Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện
-
Chương 116: Đại kết cục (hai)
Lúc bốn người đang cười nói trêu chọc, trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói nghi ngờ: "A, anh ta làm sao sẽ xuất hiện ở đây?" .
"Người nào vậy?" Ba người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, theo tầm mắt của cô ấy nhìn về phía ngoài cửa sổ, ở cửa khách sạn không biết lúc nào thì có một chiếc Rolls-Roycemàu đen dừng lại, một gã đàn ông đứng bên cạnh xe, dáng người ưu nhã , công tử Như Ngọc chính là để hình dung con người hắn, hắn mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu trắng, nơi ống tay áo khoác lộ ra một đoạn áo sơ mi tuyết trắng , dưới ánh mặt trời, khuy áo màu bạc phát ra ánh sáng, tựa như ở hướng về phía người đời tuyên cáo thân phận của hắn.
Người khác có thể không biết người này, nhưng vẫn đi theo ông chủ của mình Tề Ngạo Vũ ở cả thương giới, phàm là người có chút danh tiếng, cô cũng sẽ không nhận lầm, nhất là trước ông tổ quyền lực tài chính ở cả thành phố S này, coi như hóa thành tro cô cũng không nhầm được, ánh mắt ở giữa Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến dò xét một vòng, thầm nghĩ chồng của A Khanh không đơn giản.
Đường Tố Khanh còn chưa hiểu rõ tại sao người này trong khoảng thời gian này xuất hiện ở đây, đã nhìn thấy một người từ trong khách sạn đi ra, không phải ai khác, chính là Sở Chiến mặc lễ phục màu trắng, hai người đứng một chỗ, giống như một phong cảnh đẹp mắt, làm cho người ta không dời được ánh mắt ra.
Chỉ thấy người đàn ông âu phục màu đen từ trong túi áo lấy ra một cái hộp đóng gói khóe léo giao cho Sở Chiến, sau đó hướng phòng của các cô ở nhìn một chút, rồi mang theo vẻ u sầu rời đi.
Mọi người ở đây còn chưa phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó cửa khách sạn không hẹn mà cùng xuất hiện một chiếc, hai chiếc, ba xe nổi tiếng xa hoa, từ bên trong xe đi ra ba gã đàn ông, bộ dáng kia, khí chất đó một chút cũng không thua với khuân mẫu người đàn ông thời nay, bốn người đàn ông tề tụ, thỉnh thoảng người đi đường đi tới ngắm nhìn.
"Ông trời a, A Khanh, chồng cậu đến tột cùng là ai?Tại sao biết nhiều cực phẩm như vậy?Chẳng những thân phận địa vị cao, ngay cả người cũng anh tuấn, thật là làm cho người xem thích mắt, thị trưởng, cục trưởng cục giáo dục, đại tài phiệt, oh, mygod!"Chủ nhiệm cục thuế đất Doãn Lạc Vân kêu lên.
Nghe vậy, Đường Tố Khanh chột dạ sờ sờ lỗ mũi, những người đàn ông này dường như đều là cô trong lúc lơ đãng trêu trọc mà đến, tâm tư của cô bây giờ đã sớm đặt ở trên một người đàn ông, sau khi hôn lễ kết thúc, cái thùng dấm đó không biết có thể dày vò cô không, suy nghĩ sự dày vò ngọt ngào một chút cũng làm người ta cảm thấy đáng sợ.
Đường Tố Khanh đang chìm vào suy nghĩ của mình, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, một bàn tay ấm áp vịn vai Đường Tố Khanh, cô vừa ngẩng đầu, liền thấy hàm dưới đường cong hoàn mỹ của người đàn ông nhà cô, khóe môi cười nhạt hạnh phúc,
Đường Tố Khanh ngọt ngào mím môi, đứng lên, nhẹ nhàng vòng vào cánh tay Sở Chiến.
"Hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta đi ra ngoài thôi!"Sở Chiến dịu dàng hôn một cái lên tóc của cô, dắt cô chậm rãi từ bên ngoài đi tới, trong mắt khóe miệng đều là mỉm cười cưng chiều hạnh phúc.
Ở quan trường lâu như vậy, Đường Tố Khanh ra mắt quá nhiều trường hợp lớn, cũng học được bình chân như vại, ở trước mặt người khác duy trì lễ độ ưu nhã tư thế lạnh nhạt, nhưng khi cô kéo Sở Chiến đi tới hội trường, tâm tình lập tức từ khẩn trương hưng phấn chuyển biến thành nghiêm túc cẩn thận.
Cảm giác được người bên cạnh dừng bước, Sở Chiến cưng chiều quay đầu, phát hiện cô gái nhỏ bình thường ở trên ti vi bình chân như vại giờ phút này mang theo thẹn thùng cùng thấp thỏm, trong mắt khẩn trương cùng bất an rõ ràng như vậy. Anh vui vẻ mà yêu thương cưng chìu ô meo nhỏ nhắn của cô, thân mật cúi đầu thanh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, có anh đây."
Hô hấp ẩm ướt mập mờ, như có như không, hai gò má Đường Tố Khanh thoa phấn hồng càng thêm đỏ thắm, không kịp khẩn trương, oán giận đưa tay đánh ngực phải Sở Chiến một cái, anh lại nắm tay nhỏ bé của cô không chịu buông ra, chỉ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô không ngừng.
"Mau buông ra, bọn họ nhìn kìa."
"Không thả, tay này anh muốn nắm cả đời."
Đường Tố Khanh chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cho anh nắm, trong lòng lại ngọt vừa vội.
Nhạc hôn lễ quanh quẩn ở trong không trung yến tiệc, ông cụ Đường gia dắt tay cháu gái chậm rãi đi tới đầu thảm đỏ, ở trước cửa đem tay nhỏ bé mềm mại không xương đó đưa cho Sở Chiến, vui mừng vỗ vỗ hai tay anh hai cầm ở chung một chỗ .
Cho đến giờ phút này, Sở Chiến mới phát hiện được thực tế, cô gái nhỏ trong tay này rốt cục thuộc về anh, từ nay về sau, vô luận sinh lão bệnh tử đều phải nương tựa vào nhau. Dắt cô, từ từ đi lên khán đài, tiếng vỗ tay như sấm thậm chí áp cả tiếng nhạc, Đường Tố Khanh nhìn dưới khan đài từng người một mặt tràn đầy chúc phúc, khóe miệng chậm rãi gợi lên độ cong đẹp mắt.
Người điều khiển chương trình ở trên đài vừa nói chúc mừng, lần nữa từ chú rể đến cô dâu, ba hoa chích chèo tán dương, Đường Tố Khanh lọt vào suy nghĩ quá trình cùng người đàn ông gặp nhau rồi yêu nhau, trong mắt không giấu được vui vẻ, thật là một con hồ ly giảo hoạt, dựa vào thông minh tài trí của cô cũng không khỏi không rơi xuống bẫy rập ngọt ngào mà anh đã đào tốt .
"Kế tiếp, mời cô dâu chú rể của chúng ta trao nhẫn cho nhau!"
Âm thanh kích động của người điều khiển chương trình cắt đứt suy nghĩ của cô, vừa nâng mắt lên đã thấy cô gái tiếp tân cầm khay nhẫn cưới lên, là chiếc nhẫn kim cương lần trước mua, kim cương to lớn đang lóe ra ánh sáng huyền ảo.
Sở Chiến cầm lại chiếc nhẫn, dịu dàng cầm bàn tay mềm mại, ánh mắt chuyên chú mà cẩn thận vì cô đeo lên.
Cho đến sau khi kết thúc hôn lễ bị đưa vào gian phòng trang trí xa hoa tráng lệ đó, đầu Đường Tố Khanh còn chóng mặt, giống như giẫm lên đám mây, hạnh phúc, vừa rồi khách khứa kính nhiều rượu như vậy, giờ phút này men rượu đã sớm xông lên đầu. Cô theo thói quen đi đến phòng tắm, vừa cởi lễ phục rườm ở trên người ra, không chút nào biết dáng vẻ mê người như vậy sẽ làm một người đàn ông thở gấp.
(Hoàn Chính Văn) Các bạn chờ ngoại truyện nhé
"Người nào vậy?" Ba người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, theo tầm mắt của cô ấy nhìn về phía ngoài cửa sổ, ở cửa khách sạn không biết lúc nào thì có một chiếc Rolls-Roycemàu đen dừng lại, một gã đàn ông đứng bên cạnh xe, dáng người ưu nhã , công tử Như Ngọc chính là để hình dung con người hắn, hắn mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu trắng, nơi ống tay áo khoác lộ ra một đoạn áo sơ mi tuyết trắng , dưới ánh mặt trời, khuy áo màu bạc phát ra ánh sáng, tựa như ở hướng về phía người đời tuyên cáo thân phận của hắn.
Người khác có thể không biết người này, nhưng vẫn đi theo ông chủ của mình Tề Ngạo Vũ ở cả thương giới, phàm là người có chút danh tiếng, cô cũng sẽ không nhận lầm, nhất là trước ông tổ quyền lực tài chính ở cả thành phố S này, coi như hóa thành tro cô cũng không nhầm được, ánh mắt ở giữa Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến dò xét một vòng, thầm nghĩ chồng của A Khanh không đơn giản.
Đường Tố Khanh còn chưa hiểu rõ tại sao người này trong khoảng thời gian này xuất hiện ở đây, đã nhìn thấy một người từ trong khách sạn đi ra, không phải ai khác, chính là Sở Chiến mặc lễ phục màu trắng, hai người đứng một chỗ, giống như một phong cảnh đẹp mắt, làm cho người ta không dời được ánh mắt ra.
Chỉ thấy người đàn ông âu phục màu đen từ trong túi áo lấy ra một cái hộp đóng gói khóe léo giao cho Sở Chiến, sau đó hướng phòng của các cô ở nhìn một chút, rồi mang theo vẻ u sầu rời đi.
Mọi người ở đây còn chưa phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó cửa khách sạn không hẹn mà cùng xuất hiện một chiếc, hai chiếc, ba xe nổi tiếng xa hoa, từ bên trong xe đi ra ba gã đàn ông, bộ dáng kia, khí chất đó một chút cũng không thua với khuân mẫu người đàn ông thời nay, bốn người đàn ông tề tụ, thỉnh thoảng người đi đường đi tới ngắm nhìn.
"Ông trời a, A Khanh, chồng cậu đến tột cùng là ai?Tại sao biết nhiều cực phẩm như vậy?Chẳng những thân phận địa vị cao, ngay cả người cũng anh tuấn, thật là làm cho người xem thích mắt, thị trưởng, cục trưởng cục giáo dục, đại tài phiệt, oh, mygod!"Chủ nhiệm cục thuế đất Doãn Lạc Vân kêu lên.
Nghe vậy, Đường Tố Khanh chột dạ sờ sờ lỗ mũi, những người đàn ông này dường như đều là cô trong lúc lơ đãng trêu trọc mà đến, tâm tư của cô bây giờ đã sớm đặt ở trên một người đàn ông, sau khi hôn lễ kết thúc, cái thùng dấm đó không biết có thể dày vò cô không, suy nghĩ sự dày vò ngọt ngào một chút cũng làm người ta cảm thấy đáng sợ.
Đường Tố Khanh đang chìm vào suy nghĩ của mình, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, một bàn tay ấm áp vịn vai Đường Tố Khanh, cô vừa ngẩng đầu, liền thấy hàm dưới đường cong hoàn mỹ của người đàn ông nhà cô, khóe môi cười nhạt hạnh phúc,
Đường Tố Khanh ngọt ngào mím môi, đứng lên, nhẹ nhàng vòng vào cánh tay Sở Chiến.
"Hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta đi ra ngoài thôi!"Sở Chiến dịu dàng hôn một cái lên tóc của cô, dắt cô chậm rãi từ bên ngoài đi tới, trong mắt khóe miệng đều là mỉm cười cưng chiều hạnh phúc.
Ở quan trường lâu như vậy, Đường Tố Khanh ra mắt quá nhiều trường hợp lớn, cũng học được bình chân như vại, ở trước mặt người khác duy trì lễ độ ưu nhã tư thế lạnh nhạt, nhưng khi cô kéo Sở Chiến đi tới hội trường, tâm tình lập tức từ khẩn trương hưng phấn chuyển biến thành nghiêm túc cẩn thận.
Cảm giác được người bên cạnh dừng bước, Sở Chiến cưng chiều quay đầu, phát hiện cô gái nhỏ bình thường ở trên ti vi bình chân như vại giờ phút này mang theo thẹn thùng cùng thấp thỏm, trong mắt khẩn trương cùng bất an rõ ràng như vậy. Anh vui vẻ mà yêu thương cưng chìu ô meo nhỏ nhắn của cô, thân mật cúi đầu thanh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, có anh đây."
Hô hấp ẩm ướt mập mờ, như có như không, hai gò má Đường Tố Khanh thoa phấn hồng càng thêm đỏ thắm, không kịp khẩn trương, oán giận đưa tay đánh ngực phải Sở Chiến một cái, anh lại nắm tay nhỏ bé của cô không chịu buông ra, chỉ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô không ngừng.
"Mau buông ra, bọn họ nhìn kìa."
"Không thả, tay này anh muốn nắm cả đời."
Đường Tố Khanh chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cho anh nắm, trong lòng lại ngọt vừa vội.
Nhạc hôn lễ quanh quẩn ở trong không trung yến tiệc, ông cụ Đường gia dắt tay cháu gái chậm rãi đi tới đầu thảm đỏ, ở trước cửa đem tay nhỏ bé mềm mại không xương đó đưa cho Sở Chiến, vui mừng vỗ vỗ hai tay anh hai cầm ở chung một chỗ .
Cho đến giờ phút này, Sở Chiến mới phát hiện được thực tế, cô gái nhỏ trong tay này rốt cục thuộc về anh, từ nay về sau, vô luận sinh lão bệnh tử đều phải nương tựa vào nhau. Dắt cô, từ từ đi lên khán đài, tiếng vỗ tay như sấm thậm chí áp cả tiếng nhạc, Đường Tố Khanh nhìn dưới khan đài từng người một mặt tràn đầy chúc phúc, khóe miệng chậm rãi gợi lên độ cong đẹp mắt.
Người điều khiển chương trình ở trên đài vừa nói chúc mừng, lần nữa từ chú rể đến cô dâu, ba hoa chích chèo tán dương, Đường Tố Khanh lọt vào suy nghĩ quá trình cùng người đàn ông gặp nhau rồi yêu nhau, trong mắt không giấu được vui vẻ, thật là một con hồ ly giảo hoạt, dựa vào thông minh tài trí của cô cũng không khỏi không rơi xuống bẫy rập ngọt ngào mà anh đã đào tốt .
"Kế tiếp, mời cô dâu chú rể của chúng ta trao nhẫn cho nhau!"
Âm thanh kích động của người điều khiển chương trình cắt đứt suy nghĩ của cô, vừa nâng mắt lên đã thấy cô gái tiếp tân cầm khay nhẫn cưới lên, là chiếc nhẫn kim cương lần trước mua, kim cương to lớn đang lóe ra ánh sáng huyền ảo.
Sở Chiến cầm lại chiếc nhẫn, dịu dàng cầm bàn tay mềm mại, ánh mắt chuyên chú mà cẩn thận vì cô đeo lên.
Cho đến sau khi kết thúc hôn lễ bị đưa vào gian phòng trang trí xa hoa tráng lệ đó, đầu Đường Tố Khanh còn chóng mặt, giống như giẫm lên đám mây, hạnh phúc, vừa rồi khách khứa kính nhiều rượu như vậy, giờ phút này men rượu đã sớm xông lên đầu. Cô theo thói quen đi đến phòng tắm, vừa cởi lễ phục rườm ở trên người ra, không chút nào biết dáng vẻ mê người như vậy sẽ làm một người đàn ông thở gấp.
(Hoàn Chính Văn) Các bạn chờ ngoại truyện nhé
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook