Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện
Chương 3: Vui đùa một chút cũng tốt

Lãnh Nhất Thiên nhìn người bạn trước mắt không có nhiều biểu cảm, cũng chẳng có sức đấu võ mồn, thở dài nói: "Đây là nhiệm vụ ông nội mới vừa giao cho tôi, bên trong là danh sách những quan viên hối lộ, nghe nói là có người tố cáo những người này, tình huống cụ thể như thế nào thì muốn tôi điều tra rõ, ông cụ còn nói chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ này thì tìm một cô gái tốt kết hôn và sanh con, đoán chừng là lần này ông cụ bị lão Lý trong đại viện kích thích không nhẹ, nếu không cũng không vội vã như vậy."

Dứt lời, nhìn thấy người con trai trước mặt đối với anh nói dường như không mấy để tâm, còn tỏ ra một bộ dáng lười biếng, nhàn nhạt uống rượu đỏ, Lãnh Nhất Thiên vô cùng buồn bực cầm ly rượu đỏ đang đặt trên bàn uống ừng ực một hơi, muốn xem trong rượu đỏ có cái gì tốt mà anh ta lại uống say sưa như thế.

Nói đến giao tình của Lãnh Nhất Thiên và Sở Chiến, phải nói là rất sâu nặng, không phải là thứ tình cảm mà dùng một hai lời có thể nói rõ, phải kể đến câu chuyện tám năm trước ngày Lãnh Nhất Thiên chỉ là một tiểu đội trưởng, lúc đi thi hành nhiệm vụ nên quen biết, Lãnh Nhất Thiên nhìn anh vô cùng nghĩa khí, nên hết sức yêu thích anh, vì vậy liền kết nghĩa anh em, trở thành đồng minh và cũng là cấp dưới của Sở Chiến, chuyện này chỉ âm thầm tiến hành, ngay cả lão thủ trưởng cũng không biết, dù sao lấy thân phận của anh mà đi kết giao với người trong giới hắc đạo thì không đúng lắm.

Lãnh Nhất Thiên nhìn Sở Chiến từng bước, từng bước đi lên vị trí người đứng đầu giới hắc đạo, nhìn những vị quan cao chức trọng không ngừng nịnh bợ anh, nhìn anh đánh bại các đối thủ một cách khôn ngoan, trong lòng anh càng sùng bái và kính trọng người bạn tốt này.

"Tiểu tử thối, muốn uống rượu thì vào hầm rượu tự tìm rượu thích hợp, cậu cũng biết bình rượu Chateau Lafite Rothschild năm 82 là cực phẩm; phải vất vả lắm mới tìm được." Sở Chiến vung tay chặn ly rượu cao cổ lại chậm rãi nói, nhìn vẻ mặt của anh lại lộ ra rất nhiều đáng tiếc.

Lãnh Nhất Thiên nghe lời nói này, rượu đang ngậm trong miệng không nhịn được phốc ra ngoài, tất cả đều nằm trên khay trà.

Sở Chiến là người ưa sạch sẽ nhìn trong phòng bị một màn hỗn loạn, mày đẹp nhíu chặt lại, lập tức xoay người, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

"Làm ơn đi đại ca, anh đừng chỉ quan tâm đến rượu của anh, không có chút nào quan tâm đến em cả, huống chi rượu trong phòng rượu của anh cái nào cũng đáng tiền hết? Em rất hoài nghi những lời em nói ban nãy anh có nghe được hay không, hiện tại lão già kia đang thúc giục em kết hôn, suy nghĩ một chút em liền tức giận, đại ca cũng không thể tìm đối tượng giúp em, vậy thì có thể giúp em chuyện này không, cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi." Lãnh Nhất Thiên buồn bực nói.

Sau khi nói xong, thấy nhiệt độ trong phòng tăng lên đột ngột, thời điểm còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, Sở Chiến mang một bộ mặt rét lạnh, nhẹ nhàng đi tới, làm cho người ta cảm thấy khẽ run rẫy "Nói như vậy là lỗi của tôi sao? Làm đại ca lại không làm gương, không giúp đỡ cho cấp dưới? Còn lẽ tôi đã già? À, đột nhiên tôi nhớ đến bên Châu Phi còn thiếu người." .

Một câu nói không nhanh không chậm khiến Lãnh Nhất Thiên khẽ rùng mình một cái, tính khí của bạn bè anh rất ngoan cố, anh là người rõ ràng nhất; nhưng mà càng như thế anh càng không để ý, cũng không thể để anh ta tức giận được, vì anh ta càng tức giận thì hậu quả càng nghiêm trọng.

Châu Phi thiếu người? Tha anh đi, anh không muốn phơi thây ở Châu Phi đâu, đến lúc đó thà cho lão già cầm súng bắn anh cho xong; vội vàng khoát tay giải thích "Không phải, không phải, đại ca đừng hiểu sai ý của em chứ, em ngượng mộ đại ca như nước sông vô tận vậy. . . . . . Nam tử hán đại trượng phu nên lấy sự nghiệp làm trọng, đại ca chẳng già chút nào cả."

Nhìn bóng lưng cô đơn của đại ca, trong lòng suy đoán không ra tâm tình của anh, Lãnh Nhất Thiên cũng không thể nói thật, mặc dù Sở Chiến gần ba mươi tuổi, đang phù hợp câu nói ‘Đàn ông ba mươi mốt tuổi như một đóa hoa’, nhìn anh hăng hái tiến lên độ tuổi ấy, càng phát ra khí chất của một người đàn ông thực thụ, nhìn dáng người của một con người đang lãnh đạo giới hắc đạo, nếu không phải ngày ngày rèn luyện mà có được, lòng phụ nữ đỏ bừng, nếu không phải anh ưa sạch sẽ, chán ghét phụ nữ, đoán chừng những người phụ nữ lui đến đây sớm biến nơi đây thành lãnh cung rồi.

"Nhưng, đại ca, đừng nói là anh muốn làm thịt em nhé...nếu đúng cũng phải cho em nói một câu, anh không thấy tháng ngày trôi qua quá đơn điệu sao, không có phụ nữ bên cạnh, không có đánh nhau, khắp nơi đều là thái bình, ngày ngày như vậy sẽ chẳng còn thú vị nữa, sao không ra ngoài dạo chơi một chút, nói không chừng sẽ gặp phải chuyện tốt à, thế nên từ khi ông nội giao nhiệm vụ này cho em, em liền nghĩ đến anh và ngay lập tức tới đây." Lạnh Nhất Thiên châm chước nói, không chút nào bởi vì chính mình tính toán lợi dụng người khác mà cảm thấy ngượng ngùng.

Chớ nhìn anh ở trong quân ngũ luôn tỏ ra cứng nhắt, đứng trước mặt Sở Chiến tất cả đều thay đổi; trở thành một người con trai, miệng lưỡi trơn tru, so với việc dụ dỗ một cô gái còn lợi hại hơn.

"Điều này có quan hệ với tôi sao? Cậu nhìn chỗ nào thấy tôi buồn chán?" Sở Chiến không biểu lộ nhiều vẻ mặt, đối với chuyện gì cũng không hăng hái tham gia, đối với anh mà nói mọi chuyện đều là chuyện dễ giải quyết, cho nên cảm thấy vô vị với việc đánh trống reo hò, thiếu hụt đối thủ mà trở nên nhàm chán.

"Đương nhiên có liên quan, quan hệ rất lớn, dù sao hiện tại đại ca cũng rãnh rỗi như vậy. . . . Ách, ý của em là nhàm chán, không bằng em đưa cái nhiệm vụ này cho anh, để đại ca đi chơi một chút, xem sắc của mấy vị quan này, từng bước từng bước đem mọi chuyện ra ánh sáng, nhìn bọn họ giống như đang trong một tổ kiến không ngừng nhảy ra, đại ca không cảm thấy rất thú vị sao?" Lãnh Nhất Thiên tựa tíu phi tiêu cười hì hì, giống như đang nói chuyện ngày ăn cơm cần ăn đủ ba bữa, không phải một chuyện vô cùng tàn khốc.

Theo ý anh, đại ca là bởi vì nhàm chán nên mới sống qua ngày ở nơi đây, nếu giống như những công tử khác, hội quán này đã sớm bị các cô gái vây kín rồi, nếu lấy vóc dáng của đại ca ra làm mục tiêu, thì anh chẳng cần tìm đến phụ nữ, mà phụ nữ đã tự động tìm đến tận cửa, đáng tiếc là đại ca anh lại mắc chứng bệnh ghét phụ nữ, tuổi đã gần ba mươi mà vẫn còn mình không, nói ra thì thanh danh không tốt lắm, Lãnh Nhất Thiên vô tội sờ lỗ mũi một cái, quên rằng mọi chuyện anh đều lấy vị đại ca kia làm thành đối tượng, bây giờ đều là kẻ độc thân giống nhau.

"Tiểu tử thối, tôi khinh bỉ cậu, tính gài bẫy tôi sao; đừng cho là tôi không biết cậu đang tính toán cái gì nhé. Nếu nhàm chán như vậy, vui đùa một chút cũng được, hi vọng những người này nhanh trí một chút, có thể tạo cho tôi một trò vui." Sở Chiến lười biếng nói, ý nghĩ của tiểu tử kia quá rõ ràng, nhưng có thể dùng đó là trò chơi cũng vui.

Lãnh Nhất Thiên thính tai nghe được cũng chẳng cảm thấy có gì lạ, anh biết năng lực của người anh gọi là Đại ca, nghe được Sở Chiến nói như vậy, lập tức vui vẻ mang tư liệu tới, nếu nói anh có cái đuôi, không phải rất cần chủ nhân quan tâm như chó Nhật sao?

“Tôi có nói sẽ giúp toàn bộ sao? Còn dư lại tự mình giải quyết đi." Sở Chiến đem vài tư liệu rút ra, tức chết người không đền mạng nói, không quan tâm đến phản ứng gì, uống hết ly rượu xong tự mình đi ra ngoài.

Nhìn căn phòng trống trải, trong tay còn cầm rất nhiều tư liệu, Lãnh Nhất Thiên thất bại rồi, tâm tê liệt phổi: "Đại ca, không phải anh đang chơi em đó chứ, em chỗ này mất một đống nước miếng, vậy mà anh không giúp em sao. . . . . . ."

Trong đêm đó tại nhân viên của phòng ăn uống và vui chơi kể lại, đêm đó trong một căn phòng truyền ra tiếng thét hung hăng, còn dường như bị tiếng la ném bỏ vật gì đó, nghe trong lòng người lạnh buốt, dĩ nhiên đây là nói sau rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương