Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em
-
Chương 38: Người xa lạ
“Chủ tử. Công ty đối phương gọi đến báo một tuần nữa sẽ cho người đến thực hiện hợp đồng.” Darco vừa nhận được điện thoại thì nhanh chóng hội báo. Hiên Viên Thần ngẩng đầu nhìn hắn rồi gật đầu sau đó phất tay tỏ vẻ mình đã biết...
Ngày đầu tiên của tuần nghỉ phép bắt đầu bằng việc hắn lái chiếc xe của mình đi dọc khắp các con đường lớn nhỏ ở Rumely... những hàng cây rợp bóng che lấy con đường... cản đi những tia nắng gắt của buổi trưa. Chiếc xe từ từ chạy trên đường... chạy một cách không có mục đích... rồi dừng lại ở một quán càfê khu vực tòa nhà trung tâm Riona giữa trung tâm thành phố...
“Xin hỏi quý khách dùng gì?” một nam nhân viên dè dặt đi tới chiếc bàn ngay cửa sổ lịch sự hỏi... nam nhân này khí tràng quá mạnh mẽ... khiến hắn cảm thấy lo sợ khi đến gần.
“Một ly Willow nóng.” càfê Willow là một loại càfê mới mà người ta mới nghiên cứu được ở thời gian gần đây... hương vị đăng đắng thơm nồng khiến người ta như chìm vào thế giới xinh đẹp của những hạt càfê chín mọng được rang lên... loại càfê Willow này đang được nhiều nhà phân phối ưa dùng vì giá cả hợp lý lại rất dễ bảo quản...
....
Hà Mộng Điệp hôm nay phải tới trung tâm mua sắm một vài thứ... laptop của cô cần phải thay một vài phần mềm... phải mua thêm bàn phím cùng con chuột mới... chưa kể ngay cả thiết bị năng lượng có trong máy cũng phải đem đi cho người ta bảo hành... cũng may lúc này hai nhóc con cũng đang ở Hanta nên cô mới có thể thoải mái đi dạo một vòng nơi này...
*Leng keng
* tiếng chuông cửa vang lên Hà Mộng Điệp bước vào tiệm càfê quen thuộc của mình... quán càfê trắng tinh được xây bằng gỗ được phết lên lớp sơn màu trắng được trang trí tao nhã tươi mát bằng những dây leo xanh mướt đang nở những bông hoa bé tý xinh đẹp...
“Xin chào. Quý khách vẫn uống như cũ sao?” nam nhân viên trẻ tuổi đi đến lịch sự thăm hỏi vị khách quen rồi nhanh chóng ghi vào cuốn sổ nhỏ...
Hà Mộng Điệp đi tới chiếc ghế trống quen thuộc rồi ngồi xuống... lôi trong balo ra một cuốn sách...
Từ khi thấy cô bước vào Hiên Viên Thần chợt sững người nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc đang đi về phía hắn rồi ngồi vào sau lưng chiếc bàn hắn đang ngồi... qua tấm kính thủy tinh của ô cửa sổ hắn có thể thấy rất rõ từng động tác của cô... bàn tay đặt trên bàn của hắn khẽ nắm chặt rồi buông ra... lặp đi lặp lại thật nhiều lần... trong khi bàn tay kia đang để lên đùi khẽ véo một cái thật mạnh...
Là cô... thật sự là cô sao?
Nhưng mà... cô lại không nhận ra hắn? Sao có thể?
Hà Mộng Điệp hôm nay bận một chiếc đầm trắng dài quá gối... sợi dây nịt nhỏ buộc ngang eo... mái tóc bạch kim được tết bính phía một bên vai khiến cô càng thêm trẻ trung quyến rũ... cô lấy trong túi sách ra một quyển sách rồi vừa ngồi nhâm nhi tách càfê vừa giở từng trang ra đọc... đôi mắt tím khẽ cụp chăm chú vào quyển sách mà không hế hay biết một nam nhân nào đó đang quan sát hình ảnh của cô qua ô cửa sổ...
“Điệp mỹ nhân. Mới tới sao?” một nam nhân bận một bộ tạp dề đi tới kéo lấy chiếc ghế ngồi đối diện cô... tay còn cầm theo một miếng bánh phô mai xinh xắn...
“Chào Jess. Hôm nay vẫn đông khách như mọi khi...” cô cầm lấy tách càfê nhâm nhi rồi cười cười nhìn phía nam nhân lịch sự cúi đầu chào...
“Ân... Đây là quà khuyến mãi cho vị khách xinh đẹp hôm nay.” tên Jess nam nhân nở một nụ cười ấm áp rồi đưa chiếc bánh về phía cô giải thích..
Ánh mắt chăm chú nhìn phía đang chăm chú đọc sách nữ nhân khẽ bật cười... cô vẫn như lần đầu tiên gặp mặt... rất thích xem những cuốn tiểu thuyết ngôn tình đầy lãng mạn...
“Jess... không phải ngươi đã quên lời hứa với ta đó chứ?” Hà Mộng Điệp tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt mình đôi mắt tím khẽ nheo lại một cách nguy hiểm...
“Điệp mỹ nhân... ta làm sao dám quên chứ...” khung cảnh ấm áp ở bàn bên khiến vài vị khách xung quanh khẽ bật cười... vài người khách quen còn vui vẻ trêu đùa...
“Jess ông chủ... ngươi thật bất công... sao có thể chỉ mang bánh cho một mình Điệp mỹ nhân như thế chứ?” vài nữ hài nhao nhao nói cười khiến cả hai người đều cảm thấy thật sâu bất đắc dĩ...
Phía bàn nơi cửa sổ Hiên Viên Thần bạc môi khẽ mím nhìn đang tình tứ hai người qua ô kính... bàn tay phía đùi bấu chặt lại đến gần như bật máu khiến gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay... đôi mắt màu trà ảm đạm cụp xuống che đi tia nhìn buồn bã... hóa ra... cô đã có người khác sao?
Hắn cảm thấy bản thân thật buồn cười... đặt lên bàn tờ tiền Hiên Viên Thần nhanh chân bước ra khỏi nơi ngột ngạt đó... lần đầu tiên trong đời hắn chật vật chạy trốn... lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy thật sâu... bất lực...
Người ta nói mắt không thấy tâm không phiền không phải sao? Nhưng vì sao tim hắn lại đau xót... Bàn tay vô thức bấu chặt vô lăng... qua kính xe đôi mắt màu trà của hắn lại nhìn thấy tên nam nhân tên Jess đang cúi đầu hôn cô... hôn lấy thê tử của hắn... khuôn mặt Hiên Viên Thần khẽ vặn vẹo rồi chợt cười khổ... sao hắn có thể quên mất bản thân mình đã ly hôn cùng cô? Hắn không có quyền để phản đối người đó... cũng không có tư cách để đến gặp cô... hoàn toàn không có tư cách đó....
Hai người quen thuộc... hai cảm xúc... chỉ là một người đứng đợi... một người bước đi... đến khi kẻ bước đi quay đầu lại nhìn... người kia đã biến mất... từ hai người quen thuộc... trở thành hai kẻ xa lạ... không quen biết nhau...
Phải... cô không quen biết hắn... cô bước qua hắn một cách bình thản cứ như chưa bao giờ quen biết hắn... cứ như hắn... chưa từng hiện diện trong đời cô..
Chiếc xe nổ máy nhanh chóng chạy mất để lại đám bụi mịt mù sau lưng...
Ngày đầu tiên của tuần nghỉ phép bắt đầu bằng việc hắn lái chiếc xe của mình đi dọc khắp các con đường lớn nhỏ ở Rumely... những hàng cây rợp bóng che lấy con đường... cản đi những tia nắng gắt của buổi trưa. Chiếc xe từ từ chạy trên đường... chạy một cách không có mục đích... rồi dừng lại ở một quán càfê khu vực tòa nhà trung tâm Riona giữa trung tâm thành phố...
“Xin hỏi quý khách dùng gì?” một nam nhân viên dè dặt đi tới chiếc bàn ngay cửa sổ lịch sự hỏi... nam nhân này khí tràng quá mạnh mẽ... khiến hắn cảm thấy lo sợ khi đến gần.
“Một ly Willow nóng.” càfê Willow là một loại càfê mới mà người ta mới nghiên cứu được ở thời gian gần đây... hương vị đăng đắng thơm nồng khiến người ta như chìm vào thế giới xinh đẹp của những hạt càfê chín mọng được rang lên... loại càfê Willow này đang được nhiều nhà phân phối ưa dùng vì giá cả hợp lý lại rất dễ bảo quản...
....
Hà Mộng Điệp hôm nay phải tới trung tâm mua sắm một vài thứ... laptop của cô cần phải thay một vài phần mềm... phải mua thêm bàn phím cùng con chuột mới... chưa kể ngay cả thiết bị năng lượng có trong máy cũng phải đem đi cho người ta bảo hành... cũng may lúc này hai nhóc con cũng đang ở Hanta nên cô mới có thể thoải mái đi dạo một vòng nơi này...
*Leng keng
* tiếng chuông cửa vang lên Hà Mộng Điệp bước vào tiệm càfê quen thuộc của mình... quán càfê trắng tinh được xây bằng gỗ được phết lên lớp sơn màu trắng được trang trí tao nhã tươi mát bằng những dây leo xanh mướt đang nở những bông hoa bé tý xinh đẹp...
“Xin chào. Quý khách vẫn uống như cũ sao?” nam nhân viên trẻ tuổi đi đến lịch sự thăm hỏi vị khách quen rồi nhanh chóng ghi vào cuốn sổ nhỏ...
Hà Mộng Điệp đi tới chiếc ghế trống quen thuộc rồi ngồi xuống... lôi trong balo ra một cuốn sách...
Từ khi thấy cô bước vào Hiên Viên Thần chợt sững người nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc đang đi về phía hắn rồi ngồi vào sau lưng chiếc bàn hắn đang ngồi... qua tấm kính thủy tinh của ô cửa sổ hắn có thể thấy rất rõ từng động tác của cô... bàn tay đặt trên bàn của hắn khẽ nắm chặt rồi buông ra... lặp đi lặp lại thật nhiều lần... trong khi bàn tay kia đang để lên đùi khẽ véo một cái thật mạnh...
Là cô... thật sự là cô sao?
Nhưng mà... cô lại không nhận ra hắn? Sao có thể?
Hà Mộng Điệp hôm nay bận một chiếc đầm trắng dài quá gối... sợi dây nịt nhỏ buộc ngang eo... mái tóc bạch kim được tết bính phía một bên vai khiến cô càng thêm trẻ trung quyến rũ... cô lấy trong túi sách ra một quyển sách rồi vừa ngồi nhâm nhi tách càfê vừa giở từng trang ra đọc... đôi mắt tím khẽ cụp chăm chú vào quyển sách mà không hế hay biết một nam nhân nào đó đang quan sát hình ảnh của cô qua ô cửa sổ...
“Điệp mỹ nhân. Mới tới sao?” một nam nhân bận một bộ tạp dề đi tới kéo lấy chiếc ghế ngồi đối diện cô... tay còn cầm theo một miếng bánh phô mai xinh xắn...
“Chào Jess. Hôm nay vẫn đông khách như mọi khi...” cô cầm lấy tách càfê nhâm nhi rồi cười cười nhìn phía nam nhân lịch sự cúi đầu chào...
“Ân... Đây là quà khuyến mãi cho vị khách xinh đẹp hôm nay.” tên Jess nam nhân nở một nụ cười ấm áp rồi đưa chiếc bánh về phía cô giải thích..
Ánh mắt chăm chú nhìn phía đang chăm chú đọc sách nữ nhân khẽ bật cười... cô vẫn như lần đầu tiên gặp mặt... rất thích xem những cuốn tiểu thuyết ngôn tình đầy lãng mạn...
“Jess... không phải ngươi đã quên lời hứa với ta đó chứ?” Hà Mộng Điệp tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt mình đôi mắt tím khẽ nheo lại một cách nguy hiểm...
“Điệp mỹ nhân... ta làm sao dám quên chứ...” khung cảnh ấm áp ở bàn bên khiến vài vị khách xung quanh khẽ bật cười... vài người khách quen còn vui vẻ trêu đùa...
“Jess ông chủ... ngươi thật bất công... sao có thể chỉ mang bánh cho một mình Điệp mỹ nhân như thế chứ?” vài nữ hài nhao nhao nói cười khiến cả hai người đều cảm thấy thật sâu bất đắc dĩ...
Phía bàn nơi cửa sổ Hiên Viên Thần bạc môi khẽ mím nhìn đang tình tứ hai người qua ô kính... bàn tay phía đùi bấu chặt lại đến gần như bật máu khiến gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay... đôi mắt màu trà ảm đạm cụp xuống che đi tia nhìn buồn bã... hóa ra... cô đã có người khác sao?
Hắn cảm thấy bản thân thật buồn cười... đặt lên bàn tờ tiền Hiên Viên Thần nhanh chân bước ra khỏi nơi ngột ngạt đó... lần đầu tiên trong đời hắn chật vật chạy trốn... lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy thật sâu... bất lực...
Người ta nói mắt không thấy tâm không phiền không phải sao? Nhưng vì sao tim hắn lại đau xót... Bàn tay vô thức bấu chặt vô lăng... qua kính xe đôi mắt màu trà của hắn lại nhìn thấy tên nam nhân tên Jess đang cúi đầu hôn cô... hôn lấy thê tử của hắn... khuôn mặt Hiên Viên Thần khẽ vặn vẹo rồi chợt cười khổ... sao hắn có thể quên mất bản thân mình đã ly hôn cùng cô? Hắn không có quyền để phản đối người đó... cũng không có tư cách để đến gặp cô... hoàn toàn không có tư cách đó....
Hai người quen thuộc... hai cảm xúc... chỉ là một người đứng đợi... một người bước đi... đến khi kẻ bước đi quay đầu lại nhìn... người kia đã biến mất... từ hai người quen thuộc... trở thành hai kẻ xa lạ... không quen biết nhau...
Phải... cô không quen biết hắn... cô bước qua hắn một cách bình thản cứ như chưa bao giờ quen biết hắn... cứ như hắn... chưa từng hiện diện trong đời cô..
Chiếc xe nổ máy nhanh chóng chạy mất để lại đám bụi mịt mù sau lưng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook