Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em
-
Chương 3: Tìm việc
Lần nữa tỉnh giấc đã là buổi sáng. Cô xử lý tươm tất một chút bản thân mình rồi cầm số tiền ít ỏi mình có mua một tờ báo vừa đọc vừa đi dọc theo những con đường dài ngoằn để kiếm việc…. Trên tay là nửa ổ bánh mì còn lại được gói lại kỹ lưỡng trong lớp báo... đối với một người đang đói bụng như cô thì đây đã là miếng bánh xa xỉ nhất mà mình có được...
Ngồi bên vệ đường cô khẽ thở dài một cách mệt mỏi chán chường vừa nhai lấy miếng bánh mềm èo khô khan vừa cúi đầu nhìn phía những gạch chéo trên tờ báo.. từ sáng đến giờ cô đã đi quãng đường khá dài đã đến 5 công ty lớn nhỏ nhưng không ai nhận. Biết làm sao được… cô không có chứng minh thư cũng không có văn bằng gì trên người … một kẻ vô danh tiểu tốt vô gia cư nếu người ta nhận cô mới cảm thấy là điều kỳ lạ… xã hội thực tế bây giờ muốn kiếm ra một người tốt bụng như bà cụ lúc trước đã rất khó… nên cô cũng không hy vọng gì nhiều những người khác sẽ như vậy…
Số tiền còn lại trên người chỉ đủ cho vài bữa ăn nữa… còn một chút ít ỏi cô tồn lại trong nhà để dành cho những khi nguy cấp…
Mãi thất thần suy nghĩ thì phía bên phải của cô đột nhiên vang lên những tiếng xì xào nói chuyện… khiến đang nhấm nuốt miếng bánh cuối cùng cô tò mò xoay đầu lại nhìn...
Một cô gái lạch bạch vội vàng cầm lấy xấp giấy hối hả chạy tới trước mặt đang đi từ từ hai nam nhân...
“ Tổng … tổng giám Đinh...xin.. xin ngươi ký tên vào này được không? Ta đã sửa lại nó rồi” Giọng nói một cô gái vội vàng kêu lên một cách lúng túng cùng gấp gáp…. làm sao bây giờ? Trưởng phòng đã nói sáng mai phải có chữ ký phê duyệt kế hoạch sau đó mới nộp bản kế hoạch này lên cấp trên ở tổng công ty nhưng mà cô lại không giỏi tiếng Junus a… lại viết sai chính tả nên phải chỉnh sửa rất nhiều lần... Bây giờ đã là giờ tan tầm mà tổng giám lại không muốn ký nữa. Cô xong rồi … lần này xong thật rồi.
Người được gọi là tổng giám khẽ nhíu mày cầm bản kế hoạch tiêu thụ lên xem, càng xem mặt càng đen. Hắn thật muốn bổ đôi cái đầu cô nàng này ra xem bên trong chứa thứ gì.
“ Cô lại viết sai rồi. Đây đã là lần thứ 5 tôi xem qua bản kế hoạch này. Tôi cho cô thêm 15p nữa để làm lại lần cuối. Nếu lần này lại không được … cô biết…” Hừ hừ.. hắn ra tối hậu thư cho cô… cô nhóc này ban nãy đã khiến hắn tốn rất nhiều thời gian rồi. Đến bây giờ vẫn còn chưa xong bản tiêu thụ cùng kế hoạch..
15 phút? 15 phút á? Xong rồi… xong rồi … 15p làm sao xong được chứ… lại phải mất việc nữa sao? Không cam lòng a… ngẫu thật sự không cam lòng...
Nhìn bản mặt nhăn nhó như muốn khóc của cô gái, bên vệ đường nghỉ ngơi cô cảm thấy rất muốn cười. Mặt bánh bao, ánh mắt ngập nước miệng mím mím như muốn khóc thật sự là rất đáng yêu...khiến người ta vừa muốn khi dễ lại vừa muốn bảo bọc che chở cho cô... nghĩ nghĩ có lẽ mình có thể giúp được cô gái đó.. cô đánh bạo đứng dậy rồi đi lại gần bọn họ khẽ cắn môi nói.
“Ta...Ta có thể giúp chuyển ngữ” rồi mím môi chờ đợi… trong lòng lại thầm nghĩ bản thân thật nhiều chuyện… bản kế hoạch tiêu thụ của một công ty … vật quan trọng như vậy sao người của công ty đó dám để người ngoài xem chứ… rồi người ta sẽ nghĩ cô là gián điệp kinh tế cho xem. Thật là…
Ba người đang nói chuyện chợt ngẩng đầu lên vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người đột nhiên xuất hiện. Vị tổng giám và đồng nghiệp của anh ta quan sát cô một cách cẩn thận còn cô gái kia thì lại trợn to đôi mắt ngập nước đầy vẻ kinh ngạc.
Hai nam nhân định lên tiếng từ chối nhưng mà một con nhóc ngu ngốc nào đó đã cắt ngang những lời nói vừa định thốt ra từ miệng họ...
“ Thật… thật sự? Ngươi sẽ giúp ta thật sao?” giọng nói ngọt ngào đáng yêu vang lên đầy sự mong đợi cùng kinh hỉ...
Cô cúi đầu nhìn xuống cô gái thân cao 1m55 này khẽ mỉm cười.. nụ cười dịu dàng lại mang theo khí chất cao quý khiến người khác không thể bỏ qua. Cô nhìn phía tràn đầy mong chờ thiếu nữ khẽ gật nhẹ đầu mình… chỉ cần cho cô cơ hội có lẽ cô sẽ giúp được họ… bởi vì cô có cảm giác bản thân mình biết rất nhiều thứ tiếng… cứ như nó đã ăn sâu vào máu của cô vậy..
Rồi ánh mắt họ nhìn lướt qua tờ báo được khoanh tròn cô đang cầm trên tay.
“Ngươi đang kiếm việc làm?” một câu hỏi mang vẻ chắc chắn.
Nghe có người hỏi cô quay sang nhìn hai người đàn ông khẽ gật đầu. “ Vâng.” là đang kiếm việc nhưng có lẽ sẽ có một thời gian rất dài mới tìm được...
Hai nam nhân khẽ liếc nhau, trong mắt mang theo sự hoài nghi rồi như do dự một chút nhưng nhìn phía đang bất an nữ nhân trước mặt cả hai cũng chỉ thở dài... xem ra nữ nhân này cũng chỉ muốn giúp đỡ một cách đơn thuần... dù sao thì công ty cũng đang thiếu nhân lực có lẽ nên mạo hiểm một lần biết đâu sẽ có kinh hỷ… cũng chỉ là một bản kế hoạch nhỏ… mất rồi cũng có thể rất nhanh làm lại...
Nhưng nhân tài thật sự lại rất khó tìm được...
Ngồi bên vệ đường cô khẽ thở dài một cách mệt mỏi chán chường vừa nhai lấy miếng bánh mềm èo khô khan vừa cúi đầu nhìn phía những gạch chéo trên tờ báo.. từ sáng đến giờ cô đã đi quãng đường khá dài đã đến 5 công ty lớn nhỏ nhưng không ai nhận. Biết làm sao được… cô không có chứng minh thư cũng không có văn bằng gì trên người … một kẻ vô danh tiểu tốt vô gia cư nếu người ta nhận cô mới cảm thấy là điều kỳ lạ… xã hội thực tế bây giờ muốn kiếm ra một người tốt bụng như bà cụ lúc trước đã rất khó… nên cô cũng không hy vọng gì nhiều những người khác sẽ như vậy…
Số tiền còn lại trên người chỉ đủ cho vài bữa ăn nữa… còn một chút ít ỏi cô tồn lại trong nhà để dành cho những khi nguy cấp…
Mãi thất thần suy nghĩ thì phía bên phải của cô đột nhiên vang lên những tiếng xì xào nói chuyện… khiến đang nhấm nuốt miếng bánh cuối cùng cô tò mò xoay đầu lại nhìn...
Một cô gái lạch bạch vội vàng cầm lấy xấp giấy hối hả chạy tới trước mặt đang đi từ từ hai nam nhân...
“ Tổng … tổng giám Đinh...xin.. xin ngươi ký tên vào này được không? Ta đã sửa lại nó rồi” Giọng nói một cô gái vội vàng kêu lên một cách lúng túng cùng gấp gáp…. làm sao bây giờ? Trưởng phòng đã nói sáng mai phải có chữ ký phê duyệt kế hoạch sau đó mới nộp bản kế hoạch này lên cấp trên ở tổng công ty nhưng mà cô lại không giỏi tiếng Junus a… lại viết sai chính tả nên phải chỉnh sửa rất nhiều lần... Bây giờ đã là giờ tan tầm mà tổng giám lại không muốn ký nữa. Cô xong rồi … lần này xong thật rồi.
Người được gọi là tổng giám khẽ nhíu mày cầm bản kế hoạch tiêu thụ lên xem, càng xem mặt càng đen. Hắn thật muốn bổ đôi cái đầu cô nàng này ra xem bên trong chứa thứ gì.
“ Cô lại viết sai rồi. Đây đã là lần thứ 5 tôi xem qua bản kế hoạch này. Tôi cho cô thêm 15p nữa để làm lại lần cuối. Nếu lần này lại không được … cô biết…” Hừ hừ.. hắn ra tối hậu thư cho cô… cô nhóc này ban nãy đã khiến hắn tốn rất nhiều thời gian rồi. Đến bây giờ vẫn còn chưa xong bản tiêu thụ cùng kế hoạch..
15 phút? 15 phút á? Xong rồi… xong rồi … 15p làm sao xong được chứ… lại phải mất việc nữa sao? Không cam lòng a… ngẫu thật sự không cam lòng...
Nhìn bản mặt nhăn nhó như muốn khóc của cô gái, bên vệ đường nghỉ ngơi cô cảm thấy rất muốn cười. Mặt bánh bao, ánh mắt ngập nước miệng mím mím như muốn khóc thật sự là rất đáng yêu...khiến người ta vừa muốn khi dễ lại vừa muốn bảo bọc che chở cho cô... nghĩ nghĩ có lẽ mình có thể giúp được cô gái đó.. cô đánh bạo đứng dậy rồi đi lại gần bọn họ khẽ cắn môi nói.
“Ta...Ta có thể giúp chuyển ngữ” rồi mím môi chờ đợi… trong lòng lại thầm nghĩ bản thân thật nhiều chuyện… bản kế hoạch tiêu thụ của một công ty … vật quan trọng như vậy sao người của công ty đó dám để người ngoài xem chứ… rồi người ta sẽ nghĩ cô là gián điệp kinh tế cho xem. Thật là…
Ba người đang nói chuyện chợt ngẩng đầu lên vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người đột nhiên xuất hiện. Vị tổng giám và đồng nghiệp của anh ta quan sát cô một cách cẩn thận còn cô gái kia thì lại trợn to đôi mắt ngập nước đầy vẻ kinh ngạc.
Hai nam nhân định lên tiếng từ chối nhưng mà một con nhóc ngu ngốc nào đó đã cắt ngang những lời nói vừa định thốt ra từ miệng họ...
“ Thật… thật sự? Ngươi sẽ giúp ta thật sao?” giọng nói ngọt ngào đáng yêu vang lên đầy sự mong đợi cùng kinh hỉ...
Cô cúi đầu nhìn xuống cô gái thân cao 1m55 này khẽ mỉm cười.. nụ cười dịu dàng lại mang theo khí chất cao quý khiến người khác không thể bỏ qua. Cô nhìn phía tràn đầy mong chờ thiếu nữ khẽ gật nhẹ đầu mình… chỉ cần cho cô cơ hội có lẽ cô sẽ giúp được họ… bởi vì cô có cảm giác bản thân mình biết rất nhiều thứ tiếng… cứ như nó đã ăn sâu vào máu của cô vậy..
Rồi ánh mắt họ nhìn lướt qua tờ báo được khoanh tròn cô đang cầm trên tay.
“Ngươi đang kiếm việc làm?” một câu hỏi mang vẻ chắc chắn.
Nghe có người hỏi cô quay sang nhìn hai người đàn ông khẽ gật đầu. “ Vâng.” là đang kiếm việc nhưng có lẽ sẽ có một thời gian rất dài mới tìm được...
Hai nam nhân khẽ liếc nhau, trong mắt mang theo sự hoài nghi rồi như do dự một chút nhưng nhìn phía đang bất an nữ nhân trước mặt cả hai cũng chỉ thở dài... xem ra nữ nhân này cũng chỉ muốn giúp đỡ một cách đơn thuần... dù sao thì công ty cũng đang thiếu nhân lực có lẽ nên mạo hiểm một lần biết đâu sẽ có kinh hỷ… cũng chỉ là một bản kế hoạch nhỏ… mất rồi cũng có thể rất nhanh làm lại...
Nhưng nhân tài thật sự lại rất khó tìm được...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook