Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!
-
Chương 1: Chuyện Cũ Kể Lại
Khi Trần Phóng còn nhỏ, cha mẹ không may gặp tai nạn giao thông rồi qua đời. Tai nạn hồi đó làm cả một trấn nhỏ náo động, nguyên nhân chính là người đụng trúng cha mẹ cậu bỏ trốn. Cảnh sát tới hiện trường tra án, nghiên cứu vết xe, kết luận chiếc xe gây họa hẳn phải đạt đến tốc độ trăm mã trở lên.
Không may, camera giám sát của đoạn đường này đang bị hỏng, còn chưa kịp sửa chữa đã xảy ra sự cố đáng tiếc, vì vậy không chụp lại được chiếc xe cùng biển số gây ra tai nạn.
Nhưng may rằng, tuy trời tối, nhưng vẫn có người ngang, qua đèn đường tận mắt chứng kiến hai xe va chạm. Lực lượng cảnh sát lấy lời khai của nhân chứng, rất nhanh liền bắt được kẻ tình nghi.
Kẻ tình nghi kia có chứng cứ hoàn hảo, không thừa nhận mình phạm tội. Cảnh sát điều tra lại, phát hiện không ít điểm đáng ngờ liền thả người, một lần nữa truy tra.
Nhưng người nọ đột nhiên nhận tội, hơn nữa còn khai báo đầu đuôi tỉ mỉ quá trình phát sinh, xác thực hắn chính là người gây họa.
Nếu đối tượng tình nghi đã thừa nhận tội ác, chuyện này dĩ nhiên có thể định án.
Còn Trần Phóng được bồi thường một khoản nhất định. Khi đó cậu còn rất nhỏ, chỉ khoảng hơn tám tuổi, cầm khoản tiền bồi thường lớn ai lại không đỏ mắt ghen tị? Cho nên có rất nhiều người đòi đoạt quyền nuôi nấng cậu.
Ấy vậy đột nhiên có đủ mọi loại cô, dì, chú, bác lâu không liên lạc xuất hiện, tại lễ tang khóc lóc thảm thương thực dọa người, nước mắt nước mũi giàn giụa như bão lũ không thu lại được.
Bà nội Trần Phóng mất đi đứa con trai mình thương yêu nhất nên nhanh già trong một đêm, thân thể vốn không được khỏe liền hoàn toàn ngã quỵ.
Bạn nhỏ Trần Phóng tuổi thơ không có một gia đình vui vẻ, bà nội cũng chỉ có thể chăm sóc cậu được một thời gian, đến mùa đông liền bỏ cậu mà đi.
Cuối cùng, chỉ dư lại Trần Phóng, cô đơn lẻ loi sống trong gian phòng nhỏ.
Trần Phóng từ nhỏ đã là một đứa trẻ vô cùng kỳ lạ, tựa hồ không để tâm làm bất kỳ chuyện gì, một bộ cái gì cũng không liên quan. Những bạn nam khác thích chơi bắn bi, Trần Phóng cũng thích lắm, nhưng cậu chỉ bó chân ngồi nhìn. Có bác gái hàng xóm hảo tâm nhìn cậu ngơ ngác xem, liền tốt bụng bảo con trai cho bạn vài viên rồi để chơi cùng. Vậy mà cậu bé Trần Phóng chỉ lễ phép cảm ơn rồi lắc đầu, tiếp tục im lặng ngồi bên cạnh xem.
Từ thời điểm cha mẹ rời bỏ cậu, tính cách Trần Phóng càng hướng nội. Lúc không có chuyện gì làm đều bê một cái ghế nhỏ ngồi một bên, ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ bên ngoài, cả một buổi chiều không nói lời nào.
Bác hai ở thành phố đến đón cậu, thái độ cậu rất hiền lành, chất phác, trên người mặc quần áo không được mới nhưng rất sạch sẽ, trong tay cầm túi hành lý màu lam đậm yên lặng nhìn bác mình.
Dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của em trai để lại. Trong một khắc, người bác quên mất lời vợ dặn trước khi đến, ngồi xổm xuống ôm thân thể nho nhỏ của cậu vào lòng: “Tiểu Phóng à, về sau chúng ta là người một nhà, bác hai sẽ chăm sóc thật tốt cho con!”
Cậu cúi đầu, không nói gì.
Cùng bác đến thành phố, nhà ông cũng chỉ là một căn nhà nhỏ, khoảng ba mươi bình chia thành bốn phòng: ngủ, bếp, nhà vệ sinh. Người nhiều một chút liền không đứng nổi, huống chi bác hai còn có một đứa con trai tên Trần Tiểu Giang, so với Trần Phóng lớn hơn một tuổi.
Trần Tiểu Giang là con trai độc nhất, bác gái đối với đứa nhỏ này có thể nói là sủng lên tận trời khiến nó cảm thấy tựa hồ không có đồ gì là mình không thể có.
Đồ của người khác, chỉ cần nó thích liền là của nó. Nhưng nếu đồ của nó, người ta chỉ chạm vào thì nó lập tức nổi quạu.
Bởi vậy, ngày đầu tiên Trần Phóng đến nhà bác hai, Trần Tiểu Giang đối với đứa em họ rất ít gặp mặt không nhấc mắc lên một chút, cứ vậy chăm chăm nghịch ngợm Transformers mẹ mới mua.
Bác hai cười lúng túng, ý tứ mắng mỏ con trai hai câu, liền rước lấy giọng the thé, oán giận của vợ: “Trần Thắng Lợi! Anh dám mắng con trai tôi? Những ngày tới có muốn sống tiếp không? Nghĩ mà không nói, không sợ tôi với con tôi về nhà mẹ đẻ, nhà này để anh phá hả?”
Bác hai nói có hai câu mà bị vợ quở trách như pháo nổ nhưng không dám nói lại, chỉ cẩn thận cười: “Tiểu Giang là con trai tôi, tôi xót còn không hết sao dám mắng chứ?”
Trần Phóng ngơ ngác nhìn tình cảnh này, không nói gì.
Bởi nhà không đủ phòng, cậu chỉ có thể nằm đất. Nhưng nếu ngủ ở phòng hai bác khẳng định là không được. Đầu tiên là ngủ ở phòng người lớn, bắt trẻ con nằm đất, chuyện này bị truyền ra thì không tốt đẹp.
Nên phải sang phòng Trần Tiểu Giang, phòng của nó rất lớn, thậm chí còn to hơn cả phòng bố mẹ.
Nhưng Trần Tiểu Giang đối với đề nghị này sống chết không chịu, còn tuyên bố nếu tên nhà quê Trần Phóng này bước vào phòng thì nó liền bỏ nhà.
Bác hai tức đến nỗi muốn đánh nó, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của vợ, đành thưa dạ rút tay về.
Chỉ oan ức Trầm Phóng ngủ ngoài phòng khách.
Đêm đó, một mình cậu nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ngủ không được. Căn bản bác gái chỉ cho cậu một cái đệm mỏng, lưng tiếp xúc với nền đất lạnh.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ truyền từ phòng hai bác, hơn nữa thanh âm có khuynh hướng ngày càng lớn.
Trần Phóng vốn đã không ngủ được, liền đứng dậy đến trước cửa phòng hai người, bên trong vẫn sáng đèn.
“Thế nào? Lần này anh đến có tìm sổ tiết kiệm của mẹ không?” Bác gái nhẹ giọng hỏi.
Bác hai im lặng, người vợ không nghe được câu trả lời mong muốn, phỏng chừng cũng đoán ra.
Vì vậy âm lượng của bà không tự chủ tăng lên: “Trần Thằng Lợi! Ban đầu anh đồng ý tôi cái gì? Mẹ anh cho chúng ta hai mươi ngàn, bắt chúng ta nuôi Trần Phóng. Hiện tại nuôi một đứa nhỏ tốn bao nhiêu anh không biết sao? Huống chi thời điểm bố mẹ nó chết còn được bồi thường những mười mấy vạn, tiền đâu?”
“Chuyện này… tôi cũng không biết… Tôi đến nhà mẹ lật tung lên nhưng không thấy sổ tiết kiệm đâu. E rằng… căn bản không có mười mấy vạn kia đâu…” Bác hai cẩn thận giải thích.
“Anh ngu lắm! Lúc trước nhiều người cướp quyền nuôi nó là vì cái gì? Còn không phải tiền bồi thường cha mẹ nó chết sao? Mẹ anh nói êm tai lắm, đưa toàn bộ tiền cho chúng ta rồi nhờ vả nuôi nó. Kết quả, chỉ có hai mươi ngàn đồng, làm sao đủ cho Tiểu Giang lên đại học?” Thanh âm bác gái ngày càng vang, bác hai sợ Trần Phóng ở bên ngoài nghe thấy, vội bảo bà nhỏ giọng chút.
“Cô nhỏ giọng, Tiểu Phóng ngủ bên ngoài đấy, để nó nghe không tốt…”
“Nghe thì cứ nghe, vừa vặn hỏi xem bà nội nó giấu tiền chỗ nào!” Bác gái thờ ơ nói.
“Tiểu Phóng là trẻ con, sao có khả năng biết!”
“Cũng phải! Nhìn nó ngu ngốc, phỏng chừng tiền nào màu gì đều không phân biệt được!” Bác gái khinh thường xì cười, rồi lại buồn bực nói: “Thôi ngủ đi! À, Trần Thắng Lợi! Tôi nói cho anh biết! Nếu anh không tìm được cho tôi quyển sổ tiết tiệm kia! Tôi liền mang con trai ngoan của anh đi!”
Nói xong, bác hai cười làm lành rồi tắt đèn.
Chỉ còn bóng hình cô đơn, nhỏ bé của Trần Phóng chìm trong bóng tối.
Sáng hôm sau, Trần Tiểu Giang còn nướng trên giường thì Trần Phóng đã dậy, nhanh chóng thu dọn, tránh đến lúc hai bác rời giường đi lại không tiện.
Chờ cậu thu dọn xong xuôi, ngoan ngoãn ngồi trên ghế thì vợ chồng kia mới ra khỏi phòng. Bác hai nhìn thấy cậu, khá ngượng ngùng tới bên, sờ đầu cậu: “Tiểu Phóng đêm qua ngủ ngon không?”
“Dạ tốt!” Cậu nhẹ nói ra một tiếng.
“Tiểu Phóng à, hôm nay con theo anh Tiểu Giang đến trường học! Bác gái còn cố ý mua cho con cặp sách mới đấy!” Nói rồi, ông bác chớp mắt nhìn vợ mình.
Vợ ông rất không tình nguyện về phòng, từ trong lấy ra một cái túi vải buồm màu xanh quân đội, hình như là đồ cũ.
“Tiểu Phóng! Bác cố ý mua cho con đấy! Con thích không?” Trên mặt bà miễn cưỡng tươi cười, đưa cái cặp trong tay cho cậu.
Trần Phóng chậm chạp nửa ngày đưa tay ra nhận, đáp tiếng nhỏ: “Cháu cảm ơn bác!”
Biểu tình của bác hai tựa hồ rất khó coi, hướng vợ trừng mắt. Nhưng bà không để ý, đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.
Sáng ăn cháo trắng cùng dưa nhà tự muối, duy chỉ có một người được thêm hai quả trứng trần, là Trần Tiểu Giang.
Trần Phóng không nói gì, ngoan ngoãn cầm lấy bát cháo trắng trước mặt, yên lặng húp.
Bác gái nhanh chóng ăn hết cháo, đứng dậy đến phòng con trai gọi nó rời giường.
Bác trai thừa cơ đem một quả trứng gà gắp vào bát cậu: “Tiểu Phóng! Con mau ăn đi!”
Cậu không biết làm sao, trả lời: “Bác ơi, con không cần đâu ạ!”
Ông đẩy tay cậu: “Nghe lời đi! Bảo con ăn thì mau ăn! Không thì bác gái nhìn thấy lại lên cơn đấy!”
Trần Phóng thực sự không cần ăn trứng trần, nhưng một lúc nữa bác gái nhìn thấy bát mình nhiều hơn một quả trứng thì không biết phản biện thế nào, thôi cứ ăn đi!
Chờ bác gái lôi được Trần Tiểu Giang mặc quần áo tử tế nhưng vẫn mơ màng ra khỏi phòng, nhìn thấy trên bàn chỉ còn một quả trứng, vội chất vấn chồng: “Trần Thắng Lợi! Sao chỉ còn một quả? Quả trứng còn lại đâu rồi?”
Ông không chút hoang mang thả bát xuống: “Còn không phải tôi ăn? Làm sao? Tôi ở ngoài gian khổ kiếm tiền, ăn một quả trứng cũng phải xin phép cô?”
“Anh!” Bác gái bị chồng nói, nghẹn không phản bác được.
Trần Tiểu Giang từ nhà vệ sinh đi ra, thấy chỉ có một quả trứng, mất hứng xị mặt: “Mẹ! Mẹ bảo trần trứng cho con! Trứng đâu?”
“Được rồi! Chờ chút mẹ làm cho con! Giờ con ăn đi, không muộn học mất!” Bác gái nói xong liền vào bếp.
Không may, camera giám sát của đoạn đường này đang bị hỏng, còn chưa kịp sửa chữa đã xảy ra sự cố đáng tiếc, vì vậy không chụp lại được chiếc xe cùng biển số gây ra tai nạn.
Nhưng may rằng, tuy trời tối, nhưng vẫn có người ngang, qua đèn đường tận mắt chứng kiến hai xe va chạm. Lực lượng cảnh sát lấy lời khai của nhân chứng, rất nhanh liền bắt được kẻ tình nghi.
Kẻ tình nghi kia có chứng cứ hoàn hảo, không thừa nhận mình phạm tội. Cảnh sát điều tra lại, phát hiện không ít điểm đáng ngờ liền thả người, một lần nữa truy tra.
Nhưng người nọ đột nhiên nhận tội, hơn nữa còn khai báo đầu đuôi tỉ mỉ quá trình phát sinh, xác thực hắn chính là người gây họa.
Nếu đối tượng tình nghi đã thừa nhận tội ác, chuyện này dĩ nhiên có thể định án.
Còn Trần Phóng được bồi thường một khoản nhất định. Khi đó cậu còn rất nhỏ, chỉ khoảng hơn tám tuổi, cầm khoản tiền bồi thường lớn ai lại không đỏ mắt ghen tị? Cho nên có rất nhiều người đòi đoạt quyền nuôi nấng cậu.
Ấy vậy đột nhiên có đủ mọi loại cô, dì, chú, bác lâu không liên lạc xuất hiện, tại lễ tang khóc lóc thảm thương thực dọa người, nước mắt nước mũi giàn giụa như bão lũ không thu lại được.
Bà nội Trần Phóng mất đi đứa con trai mình thương yêu nhất nên nhanh già trong một đêm, thân thể vốn không được khỏe liền hoàn toàn ngã quỵ.
Bạn nhỏ Trần Phóng tuổi thơ không có một gia đình vui vẻ, bà nội cũng chỉ có thể chăm sóc cậu được một thời gian, đến mùa đông liền bỏ cậu mà đi.
Cuối cùng, chỉ dư lại Trần Phóng, cô đơn lẻ loi sống trong gian phòng nhỏ.
Trần Phóng từ nhỏ đã là một đứa trẻ vô cùng kỳ lạ, tựa hồ không để tâm làm bất kỳ chuyện gì, một bộ cái gì cũng không liên quan. Những bạn nam khác thích chơi bắn bi, Trần Phóng cũng thích lắm, nhưng cậu chỉ bó chân ngồi nhìn. Có bác gái hàng xóm hảo tâm nhìn cậu ngơ ngác xem, liền tốt bụng bảo con trai cho bạn vài viên rồi để chơi cùng. Vậy mà cậu bé Trần Phóng chỉ lễ phép cảm ơn rồi lắc đầu, tiếp tục im lặng ngồi bên cạnh xem.
Từ thời điểm cha mẹ rời bỏ cậu, tính cách Trần Phóng càng hướng nội. Lúc không có chuyện gì làm đều bê một cái ghế nhỏ ngồi một bên, ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ bên ngoài, cả một buổi chiều không nói lời nào.
Bác hai ở thành phố đến đón cậu, thái độ cậu rất hiền lành, chất phác, trên người mặc quần áo không được mới nhưng rất sạch sẽ, trong tay cầm túi hành lý màu lam đậm yên lặng nhìn bác mình.
Dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của em trai để lại. Trong một khắc, người bác quên mất lời vợ dặn trước khi đến, ngồi xổm xuống ôm thân thể nho nhỏ của cậu vào lòng: “Tiểu Phóng à, về sau chúng ta là người một nhà, bác hai sẽ chăm sóc thật tốt cho con!”
Cậu cúi đầu, không nói gì.
Cùng bác đến thành phố, nhà ông cũng chỉ là một căn nhà nhỏ, khoảng ba mươi bình chia thành bốn phòng: ngủ, bếp, nhà vệ sinh. Người nhiều một chút liền không đứng nổi, huống chi bác hai còn có một đứa con trai tên Trần Tiểu Giang, so với Trần Phóng lớn hơn một tuổi.
Trần Tiểu Giang là con trai độc nhất, bác gái đối với đứa nhỏ này có thể nói là sủng lên tận trời khiến nó cảm thấy tựa hồ không có đồ gì là mình không thể có.
Đồ của người khác, chỉ cần nó thích liền là của nó. Nhưng nếu đồ của nó, người ta chỉ chạm vào thì nó lập tức nổi quạu.
Bởi vậy, ngày đầu tiên Trần Phóng đến nhà bác hai, Trần Tiểu Giang đối với đứa em họ rất ít gặp mặt không nhấc mắc lên một chút, cứ vậy chăm chăm nghịch ngợm Transformers mẹ mới mua.
Bác hai cười lúng túng, ý tứ mắng mỏ con trai hai câu, liền rước lấy giọng the thé, oán giận của vợ: “Trần Thắng Lợi! Anh dám mắng con trai tôi? Những ngày tới có muốn sống tiếp không? Nghĩ mà không nói, không sợ tôi với con tôi về nhà mẹ đẻ, nhà này để anh phá hả?”
Bác hai nói có hai câu mà bị vợ quở trách như pháo nổ nhưng không dám nói lại, chỉ cẩn thận cười: “Tiểu Giang là con trai tôi, tôi xót còn không hết sao dám mắng chứ?”
Trần Phóng ngơ ngác nhìn tình cảnh này, không nói gì.
Bởi nhà không đủ phòng, cậu chỉ có thể nằm đất. Nhưng nếu ngủ ở phòng hai bác khẳng định là không được. Đầu tiên là ngủ ở phòng người lớn, bắt trẻ con nằm đất, chuyện này bị truyền ra thì không tốt đẹp.
Nên phải sang phòng Trần Tiểu Giang, phòng của nó rất lớn, thậm chí còn to hơn cả phòng bố mẹ.
Nhưng Trần Tiểu Giang đối với đề nghị này sống chết không chịu, còn tuyên bố nếu tên nhà quê Trần Phóng này bước vào phòng thì nó liền bỏ nhà.
Bác hai tức đến nỗi muốn đánh nó, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của vợ, đành thưa dạ rút tay về.
Chỉ oan ức Trầm Phóng ngủ ngoài phòng khách.
Đêm đó, một mình cậu nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ngủ không được. Căn bản bác gái chỉ cho cậu một cái đệm mỏng, lưng tiếp xúc với nền đất lạnh.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ truyền từ phòng hai bác, hơn nữa thanh âm có khuynh hướng ngày càng lớn.
Trần Phóng vốn đã không ngủ được, liền đứng dậy đến trước cửa phòng hai người, bên trong vẫn sáng đèn.
“Thế nào? Lần này anh đến có tìm sổ tiết kiệm của mẹ không?” Bác gái nhẹ giọng hỏi.
Bác hai im lặng, người vợ không nghe được câu trả lời mong muốn, phỏng chừng cũng đoán ra.
Vì vậy âm lượng của bà không tự chủ tăng lên: “Trần Thằng Lợi! Ban đầu anh đồng ý tôi cái gì? Mẹ anh cho chúng ta hai mươi ngàn, bắt chúng ta nuôi Trần Phóng. Hiện tại nuôi một đứa nhỏ tốn bao nhiêu anh không biết sao? Huống chi thời điểm bố mẹ nó chết còn được bồi thường những mười mấy vạn, tiền đâu?”
“Chuyện này… tôi cũng không biết… Tôi đến nhà mẹ lật tung lên nhưng không thấy sổ tiết kiệm đâu. E rằng… căn bản không có mười mấy vạn kia đâu…” Bác hai cẩn thận giải thích.
“Anh ngu lắm! Lúc trước nhiều người cướp quyền nuôi nó là vì cái gì? Còn không phải tiền bồi thường cha mẹ nó chết sao? Mẹ anh nói êm tai lắm, đưa toàn bộ tiền cho chúng ta rồi nhờ vả nuôi nó. Kết quả, chỉ có hai mươi ngàn đồng, làm sao đủ cho Tiểu Giang lên đại học?” Thanh âm bác gái ngày càng vang, bác hai sợ Trần Phóng ở bên ngoài nghe thấy, vội bảo bà nhỏ giọng chút.
“Cô nhỏ giọng, Tiểu Phóng ngủ bên ngoài đấy, để nó nghe không tốt…”
“Nghe thì cứ nghe, vừa vặn hỏi xem bà nội nó giấu tiền chỗ nào!” Bác gái thờ ơ nói.
“Tiểu Phóng là trẻ con, sao có khả năng biết!”
“Cũng phải! Nhìn nó ngu ngốc, phỏng chừng tiền nào màu gì đều không phân biệt được!” Bác gái khinh thường xì cười, rồi lại buồn bực nói: “Thôi ngủ đi! À, Trần Thắng Lợi! Tôi nói cho anh biết! Nếu anh không tìm được cho tôi quyển sổ tiết tiệm kia! Tôi liền mang con trai ngoan của anh đi!”
Nói xong, bác hai cười làm lành rồi tắt đèn.
Chỉ còn bóng hình cô đơn, nhỏ bé của Trần Phóng chìm trong bóng tối.
Sáng hôm sau, Trần Tiểu Giang còn nướng trên giường thì Trần Phóng đã dậy, nhanh chóng thu dọn, tránh đến lúc hai bác rời giường đi lại không tiện.
Chờ cậu thu dọn xong xuôi, ngoan ngoãn ngồi trên ghế thì vợ chồng kia mới ra khỏi phòng. Bác hai nhìn thấy cậu, khá ngượng ngùng tới bên, sờ đầu cậu: “Tiểu Phóng đêm qua ngủ ngon không?”
“Dạ tốt!” Cậu nhẹ nói ra một tiếng.
“Tiểu Phóng à, hôm nay con theo anh Tiểu Giang đến trường học! Bác gái còn cố ý mua cho con cặp sách mới đấy!” Nói rồi, ông bác chớp mắt nhìn vợ mình.
Vợ ông rất không tình nguyện về phòng, từ trong lấy ra một cái túi vải buồm màu xanh quân đội, hình như là đồ cũ.
“Tiểu Phóng! Bác cố ý mua cho con đấy! Con thích không?” Trên mặt bà miễn cưỡng tươi cười, đưa cái cặp trong tay cho cậu.
Trần Phóng chậm chạp nửa ngày đưa tay ra nhận, đáp tiếng nhỏ: “Cháu cảm ơn bác!”
Biểu tình của bác hai tựa hồ rất khó coi, hướng vợ trừng mắt. Nhưng bà không để ý, đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.
Sáng ăn cháo trắng cùng dưa nhà tự muối, duy chỉ có một người được thêm hai quả trứng trần, là Trần Tiểu Giang.
Trần Phóng không nói gì, ngoan ngoãn cầm lấy bát cháo trắng trước mặt, yên lặng húp.
Bác gái nhanh chóng ăn hết cháo, đứng dậy đến phòng con trai gọi nó rời giường.
Bác trai thừa cơ đem một quả trứng gà gắp vào bát cậu: “Tiểu Phóng! Con mau ăn đi!”
Cậu không biết làm sao, trả lời: “Bác ơi, con không cần đâu ạ!”
Ông đẩy tay cậu: “Nghe lời đi! Bảo con ăn thì mau ăn! Không thì bác gái nhìn thấy lại lên cơn đấy!”
Trần Phóng thực sự không cần ăn trứng trần, nhưng một lúc nữa bác gái nhìn thấy bát mình nhiều hơn một quả trứng thì không biết phản biện thế nào, thôi cứ ăn đi!
Chờ bác gái lôi được Trần Tiểu Giang mặc quần áo tử tế nhưng vẫn mơ màng ra khỏi phòng, nhìn thấy trên bàn chỉ còn một quả trứng, vội chất vấn chồng: “Trần Thắng Lợi! Sao chỉ còn một quả? Quả trứng còn lại đâu rồi?”
Ông không chút hoang mang thả bát xuống: “Còn không phải tôi ăn? Làm sao? Tôi ở ngoài gian khổ kiếm tiền, ăn một quả trứng cũng phải xin phép cô?”
“Anh!” Bác gái bị chồng nói, nghẹn không phản bác được.
Trần Tiểu Giang từ nhà vệ sinh đi ra, thấy chỉ có một quả trứng, mất hứng xị mặt: “Mẹ! Mẹ bảo trần trứng cho con! Trứng đâu?”
“Được rồi! Chờ chút mẹ làm cho con! Giờ con ăn đi, không muộn học mất!” Bác gái nói xong liền vào bếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook