Đối Đối, Là Nương Cưỡng Bức Cha
-
Chương 24
Nhã Thanh tá túc ở
nhà Cố Tử Phong cũng đã hai tuần. Trong thời gian này, nàng rất nhàn
nhã, hết ăn lại nằm, rồi đấu khẩu với Cố Tử Phong, ngoài ra hai ba bữa
bí mật về xem thanh, nhã lâu nó ra làm sao rồi. Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, đem tất cả mọi thứ giao cho người làm, bọn họ rất được việc và
tuyệt đối trung thành, nên nàng yên tâm, chỉ có việc không giải quyết
được mới đưa tín hiệu để nàng bí mật trở về xử lí.
Hôm nay nàng thức dậy là đã buổi trưa, vệ sinh cá nhân, trang điểm hoàn mĩ xong xuôi, vác cái bụng bầu chạy ra kiếm Cố Tử Phong ăn cơm. Vào phòng thì thấy hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt hồ ly, vẻ mặt như con cáo, dáng nằm của hắn khiến nàng chỉ hận không thể xông vào mà cắn xé. Ách, nàng không phải sắc nữ đâu, chỉ là nhìn hắn yêu nghiệt quá. Đang suy nghĩ mông lung thì có tiếng quát.
"Hạ nhân to gan, ai cho ngươi vào đây."
"Hả, ơ, ngươi.... oa, công tử đẹp trai, ngươi là ai???" Nhã Thanh bị giật mình, quay về hướng người mới quát, thấy một gã thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt giận dữ, ngồi ở một bên Cố Tử Phong, ách nàng mới nãy không chú ý. Lại nhìn qua Cố Tử Phong, biết hắn ý tứ muốn đuổi người, dù sao nàng mới ngủ dậy, tâm tình không tốt, lại bị quát, tên này nên cút thôi. Thân hình vừa động, khuôn mặt biến hóa thành háo sắc nam nhân nhìn thấy con mồi, chân từ từ bước lại gần phía hắn ta.
"Ngươi, ngươi, ta hỏi sao không trả lời?" Cố Tử Diệp có chút lạnh gáy, hắn là nhận nhiệm vụ của nương hắn, đến khuyên nhủ đại ca về thăm nhà. Nhưng là mỗi lần đến đều bị làm cho tức chết, hắn là một dược sư được mọi người tôn quý, mới hai mươi bốn tuổi đã cấp bảy trung giai, nhưng là hắn lại bị bại dưới trướng của ba người, đại ca hắn, nương hắn, và phụ thân hắn. Hắn giống như là món đồ chơi của ba người này vậy, lúc nào cũng bị bắt nạt. Tuy vậy nhưng hắn không oán hận, dù sao mọi thứ tốt nhất họ đều dành cho hắn, hắn chỉ là có chút cảm giác trớ trêu thôi.
"Nha, công tử muốn hỏi gì a~~~?" Thân hình uốn éo đi tới.
"Hừ, ngươi tốt nhất là đứng đó, ta hỏi ngươi hạ nhân ai cho phép đến đây?" Thấy nàng cứ đi tới, hắn không tự chủ kêu nàng dừng lại.
"A, ta là quân sư của Phong chủ tử nha, ngài ấy chính là cho phép ta tùy tiện đi lại nha. Phải không chủ tử?" Nhã Thanh nói rồi quay qua Cố Tử Phong. Nhìn hắn gật đầu mà không nói, nàng tiếp tục lấn tới.
"Ách, đại ca, khi nào thì đại ca cần quân sư vậy, còn là người thế này. A, ngươi tránh xa ta chút." Cố Tử Diệp kì lạ quay qua hỏi Cố Tử Phong, không để ý Nhã Thanh đã bước tới, quay qua nhìn bộ mặt dê già của nàng thì hắn phát khiếp, cái tay của Nhã Thanh cũng đã dính lên người hắn. Không chịu nổi hất tay ra, lực độ quá mạnh làm Nhã Thanh ở phía sau không có điểm tựa muốn ngã xuống. Nhã Thanh hoảng hồn đua tay ôm bụng, định trấn định thân hình nhưng lại xảy chân, cứ tưởng sẽ ngã nhưng lại rơi vào vòng tay của một người. Cố Tử Phong thấy Nhã Thanh bị đẩy muốn ngã, nhìn thấy cái bụng nhô cao đó, hắn không suy nghĩ nhiều một mạch chạy xuống tiếp nàng. Mọi việc xảy ra trong một nốt nhạc.
Nhã Thanh sau khi được Cố Tử Phong đỡ, nhớ đến mình suýt ngã trong khi bụng lớn sáu tháng, cứ nghĩ em bé có chuyện gì nàng không kiềm chế được khóc nấc lên. Cố Tử Phong thấy thế thì bối rối, dù sao lỗi cũng là do hắn, hắn muốn đuổi người nhưng lại khiến nàng suýt nữa ngã, đứa nhỏ mà có chuyện gì thì hắn không biết làm gì để đền cho người ta đâu. Quay qua trừng mắt nhìn Cố Tử Diệp, vẻ mặt giận dữ.
"Ngươi không có việc gì liền cút cho ta."
"Ách, đại ca đừng nóng, ta cút, liền cút, nhưng mà ngươi nhanh chóng về nhà đi, nuơng và phụ thân tuyển một đống nữ nhân đợi ngươi về cưới đấy, bọn họ muốn có cháu bế lắm rồi. Ta đi trước, tạm biệt." Cố Tử Diệp tuy có chút khó hiểu vì hành động của đại ca, nhưng hắn lại không muốn chọc vào hố lửa nên nhanh chống bỏ chạy. Dù sao ở lại cũng chẳng có món tốt để ăn, lại bị ảnh hưởng ánh mắt nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Nhã Thanh khóc một lúc liền dừng, sau có chút trầm mặc, nàng mang thai nhưng chẳng bao giờ cẩn thận, nàng muốn đứa bé an toàn sinh ra, nhưng lại không đầu tư nhiều cho nó. Nhớ đến các kinh nghiệm dưỡng thai ở hiện đại, nàng dường như chưa thực hiện được cái nào, giờ nàng tốt nhất là nên hảo hảo mà dưỡng thai thôi. Nghĩ xong, Nhã Thanh thân thủ đi kiếm giấy bút, viết một loạt cách dưỡng thai. Nào là ăn uống thế nào, hoạt động hàng ngày ra sao, không nên tức giận nhiều, tránh xa những thứ gì...
Cố Tử Phong sau ngày đó có chút áy náy đối với Nhã Thanh, hàng ngày quan tâm nàng nhiều hơn, bảo người hàng ngày cẩn thận bồi bổ nàng hàng ngày, lâu lâu lại tới nhìn nàng một tí, khiến cho hạ nhân có chút kì quái. Hôm nay hắn cũng tới nhìn, thấy Nhã Thanh đang cúi người nhặt đậu đỏ, mồ hôi đã toát ra hai bên trán, thấy vậy hắn không khỏi mở miệng.
"Ngươi đang làm gì?"
"A, Phong, ngươi lại tới a, ta đang thực hiện mấy phuơng pháp dưỡng thai. Làm như vậy sau này sinh sẽ dễ dàng hơn." Nhã Thanh cười cười trả lời, thấy hắn mấy ngày liền hay lui tới chỗ này, nàng tâm trạng có chút vui vẻ.
"Vậy sao? Lần đầu ta nghe nói a."
"Ngươi tất nhiên là không biết rồi, này là cách cổ xưa đấy." Nàng duơng duơng tự đắc nói.
Hôm nay nàng thức dậy là đã buổi trưa, vệ sinh cá nhân, trang điểm hoàn mĩ xong xuôi, vác cái bụng bầu chạy ra kiếm Cố Tử Phong ăn cơm. Vào phòng thì thấy hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt hồ ly, vẻ mặt như con cáo, dáng nằm của hắn khiến nàng chỉ hận không thể xông vào mà cắn xé. Ách, nàng không phải sắc nữ đâu, chỉ là nhìn hắn yêu nghiệt quá. Đang suy nghĩ mông lung thì có tiếng quát.
"Hạ nhân to gan, ai cho ngươi vào đây."
"Hả, ơ, ngươi.... oa, công tử đẹp trai, ngươi là ai???" Nhã Thanh bị giật mình, quay về hướng người mới quát, thấy một gã thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt giận dữ, ngồi ở một bên Cố Tử Phong, ách nàng mới nãy không chú ý. Lại nhìn qua Cố Tử Phong, biết hắn ý tứ muốn đuổi người, dù sao nàng mới ngủ dậy, tâm tình không tốt, lại bị quát, tên này nên cút thôi. Thân hình vừa động, khuôn mặt biến hóa thành háo sắc nam nhân nhìn thấy con mồi, chân từ từ bước lại gần phía hắn ta.
"Ngươi, ngươi, ta hỏi sao không trả lời?" Cố Tử Diệp có chút lạnh gáy, hắn là nhận nhiệm vụ của nương hắn, đến khuyên nhủ đại ca về thăm nhà. Nhưng là mỗi lần đến đều bị làm cho tức chết, hắn là một dược sư được mọi người tôn quý, mới hai mươi bốn tuổi đã cấp bảy trung giai, nhưng là hắn lại bị bại dưới trướng của ba người, đại ca hắn, nương hắn, và phụ thân hắn. Hắn giống như là món đồ chơi của ba người này vậy, lúc nào cũng bị bắt nạt. Tuy vậy nhưng hắn không oán hận, dù sao mọi thứ tốt nhất họ đều dành cho hắn, hắn chỉ là có chút cảm giác trớ trêu thôi.
"Nha, công tử muốn hỏi gì a~~~?" Thân hình uốn éo đi tới.
"Hừ, ngươi tốt nhất là đứng đó, ta hỏi ngươi hạ nhân ai cho phép đến đây?" Thấy nàng cứ đi tới, hắn không tự chủ kêu nàng dừng lại.
"A, ta là quân sư của Phong chủ tử nha, ngài ấy chính là cho phép ta tùy tiện đi lại nha. Phải không chủ tử?" Nhã Thanh nói rồi quay qua Cố Tử Phong. Nhìn hắn gật đầu mà không nói, nàng tiếp tục lấn tới.
"Ách, đại ca, khi nào thì đại ca cần quân sư vậy, còn là người thế này. A, ngươi tránh xa ta chút." Cố Tử Diệp kì lạ quay qua hỏi Cố Tử Phong, không để ý Nhã Thanh đã bước tới, quay qua nhìn bộ mặt dê già của nàng thì hắn phát khiếp, cái tay của Nhã Thanh cũng đã dính lên người hắn. Không chịu nổi hất tay ra, lực độ quá mạnh làm Nhã Thanh ở phía sau không có điểm tựa muốn ngã xuống. Nhã Thanh hoảng hồn đua tay ôm bụng, định trấn định thân hình nhưng lại xảy chân, cứ tưởng sẽ ngã nhưng lại rơi vào vòng tay của một người. Cố Tử Phong thấy Nhã Thanh bị đẩy muốn ngã, nhìn thấy cái bụng nhô cao đó, hắn không suy nghĩ nhiều một mạch chạy xuống tiếp nàng. Mọi việc xảy ra trong một nốt nhạc.
Nhã Thanh sau khi được Cố Tử Phong đỡ, nhớ đến mình suýt ngã trong khi bụng lớn sáu tháng, cứ nghĩ em bé có chuyện gì nàng không kiềm chế được khóc nấc lên. Cố Tử Phong thấy thế thì bối rối, dù sao lỗi cũng là do hắn, hắn muốn đuổi người nhưng lại khiến nàng suýt nữa ngã, đứa nhỏ mà có chuyện gì thì hắn không biết làm gì để đền cho người ta đâu. Quay qua trừng mắt nhìn Cố Tử Diệp, vẻ mặt giận dữ.
"Ngươi không có việc gì liền cút cho ta."
"Ách, đại ca đừng nóng, ta cút, liền cút, nhưng mà ngươi nhanh chóng về nhà đi, nuơng và phụ thân tuyển một đống nữ nhân đợi ngươi về cưới đấy, bọn họ muốn có cháu bế lắm rồi. Ta đi trước, tạm biệt." Cố Tử Diệp tuy có chút khó hiểu vì hành động của đại ca, nhưng hắn lại không muốn chọc vào hố lửa nên nhanh chống bỏ chạy. Dù sao ở lại cũng chẳng có món tốt để ăn, lại bị ảnh hưởng ánh mắt nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Nhã Thanh khóc một lúc liền dừng, sau có chút trầm mặc, nàng mang thai nhưng chẳng bao giờ cẩn thận, nàng muốn đứa bé an toàn sinh ra, nhưng lại không đầu tư nhiều cho nó. Nhớ đến các kinh nghiệm dưỡng thai ở hiện đại, nàng dường như chưa thực hiện được cái nào, giờ nàng tốt nhất là nên hảo hảo mà dưỡng thai thôi. Nghĩ xong, Nhã Thanh thân thủ đi kiếm giấy bút, viết một loạt cách dưỡng thai. Nào là ăn uống thế nào, hoạt động hàng ngày ra sao, không nên tức giận nhiều, tránh xa những thứ gì...
Cố Tử Phong sau ngày đó có chút áy náy đối với Nhã Thanh, hàng ngày quan tâm nàng nhiều hơn, bảo người hàng ngày cẩn thận bồi bổ nàng hàng ngày, lâu lâu lại tới nhìn nàng một tí, khiến cho hạ nhân có chút kì quái. Hôm nay hắn cũng tới nhìn, thấy Nhã Thanh đang cúi người nhặt đậu đỏ, mồ hôi đã toát ra hai bên trán, thấy vậy hắn không khỏi mở miệng.
"Ngươi đang làm gì?"
"A, Phong, ngươi lại tới a, ta đang thực hiện mấy phuơng pháp dưỡng thai. Làm như vậy sau này sinh sẽ dễ dàng hơn." Nhã Thanh cười cười trả lời, thấy hắn mấy ngày liền hay lui tới chỗ này, nàng tâm trạng có chút vui vẻ.
"Vậy sao? Lần đầu ta nghe nói a."
"Ngươi tất nhiên là không biết rồi, này là cách cổ xưa đấy." Nàng duơng duơng tự đắc nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook