Hôm sau lúc tỉnh lại trời đã sắp sáng.

Lâm Trầm thức dậy sớm hơn Lý Phượng Lai một chút, y mặc y phục, rửa mặt chải đầu xong liền dùng điểm tâm trong phòng.

Lý Phượng Lai vẫn nằm trên giường không chịu đứng lên, híp mắt ngắm Lâm Trầm, lười biếng hỏi, “Mới sáng sớm lại muốn ra ngoài?”

“Ừm, hôm nay ta có hẹn người uống trà.”

“Ai? Đúng là hiếm có, ngươi hẹn cao nhân nào?”

Lâm Trầm cười cười không đáp, chỉ nói, “Ngươi ngủ tiếp đi, đại khái giữa trưa ta sẽ trở lại.”

“Không được!” Lý Phượng Lai thấy thái độ không rõ ràng này của ngược lại bắt đầu để ý, vội ngồi dậy, nói, “Ta cũng đi!”

Lâm Trầm giật mình, hỏi, “Ngươi đi theo làm gì?”

“Đương nhiên là nhìn ngươi a.” Lý Phượng Lai hếch mũi liếc y một cái, ra vẻ đương nhiên đáp, “Ngươi ngơ ngác như thế, nhỡ đâu bị bắt cóc thì làm sao? Ta phải nhất nhất theo sau mới được.”

Vừa nói vừa nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói, “Kỳ lạ, y phục ta đâu?”

Lâm Trầm nghe xong bất giác thấp giọng cười ra tiếng, đi tới nhặt lên y phục đêm qua hắn ném dưới sàng, thuận tay phủi sạch rồi thuần thục mặc vào cho Lý Phượng Lai, nói, “Chẳng qua chỉ là uống một bữa trà mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Ngươi không đi cũng có sao.”

Lý Phượng Lai không chịu nghe, mắt sáng quắc nhìn y, thở mạnh nói, “Ngươi không cho ta đi, chính là có tật giật mình.”

Thái độ này giọng điệu này, rõ ràng là đang cố tình gây sự.

Lâm Trầm lại vô phương, do dự một lát, cuối cùng vẫn là thở dài, cười khổ nói, “Tùy ngươi vậy.”

Vừa nói vừa tới lấy lược chải đầu giúp Lý Phượng Lai. (dễ thương quá, chải đầu cho chồng XD~)

Lý Phượng Lai đương nhiên rất thích ý để y hầu hạ, đợi hết thảy chỉnh tề xong mới rị mọ xuống giường giương móng vuốt ôm Lâm Trầm vào ngực.

Lâm Trầm bị hắn dọa sợ vội nói, “Ta phải ra ngoài bây giờ, ngươi đừng phá.”

“Yên tâm yên tâm, chỉ cần hôn một cái thì đủ rồi.” Miệng thì nói vậy mà hai tay thì ghì chặt thắt lưng Lâm Trầm không buông, ra sức dụi dụi trên người y, hôn mải miết không chịu dừng.

Lâm Trầm không khỏi đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng quát, “Dâm tặc, buông tay!”

“Dâm tặc? Ha ha!” Lý Phượng Lai dường như cực kỳ ưa thích xưng hô này, cứ cười ầm ĩ, cắn tai Lâm Trầm nói, “Không phải ngươi thích giọng điệu này của ta sao? Hở?”

Nói rồi ngả ngớn nháy nháy mắt, hai tay lại sờ loạn.

Lâm Trầm bị hắn khi dễ đến nhũn cả người chẳng giãy giụa nổi nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc hắn đùa bỡn. Mãi đến khi Lý Phượng Lai kiếm chác đủ rồi mới mỹ mãn thả người, cười tủm tỉm dắt tay Lâm Trầm bước ra cửa.

Dọc đường đi hai người vẫn cười đùa không ngừng.

Đủng đa đủng đỉnh đến trà lâu hẹn trước cũng đã gần đến giữa trưa.

Lâm Trầm vốn còn đang do dự có nên để Lý Phượng Lai vào theo hay không, nào ngờ vừa tới cửa đã thấy một thiếu niên dung mạo thanh tú chĩa kiếm tới, miệng hét lớn, “Tên khốn họ Lý kia, ăn một kiếm của ta đi!”

Lý Phượng Lai giật mình vội vàng giơ quạt chắn lại, né được mấy chiêu trong đường tơ kẽ tóc mới cười nói, “Ta tưởng là ai, ra là đại thiếu gia Thu Thủy trang. Trầm công tử, đã lâu không gặp nha.”

“Hừ! Bản công tử mấy năm qua vẫn chuyên cần luyện võ, bây giờ sẽ không tiếp tục bại dưới tay ngươi!” Thiếu niên vừa nói vừa vung kiếm, kiếm pháp phi thường sắc bén, ánh mắt khiến người sợ hãi, “Ta muốn đánh cho ngươi phải quỳ gối cầu xin, từ nay về sau không dám tiếp cận sư huynh ta nữa!”

“Ể? Vậy ta đây xin được lãnh giáo một chút thần công cái thế của Trầm công tử nha.” Lý Phượng Lai thong dong cười, mở quạt ra, không nhanh không chậm giao đấu với thiếu niên.

Lâm Trầm đứng bên cạnh nhìn một lát mới nhận ra thiếu niên ồn ào la hét đó là sư đệ của Lục Cảnh, Trầm Nhược Thủy. Y cũng từng có giao tình với Trầm Nhược Thủy, biết đối phương tính tình đơn thuần, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì lớn nên cũng không nhúng tay, chỉ nhìn Lý Phượng Lai ra hiệu, còn mình rảo bước lên trà lâu trước.

Y tùy tiện lướt mắt liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang tựa ở một góc cửa sổ sáng sủa, thế là bước nhanh tới, chắp tay nói, “Ngại quá, ta lại đến muộn.”

“Lâm minh chủ nhiều việc quấn thân, muộn một chút cũng không sao.” Lục Cảnh đảo ly trà trong tay, trên mặt duy trì nụ cười bất biến, “Ngồi.”

Lâm Trầm theo lời ngồi xuống, không uống trà cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi, “Lục thiếu hiệp định lúc nào đi Tây Vực?”

“Sáng mai đi.”

“Chuyện cứu người tất cả đành phải làm phiền Lục thiếu hiệp.” Dừng một chút, mới thở dài, “Đợi bên này xong việc ta lập tức đuổi theo hội họp với các ngươi.”

“Đây vốn là việc trong phận sự Lục mỗ, Lâm minh chủ không cần khách khí.”

Quan hệ giữa Lâm Trầm và Lục Cảnh vốn cực kỳ xấu hổ, qua loa nói xong chuyện nghiêm túc thì bắt đầu không biết nói gì.

Hồi lâu, Lục Cảnh mới giương mắt nhìn ra cửa trước bên ngoài, cười khẽ nói một câu, “Thoạt nhìn, Lâm minh chủ đã chọn được con đường phải đi.”

“Đúng vậy.” Lâm Trầm chậm rãi đặt tay lên mặt bàn, ánh mắt kiên định, từng chữ từng chữ nói, “Bất luận thế nào, ta đều không thể buông tay.”

“Vậy thì thật không còn gì tốt hơn.” Lục Cảnh vẫn cười cười, đồng thời cũng vươn tay đè lại mặt bàn.

Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau, một khuôn mặt không chút thay đổi, một khuôn mặt ung dung mỉm cười.

Âm thầm so cao thấp, giằng co không dứt.

Mãi đến khi ngoài cửa truyền đến thanh âm Trầm Nhược Thủy kêu to “Sư huynh”, Lục Cảnh mới lộ ra một cái mỉm cười nuông chiều, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói, “Hai người kia đã phân thắng bại, ta cũng đến lúc nên cáo từ.”

“Thong thả.”

Lâm Trầm mới nói hai chữ này liền cảm thấy cả người chấn động, cái bàn trước mặt thoáng chốc vỡ thành vô số mảnh nhỏ bay tứ phía.

Thoạt nhìn, tựa hồ thế lực ngang nhau.

Chẳng qua Lục Cảnh từ đầu đến cuối vẻ mặt tự nhiên, còn y đã dùng tất cả khí lực.

Hiển nhiên, lần này lại là y thua.

Lâm Trầm ngưng thần nhìn mớ hỗn độn dưới đất cười khổ một chút, nhưng lập tức lại siết chặt nắm tay. Y đã sớm chọn được con đường phải đi, cho dù có thua trăm ngàn lần nữa, y cũng tuyệt không buông tay Lý Phượng Lai.

Nghĩ rồi mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Kết quả nhìn thấy cảnh Lý Phượng Lai vừa bước vào cửa lớn đối mặt với Lục Cảnh đúng lúc rời đi.

Lâm Trầm trong lòng hốt hoảng, ngón tay bắt đầu vô thức run lên.

Y tận mắt thấy Lý Phượng Lai cười cười chào Lục Cảnh, thấy hai người gặp thoáng qua, thấy… Lý Phượng Lai phẩy quạt giấy, tiếp tục từng bước từng một đi về phía mình, ý cười trong suốt, môi mắt phong lưu.

Lâm Trầm cong lên khóe mắt, cũng nhếch lên khóe môi, lặng lẽ cười.

Ngày trước gần trong gang tấc nhưng biển trời cách mặt, vô vọng tương tư.

Giờ đây người kề bên người, đối diện cùng cười.

Thời gian của một đời, một nửa vùi giữa tương tư, còn lại một nửa, trả cho ngày gặp lại.

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương