Đợi Em Nói Yêu Anh
Chương 37: Bông tai

Trên đời này, có một nỗi đau, là mất đi người thân duy nhất...

Trên đời này, có một nỗi nhớ, là tưởng tượng người ấy luôn ở bên cạnh, muốn chạm, muốn ôm, lại phát hiện ra trước mắt chỉ là ảo ảnh, chạm nhẹ là biến mất.......

Anh đưa cô về nhà. Những ngày sau đó, cô bình tĩnh lại, không khóc nữa, chỉ là, cô nói ít hơn, cười ít hơn, nụ cười gượng gạo, thường xuyên ngẩn người nhìn lên trời, thần trí cũng ở trên mây. Những ngày sau đó, anh ở bên cô không rời, nói chuyện với cô nhiều hơn, cố gắng khiến cho cô cười, mỗi khi cô ngẩn người cũng sẽ dịu dàng ôm lấy cô, coi như không thấy. Nỗi đau của cô, anh hiểu chứ, anh cũng đã từng mất đi người thân như thế, nhưng có lẽ so với anh, cô thiệt thòi hơn nhiều lắm, còn gì đau đớn hơn tận mắt nhìn thấy người mình yêu nhất đột nhiên rời xa. Tâm luôn hi vọng cô có thể lấy lại nụ cười như xưa, cũng hi vọng cô có thể buông bỏ tất cả mà vui vẻ, nhưng lí trí lại hiểu rõ, làm sao có thể chứ, làm sao có thể đây, cứ như vậy gạt bỏ nỗi đau trong chốc lát, dù ngoài mặt không nói, nhưng mà tâm, đau lắm. Trái tim giống như bị khoét một lỗ sâu, dù thời gian có qua đi, lành lại, cũng sẽ mãi mãi để lại một vết sẹo mờ không thể xóa.

"Anh hai, em vừa nhìn thấy mẹ, bà ấy ở trên kia, nhìn em mỉm cười", cô ngồi trong lòng anh, thì thào từng tiếng một, nở nụ cười đầu tiên trong ngày. Anh theo ngón tay cô nhìn lên, chỉ thấy một bầu trời trong vắt không một gợn mây, có chăng chỉ là một màu xanh lam nhàn nhạt.

"Ừ, mẹ đang nhìn chúng ta", anh vuốt mái tóc dài của cô, cũng cười, chậm rãi đáp một tiếng.

"Mẹ không có quên"

"Ừ, không có quên"

Anh siết chặt vòng ôm, tựa cằm mình lên vai cô, thấp giọng thì thầm, mặc cho cô reo lên như đứa trẻ. Hai mắt cô nhìn bầu trời phía xa, một bàn tay đưa ra ngay trước mắt, dường như ở chỗ đó, có một người phụ nữ rất đẹp, ánh mắt cong cong, một bàn tay đưa ra phía cô, mỉm cười dịu dàng. Hai bàn tay nắm vào nhau, cô nở nụ cười thỏa mãn. Đúng vậy mà, cô cảm nhận được, bà ấy vẫn ở đây, luôn ở đây, ở đây, ở bên cô....

... ...

Trong suốt khoảng thời gian đó, việc Trình Hạo làm đầu tiên mỗi buổi sáng là thức dậy thật sớm rồi chạy sang phòng của Lâm Vũ, sau khi kiểm tra cô vẫn còn đang say giấc nồng thì anh mới đi đánh răng rửa mặt, xuống bếp nấu bữa sáng cho cô. Một buổi sáng, vẫn theo thói quen đó, anh theo thường lệ bước sang phòng cô trước tiên, chỉ là khi vừa bước sang liền giật mình phát hiện ra căn phòng của cô trống trơn, chăn và gối đều đã được gấp xếp cẩn thận, trên giường không có chút độ ấm. Nghĩ đến lần trước cô bỏ đi, trong lòng bất chợt sợ hãi, không kịp nghĩ gì liền cứ như vậy chạy xuống nhà tìm kiếm khắp nơi, cho đến khi đi ngang qua phòng bếp, đôi chân bỗng chợt dừng lại, nhìn thấy gì đó, trái tim đang lo sợ mới bắt đầu bình ổn lại, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ thấy ở nơi đó, một bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn trong bếp, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quay lưng lại phía anh, chăm chú đến mức không biết anh đã tới, cũng không biết anh đã vì cô mà lo sợ đến chừng nào. Một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn lan khắp căn bếp nhỏ, hương vị quen thuộc đã lâu không thấy, Trình Hạo từ từ bước lại gần cô, rất tự nhiên ôm lấy cô từ phía sau, trầm mặc không nói gì. Lâm Vũ vốn đang rất chú tâm không để ý tới xung quanh, khi bị anh đột nhiên ôm liền không nhịn được giật mình, nhưng chỉ trong chốc lát liền bình tĩnh lại, vui vẻ nở nụ cười

"Anh hai, sớm"

Hỏi một câu lại không thấy anh trả lời, Lâm Vũ không khỏi nhíu mày không hiểu, muốn quay lại nhìn xem lại bị anh ôm chặt cứng không thể động đậy

"Anh hai, làm sao vậy"

Cô hỏi lại lần nữa. Anh vẫn trầm mặc không trả lời, đầu của anh tựa vào vai của cô, hít hà mùi thơm mát trên mái tóc dài rồi dùng sức ôm cô thật chặt. Cho đến khi cô tưởng anh không trả lời nữa, lại bất chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp từ phía sau vọng đến, lời nói pha chút trách móc dịu dàng, nhiều hơn lại là sự quan tâm nồng đậm

"Anh cứ tưởng em bỏ đi như lần trước"

Ngừng một lúc, anh mới bổ sung thêm một câu

"Tiểu Vũ, đừng đột nhiên biến mất trước mặt anh như vậy, anh sẽ lo lắng phát điên lên mất"

Đến lúc này, Lâm Vũ mới hiểu rõ anh bị làm sao, trong lòng không khỏi có một dòng nước ấm chảy qua, thêm đó lại trách bản thân mình vô tâm quá mức. Có lẽ mấy ngày nay, cô đã để mọi người lo lắng nhiều lắm, ba nuôi ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm, anh hai lại gác bỏ tất cả công việc sang một bên, dành hết thời gian túc trực ở bên cô, cô làm gì, ăn gì, anh đều lo lắng cẩn thận, sợ cô nghỉ quẩn, sợ cô không vui. Tất cả, cô đều biết, đều cảm nhận được, trái tim người vốn làm bằng thịt, đâu phải sắt đá cứng ngắc khô khan không chút cảm xúc. Trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, mặc dù trái tim vẫn còn đau, nhưng nỗi đau ấy dù sao cũng đã vơi đi ít nhiều, cô cũng bắt đầu bình tĩnh lại, học cách tĩnh tâm, học cách suy nghĩ thông thoáng hơn. Cô vẫn luôn nghĩ rằng, bản thân chỉ có mẹ là người thân duy nhất, mất đi mẹ, cũng là mất đi điểm tựa còn lại trong cuộc sống cô độc của cô. Chỉ là cho đến bây giờ, cô bất chợt nhận ra, suy nghĩ ấy thực là có bao nhiêu phần ích kỉ, lại có bao nhiêu phần vô ơn. Sáu năm trước, ba cứu cô, cho cô một cuộc sống mới. Sáu năm trước, cô gặp anh, anh cho cô niềm vui, cũng cho cô sự ấm áp tưởng như đã biến mất từ lâu. Ân, tình, nghĩa, cô không nói, không có nghĩa cô đã quên, làm sao có thể quên được chứ, khi mà ân nặng tình sâu, khi mà hai người đều đối với cô quan tâm hết mực. Ba nuôi, anh hai, còn có Lin, Lâm Khải, Lâm phong, trải qua bao nhiêu năm, bọn họ từ lúc nào đã trở thành những người không thể thiếu trong cuộc sống của cô, là bạn, là người thân, cũng là người nhà, gắn bó thân thiết như máu thịt. Nhiều khi, dù cho không phải chung một dòng máu, nhưng tình như thủ túc, lo nghĩ quan tâm đến nhau, so với ruột thịt mà vô tình lạnh nhạt còn tốt hơn nhiều lắm. Hai tay cô đặt lên bàn tay anh đang vòng qua eo, cảm nhận vòng ôm ấm áp quen thuộc, ở trong vòng ôm ấy, cô luôn cảm nhận được cảm giác an toàn, sáu năm trước đã thế, hiện tại vẫn không thay đổi, vẫn là sự bảo bọc, chở che dịu dàng chỉ dành riêng cho cô.

"Được rồi được rồi, em biết rồi mà. Mau đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng, em nấu sắp xong rồi"

Cô vỗ nhẹ vào cánh tay của anh, giục anh mau một chút, cũng tiện để che đi sống mũi có chút cay cay. Lần này thì anh không kì kèo gì nữa, nghe lời cô, ôm thật chặt thêm một lần rồi mới buông ra, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ. Như thế này tốt lắm, thực sự tốt lắm, cuối cùng thì cô ấy cũng lấy lại chút sức sống, chỉ cần cô ấy vui vẻ, anh liền vui vẻ. Cho đến khi Trình Hạo chuẩn bị xong, yên lặng mà ngồi bên bàn ăn, một tay đặt lên cằm, lẳng lặng nhìn cô đang chuẩn bị thức ăn, đôi mắt màu hổ phách híp lại thỏa mãn. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước mắt kia, cô bận rộn chuẩn bị đồ ăn, anh ngồi ở một góc nhìn cô, hoặc là ôm lấy cô từ phía sau, mùi thức ăn giane dị thoang thoảng bên chóp mũi, không hiểu sao anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không khí ấm áp giống như một gia đình, một gia đình chỉ thuộc về anh và cô vậy. Lâm Vũ rửa tay thật sạch rồi bưng đồ ăn ra bàn, ngồi xuống, nhìn thấy anh vẫn đang nhìn mình, không động đũa liền cười, mở miệng hỏi

"Anh nhìn gì vậy. Sao không ăn"

Anh đặt nốt một tay kia chống lên cằm, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, nói bâng quơ

"Nhìn em"

Nói như vậy, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, ánh mắt sáng lấp lánh, trong mắt là tia sáng chăm chú nồng nhiệt, nồng nhiệt đến mức khiến cho cô đỏ mặt. Cô cũng thật ngốc mà, sao lại không nhận ra chứ, nhiều năm như vậy lại không nhận ra tình cảm của anh, dù rằng ngày ngày bám dính lấy anh, lại không nhận ra ánh mắt anh nhìn cô từ khi nào đã thay đổi, vẫn là tình cảm ấy, nhưng, lại có thêm một chút mê luyến và cảm xúc không rõ. Nhìn mà xem, giống như có hai ngọn lửa rừng rực trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, giống như muốn thiêu cháy cô vậy

"Mau ăn đi", cô gõ gõ vài ngón tat xuống bàn, trừng mắt nhìn anh, hai má phồng lên trông vô cùng đáng yêu.

Trình Hạo cũng không trêu cô nữa, găp một miếng trưng chiên bỏ vào miệng, hương vị thơm ngon quen thuộc khiến anh vui vẻ. Bất chợt, nghĩ đến chuyện gì đó, anh lấy trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ, ngẩng đầu lên đưa ra trước mặt cô

"Y tá nói cái này rơi ở phòng bệnh của mẹ, anh nghĩ là đồ của mẹ làm rơi nên giữ lại"

Lâm Vũ tiếp nhận đồ trên tay anh, tò mò không biết vật gì được đựng ở bên trong nên không để ý đến Trình Hạo gọi một tiếng "mẹ" hết sức tự nhiên. Mở chiếc nắp hộp màu đỏ, bên trong là một chiếc hoa tai vô cùng tinh xảo, bên trên được khảm kim cương màu xanh ngọc bích hết sức lóa mắt. Hai hàng lông mày của cô không khỏi nhíu lại, đây chỉ là một bên bông tai thôi, hơn nữa cô còn chưa từng thấy nó bao giờ

"Sao vậy", Trình Hạo thấy cô nhíu mày, hỏi

"Em không biết. Đây không phải đồ của mẹ, mẹ không đeo trang sức bao giờ cả"

Cô đáp lời. Nhìn nhìn chiếc bông tai lóng lánh trước mắt, lại nghĩ chết đột ngột của mẹ, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, ánh mắt có điều suy nghĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương