Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em
-
Chương 74: Chung nhà
Hừ
~
Hiên Viên Thần khẽ rên một tiếng rồi buông ra cánh môi của cô. Sợi bạc mỏng manh kéo dài ra từ hai cánh môi khiến cả căn phòng họ đang đứng tràn đầy không khí ái muội.
Nha đầu này cắn hắn?
Không ngờ so với lúc xưa cô lại càng thêm bướng bỉnh, đôi mắt màu trà híp lại một cách nguy hiểm nhìn đang đắc ý nở nụ cười nữ nhân rồi bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
“Ta chỉ có ngươi, cho dù là lúc trước hay tương lai cũng chỉ có mình ngươi.” Cho nên đừng nữa lại nói những câu khiến ta đau lòng.
Hà Mộng Điệp cúi đầu đưa tay chùi đi cánh môi ướt át của mình, trong đôi mắt xinh đẹp khẽ hiện lên tia mờ mịt vô thố chỉ là vài giây sau lại bình tĩnh trở lại.
“Hiên Viên tổng, ta phải về.”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên như cốc nước đá lạnh lẽo rót vào lòng hắn khiến trái tim đang thình thịnh đập trong lồng ngực khẽ nhói đau. Làm sao hắn có thể không nhận ra được cô đang cố tạo ra một bức tường dày để ngăn cách hắn. Bất quá không sao cả, hắn có khi là thời gian.
“Ở khách sạn không tốt, an ninh càng không an toàn.” Hiên Viên Thần xoay người cầm lấy trên sopha bằng da trắng chiếc vali màu đen đang đặt sẵn trên đó kéo lên phía lầu, bỏ lại đang hóa đá Hà Mộng Điệp nhìn bóng lưng hắn khuất bóng nơi chiếc cầu thang.
Đó... đó không phải là vali của cô được đặt ở khách sạn hay sao?
Sao có thể xuất hiện nơi này?
“Thiếu phu nhân, hành lý của cô là do thiếu gia sai người đem từ khách sạn đến đây.” Vị quản gia từ phía sau đi đến hiền lành giải thích sau đó cung kính cúi đầu chào rồi đi vào phòng bếp. Thiếu phu nhân vừa mới xuất viện nên phải được tẩm bổ thật nhiều, hắn cũng nên đi vào hối thúc hối thúc dù sao cũng gần đến bữa cơm chiều.
Hà Mộng Điệp lần này thật sự hỗn độn trong gió, cô định thần lại khẽ cắn cánh môi hơi sưng của mình rồi nhanh chóng bước lên lầu.
“Hiên Viên tổng, ngươi luôn tự tiện như vậy sao?” Thật quá đáng.
Vừa đứng trước cửa phòng Hà Mộng Điệp đỏ hồng cả khuôn mặt rồi cô hổn hển chạy nhanh đi vào giựt lấy đống nội y đủ màu của mình rời khỏi ma trảo của tên nam nhân nào đó tức giận quát. Nhìn vẻ mặt thẹn quá thành giận của cô Hiên Viên Thần trong lòng càng thêm buồn cười, cho dù là lúc nhỏ hay bây giờ chỉ cần hắn sơ ý nhìn thấy hay cầm nhầm nội y của cô, tiểu nha đầu này đều sẽ thẹn quá hóa giận mà bay vào đánh hắn.
“Ta chỉ là muốn giúp ngươi.” Hiên Viên Thần đứng dậy đưa tay thọc vào túi quần thảnh thơi quan sát nét mặt tức giận đến đỏ bừng của cô nhếch môi cười cười giải thích.
Vô sỉ.
Cô chưa bao giờ nói sẽ ở lại nơi này.
“Hiên Viên tổng, ngươi không giải thích một chút sao?” Bàn tay nhanh chóng nhét đống đồ lại vào valy rồi cau mày chờ đợi câu trả lời. Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của cô đôi mắt màu trà hơi ám dần rồi hắn bình tĩnh nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói.
“Ngươi cũng biết vụ tai nạn này không phải là bất ngờ mà là có mục đích. Khi ta sai người đến khách sạn nơi ngươi trụ thì phát hiện trong đó mọi thứ đều bị xáo trộn lung tung, cửa phòng thì hơi hé mở.”
Trộm?
Không.... Không đúng.
Hà Mộng Điệp bỏ qua suy nghĩ bất an trong lòng mình ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt khẽ gật đầu.
“Cám ơn. Nhưng ta không thể ở đây.” Nếu bọn chúng có thể theo cô từ Duney đến Nasta thì có nghĩa cho dù ở đâu cô cũng sẽ bị tìm thấy. Điều cô lo lắng nhất là bọn chúng sẽ phát hiện ra bọn nhỏ.
Không... cô tuyệt đối sẽ không để bọn chúng tìm ra hài tử của mình. Tuyệt không.
“Đây là nơi an toàn nhất ở Serbin nên ngươi có thể an tâm ở đây một thời gian.” Hiên Viên Thần nhíu mày nhìn đang cúi đầu suy nghĩ bé lên tiếng sau đó không đợi cô trả lời xoay người ra khỏi phòng rồi lịch sự đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa được đóng kín đôi mắt màu tím hiện lên đầy vẻ phức tạp.
Sáu năm... sáu năm sinh mệnh nói ngắn không ngắn, nói dài lại cũng không dài nhưng sáu năm lại có thể làm thay đổi rất nhiều thứ.
Nó khiến cả cô cùng hắn đều trưởng thành hơn rất nhiều, nó khiến hắn càng thêm có mị lực cũng càng thêm cường đại. Hiên Viên Thần của sáu năm sau vẫn ấm áp vẫn ôn nhu nhưng cô vẫn vĩnh viễn không quên được những tổn thương mà hắn đã làm cho mình.
Vết thương sâu đến nỗi khiến trái tim âm ỉ đau, hốc mắt chợt chua xót khó chịu, trên gương mặt tinh xảo là hai dòng nước mắt nhẹ nhàng rơi.
......
~
Hiên Viên Thần khẽ rên một tiếng rồi buông ra cánh môi của cô. Sợi bạc mỏng manh kéo dài ra từ hai cánh môi khiến cả căn phòng họ đang đứng tràn đầy không khí ái muội.
Nha đầu này cắn hắn?
Không ngờ so với lúc xưa cô lại càng thêm bướng bỉnh, đôi mắt màu trà híp lại một cách nguy hiểm nhìn đang đắc ý nở nụ cười nữ nhân rồi bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
“Ta chỉ có ngươi, cho dù là lúc trước hay tương lai cũng chỉ có mình ngươi.” Cho nên đừng nữa lại nói những câu khiến ta đau lòng.
Hà Mộng Điệp cúi đầu đưa tay chùi đi cánh môi ướt át của mình, trong đôi mắt xinh đẹp khẽ hiện lên tia mờ mịt vô thố chỉ là vài giây sau lại bình tĩnh trở lại.
“Hiên Viên tổng, ta phải về.”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên như cốc nước đá lạnh lẽo rót vào lòng hắn khiến trái tim đang thình thịnh đập trong lồng ngực khẽ nhói đau. Làm sao hắn có thể không nhận ra được cô đang cố tạo ra một bức tường dày để ngăn cách hắn. Bất quá không sao cả, hắn có khi là thời gian.
“Ở khách sạn không tốt, an ninh càng không an toàn.” Hiên Viên Thần xoay người cầm lấy trên sopha bằng da trắng chiếc vali màu đen đang đặt sẵn trên đó kéo lên phía lầu, bỏ lại đang hóa đá Hà Mộng Điệp nhìn bóng lưng hắn khuất bóng nơi chiếc cầu thang.
Đó... đó không phải là vali của cô được đặt ở khách sạn hay sao?
Sao có thể xuất hiện nơi này?
“Thiếu phu nhân, hành lý của cô là do thiếu gia sai người đem từ khách sạn đến đây.” Vị quản gia từ phía sau đi đến hiền lành giải thích sau đó cung kính cúi đầu chào rồi đi vào phòng bếp. Thiếu phu nhân vừa mới xuất viện nên phải được tẩm bổ thật nhiều, hắn cũng nên đi vào hối thúc hối thúc dù sao cũng gần đến bữa cơm chiều.
Hà Mộng Điệp lần này thật sự hỗn độn trong gió, cô định thần lại khẽ cắn cánh môi hơi sưng của mình rồi nhanh chóng bước lên lầu.
“Hiên Viên tổng, ngươi luôn tự tiện như vậy sao?” Thật quá đáng.
Vừa đứng trước cửa phòng Hà Mộng Điệp đỏ hồng cả khuôn mặt rồi cô hổn hển chạy nhanh đi vào giựt lấy đống nội y đủ màu của mình rời khỏi ma trảo của tên nam nhân nào đó tức giận quát. Nhìn vẻ mặt thẹn quá thành giận của cô Hiên Viên Thần trong lòng càng thêm buồn cười, cho dù là lúc nhỏ hay bây giờ chỉ cần hắn sơ ý nhìn thấy hay cầm nhầm nội y của cô, tiểu nha đầu này đều sẽ thẹn quá hóa giận mà bay vào đánh hắn.
“Ta chỉ là muốn giúp ngươi.” Hiên Viên Thần đứng dậy đưa tay thọc vào túi quần thảnh thơi quan sát nét mặt tức giận đến đỏ bừng của cô nhếch môi cười cười giải thích.
Vô sỉ.
Cô chưa bao giờ nói sẽ ở lại nơi này.
“Hiên Viên tổng, ngươi không giải thích một chút sao?” Bàn tay nhanh chóng nhét đống đồ lại vào valy rồi cau mày chờ đợi câu trả lời. Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của cô đôi mắt màu trà hơi ám dần rồi hắn bình tĩnh nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói.
“Ngươi cũng biết vụ tai nạn này không phải là bất ngờ mà là có mục đích. Khi ta sai người đến khách sạn nơi ngươi trụ thì phát hiện trong đó mọi thứ đều bị xáo trộn lung tung, cửa phòng thì hơi hé mở.”
Trộm?
Không.... Không đúng.
Hà Mộng Điệp bỏ qua suy nghĩ bất an trong lòng mình ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt khẽ gật đầu.
“Cám ơn. Nhưng ta không thể ở đây.” Nếu bọn chúng có thể theo cô từ Duney đến Nasta thì có nghĩa cho dù ở đâu cô cũng sẽ bị tìm thấy. Điều cô lo lắng nhất là bọn chúng sẽ phát hiện ra bọn nhỏ.
Không... cô tuyệt đối sẽ không để bọn chúng tìm ra hài tử của mình. Tuyệt không.
“Đây là nơi an toàn nhất ở Serbin nên ngươi có thể an tâm ở đây một thời gian.” Hiên Viên Thần nhíu mày nhìn đang cúi đầu suy nghĩ bé lên tiếng sau đó không đợi cô trả lời xoay người ra khỏi phòng rồi lịch sự đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa được đóng kín đôi mắt màu tím hiện lên đầy vẻ phức tạp.
Sáu năm... sáu năm sinh mệnh nói ngắn không ngắn, nói dài lại cũng không dài nhưng sáu năm lại có thể làm thay đổi rất nhiều thứ.
Nó khiến cả cô cùng hắn đều trưởng thành hơn rất nhiều, nó khiến hắn càng thêm có mị lực cũng càng thêm cường đại. Hiên Viên Thần của sáu năm sau vẫn ấm áp vẫn ôn nhu nhưng cô vẫn vĩnh viễn không quên được những tổn thương mà hắn đã làm cho mình.
Vết thương sâu đến nỗi khiến trái tim âm ỉ đau, hốc mắt chợt chua xót khó chịu, trên gương mặt tinh xảo là hai dòng nước mắt nhẹ nhàng rơi.
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook