Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có
-
Chương 36
Trong phòng xét nghiệm máu, kết quả rất nhanh liền có. Trong hai người, chỉ có Nam Cung Diễm là nhóm Bombay dị thường hiếm thấy. Cuối cùng, trong ánh mắt vì ảo tưởng YY (1) mà phi thường nóng như lửa của cô y tá, sau khi Nam Cung Diễm rút 500cc máu, hắn và Hiên Viên Diệu đi ra.
Sau khi thấy bọn họ đi ra, Thượng Quan Thập đi lên trước, vội vã hỏi han: “Thế nào? Có phù hợp không?”
“Ừ! Nhóm máu của tôi giống với Hữu Dực, cũng là nhóm Bombay. Không cần lo lắng, tôi đã rút 500cc. Hữu Dực sẽ không có chuyện gì!” Nam Cung Diễm mỉm cười an ủi.
Nghe xong lời của Nam Cung Diễm, mọi người cuối cùng mới buông xuống tảng đá bất an trong lòng ấy, bây giờ duy nhất có thể làm chính là chờ đợi, hi vọng Hữu Dực không có việc gì. Thượng Quan Thập lại kích động ôm lấy Nam Cung Diễm, không ngừng mà nói: “Cám ơn… Cám ơn…”.
Cảm nhận được thân hình đang run rẩy trong lòng, Nam Cung Diễm chan chứa thâm tình ôm lấy Thượng Quan Thập trong lòng. Hắn cũng đang sợ hãi, cũng đang không ngừng mà cầu nguyện. Hắn mong đứa con hắn chưa thấy qua mấy lần kia bình an vô sự. Hắn hiểu rất rõ, Tả Dực cùng Hữu Dực không chỉ là đôi cánh của Thập, cũng là thứ kéo dài sinh mạng của Thập. Vì thế con trai của Nam Cung Diễm hắn nhất định không thể có chuyện. Hắn nắm thật chặt hai tay của người trong lòng. Hắn hi vọng dựa sát vào nhau có thể mang cho Thập đang yếu ớt, một chút sức mạnh để chống đỡ. Một bên, Hiên Viên Diệu cũng khổ sở trong lòng hiểu rõ mà từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Thập, vì hai người bọn họ không tiếng động mà đưa vào niềm tin của chính mình.
Người nhà ở phía sau bọn họ cảm động vô hạn, lặng yên nhìn ba người đang ôm lấy nhau. Giờ này khắc này, ai cũng không muốn lên tiếng quấy rầy bọn họ, bất luận lời nói nào cũng sẽ chỉ làm phiền phần tâm tình bi thương kia, phần ôm nhau ăn ý kia giữa bọn họ mà thôi. Bởi vì bọn họ đang vì đứa con của mình mà chống đỡ cho nhau, tin tưởng lẫn nhau…
Giang Hoa sau khi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng như đổ bình ngũ vị, chua ngọt đắng cay, đều có cả. Hắn ngọt ngào vui mừng, bởi vì Hữu Dực đáng yêu kia rốt cuộc tìm được nhóm máu khó mà ghép được; đồng thời, hắn cũng chua xót bốc lên, bởi vì Thập lại ôm người đàn ông cao lớn kia, còn ôm đến thân thiết như thế. Qua nhiều năm như vậy, Thập cũng chưa từng ôm hắn như thế; hắn cũng đắng ngắt đau lòng, bởi vì nhóm máu tương đồng xác nhận phỏng đoán bảy năm trước của hắn. Thập thật sự là vì hai người đàn ông kia sinh con, chính mình còn có thể có cơ hội không? Đồng thời, hắn còn cay xè bốc hỏa, bởi vì hắn rốt cuộc biết, chính là hai gã đàn ông đốn mạt không chịu trách nhiệm này, từ bỏ Thập cha con ba người bọn họ nhiều năm như vậy… Tất cả tình cảm này ở trong lòng Giang Hoa, không ngừng mà quấn quanh, không ngừng mà xoắn lấy, hắn căn bản không có biện pháp để ý rõ ràng suy nghĩ của mình. Hắn chỉ là dùng hai mắt ẩn chứa ghen tị nhìn chăm chăm ba người bên kia đang thành một đống.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực mà ẩn chứa nguy hiểm của Giang Hoa, Nam Cung Diễm khiêu khích nhìn y một cái, sau đó lại cố ý siết chặt hai tay đang vây quanh Thượng Quan Thập. Hắn không tiếng động tỏ ý: Hừ! Anh ghen tị cái quái gì chứ! Thập bọn họ chính là bà xã cùng đứa nhỏ của tôi.
Lúc Thượng Quan Tả Dực nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Nam Cung Diễm, bé hiểu rõ lắc lắc đầu, trong lòng thở dài nói: Bây giờ đã là lúc nào! Tên ngu ngốc kia còn đang ăn giấm chua của tình địch. Hừm! Hắn phải nhìn chú Giang người ta có thái độ đúng mực thế nào chứ! Ai! Hữu Dực, em nhất định phải khỏe lên! Nếu không em sẽ bỏ lỡ chuyện thú vị của ba Diễm bọn họ nha! Đến lúc đó, em nhất định sẽ hối hận. Lại nói, nếu không có em, anh sẽ không thể bảo đảm sự an toàn của cha đâu. Hai ông ba không chịu trách nhiệm kia nhất định sẽ cùng nhau tính kế cướp lấy cha. Trời ạ! Anh nghĩ cũng không dám nghĩ. Bà nội trên trời ơi! Xin bà, vì hạnh phúc của cha, bà nhất định phải phù hộ cho em trai nhé! Xin người!”
Chú thích
(1) YY tức “ý ***”, ở trong truyện thì nó chỉ suy nghĩ biến thái trong đầu các hủ nữ ↑
Sau khi thấy bọn họ đi ra, Thượng Quan Thập đi lên trước, vội vã hỏi han: “Thế nào? Có phù hợp không?”
“Ừ! Nhóm máu của tôi giống với Hữu Dực, cũng là nhóm Bombay. Không cần lo lắng, tôi đã rút 500cc. Hữu Dực sẽ không có chuyện gì!” Nam Cung Diễm mỉm cười an ủi.
Nghe xong lời của Nam Cung Diễm, mọi người cuối cùng mới buông xuống tảng đá bất an trong lòng ấy, bây giờ duy nhất có thể làm chính là chờ đợi, hi vọng Hữu Dực không có việc gì. Thượng Quan Thập lại kích động ôm lấy Nam Cung Diễm, không ngừng mà nói: “Cám ơn… Cám ơn…”.
Cảm nhận được thân hình đang run rẩy trong lòng, Nam Cung Diễm chan chứa thâm tình ôm lấy Thượng Quan Thập trong lòng. Hắn cũng đang sợ hãi, cũng đang không ngừng mà cầu nguyện. Hắn mong đứa con hắn chưa thấy qua mấy lần kia bình an vô sự. Hắn hiểu rất rõ, Tả Dực cùng Hữu Dực không chỉ là đôi cánh của Thập, cũng là thứ kéo dài sinh mạng của Thập. Vì thế con trai của Nam Cung Diễm hắn nhất định không thể có chuyện. Hắn nắm thật chặt hai tay của người trong lòng. Hắn hi vọng dựa sát vào nhau có thể mang cho Thập đang yếu ớt, một chút sức mạnh để chống đỡ. Một bên, Hiên Viên Diệu cũng khổ sở trong lòng hiểu rõ mà từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Thập, vì hai người bọn họ không tiếng động mà đưa vào niềm tin của chính mình.
Người nhà ở phía sau bọn họ cảm động vô hạn, lặng yên nhìn ba người đang ôm lấy nhau. Giờ này khắc này, ai cũng không muốn lên tiếng quấy rầy bọn họ, bất luận lời nói nào cũng sẽ chỉ làm phiền phần tâm tình bi thương kia, phần ôm nhau ăn ý kia giữa bọn họ mà thôi. Bởi vì bọn họ đang vì đứa con của mình mà chống đỡ cho nhau, tin tưởng lẫn nhau…
Giang Hoa sau khi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng như đổ bình ngũ vị, chua ngọt đắng cay, đều có cả. Hắn ngọt ngào vui mừng, bởi vì Hữu Dực đáng yêu kia rốt cuộc tìm được nhóm máu khó mà ghép được; đồng thời, hắn cũng chua xót bốc lên, bởi vì Thập lại ôm người đàn ông cao lớn kia, còn ôm đến thân thiết như thế. Qua nhiều năm như vậy, Thập cũng chưa từng ôm hắn như thế; hắn cũng đắng ngắt đau lòng, bởi vì nhóm máu tương đồng xác nhận phỏng đoán bảy năm trước của hắn. Thập thật sự là vì hai người đàn ông kia sinh con, chính mình còn có thể có cơ hội không? Đồng thời, hắn còn cay xè bốc hỏa, bởi vì hắn rốt cuộc biết, chính là hai gã đàn ông đốn mạt không chịu trách nhiệm này, từ bỏ Thập cha con ba người bọn họ nhiều năm như vậy… Tất cả tình cảm này ở trong lòng Giang Hoa, không ngừng mà quấn quanh, không ngừng mà xoắn lấy, hắn căn bản không có biện pháp để ý rõ ràng suy nghĩ của mình. Hắn chỉ là dùng hai mắt ẩn chứa ghen tị nhìn chăm chăm ba người bên kia đang thành một đống.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực mà ẩn chứa nguy hiểm của Giang Hoa, Nam Cung Diễm khiêu khích nhìn y một cái, sau đó lại cố ý siết chặt hai tay đang vây quanh Thượng Quan Thập. Hắn không tiếng động tỏ ý: Hừ! Anh ghen tị cái quái gì chứ! Thập bọn họ chính là bà xã cùng đứa nhỏ của tôi.
Lúc Thượng Quan Tả Dực nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Nam Cung Diễm, bé hiểu rõ lắc lắc đầu, trong lòng thở dài nói: Bây giờ đã là lúc nào! Tên ngu ngốc kia còn đang ăn giấm chua của tình địch. Hừm! Hắn phải nhìn chú Giang người ta có thái độ đúng mực thế nào chứ! Ai! Hữu Dực, em nhất định phải khỏe lên! Nếu không em sẽ bỏ lỡ chuyện thú vị của ba Diễm bọn họ nha! Đến lúc đó, em nhất định sẽ hối hận. Lại nói, nếu không có em, anh sẽ không thể bảo đảm sự an toàn của cha đâu. Hai ông ba không chịu trách nhiệm kia nhất định sẽ cùng nhau tính kế cướp lấy cha. Trời ạ! Anh nghĩ cũng không dám nghĩ. Bà nội trên trời ơi! Xin bà, vì hạnh phúc của cha, bà nhất định phải phù hộ cho em trai nhé! Xin người!”
Chú thích
(1) YY tức “ý ***”, ở trong truyện thì nó chỉ suy nghĩ biến thái trong đầu các hủ nữ ↑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook