Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em
-
Chương 40: Thản nhiên chua xót
Hôm nay là ngày cuối cùng của buổi nghỉ phép… Hiên Viên Thần lại đến Sweetlovi cũng là chiếc bàn quen thuộc ngay ô cửa sổ nhưng hôm nay người đưa thực đơn tới lại là người hắn hay nhìn lén… mái tóc bạch kim được cô bính lại phía sau đầu… khuôn mặt tinh xảo lại đang ngọt ngào nhìn hắn mỉm cười… giọng nói mềm mại quen thuộc vang lên khiến hắn cứ ngỡ đây là một giác mơ tuyệt đẹp...
“Tiên sinh. Xin hỏi ngài dùng gì?”
Hà Mộng Điệp nhìn phía đang thẩn thờ nhìn mình nam nhân trước mắt khẽ cau mày lại một cách khó hiểu… cô khẽ nghiêng đầu tò mò rồi lịch sự cúi đầu chào một lần nữa...đây là có chuyện gì a? Thấy nam nhân đng nhìn mình vẫn không phản ứng cô khẽ nhíu lại đôi mày liễu của mình rồi đưa tay quơ quơ trước mặt hắn lặp lại câu hỏi…
“Tiên sinh? Xin hỏi ngài dùng gì?” … giọng nói ngọt ngào xa cách lại lần nữa vang lên khiến đang thất thần nam nhân trước mắt khẽ luống cuống...
“Ta… ta dùng Willow. Một tách Willow nóng... Cám ơn.”
Giọng nói trầm đầy mị lực khàn khàn...Hiên Viên Thần chợt giật mình tỉnh thần lại rồi lúng túng trả lời câu hỏi của cô… đôi mắt màu trà ảm đạm nhìn theo bóng lưng của cô biến mất sau cánh cửa phòng bếp… Vũ Mộng Điệp… cô ấy không nhớ hắn.. cô hoàn toàn không nhận ra hắn… là thật sao? Sao có thể? Từng câu hỏi như một nhát dao đâm vào tim khiến hắn trở nên càng thêm khó thở.. sắc mặt xanh mét cúi gầm xuống bàn...
Hà Mộng Điệp dựa theo công thức ghi lại pha một tách Willow thơm lừng rồi đặt vào mâm nhỏ bưng ra phía ngoài…
Bàn tay trắng nõn mềm mại cầm lấy tách càfê từ chiếc mâm trắng nhẹ đặt lên bàn rồi lịch sự cười cười... Hiên Viên Thần đôi mắt rối rắm nhìn phía đang cẩn thận quan sát hắn Hà Mộng Điệp rồi đưa tay múc đường bỏ vào tách… một cách vô thức… cặp mắt màu trà lại chằm chằm lưu luyến nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô bạc môi khẽ mím...
Nhìn phía nam nhân đang bình thản múc đường sắc mặt cô khẽ rối rắm như muốn nói lại không thể nói được sau đó nhẹ lắc đầu rồi giơ tay chặn lại bàn tay đang múc đường một cách vô thức của hắn...
“Tiên sinh.. nếu ngài cho đường thêm nữa càfê sẽ thành món chè.” mà cũng không thành chè được nữa… bởi vì ba phần tư của tách càfê thơm lừng đang trồi lên thành một đụn đường cao cao…
Bàn tay vô thức của hắn chợt bị một đôi tay mềm mại ấm áp chạm vào khiến hắn chợt sững lại rồi nhìn phía tách càfê ngập trong đống đường Hiên Viên Thần lấm lét nhìn phía đang đeo tạp dề nữ nhân trước mặt khẽ khụ vài tiếng… bàn tay run run đưa lên che lấy bạc môi đang khẽ mím lại một cách lúng túng rồi đưa tay kia nhanh chóng che lại tách đường của mình...
Hà Mộng Điệp ngạc nhiên nhìn phía hành động giấu đầu lòi đuôi của hắn cảm thấy thật sâu bất đắc dĩ… cô đưa tay gỡ bàn tay đang che giấu tách càfê tràn ra vì đường lịch sự lấy chiếc khăn bàn dưới gầm lau sạch chiếc bàn rồi nói…
“Tiên sinh.. ta giúp ngài đổi tách khác.” chứ tách này chắc chắn không thể uống được rồi… uống vào không khéo lại phải nhập viện để súc ruột… đến lúc đó quán này phải đóng cửa với tội danh mưu sát khách nhân vì uống quá lượng đường cho phép…
“Cám.. cám ơn..” rồi dường như cảm thấy chưa đủ lịch sự hắn lại bồi thêm một câu nữa… “ Xin lỗi đã làm phiền rồi.”
Khuôn mặt Hiên Viên Thần chợt đỏ lên nhìn phía quay đi nữ nhân cúi đầu một cách ảo não… hắn cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc… cô chỉ lễ phép cười với hắn có chút mà hắn lại… thất lễ như vậy… bàn tay để trên bàn khẽ run run rồi khó khăn cầm lấy tách càfê mới mà cô vừa bưng ra cho hắn… nhìn phía xoay lưng định bỏ đi Hiên Viên Thần tay nhanh hơn não… hắn vội đưa tay nắm lấy cánh tay của cô run run hỏi…
“Có thể giúp ta bỏ vào một chút hay không? Ta không uống ngọt..” hắn thật lo lắng bản thân lại vô thức bỏ vào như ban nãy… trái tim trong lòng ngực đập càng nhanh… mùi thơm thoảng thoảng từ người cô khi cúi xuống khiến hắn lại lần nữa thất thần… mùi hương xa lạ lại khiến tâm trạng hắn thật thoải mái…
Đến bây giờ mới nhận ra… quá khứ của hắn cùng cô hắn bỏ qua quá nhiều… trong đống ký ức của hắn chỉ còn lại khoảng thời gian khi còn bé của cả hai… tiểu cô nương thường chạy ở sau lưng hắn ngọt ngào gọi hắn Thần ca ca… cùng những vụn vặt của hắn khi kết hôn cùng cô… là vụn vặt… là những ký ức không hoàn chỉnh…
Không… nói đúng hơn là… là những quá khứ hắn chưa bao giờ chân chính hiện diện trong đó… bởi vì tình yêu khi đó của hắn lớn đến nỗi… trong mắt hắn ngoại trừ Hải Nhiên Vi không thể dung hạ được bất cứ người nào...
“Vâng…”Hà Mộng Điệp khéo léo né ra bàn tay to ấm áp đang nắm lấy tay cô rồi cười cười bỏ một mỗng nhỏ đường vào ly hắn… không hiểu sao bản thân cô lại bài xích với những đụng chạm thân mật của nam nhân này… thật kỳ lạ.. bất quá có lẽ do cô không quá thích tiếp xúc một cách thân mật với người khác phái xa lạ đi...
Nhìn phía xa cách Vũ Mộng Điệp.. Hiên Viên Thần càng thêm cảm thấy lúng túng… cô chán ghét hắn sao? Có lẽ là hắn nghĩ nhiều… vì cô không nhận ra hắn… Hiên Viên Thần cầm lấy tách càfê cô vừa pha đưa lên miệng vừa nhấm nháp vừa chua xót nghĩ rồi khẽ lắc đầu vì suy nghĩ của mình...
Đôi mắt màu trà ngẩng lên theo dõi thân ảnh đang đón tiếp khách nhân của cô… nụ cười ấm áp của cô bây giờ đã không là của riêng hắn… nó có lẽ mãi mãi sẽ không là của hắn...
“Tiên sinh. Xin hỏi ngài dùng gì?”
Hà Mộng Điệp nhìn phía đang thẩn thờ nhìn mình nam nhân trước mắt khẽ cau mày lại một cách khó hiểu… cô khẽ nghiêng đầu tò mò rồi lịch sự cúi đầu chào một lần nữa...đây là có chuyện gì a? Thấy nam nhân đng nhìn mình vẫn không phản ứng cô khẽ nhíu lại đôi mày liễu của mình rồi đưa tay quơ quơ trước mặt hắn lặp lại câu hỏi…
“Tiên sinh? Xin hỏi ngài dùng gì?” … giọng nói ngọt ngào xa cách lại lần nữa vang lên khiến đang thất thần nam nhân trước mắt khẽ luống cuống...
“Ta… ta dùng Willow. Một tách Willow nóng... Cám ơn.”
Giọng nói trầm đầy mị lực khàn khàn...Hiên Viên Thần chợt giật mình tỉnh thần lại rồi lúng túng trả lời câu hỏi của cô… đôi mắt màu trà ảm đạm nhìn theo bóng lưng của cô biến mất sau cánh cửa phòng bếp… Vũ Mộng Điệp… cô ấy không nhớ hắn.. cô hoàn toàn không nhận ra hắn… là thật sao? Sao có thể? Từng câu hỏi như một nhát dao đâm vào tim khiến hắn trở nên càng thêm khó thở.. sắc mặt xanh mét cúi gầm xuống bàn...
Hà Mộng Điệp dựa theo công thức ghi lại pha một tách Willow thơm lừng rồi đặt vào mâm nhỏ bưng ra phía ngoài…
Bàn tay trắng nõn mềm mại cầm lấy tách càfê từ chiếc mâm trắng nhẹ đặt lên bàn rồi lịch sự cười cười... Hiên Viên Thần đôi mắt rối rắm nhìn phía đang cẩn thận quan sát hắn Hà Mộng Điệp rồi đưa tay múc đường bỏ vào tách… một cách vô thức… cặp mắt màu trà lại chằm chằm lưu luyến nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô bạc môi khẽ mím...
Nhìn phía nam nhân đang bình thản múc đường sắc mặt cô khẽ rối rắm như muốn nói lại không thể nói được sau đó nhẹ lắc đầu rồi giơ tay chặn lại bàn tay đang múc đường một cách vô thức của hắn...
“Tiên sinh.. nếu ngài cho đường thêm nữa càfê sẽ thành món chè.” mà cũng không thành chè được nữa… bởi vì ba phần tư của tách càfê thơm lừng đang trồi lên thành một đụn đường cao cao…
Bàn tay vô thức của hắn chợt bị một đôi tay mềm mại ấm áp chạm vào khiến hắn chợt sững lại rồi nhìn phía tách càfê ngập trong đống đường Hiên Viên Thần lấm lét nhìn phía đang đeo tạp dề nữ nhân trước mặt khẽ khụ vài tiếng… bàn tay run run đưa lên che lấy bạc môi đang khẽ mím lại một cách lúng túng rồi đưa tay kia nhanh chóng che lại tách đường của mình...
Hà Mộng Điệp ngạc nhiên nhìn phía hành động giấu đầu lòi đuôi của hắn cảm thấy thật sâu bất đắc dĩ… cô đưa tay gỡ bàn tay đang che giấu tách càfê tràn ra vì đường lịch sự lấy chiếc khăn bàn dưới gầm lau sạch chiếc bàn rồi nói…
“Tiên sinh.. ta giúp ngài đổi tách khác.” chứ tách này chắc chắn không thể uống được rồi… uống vào không khéo lại phải nhập viện để súc ruột… đến lúc đó quán này phải đóng cửa với tội danh mưu sát khách nhân vì uống quá lượng đường cho phép…
“Cám.. cám ơn..” rồi dường như cảm thấy chưa đủ lịch sự hắn lại bồi thêm một câu nữa… “ Xin lỗi đã làm phiền rồi.”
Khuôn mặt Hiên Viên Thần chợt đỏ lên nhìn phía quay đi nữ nhân cúi đầu một cách ảo não… hắn cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc… cô chỉ lễ phép cười với hắn có chút mà hắn lại… thất lễ như vậy… bàn tay để trên bàn khẽ run run rồi khó khăn cầm lấy tách càfê mới mà cô vừa bưng ra cho hắn… nhìn phía xoay lưng định bỏ đi Hiên Viên Thần tay nhanh hơn não… hắn vội đưa tay nắm lấy cánh tay của cô run run hỏi…
“Có thể giúp ta bỏ vào một chút hay không? Ta không uống ngọt..” hắn thật lo lắng bản thân lại vô thức bỏ vào như ban nãy… trái tim trong lòng ngực đập càng nhanh… mùi thơm thoảng thoảng từ người cô khi cúi xuống khiến hắn lại lần nữa thất thần… mùi hương xa lạ lại khiến tâm trạng hắn thật thoải mái…
Đến bây giờ mới nhận ra… quá khứ của hắn cùng cô hắn bỏ qua quá nhiều… trong đống ký ức của hắn chỉ còn lại khoảng thời gian khi còn bé của cả hai… tiểu cô nương thường chạy ở sau lưng hắn ngọt ngào gọi hắn Thần ca ca… cùng những vụn vặt của hắn khi kết hôn cùng cô… là vụn vặt… là những ký ức không hoàn chỉnh…
Không… nói đúng hơn là… là những quá khứ hắn chưa bao giờ chân chính hiện diện trong đó… bởi vì tình yêu khi đó của hắn lớn đến nỗi… trong mắt hắn ngoại trừ Hải Nhiên Vi không thể dung hạ được bất cứ người nào...
“Vâng…”Hà Mộng Điệp khéo léo né ra bàn tay to ấm áp đang nắm lấy tay cô rồi cười cười bỏ một mỗng nhỏ đường vào ly hắn… không hiểu sao bản thân cô lại bài xích với những đụng chạm thân mật của nam nhân này… thật kỳ lạ.. bất quá có lẽ do cô không quá thích tiếp xúc một cách thân mật với người khác phái xa lạ đi...
Nhìn phía xa cách Vũ Mộng Điệp.. Hiên Viên Thần càng thêm cảm thấy lúng túng… cô chán ghét hắn sao? Có lẽ là hắn nghĩ nhiều… vì cô không nhận ra hắn… Hiên Viên Thần cầm lấy tách càfê cô vừa pha đưa lên miệng vừa nhấm nháp vừa chua xót nghĩ rồi khẽ lắc đầu vì suy nghĩ của mình...
Đôi mắt màu trà ngẩng lên theo dõi thân ảnh đang đón tiếp khách nhân của cô… nụ cười ấm áp của cô bây giờ đã không là của riêng hắn… nó có lẽ mãi mãi sẽ không là của hắn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook