nói rằng nhớ Lâm Giáng. Buổi trưa hôm sinh nhật, Lâm Giáng ôm theo cặp sách đến nhà ông bà nội, lúc làm bài tập còn đặc biệt đưa "Quà Quốc Khánh" cho ông nội xem, cố ý làm nũng bảo trường học đang ngược đãi trẻ vị thành niên, khiến ông nội vừa buồn cười vừa đau lòng, vội bảo bà nội gắp thêm đùi gà cho cháu gái.
"Quà Quốc Khánh" còn chưa làm xong, buổi chiều Vương Giai Thiến đã gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài chơi, nói có món quà lớn muốn tặng cho cô.
Trong KFC, Vương Giai Thiến cười tươi như hoa nở, cố làm ra vẻ thần bí: "Cậu đoán xem mình tặng cậu cái gì?"
Lâm Giáng nói: "Gợi ý đi?"
Vương Giai Thiến hắng giọng, nói: "Thời thanh xuân của mỗi người đều sẽ có hai người thiếu niên, một người là khoảng thời gian kinh diễm, một người lại là năm tháng dịu dàng."
Lâm Giáng lập tức đáp: "Han Geng và Kim Heechul."
"Sao cậu lại biết đáp án chính xác?!"
"Chẳng phải cậu thường nói câu này xuất phát từ fandom của GengChul* sao?" Còn cực kì không thích mấy tiểu thuyết thanh xuân lạm dụng nó.
*Fandom GengChul: là cộng đồng người hâm mộ, đẩy thuyền hai thành viên Han Geng và Heechul của nhóm nhạc nam Hàn Quốc Super Junior.
"Chắc không phải cậu lại định tặng mình sổ ghi lời bài hát, sticker hay poster gì đó đâu nhỉ?"
Lâm Giáng nghĩ đến đây liền cực kỳ sợ hãi.
Vương Giai Thiến vốn là một cô gái theo đuổi thần tượng (đu idol), thích rất nhiều những oppa, mỗi lần sau khi Vương Giai Thiến tặng cô những ấn phẩm của thần tượng đều sẽ ép buộc cô đề cử.
Cô còn nhớ hồi học cấp hai Vương Giai Thiến đề cử nhóm Super Junior, cả thảy 13 người không thiếu một thành viên nào, cứ lải nhải với cô mấy ngày liền, nói xong còn hỏi cô thích ai nhất. Cô chỉ nhớ người béo nhất tên Shindong, những thành viên còn lại thì không phân biệt nổi, vì thế nên cô chỉ bừa một người, kết quả người cô chỉ không phải là GengChul mà Vương Giai Thiến thích nhất nên lại bị cưỡng ép đề cử lần thứ hai... Đến cuối cùng, Lâm Giáng mệt đến nỗi chỉ muốn chết đi cho xong.
Vương Giai Thiến đỡ trán: "Nhìn cái vẻ ghét bỏ của cậu kìa, lần này cậu đoán sai rồi!"
Nói xong không đợi Lâm Giáng kịp phản ứng lại đã lôi đồ từ trong túi ra đặt bộp lên bàn.
Lâm Giáng nhìn.
Một quyển Vương Hậu Hùng, một quyển Tiết Kim Tinh.*
*Vương Hậu Hùng, Tiết Kinh Tinh: là hai tác giả của hai cuốn tài liệu học tập của Trung Quốc.
"Tuyệt giao!"
Mặt Lâm Giáng đen xì, bày ra tư thế muốn bỏ đi, Vương Giai Thiến cười nắc nẻ như được mùa, cũng không thèm ngăn cô lại, Lâm Giáng tức giận, định xách túi bỏ đi thật.
Lúc cô xoay người vẫn còn đang nhìn phản ứng của Vương Giai Thiến, kết quả bất ngờ va phải người khác.
Người Lâm Giáng chấn động, bầu không khí ngưng lại.
"Úi." Cố Tường nhăn răng, "Lâm Giáng, nhìn người cậu có độc tí thịt thế kia mà sao va người khác mạnh thế."
Khóe môi Lâm Giáng khẽ co giựt.
"Chồng, sao anh lại đến đây?" Vương Giai Thiến nhìn thấy Cố Tường, dùng giọng nũng nịu phát ngấy nhào tới.
"Anh với Phong Tử đứng bên kia đường thì nhìn thấy hai người các em đang ngồi ăn trong này, nên qua đây chào hỏi một tiếng."
"Đến thanh toán à?" Vương Giai Thiến cười.
"Vâng vâng vâng, em nói đều đúng." Cố Tường không còn cách nào khác với cô, trong mắt toàn là sự cưng chiều.
Mà Lâm Giáng đang đứng một bên, ngón tay vân vê góc áo, mất một lúc lâu mới ổn định được nhịp thở.
Hôm nay nam sinh đằng sau Cố Tường mặc một chiếc áo phông cổ tròn màu đen phối với chiếc quần dài, xương quai xanh hoàn mỹ, hình như tóc anh đã cắt ngắn đi một chút để lộ ra đôi mắt uể oải lười biếng, như có như không nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Lâm Giáng cảm thấy trong tim như có một chú nai nhỏ đang chạy loạn va chạm vào cô, cặp sừng nai khiến tim cô nhói lên.
Trái tim cô dường như thót lên tận cổ họng*, cô nghĩ ngợi một chút rồi quyết định lên tiếng trước, cố làm ra vẻ thoải mái chào: "Chào."
*Trái tim thót lên cổ họng: Đây là cách nói chỉ tâm trạng vô cùng căng thẳng, hồi hộp của một người khi gặp chuyện gì đó.
Anh gật đầu, thờ ơ nói: "Lần trước vẫn chưa cảm ơn cậu."
Cô ngẩn người, sau đó cũng hiểu ra, nói: "Không cần đâu."
Nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào anh.
"Ai nói không cần."
Vương Giai Thiến không làm mấy trò nhàm chán cùng với Cố Tường nữa mà nhe răng nhếch mép nói với Giang Vi Phong: "Hôm nay là sinh nhật Lâm Giáng đấy, Phong Ca không có gì bày tỏ à?"
Ánh mắt Giang Vi Phong lóe sáng, hỏi Lâm Giáng: "Sinh nhật cậu?"
Cô chỉ đành gật đầu.
Cố Tường nghe vậy liền đập đập tay: "Tôi với Phong ca vừa tàn cuộc xong, định không về nhà đây, hay là tôi gọi thêm mấy người anh em nữa tới đây chúc mừng sinh nhật cho cậu nhé? KTV hay quán ăn đều được."
Vương Giai Thiến bảo được, rồi mới quay qua hỏi Lâm Giáng muốn đi đâu.
Lâm Giáng nóng mặt, ngượng ngùng nói: "Không cần đâu." Lại giải thích thêm, "Từ trước tới giờ tôi đều ở nhà đón sinh nhật cùng bố mẹ."
Giang Vi Phong gật đầu không nói gì.
Vương Giai Thiến và Cố Tường cũng không thuyết phục cô thêm.
Trước khi đi Vương Giai Thiến nhét hai quyển Vương Hậu Hùng và Tiết Kim Tinh vào lòng Lâm Giáng, dặn dò: "Bên trong có đồ đấy, đừng để rơi mất."
Lúc này Lâm Giáng mới để ý thấy giữa quyển sách phồng lên, cô không hỏi đó là cái gì, chỉ cười rồi chào họ.
Lúc ra khỏi quán KFC, chú nai nhỏ trong lòng Lâm Giáng mới thôi chạy loạn, cô ngẩng đầu lên trời thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại bất giác cười.
Ba người đưa mắt tiễn Lâm Giáng.
Giang Vi Phong nhìn hai người tay trong tay đứng bên cạnh, ánh mắt tối sầm lại: "Hai người hẹn hò đi, tôi đi trước đây."
Cố Tường hỏi: "Đi đâu?"
"Liên quan gì đến cậu?"
Giang Vi Phong cười, quay người bước đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Thực ra Giang Vi Phong cũng không biết mình muốn đi đâu, trùng hợp đúng lúc ấy bên đường có chiếc xe buýt đang dừng, anh không nghĩ ngợi gì liền bước lên, tìm một vị trí sát cửa sổ ở hàng ghế cuối rồi ngồi xuống, đăng nhập vào QQ.
Còn cả một hàng tin nhắn chưa trả lời, anh nhấp vào tin nhắn mới nhất, Thạch Đầu hỏi: Người anh em, có rảnh thì đến quảng trường Quang Minh dạy tôi trượt ván đi?
Anh đáp lại: Được.
Vừa trả lời tin nhắn xong, có một số lạ gọi đến, anh nhận máy, đối phương mới "Alo" một tiếng anh liền cúp luôn.
Lòng anh có chút mệt mỏi.
"Triệu Tư Ý vẫn âm hồn bất tán à?" Thạch Đầu ngồi bên lề đường hỏi, trên mặt đường vang lên từng âm thanh của ván trượt tiếp đất.
Chân Giang Vi Phong chầm chầm đạp trên ván trượt, chỉ hút thuốc chứ không nói chuyện.
Thạch Đầu lại hỏi: "Lúc đầu ai cũng bảo cậu vì Triệu Tư Ý nên mới chuyển trường."
Giang Vi Phong không buồn nâng mí mắt: "Thế mà cậu cũng tin."
Thạch Đầu nghẹn họng, lại hỏi: "Trong lòng cậu nghĩ thế nào? Còn yêu cô ấy không?"
"Cức chó." Giang Vi Phong nghe thấy chữ "yêu" liền cười: "Lão tử đây không biết viết chữ "yêu"."
Thạch Đầu tặc lưỡi: "Nhưng mà cũng tại gia đình Triệu Tư Ý quản quá nghiêm, cô ấy sợ cũng đúng thôi."
Giang Vi Phong búng búng tàn thuốc, giọng nói không hề có độ ấm: "Liên quan gì đến tôi."
Thạch Đầu thấy Giang Vi Phong không muốn nói đến chuyện này nữa, vội chuyển chủ đề, "Cũng đúng, với gương mặt đào hoa này của cậu, bai bai người này thì người sau càng ngoan."
Giang Vi Phong cười mắng cậu ta, biến đi.
Thạch Đầu tiếp lời: "Trong trường chúng ta chẳng phải có người yêu thầm lúc nào cũng yêu cầu bài hát qua phòng phát thanh tặng cậu sao, còn nữa, cậu nói xem có phải Lâm Giáng cũng nhìn trúng cậu rồi không? Nếu không thì sao lại nghĩa khí giúp cậu lừa giáo viên như thế?"
Giang Vi Phong nhớ lại khuôn mặt của cô gái ấy, sạch sẽ như một bông hoa trắng nhỏ, chắc chắn không cùng một thế giới với anh.
Giang Vi Phong nheo mắt, rít mạnh một hơi thuốc: "Đừng có nghĩ linh tinh."
Ai ngờ Thạch Đầu như không nghe thấy lời anh nói, đột nhiên kích động kéo cánh tay Giang Vi Phong, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Đậu má, nhìn thấy cô gái mặc váy màu đỏ phía bên tay phải cậu không?"
Giang Vi Phong nheo mắt liếc nhìn, quả nhiên có một cô gái mặc váy màu đỏ giẫm trên ván trượt đang luyện động tác, vừa hay mắt đối mắt với Giang Vi Phong, cô gái rời tầm mắt ra phía khác, nhưng giây tiếp theo liền thoải mái phóng khoáng nhìn sang.
Thạch Đầu tấm tắc hai tiếng: "Lúc trước tôi từng găp cô ấy ở phòng bi-a, ở Đảo Xanh cũng gặp, mấy lần trượt ván này cũng nhìn thấy, chắc chắn không phải ngẫu nhiên, cô ấy xác định là phải lòng cậu rồi! Thấy chưa, ánh mắt cậu vừa lướt qua cô ấy liền ngại ngùng kìa."
Giang Vi Phong không có ấn tượng, nhưng sau khi nghe mấy lời của Thạch Đầu thì liếm răng cười: "Cậu đi đâu cũng nhìn thấy cô ta?"
Thạch đầu gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Vi Phong đứng dậy, ngón chân trên ván giữ chặt lấy ván trượt, ý cười càng đậm: "Cmn, người cô ta yêu thầm là cậu mà."
Thạch đầu hóa đá tại chỗ.
Lâm Giáng nghe nhạc dọc đường về.
Vừa vào đến nhà thấy dì Tịnh cũng ở đó, đang ngồi trên sô pha xem "Ngôi nhà hạnh phúc" cùng Từ Danh Quyên, bộ phim đúng lúc chiếu đến cảnh gây cười, hai người đồng thời ngửa cổ cười thành tiếng.
Còn Lâm Vĩ đang bận rộn trong phòng bếp, Thẩm Yến miệng cắn miếng dưa chuột đứng ở cửa bếp nói chuyện với Lâm Vĩ, cậu là người đầu tiên nghe thấy tiếng động liền phát hiện cô đã về, đi ra ngoài cười hi hi, nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Lâm Giáng ôm hai quyển sách dày cộp mà Vương Giai Thiến tặng, hỏi cậu: "Quà đâu?"
"Không thiếu quà của cậu được, ở trên bàn bên kia kìa." Thẩm Yến cạn lời.
Chọc cho hai bà mẹ đang ngồi trên sô pha xem phim cười ngặt nghẽo.
Hôm nay Lâm Giáng cũng rất vui, nhận được quà liền không thể đợi mà mở luôn ra, là một chiếc vòng tay bằng bạc, bên trên khắc một hình mặt trăng, Lâm Giáng rất thích, nháy mắt cười cảm ơn Thẩm Yến.
Thẩm Yến phối hợp làm động tác bị ánh mắt như điện giật trúng, ôm ngực giả vờ ngất, tâm trạng Lâm Giáng cực kỳ tốt, cười lớn ôm quà chạy về phòng.
Cô ôm "thời gian kinh diễm và năm tháng dịu dàng" mà Vương Giai Thiến Tặng trong lòng, lật quyển Vương Hậu Hùng ra xem, bên trong kẹp một phong thư, sau khi mở ra bên trong chứa đầy ảnh của hai người cùng với một lá thư dài, mắt Lâm Giáng không kìm được mà đỏ lên.
Buổi tối hôm ấy, Lâm Giáng trải qua vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Lúc thổi nến ước nguyện cô đã cầu mấy điều, một điều dành cho bố mẹ, một điều dành cho kỳ thi Đại học, điều còn lại cô thầm nhủ trong lòng, dành cho Giang Vi Phong.
Ước nguyện cho cậu ấy cái gì mới tốt đây, cô nghĩ một chút, cuối cùng quyết định chọn lấy một câu bình thường nhưng lại chân thành:
Vạn sự tốt đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook