Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em
-
Chương 32: Học viện Hanta
Học viện Hanta ở Rumely là học viện được đánh giá tốt nhất với trang thiết bị tốt cùng cách đào tạo giáo dục tuyệt vời… học viện Hanta chia ra làm năm khu vực đặt ở năm nơi khác nhau ở Rumely…
Ở trung tâm thành phố Rumely là khu nhà Hanta mẫu giáo… Khu ngoại ô Ridas hướng Đông Rumely là khu nhà cấp một Hanta… Khu ngoại ô Senzo hướng Nam Rumely là khu nhà cấp hai Hanta…. Khu ngoại ô Rudis hướng Tây Rumely là khu nhà cấp ba Hanta và cuối cùng ở khu vực Polu hướng Bắc Rumely là khu nhà đại học Hanta.
Lúc này ở khu nhà Hanta nơi trung tâm thành phố Rumely trong văn phòng hiệu trưởng chỉ có hai vị giáo viên của hai lớp cùng đưa tay xoa trán đau đầu vị hiệu trưởng đang ngồi phía sau bàn làm việc...
“Hà Tư Triệt… ngươi mau nói lời xin lỗi đi.. dù sao cũng là ngươi đẩy bạn trước.” giáo viên đứng lớp Lá 1A ngồi xổm người xuống nhìn vào gương mặt đang tức giận phồng má nam hài trước mắt khẽ thở dài khuyên nói… tuy rằng cô không muốn nói những lời này nhưng cô không hy vọng hai huynh đệ sẽ vì chuyện nhỏ mà dính dáng đến rắc rối sau này...
Bất quá vừa nói xong thì cô lại nghe thấy tiếng nói tức giận át đi giọng nói của mình…
“Xin lỗi là xong sao? Nhìn xem bọn chúng đã làm gì cô bé…” phía bên đối diện giáo viên lớp kia đang đau lòng phủi lấy làn váy dính đầy bụi bẩn nữ hài lớn tiếng nói với giọng nói bực dọc rồi cúi đầu lẩm bẩm..”Thật sự là hai đứa trẻ vô học”… trong văn phòng im lặng tiếng nói chuyện của vị giáo viên đột ngột vang lên khiến đang ngồi sau bàn gỗ vị hiệu trưởng khẽ cau mày một cách không hài lòng….
Đang mím môi Hà Tư Triệt trốn vào sau lưng ca ca mình cách xa vị giáo viên đang ngồi xổm trước mặt cậu một khoảng cách rồi lắc đầu ngoầy ngoậy...
“Sẽ không. Ta không làm gì sai cả.” Hà Tư Triệt nắm chặt tay ca ca của mình đôi mắt tím đầy vẻ kiên quyết nhìn phía giáo viên đứng lớp khiến cô lại lần nữa đau đầu… cô đã biết trước sẽ là kết quả như thế này…
Đang được giáo viên lớp mình phủi lấy bụi bẩn sau làn váy nữ hài một tay chống nạnh rồi đưa lên bàn tay khác giơ lên chỉa về phía hai huynh đệ lớn tiếng nói “Rõ ràng là ngươi đẩy ta… rõ ràng là ngươi sai… là ngươi sai…” … đôi gò má cổ lên hai bên… miệng nhỏ chúm lại rồi chu chu miệng cãi sau đó còn đưa ra bàn tay đang chống nạnh dính đầy bụi bẩn lên án tiểu tử trước mặt…
Nhìn phía đang la lối tiểu cô nương Hà Tư Triệt đưa đầu ra phản bác...“Rõ ràng là ngươi nói xấu ta nương trước nên ta mới đẩy ngươi.” này là xứng đáng… rõ ràng đang yên đang lành lại chạy tới đòi chơi với hắn còn hỏi cha hắn đâu… đã vậy còn lớn tiếng nói *nương ta nói không có cha hài tử là con hoang*… còn nói nương bọn hắn là kẻ… lăng loàn… bất quá… lăng loàn là gì?... tuy cậu không hiểu ý nghĩa của từ đó nhưng mà không quan trọng… bởi vì hắn biết đó không phải là từ ngữ tốt đây không phải là đáng đánh sao?
Phía sau vang lên tiếng gõ cửa vị giáo viên đang an ủi nữ hài đứng dậy mở cửa ra rồi cung kính mời một vị phu nhân đi vào… đôi mắt khẽ xếch của vị phu nhân đảo phía xung quanh căn phòng rồi đau lòng nhìn phía đầm hồng công chúa bẩn hề hề nữ hài… bà vội vã đi tới ôm tiểu cô nương vào lòng sau đó nhìn phía hai huynh đệ với vẻ mặt khinh bỉ.. rồi quay về phía đang đứng phía sau lưng giáo viên đứng lớp của nữ hài nghiêm khắc nói..
“Ta không nghĩ học viện Hanta lại có thể có cả loại hài tử thất lễ như vậy… các ngươi không cảm thấy làm thủ tục nhập học cho bọn chúng đang làm giảm đi đẳng cấp của Hanta sao?”
Trong căn phòng tao nhã được trang trí bằng kệ sách gỗ cùng những vật trang trí bằng cẩm thạch không khí trở nên quỷ dị trầm mặc… hiệu trưởng học viện Hanta khẽ nhíu mày nhìn phía đang lớn tiếng trách mắng nữ nhân trung niên tỏ vẻ không đồng ý… ông hắng giọng một cái rồi nhìn phía đang vỗ về nữ hài vị phu nhân kia nói.
“Vị phu nhân này… Hanta chúng tôi là một chi nhánh của trường quốc tế Nudya… chúng tôi chú trọng cách dạy cùng nhân phẩm của hài tử… mỗi hài tử khi vào Hanta đều được kiểm tra theo tiêu chuẩn riêng dành cho từng cấp lớp… và hai đứa trẻ này không nói ngoa rằng chúng giỏi hơi tất cả hài tử nơi đây vào độ tuổi này… cho nên xin phu nhân rút lại lời nói của mình đi.” ông cảm thấy càng lúc càng không kiên nhẫn với vị phu nhân đang đứng trước mặt… bà ta từ khi bước vào chưa hỏi rõ nguyên do xảy ra chuyện đã lớn tiếng chỉ trích nhân phẩm của người khác như vậy… sao bà ta không hỏi hài tử nhà mình đã nói gì mới sẽ bị đẩy ngã?
“Hiệu trưởng. Xin lỗi nếu làm ông buồn lòng… nhưng từ một tháng trước ta nghe nói lớp Lá 1A vừa nhận vào hai tiểu tử sinh đôi… và điều khiến ta tò mò là trong hồ sơ của bọn chúng phần phụ huynh bị bỏ trống ô họ tên người cha.. này có phải hay không sự thật?” vị phu nhân nhìn phía sắc mặt âm trầm vị hiệu trưởng gằng lên từng từ để hỏi mà không biết chỉ một câu hỏi đơn giản lại làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của hai đứa trẻ…
Hà Tư Thần cúi đầu nhìn mũi chân mình bàn tay nắm lại thật chặt khiến các ngón tay trắng bệch một cách dọa người… đôi mắt đỏ bừng khẽ trừng thật to để nước mắt đừng nữa rơi xuống… trong khi Hà Tư Triệt ngửa lên đầu nhỏ nhìn thẳng đang đắc ý tiểu cô nương kia một cách tức giận… cánh môi run run cắn chặt đến gần như ứa máu… cả cơ thể cũng theo đó run rẩy lợi hại… đôi mắt màu tím quật cường khiến người ta đau lòng...
“Ta muốn nói không phải Hanta chỉ nhận những hài tử có gia thế tốt hay sao? Sao có thể nhận con hoang vào đây làm ô uế thanh danh học viện?”
Này… đây là lời của một người có ăn học nói chuyện hay sao? Gia thế tốt có thể tùy ý giẫm đạp lên nỗi đau của kẻ khác?
Ở trung tâm thành phố Rumely là khu nhà Hanta mẫu giáo… Khu ngoại ô Ridas hướng Đông Rumely là khu nhà cấp một Hanta… Khu ngoại ô Senzo hướng Nam Rumely là khu nhà cấp hai Hanta…. Khu ngoại ô Rudis hướng Tây Rumely là khu nhà cấp ba Hanta và cuối cùng ở khu vực Polu hướng Bắc Rumely là khu nhà đại học Hanta.
Lúc này ở khu nhà Hanta nơi trung tâm thành phố Rumely trong văn phòng hiệu trưởng chỉ có hai vị giáo viên của hai lớp cùng đưa tay xoa trán đau đầu vị hiệu trưởng đang ngồi phía sau bàn làm việc...
“Hà Tư Triệt… ngươi mau nói lời xin lỗi đi.. dù sao cũng là ngươi đẩy bạn trước.” giáo viên đứng lớp Lá 1A ngồi xổm người xuống nhìn vào gương mặt đang tức giận phồng má nam hài trước mắt khẽ thở dài khuyên nói… tuy rằng cô không muốn nói những lời này nhưng cô không hy vọng hai huynh đệ sẽ vì chuyện nhỏ mà dính dáng đến rắc rối sau này...
Bất quá vừa nói xong thì cô lại nghe thấy tiếng nói tức giận át đi giọng nói của mình…
“Xin lỗi là xong sao? Nhìn xem bọn chúng đã làm gì cô bé…” phía bên đối diện giáo viên lớp kia đang đau lòng phủi lấy làn váy dính đầy bụi bẩn nữ hài lớn tiếng nói với giọng nói bực dọc rồi cúi đầu lẩm bẩm..”Thật sự là hai đứa trẻ vô học”… trong văn phòng im lặng tiếng nói chuyện của vị giáo viên đột ngột vang lên khiến đang ngồi sau bàn gỗ vị hiệu trưởng khẽ cau mày một cách không hài lòng….
Đang mím môi Hà Tư Triệt trốn vào sau lưng ca ca mình cách xa vị giáo viên đang ngồi xổm trước mặt cậu một khoảng cách rồi lắc đầu ngoầy ngoậy...
“Sẽ không. Ta không làm gì sai cả.” Hà Tư Triệt nắm chặt tay ca ca của mình đôi mắt tím đầy vẻ kiên quyết nhìn phía giáo viên đứng lớp khiến cô lại lần nữa đau đầu… cô đã biết trước sẽ là kết quả như thế này…
Đang được giáo viên lớp mình phủi lấy bụi bẩn sau làn váy nữ hài một tay chống nạnh rồi đưa lên bàn tay khác giơ lên chỉa về phía hai huynh đệ lớn tiếng nói “Rõ ràng là ngươi đẩy ta… rõ ràng là ngươi sai… là ngươi sai…” … đôi gò má cổ lên hai bên… miệng nhỏ chúm lại rồi chu chu miệng cãi sau đó còn đưa ra bàn tay đang chống nạnh dính đầy bụi bẩn lên án tiểu tử trước mặt…
Nhìn phía đang la lối tiểu cô nương Hà Tư Triệt đưa đầu ra phản bác...“Rõ ràng là ngươi nói xấu ta nương trước nên ta mới đẩy ngươi.” này là xứng đáng… rõ ràng đang yên đang lành lại chạy tới đòi chơi với hắn còn hỏi cha hắn đâu… đã vậy còn lớn tiếng nói *nương ta nói không có cha hài tử là con hoang*… còn nói nương bọn hắn là kẻ… lăng loàn… bất quá… lăng loàn là gì?... tuy cậu không hiểu ý nghĩa của từ đó nhưng mà không quan trọng… bởi vì hắn biết đó không phải là từ ngữ tốt đây không phải là đáng đánh sao?
Phía sau vang lên tiếng gõ cửa vị giáo viên đang an ủi nữ hài đứng dậy mở cửa ra rồi cung kính mời một vị phu nhân đi vào… đôi mắt khẽ xếch của vị phu nhân đảo phía xung quanh căn phòng rồi đau lòng nhìn phía đầm hồng công chúa bẩn hề hề nữ hài… bà vội vã đi tới ôm tiểu cô nương vào lòng sau đó nhìn phía hai huynh đệ với vẻ mặt khinh bỉ.. rồi quay về phía đang đứng phía sau lưng giáo viên đứng lớp của nữ hài nghiêm khắc nói..
“Ta không nghĩ học viện Hanta lại có thể có cả loại hài tử thất lễ như vậy… các ngươi không cảm thấy làm thủ tục nhập học cho bọn chúng đang làm giảm đi đẳng cấp của Hanta sao?”
Trong căn phòng tao nhã được trang trí bằng kệ sách gỗ cùng những vật trang trí bằng cẩm thạch không khí trở nên quỷ dị trầm mặc… hiệu trưởng học viện Hanta khẽ nhíu mày nhìn phía đang lớn tiếng trách mắng nữ nhân trung niên tỏ vẻ không đồng ý… ông hắng giọng một cái rồi nhìn phía đang vỗ về nữ hài vị phu nhân kia nói.
“Vị phu nhân này… Hanta chúng tôi là một chi nhánh của trường quốc tế Nudya… chúng tôi chú trọng cách dạy cùng nhân phẩm của hài tử… mỗi hài tử khi vào Hanta đều được kiểm tra theo tiêu chuẩn riêng dành cho từng cấp lớp… và hai đứa trẻ này không nói ngoa rằng chúng giỏi hơi tất cả hài tử nơi đây vào độ tuổi này… cho nên xin phu nhân rút lại lời nói của mình đi.” ông cảm thấy càng lúc càng không kiên nhẫn với vị phu nhân đang đứng trước mặt… bà ta từ khi bước vào chưa hỏi rõ nguyên do xảy ra chuyện đã lớn tiếng chỉ trích nhân phẩm của người khác như vậy… sao bà ta không hỏi hài tử nhà mình đã nói gì mới sẽ bị đẩy ngã?
“Hiệu trưởng. Xin lỗi nếu làm ông buồn lòng… nhưng từ một tháng trước ta nghe nói lớp Lá 1A vừa nhận vào hai tiểu tử sinh đôi… và điều khiến ta tò mò là trong hồ sơ của bọn chúng phần phụ huynh bị bỏ trống ô họ tên người cha.. này có phải hay không sự thật?” vị phu nhân nhìn phía sắc mặt âm trầm vị hiệu trưởng gằng lên từng từ để hỏi mà không biết chỉ một câu hỏi đơn giản lại làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của hai đứa trẻ…
Hà Tư Thần cúi đầu nhìn mũi chân mình bàn tay nắm lại thật chặt khiến các ngón tay trắng bệch một cách dọa người… đôi mắt đỏ bừng khẽ trừng thật to để nước mắt đừng nữa rơi xuống… trong khi Hà Tư Triệt ngửa lên đầu nhỏ nhìn thẳng đang đắc ý tiểu cô nương kia một cách tức giận… cánh môi run run cắn chặt đến gần như ứa máu… cả cơ thể cũng theo đó run rẩy lợi hại… đôi mắt màu tím quật cường khiến người ta đau lòng...
“Ta muốn nói không phải Hanta chỉ nhận những hài tử có gia thế tốt hay sao? Sao có thể nhận con hoang vào đây làm ô uế thanh danh học viện?”
Này… đây là lời của một người có ăn học nói chuyện hay sao? Gia thế tốt có thể tùy ý giẫm đạp lên nỗi đau của kẻ khác?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook