Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em
-
Chương 66: Gặp nguy hiểm
Hà Tư Thần đợi đến khi ngoại tổ phụ ra khỏi phòng mới nhanh chóng khóa trái cửa phòng lại rồi chạy nhanh lên giường mở ra chiếc laptop màu bạc của mình rồi khởi động máy.
Cậu nhóc lôi ra từ túi quần con chip nhỏ gắn vào máy tính rồi đưa vào mật mã đọc chip sau đó chợt sững nhìn phía màn hình đang xuất hiện hình ảnh một tên nam nhân nào đó đeo chiếc mặt nạ mà bạc.
*Xem ra đúng như ta đoán, mục tiêu của các ngươi là tổng bộ của Estradia chúng ta. Hoan nghênh các vị ghé tham quan tổ chức, bất quá đám nhóc con các ngươi vẫn là... quá non~* Đôi mắt màu trà đầy ý cười cùng giọng nói bình thản phát ra từ chiếc loa bé xíu trên máy khiến hai nhóc con xanh mặt.
Bị đùa giỡn?
Đáng ghét. Lão già nhóm hóa ra đã biết mục đích của họ, đó cũng là lý do tổng bộ của Estradia vắng vẻ như vùng đất chết chỉ có một lão già ngồi ở phòng điều khiển. Lại còn hoan nghênh bọn họ?
“Lão già. Ông được lắm. Cứ đợi đó mà xem.” Hà Tư Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình sau đó nhanh tay rút ra con chip rồi bẻ nó ra làm đôi. Trong đôi mắt màu trà là sự tức giận cùng vẻ không cam lòng, rõ ràng là đám lão nhân đó gài bẫy họ.
Trong lúc hai nhóc con đang tức điên vì bị đùa giỡn thì lúc này Hiên Viên Thần đang lái chiếc xe màu đen chạy vào địa phận thành phố Serbin, chiếc mặt nạ màu bạc đêm qua đã biến mất chỉ còn lại khuôn mặt điển trai đang hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này ở Serbin Hà Mộng Điệp đang ngồi trên một chiếc taxi chạy thẳng đến công ty chi nhánh ở Serbin trên đường Siru, trong lúc đang xem lại tài liệu phản ánh của khách hàng cô chợt sững sờ khi thấy khung cảnh xung quanh càng lúc càng yên ắng, cô đóng lại xấp tài liệu đang cầm trên tay rồi ngẩng đầu lên theo dõi xung quanh.
Tuyến đường Siru hôm nay trông rất vắng vẻ, điều này khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ. Đặt chân tới đây cũng ba bốn ngày nhưng chưa có ngày nào vắng đến như vậy, cứ như nơi này là một vùng thôn quê hẻo lánh không một bóng người, phải vài ba phút mới có lác đác vài chiếc xe nhanh chóng vụt qua, bất quá điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là... vì sao bên kia đường lại là sườn núi?
Con đường mà cô vẫn đáp xe đi đến không hề chạy ngang qua sườn núi, hơn nữa con đường cô đi mấy bữa nay cũng không vắng vẻ hoang vu như nơi này.
“Dừng xe!” Nhìn phía tài xế đang bình thản lái xe Hà Mộng Điệp nhíu mày rồi khẽ cắn lấy môi dưới của mình lên tiếng quát.
Đây là sao? Vì sao cảm giác bất an lại khiến cô cảm thấy khó thở? Trong lồng ngực trái tim khẽ nhói lại rồi đập nhanh hơn khiến cô càng thêm không yên. Giác quan thứ sáu của mình như muốn nói nếu cô không tìm cách xuống xe thì sẽ có chuyện gì đó rất nguy hiểm sẽ xảy ra với mình.
Từ chiếc kính trước mặt một đôi con ngươi âm hiểm nhìn đang thấp thỏm nữ nhân phía băng ghế sau khẽ nhếch lên cánh môi rồi nói “Tiểu thư, chúng ta đang đi đường tắt, đây là con đường nhanh nhất sẽ đưa ngươi đến nơi cần tới.” Vị tài xế cợt nhả cười cười rồi bình tĩnh điều khiển chiếc xe tăng nhanh hơn tốc độ lái thẳng phía trước.
“Dừng xe!” Nhìn phía đáng khinh thường cười cười tài xế cô lần nữa lạnh giọng lên tiếng, con đường quen thuộc lúc trước nay đã mất chỉ còn con đường vắng vẻ lác đác vài chiếc xe.
Hà Mộng Điệp cất toàn bộ tài liệu vào túi xách sau đó đôi mắt tím lóe ra tia sáng quỷ dị, nhìn phía đang đưa tay che miệng ngáp nam nhân phía trước cô chồm người lên giựt lấy tay lái bẻ sang một bên khiến đang chạy chiếc xe lảo đảo. Tên tài xế đôi mắt hiện lên tia sắc bén âm độc định đẩy bàn tay của cô ra khỏi bánh lái thì chiếc xe lại lần nữa đảo sang một bên. Nam nhân phía trước đang đội chiếc nón kết khiến bóng râm che đi nửa khuôn mặt đôi mắt nham hiểm âm ngoan hiện lên từng tia sát khí.
Trong chiếc xe nhỏ là hai thân ảnh đang giằng co nhau bánh lái khiến chiếc xe lấn sang hẳn phần đường dành cho người đi bộ. Hà Mộng Điệp xoay đầu cắn mạnh vào lỗ tai tên tên tài xế khiến hắn thảm thiết kêu la, đôi mắt hắn híp lại một cách tức giận cùng không muốn sống, hắn liếc phía dốc núi định tông thẳng chiếc xe vào rào chắn bảo vệ thì từ phía sau một chiếc xe khác nhanh chóng vượt lên chặn lấy đầu xe hắn rồi ép chiếc xe phải quẹo vào trong lề đường bên kia và tông thẳng vào cột đèn to đùng.
RẦM!
Tiếng két vang lên sau đó là tiếng va chạm thật mạnh phát ra khiến phần đầu xe bị đâm đến nát bấy.
“Ưm~” Từ băng ghế phía sau tiếng rên nhẹ phát ra từ cánh môi anh đào đang rướm máu khiến đôi mày thanh tú khẽ cau lại một cách đau đớn. Đôi mắt màu tím mơ hồ nhìn phía trước tên nam nhân khuôn mặt đầy máu hấp hối ghé đầu trên bánh lái khiến sức nặng từ cái đầu hắn đè lên kèn xe khiến chiếc xa phát ra tiếng kèn một cách chói tai.
Cậu nhóc lôi ra từ túi quần con chip nhỏ gắn vào máy tính rồi đưa vào mật mã đọc chip sau đó chợt sững nhìn phía màn hình đang xuất hiện hình ảnh một tên nam nhân nào đó đeo chiếc mặt nạ mà bạc.
*Xem ra đúng như ta đoán, mục tiêu của các ngươi là tổng bộ của Estradia chúng ta. Hoan nghênh các vị ghé tham quan tổ chức, bất quá đám nhóc con các ngươi vẫn là... quá non~* Đôi mắt màu trà đầy ý cười cùng giọng nói bình thản phát ra từ chiếc loa bé xíu trên máy khiến hai nhóc con xanh mặt.
Bị đùa giỡn?
Đáng ghét. Lão già nhóm hóa ra đã biết mục đích của họ, đó cũng là lý do tổng bộ của Estradia vắng vẻ như vùng đất chết chỉ có một lão già ngồi ở phòng điều khiển. Lại còn hoan nghênh bọn họ?
“Lão già. Ông được lắm. Cứ đợi đó mà xem.” Hà Tư Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình sau đó nhanh tay rút ra con chip rồi bẻ nó ra làm đôi. Trong đôi mắt màu trà là sự tức giận cùng vẻ không cam lòng, rõ ràng là đám lão nhân đó gài bẫy họ.
Trong lúc hai nhóc con đang tức điên vì bị đùa giỡn thì lúc này Hiên Viên Thần đang lái chiếc xe màu đen chạy vào địa phận thành phố Serbin, chiếc mặt nạ màu bạc đêm qua đã biến mất chỉ còn lại khuôn mặt điển trai đang hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này ở Serbin Hà Mộng Điệp đang ngồi trên một chiếc taxi chạy thẳng đến công ty chi nhánh ở Serbin trên đường Siru, trong lúc đang xem lại tài liệu phản ánh của khách hàng cô chợt sững sờ khi thấy khung cảnh xung quanh càng lúc càng yên ắng, cô đóng lại xấp tài liệu đang cầm trên tay rồi ngẩng đầu lên theo dõi xung quanh.
Tuyến đường Siru hôm nay trông rất vắng vẻ, điều này khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ. Đặt chân tới đây cũng ba bốn ngày nhưng chưa có ngày nào vắng đến như vậy, cứ như nơi này là một vùng thôn quê hẻo lánh không một bóng người, phải vài ba phút mới có lác đác vài chiếc xe nhanh chóng vụt qua, bất quá điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là... vì sao bên kia đường lại là sườn núi?
Con đường mà cô vẫn đáp xe đi đến không hề chạy ngang qua sườn núi, hơn nữa con đường cô đi mấy bữa nay cũng không vắng vẻ hoang vu như nơi này.
“Dừng xe!” Nhìn phía tài xế đang bình thản lái xe Hà Mộng Điệp nhíu mày rồi khẽ cắn lấy môi dưới của mình lên tiếng quát.
Đây là sao? Vì sao cảm giác bất an lại khiến cô cảm thấy khó thở? Trong lồng ngực trái tim khẽ nhói lại rồi đập nhanh hơn khiến cô càng thêm không yên. Giác quan thứ sáu của mình như muốn nói nếu cô không tìm cách xuống xe thì sẽ có chuyện gì đó rất nguy hiểm sẽ xảy ra với mình.
Từ chiếc kính trước mặt một đôi con ngươi âm hiểm nhìn đang thấp thỏm nữ nhân phía băng ghế sau khẽ nhếch lên cánh môi rồi nói “Tiểu thư, chúng ta đang đi đường tắt, đây là con đường nhanh nhất sẽ đưa ngươi đến nơi cần tới.” Vị tài xế cợt nhả cười cười rồi bình tĩnh điều khiển chiếc xe tăng nhanh hơn tốc độ lái thẳng phía trước.
“Dừng xe!” Nhìn phía đáng khinh thường cười cười tài xế cô lần nữa lạnh giọng lên tiếng, con đường quen thuộc lúc trước nay đã mất chỉ còn con đường vắng vẻ lác đác vài chiếc xe.
Hà Mộng Điệp cất toàn bộ tài liệu vào túi xách sau đó đôi mắt tím lóe ra tia sáng quỷ dị, nhìn phía đang đưa tay che miệng ngáp nam nhân phía trước cô chồm người lên giựt lấy tay lái bẻ sang một bên khiến đang chạy chiếc xe lảo đảo. Tên tài xế đôi mắt hiện lên tia sắc bén âm độc định đẩy bàn tay của cô ra khỏi bánh lái thì chiếc xe lại lần nữa đảo sang một bên. Nam nhân phía trước đang đội chiếc nón kết khiến bóng râm che đi nửa khuôn mặt đôi mắt nham hiểm âm ngoan hiện lên từng tia sát khí.
Trong chiếc xe nhỏ là hai thân ảnh đang giằng co nhau bánh lái khiến chiếc xe lấn sang hẳn phần đường dành cho người đi bộ. Hà Mộng Điệp xoay đầu cắn mạnh vào lỗ tai tên tên tài xế khiến hắn thảm thiết kêu la, đôi mắt hắn híp lại một cách tức giận cùng không muốn sống, hắn liếc phía dốc núi định tông thẳng chiếc xe vào rào chắn bảo vệ thì từ phía sau một chiếc xe khác nhanh chóng vượt lên chặn lấy đầu xe hắn rồi ép chiếc xe phải quẹo vào trong lề đường bên kia và tông thẳng vào cột đèn to đùng.
RẦM!
Tiếng két vang lên sau đó là tiếng va chạm thật mạnh phát ra khiến phần đầu xe bị đâm đến nát bấy.
“Ưm~” Từ băng ghế phía sau tiếng rên nhẹ phát ra từ cánh môi anh đào đang rướm máu khiến đôi mày thanh tú khẽ cau lại một cách đau đớn. Đôi mắt màu tím mơ hồ nhìn phía trước tên nam nhân khuôn mặt đầy máu hấp hối ghé đầu trên bánh lái khiến sức nặng từ cái đầu hắn đè lên kèn xe khiến chiếc xa phát ra tiếng kèn một cách chói tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook